Chỉ có một thành công mà thôi, đó là sống cuộc sống của mình theo cách của chính mình.

Christopher Morley

 
 
 
 
 
Tác giả: Harlan Coben
Thể loại: Trinh Thám
Dịch giả: Trần Thiện Huy
Biên tập: Bach Ly Bang
Upload bìa: Bach Ly Bang
Số chương: 65
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2446 / 44
Cập nhật: 2015-08-03 19:20:19 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 37
huyện đó xảy ra khoảng một năm sau khi em gặp anh, - Olivia nói.
Nàng đứng bên kia căn phòng. Sắc mặt nàng đã tươi trở lại. Lưng nàng thẳng hơn. Giống như nàng đang tăng thêm sức mạnh nhờ kể cho anh nghe tất cả câu chuyện. Về phần mình, Matt cố không phán đoán gì. Anh chỉ muốn nhập tâm.
- Em mới mười tám tuổi nhưng đã ở Vegas tới hai năm rồi. Nhiều đứa con gái bọn em sống trong những căn nhà lưu động cũ. Người quản lý hộp đêm, một gã độc ác tên là Clyde Rangor, có vài mẫu đất cách đó khoảng một dặm về cuối đường. Chỗ đó chỉ là sa mạc. Hắn dựng lên hàng rào lưới sắt, kéo về ba bốn căn nhà lưu động mục nát nhất chưa từng thấy. Đó là chỗ bọn em ở. Bọn con gái có đến có đi, nhưng lúc đó em ở chung với hai người nữa. Một cô mới đến, tên là Cassandra Meadows. Cô ta chắc khoảng mười sáu, mười bảy tuổi. Cô còn lại tên Kimmy Dale. Hôm đó Kimmy đi vắng. Anh biết đấy, Clyde thường gửi chúng em đi lưu diễn. Bọn em nhảy thoát y ở một thành phố nhỏ nào đó làm ba sô diễn một ngày. Hắn kiếm tiền quá dễ. Tiền boa cho bọn em cũng khá, mặc dù cũng bị hắn giữ lại gần hết.
Matt cần phải giữ bình tĩnh, nhưng không thể.
- Khi em mới làm ở đó, em bao nhiêu tuổi?
- Mười sáu.
Anh cố không nhắm mắt lại.
- Anh không hiểu làm sao có thể như thế được.
- Clyde có những mối quen biết. Em không rõ như thế nào, nhưng bọn họ tìm được những cô gái cơ cực từ các trại mồ côi ở Idaho.
- Em cũng từ đó tới?
Nàng gật đầu.
- Họ cũng có mối quen biết ở nhưng bang khác nữa. Oklahoma. Cassandra đến từ Kansas, em nghĩ vậy. Con gái cứ như được rót về chỗ của Clyde. Hắn cho họ căn cước giả và bắt phải kiếm tiền. Việc cũng không khó khăn gì. Chúng ta đều biết là không ai thật sự quan tâm đến người nghèo, nhưng ít nhất trẻ con cũng được thông cảm. Lúc đó bọn em chỉ là một lũ trẻ mới làm buồn thảm. Bọn em không có ai cả.
Matt nói:
- Được rồi, em nói tiếp đi.
- Bồ của Clyde tên là Emma Lemay. Emma đúng là một kiểu hình ảnh người mẹ đối với tất cả lũ con gái. Em biết câu đó nghe như thế nào đó, nhưng khi xét đến những gì bọn em đã có trong quá khứ, bà gần như làm người ta tin điều đó Clyde thường đánh đập bà rất tàn tệ. Chỉ cần hắn đi ngang qua thôi là bà đã co rúm lại. Lúc đó em không nhận ra, nhưng sự ngược đãi đó… em đoán là nó đã làm chúng em đồng cảm. Kimmy và em đều quý bà. Tất cả mấy người bọn em đều nói đến một ngày nào đó có thể thoát ra được - chúng em chỉ nói về chuyện đó. Em kể cho bà và Kimmy về chuyện gặp anh. Về ý nghĩa của cái đêm đó đối với em. Họ đều lắng nghe. Chúng em đều biết chuyện đó sẽ chẳng bao giờ xảy ra, nhưng dù sao đi nữa thì họ vẫn cứ lắng nghe.
Có tiếng động vọng vào từ ngoài phòng. Một tràng khóc mơ hồ. Olivia quay ra hướng đó.
- Chỉ là Ethan thôi. - Matt nói.
- Nó có hay như thế không?
Họ chờ đợi. Căn nhà lại chìm vào yên lặng.
- Một hôm em cảm thấy trong người rất yếu, - Olivia nói, giọng nàng đã chuyển thành đều đều xa vắng. - Chẳng phải chúng cho nghỉ phép gì đâu, nhưng em buồn nôn quá không đứng nổi, và vũ nữ ói trên sàn nhảy không ích lợi gì cho chuyện làm ăn. Vì Clyde và Emma không có ở đó, em hỏi xin thằng cha gác cửa. Hắn nói em đi được. Thế là em đi bộ về trại tù - bọn em gọi khu nhà lưu động như vậy. Lúc đó là gần ba giờ trưa. Mặt trời vẫn còn gay gắt. Em gần như cảm thấy da mình bị nướng chín vậy.
Rồi Olivia mỉm cười vẻ đăm chiêu.
- Anh biết cái gì là kỳ quặc không? Em muốn nói là ừ thì cả câu chuyện đều kỳ quặc, nhưng anh biết cái gì mới nảy ra trong đầu em không?
- Cái gì?
- Độ. Không phải nhiệt độ thời tiết đâu. Mà là độ thêm bớt làm thay đổi mọi thứ. Những cái nếu nhỏ trở thành những cái nếu lớn. Anh biết điều đó rõ hơn bất cứ ai. Nếu anh đã lái xe thẳng về Bowdoin. Nếu Duff đừng làm đổ bia. Anh biết đấy.
- Anh biết.
- Chuyện này cũng vậy. Nếu em không bị ốm. Nếu em nhảy bình thường như mọi đêm. Ngoại trừ trường hợp của em, em nghĩ mỗi người sẽ nói một cách khác nhau. Nhưng em thì nói nó đã cứu mạng em.
Nàng đang đứng gần của. Nàng đưa mắt nhìn cái nắm cửa như chuẩn bị chạy trốn.
Matt hỏi:
- Chuyện gì xảy ra khi em về tới trại tù?
- Chỗ đó trống trơn. - Olivia đáp - Đa số bọn con gái đã tới hộp đêm hay vào thành phố. Bọn em thường xong việc khoảng ba giờ sáng và ngủ tới giữa trưa. Trại tù thật là u uất bọn em chuồn ngay khỏi chỗ đó bất cứ khi nào có thể. Vì thế khi em về, chung quanh hoàn toàn yên lặng. Em mở cửa căn nhà của mình và thứ đầu tiên em thấy là máu trên sàn nhà.
Anh nhìn kỹ nàng. Hơi thở của Olivia nặng nề hơn, nhưng mặt nàng vẫn phẳng lặng, bình thản.
- Em gọi to. Hành động đó thật ngu xuẩn, em cũng nghĩ thế. Em đáng ra nên cất tiếng la lên rồi chạy ra ngoài, chắc vậy. Lại một cái nếu, phải không? Rồi em nhìn quanh. Căn nhà lưu động nào cũng có hai phòng, nhưng chúng được đặt quay lưng lại, nên mở cửa ra là bước ngay vào phòng ngủ của ba đứa bọn em. Em nằm ở giường tầng, bên dưới, Kimmy nằm trên. Cassandra, cô gái mới đến, giường cô ta kê sát bức tường bên kia. Kimmy lúc nào cũng sạch sẽ gọn gàng. Cô ấy lúc nào cũng quát tụi em vì không chịu dọn dẹp nhà cửa. Đời chúng ta là một cái bãi rác, cô ấy nói, nhưng không phải vì thế mà chúng ta cũng phải sống trên bãi rác. Dù sao đi nữa thì lúc bấy giờ, chỗ đó đúng như một cái bãi rác. Ngăn kéo nào cũng bị lôi ra, quần áo vứt tứ tung. Đằng kia, cạnh giường Cassandra, nơi vết máu chảy ra, em thấy một đôi chân thò ra trên sàn nhà. Em chạy sang đó và đứng sững lại.
Olivia nhìn thẳng vào mắt anh. Cassandra đã chết.
- Em không cần phải xem mạch nữa. Xác cô ta nằm nghiêng, co quắp như một bào thai. Mắt mở trừng trừng nhìn vào tường. Mặt cô ta bầm tím và sưng húp. Trên cánh tay có nhiều vết bỏng do thuốc lá gí vào. Hai tay thì bị trói quặt ra sau lưng bằng băng keo. Anh phải nhớ, Matt, là em mới có mười tám tuổi. Cứ cho là em cảm thấy mình già hơn hoặc nhìn già hơn. Em có lẽ có quá nhiều kinh nghiệm sống. Nhưng nghĩ mà xem. Em đứng đó nhìn vào cái xác chết. Em chết cứng người. Em không nhúc nhích nổi. Kể cả khi em nghe tiếng động phát ra từ phòng bên, kể cả khi em nghe Emma hét lên: "Đừng, Clyde!"
Nàng ngừng lời, nhắm mắt lại, thả ra một hơi thở sâu.
- Em quay lại vừa kịp để thấy một nắm tay bay vào mặt mình. Không có thời gian phản ứng. Clyde không cần vung tay trước lấy đà. Các khớp ngón tay của hắn va thẳng vào mũi em. Em thật sự nghe tiếng gãy rõ hơn là cảm thấy. Đầu em bật về phía sau. Em té ngửa và đè lên mình Cassandra - đó có lẽ là đoạn tệ nhất. Đè ngay lên xác cô ta. Da cô ta thật nhũn và lạnh giá. Em cố bò khỏi mình cô ta. Máu cứ vậy chảy xuống miệng em…
Olivia dừng lại, hớp không khí, cố lấy lại hơi thở.
Chưa khi nào Matt thấy mình bất lực như vậy. Anh không củ động, không nói năng gì. Anh chỉ để yên cho nàng tự trấn tĩnh.
- Clyde xông tới và nhìn xuống em. Mặt hắn… em muốn nói, hắn hay có cái kiểu cười nhếch mép. Em đã thấy hắn tát Emma Lemay nhiều lần. Em biết chuyện này nghe rất lạ tai với anh. Tại sao chúng em không hành động gì? Nhưng những trận đánh đập của hắn không phải chuyện hiếm hoi. Nó đã trở thành bình thường. Anh phải hiểu chuyện đó. Đó là cuộc đời duy nhất mà mỗi người bọn em biết đến.
Matt gật đầu, một hành động có cảm giác hoàn toàn không thích đáng, nhưng anh hiểu cách nghĩ đó. Nhà tù cũng đầy rẫy luận điệu này - khi điều kinh khủng đã trở thành quy luật thì những chuyện người ta làm đó không còn là kinh khủng nữa.
- Dù sao thì cái kiểu nhếch mép ấy đã biến mất, - Olivia nói tiếp. - Nếu anh cho rằng rắn đuôi chuông hung dữ thì đúng là anh chưa gặp Clyde Rangor. Nhưng lúc đó, đứng bên cạnh em, hắn có vẻ hoảng sợ. Hắn thở rất mạnh. Có vết máu trên áo hắn. Sau lưng hắn - và đây là một cảnh em không bao giờ quên được - Emma đứng yên, đầu cúi xuống. Em nằm đó, đang chảy máu và bị thương, và nhìn ra phía sau tên điên cuồng đang giơ nắm đấm đó để hướng tới chỗ một nạn nhân khác của hắn. Nạn nhân thật sự của hắn, em nghĩ vậy. "Cuộn băng để đâu?" Clyde hỏi em. Em không hiểu hắn hỏi gì. Hắn giậm mạnh lên chân em. Em rú lên vì đau. Rồi Clyde hét lên: "Mày đang giỡn với tao hả, đồ chó cái? Nó đâu rồi?". Em cố bò lùi lại, nhưng va vào góc nhà. Clyde đá xác Cassandra qua một bên rồi đi theo. Em đã cùng đường. Em nghe tiếng Emma vọng lại từ xa, yếu hèn như một con cừu non: "Dừng, Clyde, đứng mà". Vẫn nhìn em, Clyde vả ngược bà ta. Hắn dồn hết sức vào cú đánh. Mu bàn tay của hắn làm rách toác mặt Emma. Bà ta đổ về phía sau và ra ngoài tầm mắt của em. Nhưng với em thế là đủ. Sự phân tâm của hắn đã cho em một cơ hội hành động. Em đạp thẳng chân ra và đá trúng ngay dưới đầu gối của hắn. Chân Clyde oằn lại. Em đứng lên được và lăn qua chiếc giường. Anh biết đấy, trong đầu em đã có mục đích. Kimmy giữ một khẩu súng trong phòng này. Em không thích chuyện đó nhưng nếu anh nghĩ đời em quá cay nghiệt, đời Kimmy còn tệ hơn nhiều. Vì vậy cô ấy luôn luôn có vũ trang. Cô ấy có hai khẩu súng, một khẩu cỡ nhỏ, khẩu 22, giấu trong bốt. Lên sàn diễn cũng vậy. Và Kimmy có một khẩu khác ở dưới đệm.
Olivia dừng lại và cười với anh.
- Chuyện gì vậy? - Matt hỏi.
- Cũng giống anh.
- Em nói thế là sao?
- Anh nghĩ em không biết về khẩu súng của anh à?
- Anh đã hoàn toàn quên chuyện đó. Anh kiểm tra trong túi quần. Ở bệnh viện, người ta đã lấy nó đi rồi. Olivia bình tĩnh mở ví của nàng.
- Đây! - nàng nói.
Nàng đưa cho anh khẩu súng.
- Em không muốn cảnh sát tìm ra và theo dấu nó đến chỗ anh.
- Cảm ơn em, - anh nói một cách ngốc nghếch. Anh nhìn khẩu súng, đút nó vào người.
- Tại sao anh lại giữ nó? - Nàng hỏi.
- Anh không biết.
- Em cũng không nghĩ là Kimmy biết. Nhưng nó đã có ở đó. Và khi Clyde ngã xuống, em lục tìm nó. Em không có nhiều thời gian. Cú đá của em không vô hiệu hoá được Clyde - nó chỉ cho em vài giây. Em thọc tay vào dưới tấm đệm tầng trên. Em nghe tiếng hắn gào lên: "Con đĩ điên khùng, tao sẽ giết mày". Em không nghi ngờ gì về chuyện hắn sẽ làm thật. Em đã thấy Cassandra. Em đã thấy gương mặt hắn. Nếu hắn bắt được em, nếu em không tìm thấy khẩu súng, em sẽ chết.
Olivia nhìn ra xa, tay nàng giơ lên tựa như nàng đã trở lại căn nhà đó, lục tìm khẩu súng.
- Tay em đang ở dưới tấm đệm. Em gần như cảm thấy hơi thở của hắn phả trên cổ mình. Nhưng em vẫn chưa tìm thấy khẩu súng. Clyde túm tóc em. Hắn vừa định giật lại thì ngón tay em chạm vào lớp kim loại. Em dùng hết sức túm lấy trong khi hắn kéo em ngược ra. Khẩu súng cũng ra theo. Clyde nhìn thấy nó. Em chưa nắm được nó thật chặt.
Ngón cái và ngón trỏ của em kẹp lấy báng súng. Em cố lách ngón tay vào cò súng, nhưng Clyde đã nhào vào em. Hắn tóm lấy cổ tay em. Em cố đẩy hắn ra. Hắn quá mạnh, nhưng em cũng không buông ra. Em cầm cự. Thế rồi hắn chọc móng tay cái vào da em. Clyde để móng tay rất dài và sắc. Anh thấy cái này không?
Olivia nắm tay lại, để nghiêng cho anh thấy vết sẹo trắng hình lưỡi liềm bên cạnh cổ tay. Trước kia Matt đã để ý đến nó. Một quãng đời đã qua, nàng bảo anh đó là do một cú ngã ngựa.
Clyde Rangor gây ra đấy. Hắn chọc móng tay vào sâu đến bật máu ra. Em đánh rơi khẩu súng. Hắn đè em xuống giường rồi nhảy lên người em. Hắn nắm lấy cổ và cứ thế mà siết. Lúc đó hắn còn khóc nữa. Em nhớ rõ chuyện đó. Hắn siết cổ em gần chết và hắn khóc. Không phải vì hắn động tâm hay làm sao hết. Hắn khiếp sợ đấy. Hắn bóp cổ em và em nghe thấy hắn van lơn: "Chỉ cần nói nó ở đâu. Chỉ cần tao biết…"
Olivia nhẹ nhàng đặt tay lên cổ, em chống cự, em đá, em tát, nhưng sức lực cứ thế tàn dần. Các cú đánh của em không còn sức nữa. Em cảm thấy ngón cái của hắn ấn xuống cổ. Em đang cận kề cái chết. Rồi em nghe tiếng súng nổ.
Nàng thả tay xuống. Chiếc đồng hồ quả lắc cổ trong phòng ăn, một món quà cưới cho Bernie và Marsha, bắt đầu điểm chuông. Olivia đợi cho nó kết thúc.
- Tiếng súng không vang lắm. Chỉ như tiếng gậy bóng chày vung lên thôi. Em nghĩ vì đó là một khẩu 22. Em không biết nữa. Trong một giây, Clyde bỗng siết mạnh tay hơn. Mặt hắn nhìn có vẻ kinh ngạc hơn là đau. Hắn buông em ra. Em đã nghẹt thở, đứt hơi. Em lăn qua một bên, cố hớp không khí. Emma Lemay đứng ngay sau lưng hắn. Bà ta chĩa súng vào hắn và dường như bấy nhiêu năm bị hành hạ, bị đánh đập nay đã sôi trào. Bà không luống cuống. Bà không nhìn xuống. Clyde quay sang phía bà, điên cuồng, và bà bắn tiếp, vào giữa mặt hắn.
Rồi Emma bắn thêm phát nữa và Clyde Rangor chết hẳn.
Người Vô Tội Người Vô Tội - Harlan Coben Người Vô Tội