A mere friend will agree with you but a real friend will argue."

Russian Proverb

 
 
 
 
 
Tác giả: Harlan Coben
Thể loại: Trinh Thám
Dịch giả: Trần Thiện Huy
Biên tập: Bach Ly Bang
Upload bìa: Bach Ly Bang
Số chương: 65
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2446 / 44
Cập nhật: 2015-08-03 19:20:19 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 35
att và Olivia chỉ có một mình trong phòng dành cho khách của Marsha.
Chín năm trước Matt đã trải qua đêm đầu tiên của cuộc đời tự do trong căn phòng này. Bernie đã mang anh về nhà. Bề ngoài Marsha tỏ ra rất lịch thiệp, nhưng chắc nàng cũng có những e dè nghiêm trọng. Người ta ở trong một căn nhà như thế này để tránh những người như Matt. Kể cả khi ta biết người đó vô tội, kể cả khi ta nghĩ đó là một người tốt gặp vận xui, ta vẫn không muốn đời mình mắc míu gì với anh ta. Anh ta là một thứ virus, mang theo cái gì đó tà ác. Ta muốn tin, giống như Lance Banner, rằng những sân cỏ tỉa tót có thể giữ loại phần tử này ở ngoài.
Anh nghĩ đến Duff người bạn đại học cũ. Đã có thời Matt tin là Duff cứng rắn lắm. Bây giờ anh đã hiểu rõ hơn.
Giờ đây anh có thể đá đít Duff bay vòng quanh dễ như trở bàn tay. Anh không khoe khoang gì. Anh không hề tự hào về điều đó. Đó chỉ là một thực tế của đời sống. Nhưng anh bạn cho rằng mình cứng rắn lắm - những tên Duff của thế giới này - trời ạ, chúng không hiểu gì cả.
Nhưng dù Matt đã trở nên cứng rắn đến thế, anh vẫn phải bỏ hết đêm tự do đầu tiên khóc trong căn phòng này.
Anh không nói rõ được tại sao. Ở trong tù, anh chưa bao giờ khóc Có người sẽ cho rằng anh sợ phải để lộ sự yếu đuối trong một nơi ghê gớm như vậy. Có thể đó cũng là một phần. Có thể đó chỉ là một sự giải toả những "dồn nén", rằng anh đang khóc cho bốn năm trời đau khổ.
Nhưng Matt không nghĩ vậy.
Anh cho rằng lý do thật liên quan nhiều hơn đến nỗi sợ và mất lòng tin. Anh không thể chấp nhận được thực tế giờ đây mình đã thật sự tự do, rằng nhà tù đã ở phía sau anh. Mọi chuyện như một trò đùa tàn nhẫn, chiếc giường ấm này chỉ là một ảo ảnh và chẳng bao lâu nữa họ lại kéo anh đi và nhốt anh lại mãi mãi.
Anh đã đọc thấy chuyện những người thẩm vấn và bắt giữ con tin bẻ gãy tinh thần người ta bằng trò xử bắn giả. Cái đó cũng có tác dụng, Matt nghĩ nhưng chắc chắn cái có hiệu quả hơn chính là làm ngược lại - giả như anh đang thả người ra. Anh mặc quần áo cho tù nhân, anh nói cho hắn biết là đã dàn xếp việc thả hắn, anh nói tạm biệt, bịt mắt hắn lại, cho lái xe chở hắn đi vòng vòng, và cuối cùng, đến khi họ ngừng lại và dẫn hắn vào trong, cởi bỏ băng bịt mắt, hắn nhận ra mình đã trở lại nơi khởi đầu, và tất cả chỉ là một trò đùa bệnh hoạn.
Cảm giác đó là như vậy.
Matt ngồi trên tấm đệm ở chiếc giường đôi lớn. Olivia đứng quay lưng lại phía anh. Đầu nàng cúi xuống. Vai nàng vẫn cao, vẫn kiêu hãnh. Anh yêu bờ vai của nàng, sự rắn rỏi của tấm lưng nàng, những đường nét uyển chuyển và làn da mềm mại.
Một phần nào đó trong lòng anh, có lẽ là phần lớn, muốn nói "Hãy quên chuyện đó đi. Anh không cần biết. Em vừa nói là em yêu anh. Em vừa nói rằng anh là người đàn ông duy nhất em yêu. Thế là đủ lắm".
Khi họ tới nơi, Kyra đã ra khỏi phòng và đón họ ở sân trước. Cô gái tỏ ra lo lắng. Matt nhớ lại khi cô mới dọn vào phía trên nhà để xe. Anh đã nhận xét là cô "giống hệt anh chàng Fonz 1. Kyra hoàn toàn không hiểu anh đang nói gì.
Những chuyện ta nghĩ đến khi ta khiếp sợ mới khôi hài làm sao. Marsha cũng có vẻ lo lắng, nhất là khi nàng thấy dải băng của Matt và để ý thấy nhưng bước đi do dự của anh. Nhưng Marsha biết anh đủ rõ để hiểu rằng đây không phải lúc hỏi han.
Olivia phá vỡ sự yên lặng.
- Em hỏi anh câu này được không?
- Hẳn rồi.
- Anh có nói trên điện thoại về chuyện nhận được nhưng bức ảnh.
- Phải.
- Em có thể xem được không?
Anh lôi chiếc điện thoại ra và giơ lên. Olivia quay sang cầm lấy nó mà không chạm vào người anh. Anh quan sát khuôn mặt nàng. Nàng tập trung tư tưởng theo cách anh biết quá rõ. Đầu nàng hơi nghiêng sang bên, hệt như khi có gì đó làm nàng rối trí.
- Em không hiểu chuyện này, - nàng nói.
- Có phải là em không? - Anh hỏi. - Trong bộ tóc giả?
- Vâng. Nhưng chuyện không phải như vậy đâu.
- Như thế nào?
Nàng vẫn nhìn màn hình. Nàng nhấn nút quay lại, xem đoạn phim lần nữa, rồi lắc đầu.
- Dù cho anh muốn nghĩ về em như thế nào đi nữa, thì em vẫn chưa bao giờ lừa dối anh. Và cái tên em đã gặp. Hắn cũng đội tóc giả. Em đoán là để nhìn giống gã trong bức ảnh thứ nhất.
- Anh cũng đoán thế.
- Bằng cách nào? - Matt chỉ cho nàng khung cửa sổ, bầu trời xám,, chiếc nhẫn trên ngón tay. Anh giải thích về cơn hạn hán và việc phóng to nhưng hình ảnh này trong văn phòng của Cingle.
Olivia ngồi cạnh anh trên giường. Quỷ thật, nàng trông đẹp tuyệt vời.
- Vậy là anh đã biết.
- Biết gì?
- Sâu thẳm trong trái tim anh, bất chấp những gì anh đã thấy, anh biết là em không bao giờ lừa dối anh.
Anh muốn đưa tay ra và kéo nàng vào vòng tay mình.
Anh có thể thấy lồng ngực nàng phập phồng, cố gắng tự kiềm chế.
Matt nói:
- Anh chỉ cần hỏi em hai câu trước khi em bắt đầu được không?
Nàng gật đầu.
- Em có mang thai không? - Anh hỏi.
- Có - nàng đáp. - Và anh không cần hỏi câu thứ hai, phải, nó là con anh.
- Vậy thì anh không quan tâm đến những chuyện khác. Nếu em không muốn nói, em cũng không phải nói làm gì. Chuyện đó không nghĩa lý gì hết. Chúng ta có thể bỏ nơi này đi. Anh không quan tâm.
Nàng lắc đầu.
- Em không nghĩ em còn trốn tránh được nữa đâu Matt. - Giọng nàng quá chán chường. - Và anh cũng không thể cứ muốn là làm được. Còn Paul và Ethan thì sao? Còn Marsha nữa?
Dĩ nhiên là nàng nói đúng. Anh không biết phải diễn đạt thế nào. Anh nhún vai và nói:
- Anh không muốn mọi chuyện phải thay đổi.
- Em cũng vậy. Nếu em có cách gì né tránh giây phút này, em đã làm rồi. Em sợ lắm, Matt. Cả đời mình em chưa bao giờ sợ như thế.
Nàng quay sang anh, đưa tay ra và đỡ gáy anh. Nàng ngả về phía trước và hôn anh. Nàng hôn anh nồng nàn.
Anh biết rõ cái hôn ấy. Bất chấp những chuyện vừa xảy ra thân thể anh vẫn hưởng ứng, bắt đầu đáp lại nàng. Nụ hôn càng lúc càng tham lam hơn. Nàng xích tới gần, áp sát vào anh. Mắt anh liếc ngược lên.
Hai người xoay mình một chút, và xương sườn Matt bỗng kêu la báo động. Cơn đau nhói lên bên sườn. Anh cứng người lại. Tiếng kêu thầm của anh đánh tan khoảnh khắc nồng nàn. Olivia buông anh ra, lùi ra xa. Nàng cụp mắt xuống.
- Mọi chuyện em đã nói với anh về em - nàng nói, - đều là nói dối.
Anh không phản ứng gì. Anh không chắc mình chờ đợi điều gì từ nàng - không phải câu này - nhưng anh chỉ ngồi yên chờ đợi.
- Em không lớn lên ở Northways, bang Virginia. Em không đi học ở Đại học Virginia - em thậm chí không được học trung học nữa. Cha em không phải là bác sĩ của thị trấn - em thậm chí không biết cha là ai. Em chưa bao giờ có vú em tên Cassie hay bất cứ chuyện gì đã nói. Em đã dựng lên tất cả.
Ngoài cửa sổ một chiếc xe rẽ vào con đường, đèn xe nhảy nhót trên bức tường. Matt chỉ biết ngồi yên lặng như một tảng đá.
- Mẹ đẻ của em là một người nghiện ngập lêu lổng đã giao em cho uỷ ban Hỗ trợ trẻ em năm em ba tuổi. Hai năm sau bà chết vì chơi thuốc quá liều. Em bị quăng quật từ trại trẻ mồ côi này sang trại trẻ mồ côi kia. Anh không muốn biết chỗ đó như thế nào đâu. Em cứ như vậy cho đến năm mười sáu tuổi thì em bỏ trốn. Em dừng lại gần Vegas.
- Khi em mười sáu tuổi?
- Vâng.
Giọng của Olivia đã thành đều đều vô âm sắc một cách kỳ lạ. Mắt nàng vẫn ráo hoảnh nhưng nàng nhìn thẳng về phía trước, nhìn sau lưng anh khoảng hai bộ. Dường như nàng đang đợi một phản ứng. Matt còn đang lúng túng, cố gắng tiêu hoá tất cả thông tin này.
- Vậy những câu chuyện về bác sĩ Joshua Murray.
- Anh muốn nói cô bé có mẹ chết và người cha hiền từ với những con ngựa à? - Nàng gần như mỉm cười. - Nhìn lại đi Matt. Em đọc được nó trong một cuốn sách hồi em tám tuổi.
Anh mở miệng ra nhưng không thốt được một lời. Anh cố lại lần nữa.
- Tại sao?
- Tại sao em nói dối?
- Phải.
- Em không hẳn là nói dối mà chính ra… - Nàng ngừng lại ngước lên, chính ra là đã chết đi. Em biết, cái đó nghe to tát quá. Nhưng lột xác thành Olivia Murray không phải chỉ là một sự khởi đầu mới mà còn hơn thế. Giống như em chưa từng là một người khác. Đứa con gái mồ côi đã chết rồi. Olivia Murray ở Northways, Virginia đã thế chỗ cho cô ta.
- Vậy là mọi chuyện… - Anh giơ hai tay lên. - Tất cả đều là dối trá à?
- Chuyện chúng ta thì không phải - nàng đáp - Cảm giác của em về anh, hành động của em ở bên anh, những cái đó không phải dối trá. Không có gì trong chuyện giữa chúng mình là dối trá cả. Không một cái hôn nào, không một vòng tay nào, không một tình cảm nào. Anh không phải đã yêu một sự dối trá. Anh đã yêu em.
Đã yêu nàng vừa nói. Anh đã yêu em. Thời quá khứ.
- Vậy là khi chúng ta gặp nhau ở Vegas, không phải em đang học đại học?
- Không - nàng đáp.
- Vậy đêm đó? Ở hộp đêm?
Mắt nàng chạm mắt anh.
- Đêm đó em đang làm việc.
- Anh không hiểu.
- Có, Matt. Anh hiểu.
Anh nhớ đến trang web. Trang về vũ nữ thoát y.
- Em nhảy à?
- Nhảy? Ờ, phải, chữ dùng lịch sự kiểu chính trị là nhảy ấn tượng. Tất cả các cô gái đều dùng chữ đó. Nhưng em là vũ nữ thoát y. Và đôi khi, họ bắt em…- Olivia lắc đầu, nước mắt nàng bắt đầu trào ra. - Chúng ta sẽ không bao giờ vượt qua chuyện này.
- Vậy đêm đó, - Matt nói, cơn giận bùng lên trong người, - thế nào, nhìn anh có vẻ có tiền à?
- Đừng đùa cợt.
- Anh không đùa.
Giờ đây giọng nàng trở nên cứng như thép.
- Anh không thể hiểu được đêm đó có ý nghĩa như thế nào với em đâu. Nó đã thay đổi cuộc đởi em. Anh không bao giờ hiểu được đâu, Matt.
- Hiểu cái gì?
- Thế giới của anh - nàng nói - đáng cho người ta đấu tranh vì nó.
Anh không chắc mình hiểu ý nàng, không chắc mình có muốn hiểu ý nàng hay không.
- Em nói em đã ở trong trại mồ côi?
- Phải.
- Và em đã bỏ trốn?
- Trại mồ côi cuối cùng mà em ở khuyến khích đi vào nghề này. Anh không tưởng tượng được người ta muốn thoát ra khỏi đó đến phát điên lên như thế nào. Thế là họ nói cho chúng em phải đến đâu. Mẹ nuôi cuối cùng của em có một người chị làm quản lý ở hộp đêm. Bà ta tìm cho tụi em căn cước giả.
Anh lắc đầu.
- Anh vẫn không hiểu tại sao em không cho anh biết sự thật.
- Khi nào, Matt?
- Khi nào cái gì?
- Em nên nói với anh khi nào? Đêm đầu tiên ở Vegas? Hay lúc em đến văn phòng anh? Lần hò hẹn thứ hai? Lễ đính hôn? Khi nào là lúc em nên cho anh biết?
- Anh không biết.
- Chuyện đó không dễ dàng như vậy.
- Kể cho em nghe chuyện anh đã ở tù cũng không dễ dàng gì.
- Trường hợp của em dính líu thêm tới người khác nữa - nàng đáp - Em đã có giao ước.
- Giao ước gì?
- Anh phải hiểu cho em. Nếu chỉ liên quan đến mình em, có thể em đã dám liều. Nhưng em không thể liều cả bà ta vào nữa.
- Ai?
Olivia nhìn ra xa và không nói gì một lúc lâu. Nàng móc từ túi quần ra một tờ giấy, từ từ mở nó ra, đưa cho anh.
Rồi nàng lại quay mặt đi.
Matt cầm tờ giấy và lật nó lại. Đó là một bài báo in từ trang web của Nevada Sun News. Anh đọc bài báo. Không mất nhiều thời gian.
NGƯỜI PHỤ NỮ BỊ GIẾT HẠI
Las Vegas, NV - Candace Potter, 21 tuổi, được phát hiện ra đã bị giết chết trong một căn nhà lưu động đỗ ở đường 15. Nguyên nhân cái chết là bị siết cổ.
Cảnh sát không bình luận gì về khả năng có bạo hành tình dục. Cô Potter là vũ nữ tại Young Thangs, hộp đêm nằm ở ngoại ô thành phố, với nghệ danh Candi Cane. Những nhà chức trách cho biết cuộc điều tra đang được tiến hành và họ đang lần theo một số đầu mối khả quan.
Matt ngước lên.
- Anh vẫn không hiểu. - Nàng vẫn quay mặt không nhìn anh. - Em hứa với cái cô Candace này à?
Nàng cười khẽ không thật sự vui vẻ:
- Không. g.
- Vậy là ai?
- Chuyện em vừa mới nói. Rằng em không thật sự lừa dối anh. Rằng chuyện này đúng hơn có thể coi như em đã chết.
Olivia quay lại nhìn anh.
- Đó chính là em - nàng nói - Em từng là Candace Potter.
--------------------------------
1 Fonzarelli - nhân vật trong phim hoạt hình những năm 70.
Người Vô Tội Người Vô Tội - Harlan Coben Người Vô Tội