Love is the hardest habit to break, and the most difficult to satisfy.

Drew Marrymore

 
 
 
 
 
Tác giả: Harlan Coben
Thể loại: Trinh Thám
Dịch giả: Trần Thiện Huy
Biên tập: Bach Ly Bang
Upload bìa: Bach Ly Bang
Số chương: 65
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2446 / 44
Cập nhật: 2015-08-03 19:20:19 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 21
rời bắt đầu mưa.
Matt Hunter loạng choạng rời khỏi quán "Rượu và Thịt nướng Landmark" bước về phía đại lộ Northfield. Không ai đi theo anh cả. Trời đã về khuya và tối đen anh thì đang say, nhưng chuyện đó không thành vấn đề. Người ta luôn luôn biết rõ những con đường quanh nơi mình lớn lên.
Anh rẽ phải ở đại lộ Hillside. Mười phút sau anh đã tới nơi. Tấm bảng của công ty địa ốc vẫn cắm phía trước, trên đề "đang ký hợp đồng". Vài ngày nữa đây sẽ là nhà anh. Anh ngồi trên lề đường ngắm nhìn nó. Nhưng hạt mưa to như quả xơri chậm chạp quất xuống người anh.
Mưa làm anh nhớ đến nhà tù. Nó biến thế giới thành xám xịt, buồn tẻ và không ra hình dạng. Mưa là màu của bê tông nhà tù. Từ năm mười sáu tuổi Matt đã đeo kính áp tròng - giờ cũng đang đeo - nhưng trong tù anh chỉ đeo kính thường và hay tháo nó ra. Điều đó dường như có ích, làm cho nhà tù xung quanh thành một màu xám mờ, không rõ hình thù hơn.
Anh dán mắt vào căn nhà định mua - "căn nhà kiểu Saltbox duyên dáng" như quảng cáo nói. Chẳng bao lâu nữa anh sẽ dọn đến đây với Olivia, người vợ xinh đẹp đang mang thai của anh, và họ sẽ có con. Có lẽ sau đó sẽ có thêm nhiều đứa con nữa. Olivia muốn có ba đứa.
Chưa có hàng rào quanh sân, nhưng chuyện đó kể như xong rồi. Tầng hầm chưa hoàn tất, nhưng Matt rất khéo tay. Anh sẽ tự làm lấy. Bộ ghế xích đu ở đằng sau đã cũ và gỉ sét, cần phải vứt đi. Trong khi họ còn tới hai năm nữa để mua bộ khác, Olivia đã chọn được loại mà nàng muốn - tàm bằng gỗ tùng - vì loại đó đảm bảo không có dằm.
Matt cố nhìn thấy tất cả những đồ nội thất đó. Anh cố tưởng tượng cuộc sống bên trong cái tổ ấm ba phòng ngủ này với gian bếp cần cải tiến, ngọn lửa bừng bừng, tiếng cười trên bàn ăn tối, đứa con chạy tới giường cha mẹ vì bị cơn ác mộng đánh thức, khuôn mặt Olivia vào buổi sáng.
Anh đã gần như thấy được cảnh đó, hệt như một bóng ma của Scrooge 1 đang chỉ đường cho anh, và trong một giây anh gần như đã mỉm cười.
Nhưng hình ảnh đó không giữ được lâu. Matt lắc đầu trong màn mưa.
Anh đang đùa với ai vậy?
Anh không biết chuyện gì đang xảy ra với Olivia, nhưng có một điều mà anh biết chắc: nó đánh dấu sự kết thúc. Câu chuyện thần tiên đã qua rồi. Như Sonya McGrath đã nói, hình ảnh trên chiếc camera phone chính là tiếng gọi đánh thức anh dậy, là cái nhìn thực tế là khoảnh khắc "Tất cả chỉ là đem mi ra đùa giỡn" trong khi sâu thẳm trong lòng mình, anh luôn biết điều đó.
Mi không trở lại được.
Stephen McGrath sẽ không dễ gì rời bỏ anh. Bất cứ khi nào Matt định bỏ ra xa, Stephen Người Chết cũng ở đó, bắt kịp sau lưng anh, gõ lên vai anh.
"Tôi đây này Matt. Vẫn còn bên anh…"
Anh ngồi trong mưa. Anh thẫn thờ tự hỏi đã mấy giờ rồi. Cũng chẳng thành vấn đề. Anh nghĩ đến bức ảnh khốn kiếp của Charles Talley, gã đàn ông bí ẩn với mái tóc xanh đen, tiếng thì thầm chế nhạo trong điện thoại. Để làm gì? Đó là chuyện Matt không thể hình dung hay tránh đi được. Dù say hay tỉnh, ở trong căn nhà tiện nghi hay, mẹ kiếp, ở ngoài dưới trời mưa trút nước, cơn hạn hán cuối cùng đã chấm dứt…
Và ý tưởng đó đập vào anh.
Mưa.
Matt quay lại và nhìn lên, giờ đây hoan nghênh những giọt mưa. Mưa. Cuối cùng đã có mưa. Cơn hạn hán đã qua với một sự giận dữ khủng khiếp.
Câu trả lời có khi nào đơn giản như vậy không?
Matt suy nghĩ. Thứ nhất: anh phải về nhà. Anh phải gọi cho Cingle. Giờ giấc không thành vấn đề. Cô ta sẽ hiểu.
Matt?
Anh không nghe tiếng xe dùng lại, nhưng giọng nói, kể cả vào lúc này, trong tình huống này, Matt vẫn không thể không mỉm cười. Anh vẫn ngồi trên lề đường.
- Hê, Lance.
Matt nhìn lên khi Lance Banner bước ra ngoài chiếc xe van nhỏ.
Lance nói:
- Tôi nghe nói anh đang tìm tôi.
- Tôi đã tìm anh.
- Tại sao?
- Tôi muốn đánh lộn.
Đến lượt Lance mỉm cười.
- Anh không muốn làm vậy đâu?
- Nghĩ tôi sợ à?
- Tôi không nói thế.
- Tôi dư sức đá đít anh.
- Vậy chỉ chứng minh tôi nói đúng.
- Về chuyện gì?
- Về chuyện nhà tù thay đổi con người. Trước khi vào đó tôi có gãy cả hai tay cũng đánh được anh.
Anh ta có lý. Matt ngồi yên. Anh vẫn thấy rã rời và không tìm cách cưỡng lại cảm giác đó.
- Có vẻ như lúc nào anh cũng lượn lờ xung quanh, Lance ạ.
- Tôi thế đấy.
- Anh thật có ích một cách chết tiệt, - Matt búng ngón tay. - Hê, Lance, biết giờ anh giống ai không? Giống cái Bà mẹ của xóm.
Lance không nói gì.
- Nhớ Bà mẹ của xóm trên đường Hobart Gap không?
Matt hỏi.
- Bà Sweeney.
- Phải. Bà Sweeney. Lúc nào cũng nhòm ra của sổ, bất kể giờ giấc. Mặt thì nhăn nhó hết cỡ, phàn nàn bọn trẻ hàng xóm băng ngang sân nhà bà. - Matt chỉ anh ta - Anh cũng giống thế, Lance ạ. Anh giống hệt Bà mẹ vĩ đại của xóm.
- Anh vừa uống rượu à, Matt?
- Phải. Có vấn đề à?
- Tự nó thì không.
- Vậy tại sao anh cứ lởn vởn khắp nơi như vậy, Lance?
Anh ta nhún vai.
- Tôi chỉ cố giữ bọn người xấu ở ngoài thôi.
- Anh nghĩ anh làm được à?
Lance không trả lời câu đó.
- Anh nghĩ rằng xe van và trường học của các anh giống như, cái gì gì, một thứ trường năng lượng để xua đuổi cái ác? - Matt phá lên cười quá to vì câu nói đó. - Mẹ kiếp, Lance, nhìn tôi đây, vì Chúa. Tôi chính là tấm gương cho thấy nó chỉ là một đống phân. Lẽ ra tôi phải được xếp trong cái tua đi-cảnh-cáo-con-nít của anh, anh biết đấy, giống như thời trung học khi bọn cớm bắt chúng ta nhìn một chiếc xe nào đó bị một tay lái xe say rượu đâm cho bẹp gí. Đúng là phải biến tôi thành cái đó. Một lời cảnh cáo cho con nít. Có điều tôi cũng không chắc người ta rút ra được bài học nào từ tôi.
- Không đánh lộn, chẳng hạn.
- Tôi không đánh lộn. Tôi cố can đánh lộn.
Lance cố kìm tiếng thở dài.
- Anh muốn xử lại vụ án đó ở đây dưới mưa sao Matt?
- Không.
- Tốt. Vậy nếu tôi đưa anh về thì sao?
- Không bắt tôi à?
- Có lẽ để khi khác.
Matt nhìn căn nhà lần cuối.
- Có lẽ anh đúng.
- Về chuyện gì?
- Về nơi thích hợp với tôi.
- Thôi đi, Matt, ướt hết cả rồi. Tôi sẽ chở anh về.
Lance bước tới sau lưng anh. Anh ta xốc nách Matt và kéo lên. Gã này khỏe thật. Matt bị dựng lên đứng nghiêng ngả. Đầu óc anh quay cuồng. Bao tử cồn cào. Lance giúp anh vào xe và ngồi lên ghế hành khách ở phía trước.
- Anh mà ói ra xe tôi - Lance nói - thì anh sẽ phải ước giá mà tôi bắt anh đấy.
- Ô ô, dữ thật. - Matt mở hé cửa sổ, vừa đủ cho gió lùa vào nhưng không để bị mưa hắt. Anh gí mũi vào khe cửa để mở như một con chó. Không khí có tác dụng tốt. Anh nhắm mắt lại và dựa đầu vào của sổ. Kính xe mát rượi dưới má anh.
- Sao lại nổi hứng uống rượu như vậy, Matt?
- Thích thôi.
- Anh hay làm vậy lắm à? Uống cho đến mụ người đi?
- Anh lại còn làm chuyên gia tư vấn bài trừ rượu nữa à, Lance? Anh biết đấy, cùng với cái nghề làm Bà mẹ của xóm?
Lance gật đầu.
- Anh nói đúng đấy. Đồi đề tài đi!
Mưa đã bớt nặng hạt hơn. Cái gạt nước chậm lại một mức. Lance giữ cả hai tay trên vô lăng.
- Con gái lớn của tôi đã mười ba. Anh có tin được không?
- Anh có mấy con, Lance?
- Ba. Hai gái một trai.
Anh ta bỏ một tay khỏi vô lăng và moi ra chiếc ví, móc ra ba tấm ảnh và đưa cho Matt. Matt nhìn kỹ, tìm kiếm, theo thói quen, những nét di truyền từ cha mẹ.
- Thằng bé, nó bao nhiêu tuổi?
- Sáu.
- Giống hệt anh tuổi đó.
Lance mỉm cười.
- Devin. Chúng tôi gọi nó là Quỷ Sứ. Nghịch không chịu nổi.
- Giống ông già nó.
- Chắc vậy.
Họ chìm vào im lặng. Lance với tay về radio rồi quyết định thôi.
- Con gái tôi. Con gái cả. Tôi đang tính cho nó vào trường Công giáo.
- Nó đang học ở Heritage à?
Heritage là trường cấp hai mà họ đã học.
- Phải, nhưng mà, tôi không biết nữa. Nó hơi quá tự do. Tôi nghe nói St. Margaret ở East Orange có vẻ tốt.
Matt nhìn ra cửa sổ.
- Anh biết gì về nó không?
- Về trường Công giáo?
- Ừ. Hay St. Margaret.
- Không.
Lance đã lại đặt hai tay trên vô lăng.
- Này, anh có quen ai từng học ở đó không?
- Ở đâu?
- St. Margaret.
- Không.
- Còn nhớ Loren Muse không?
Matt nhớ. Bạn luôn luôn nhớ nhưng bạn bè từ tiểu học, dù cho không gặp lại họ từ sau khi tốt nghiệp. Bạn nhớ tên và mặt mũi họ ngay lập tức.
- Nhớ chứ. Giống con trai, chơi với chúng ta một thời gian. Sau đó cô ta mờ nhạt dần. Cha cô ta chết khi tụi mình còn nhỏ, đúng không?
- Anh không biết à?
- Biết gì?
- Ông già cô ta tự tử. Bắn bể óc trong nhà xe khi cô ta mới học lớp tám. Họ giữ bí mật chuyện đó.
- Chúa ôi, kinh khủng thật.
Đúng vậy, nhưng cô ta giờ cũng ổn rồi. Đang làm cho văn phòng công tố viên ở Newark.
- Luật sư à?
Lance lắc đầu.
- Nhân viên điều tra. Sau chuyện xảy ra với cha cô ta, Loren cũng trải qua một thời kỳ khủng hoảng. St. Margaret có tác động tốt, tôi nghĩ vậy.
Matt không nói gì.
- Vậy là anh không quen ai học ở St. Margaret?
- Lance?
- Sao.
- Cái trò khéo léo này. Nó không có kết quả đâu. Anh thật sự đang muốn hỏi gì tôi?
- Tôi chỉ hỏi anh biết gì về St. Margaret.
- Anh muốn tôi viết thư giới thiệu cho con anh à?
- Không.
- Vậy tại sao lại hỏi tôi những câu đó?
- Còn Sơ Mary Rose thì? Bà dạy các môn khoa học xã hội ở đó. Anh biết bà ta không?
Matt xoay người nhìn thẳng vào Lance.
- Có phải tôi bị tình nghi dính vào tội gì đó không?
- Gì chứ? Chúng ta chỉ là đang nói chuyện phiếm thôi mà.
- Tôi chưa nghe anh nói không.
- Anh có một lương tâm đầy tội lỗi.
- Còn anh thì vẫn trốn tránh câu trả lời.
- Anh không muốn nói tại sao anh quen Sơ Mary Rose à?
Matt nhắm mắt lại. Họ không còn xa Irvington nữa. Anh ngả đầu vào chỗ dựa đầu.
- Kể tiếp về con anh đi, Lance.
Lance không trả lời. Matt nhắm mắt và nghe tiếng mưa. Nó đưa anh trở lại với điều anh đang suy nghĩ trước khi Lance Banner xuất hiện. Anh cần phải gọi Cingle càng sớm càng tốt.
Bởi vì kỳ lạ thay, cơn mua có thể nắm chìa khoá về chuyện Olivia làm gì trong căn buồng khách sạn đó.
--------------------------------
1 Một nhân vật phản diện trong bộ phim A Christmas Carol, chuyển thể từ truyện ngắn cùng tên của Charles Dickens, được viếng thăm bởi ba hồn ma Giáng Sinh quá khứ, hiện tại và tương lai.
Người Vô Tội Người Vô Tội - Harlan Coben Người Vô Tội