Where the sacred laws of honour are once invaded, love makes the easier conquest.

Addison

 
 
 
 
 
Tác giả: Harlan Coben
Thể loại: Trinh Thám
Dịch giả: Trần Thiện Huy
Biên tập: Bach Ly Bang
Upload bìa: Bach Ly Bang
Số chương: 65
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2446 / 44
Cập nhật: 2015-08-03 19:20:19 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 10
hú Matt ơi?
Paul và Ethan ngồi trên ghế sau, thắt dây an toàn cẩn thận. Matt đã phải mất gần mười lăm phút để lắp cái ghế cho trẻ con vào đúng chỗ. Đồ chết tiệt nào thiết kế cái này vậy - NASA chắc?
- Gì thế, chiến hữu?
- Chú biết McDonald mới có cái gì không?
- Chú nói rồi, mình không đi McDonald.
- Ồ cháu biết. Cháu chỉ nói vậy thôi.
- Ưh hừm.
- Chú biết McDonald có gì không?
- Không, - Matt đáp.
- Chú biết bộ phim Shrek mới không?
- Biết.
- Họ có đồ chơi hình Shrek. - Paul nói.
- Ý anh ấy là McDonald có đấy, - Ethan xen vào.
- Thật vậy à?
- Mà đồ chơi còn cho không nữa.
- Không có chuyện cho không đâu - Matt đáp.
- Cho không mà. Kèm trong Phần ăn Vui vẻ.
- Phần ăn Vui vẻ quá đắt.
- Quá cái gì ạ?
- Mình sẽ không đi McDonald.
- Ồ tụi cháu biết mà.
- Tụi cháu chỉ nói thế thôi.
- Họ có đồ chơi cho không, thế thôi.
- Từ bộ phim Shrek mới.
- Chú có nhớ khi mình đi coi bộ phim Shrek đầu tiên không, chú Matt?
- Chú nhớ, - anh nói.
- Cháu thích con lừa - Ethan nói.
- Chú cũng vậy, - Matt đồng ý.
- Đồ chơi tuần này là con lừa.
- Mình sẽ không đi McDonald.
- Cháu chỉ nói thôi mà.
- Bởi vì đồ ăn Tàu cũng ngon - Paul nói.
- Mặc dù họ không có đồ chơi.
- Đúng rồi, cháu thích sườn cốt lết.
- Và điểm tâm nữa.
- Mẹ thích đậu hũ.
- Eo ơi. Chú đâu có thích đậu hũ, phải không, chú Matt?
- Đậu hũ có lợi cho cháu, - Matt nói.
Ethan quay sang anh mình.
- Thế nghĩa là không.
Matt mỉm cười, cố gắng đẩy nhưng rắc rối của ngày hôm nay ra khỏi tâm trí. Về chuyện đó, Paul và Ethan rất giỏi.
Họ đến Cathay, một nhà hàng Trung Quốc kiểu cũ với những món cổ điển như mì xào và trứng tráng, ghế ngồi giả da nứt nẻ, và một bà già khó chịu ngồi sau quầy tính tiền chăm chăm nhìn khách ăn như thể sợ họ chôm mất thìa nĩa.
Đồ ăn đẫm dầu mỡ, nhưng phải vậy mới được. Lũ nhỏ ăn cả tấn. Đến McDonald thì chúng cảnh vẻ lắm. Có lẽ chúng chỉ ăn được hết nửa cái bánh mỳ kẹp và một tá khoai chiên. Ở đây thì chúng vét sạch đĩa. Những nhà hàng Trung Quốc hẳn sẽ phát tài nếu họ chịu phát thêm đồ chơi ăn theo phim ảnh.
Ethan, như thường lệ, rất hiếu động. Paul thì mực thước hơn. Hai đứa được nuôi dạy cùng một cách, cùng một nhóm gene, vậy mà chúng khác nhau hoàn toàn. Ethan rất hay pha trò. Không khi nào nó ngồi yên. Nó bừa bãi, sôi nổi và né tránh nhưng cử chỉ âu yếm. Paul thì luôn luôn theo đúng các đường nét mỗi khi tô màu. Chỉ cần phạm một lỗi cũng làm nó thất vọng. Nó là người sâu sắc, chơi thể thao khá và thích được ôm ấp.
Bản tính đánh bật sự nuôi dạy.
Trên đường về, họ tạt vào quán kem Dairy Quen. Phần kem vani Ethan bôi lên người còn nhiều hơn cả phần nó ăn. Khi lái xe vào trong sân, Matt ngạc nhiên thấy Marsha vẫn chưa về. Anh dẫn bọn trẻ vào nhà - anh có chìa khoá - và tắm cho chúng. Đã tám giờ tối.
Matt mở một tập phim "Những bậc phụ huynh kỳ cục" mà đến cả người lớn cũng thấy buồn cười, rồi sử dụng những kỹ năng thương lượng học mót từ đống biên bản bào chữa thu thập được trên khắp tiểu bang để thuyết phục bọn nhỏ đi ngủ. Ethan sợ tối, nên Matt bật cây đèn ngủ SpongeBob.
Matt xem đồng hồ. Tám giờ rưỡi. Anh không ngại ở lại muộn hơn, nhưng bắt đầu thấy hơi lo lắng.
Anh vào bếp. Nhưng tác phẩm mới nhất của Paul và Ethan được đính nam châm lên trên tủ lạnh. Cũng có cả ảnh được lồng trong những chiếc khung acrylic không bao giờ giữ cho ảnh đứng đúng chỗ. Đa số đã trượt ra ngoài một nữa rồi. Matt cẩn thận đẩy những bức ảnh về đúng vị trí.
Gần nóc tủ lạnh, cao hơn tầm với của bọn trẻ (nếu không nói là tầm nhìn), là hai tấm ảnh của Bernie. Matt dừng lại nhìn chằm chằm người anh trai. Sau một lúc, anh quay đi và nhấc điện thoại ở trong bếp. Anh bấm số di động của Marsha.
Marsha nhận ra số mày gọi tới và trả lời:
- Matt hả? Tôi vừa định gọi chú!
- Chào chị.
- Chú đang ở nhà chứ gì?
- Chúng tôi đang ở nhà. Bọn nhỏ đã tắm và đi ngủ rồi.
- Ái chà, chú giỏi thật.
- Cám ơn chị.
- Không, tôi phải cám ơn chú chứ.
Một lúc sau, vẫn không ai nói gì.
Matt hỏi:
- Chị có cần tôi ở lại thêm lát nữa không?
- Nếu chú thấy tiện.
- Không thành vấn đề. Olivia vẫn ở Boston.
- Cám ơn chú - nàng nói, trong giọng của nàng có điều gì đó.
Anh đổi tay cầm:
- Ờ, chị nghĩ là khoảng mấy giờ thì chị sẽ…
- Matt này?
- Vâng.
- Tôi đã nói dối chú.
Anh không nói gì.
- Tôi không đến trường họp.
Anh đợi.
- Tối nay tôi đã hẹn hò.
Không biết nên làm gì, Matt đành "ồ" một cách thuyết phục nhất.
- Lẽ ra tôi phải nói trước với chú. - Nàng hạ giọng.
- Đây cũng không phải lần đầu.
Mắt anh chạm vào ánh mắt của người anh trai trong bức ảnh trên tủ lạnh.
- Ừ hừm.
- Tôi đang cặp với một người. Gần hai tháng rồi. Dĩ nhiên lũ trẻ không biết gì hết.
- Chị không phải giải thích với tôi.
- Có chứ, Matt, tôi phải giải thích.
Anh không nói gì.
- Matt?
- Tôi đây.
- Chú có phiền nếu phải ở lại qua đêm không?
Anh nhắm mắt lại.
- Không - anh đáp - Không có vấn đề gì đâu.
- Tôi sẽ về trước khi lũ nhỏ ngủ dậy.
- Được rồi.
Anh nghe tiếng sụt sịt khe khẽ. Nàng đang khóc.
- Ổn thôi mà, Marsha.
- Thật không?
- Thật - anh đáp - Tôi sẽ gặp chị sáng mai.
- Tôi quý chú lắm, Matt.
- Tôi cũng rất quý chị.
Anh gác máy. Marsha có bạn trai cũng là chuyện tốt.
Đó là một chuyện rất tốt. Nhưng mắt anh lại hướng về phía anh mình. Dù thật bất công và sai trái, Matt vẫn không thể không cảm thấy dường như anh mình chưa bao giờ ra đi.
Người Vô Tội Người Vô Tội - Harlan Coben Người Vô Tội