Trong mỗi khó khăn đều ẩn chứa một cơ hội.

Albert Einstein

 
 
 
 
 
Tác giả: Haruki Murakami
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: スプートニクの恋人 Supūtoniku no koibito - Sputnik Sweetheart
Dịch giả: Ngân Xuyên
Biên tập: Yen
Upload bìa: anthony Lai
Số chương: 17
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 8200 / 713
Cập nhật: 2015-10-06 23:38:07 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 4
ỳ nghỉ hè năm thứ nhất đại học tôi thực hiện chuyến đi ngẫu hứng quanh vùng Hokuriku, tình cờ gặp một phụ nữ lớn hơn tám tuổi đang đi một mình và chúng tôi đã qua đêm với nhau. Chuyện này khi đó đối với tôi hệt như đoạn mở đầu tiểu thuyết Sanshiro[1] của Soseki.
Người phụ nữ đó làm tại phòng ngoại tệ của một nhà băng ở Tokyo. Hễ rảnh rỗi là chị vớ lấy cuốn sách rồi một mình lên đường. "Đi du lịch một mình cho đỡ mệt mỏi hơn," chị bảo tôi. Trông chị vẫn có nét hấp dẫn nên thật khó hiểu vì sao chị lại để ý đến một người như tôi - một cậu học sinh trung học gầy gò, nhút nhát. Chị ngồi đối diện tôi trong tàu hỏa, và có vẻ rất thích những chuyện phiếm vui vẻ, vô hại giữa chúng tôi. Chị nhiều lần cười phá lên. Và khác với lệ thường, tôi cũng trò chuyện rôm rả. Ngẫu nhiên chúng tôi cùng xuống ga Kanazawa.
"Cậu có chỗ nghỉ lại chưa?" chị hỏi.
"Chưa," tôi đáp. Trong đời tôi chưa bao giờ ở khách sạn.
"Tôi có một phòng khách sạn," chị bảo tôi. "Cậu có thể nghỉ lại nếu thích. Không phiền gì đâu," chị tiếp tục. "Phòng đó ở một hay hai người thì giá cũng như nhau."
Tôi cảm thấy căng thẳng trong lần đầu tiên chúng tôi làm tình, cử chỉ lóng ngóng, vụng về. Tôi xin lỗi chị.
"Không cần tỏ ra lịch sự chứ!" Chị nói. "Không cần xin lỗi vì những chuyện vặt vãnh."
Sau khi tắm chị khoác áo choàng, lấy từ tủ lạnh ra hai lon bia và đưa cho tôi một lon.
"Cậu lái xe tốt chứ?" Chị hỏi.
"Tôi mới lấy giấy phép lái xe nên không nói như vậy được. Chỉ tàm tạm thôi."
Chị mỉm cười. "Tôi cũng vậy. Tôi nghĩ mình lái khá tốt, nhưng bạn bè tôi lại không đồng ý. Chắc tôi lái cũng chỉ trung bình thôi. Chắc hẳn cậu phải quen một vài người cho rằng họ là những tài xế cừ khôi, đúng không?"
"Phải, tôi cho là mình biết."
"Và chắc hẳn phải có một số người lái kém."
Tôi gật đầu. Chị lặng lẽ hớp một ngụm bia và trầm ngâm.
"Trong chừng mực nào đó có những vấn đề mang tính bẩm sinh. Tài năng, cậu có thể gọi như vậy. Người nhanh nhẹn, người vụng về...Người này thì chăm chú, người kia lại không. Phải thế không?"
"Được rồi, thử suy ngẫm về điều này xem. Giả sử cậu làm một chuyến đi dài với ai đó bằng xe hơi. Và hai người thay nhau lái. Cậu sẽ chọn kiểu người nào? Lái tốt nhưng không chú ý hay người chú ý nhưng lái không tốt?"
"Có lẽ kiểu người thứ hai," tôi nói.
"Tôi cũng vậy," chị đáp. "Ở đây, tôi và cậu nghĩ giống nhau: Tốt hay tồi, nhanh nhẹn hay vụng về - những cái đó chẳng có gì quan trọng hết. Cái chính là phải chú ý. Phải điềm tĩnh, cảnh giác với mọi thứ xung quanh."
"Cảnh giác ư?" Tôi hỏi.
Chị chỉ mỉm cười, không nói gì hết.
Một lúc sau chúng tôi làm tình lần thứ hai, lần này dịu dàng và hòa hợp hơn. Phải cảnh giác - tôi nghĩ mình đang bắt đầu hiểu ra. Lần đầu tiên tôi đã thấy một phụ nữ hành xử ra sao trong cơn khoái cảm chăn gối.
Sáng hôm sau chúng tôi cùng nhau ăn sáng rồi chia tay. Chị đi đường chị, tôi đi đường tôi. Khi chia tay chị bảo tôi là hai tháng nữa chị sẽ cưới một anh chàng cùng chỗ làm. "Anh ấy là một chàng trai rất tử tế," chị nói vui vẻ. "Bọn tôi đã hẹn hò năm năm rồi và cuối cùng thì cũng sắp hợp thức hóa mối quan hệ này. Nghĩa là có lẽ tôi sẽ không còn chuyến đi một mình nào nữa. Vậy đấy."
Tôi vẫn còn trẻ, cảm thấy tin chắc rằng những chuyện phiêu lưu loại này sẽ còn nhiều dịp xảy đến trong đời. Về sau tôi mới biết mình đã nhầm đến thế nào.
Tôi đã kể chuyện này cho Sumire nghe lâu rồi. Chẳng hiểu lý do nào đã khiến tôi kể lại. Có lẽ đấy là trong một cuộc chuyện trò của chúng tôi về ham muốn tình dục.
"Thực chất chuyện cậu kể cho tớ nghe là gì vậy?"
"Là phải cảnh giác, vậy thôi," tôi đáp. "Đừng định kiến, hãy lắng nghe những gì đang xảy ra, hãy mở rộng con mắt, tấm lòng và đầu óc của cậu."
"Hừm," Sumire đáp. Cô hầu như đang nghiền ngẫm kinh nghiệm tình dục tầm thường đó của tôi, có lẽ băn khoăn không biết có đưa nó vào tiểu thuyết được hay không.
"Dù sao đi nữa, chắc chắn cậu có rất nhiều kinh nghiệm, đúng không?"
"Tớ không nói là nhiều," tôi nhẹ nhàng bác lại. "Mọi việc chỉ là tình cờ."
Cô khẽ cắn móng tay, tư lự. "Nhưng cũng phải như thế nào thì cậu mới tập trung chú ý được chứ? Tình huống nguy kịch xảy ra, cậu bảo được rồi tôi sẽ cảnh giác và lắng nghe cẩn thận, nhưng cậu chẳng thể giải quyết ổn thỏa những việc đó bằng việc cắn móng tay, đúng không? Cậu có thể nói cụ thể hơn không? Cho tớ một thí dụ?"
"Được thôi, trước hết là cậu phải thư giãn. Bằng cách...giả sử như là đếm số."
"Gì nữa?"
"Nghĩ về một quả dưa chuột trong tủ lạnh vào một buổi chiều hè. Chỉ là thí dụ thôi nghe."
"Gượm đã," cô nói với một đoạn dừng đầy ẩn ý. "Có phải ý cậu là khi cậu làm tình với một cô gái cậu tưởng tượng ra những quả dưa chuột để trong tủ lạnh vào buổi chiều hè không?"
"Không phải lúc nào cũng thế," tôi nói.
"Nhưng thỉnh thoảng."
"Có thể."
Sumire nhăn mặt, lắc đầu vài cái. "Cậu khó hiểu hơn vẻ bề ngoài đấy."
"Ai mà chẳng có điều gì đó kỳ lạ về mình," tôi đáp.
"Trong nhà hàng, khi Miu cầm tay và nhìn sâu vào mắt tớ, tớ đã nghĩ về những quả dưa chuột," Sumire bảo tôi. "Yên nào! Lắng nghe nào, tớ đã tự nhủ vậy."
"Những quả dưa chuột?"
"Cậu không nhớ cậu đã nói gì với tớ à - về những quả dưa chuột trong tủ lạnh vào buổi chiều hè ấy?"
"Ồ đúng rồi, tớ nhớ chứ," tôi hồi tưởng. "Nó có giúp được gì không?"
"Chút chút," cô nói.
"Thật vui khi được nghe điều này," tôi nói.
Sumire kéo câu chuyện về lại mạch. "Căn hộ của Miu chỉ cách nhà hàng một đoạn ngắn, có thể đi bộ được. Nó không lớn lắm nhưng trông rất đáng yêu. Hàng hiên tràn ngập ánh nắng, cây trồng trong nhà, bộ sofa bọc da của Ý, dàn loa Bose, có máy in và một chiếc Jaguar đậu trong nhà xe. Chị ấy sống ở đó một mình. Còn cả hai vợ chồng chị ấy thì có một căn nhà ở đâu đó tại Setagaya. Cứ cuối tuần chị ấy mới về đấy. Phần lớn thời gian chị ấy sống ở căn hộ tại Aoyama. Cậu nghĩ chị ấy cho tớ xem cái gì nào?"
"Đôi dép da rắn ưa thích của Mark Bolan được cất trong hộp kính chứ gì," tôi nói liều. "Một trong những di sản vô giá mà nếu không có nó thì chẳng có gì để mà kể về lịch sử rock and roll. Bút tích của ông ta trên khung cửa, không thiếu một thang âm đơn nào. Các fan cứ gọi là mê mẩn."
Sumire tư lự thở dài. "Nếu người ta phát minh ra chiếc xe hơi chạy bằng những câu đùa cợt ngốc nghếch thì cậu có thể đi xa được đấy."
"Thì cứ cho đấy là do đầu óc cùn mòn," tôi nói nhún nhường.
"Thôi, dẹp chuyện đùa lại, tớ muốn cậu suy nghĩ nghiêm túc về chuyện này đấy. Cậu nghĩ chị ấy cho tớ xem cái gì? Nếu cậu nói đúng thì tớ sẽ trả tiền bữa ăn này."
Tôi hắng giọng. "Chị ấy cho cậu xem bộ quần áo lộng lẫy mà hiện giờ cậu đang diện. Và bảo cậu mặc chúng đi làm."
"Cậu thắng rồi," cô nói."Chị ấy có một người bạn giàu có mặc quần áo cùng cỡ với tớ. Đời thật lạ lùng phải không? Có những người dư thừa quần áo đến mức không còn chỗ nào mà để. Lại có những người như tớ đến một đôi tất cũng chẳng có mà đi. Nhưng dù sao đi nữa, tớ cũng chẳng bận tâm. Chị ấy đến nhà bạn và mang về cả một đống quần áo thừa. Nếu nhìn kỹ thì thấy chúng cũng hơi lỗi mốt rồi, nhưng phần lớn mọi người sẽ chẳng để ý gì hết."
Dù có nhìn gần đến thế nào chăng nữa thì tôi vẫn không nhận ra, tôi bảo cô.
Sumire mỉm cười thỏa mãn. "Những bộ quần áo đó vừa với tớ như in. Đầm này, áo choàng này, váy này - tất tật. Eo hơi rộng một chút, nhưng khi thắt dây lưng vào thì đố ai mà nhận ra sự khác nhau được. Cỡ giày của tớ may sao lại gần bằng cỡ của Miu nên chị ấy đã cho tớ mấy đôi chị ấy không dùng nữa. Đế cao, đế thấp, dép mùa hè. Tất cả đều mang nhãn hiệu Ý. Cả mấy chiếc ví xách tay nữa. và một bộ đồ hóa trang nhỏ."
"Một Jane Eyre chính hiệu," tôi nói.
Tất cả chuyện đó giải thích cho việc Sumire đã bắt đầu làm việc ba ngày một tuần tại văn phòng của Miu như thế nào. Mặc áo váy công sở, đi giày cao gót, thoa chút son phấn, bắt chuyến tàu sáng từ Kichijoji đến Haraijuku. Chẳng hiểu sao tôi không thể hình dung nổi cảnh ấy.
Ngoài văn phòng tại công ty ở Akasaka, Miu còn có một văn phòng riêng nhỏ tại Jingumae. Trong phòng có hai chiếc bàn viết dành cho chị và người trợ lý (nói cách khác là Sumire), một tủ hồ sơ, máy fax, điện thoại và một chiếc máy tính Power Book. Tất cả chỉ có thế. Đây là căn hộ chung cư một phòng, có thêm nhà bếp và phòng tắm nhỏ xíu. Có cả máy nghe đĩa, bộ loa nhỏ và một tá đĩa CD cổ điển. Căn hộ nằm ở tầng hai, và có thể nhìn xuống một công viên nhỏ qua khung cửa sổ quay mặt ra hướng Đông. Tầng trệt tòa nhà được dùng làm nơi trưng bày và bán sản phẩm nội thất Bắc Âu. Toàn bộ tòa nhà nằm cách xa đường phố chính nên tiếng ồn xe cộ được giữ ở mức tối thiểu.
Ngay khi đến văn phòng, Sumire sẽ tưới cây và bật máy pha cà phê. Cô kiểm tra tin nhắn điện thoại và các email trên Power Book. Cô in hết thư ra và đặt lên bàn của Miu. Phần lớn số thư là từ các đại lý nước ngoài, viết bằng tiếng Anh hoặc tiếng Pháp. Cô bóc những thư bình thường và ném tất tật các loại tài liệu quảng cáo. Ngày nào cũng có vài cuộc điện thoại, một số được gọi từ nước ngoài. Sumire ghi lại tên, số điện thoại và tin nhắn của người gọi đến và chuyển chúng vào điện thoại di động cho Miu.
Miu thường tới vào lúc một, hai giờ chiều. Chị ở lại khoảng hơn tiếng đồng hồ, dặn dò Sumire, uống cà phê và gọi mấy cuộc điện thoại. Thư nào cần trả lời thì chị đọc cho Sumire đánh máy rồi gửi chúng đi qua đường bưu điện hoặc fax. Chúng thường là những bức thư làm ăn khá ngắn gọn. Sumire cũng lo chuyện đặt chỗ cho Miu tại tiệm làm tóc, nhà hàng, sân quần vợt. Khi ngơi việc, Miu và Sumire chuyện phiếm một lúc, sau đó Miu rời đi.
Vì vậy Sumire thường chỉ có một mình ở văn phòng, ngồi hàng tiếng đồng hồ không ai trò chuyện, nhưng không bao giờ cảm thấy buồn chán hay đơn độc. Cô xem lại những bài học tiếng Ý hai lần một tuần, ghi nhớ động từ bất quy tắc, tập phát âm với băng tiếng. Cô cũng học thêm về máy tính và đã có thể sửa được những hư hỏng thông thường. Cô mở hồ sơ lưu trong ổ cứng và biết được sơ qua những việc Miu đang làm.
Công việc chính của Miu đúng như chị đã diễn tả tại đám cưới. Chị ký hợp đồng với các nhà sản xuất rượu vang nhỏ, chủ yếu ở Pháp, rồi buôn rượu của họ cho các nhà hàng và nhất là cho các cửa hiệu rượu bia ở Tokyo. Đôi khi chị tổ chức các chuyến lưu diễn cho các nhạc công đến Nhật Bản. Đại lý của các hàng lớn lo liệu mọi chuyện liên quan đến vấn đề kinh doanh phức tạp, còn Miu lo phần kế hoạch chung và một số việc ban đầu. Cái tài của Miu là biết tìm ra những nghệ sĩ biểu diễn trẻ đầy hứa hẹn nhưng còn khuất trong bóng tối và đưa họ đến Nhật Bản.
Sumire không biết lợi nhuận Miu thu được từ công việc làm ăn riêng là bao nhiêu. Sổ sách tài chính được lưu vào các đĩa riêng mà không có mật khẩu thì không truy cập được. Dẫu sao, cứ được gặp và trò chuyện với Miu là Sumire đã sướng mê đi, lòng rộn ràng, hớn hở. Đây là chiếc bàn Miu thường ngồi, cô nghĩ. Đây là cây bút bi chị ấy dùng; chiếc cốc chị ấy dùng để uống cà phê. Dù công việc vặt vãnh đến đâu Sumire cũng đều làm hết sức mình.
Miu thường mời Sumire đi ăn tối. Vì kinh doanh rượu vang nên Miu thấy cần phải năng lui tới các nhà hàng nổi tiếng để thu thập những tin tức mới nhất. Miu luôn gọi món cá trắng, hay đôi khi là món gà, dù chị thường để lại một nửa rồi chuyển sang dùng món tráng miệng. Chị đọc rất kỹ danh sách rượu trước khi quyết định gọi một chai nhưng không bao giờ uống quá một cốc. "Em uống được bao nhiêu cứ uống," chị bảo Sumire, nhưng Sumire không thể nào uống hết được. Vậy là bao giờ hai người cũng để thừa nửa chai rượu đắt tiền, nhưng Miu không bận tâm.
"Thật hoang phí khi gọi cả một chai rượu cho hai chị em," một lần Sumire nói với Miu. "Chị em mình chỉ uống được nửa chai là cùng."
"Đừng lo," Miu cười. "Chúng ta để lại càng nhiều thì nhân viên nhà hàng càng có cơ hội nếm nó. Từ hầu rượu, đầu bếp cho đến người bồi bàn chuyên rót nước cho khách. Nhờ đó nhiều người sẽ biết được mùi vị rượu ngon. Đấy là lý do vì sao để thừa rượu đắt tiền không bao giờ là hoang phí cả."
Miu xem xét màu sắc của chai Médoc 1986 rồi như thể đang thưởng thức một bài văn tuyệt vời, cẩn thận nếm thử vị của nó.
"Việc gì cũng vậy thôi, em phải học bằng kinh nghiệm của mình, phải tự trả học phí cho mình. Sách vở không giúp gì được cho em đâu."
Theo Miu ra hiệu, Sumire nâng cốc rượu lên, chăm chú nhấp một ngụm, ngậm trong miệng rồi mới nuốt. Một dư vị dễ chịu đọng lại, nhưng sau vài giây nó tan biến giống như giọt sương buổi sáng trên chiếc lá mùa hè. Đấy là để khai vị cho món ăn sắp tới. Lần nào ăn uống và trò chuyện cùng Miu, Sumire cũng học thêm được điều mới mẻ. Sumire cảm thấy choáng váng trước vô số những điều cô còn phải học.
"Chị biết đấy, em chưa bao giờ nghĩ rằng mình muốn trở thành một người nào khác," một lần Sumire thổ lộ, có lẽ bị thôi thúc bởi lượng rượu cô uống nhiều hơn thường lệ. "Nhưng đôi khi em nghĩ mình mà giống chị thì cũng hay."
Miu nín thở trong một thoáng. Rồi chị cầm cốc rượu lên uống một ngụm. Thoáng chốc mắt chị nhuốm màu rượu đỏ sẫm. Khuôn mặt không còn chút nào vẻ lanh lợi thường ngày.
"Chị chắc em không biết điều này," chị nói nhẹ nhàng, đặt lại cốc rượu xuống bàn. "Cái người bây giờ ngồi đây không phải con người thật của chị. Mười bốn năm trước chị đã trở thành chỉ một nửa con người thật của mình. Chị ước gì mình có thể được gặp em khi chị còn là con người thật của mình, điều đó sẽ thật tuyệt vời. Nhưng bây giờ nghĩ tới việc đó thì cũng chẳng có nghĩa lý gì cả."
Sumire sửng sốt, không thốt được lời nào. Và bỏ lỡ cơ hội hỏi những câu hỏi quá hiển nhiên. Chuyện gì đã xảy đến với Miu mười bốn năm trước? Vì sao chị lại trở thành một nửa con người thật của mình? Và dù sao đi nữa chị nói một nửa có nghĩa là gì? Cuối cùng, lời tuyên bố khó hiểu này chỉ càng làm cho Sumire thêm say mê Miu. Một con người mới kỳ lạ làm sao chứ, cô nghĩ.
Qua các đoạn hội thoại rời rạc, Sumire có thể chắp nối một vài sự kiện về Miu. Chồng chị là người Nhật, lớn hơn chị năm tuổi, nói thạo tiếng Hàn nhờ hai năm là sinh viên trao đổi của khoa kinh tế, đại học Seoul. Anh là người nồng hậu, biết làm tốt công việc của mình, mà thực chất là giúp lèo lái công ty của Miu. Và mặc dù ban đầu đó là công ty gia đình trị nhưng chưa từng có ai phàn nàn chê trách gì anh cả.
Ngay từ khi còn là một cô bé, Miu đã có năng khiếu chơi dương cầm. Đến tuổi thiếu niên chị đã giành được giải nhất tại một số cuộc thi dành cho giới trẻ. Chị vào nhạc viện, học tập dưới sự hướng dẫn của một nghệ sĩ dương cầm nổi tiếng và nhờ người thầy này giới thiệu chị đã được vào học tại nhạc viện nước Pháp. Vốn tiết mục của chị chủ yếu là tác phẩm của các nhạc sĩ từ chối thời Lãng mạn, Shumann và Mendelssohn đến Poulensm Ravel, Bartók và Prokofiev. Tiếng đàn của chị là sự kết hợp giữa âm thanh da diết, gợi cảm với một kỹ thuật trình tấu điêu luyện, ấn tượng. Thời sinh viên chị đã tham dự một số cuộc hòa nhạc và đều được đánh giá cao. Tương lai tươi sáng của một nghệ sĩ hòa tấu dương cầm có vẻ được đảm bảo chắc chắn. Nhưng khi chị đang học ở nước ngoài thì bố chị đổ bệnh, Miu đóng nắp đàn và quay về Nhật Bản. Không bao giờ chạm vào phím đàn lần nữa.
"Sao chị có thể dễ dàng từ bỏ piano như thế?" Sumire ngập ngừng hỏi. "Nếu chị không muốn nói chuyện này thì thôi. Em chỉ thấy nó - em không biết nữa - có chút bất thường. Ý em là chị đã phải hy sinh rất nhiều thứ để trở thành nghệ sĩ dương cầm, phải vậy không?"
"Chị không hy sinh nhiều thứ vì piano," Miu nói nhẹ nhàng. "Chị đã hy sinh mọi thứ. Piano đòi hỏi phải dâng hiến cho nó đến từng mảnh da, từng giọt máu, và chị không thể từ chối. Không thể dù chỉ một lần."
"Chị có tiếc khi phải từ bỏ không? Chị đã sắp học xong mà."
Ánh mắt sắc sảo của Miu xoáy vào mắt Sumire. Một cái nhìn sâu lắng, điềm tĩnh. Sâu thẳm trong mắt Miu, như trong vũng nước lặng của một con suối chảy xiết, những dòng chảy câm nín dồn đuổi nhau. Những dòng chảy ôm riết đó chỉ lắng xuống từ từ.
"Em xin lỗi," Sumire nói. "Em sẽ không chõ mũi vào nữa."
"Không sao đâu. Chị chỉ không thể giải thích rõ ràng được."
Hai người không nói lại chuyện này nữa.
Miu không cho hút thuốc ở văn phòng và rất ghét những ai hút thuốc trước mặt mình, vì thế sau khi bắt đầu công việc, Sumire quyết định đây là cơ hội tốt để bỏ thuốc. Nhưng với một người hút hai gói Marlboro một ngày như cô thì việc này không hề dễ chút nào. Sau một tháng cô cứ ngẩn ngẩn ngơ ngơ như con thú bị vặt trụi lông đuôi. Và bạn cũng có thể đoán ra là cô liên tục gọi cho tôi lúc nửa đêm.
"Tớ không nghĩ đến điều gì khác ngoài thuốc lá. Tớ rất khó ngủ, và hễ chợp mắt thì lại gặp ác mộng. Tớ bị táo bón. Tớ không thể đọc, không thể viết được một dòng nào."
"Ai bỏ thuốc cũng thế cả mà. Ít nhất lúc bắt đầu," tôi nói.
"Chừng nào nó còn là chuyện của người khác thì cậu thấy thật dễ đánh giá, đúng không?" Cô ngắt lời. "Cả đời cậu có bao giờ động đến điếu thuốc nào đâu."
"Này, nếu cậu không thể đưa ra ý kiến về người khác thì thế gian sẽ biến thành một chốn rất kinh hoàng, không phải thế à. Nếu cậu không nghĩ thế thì chỉ cần nhìn xem Joseph Stalin làm gì đi."
Đầu dây bên kia Sumire im lặng hồi lâu. Sự im lặng nặng nề như những hồn ma trên Mặt trận phía Đông.
"Này?" Tôi hỏi.
Cuối cùng cô lên tiếng. "Nói thật ra tớ không nghĩ bỏ thuốc đã khiến tớ không viết được. Nó có thể là một lý do nhưng không phải tất cả. Tớ muốn nói bỏ thuốc chỉ là sự biện hộ. Cậu biết đấy: 'Tôi bỏ thuốc nên tôi không viết được. Tôi không thể làm được gì về việc đó cả.'"
"Đó là cách giải thích vì sao cậu lại rối loạn thế?"
"Có lẽ vậy." Sumire đáp lại, đột nhiên tỏ ra nhu mì. "Không chỉ vì việc tớ không còn tin vào việc viết lách nữa. Tớ đọc lại những gì đã viết gần đây và nó thật chán ngắt. Tớ có thể nghĩ gì chứ? Y như nhìn một căn phòng tất bẩn vứt bừa bãi trên sàn. Tớ cảm thấy khủng khiếp khi nhận ra mình đã hoang phí biết bao thời gian và sức lực."
"Khi chuyện này xảy ra cậu gọi điện cho ai đó vào lúc ba giờ sáng và đánh thức người đó dậy - tất nhiên tượng trưng thôi - khỏi giấc ngủ êm đềm mang tính ký hiệu."
"Hãy cho tớ biết," Sumire nói, "cậu đã bao giờ có cảm giác nhầm lẫn về những việc cậu đang làm, giống như nó không phải là vậy chưa?"
"Phần lớn thời gian tớ bị nhầm lẫn mà."
"Cậu nói nghiêm túc chứ?"
"Nghiêm túc."
Sumire gõ gõ móng tay vào răng, một trong nhiều thói quen của cô mỗi khi nghĩ ngợi điều gì.
"Trước đây tớ cũng rất ít khi cảm thấy bối rối thế này. Không phải lúc nào cũng tự tin, chắc chắn về tài năng của mình. Tớ không phải là người mạnh mẽ đến thế. Tớ biết tớ là loại người bừa bãi, ích kỷ. Nhưng tớ chưa bao giờ nhầm lẫn. Tớ có thể sai lầm trên đường đi nhưng lúc nào cũng cảm thấy mình đi đúng đường."
"Cậu thật may mắn," tôi đáp. "Giống như vừa cấy xong thì được đợt mưa dài."
"Có lẽ cậu nói đúng."
"Nhưng về vấn đề này thì mọi chuyện chẳng đi đến đâu cả."
"Phải. Chúng chẳng đi đến đâu cả. Đôi khi tớ có cảm giác sợ hãi, giống như mọi việc tớ làm cho đến hôm nay đều sai lầm hết. Tớ mơ những giấc mơ như thực đó, rồi bất ngờ thức dậy giữa đêm. Và mất một lúc tớ không thể xác định được đâu là thực, đâu là mơ...Cái kiểu cảm giác đó. Cậu hiểu tớ đang nói gì chứ?"
"Tớ cho là vậy," tôi đáp.
"Nhiều ngày qua tớ luôn bị dằn vặt bởi ý nghĩ rằng có lẽ những ngày viết tiểu thuyết của tớ đã qua rồi. Thế giới này đầy rẫy những cô gái ngây thơ, ngu ngốc, và tớ cũng là một người trong số đó, tự mình chạy theo những giấc mơ không bao giờ thành hiện thực. Tớ nên đóng nắp đàn piano và rời khỏi sân khấu. Trước khi quá muộn."
"Đóng nắp đàn piano?"
"Một ẩn dụ."
Tôi chuyển ống nghe từ tay trái sang tay phải. "Tớ cảm thấy chắc chắn một điều. Có thể cậu không chắc nhưng tớ thì có. Một ngày nào đó cậu sẽ trở thành nhà văn vĩ đại. Tớ đã đọc những gì cậu viết và tớ tin thế."
"Cậu thực sự nghĩ như vậy?"
"Từ tận đáy lòng tớ," tôi nói. "Tớ không nói dối cậu về những việc như thế này. Trong những trang cậu đã viết có nhiều đoạn đặc biệt rất hay. Ví dụ như cậu đang viết về bờ biển tháng Năm nhé. Cậu có thể nghe được tiếng gió thổi, ngửi thấy mùi không khí mằn mặn. Cậu có thể cảm thấy ánh nắng ấm áp trên cánh tay. Nếu cậu viết về căn phòng nhỏ tràn ngập khói thuốc lá, cậu có thể cá là người đọc sẽ bắt đầu cảm thấy như không thở nổi. Và mắt cay xè. Văn như thế phần lớn nhà văn không viết được. Trong tác phẩm của cậu, có một dòng sức mạnh tự nhiên sinh động, tràn đầy sức sống. Ngay bây giờ chúng chưa kết nối được với nhau để làm nên một tác phẩm hoàn chỉnh nhưng điều đó không có nghĩa là đã đến lúc - đóng nắp đàn lại."
Sumire im lặng khoảng mười, mười lăm giây. "Cậu không nói như vậy chỉ để an ủi, động viên tớ đấy chứ?"
"Không, tớ không có ý vậy. Đó là một sự thực không thể phủ nhận, đơn giản và rõ ràng."
"Giống như sông Moldau?"
"Cậu nói đúng. Giống như sông Moldau."
"Cám ơn cậu," cô nói.
"Có gì mà ơn với huệ," tôi đáp.
"Có những lúc cậu đúng là điều ngọt ngào nhất. Như sự hòa trộn của Giáng sinh, kỳ nghỉ hè và chú cún mới ra đời vậy."
Tôi lúng búng mấy tiếng mơ hồ như vẫn làm như vậy bất cứ khi nào được ai đó khen.
"Nhưng có một điều làm tớ thấy phiền lòng," cô nói thêm. "Rồi sẽ đến ngày cậu cưới một cô gái xinh đẹp nào đó và quên đi hết mọi điều về tớ. Còn tớ sẽ không thể gọi điện cho cậu vào nửa đêm mỗi khi tớ muốn nữa. Phải thế không?"
"Bao giờ cậu cũng có thể gọi vào ban ngày."
"Ban ngày thì không ổn. Cậu chẳng hiểu gì cả, đúng không?"
"Cả cậu cũng không hiểu," tôi phản đối. "Hầu hết mọi người làm việc khi mặt trời lên và đêm xuống thì tắt đèn đi ngủ." Tôi nói như đang đọc thuộc lòng những vần thơ đồng quê cho mình nghe giữa cánh đồng ngô.
"Hôm trước tớ đọc một bài báo," cô nói, hoàn toàn không để ý lời của tôi. "Bài báo viết là những người đồng tính nữ sinh ra đã như vậy rồi; ở tai trong của họ có một cái xương nhỏ khác hẳn với các phụ nữ khác, và nó đã dẫn đến toàn bộ sự khác biệt. Cái xương nhỏ nào đó có cái tên rất rắc rối. Như vậy bị đồng tính nữ không phải do mắc phải mà do di truyền.
Một bác sí Mỹ phát hiện ra điều này. Tớ không biết vì sao ông ta nghiên cứu vấn đề này nhưng từ khi đọc bài báo đó rồi thì tớ không sao gạt khỏi đầu ý nghĩ cái xương nhỏ vô tích sự đó đang ở trong tai tớ, tự hỏi cái xương nhỏ bé tí của tớ có hình dáng như thế nào."
Tôi chẳng biết nói sao. Một sự im lặng buông xuống đột ngột như thìa dầu tươi bất ngờ được trút vào cái chảo rán to.
"Vậy cậu tin chắc cậu có cảm hứng tình dục với Miu?" Tôi hỏi.
"Chắc chắn một trăm phần trăm," Sumire đáp. "Khi tớ ở bên cạnh chị ấy, cái xương đó bắt đầu rung lên trong tai tớ. Giống như gió thổi qua vỏ sò mong manh. Tớ muốn chị ấy ôm tớ, để mọi việc cứ thế diễn ra. Nếu đấy không phải là ham muốn tình dục thì chắc thứ chảy trong huyết quản của tớ chỉ là nước cà chua thôi."
"Hừm," tôi nói. Tôi còn có thể nói gì nữa đây?
"Điều đó giải thích mọi chuyện. Vì sao tớ không muốn quan hệ tình dục với bất kỳ người đàn ông nào. Vì sao tớ không cảm thấy gì hết. Vì sao tớ luôn nghĩ mình khác với mọi người."
"Có phiền không nếu tớ nói ý kiến tầm thường của mình?"
"Cứ nói đi."
"Bất kỳ lời giải thích hay lập luận logic nào lý giải mọi chuyện một cách dễ dàng như thế đều gài bẫy bên trong. Tớ đang nói từ kinh nghiệm đấy. Có người đã nói rằng nếu một điều gì đó chỉ dùng một cuốn sách cũng có thể giải thích được thì điều đó không đáng để giải thích. Tớ muốn nói là đừng có lao vào bất kỳ kết luận nào hết."
"Tớ sẽ nhớ điều đó," Sumire nói. Và cuộc điện thoại ngừng, có phần đột ngột.
Tôi hình dung cảnh cô treo ống nói lên, bước ra khỏi bốt điện thoại. Đồng hồ của tôi chỉ 3h30. Tôi vào bếp, uống một cốc nước, quay lại giường và nhắm mắt. Nhưng giấc ngủ không đến. Tôi kéo rèm cửa, và trên bầu trời mặt trăng đang lơ lửng như một đứa trẻ mồ côi nhợt nhạt, láu lỉnh. Tôi biết mình sẽ không ngủ lại được. Tôi pha một bình cà phê mới, kéo ghế lại gần cửa sổ rồi ngồi xuống nhấm nháp phó mát và bánh quy giòn. Tôi ngồi, đọc sách, đợi trời sáng.
Chú thích
[1] "Sanshiro" (1908) là tên cuốn tiểu thuyết của nhà văn Soseki Natsume (1867 - 1916). Tác phẩm mở đầu khi chàng trai Sanshiro 23 tuổi lần đầu tiên trong đời lên Tokyo để học đại học. Trên chuyến tàu hỏa anh làm quen với một phụ nữ quyến rũ. Hai người xuống ga cuối và người phụ nữ đề nghị anh dẫn vào khách sạn. (Theo chú thích bản tiếng Nga).
Người Tình Sputnik Người Tình Sputnik - Haruki Murakami Người Tình Sputnik