I have learned not to worry about love;

But to honor its coming with all my heart.

Alice Walker

 
 
 
 
 
Tác giả: Hàn Trinh Trinh
Thể loại: Tiểu Thuyết
Upload bìa: Tran H. Gia Nghia
Số chương: 1364
Phí download: 28 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2483 / 26
Cập nhật: 2020-06-03 19:42:42 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 719: Linh Châu Thảo
hương 719: Linh châu thảo
Bác Dịch nhanh chóng chạy vào phòng nghỉ ngơi, lập tức mở cửa ra đã thấy gương mặt tiều tụy của Đường Khả Hinh nằm trên ghế dựa, Tô Thụy Kỳ đang lấy máu để tiến hành kiểm tra xét nghiệm tạm thời, anh lập tức đi qua, khẩn trương hỏi: "Chuyện gì đang xảy ra vậy?".
Tô Thụy Kỳ quay đầu nhìn Bác Dịch, nhanh chóng nói: "Qua kiểm tra sơ bộ thì cô ấy hình như bị trúng độc ong!".
Bác Dịch lập tức nhíu mày, tiến lên, đầu tiên là bắt mạch cho cô, lại hỏi: "Cô từng bị thương ở nơi nào?".
Đường Khả Hinh nằm trên ghế dựa nhìn về phía Bác Dịch, hơi thở yếu ớt như tơ, thở hổn hển một hơi, đôi mắt lưu chuyển, nhớ tới chuyện ngón tay cái bị thương, liền chậm rãi nhấc ngón tay ngọc ngà, yếu ớt nói: "Ngón cái... Từng bị hoa hồng đâm vào... Đã sưng đỏ một thời gian rồi...".
Bác Dịch vừa bắt mạch, vừa cầm tay cô nhìn thấy vết thương trên ngón tay cái chỉ còn lại một chút vết nhỏ như vết kim đâm, anh xem mạch xong, lập tức giơ cánh tay tuyết trắng của cô lên xem, quả nhiên nhìn thấy trên cánh tay có miệng vết thương, anh ngẩng đầu nhìn về phía cặp song sinh.
Tiểu Vi lập tức nói: "Chúng tôi đã giải độc cho cô ấy một lần! Nhưng thực sự không thể giải sạch độc được! Bởi vì tôi cảm thấy hình như cô ấy trúng độc đã được một khoảng thời gian rồi".
Đôi mắt Bác Dịch lưu chuyển, không nói nữa, ngay lập tức dùng tay ấn vai cùng cánh tay cô, tìm kiếm có chỗ sưng mới nào không!!.
"Đây là độc ong sao?" Tô Thụy Kỳ khẩn trương nhìn về phía Bác Dịch, hỏi.
"........." Bác Dịch nhíu mày nhìn cánh tay trắng nõn tuyệt đẹp của Đường Khả Hinh, ấn ngón tay cái lần nữa, mới nói: "Là độc ong!! Miệng vết thương nhìn như của ong đầu hổ gây nên!".
"Như vậy là tìm được biện pháp trị liệu rồi đúng không?" Tô Thụy Kỳ có chút thả lỏng nói.
Bác Dịch lắc đầu nói: "Nên biết rằng ong đầu hổ là một loại ong cực độc trong vùng núi sâu thẳm, sau khi bị chích triệu chứng sẽ giống như tiềm ẩn! Riêng
tình huống này, sẽ rất khó đánh giá! Hơn nữa độc tố của ong đầu hổ, còn dựa vào nơi sinh trưởng của nó mà có cách trị liệu khác nhau. Người này có thể khống chế độc tố như vậy, chắc chắn đã bỏ thêm chất khác, thật sự rất khó chữa trị. Việc cấp bách bây giờ là phải lập tức lấy huyết tương đưa đến bệnh viện xét nghiệm!! Chúng ta sẽ tiến hành phân tích!! Nếu quả thật chính là ong đầu hổ thì sẽ rất phiền phức, thứ đồ chơi này không chỉ ăn mật hoa, còn ăn động vật, vô cùng độc!".
"Được!" Tô Thụy Kỳ lập tức đem huyết tương giao cho Tiểu Hà, Tiểu Hà trong nháy mắt chạy ra ngoài như tên bay!!.
Hai mắt Bác Dịch lóe sáng, lại nhanh chóng muốn lật người Đường Khả Hinh để xem phía sau lưng...
Tiểu Nhu đã đứng ở một bên, sắc mặt tái nhợt đau lòng, hoảng sợ đến run rẩy nói không nên lời, vốn không dám nói chuyện, lại bởi vì nhìn thấy tình huống này, nhịn không được nói: "Tôi... Tôi... Tôi biết đây là giống ong gì?".
Bác Dịch cùng Tô Thụy Kỳ kinh ngạc, lập tức quay đầu nhìn về phía Tiểu Nhu.
Đường Khả Hinh cũng tựa vào ghế dựa, nhìn về phía Tiểu Nhu.
Tiểu Nhu cắn môi dưới, có chút khẩn trương hai tay nắm chặt thành đấm, lẩm bẩm sốt ruột nói: "Loại này... Không phải là ong đầu hổ...".
"Vậy đây là giống ong gì?" Bác Dịch gấp gáp hỏi.
"Tôi cũng không biết..." Tiểu Nhu lắc lắc đầu.
Tô Thụy Kỳ nhíu mày nhìn cô, nghĩ cô tuổi còn nhỏ nên ở đây lẩm bẩm những thứ chuyện vô dụng này!.
Tiểu Nhu lập tức ngẩng đầu nhìn về phía bọn họ, sốt ruột nói: "Thôn chúng tôi gọi đó là ong đất, thế nhưng vì sao có tên gọi như vậy, tôi thật sự không biết. Nó rất độc, từng giết chết đứa trẻ hơn mười tuổi của thôn chúng tôi, chị tôi cũng bị nó chích và vết thương bị hoa hồng đâm của Khả Hinh giống như tình huống đó... Bác thầy thuốc thôn chúng tôi nhìn thấy vết thương của chị tôi, đều nói thật may đã đưa tới sớm. Nếu như chậm trễ, lúc đó thân thể sẽ có triệu chứng: não bộ tê liệt, ù tai, cổ họng khó chịu".
Bác Dịch lập tức quay đầu nhìn về phía Đường Khả Hinh, hỏi: "Thân thể cô có xuất hiện những triệu chứng đó chưa?".
Đường Khả Hinh chậm rãi gật đầu.
Tô Thụy Kỳ như nhìn thấy hi vọng, hai mắt sáng ngời, vội vàng nhìn về phía Tiểu Nhu hỏi: "Lúc chị cô bị trúng độc đã được điều trị như thế nào vậy?".
Tiểu Nhu hai mắt lưu chuyển, suy nghĩ một hồi, mới nói: "Hình như có chút phiền phức..."
"Cái gì?" Mọi người cùng nhau hỏi.
"Lúc đó, tôi nhìn thấy bác thầy thuốc cầm một loại cỏ lạ, còn có một con ong độc khác, không biết đã làm cái gì, mới chữa trị khỏi cho chị tôi." Tiểu Nhu lanh trí hiểu chuyện nói.
"Chúng ta lập tức đi tìm bác thầy thuốc đó!!" Bác Dịch lập tức nói.
"........." Tiểu Nhu nghe lời này, mếu máo lẩm bẩm nói: "Bác thầy thuốc đó không còn nữa... Ông ấy vừa qua thế giới bên kia cách đây không lâu rồi...".
Mọi người sửng sốt, trong lòng Đường Khả Hinh cũng phát lạnh, nhìn Tiểu Nhu.
Tô Thụy Kỳ nghe xong, lo lắng nói: "Tại sao phải là một loại cỏ lạ chứ? Tại sao phải là một con ong độc khác mới được chứ?".
"Muốn lấy huyết thanh!!" Bác Dịch nhanh chóng nói: " Có một số loại huyết thanh của ong độc có thể giải độc!! Nhưng mà loại cỏ này... Tôi lập tức đi tra cứu lại...".
Lúc này Tiểu Nhu đang nghĩ tới điều gì, ánh mắt sáng ngời, lập tức chạy tới bên người Đường Khả Hinh, đau lòng khổ sở nói: "Khả Hinh!! Cô nhất định phải cố gắng!! Tôi trở về nhà, sẽ nhanh chóng quay trở lại! Tôi cũng không biết có đúng hay không? Mọi người cứ tiếp tục tra cứu sách thuốc, tôi lập tức trở về nhà! Chờ tôi hai tiếng đồng hồ thôi!!".
Cô nói xong, liền lập tức xoay người chạy ra ngoài.
Đường Khả Hinh thất thần nhìn bạn tốt của mình.
Bác Dịch cùng Tô Thụy Kỳ không có nhiều lời, đang lo lắng đỡ Đường Khả Hinh đứng dậy, chuẩn bị rời đi... Thế nhưng trong lòng cô lại đau xót, nước mắt rơi lã chã, nhưng cũng biết mình không thể ở lại bữa tiệc nếm thử đến phút cuối được nữa...
Hai người bọn họ dừng lại, nhìn cô.
Mấy ngày nay Tiểu Vi ở cùng Đường Khả Hinh, hiểu rõ tâm trạng của cô, cũng có chút khổ sở.
Bác Dịch là người yêu rượu đỏ, nhìn nét mặt này của Đường Khả Hinh, hiểu được cảm giác trong lòng cô, liền nhìn về phía túi lưới đựng vô số ong mật đang liều mạng bay ra, anh đành phải nói: "Loại tình cảm này tôi rất hiểu, tôi tạm thời dùng ong mật châm vào các huyệt vị cho cô trước. Bởi vì hiện tại cô chỉ trúng độc mãn tính, nếu như không có quá nhiều vận động mạnh, sẽ không làm tăng phát tán độc tố!! Có lẽ người hạ độc cô, không ngờ cô lại dễ dàng phát hiện ra chuyện này. Việc này cũng xem như là may mắn! Thế nhưng cô phải nhớ kỹ, không được uống rượu, càng không được vận động quá nhiều... Chúng tôi đã đồng ý cho bạn cô hai tiếng đồng hồ, tôi ở lại đây sẽ nhanh chóng tìm kiếm biện pháp chữa trị cho cô!".
Đường Khả Hinh cảm kích nhìn Bác Dịch, rơi lệ gật đầu.
Bầu trời đầy tia chớp, gió lớn điên cuồng thổi đến, sấm rền ùng ùng vang lên!!.
Tiểu Nhu chạy như bay vào phòng tiệc, nhìn khắp nơi, lập tức nhìn thấy Lãnh Mặc Hàn, hai mắt cô rơi lệ bước qua, thoáng cái nắm chặt cánh tay anh!!.
Lãnh Mặc Hàn lập tức xoay người, khó hiểu nhìn Tiểu Nhu, hỏi: "Tiểu Nhu? Có chuyện gì vậy?".
"Bây giờ tôi cần phải về nhà!! Lập tức phải về nhà!! Anh giúp tôi được không? Lấy tốc độ nhanh nhất trở về nhà! Nhanh như tia chớp mà chạy về nhà!" Tiểu Nhu nhìn Lãnh Mặc Hàn vừa khóc vừa nói.
Lãnh Mặc Hàn nhìn dáng vẻ lo lắng của cô, liền nhanh chóng gật đầu, để ly rượu xuống, hỏi cũng không hỏi, cùng cô nhanh chóng rời khỏi phòng tiệc!!.
Sóng biển cuồn cuộn!! Bầu trời lập tức chìm trong cảnh tối tăm, dường như trong nháy mắt chính là ngày tận thế, sức gió thổi tới bên trong khách sạn khiến
khách mời cùng nhân viên đều không chịu nổi, từng cơn sóng mãnh liệt mà phẫn nộ đánh vào bờ biển!!.
Lãnh Mặc Hàn cùng Tiểu Nhu chạy nhanh ra đại sảnh, đồng thời ngồi vào bên trong chiếc Ferrari màu đen!!.
"Thắt dây an toàn vào!!" Lãnh Mặc Hàn nhanh chóng khởi động xe, lập tức đạp mạnh chân ga, lái xe như bay về phía trước, mưa to gió lớn điên cuồng đập thẳng vào hai bên chiếc Ferrari này, Tiểu Nhu ngồi bên trong xe kinh hoàng bất an nhưng vẫn dũng cảm mở di động gọi điện thoại cho cha mình, nhanh chóng nói: "Cha!! Con muốn hỏi cha, lúc chị bị trúng độc ong, ong mật đó có tên gọi là gì vậy cha?".
Cha của Tiểu Nhu là một người đàn ông thô kệch mạnh mẽ, bởi vì trời mưa, đang cầm một cây roi vội vàng lùa đàn vịt vào sân, đầu đội mũ rơm rộng vành, nghe điện thoại của con gái, lớn tiếng nói: "Chính là ong đất ở thôn chúng ta đấy?".
" Loại ong đất ấy tên là gì vậy cha?" Tiểu Nhu sốt ruột gọi.
"Chính là ong đất! Chúng ta đều gọi nó như vậy! Cha làm sao biết nó có còn tên khác hay không?!" Ông ấy lại vung roi vội vàng lùa vịt, lớn tiếng nói.
Tiểu Nhu gấp muốn chết, lập tức hỏi lại: "Năm ấy chị bị độc ong, bác thầy thuốc đã chữa trị cho chị ấy như thế nào vậy cha?".
"Cha cũng không nhớ rõ lắm! Hình như ông ấy bắt một con ong độc, còn lấy một ít cây cỏ màu trắng trên đỉnh núi sau nhà chúng ta, loại cỏ này tên gọi là gì nhỉ, cha cũng không biết nữa, ông ấy nói cây cỏ đó chính là thuốc trị độc ong tốt nhất! A…Cha nhớ ra rồi, con còn nhớ không? Hồi bé con thường chơi đùa trên đỉnh núi, luôn hái một loại cỏ có mấy quả màu xanh, ông nội con còn nói đùa đó là linh châu thảo!!" Ông ấy đội mũ rơm, cảm giác hạt mưa đang tí tách rơi xuống, ông lại nhanh chóng giơ roi vội vàng lùa vịt đi vào trong sân!!.
"Chính là... Sau núi nhà chúng ta hả? Nhà của chúng ta có nhiều núi như vậy, rốt cuộc là núi nào vậy cha?" Tiểu Nhu lại sốt ruột hỏi.
"Chính là cái núi cao nhất! Ông nội con nói tương lai để lại làm của hồi môn cho con đó!! Nó ở sau núi Vương Mẫu nương nương! Đem đến bình an cho Tiểu Nhu!" Ông cảm giác bầu trời đã sẫm tối liền nhanh chóng đi vào trong, rất nhiều những con vịt vỗ cánh chạy về phía trước.
"Con biết rồi!!" Tiểu Nhu lập tức cúp điện thoại, nhìn Lãnh Mặc Hàn nhanh chóng nói địa chỉ, muốn anh lái xe nhanh hơn!!.
"Rốt cuộc...... Tại sao muốn đến sau núi?" Lãnh Mặc Hàn vừa đạp chân ga, điên cuồng chạy với tốc độ 200km/h, mới khó hiểu hỏi Tiểu Nhu!!.
"Khả Hinh trúng độc ong!!" Tiểu Nhu nhìn anh, khóc lên nói.
Đôi mắt Lãnh Mặc Hàn chợt lóe, nghe xong lời này lại đạp chân ga tăng thêm tốc độ lao về phía trước!!!.
Trời đất bỗng nhiên thay đổi, thế giới bị vùi lấp hoàn toàn bởi bóng tối, mưa to gió lớn cuồn cuộn đến, rơi xuống khắp mọi nơi.
Lãnh Mặc Hàn lái xe nhanh chóng hướng vị trí đầu thôn mà chạy tới, cuối cùng thắng gấp trước một đoàn người!! Tiểu Nhu đội mưa lớn đi xuống xe trước, mặc kệ thân thể ướt đẫm, tiếng mưa gió rống giận, lại nhìn về phía cha mình kêu to: "Cha!! Cha mau dẫn bạn của con đi bắt vài con ong đất đi! Con muốn lên núi!".
Lãnh Mặc Hàn cũng đội mưa xuống xe, nghe Tiểu Nhu nói như vậy, anh lập tức giật mình khép chặt cửa xe, nói: "Cô muốn lên núi sao? Để làm cái gì hả?".
"Tôi muốn tìm cây cỏ kia! Tôi biết cây cỏ đó!! Hồi bé tôi thường xuyên lên núi chơi!!" Tiểu Nhu không nói hai lời, liền lấy cái mũ rơm của cha đội lên đầu, liền xoay người bước vào đồng ruộng lầy lội, theo hướng sau núi mà chạy đi.
"Tiểu Nhu!! Con muốn làm cái gì hả?" Cha cô cũng gấp gáp nhìn con gái, khó hiểu hỏi.
"Cha không nên hỏi nhiều như vậy, mau giúp con tìm ong độc! Trời mưa rất lớn!" Tiếng Tiểu Nhu từ đầu kia truyền đến, Lãnh Mặc Hàn đứng ở trong mưa, toàn thân ướt đẫm nhìn thân thể nho nhỏ của Tiểu Nhu đã biến mất trong mưa gió, anh lập tức có một dự cảm không tốt... Cha của Tiểu Nhu Chu Cảnh liền lập tức hướng Lãnh Mặc Hàn phất tay nói: "Đi! Chúng ta đi tìm ong độc nào!".
"Thế nhưng bây giờ trời đang mưa rất to, cô ấy lên núi thật nguy hiểm!! Cháu muốn đi tìm cô ấy!!" Lãnh Mặc Hàn lập tức muốn đi qua.
"Cháu không thể đi lên đó!! Ngọn núi đó chỉ có con gái ta mới có thể lên được!! Đi với ta một chút đi!" Chu Cảnh mới đứng trong mưa gió phất tay, nhờ mấy người trong thôn qua đây giúp, nói: "Chúng ta cùng đi tìm ong độc thôi!!".
Nhưng Lãnh Mặc Hàn vẫn đứng trong mưa gió, vô cùng lo lắng nhìn con đường mưa gió phía xa kia...
Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc - Hàn Trinh Trinh Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc