The more that you read, the more things you will know. The more that you learn, the more places you'll go.

Dr. Seuss

 
 
 
 
 
Tác giả: Hàn Trinh Trinh
Thể loại: Tiểu Thuyết
Upload bìa: Tran H. Gia Nghia
Số chương: 1364
Phí download: 28 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2483 / 26
Cập nhật: 2020-06-03 19:42:42 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 467: Con Thỏ Nhỏ
............ " Một âm thanh hoảng sợ trong đêm tối, truyền đến!!
Đường Khả Hinh mới vừa cầm một bó Hoa Bách Hợp đã héo tàn, đi ra cửa chính, muốn đi bỏ, nhưng dừng tại chỗ, sửng sốt nhìn tới trước......
"A!! Anh ta ném tôi, Anh ta ném tôi, Anh ta có thể ném tôi vào! A............" Tô Lạc Hoành nằm ở trên cỏ bên trong hàng rào, bị đau nắm chặt hông của mình, ở nơi đó kêu to ôi chao, ôi chao.
"A......" Một tiếng kêu sợ hãi, cả người Lâm Sở Nhai lại bị ném vào, phịch một tiếng, nện ở trên người của Tô Lạc Hoành!
"A......" Tô Lạc Hoành gào khóc một tiếng, cảm giác mình sắp tắt thở, ngẩng đầu lên, kêu to: "Muốn chết hả! Đè trên người của tôi!"
"Đừng, đừng, đừng!!" Tiếng của Trang Hạo Nhiên truyền đến, không đến bao lâu, một bóng dáng bị người ta ném mạnh vào, rầm rầm rầm ngã trên mặt cỏ ở chỗ khác!!
"Mẹ của tôi! Gãy xương sống rồi! Không sinh được đứa bé!" Trong lúc nhất thời, Trang Hạo Nhiên ôm chặt ngang lưng của mình, đau đến không chịu nổi.
Đường Khả Hinh đứng ở đầu kia, hai mắt rưng rưng nhìn Trang Hạo Nhiên trên cỏ kêu to oai oái, trong lòng đau xót, cũng không lên tiếng.
Đầu kia, một loạt tiếng bước chân truyền đến.
Ba người đàn ông đau đến lăng lộn lung tung, ngẩng đầu lên, thấy một mình Lãnh Mặc Hàn, hết sức tiêu sái, đôi tay cắm túi quần đi tới, nhìn bọn họ......
"Anh......" Tô Lạc Hoành tức giận ngẩng đầu lên, nhìn anh hỏi: "Tại sao anh không có bị ném vào?"
Sắc mặt Lãnh Mặc Hàn vẫn bình tĩnh, nói: "Rất đơn giản, bởi vì...... Tôi đầu hàng......"
Anh nói xong, bất đắc dĩ giơ hai tay lên.
"Shit, anh đó!! Anh biết rõ như vậy, còn nhìn chúng tôi phản kháng!! Anh không có lương tâm!!" Tô Lạc Hoành lại ôm hông của mình, kêu ôi chao, ôi chao.
Sau lưng mười mấy tên vệ sĩ, giơ súng lên, chỉ vào Lãnh Mặc Hàn, còn có bọn Trang Hạo Nhiên lạnh lùng nói: "Muốn tìm Đường tiểu thư, tại sao không đi cửa trước? Trèo tường làm gì? Thật sự cho mình là chim sao!!?"
Mấy người đàn ông nằm trên mặt đất, tiếp tục ôm hông, kêu ôi, ôi, ôi.
Trang Hạo Nhiên cảm thấy thận của mình cũng bị vỡ ra, đang suy nghĩ tương lai có thể đoạn tử tuyệt tôn hay không, lại cảm thấy phía trước có bóng dáng rất dịu dàng đứng ở dưới ánh đèn, anh không khỏi ngẩng đầu lên...... Quả nhiên nhìn thấy Đường Khả Hinh mặc váy len dài màu đen, khoác áo khoác dài màu trắng, đầu đội mũ, tóc dài che khuôn mặt, đón gió lạnh thổi qua, nhìn mình, hai mắt giống như đã trải qua ngàn vạn năm tang thương, ảm đạm và không còn hơi sức......
Anh lẳng lặng nhìn cô, hai mắt xẹt qua một chút bất đắc dĩ.
Bọn người Lãnh Mặc Hàn cũng không nhịn được nhìn Tiểu Đường......
Đường Khả Hinh nhìn mấy người bọn họ vẫn nằm trên mặt đất, nét mặt nhăn nhó đau đớn, trong lòng đau nhói, nhưng vội ôm bó hoa héo tàn, xoay người muốn đi vào bên trong nhà......
Vệ sĩ nhìn thấy thái độ của cô còn không muốn gặp người, lập tức muốn ném mấy người bọn họ ra ngoài.
"Cô xoay người đi, tôi sẽ không để ý tới cô nữa!" Trang Hạo Nhiên chợt đứng dậy, nhìn bóng dáng nhàn nhạt đó, kêu to.
Đường Khả Hinh dừng ở cạnh cửa, đưa lưng về phía bọn họ, không lên tiếng.
"Cô đã từng xoay người hết lần này đến lần khác, hết lần này đến lần khác buông tôi ra! Cô nên biết chuyện này rất khó khăn! Cô nên biết hiện tại tôi rất khó khăn!" Trang Hạo Nhiên lạnh lẽo cứng rắn nghiêm mặt, tức giận nói: "Không có ai giống như cô! Khi tất cả mọi người biết ơn cô còn sống, cô lại sống không bằng chết! Sớm biết như vậy, lúc ấy tôi cũng sẽ không mạo hiểm tánh mạng, lái xe vài chục km trong vài giây, để cho Tô Thụy Kỳ kéo cô từ trong quỷ môn quan trở về!! Để cho cô chết là được! Khi đó, nếu như chúng tôi trở lại chậm một chút, trái tim trong thân thể cô sớm đã bị moi ra!!"
Đường Khả Hinh run rẩy, ôm bó Bách Hợp héo tàn, hai mắt nhấp nháy, nước mắt lập tức lăn xuống.
Trang Hạo Nhiên lại nhìn bóng lưng của cô, thật lòng nói: "Tôi suy nghĩ rất nhiều kết quả sau khi cô phẫu thuật xong! Nhưng tôi không nghĩ tới, lại là kết quả như vậy. Cô thật làm cho tôi rất thất vọng......"
Trong lòng của Đường Khả Hinh đau xót, nước mắt trong hai tròng mắt lại từng viên chảy xuống.
"Nếu như cô thật muốn cáo biệt với tôi, mời cách xa chúng tôi một chút, yên lặng đi khỏi, một mình kéo hành lý đi càng xa càng tốt, tôi sẽ tin cô kiên cường!" Trang Hạo Nhiên lạnh lẽo cứng rắn nói.
"Này!" Lâm Sở Nhai có chút căng thẳng nhắc nhở anh, sợ anh kích Tiểu Đường.
Đường Khả Hinh ôm chặt bó hoa, cúi xuống, nước mắt từng viên rơi xuống đất.
"Tôi cho cô biết, Đường Khả Hinh!! Tôi lại cho cô một cơ hội xoay người, tha thứ cho cô cả buổi tối làm cho tôi cảm động, lại bỏ lại tôi! Cô đừng học anh ấy, sau khi cho người khác hi vọng, rồi ném người ta xuống, chính là vô cùng tàn nhẫn!" Trang Hạo Nhiên nhìn chừng cô nói: "Giữa chúng ta, không phải là hoa nho và rượu đỏ sao? Mặc kệ, cô cách tôi rất xa, tôi cũng mãi mãi nhớ tới mùi hoa này......"
Nước mắt Đường Khả Hinh lại chảy xuống.
"Cô nhớ không, tôi đã từng nói một câu, muốn cô đi tới trước mặt của tôi..... Cô hiểu ý của tôi không?" Trang Hạo Nhiên đột nhiên nhìn cô, hỏi.
Đường Khả Hinh không hiểu, chỉ lặng lẽ rơi lệ, cuối cùng chậm rãi xoay người, im lặng nhìn anh.
Trang Hạo Nhiên nhìn
Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc - Hàn Trinh Trinh Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc