Hướng tới tương lai mà chỉ dựa vào quá khứ, chẳng khác nào lái xe mà cứ chằm chằm nhìn vào kính chiếu hậu.

Herb Brody

 
 
 
 
 
Tác giả: Dạ Miên
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 21
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 6593 / 16
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 15 -
uổi chiều hôm nay, Mẫn Nghi mới thấy thật sự thoải mái vì không có Dạ Thu phá rối . Mấy hôm nay Dạ Thu báo đi thành phố tái khám vẫn chưa về, điều này làm cho Tử Trung và Mẫn Nghi thấy thật sự nhẹ nhõm.
Đang giữa mùa thu, chiều thu ở trang trại này thật là đẹp, họ dìu nhau lên đồi nhỏ rồi cùng ngồi bên nhau ngắm dòng suối trong ngần . Tử Trung nắm tay người yêu, thì thầm:
- Mẫn Nghi ! Anh muốn chúng ta được mãi như thế này và những buổi chiều chúng ta sẽ ra đây ngắm cảnh . Em có thấy khu đồi và con suối này càng ngày càng đẹp không em ?
- Mẫn Nghi ngả đầu vào vai người yêu, nói khẽ:
- Vâng, em cũng thấy như vậy đấy . Em muốn suốt đời chúng ta được sống trong cảnh thần tiên này .
- Thế em có biết tại sao cảnh ở đây càng ngày càng đẹp hơn không, Mẫn Nghi ?
- Có lẽ do sự yêu đời của thiên nhiên chăng ?
Tử Trung xoay người lại, ôm Mẫn Nghi vào lòng mình, nói:
- Đó chỉ là một yếu tố phụ thôi . Mà chính là tình yêu của hai ta tô điểm thêm đấy .
Mẫn Nghi búng nhẹ vào môi của Tử Trung, cười:
- Tình yêu của chúng ta có liên quan gì đến thiên nhiên nào ? Anh chỉ giỏi bịa chuyện mà thôi .
- Em không tin à ? Thôi được, để anh chứng minh cho em thấy nhé. .
Nói xong, Tử Trung đẩy Mẫn Nghi xuống và đôi môi háo hức của anh gắn chặt lấy môi nàng .
- Tử Trung, Mẫn Nghi ! Thì ra hai người đang ở đây mà làm em tìm muốn chết .
Giữa lúc hai người đang say đắm trong nụ hôn ngọt ngào thì tiếng gọi của Dạ Thu làm cho Tử Trung cụt hứng . Anh luyến tiếc rời khỏi Mẫn Nghi, rồi ngước nhìn Dạ Thu với ánh mắt đầy bực dọc . Anh hỏi cộc lốc:
- Có chuyện gì thế, Dạ Thu ?
Dạ Thu vẫn cười tươi, thản nhiên:
- Thì em mới về, không thấy hai người đâu nên đi tìm vậy mà . Em biết chắc là hai người đang ở đây mà .
Chỉ mới cách có mấy ngày mà hôm nay trông Dạ Thu thật tươi tỉnh, da dẻ hồng hào . Thấy thế, Tử Trung nói :
- Bác sĩ báo thế nào mà hôm nay trông em khỏe lắm, Dạ Thu ? Mọi chuyện khả quan chứ ?
Sự xuất hiện không đúng lúc của Dạ Thu làm cho Mẫn Nghi vô cùng bực mình . Sao lúc nào nàng và Tử Trung ở bên nhau cũng bị Dạ Thu tìm cách phá đám ? Nhưng vì lịch sự và tế nhị nên Mẫn Nghi lên tiếng:
- Đúng đó . Hôm nay trông Dạ Thu rất khỏe, bệnh tình có vẻ đó thuyên giảm, phải không Dạ Thu ?
Liếc Mẫn Nghi mỉm cười, rồi Dạ Thu sà đến ngồi bên Tử Trung, nhìn anh với đôi mắt tình tứ .
- Tất cả là nhờ anh đó, Tử Trung, Bác sĩ báo khí hậu nơi đây rất tốt cho sức khỏe của em, và nhờ tiền của anh, em mới mua được các loại thuốc tốt, nên đã khống chế được con bệnh, tạm thời chúng không lan truyền và tạo thêm nhiều triệu chứng khác . Nhưng bác sĩ báo phải tái khám thường xuyên và uống thuốc đều đặn mới còn có hy vọng .
Sự gần gũi quá mức của Dạ Thu làm cho Tử Trung thấy ngột ngạt . Anh xích đến gần bên Mẫn Nghi và nói :
- Anh đã báo rồi, nếu em có cần gì thì cứ noí . Những vấn đề khác thì anh có thể làm không được, nhưng nếu em cần tiền thì bao nhiêu cũng được, miễn sao em thoát khỏi cơn bệnh là bọn anh mừng lắm rồi .
Tử Trung nói thế với hàm ý nhắc nhở Dạ Thu . Nhưng không ngờ Dạ Thu nhào đến bá cổ Tử Trung, hôn đánh "chụp" vào mỏ anh và rối rít :
- Tử Trung ! Cám ơn anh . Anh tốt với em quá .
Nhìn cảnh đó, Mẫn Nghi tức sôi máu nhưng không biết noí gì đành ngó lơ đi nơi khác . Còn Tử Trung thì lúng túng gỡ tay Dạ Thu ra . Nhưng Dạ Thu không để cho anh làm gì thêm nữa, cô kêu lên .
- Anh Tử Trung ơi ! Bên bờ suối có một bông hoa đẹp quá . Đó . Anh có thấy không . Hái cho em đi . Em thích hoa đó lắm .
Tử Trung nhìn sang Mẫn Nghi rồi nhìn Dạ Thu, anh định từ chối thì Dạ Thu đó níu tay anh, vòi vĩnh:
- Tử Trung ! Hái cho em đi mà . Thật tình em rất thích bông hoa đó . Nếu anh không hái cho em thì đến chết, em vẫn chưa thể hái được nữa đó . Anh ích kỷ với em như vậy sao ?
- Nhưng Dạ Thu à ! Anh ...
Dạ Thu dường như không cần quan tâm đến sự có mặt của Mẫn Nghi, cô tiếp tục nũng nịu vòi vĩnh, đôi mắt bắt đầu rơm rớm lệ .
- Tử Trung ! Vậy mà anh báo anh không nỡ từ chối với người sắp chết điều gì . Bây giờ anh không hái, nếu rủi đêm nay cơn bệnh bộc phát, em sẽ chết bất tử thì sao ? Anh ích kỷ lắm .
Nhìn những giọt nước mắt lăn dài trên mỏ Dạ Thu, buộc lòng Tử Trung phải miễn cưỡng nhận lời:
- Thôi được rồi, em nín đi, đừng khóc nữa, để anh đi hái cho .
Một lần nữa, Dạ Thu lại bá lấy cổ Tử Trung và hôn anh lia lịa, nhưng đôi mắt cô thì nhìn về phiá Mẫn Nghi hàm ý chọc tức . Mẫn Nghi tức giận vô cùng . Cô muốn làm một việc gì đó, nhưng đã kịp kềm chế lòng mình và quay đi nơi khác để không phải chứng kiến Dạ Thu đang nắm tay, cố lôi kéo Tử Trung ra bờ suối .
Bóng tối đó bao trùm cả khu đồi, chỉ còn lại một chút ánh sáng lờ mờ của những ngôi sao trên trời soi xuống . Nhưng Dạ Thu cũng không chịu buông lơi Tử Trung, cô cứ đeo riết lấy Tử Trung mà không cho anh kịp nóí hay hành động việc gì .
Từ lúc có sự xuất hiện của Dạ Thu đến giờ, Mẫn Nghi bị Dạ Thu coi nàng như một con rối . Rõ ràng Tử Trung là người yêu của nàng mà Dạ Thu vẫn tỏ ra không cần quan tâm đến . Cô ta cứ đeo lấy Tử Trung, nũng nịu hết điều này đến vòi vĩnh chuyện kia, nào hái hoa, lội suối, bắt ốc hái trái v.v... Mấy lần Mẫn Nghi định bỏ về, nhưng làm như vậy sẽ tố cáo rằng mình đang ghen sao .
Nàng cảm thấy giận Tử Trung vô cùng . Tại sao từ chiều đến giờ anh cứ bỏ mặc nàng mà vui cười, chiều chuộng Dạ Thu ? Chẳng lẽ anh lại muốn quay lại với Dạ Thu chăng ? Đang suy nghĩ, bỗng nàng nghe tiếng cười giòn của anh và Dạ Thu . Nàng nhíu mắt nhìn về phía phát ra tiếng cuoi và nàng bắt gặp trong bóng tối từ xa, anh và Dạ Thu cặp tay nhau đi trông rất tình tứ như một đôi uyên ương . Vừa đi, Dạ Thu vừa thỏ thẻ giọng oanh vàng:
- Tử Trung ! Anh có bao giờ nghe kể về chuyện tình của một loài hoa mang tên "Forget me not" chưa ?
- Chưa . Nhưng có truyền thuyến như vậy sao ? Loài hoa mà cũng có một chuyện tình nữa à ?
- Có chứ . Vậy để em kể cho anh nghe nhé . Ngày xưa, từ rất xa xưa, có một đôi tình nhân rất trẻ và đẹp . Ngày ngày vẫn thường dìu nhau ra một bờ hồ dạo chơi . Nơi đó chắc cũng đẹp và thơ mộng như ở đây này . Rồi một buổi chiều nọ, họ lại ra bờ hồ đó . Bỗng cô gái phát hiện ra ở cạnh bờ hồ có những cây hoa màu tím trông rất đẹp và tỏa một mùi hương ngào ngạt làm ngây ngất lòng nàng . Nàng noí với chàng:
- Anh ơi ! Hoa này đẹp quá, thơm quá . Em thích lắm . Anh hái tặng em nhé !
Để vừa lòng người yêu, chàng trai đó tươi cười gật đầu :
- Thôi được anh sẽ hái cho em ngay . Chờ anh một lát nhé .
Thế là anh chàng nọ hăng hái đến bên bờ hồ để hái những bông hoa đẹp nhất tặng cho người yêu . Nhưng không may cho chàng trai nọ, bờ hồ quá trơn, anh vừa với tay hái được một cành hoa thì rơi tõm xuống hồ . Hồ sâu, anh lại không biết bơi . Khi cô gái nghe tiếng thét của anh, nàng chạy đến và chỉ kịp chụp lấy cành hoa trên tay anh . Và anh chỉ cũng kịp noí lại những lời tha thiết sau cùng:
- Em yêu ! Đừng quên anh nhé ! Forget me not . Forget me not . - Rồi chàng trai chìm dần, chìm dần ...
Dạ Thu thở dài, tiếp:
- Thế là từ đó, loài hoa màu tím buồn kia có tên là Forget me not, nghĩa là đừng quên tôi nhé .
- Không ngờ chuyện tình của họ kết thúc thật là buồn .
Dạ Thu kéo Tử Trung đi chậm hơn, cô áp sát vào người anh hơn và noí hơi lớn nhưng buồn buồn, có lẽ là cố ý để cho Mẫn Nghi nghe thấy:
- Tử Trung ! Trước kia chúng ta đã từng yêu nhau . Nhưng tất cả tại em, tại em nông nổi đã làm tan vì tất cả . Nhưng bây giờ em biết mình sắp chết, không cũng sống được bao lâu nữa . Hôm nay, bên bờ hồ này, anh đã hái một bông hoa đẹp cho em, nên em rất cảm động . Em biết anh vẫn còn yêu em . Nếu sau này em chết đi, anh có nhớ em không ?
Dạ Thu thật là trơ trẽn, biết rõ Tử Trung và Mẫn Nghi yêu nhau mà cũng dám noí những lời tình tứ như vậy . Mẫn Nghi cố nén thở để nghe Tử Trung trả lời thế nào, nhưng nàng không nghe thấy anh noí gì. Tiếng đáp lại nũng nịu vang lên :
- Thế nào hả anh ? Anh có nhớ em không ? Tử Trung ! Em có lỗi nhiều với anh . Em biết em không thể đòi hỏi gì ở anh nữa, nhưng nguyện vọng cuối cùng trước khi chết của em là muốn nghe anh noí thật lòng mình . Nóí đi, Tử Trung .
- Ờ thì ...
Dạ Thu thúc giục:
- Thế nào ? có phải anh rất nhớ em, phải không ?
- Ờ, thì anh cũng rất nhớ em . Nhưng Dạ Thu này ! Em đừng bi quan như vậy . Bây giờ khoa học tiên tiến, thế nào bệnh của em sẽ được chữa khỏi mà . Em đừng noí những lời có tính chất trăng trối như vậy, anh sợ lắm .
- Em rất thích được sống gần anh . Nhưng đã muộn mất rồi, Tử Trung ơi .
- Anh đó noí em đừng bi quan như vậy mà .
Những lời đối thoại của Tử Trung và Dạ Thu, Mẫn Nghi đã nghe rành rọt tất cả . Nàng cảm thấy bàng hoàng và càng không thể chịu nổi nữa . Nàng rời khỏi chỗ ngồi và bước đi . Đến bây giờ, Tử Trung mới nhớ lại việc sơ ý của mình, anh gọi:
- Mẫn Nghi ! Em sao thế ?
Mẫn Nghi cố trả lời, nhưng giọng lạc đi :
- À ! Em thấy không khỏe . Em muốn về trước . Hai người cứ tự nhiên .
Tử Trung lo lắng đến bên Mẫn Nghi :
- Mẫn Nghi ! Nếu em không khỏe, để anh đưa em về nhé .
Giằng khỏi tay Tử Trung, nàng rắn rỏi:
- Không cần đâu .
- Nhưng em ...
Dạ Thu chạy đến níu lấy Tử Trung:
- Mẫn Nghi đã báo là không cần anh đưa về mà . Cô ấy đã dễ dãi cho anh ở lại với em . Tối nay trăng đẹp lắm, chúng ta đi dạo một lát nữa nha anh .
Không thể chịu đựng được nữa, Mẫn Nghi quay đầu bỏ chạy . Tử Trung hối hả gọi theo:
- Mẫn Nghi ! Mẫn Nghi ! Khoan đã em .
Nhưng Mẫn Nghi không còn nghe thấy nữa . Nàng đã chệnh choạng chạy khuất vào bóng đêm mịt mù..
Người Tình Dĩ Vãng Người Tình Dĩ Vãng - Dạ Miên