Nếu bạn đã cố gắng hết sức mình thì bạn sẽ vẫn thanh thản ngay cả khi gặp thất bại.

Robert S. Hillyer

 
 
 
 
 
Tác giả: Ân Tầm
Thể loại: Tiểu Thuyết
Dịch giả: Tô Ngọc Hà
Biên tập: phan bilun
Upload bìa: Azazel123
Số chương: 23
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2019 / 28
Cập nhật: 2018-03-20 19:28:05 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 22: Người Kỳ Quái Bên Ngoài Căn Nhà
nh mắt Lục Đông Thâm không tập trung vào tấm da hổ đó, anh đưa tay chạm lên đống xương khô bên cạnh da hổ. Chỗ xương đó đã được xử lý qua, chỉ bẻ một đoạn khảm vào trong bức tường đất, một đầu đỡ lấy cái miệng hổ đã bị rách. Anh im lặng một lúc rồi nói: “Mảnh xương này, nếu là xương người thì chỗ này rất nguy hiểm, không nên ở lại lâu”.
Dứt lời, anh bỗng thấy Tưởng Ly đứng trước chiếc bàn đá, chẳng biết ngón tay đang vân vê thứ gì. Anh tiến lên, bấy giờ mới nhìn thấy trên bàn có một chiếc lò đá đơn sơ, kiểu dáng rất nhỏ, giống như một chiếc lư hương vậy. Trong lò có vật dẫn cháy, là những vụn gỗ mảnh, trên mảnh gỗ còn dính dầu mỡ.
“Đây chính là mùi hương ban nãy chúng ta ngửi thấy.” Lục Đông Thâm đưa ngón tay dài ra. Trong lò khá ấm, anh nhíu mày: “Có người chỉ vừa mới rời đi thôi”.
“Không biết đối phương liệu có thể là ai, cũng không biết có phải là hạng hung ác hay không, nhưng chí ít thì người ta đã cứu chúng ta một mạng, dù cố tình hay vô ý.”
Tưởng Ly vân vê một ít vụn gỗ trong lò trên tay, rồi giơ ra cho Lục Đông Thâm xem: “Đây chính là tử nhung hương mà ban nãy tôi nói, thứ dính dầu ở bên trên chính là đàm bát hương. Đàm bát hương là một loại thực vật thích hợp điều hòa các loại mùi hương nhất, lấy quả để ép ra dầu có thể khiến tử nhung hương càng thuần khiết hơn”.
Lục Đông Thâm không cần tiến sát lên cũng có thể ngửi thấy mùi hương trầm miên man trong lò, nhưng có điều anh không hiểu: “Ban nãy chúng ta cách nơi này một quãng đường cơ mà?”.
Tưởng Ly hiểu ý của anh, bèn giải thích: “Tử nhung hương là một loại hương gỗ rất đặc biệt. Cách xa một quãng cũng có thể ngửi thấy mùi hương tỏa ra từ những cây gỗ. Nó là một loại hương có chất lượng tốt nhất trong số các trầm hương. Nếu dùng để đốt thì cách xa vài dặm cũng có thể ngửi thấy mùi của nó. Cộng thêm việc có đàm bát hương điều hòa, sẽ khiến mùi hương của nó càng dài lâu hơn”.
Cô đi tới trước cửa sổ, chỉ tay ra ngoài: “Anh xem, cây đó chính là tử nhung hương, những cụm gỗ nhỏ sống dựa bên cạnh nó chính là đàm bát hương. Nơi này đúng là giấu báu vật, thật là hời cho chủ nhân ở đây”.
Lục Đông Thâm đứng yên bên cạnh cô. Bởi vì cửa sổ rất nhỏ thế nên hai người đứng dựa vào nhau rất gần, gần đến mức Lục Đông Thâm có thể ngửi thấy mùi hương thoang thoảng trên người cô. Nghĩ kể cũng kỳ lạ, sau nhà mùi nồng nhất phải kể đến tử nhung hương, nhưng thứ ngập đầy trong lồng ngực anh lại chỉ có mùi hương của cô.
Theo hướng tay cô chỉ, anh chỉ đảo mắt một vòng, sau đó quay đầu, tầm mắt rơi xuống khuôn mặt cô.
Trông cô rất vui vẻ, nhất là khi được nói về sự tương sinh tương khắc của mùi hương. Tuy rằng anh không hiểu lắm, nhưng nghe cũng thấy vui tai. Có tia sáng nào hắt lên cánh mũi cô, vô cùng dịu dàng, càng làm tôn lên xương mày đẹp không còn gì diễn tả của cô. Có điều khóe miệng cô dính vết bẩn, chắc vì ban nãy xuyên qua bụi cây rậm.
Anh bất giác giơ tay lên.
Nhưng đúng lúc này Tưởng Ly cũng quay lại. Có lẽ không ngờ rằng nãy giờ anh vẫn luôn nhìn mình. Cô hơi ngây ra một chút. Thấy anh giơ tay lên, cô hỏi lại theo phản xạ: “Anh làm gì đấy?”.
Lục Đông Thâm vốn dĩ định lau chút bẩn trên khóe môi của cô đi, chỉ là đã bị động tác quay lại bất ngờ của cô ngăn cản. Nhưng vì trong lòng anh muốn như vậy nên lại tiếp tục làm.
Ngón tay gầy nhẹ nhàng vuốt lên môi cô. Anh chỉ cảm thấy nơi đầu ngón tay thật mềm mại, nhất thời bỗng không nỡ rời đi.
Tưởng Ly cảm thấy việc anh bỗng dưng nhìn mình đã rất kỳ lạ rồi, lại còn làm động tác này nữa, nhất thời lại càng đứng đờ ra, không kịp có bất kỳ động thái gì, chỉ còn biết chớp mắt liên tục. Ngón tay anh cứ dừng lại trên khóe môi cô không chịu di chuyển.
Nhưng, lát sau anh đã nhanh chóng lấy ngón tay khẽ cọ, rồi cười: “Bẩn rồi”.
“Cảm ơn anh.” Cảm ơn xong, Tưởng Ly mới phát giác ra trái tim mình đang đập rất nhanh.
Lục Đông Thâm nhìn thấy gò má cô hơi ửng hồng lên, làm cho làn da đã trắng lại càng thêm sáng, một sự ấm áp chợt dâng lên trong lòng, đâu đó còn có chút ngọt ngào. Đây là một loại cảm giác anh không chạm tay tới được, nhưng lại muốn lún sâu vào đó.
Chỉ có điều…
Ánh mắt anh hơi tối đi một chút.
Cho tới tận bây giờ, hông anh vẫn còn sự ấm áp mà cánh tay cô để lại. Nhớ lại cảnh ban nãy cô mềm yếu nép vào lòng anh, anh bỗng muốn được làm người đàn ông mà cô gọi.
“Quỷ bát tử, khoảng lá xanh ngắt kia chính là Quỷ bát tử.” Tưởng Ly biết anh vẫn đang mải miết nhìn mình, cứ cảm thấy không tự nhiên, lập tức tìm một thứ mới để đổi chủ đề: “Chính là thứ này, vô cùng độc. À, tôi hiểu rồi! Ban nãy trong rừng nhiều khí ẩm. Quỷ bát tử đã thẩm thấu qua khí ẩm cùng với tử nhung được đốt bay thẳng tới, mới khiến chúng ta sinh ra ảo giác. Nhưng vì mùi hương hòa trộn của tử nhung và đàm bát lại có thể khắc chế được Quỷ bát tử, thế nên chúng ta lại bình an vô sự. Anh bảo là do chúng ta phúc lớn mạng lớn hay phải cảm ơn người trong căn nhà này thích đốt hương thơm?”.
Lục Đông Thâm hiểu cô đang xấu hổ, nhưng trong lòng lại cứ nảy sinh suy nghĩ trêu chọc. Anh giơ tay lên vuốt tóc cô, mỉm cười: “Ông trời chỉ chiếu cố cho những người luôn có sự chuẩn bị. Cô có một kiến thứ rất rộng về mùi hương, chỉ có điều…”.
“Chỉ có điều sao?” Tưởng Ly nghiêng đầu nhìn anh, nhưng chẳng thể né tránh được bàn tay lớn của anh đang che trên đỉnh đầu: “Đã khen thì anh cứ khen thẳng thắn vào, đừng có đổi ý chứ”.
Bờ môi mỏng của Lục Đông Thâm hơi rướn lên, ánh mắt dịu dàng: “Có điều đôi khi da mặt hơi mỏng một chút”.
Anh những tưởng nghe xong cô sẽ lại xấu hổ như một cô gái nhỏ, ai ngờ cô lại đưa tay lên sờ mặt mình rồi cười hờ hờ đắc ý: “Phải rồi, tôi là một cô gái xinh đẹp quyến rũ mà”.
Lục Đông Thâm đang định cười thì cô chỉ ngón tay thanh mảnh của mình vào anh, ngang bướng nói: “Không được cười, chọc vào tôi là tôi sẽ không cho anh quả ngọt để ăn đâu!”.
Lục Đông Thâm lại theo đà kéo ngón tay cô xuống, đồng thời nắm chặt cả bàn tay, nụ cười đong đầy nơi khóe mắt: “Thói quen chỉ tay vào người khác này không hay, phải sửa đi”.
Lòng bàn tay người đàn ông ấm nóng làm máu trong người cô cũng cuộn trào. Khi anh cười ôn hòa như thế này luôn khiến người khác bất giác muốn tới gần, rất dễ quên mất rằng thực chất anh là con sói nguy hiểm nhất trên thương trường. Tất cả những sắc bén và bất chấp thủ đoạn đều bị giấu kín đằng sau nụ cười nhẹ nhàng đó, sâu xa, dìm chết người ta không đền mạng.
Cô đang định lên tiếng cãi lại thì bỗng thấy Lục Đông Thâm nhíu mày, trong lòng chợt tái lạnh. Biểu cảm của anh thay đổi trong khoảnh khắc, nụ cười trong ánh mắt hoàn toàn tan biến, khiến người ta cảm thấy lạnh ngắt dọc sống lưng.
“Bên ngoài có người.” Anh hạ thấp giọng.
Tưởng Ly lập tức nhìn ra phía cửa.
Cửa căn nhà nhỏ có hai cánh. Sau khi họ đẩy cửa đi vào cũng đã tiện tay đóng lại, chỉ còn một khe hở nhỏ, để lọt ánh sáng bên ngoài vào, không thể nhìn được tình hình cụ thể.
Tưởng Ly không nghe thấy bất kỳ âm thanh khác lạ nào, nhưng thấy Lục Đông Thâm cảnh giác như vậy, cô cũng không dám hành động tùy tiện. Cánh tay dài của Lục Đông Thâm kéo tuột cô ra sau lưng, hai người trốn vào một góc khuất sáng.
Thật ra căn nhà nhỏ này làm gì có chỗ chốn, chỉ có điều ban nãy hai người họ đứng trước cửa sổ quá dễ lộ, đi ra bên cạnh cửa cũng không thực tế, vì nếu có ai vòng sang bên cạnh cửa sổ cũng có thể nhìn thấy họ rõ mồn một.
Ngoài cửa quả nhiên có tiếng bước chân.
Nhưng không bình thường.
Tiếng bước chân đó giống như đang kéo lê trên đất vậy, ma sát từng chút từng chút, vòng qua vòng lại trước cửa ra vào, thi thoảng còn che luôn cả khe hở nhỏ xíu kia.
Tưởng Ly thì thầm hỏi Lục Đông Thâm: “Có phải chủ nhân của căn nhà này quay về rồi không?”.
“Có thể lắm.” Anh kéo đầu cô vào lòng, nói nhỏ: “Nhưng đứng mãi ngoài kia không vào thật đáng ngờ”.
Tưởng Ly trầm mặc, lẽ nào đối phương cũng đã phát hiện ra trong nhà có người? Nếu như vậy thì hai bên giải thích qua lại là xong. Nhưng mà… cô bất ngờ nhớ lại mảnh xương ban nãy Lục Đông Thâm sờ lên. Cô quay đầu lại nhìn, bên cạnh miệng con hổ đích thực có một mảnh xương trắng ghê rợn. Thật sự là xương người sao?
Sống lưng chợt lạnh toát, ngay sau đó, cô rút con dao Phần Lan ra…
Động tác của Tưởng Ly là vô thức, Lục Đông Thâm nhìn rất rõ ràng.
Nếu đổi lại là cô gái khác, có thể chuyện đầu tiên nghĩ đến là sợ hãi chứ không phải là rút dao. Mà chưa kể phụ nữ, dù là đại đa số đàn ông thì phản ứng đầu tiên cũng là phòng bị chứ không phải là tấn công.
Con người luôn có dã tâm, cũng chính vì dã tâm ấy, loài người mới là loài sinh vật đứng đầu trong chuỗi thức ăn, dã tâm này chính là sức tấn công nguy hiểm nhất. Nhưng bản tính bẩm sinh ấy cũng sẽ theo sự tiến hóa của văn minh nhân loại và sự trưởng thành của trải nghiệm cuộc đời mà đổi khác. Con người sự thu bớt lại dã tâm nguyên thủy ban đầu của mình, dùng sự văn minh và cao quý để che giấu đi bản chất.
Ở nơi thương trường không khác gì chiến trường kia, dã tâm là sự tồn tại không thể thiếu sót, nhưng người ta cũng hay che giấu bản tính nguy hiểm này đằng sau những nụ cười mỉm hay những câu chuyện nhẹ nhàng.
Dã tâm của Tưởng Ly là rất trực tiếp, là loại dã tâm không chịu sự ảnh hưởng của cuộc sống hằng ngày. Nhưng cô lại không phải hạng quê mùa vô học. Cô có học thức. Tuy hiện giờ anh không thể thăm dò được quá khứ của cô nhưng kiến thức của một người là thứ không thể che giấu. Cô không những giỏi, hơn nữa trình độ học thức còn phải rất cao, thế nên dã tâm đã trở thành sự can đảm.
Có sự tàn nhẫn của can đảm, trong xã hội văn mình sẽ trở nên ẩn nhẫn một cách gián tiếp. Còn sự tàn nhẫn của Tưởng Ly lại bộc phát rất trực tiếp, giống như lúc liều mạng tìm một cơ hội sống còn giữa bầy sói, lại ví dụ như giây phút chém thẳng vào con quái thú, hay như lúc này, rút thẳng dao ra vào lúc có thể sẽ đối mặt với nguy hiểm… Nếu không phải người đã từng trải qua tình huống sinh tử ngàn cân treo sợi tóc, cô sẽ không nhẫn tâm đến mức thẳng thắn và bất chấp như thế.
Càng như vậy, Lục Đông Thâm lại càng tò mò và hứng thú với quá khứ của cô.
Anh không ngăn cô lại.
Ở những nơi như thế này, nguy hiểm bốn bề, mà một người bỗng dưng xuất hiện có lẽ còn hiểm ác hơn dã thú.
Người bên cửa cứ lần lữa không vào.
Bên phiên cửa có tiếng động, âm thanh mảnh và thanh, giống như người ấy đang dùng móng tay cọ lên tấm cửa. Nhưng tiếng động ấy chỉ duy trì chưa đầy vài giây đã ngừng lại.
Một sự yên lặng vô cớ.
Tưởng Ly nhìn cánh cửa chằm chằm, bỗng nhiên cảm thấy sự im ắng này thật đáng sợ, giống như người kia cứ đứng đực bên cửa không chịu nhúc nhích vậy và đang theo dõi họ từ bên ngoài.
Với tính khí của cô, cô sẽ không nhẫn nại được quá lâu. Khi hai bên đều cầm cự, cô có thói quen làm người chủ động tấn công.
Nhưng cô đang định giơ chân song phi lên cánh cửa thì chợt nghe thấy trong không khí vọng vào một tiếng thở dài. Tiếng thở dài ấy miên man như mang theo một nỗi hận sâu kín, hóa ra là giọng của một cô gái.
Tưởng Ly nghe xong, động tác nắm con dao lại càng hằm hè hơn.
Lục Đông Thâm nhìn thấy cử chỉ của cô, cười khẽ: “Nếu ngoài kia là con gái thì chẳng có gì phải sợ cả”.
Tưởng Ly nghe xong ngước mắt nhìn anh, cười với thái độ lập lờ: “Mới đó mà anh Lục đây đã động lòng trắc ẩn rồi à? Anh xem, người ta chỉ mới thở dài một tiếng anh đã buông bỏ mọi phòng bị rồi, lại còn nói con gái không đáng sợ nữa”.
Lục Đông Thâm dở khóc dở cười vì suy nghĩ tréo ngoe của cô.
“Trước đó đến quái thú còn có thể bắt gặp thì còn chuyện gì không thể xảy ra được? Anh tưởng ngoài kia là một cô gái thật hả, chưa biết chừng chính là yêu quái biến thành trong truyền thuyết đấy. Xem Liêu trai bao giờ chưa hả?” Tưởng Ly nói giận dữ như mang theo thuốc nổ: “Anh đồng cảm với cô ta, cẩn thận lát nữa cô ta sẽ hút hết tinh khí của anh rồi róc xương của anh nuốt chửng vô bụng đó, biết không, bộ xương trên tường chưa biết chừng chính là quả ác của tội háo sắc đó!”.
Lục Đông Thâm nhìn khuôn mặt giận dữ đến đỏ bừng của cô có phần hứng thú, rồi khẽ hỏi: “Tiêu chuẩn hại đàn ông của phụ nữ là trước tiên phải hút hết tinh khí hả?”.
Tưởng Ly bị anh hỏi bất ngờ, ngây người ra giây lát, sau đó hiểu rồi vành tai chợt nóng bừng lên. Cô đang định phản bác thì nghe thấy một âm thanh trầm trầm:
“Bước vào cửa tương tư, mới biết tương tư khổ, tương tư mãi, tương tư hoài, tương tư khôn xiết vẫn hoài tương tư…”
Tưởng Ly im bặt.
Giọng nói đó như quấn bện vào trong không khí, vừa biến hóa kỳ ảo, vừa phiêu diêu xa xôi, lại xen lẫn những tiếng thở dài thườn thượt, giống như một nỗi sầu nói mãi chẳng có điểm dừng.
Đó là bài thơ “Thu phong từ” của nhà thơ Lý Bạch.
Thơ ca của Lý Bạch phần nhiều là phóng khoáng, rộng mở, theo phong cách khai thừa chuyển hợp. Duy chỉ bài “Thu phong từ” này là chỉ có vài câu mà như rút cạn tâm tư tận đáy lòng. Có người nói Lý Bạch nhớ nhung bạn hiền, lại có người nói ông đang tương tư theo đuổi mỹ nhân.
Bây giờ nghe được, bỗng thấy ngoài tương tư còn có nhiều sự ai oán.
Thanh âm lúc xa lúc gần, giống như đang bay bất định ngoài cửa, nhưng lại giống như đã đậu bên bậu cửa sổ. Nỗi bi thương ấy khiến Tưởng Ly đồng cảm. Bên cửa hình như không còn ai nữa. Cô cẩn thận di chuyển tới trước cửa sổ, ngoài kia chỉ có một khoảng Quỷ bát tử đỏ rực đang đung đưa.
Giống như có sương mù.
Trong sương khói, lại có bóng ai lúc ẩn lúc hiện.
Tưởng Ly nhìn kỹ lại, bóng người mờ ảo đó bỗng hóa thành một người cụ thể trước mắt. Khuôn mặt ấy tuấn tú vô cùng, người đó giơ tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt cô và nói: “Sinh ra nào biết tương tư, đâu hay mới biết đã chịu giày vò…”.
Khuôn mặt của anh gần ngay trước mắt, như đang cười nhưng trong đôi mắt lại đong đầy xót xa. Cô ngẩng đầu lên nhìn, đôi môi đỏ mấp máy, giọng nói lại như mắc nghẹn trong cổ họng không sao bật ra được.
Trong hô hấp ngập đầy hơi thở của anh, thân thiết đến mức cô muốn khóc. Anh nhẹ nhàng nói: “Hãy ở lại đây với anh, đừng đi…”.
Cô không muốn đi.
Có trời biết những tháng ngày có anh ở bên, cô mới sống ra hồn người. Bao năm qua, cô sống không thể sống, chết không dám chết, chẳng khác gì một hồn ma. Cô có rất nhiều điều muốn nói với anh, có rất nhiều chuyện muốn hỏi anh rõ ràng.
“Tưởng Ly!”
Bất thình linh, bên tai vang lên tiếng quát của Lục Đông Thâm.
Giống như một cú đánh làm Tưởng Ly bừng tỉnh.
Sương mù trước mắt càng dày đặc hơn, tôn lên khuôn mặt người đàn ông ấy càng thêm rõ ràng. Tưởng Ly nhìn chằm chằm khuôn mặt đó, rồi cười khẩy, giơ con dao Phần Lan lên bất ngờ rạch vào lòng bàn tay. Trong lòng bàn tay trái có thêm một vết thương, máu từ đó chảy ra.
“Nếu may mắn được sống, sẽ mãi đợi người về. Nếu bất hạnh phải chết, mang theo nỗi tương tư. Chỉ tiếc rằng, mầm tương tư của ngươi thiếu chút thú vị. Muốn bắt ta chết ư, đạo hạnh của người còn hơi thấp một chút! Hôm nay tiểu gia để lại cho ngươi một dấu tay bằng máu, khi nào tiểu gia có thời gian sẽ lại tới xử lý đồ yêu nghiệt nhà ngươi!”
Dứt lời, cô giơ lòng bàn tay đang chảy máu lên, ấn mạnh vào tường, năm ngón tay rõ ràng dứt khoát. Sau cái ấn ấy, vết thương càng nhói đau, vô cùng nhức nhối, nhưng lại khiến cô có thêm tinh thần, lấy lại đầy đủ sự tỉnh táo. Cô nói với Lục Đông Thâm: “Chúng ta hãy đi men theo mùi hương úm bát, sống chết có số, phú quý tại trời”.
Cây úm bát, ngoại hình giống hệt như loài cây song tử diệp, nhưng lùn hơn song tử diệp một chút, cành lá um tùm, gân lá có màu tím đen. Chúng không nhiều, đang mọc song song thành hàng với tử nhung và đàm bát ở sau nhà.
“Trước kia, cây úm bát chỉ tồn tại trong truyền thuyết. Có người nói loại cây này sinh trưởng tại nước Úm Bát, sau khi phơi khô sẽ có màu đen xám mang theo chút ánh đỏ, là một sản phẩm chất lượng. Khi đốt lên không quá thơm nồng nhưng khá dễ ngửi. Loại cây này sở dĩ được truyền kỳ hóa là bởi ở thời cổ đại, ai ai cũng coi úm bát là loại hương liệu dùng để xua đuổi ma quỷ, trừ tà. Trong lịch sử hương liệu có một đoạn ghi chép thế này: Ở Yên Đô có một căn nhà để không, trong nhà có ma quỷ trú ngụ, không ai dám vào ở. Có người ngẫu nhiên đi vào đó, đốt hương úm bát lên, ngay đêm hôm đó thì nghe thấy một giọng nói: Kẻ nào đang đốt loại hương này? Hại chúng ta bị đau đầu, chỗ này không thể ở được nữa! Từ đó về sau, căn nhà này không còn ma quỷ nữa.”
Tưởng Ly giật một nhánh úm bát lên, lần mò từng bước một. Lục Đông Thâm đi bên cạnh kéo giật cô lại hỏi: “Ban nãy ở trong căn nhà kia, cô đã nhìn thấy gì?”.
Tưởng Ly dừng bước, quay mặt đi, dừng lại ở hướng của căn nhà đã cách một quãng xa: “Anh nhìn đi”.
Ngay trước cửa sổ của căn nhà, giữa khoảng đỏ rực ấy, có một nữ tử áo trắng đứng đó. Mái tóc dài của cô ta che kín mặt, đang từ từ vẫy tay về phía họ…
Người Tình Người Tình - Ân Tầm Người Tình