Nothing is worth reading that does not require an alert mind.

Charles Dudley Warner

 
 
 
 
 
Thể loại: Ngôn Tình
Dịch giả: Nguyễn Thanh An
Biên tập: Nguyen Thanh Binh
Upload bìa: Minh Khoa
Số chương: 63
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2410 / 24
Cập nhật: 2015-12-01 17:42:16 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 19
Trình Gia Dương
Tôi chọn thời gian thích hợp để gặp Văn tiểu Hoa, sau khi chuẩn bị, tôi đã lên hình trong chương trình của cô ấy.
Trước khi lên hình phải trang điểm. Tôi đẩ mặc cho chuyên viên trang điểm muốn làm gì thì làm. Văn Tiểu Hoa tới chỗ tôi hỏi: “ Dường như hôm nay anh không vui, sao thế?”.
“ Đâu có”.
“Anh không buồn thì tốt rồi”.
Dưới ánh đèn chiếu vào cô gái này trông xinh xắn hơn hẳn, cô tuần tự dẫn dắt những câu hỏi vừa nhạy càm lại vừa thú vị, khéo léo gợi ý giải vây cho người bị phỏng vấn. Cô thuộc tuýt người phụ nữ năng động, hiện đại.
“ Có khi nào anh gặp phải vấn đề khó đến mức không thể dịch đươc không?”
“ Đương nhiên có chứ”.
“ Ví dụ?”
“ Có một lần, hai bên nói chuyện về chủ nghĩa Peron tại Argentina, từ đó không phải là từ mới thế nhưng về mặt ý nghĩa tôi không hiểu lắm, sau ba câu họ không nói về chủ đề đó nữa, tôi đoán là do mình dịch không chuẩn.”
“ Nhưng những tình huống như trên có xuất hiện nhiều không?”
“ Không nhiều. Thường thì lần sau sẽ dịch tốt hơn lần trước, dần dần bù đắp những chỗ thiếu hụt.”
“ Anh có những sở thích gì sau giờ làm việc?” Văn Tiểu Hoa muốn chuyển sang chủ đề dễ chịu hơn.
“ Đọc sách, hút thuốc, du lịch”.
“ Chác chắn là anh đã đi du lịch nhiều hơn bất cứ ai”.
“ Cô nói đúng, tất cả là do yêu cầu của công việc. Còn đối với tôi du lịch, là đi chơi, nói chuyện phiếm, không cần phải nói tiếng nước ngoài.”
“ Dường như anh đã chu du khắp thế giới rồi đúng không? Vậy anh thích nhất thành phố nào vậy?”
Tôi nghĩ một lát rồi trả lời: “ Đại Liên”.
Kiều Phi
Kết thúc giờ tự học buổi tối, tôi trở về phòng, bỗng dưng thấy đói bụng, lại qua quầy thức ăn Tứ Xuyên trong nhà ăn của trường mua một bát canh cay.
Tôi nói với đầu bếp: “ Chú đừng cho váng đậu, cho cháu nhiều rong biển và ớt nhé”.
Tại góc khác, Tiểu Đơn mua một bát cháo đen, lúc cô đang bê khay tìm chỗ ngồi liền gọi tôi: “ Mau xem kìa, Trình Gia Dương đấy”.
Ti vi trong nhà ăn đang phát chương trình giải trí, phiên dịch cao cấp Trình Gia Dương là khách mời, anh đã từng nói với tôi về chuyện này.
Vẻ nho nhã của anh trên màn hình có gì đó rất giống với diễn viên Đài Loan Triệu Văn Huyên thời trẻ.
Tôi mỉm cười, trong đầu bỗng dưng xuất hiện ý nghĩ dâm đãng, tôi nghĩ bụng, người đàn ông này lúc ở trần tôi còn nhìn thấy hết nữa là.
Cô MC trẻ đẹp hỏi anh nơi nào anh từng đi qua khiến anh thích nhất.
Anh ấy trả lời là Đại Liên.
Tôi vội vàng nói với đầu bếp: “ Chú cho ớt vào chưa ạ? Chưa hả chú? Nếu vậy chú đừng cho nữa, cháu sợ mặt nổi mụn lắm”.
Ăn hết bát canh cay, tôi liền về phòng gọi điện cho Trình Gia Dương.
Anh không gọi cho tôi,vậy thì tôi gọi cho anh, có gì đâu chứ.
Trình Gia Dương
Chương trình kết thúc, tôi chuẩn bị ra về.
Văn Tiểu Hoa đi tới tìm tôi: “ Cảm ơn anh. Chương trình lần này rất đặc sắc”.
“ Chuyện nhỏ mà.”
“ Nếu rảnh, anh em mình cùng đi uống trà.”
“ Được”
“Lúc nào thế?”
“ Ừ”. Tôi nhìn cô ấy. Cô vẫn chưa tẩy trang, đôi mắt đen láy nhìn tôi như dò hỏi.
“ Ừ cái gì chứ? Em đang hẹn anh đấy.”
Cô ấy chẳng vòng vo chút nào, tôi cũng chẳng biết chống đỡ ra sao nữa. May mà đúng lúc đó điện thoại đổ chuông. Tôi liền thoái thác: “ Xin lỗi nhé, anh phải nghe điện thoại.”
Tiếng chuông điện thoại không đươc rõ lắm, pin đã gần hết.
Trưởng phòng gọi điện tới: “ Gia Dương à, con trai ông Diêu mắc bệnh hiểm nghèo, mai cháu thay chú ấy đi Pháp dự hội nghị bàn tròn về thị trưởng hai thành phố Trung- Pháp tại Strasbourg. Bây giờ về chuẩn bị đi nhé.”
“ Không được thương lượng hả chú?”
“ Quân lệnh như sơn, chuyến bay mười giờ sáng mai”.
“ A lô, a lô?”
Tôi còn muốn thương lượng thêm chút nữa nhưng màn hình điện thoại đã tắt.
Văn Tiểu Hoa nhìn tôi: “ Có chuyên gì vậy?”
“ Nhiệm vụ khẩn cấp. Mai anh phải đi rồi. Xin lỗi nhé.”
Văn Tiểu Hoa lắc đầu: “ Không sao. Sắc mặt anh không tốt lắm, phải chú ý giữ gìn sức khỏe đấy”.
Câu nói này của cô khiến tôi ấm lòng, tôi bắt tay cô rồi nói cảm ơn, hẹn công tác về sẽ gặp. Tôi nhanh chóng lái xe về nhà thu xếp hành lí.
Không hiểu bây giờ bố mẹ tôi đang ở chỗ nào trên thế giới này nữa, Gia Minh cũng không có nhà. Tôi sắp xếp xong va li rồi lắp cục pin mới vào điện thoại. Trên mặt màn hình là ảnh của Phi.
Có lẽ đã hơn nửa tháng tôi không gặp cô ấy, vừa rồi trên truyền hình nhớ lại hành trình ngắn ngủi ở Đại Liên, lúc trả lời tôi cứ băn khoăn không hiểu cô có xem chương trình này không, cô có nhớ lần du lịch đó không.
Cô cũng chẳng gọi điện cho tôi.
Nhưng cũng chẳng sao, tôi sẽ gọi điện cho cô.
Lúc tôi gọi đến chỉ nghe thấy một giọng nói quen thuộc: “ Số máy quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được. Xin quý khách vui lòng gọi lai sau”.
Lúc ngồi trên máy bay, có một số việc bỗng dưng tôi hko6ng thể nào nhớ nổi nữa, tại sao cuối tuần đó tôi lại chở cô về trường, tại sao lại giận cô.
Chuyến bay dài tới châu Âu khiến kí ức của tôi cứ thoắt ẩn thoắt hiện. Có những lúc tôi nhắm mắt lại, nghỉ ngơi một lát, nhưng khi mở mắt ra lại thấy nhớ nhung.
Người Phiên Dịch Người Phiên Dịch - Kỷ Viện Viện Người Phiên Dịch