Love is hard to get into, but even harder to get out of.

Unknown

 
 
 
 
 
Tác giả: Đinh Mặc
Thể loại: Ngôn Tình
Dịch giả: Greenrosetq
Biên tập: Nguyen Thanh Binh
Upload bìa: Ngô Thúy Ngọc
Số chương: 77
Phí download: 8 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 5087 / 90
Cập nhật: 2015-12-06 08:47:04 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 35
ẩn Tri đi vào trong. Ứng Hàn Thới là sĩ quan chỉ huy một hạm đội nên cô cho rằng, phòng nghỉ của anh dù không sang trọng nhưng ít nhất cũng rộng rãi và dễ chịu. Bây giờ mới thấy, gian phòng này thấp và nhỏ như phòng của những người lính khác. Bên trong chỉ kê một chiếc giường đơn, bàn làm việc và tủ quần áo nhỏ.
“Anh ở đây ư?” Cẩn Tri hỏi. Ứng Hàn Thời gật đầu.
Trước kia, phần lớn thời gian anh đều sống ở nơi này. Mà lúc đó, anh trẻ hơn bây giờ những mấy tuổi. Cẩn Tri đột nhiên đi đến trước mặt Ứng Hàn Thời, kiễng chân đặt một nụ hôn lên má anh: “Gửi tặng Tinh Lưu thời niên thiếu”.
Vừa rời môi, cô liền nhìn thấy đôi mắt đen huyền của anh đang nhìn mình đăm đăm. Đây là lần đầu tiên cô chủ động hôn anh. Quả nhiên, mặt anh ửng đỏ ngay lập tức.
Cẩn Chi mỉm cười, quay gót đi ra ngoài. Ứng Hàn Thới đứng bất động vài giây mới đi theo cô. Một lúc sau, anh cất giọng trầm thấp: “Tinh Lưu thới thanh niên cũng muốn nhận được nụ hôn của em”.
Trái tim Cẩn Tri loạn nhịp: “Đúng là anh ngày càng gian manh.” Nói xong, cô rảo bước thật nhanh, khóe miệng cong cong.
Hai người quay về khoang điều khiển trung tâm. Tiêu Khung Diễn đang đứng trước bảng điều khiển, ngón tay lướt rất nhanh. Trang Xung ở bên cạnh, cặp chân mày nhíu chặt.
Nghe tiếng bước chân, Tiêu Khung Diễn liền mở miệng: “Boss, em xin báo cáo một việc”.
Ứng Hàn Thới lạng thinh. Anh chàng người máy giơ tay gãi đầu kim loại của mình: “Các dữ liệu của phi thuyền đều bình thường nhưng vài số liệu cơ bản mấy hôm trước hơi dao động. Hiện tại, em vẫn chưa thể xác định nguyên nhân của sự dao động đó. Có lẽ là hệ thống gặp sự cố, hoặc là nước biển ở xung quanh phi thuyền thay đổi. Nhưng cũng có khả năng… ai đó đã đột nhâp vào phi thuyền”.
Ứng Hàn Thời đi đến bên cạnh Tiêu Khung Diễn, kiểm tra số liệu trên màn hình.
“Liệu có phải là quân nổi loạn không?” Trang Xung hỏi.
Tiêu Khung Diễn lắc đầu: “Không thể nào. Hệ thống điều khiển của chúng ta khác quân nổi loạn, hơn nữa còn được cài mật mã nhiều tầng, bọn chúng không thể phá giải”.
“Cứ loại trừ hai khả năng trước.” Ứng Hàn Thời nói.
“Vâng”.
Đang chăm chú lắng nghe cuộc trao đổi của họ, Cẩn Tri đột nhiên ngẩn người. Sau đó, cô ngẳng đầu, dõi mắt về tấm kính phía trước. Ở nơi đó, phi thuyền tỏa ra hai luồng sáng, chiếu rọi cả khu vực đáy biển xung quanh.
Ứng Hàn Thời phát hiện ra phản ứng bất thường của cô: “Sao vậy?”.
Cẩn Tri còn chưa kịp trả lời, Tiêu Khung Diễn đột nhiên kêu lên: “Ồ! Boss, em vừa phát hiện ra tín hiệu khác. Có ba chiếc máy bay chiến đấu đang nhanh chóng tiến lại gần chúng ta”.
Năm phút sau. Tieue Khung Diễn ngồi ở vị trí điều khiển, vẻ mặt vô cùng nghiê túc. Toàn bộ vũ khí trên phi thuyền đã được khởi động. Ứng Hàn Thời đứng trước tấm kính, dõi mắt ra bên ngoài. Cẩn Tri đứng cạnh anh, còn Trang Xung ở đằng sau bọn họ. Trên bản đồ radar của Tiêu Khung Diễn, ba chấm sáng đang mỗi lúc một gần.
“Bọn họ đã tiến vào tầm bắn rồi.” Tiêu Khung Diễn nói: “Boss, chúng ta có nhả đạn không?”.
“Tiếp tục chờ đợi.” Ứng Hàn Thới đáp.
Bắt gặp vẻ mặt trầm tĩnh của anh, Cẩn Tri cũng không thấy căng thẳng. Không biết đối phương là ai nhỉ? Quân nổi loạn ư? Trước đó, chúng đã bặt vô âm tín, tại sao bây giờ lại đột nhiên xuất hiện? Lẽ nào trên Trái đất lại có người ngoài hành tinh khác? Dường như bọn họ đang ở đây chờ Ứng Hàn Thời nên mới xuất hiện đột ngột như thế.
Cuối cùng, ba chiếc máy bay chiến đấu cũng dừng lại ở phía trước, cách phi thuyền một trăm mét. Cẩn Tri không khỏi kinh ngạc khi phát hiện chúng giống hệt chiếc bọn cô vừa ngồi.
Tiêu Khung Diễn cất cao giọng: “Boss, bọn họ lái loại máy bay Liệp Đầu, không phải quân nổi loạn. Lẽ nào… họ cũng là những người may mắn sống sót thuộc hạm đội Đế quốc”.
“Tiểu John, hãy gửi cho họ mã định danh của chúng ta.” Ứng Hàn Thời nói.
“Vâng.”
Khoảng nửa phút sau, Tiêu Khung Diễn cất giọng đầy xúc động: “Boss, em đã nhận được mã định danh của họ. Họ… họ cũng là người của hạm đội Phượng Hoàng, là cấp dưới của anh. Nhưng… chẳng phải toàn bộ lô cốt vũ trụ của hạm đội Phượng Hoàng đã bị hủy diệt rồi hay sao?”.
Ứng Hàn Thời vẫn không rời mắt khỏi mấy chiếc máy bay chiến đấu. Anh từ tốn đáp: “Tuy lô cốt vũ trụ không còn, nhưng cũng tồn tại khả năng có người thoát nạn”.
“A a a!” Tiêu Khung Diễn bật dậy: “Tốt quá! Họ đề nghị nối liên lạc”.
Ứng Hàn Thời: “Mau kết nối đi”.
Hệ thống liên lạc nhanh chóng kết nối. Ứng Hàn Thời trầm mặc, đối phương cũng không lên tiếng. Vài chục giây sau, một giọng nữ vô cảm vang lên: “Diệu Nhật đã rơi, Ngân hà không còn Đế quốc…”.
Nghe câu này, Ứng Hàn Thời và Tiêu Khung Diễn ngẩn người. Người phụ nữ đó tiếp tục lên tiếng: “Tôi là thượng tá Lâm Tiệp, tham mưu tác chiến cấp một của hạm đội Phượng Hoàng. Mau thông báo quân hàm và phiên hiệu của các vị”.
Tiêu Khung Diễn kinh ngạc quay sang Ứng Hàn Thời: “Boss, là Lâm Tiệp! Ha ha ha… Trời ơi, cô ấy vẫn chưa chết! Boss, hạm đội của chúng ta vẫn còn người sống sót”.
Ứng Hàn Thời ngẩng đầu. Cẩn Tri bắt gặp tia xúc động từ đáy mắt anh.
“Lâm Tiệp, là tôi”. Anh thốt ra bốn từ.
Người phụ nữ ở đầu bên kia đột nhiên im bặt. Một lúc sau, cô ta bật cười, đông thời cất giọng tự giễu và có chút nghẹn ngào: “Có phải tôi đang nằm mơ hay không? Không ngờ tôi còn có thể nghe thấy giọng nói này. Nhưng… chẳng phải Tinh Lưu của chúng tôi đã chết rồi hay sao?”.
Cẩn Tri đứng sau lưng ứng Hàn Thời, dõi mắt về phía cửa khoang tàu đang mở ra.
“Cộp, cộp, côp…” Bên ngoài truyền tới tiếng giày quân đội nện xuống sàn nhà, mỗi lúc một gần. Tiêu Khung Diễn xúc động túm lấy áo Trang Xung.
Vài giây sau có ba người đi vào. Khoang tàu trở lên yên tĩnh trong giây lát. Người đi đầu là một phụ nữ trẻ chưa đến ba mươi tuổi, chắc là Lâm Tiệp. Cô ta có gương mặt trái xoan, toác màu nâu, vóc dáng cao gầy và nhanh nhẹn, làn da hơi thô ráp, thần sắc lạnh lùng. Từ lúc bước chân vào cửa, cô ta không rời mắt khỏi Ứng Hàn Thời.
Tếp theo là một người đàn ông tóc vàng, mắt xanh, tầm hai mươi mấy tuổi. Nhìn thấy Ứng Hàn Thời, anh ta đứng sững lại, ánh mắt lộ vẻ kinh ngạc, xúc động và hoài nghi. Người đàn ông cuối cùng có diện mạo của người châu Á, thân hình không cao, nước da ngăm đen.
“Lâm Tiệp, Daniel, Tô!” Tieu Khung Diễn cất cao giọng, rồi rảo bước nahnh về phía họ. Cùng lúc đó, ba khẩu súng đổng loạt chĩa thẳng về phía anh ta và Ứng Hàn Thời.
Lâm Tiệp nghiêm giọng: “Các người là người máy Nano giả dạng, dụ chúng tôi đến đây phải không? Đây là một hành vi bất kính đối với Tinh Lưu”.
“Lâm Tiệp, tính cô vẫn thô lỗ như xưa. Chúng tôi đương nhiên là thật rồi.” Tiêu Khung Diễn kháng nghị. Nhưng sợ Lâm Tiệp nổ súng, anh ta không dám nhúc nhích.
Ứng Hàn Thời nhìn cô ta bằng ánh mắt ôn hòa và điềm tĩnh. Lâm Tiệp hơi ngây ra. Giây tiếp theo, một luồng sáng vụt đi, anh đã biến khỏi chỗ vừa đứng, xuyên qua bọn họ rồi lại quay về chỗ cũ trong chớp mắt.
Đám Lâm tiệp tròn mắt kinh ngạc, ba khẩu súng rơi xuống đất. Ứng Hàn Thời chắp hai tay ra sau lưng, mở miệng hỏi: “Các vị còn không nhận ra sao?”.
Ba người biến sắc mặt, lảo đảo đi về phía ứng Hàn Thời. Cẩn Tri phát hiện, viền mắt họ ươn ướt, người phụ nữ tên Lâm Tiệp nhìn anh đăm đăm.
“Ngài chỉ huy…” Họ dừng lại trước mặt anh.
Ứng Hàn Thời khẽ gật đầu. Ba người đột nhiên quỳ một chân xuống dưới đất, nước mắt chảy giàn giụa. Người đàn ông tóc vàng tên Daniel sụt sịt: “Ngài chỉ huy, không ngờ ngài vẫn còn sống…”.
Tô cúi đầu, lặng lẽ lau nước mắt. Trong khi đó, lâm tiệp chống hai tay xuống đất, giọt lệ không ngừng tuôn rơi. Tiêu Khung Diễn không thể kiềm chế, cũng quỳ xuống, bật khóc nức nở.
Ứng Hàn Thời đứng bất động nhìn bọn họ. Cẩn Tri ở phía sau nên không thấy rõ nét mặt của anh, nhưng bóng lưng của anh tựa như tỏa ra sự bị thương đang được đè nén.
“Mọi người… đứng lên đi!” Anh cất giọng trầm ấm.
Không một ai nhúc nhích. Cẩn Tri vỗ vai Trang Xung, ra hiệu anh ta cùng mình lánh mặt, để lại không gian cho mấy người lâu ngày gặp mặt.
Lúc đi ra ngoài cửa khoang tàu, cô vô thức quay đầu, thấy Ứng Hàn Thời cúi đầu, đặt tay lên vai hai người đàn ông.
Anh nói, đàn ông không nên rơi lệ. Vào thời khắc này, liệu anh có đong đầy nước mắt hay không?
Cẩn Tri và Trang Xung ngồi ở phòng nghỉ. Trang Xung hỏi: “Cô có thấy phản ứng của họ hơi mãnh liệt quá không?”.
Đúng là Cẩn Tri cũng có cảm giác này. Cố nhân lâu ngày gặp lại phải vui mừng mới đúng, nhưng ba người kia lại tỏ ra vô cùng bi thương.
Trang Xung nói tiếp: “Hơn nữa, Cố Tế Sinh, đám người nổi loạn, những người này đều tưởng Ứng hàn Thời đã chết. Tại sao chứ?”.
Im lặng vài giây, Trang Xung lại mở miệng: “Điều này chứng tỏ, Ứng Hàn Thời đã gặp đại nạn nên mọi người mới tưởng anh ấy không còn tồn tại trên cõi đời này nữa”.
Cẩn Tri giật mình. Thỉnh thoảng, Trang Xung thể hiện sự nhạy bén hơn người. Cô chợt nhớ tới câu Ứng Hàn Thời nói với Cố Tế Sinh lúc ở núi Y Lam: “Tôi vẫn còn sống”.
Có lẽ anh đã trải qua một đại nạn, đến mức thiên hạ đều tưởng anh đã chết, nên đám cấp dưới mới khóc ròng như vậy?
“Cẩn Tri!” Ứng Hàn Thời xuất hiện ở cửa ra vào, mở miệng gọi cô, ánh mắt thấp thoáng ý cười: “Tôi mời hai người qua làm quen với các đồng liêu của tôi”.
Cẩn Tri và Trang Xung lập tức đứng dậy, đi theo Ứng Hàn Thời. Cẩn Tri hỏi anh: “Anh giới thiệu với họ như thế nào về em?”.
Ứng Hàn Thời im lặng vài giây mới đáp: “Cộng sự và người phụ nữ anh đang theo đuổi”.
Nghe anh nói thế, cẩn Ti nở nụ cười hài lòng.
Lâm Tiệp, Tô, Daniel đợi một lúc mới thấy ba người quay lại. Daniel cười ngoác miệng: “Không ngờ ngài chỉ huy chẳng những thoát chết, đến được Trái đất, mà còn có cả bạn gái nữa”.
Tô mỉm cười, Lâm tiệp không có phản ứng. Cẩn Tri và Ứng hàn Thời đi đến chỗ bọn họ. Vừa định chào hỏi, cô chợt cảm thấy ai đó đang nhìn mình chằm chằm. Cô liền nhướng mày, chạm phải ánh mắt của Lâm Tiệp. Lâm Tiệp bình thản liếc đi chỗ khác.
Tất cả ngồi xuống. Tiêu khung Diễn vui vẻ lăng xăng, rót đồ ướng cho ọi người.
“Ba người đến Trái đất từ khi nào?” Ứng Hàn Thời hỏi.
“Khoảng năm, sáu năm rồi. Còn ngài?”
“Mới bốn năm.”
Mọi người im lặng một lúc, Ứng Hàn Thời hỏi tiếp: “ Cuộc sống của mọi người có được không?”.
Lâm Tiệp mỉm cười: “Ngài chỉ huy, chúng tôi là quân nhân, chỉ cần có thể chui ra chui vào là được”.
“Thật ra, cuộc sống của chúng tôi không tốt mấy.” Daniel tiếp lời.
Lâm Tiệp trừng mắt với Daniel, nhưng anh ta vờ như không thấy, tiếp tục lên tiếng: “Chúng tôi không có tiền. Chúng tôi chẳng có kỹ năng nào khác, hơn nữa lại không thể để lộ thân phận. Mấy năm qua, ban ngày chúng tôi đi làm thuê, buổi tối lại được thượng tá Lâm Tiệp huấn luyện”.
Tô cầm ly rượu uống một ngụm lớn, còn Lâm Tiệp lặng thinh. Bọn họ mặc bộ quân phục đã sờn, gương mặt hốc hác, cho thấy cuộc sống khá vất vả.
Ứng Hàn Thời nhướng mày: “Từ nay về sau, ba người hãy sống cùng tôi và Tiêu Khung Diễn. Tôi sẽ chịu trách nhiệm về tương lai của ba người”.
“Ngài chỉ huy, ước mơ của chúng tôi là được đi theo người”. Daniel nói nhỏ.
Ứng Hàn Thời mỉm cười, vô thức quay sang Cẩn Tri. Cẩn Tri cũng cười với anh.
“Sao các anh lại tìm thấy chiếc phi thuyền này?” Tiêu Khung Diễn hỏi.
Lâm Tiệp đáp: “Hai tháng trước, chúng tôi phát hiện ra phi thuyền. Chúng tôi nghi ngờ là của đồng hương trốn xuống Trái đất nhưng không dám phát tín hiệu, đành ở đây chờ chủ nhân xuất hiện”.
Ứng Hàn Thời gật đầu: “Mọi người có biết đến sự tồn tại của quân nổi loạn không?”.
“Chúng tôi biết.” Ba người đồng thanh đáp.
“Còn từng đụng độ mấy lần.” Tô nói.
“Thực lực của chúng tôi quá yêu nên chỉ có thể lẩn trốn chúng.” Daniel lên tiếng: “Ngài chỉ huy, ngài đã giáo đấu với chúng bao giờ chưa?”.
“Tôi chưa giao đấu chính diện bao giờ.”
Tiêu Khung Diễn liền kể lại chuyện xảy ra ở núi Y Lam và dự định đi tìm con chip của Ứng Hàn Thời.
Nghe xong, ba người liền đưa mắt nhìn nhau. Lâm Tiệp mở miệng: “Ngài chỉ huy, chúng tôi biết tung tích của một con chip, nhưng không thể có được nó”.
Thì ra, ba người này không phải dối thủ của đám nổi loạn nhưng họ vẫn bí mật theo dõi động thái của chúng. Một lần, họ nấp ben ngoài hang ổ của quân nổi loạn, nghe chúng bàn tán, sĩ quan chỉ huy Lin đã lần ra một con chip có nguồn năng lượng cực lớn nhưng không có cách nào dành được nó. Bằng không, phiến quân nổi loạn đã có thể làm được nhiều việc.
“Con chíp đang ở một không gian khác song song cới Trái đất.” Lâm Tiệp cho biết.
Tiêu Khung Diễn “Ồ” một tiếng. Cẩn Tri và Trang Xung vô cùng ngạc nhiên. Không gian… song song ư?
Sáng sớm ngày hôm sau. Cẩn Tri nằm trên giường ngắm đám cá nhỏ bên ngoài cửa sổ. Ứng Hàn Thời đã nhừng căn phòng của anh cho cô. Nằm một lúc, cô vẫn không tài nào chợp mắt.
Vừa rồi Tiêu Khung Diễn giải thích, không gian song song là một thế giới khác tồn tại song song với vũ trụ này. Thế giới đó có lẽ cũng có Trái đất, thậm chí cả Trung Quốc. Xu thế phát triển của hai không gian là tương đồng. Thời Đế quốc Diệu Nhật còn đang ở trên đỉnh cao thịnh vượng, cũng chỉ những nhân vật cấp cao trong quân sự mới nắm được kỹ thuật tiến hành cú nhảy vượt thời gian. Tuy nhiên, do tôn chỉ hòa bình nên họ chưa bao giờ thực hiện.
Khi Diệu Nhật bị hủy diệt, nếu xảy ra sai lệch trong khi nhảy siêu quang tốc, chiếc phi thuyền có khả năng mang con chip nhảy sang một không gian khác. Thảo nào, sĩ quan Lin cũng đành bó tay.
Ứng Hàn Thời nói cần bàn bạc thêm. Những khái niệm như không gian song song hay cú nhảy siêu quang tốc hoàn toàn xa lạ với Cẩn Tri, cô cũng chẳng bận tâm làm gì. Chỉ có điều, bây giờ trong đầu cô chỉ toàn hình ảnh Ứng Hàn Thời. Rốt cuộc anh có một quá khứ như thế nào? Còn cả người phụ nữ tên Lâm Tiệp kia nữa…
Cẩn Tri đưa mắt về phía cửa khoang đang khép chặt. Vừa rồi Ứng Hàn Thời nói, sẽ cùng mọi người đi tới nơi đỗ máy bay, Tiêu Khung Diễn tỏ ra phấn khởi. Bây giờ, chắc anh đang cùng thuộc hạ lái máy bay chiến đấu lượn dưới đáy biển, hồi tưởng lại quãng thới gian êm đẹp?
Tâm trạng cẩn Tri bỗng trở lên phức tạp. Cô thấy anh đáng thương, nhưng cũng có chút hụt hẫng. Mấy ngày trước, anh còn nói sẽ luôn ở bên cô, không để cô cô đơn một mình. Vậy mà bây giờ chẳng thấy bóng dáng anh đâu cả. Cẩn Tri nghĩ vẩn vơ một hồi rồi quyết định đi ngủ.
Ứng Hàn Thời và mọi người lái máy bay chiến đấu, lượn một vòng dưới đáy biển rồi mới quay trở về phi thuyền. Trong lúc đi tới khoang nghỉ ngơi, Daniel hỏi: “Ngài chỉ huy không nghỉ ở phòng mình sao?”.
Ứng Hàn Thời lắc đầu: “Cẩn Tri hôm nay nghỉ ở gian đó, tôi sang khoang thuyền viên là được.”
Daniel cười: “Thì ra hai người vẫn chưa…”.
Tiêu Khung Diễn cười ngoác miệng. Lâm Tiệp ngoảnh mặt sang một bên tựa hồ không quan tâm đến đề tài này.
Ứng Hàn Thời đỏ mặt, nhướng mắt về phía gian phòng của mình. Trong đầu vụt qua một ý định, anh liền đi sang bên đó.
Trong phòng chỉ bật ngọn đèn mờ mờ ở đầu giường, Cẩn Tri đang chìm trong giấc ngủ. Ứng Hàn Thời đảo mắt xung quanh. Đôi giày vứt bừa bãy dưới chân giường, trên bàn là áo khoác, túi giấy ăn, chìa khóa và di động của cô. Vừa mới ở đây một lúc, cô đã biến căn phòng của anh thành bãi “chiến trường” lộn xộn.
Ứng Hàn Thời cúi xuống, xếp lại giày ngay ngắn rồi để gọn đồ trên bàn. Vừa đi đến cửa sổ, anh chợt nhìn thấy hai chứ cái viết trền nền hơi nước vẫn chưa khô.
Đó là hai chữ cái “SD”. Ứng Hàn Thời ngoảnh đầu nhìn Cẩn Tri, trong lòng rất áy náy. Anh đã hữa sẽ luôn ở bên cạnh, vậy mà hôm nay lại bỏ mặc cô. Trầm mặc một hồi, anh giơ tay viết hai chữ “JZ” ở ngay bên dưới “SD”(1).
Viết xong, anh chắp tay sau lưng, đứng ngắm cô một lúc lâu. Bên ngoài, Lâm Tiệp đã rời đi trước, Tiêu Khung Diễn và hai người đàn ông đợi mãi mới thấy Ứng Hàn Thời đi ra. Anh gật đầu với bọn họ: “Đi thôi!”.
Phát hiện Tô và Daniel vẫn chưa hết kinh ngạc, Tiêu Khung Diễn nói nhỏ: “Các anh đừng lấy làm lạ. Boss của chúng ta đã thay đổi rồi. Bây giờ ngài ấy thường nhốt Cẩn Tri trong phòng, chẳng biết làm chuyện gì nhưng không cho tôi nhìn thấy. Các anh sẽ quen ngay thôi”.
Chú thích
(1)SD & JZ (Star Drift & Jin Zhi) Tinh Lưu và Cẩn Tri.
Người Láng Giềng Của Ánh Trăng Người Láng Giềng Của Ánh Trăng - Đinh Mặc Người Láng Giềng Của Ánh Trăng