One’s first love is always perfect until one meets one’s second love.

Elizabeth Aston

 
 
 
 
 
Tác giả: Trần Thanh Vân
Thể loại: Kiếm Hiệp
Nguyên tác: Lưỡng Thủ Quái Nhân
Biên tập: Buusan Nguyen
Upload bìa: Azazel123
Số chương: 62
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 8477 / 50
Cập nhật: 2018-02-01 21:41:59 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 61: Gặp Bạn Cha Mới Rõ Thân Phận Và Lai Lịch - Du Giang Nam, Cướp Kiếm Diệt Trừ Kẻ Hung Ác
hiên Tứ với hai nàng đã trông thấy rõ người đang thi đua công lực với Thùy Can Lão nhân là Thiết Diện Điểu Trảo, nên cả ba đều thất kinh la lớn:
- Thiết Diện Điểu Trảo đấy!
Thiên Tứ liền hành động ngay. Chàng vội tung mình nhảy lên trên không như một con chim ưng, lượn một vòng rồi mới đâm bổ xuống bên kia bờ suối.
Trông thấy kẻ thù khi nào chịu nhịn được, Thiên Tứ vừa nhảy xuống tới mặt đất, liền ngừng chân ở phía sau Thiết Diện Điểu Trảo, chỗ cách đó chừng hai trượng. Chàng đứng yên ở đó để xem Thiết Diện Điểu Trảo tỉ thí nội lực với Thùy Can Lão nhân. Chàng là người quang minh lỗi lạc, đứng ở phía sau tên ác ma và cũng là kẻ đại thù của mình, chàng chỉ cần ra tay một cái là có thể giết chết được kẻ địch ngay, nhưng chàng không muốn nhân lúc đối phương bị nguy nan mà ra tay tấn công lén. Vì thế, mà chàng chỉ đứng yên ở đó đợi chờ và đề phòng không để cho Thiết Diện Điểu Trảo đào tẩu thôi.
Hai nàng Thiến Thiến cũng theo sau, nhảy sang bên kia bờ suối, nhưng mỗi người đứng ở một góc thành hình bán nguyệt bao vây Thiết Diện Điểu Trảo vào giữa.
Hai nàng Thiến Thiến còn rút sẵn kiếm ra cầm ở trong tay, giận dữ nhìn ác ma không chớp.
Lại có một tiếng kêu “Ùm” thật lớn, trụ nước lại giáng xuống và biến mất ở trong lòng suối.
“Phụt” một tiếng, trụ nước lại nổi lên. Lần này trụ nước nghiêng hẳn về phía Thiết Diện Điểu Trảo, càng lúc càng đè xuống. Khỏi cần nói, ai ai cũng biết vì tinh thần của ác ma bị uy hiếp bởi thấy Thiên Tứ với hai nàng Thiến Thiến đứng canh chừng ở phía sau, nên y không sao tập trung công lực vào trận đấu được. Vì thế, trụ nước mới nghiêng hẳn về phía y.
Thiên Tứ biết rõ nước suối bị công lực hai cao thủ đẩy lên như thế không khác gì một cột đồng, một trụ sắt, dù một giọt nước bắn ra cũng không khác gì một mũi tên, một viên đạn, lợi hại không tả.
Lúc ấy trụ nước càng nghiêng càng thấp, Thiết Diện Điểu Trảo sắp bại đến nơi. Có lẽ tên ác ma đã biết bọn Thiên Tứ ba người không ra tay ám hại y đâu, nên y mới ổn định tâm thần, gắng sức vận chân khí ở trong đơn điền ra, người hơi nghiêng về phía trước, hai tay cũng chĩa thẳng. Nhờ vậy mà trụ nước đã sắp đè xuống người y, lại bị y đẩy lên được. Công lực của Thùy Can Lão nhân tuyệt cao, tuy nhiên Thiết Diện Điểu Trảo gắng cố hết sức phản công, nhưng chỉ cầm cự tạm thôi.
Thiên Tứ đã biết rõ, sở dĩ lúc đầu Thiết Diện Điểu Trảo sắp bị đánh bại đến nơi là vì tâm thần của y không chuyên nhất, nhưng sau y gắng sức cứu vãn bại thế, trụ nước mới từ từ dựng thẳng lên.
Bọn Thiên Tứ ba người thấy thế cũng phải kinh ngạc vô cùng và Thiên Tứ cũng còn tắc lưỡi một cái, hình như chàng đã tự khiển trách, rồi bụng bảo dạ rằng: “Có lẽ đây là thần công mà y đã học được trong cuốn “Nhất Ngươn Chính Khí” bí kíp mà ta đã đánh mất. Không ngờ oai lực của môn thần công này lại lợi hại đến như vậy”.
Nghĩ tới đó, chàng từ từ tiến lên hai bước, dồn Đại Năng Thần công vào hai ngón tay, hai mắt tia ra hai luồng ánh sáng chói lọi, mặt lộ vẻ sát khí. Chàng chỉ muốn dùng ngón tay đâm về phía trước một cái, diệt trừ một tai hại lớn cho thiên hạ. Chàng đang suy nghĩ, không biết có nên hành động một cách vô sĩ, nhân lúc đối phương đang nguy nan mà ngấm ngầm hạ độc thủ như thế này không? Diệt trừ tên ác ma này đi thì có thể trả thù được cho Trương Thiến Thiến và tất cả những người đã bị chết dưới bàn tay ác độc của y. Nhưng nếu thẳng tay đấu với y một cách quang minh lỗi lạc…
Chàng đang nghĩ ngợi thì bỗng nghe thấy có tiếng động và có giọng nói của Hoa Thiến Thiến rót vào tay rằng:
- Đại ca khỏi cần phải suy nghĩ gì hết. Quân bại hoại của võ lâm, ác ma của nhân gian này, khỏi cần phải nói đạo nghĩa võ lâm với y. Cứ ra tay diệt trừ y đi!
Thiên Tứ gật đầu nghĩ tiếp:
“Phải đấy, thả hổ về rừng thì dễ, chứ bắt hổ rất khó. Hôm nay có dịp may này, sao ta lại không lợi dụng dịp may hiếm có này? Nếu không, chỉ trong nháy mắt sẽ biến mất ngay, vậy ta không diệt y đi còn để làm chi?”
Nghĩ đoạn, chàng từ từ tiến lên, định giết chết Thiết Diện Điểu Trảo ngay tại chỗ… Đang lúc ấy, bỗng có tiếng cười the thé vang động cả bốn phía vọng tới. Một cái bóng người nhanh như điện chớp phi lên trên cao, ở trên không lượn một vòng, dùng giọng rất kêu ngạo nói:
- Lão già họ Nghiêm kia, nếu không ngoan ngoãn nộp cuốn Kiếm Môn Cương Khí cho lão phu thì ngươi phải cẩn thận giữ gìn tính mạng của ngươi.
Bỗng thấy Thiết Diện Điểu Trảo bỏ cuộc đấu, tung mình nhẩy lên trên cao định tẩu thoát, Thiên Tứ đang định đuổi theo, đột nhiên có tiếng người kêu gọi:
- Đại ca, đại tỷ, mau tránh ngay đi… trụ nước đang đổ xuống đấy!
Thiên Tứ với Hoa Thiến Thiến đứng cách nhau không xa lắm, nghe thấy Hàn Thiến Thiến đang kêu gọi như vậy, cả hai vội ngẩng đầu lên nhìn, thấy trụ nước như một khoảng núi và to bằng cây cổ thụ năm sáu người ôm đổ xuống, mạnh vô cùng.
Hai người vội nhẩy ngay ra ngoài xa để tránh né. Sau một tiếng kêu “Ùm”, trụ nước đã xuống mặt đất, đá vụng và cát bụi bay mù mịt, quả thực lợi hại không tả. Thiên Tứ thấy thế cũng phải kinh hải thầm.
Chờ tới khi bốn bề im lặng, Thiên Tứ đưa mắt tìm kiếm thì đã không thấy hình bóng của Thiết Diện Điểu Trảo đâu nữa.
Đang lúc ấy, bên kia bờ suối bổng có giọng khàn khàn của người già nói vọng sang:
- Ác ma đã bỏ đi rồi, các người còn đứng đờ người ra như thế làm chi? Mau sang cả bờ bên kia đi!
Thiên Tứ với hai nàng Thiến Thiến vội đưa mắt nhìn sang bờ suối bên kia, thấy Thùy Can Lão nhân đang đứng đợi chờ ở bên đó, tay cầm cành câu, mồm tủm tỉm cười.
Đôi mắt rất sắc bén, đứng cách xa mười mấy trượng, Thiên Tứ vẫn trông thấy rõ lông mày của ông ta dày và rậm, da mặt hồng hào, râu dài xuống tận bụng, đôi ngươi lóng lánh có thần, chân đi đất, mặc áo màu lam, ống quần vén thật cao. Chỉ thoáng trông cũng đủ thấy ông ta là một cao nhân ẩn sĩ, khiến ai cũng phải kính ngưỡng rồi.
Hoa Thiến Thiến hớn hở kêu gọi:
- Sư phụ…
Nàng nhẹ nhàng như một tàu lá phi thân sang bên bờ suối bên kia ngay. Thiên Tứ với Hàn Thiến Thiến cũng vội nhảy theo sang.
Hoa Thiến Thiến liền giới thiệu mọi người với Thùy Can Lão nhân:
- Bạch sư phụ, đây là La thiếu hiệp và cũng là chồng của con đấy.
Nói xong, nàng hổ thẹn cuối đầu xuống liền. Thấy thái độ và nghe lời nói của Hoa Thiến Thiến, Thiến Tứ cảm thấy khoái chí khôn tả và nghĩ bụng:
“Có vợ vừa đẹp vừa hiền đức như thế này, ta không sống uổng ở trên đời này…”
Hoa Thiến Thiến giơ tay lên vuốt tóc để che đậy sự hổ thẹn, rồi chỉ Hàn Thiến Thiến mà giới thiệu tiếp:
- Còn cô em đây là Hàn Thiến Thiến, tiểu muội của con.
Thiên Tứ với Hàn Thiến Thiến dùng đại lễ chào ông ta, nhưng Thùy Can Lão nhân đã vội ngăn cản và ngắm nhìn Thiên Tứ hồi lâu mới nói:
- Chúng ta hãy trở về nhà trước, vì lão phu còn nhiều chuyện muốn nói với La thiếu hiệp.
Thế rồi bốn người cùng giở khinh công ra phi thẳng về căn nhà lá. Trong khi đi đường, Hoa Thiến Thiến lên tiếng hỏi:
- Sao sư phụ lại gặp Thiết Diện Điểu Trảo ở đây thế?
Thùy Can Lão nhân vừa cười vừa đáp:
- Chỉ tại đồ đệ bảo bối của ta làm việc kém cẩn mật nên mới dụ tên ma đầu ấy tới, chứ còn tại sao vào đó nữa.
Lúc ấy, ba người mới biết kẻ rình lỏm ở ngoài cửa phòng ngủ của Thiên Tứ là Thiết Diện Điểu Trảo và cũng chỉ vì ba người sơ ý mà nên. Vì vậy, cả ba đều hổ thẹn vô cùng.
Không bao lâu, bốn người đã về tới căn nhà lá nọ liền.
Mọi người mới ngồi xuống nghỉ ngơi, Hoa Thiến Thiến đã dọn cơm ra liền. Nàng còn đem một ấm rượu ra rót cho sư phụ và hỏi Thiên Tứ rằng:
- Đại ca có uống rượu không?
Thiên Tứ đáp:
- Khỏi, tôi không thích uống rượu.
Thế rồi bốn người ngồi quây quần xung quanh cái bàn tròn, vui vẻ ăn cơm, uống rượu. Cơm nước xong. Hoa Thiến Thiến lại rót nước trà cho ba người.
Thùy Can Lão nhân trầm ngâm giây lát, mới nghiêm nghị nói:
- Nghe Thiến nhi nói, La thiếu hiệp sinh trưởng ở đồng cỏ ngoài Lũng Tây, lệnh tôn và lệnh đường đã qua đời cả rồi, nhưng không biết lệnh tôn và lệnh đường xưng hô ra sao? Quê quán ở đâu?
Thiên Tứ thấy ông ta hỏi như vậy, giật mình đến thót một cái, vội ngồi nghiêm, cung kính đáp:
- Tiểu bối được cha nuôi là La Lão Thập nuôi nấng từ hồi còn thơ ấu, nên không biết tên họ và quê quán của cha mẹ đẻ. Chỉ khi cha nuôi hấp hối, có trối trăn là tiểu bối không phải là con đẻ của ông ta thôi.
Lúc này, Thùy Can Lão nhân cũng nhìn thẳng vào mắt Thiến Tứ, nghe thấy chàng trả lời như vậy, ông ta lại cau mày suy nghĩ, thỉnh thoảng lại ngắm nhìn chàng, hình như có lời lẽ muốn nói nhưng lại thôi.
Hoa Thiến Thiến thấy sư phụ mình cứ ngập ngừng hoài như vậy liền xen lời nói:
- Sư phụ muốn nói gì thì cứ nói ra đi, đại ca không dám trách sư phụ đâu!
Thiên Tứ là người rất thông minh, thấy thái độ của Thùy Can Lão nhân, chàng đã hơi hiểu rồi, lại nghe thấy Hoa Thiến Thiến nói như thế, chàng vội đỡ lời:
- Thiến muội nói rất phải, lão tiền bối có việc gì chỉ giáo xin cứ dạy. Tiểu bối cung kính thành tâm lãnh thụ.
Thùy Can Lão nhân thấy hai người đều nói như vậy, liền thở dài một tiếng mới nói:
- Lão phu ẩn cư để tế luyện Kiếm Môn Cương Khí và chỉ muốn trả mối thù cả nhà bị giết của bạn già là Bát Phương Phong Vũ Truy Hồn Tiêu La Vĩnh đấy thôi.
Biết chuyện này thế nào cũng có liên hệ với mình, Thiên Tứ vội để ý nghe không sót một câu nào hết.
Hoa Thiến Thiến lại xen lời:
- Sư phụ, những chuyện này con đã nói hết cho đại ca nghe rồi.
Thùy Can Lão nhân mĩm cười nói tiếp:
- Thiến nhi đã nói hết cho La Thiếu hiệp hay rồi. Bây giờ, lão phu chỉ nói những chuyện trước khi quy ẩn cho thiếu hiệp hay thôi. Khi lão phu vừa hay tin cả nhà bạn già La Vĩnh bị kẻ thù giết chết, liền lên ngay Bắc Kinh. Nhưng khi tới nơi thì thấy căn nhà của ông bạn già chỉ còn lại một đống tro tàn thôi. Sau được một tên phổ cây cho hay, lão phu mới biết người con duy nhất của La Vĩnh là La Ngọc Lân với con dâu là Hàn Thiến Nương vừa đi vắng chưa về, rồi hai vợ chồng được tin, đã vội đào tẩu ra ngoài quan ngoại ngay. Lão phu vội đuổi theo ra tới cánh đồng ở Lũng Tây, tới bờ sông Sơ Lạc, phát hiện hai cái xác, mới hay đó là xác của vợ chồng La Ngọc Lân.
Vợ chồng Ngọc Lân bị giết chết rất thảm khốc. Người chồng thì bị xé xác ra làm mấy mảnh, còn xác của Hàn Thiến Nương bị chết ở chỗ cách đó hơn trượng, bụng bị phanh ra và đứa con nít thì bị cướp mất.
Nghe tới đó, Thiến Thiến ngạc nhiên hỏi:
- Sao sư phụ lại biết hung thủ lấy mất đứa con nít đem đi?
Nghĩ lại chuyện xưa, ông ta cũng phải ứa nước mắt ra, khẽ buông tiếng thở dài và nói tiếp:
- Điều thứ nhất, là vì ngày đại hỷ của vợ chồng Ngọc Lân, sư phụ có đến ăn cưới. Từ ngày cưới cho đến hôm mà sư phụ phát giác xác của vợ chồng y thì vừa đúng mười tháng. Điều thứ hai, bên cạnh của Hàn Thiến Nương còn có một khúc rốn bị cắn đứt.
Hoa Thiến Thiến lại hỏi tiếp:
- Cho nên sư phụ mới yên chí là đứa con của vợ chồng ông ta đã bị bắt cóc phải không? Nhưng tại sao hung thủ lại phải làm như thế?
Thù Can Lão nhân lắc đầu đáp:
- Chúng làm như thế là để chứng tỏ thủ đoạn của chúng tàn nhẫn, có thế thôi!
Tuy Thiên Tứ để ý nghe, nhưng chàng không ngờ đứa con nít đó lại là mình. Vả lại, bọn giặc đã giết chết vợ chồng Ngọc Lân, thì khi nào chúng lại buông tha cho đứa con nít mà không giết hại? Hơn nữa, đứa con nít bị mỗ bụng lấy ra như vậy thì sống làm sao được? Bởi những lý do ấy mà chàng không thể tin đứa con nít ấy là mình.
Nhưng chàng thấy thái độ của ông già đối với mình có vẻ ân cần lắm, nên chàng nghĩ bụng:
- “Chả lẽ đứa con nít ấy là ta chăng?...”
Vẫn ngồi yên cạnh đó nghe, Hàn Thiến Thiến bỗng xen lời hỏi:
- Nghiêm bá bá, chả lẽ bọn người ấy không để lại một chút dấu vết gì hay sao?
Thùy Can Lão nhân nhìn lại Hàn Thiến Thiến, gật đầu mấy cái có vẻ khen ngợi nàng ta thông minh. Rồi ông ta từ từ móc túi lấy ra một cái bọc vải nho nhỏ, bên trong có gói năm mũi kim thêu nho nhỏ như lông bò vậy.
Thiên Tứ với hai nàng Thiến Thiến chỉ thoáng trông đã nhận ra những mũi kim đó là một loại ám khí rồi.
Thùy Can Lão nhân lại tiếp lời:
- Lúc ấy, thế lực của Thiết Diện Điểu Trảo ngày một bành trướng, võ công của y lại rất cao siêu, lão phu tự biết địch không nổi y. Cũng may, lúc ấy lão phu ngẫu nhiên tìm thấy một cuốn võ công bí kíp ở trong một hang động trên núi nọ. Chờ đến khi về đến Trung nguyên, lão phu được biết tin Thiết Diện Điểu Trảo đã rõ lão phu định kiếm chúng để trả thù cho gia đình La Vĩnh, nên chúng cũng muốn giết cho được lão phu mới yên tâm.
Lão phu tự biết các thuộc hạ của Thiết Diện Điểu Trảo đều địch không nổi lão phu. Nhưng còn tên Thiết Diện Điểu Trảo thì lão phu không thể hạ nổi y, đành phải chờ đợi luyện thành công pho Kiếm Môn Cương Khí rồi mới đi kiếm chúng để trả thù.
Nói tới đó, hai mắt của ông ta đã ứa lệ nhưng ông ta vẫn cố nhịn. Tuy vậy, giọng ông ta đã khàn khàn và nói tiếp:
- Năm mũi kim này lão phu tìm thấy trên người của Hàn Thiến Nương. Thứ kim này gọi là Thanh Tòng Truy Hồn Trâm, một loại ám khí khét tiếng của của nhóm Tô Châu Ngũ Hổ.
Thiên Tứ lại xen lời:
- Lão tiền bối đã biết rõ lai lịch của thứ kim này rồi, thì muốn tìm ra hung thủ cũng không khó khăn gì hết?
Ngờ đâu ông già lại thở dài một tiếng, rồi nói tiếp:
- Lão phu đã biết những mũi kim này là của Tô Châu Ngũ Hổ, anh em họ Lương, tất nhiên lão phu phải đi tìm kiếm chúng ngay. Nhưng khi tới Tô Châu, có thể nói tìm khắp cả thành phố không bỏ sót một xó xỉnh nào, cũng không sao tìm thấy chúng. Sau được một người bạn giang hồ cho biết Tô Châu Ngũ Hổ đã gia nhập đảng của Thiết Diện Điểu Trảo rồi. Mấy năm sau, lão phu lại đi khắp Trung nguyên và ra ngoài quan ngoại mấy lần, nhưng đều thất vọng hết.
Ngờ đâu sáng hôm nay, lão phu đấu với tên Thiết Diện Điểu Trảo ở trên bờ suối. Đấu liền hai tiếng đồng hồ, mới hay võ nghệ của y cũng tiến bộ rất nhiều, nhất là thế công cuối cùng của y lại càng mạnh vô cùng, suýt tí nữa thì lão chịu đựng không nổi. Hà! Không biết mối thù của bạn già họ La đến bao giờ lão phu mới trả…
Nói tới đó ông ta đã khóc sướt mướt, dù ở trước mặt các tiểu bối mà cũng không sao cầm lệ được.
Thiên Tứ biết rõ tâm sự của ông ta, vì đã tốn công hai mươi năm tu luyện, mục đích chỉ để trả thù cho người bạn già đã quá cố. Ngờ đâu, sau khi luyện thành công môn Kiếm khí ấy rồi, thì công lực của kẻ thù lại còn tiến bộ nhanh hơn mình. Thực là công dã tràng xe cát, như vậy ông ta không đau lòng sao được? Đồng thời, chàng cũng rất kính phục ông ta đối với một người bạn già đã chết mà hy sinh hạnh phúc của cả một đời mình như vậy.
Chàng liền đứng dậy, nghiêm nghị nói:
- Lão tiền bối trọng nghĩa với bạn như vậy khiến tiểu bối kính phục vô cùng. Thiết Diện Điểu Trảo là kẻ thù chung tất cả mọi người trên thiên hạ này, chắc y cũng sắp đến ngày bị tiêu diệt đến nơi.
Thùy Can Lão nhân gật đầu, phấn chấn hỏi lại Thiên Tứ rằng:
- Lão phu rất thắc mắc, tạo sao thiếu hiệp không biết rõ lai lịch của mình mà sao vẫn không chịu đi điều tra?
Mặt lộ vẻ u oán, Thiên Tứ đáp:
- Tiểu bối vẫn có ý muốn ấy. Nhưng khốn nổi, thân thế của tiểu bối rất ly kỳ, nên không biết đâu mà điều tra được.
Thùy Can Lão nhân bỗng nhìn thẳng vào mặt Thiến Tứ, rồi nói tiếp:
- Giả sử lão phu chỉ một con đường sáng cho thiếu hiệp, thì họa chăng thiếu hiệp mới tìm ra được manh mối.
Thiên Tứ nghe nói giật mình đến thót một cái, hai mắt trợn tròn xoe, nhìn lại ông già không chớp, nửa mừng, nửa kinh ngạc.
Hoa Thiến Thiến thấy Thiên Tứ cứ nhìn thẳng vào mặt sư phụ mình như vậy, liền khẽ gọi:
- Đại ca…
Nghe thấy tiếng kêu gọi, Thiên Tứ như người nằm mơ mới thức tỉnh, vội vái Thùy Can Lão nhân một lạy mà thưa rằng:
- Đa tạ lão tiền bối đã có lòng giúp tiểu bối như vậy!
Thùy Can Lão nhân vội xua tay không cho Thiên Tứ vái lạy và nói tiếp:
- Thiếu hiệp không nên đa lễ như thế! Việc này phức tạp lắm, chứ không giản dị như thiếu hiệp tưởng đâu.
Hoa Thiến Thiến lại xen lời nói:
- Sư phụ bảo đại ca nên làm như thế nào?
Thùy Can Lão nhân ngẫm nghĩ giấy lát, rồi đáp:
- Thiếu hiệp nên đi Giang Nam một phen, tìm kiếm Tô Châu Ngũ Hổ, hỏi về đứa con nít của Hàn Thiến Nương xem chúng đã xử trí như thế nào, thì may ra…
Hai nàng Thiến Thiến nghe thấy Thùy Can Lão nhân nói như vậy đều đứng ngay dậy hết. Thiên Tứ cũng tiến lên một bước kinh ngạc hỏi:
- Sao? Lão tiền bối nghi ngờ tiểu bối là đứa con nít ấy ư? Việc này… việc này…
Chàng định nói việc này không có lý chút nào, nhưng chàng nghĩ lại lời nói của ông già ắt phải có nguyên nhân gì, nên ông ta mới dám quả quyết như vậy. Vì thế, chàng mới không nói tiếp gì nữa.
Thùy Can Lão nhân ra hiệu bảo ba người rằng:
- Các người hãy ngồi xuống đã, để lão phu nói cho mà hay. Không phải lão phu nói bậy, nói bạ đâu, vì thiếu hiệp không những khí chất, mặt mũi và thần thái giống hệt cháu Ngọc Lâm của lão phu, ngay cả cử chỉ cũng không khác tí nào. Cho nên lão phu mới bảo thiếu hiệp nên đi kiếm Tô Châu Ngũ Hổ để hỏi thử xem.
Thấy ông ta nói như thế, ba người cứ ngẩn người ra nhìn nhau. Tất nhiên, Thùy Can Lão nhân tuổi đã ngót chín mươi như vậy, không khi nào lại nói buông, nói đùa.
Hai mắt chớp nháy mấy cái, Hàn Thiến Thiến liền trợn tròn xoe đôi mắt lên, xen lời hỏi:
- Thưa Nghiêm bá bá, nếu Tô Châu Ngũ Hổ cũng không hay biết gì thì sao?
Thùy Can Lão nhân đáp:
- Lão phu chắc thế nào chúng cũng biết. Thôi! La thiếu hiệp, những lời lão vừa nói là thốt tự trong đáy lòng và cũng là những lời nói chí thành, mong thiếu hiệp đừng có trách cứ. Thiếu hiệp nên nghe lời lão phu, thử đi kiếm Tô Châu Ngũ Hổ hỏi thăm xem sao?
Thiên Tứ vội đứng dậy, cung kính đáp:
- Thế nào tiểu bối cũng đi Giang Nam một phen, dù không điều tra ra thân thế của mình, tiểu bối cũng phải diệt trừ Tô Châu Ngũ Hổ để trả thù cho hai vị tiền bối kia.
Lúc ấy mặt trời đã mọc lên cao, ánh nắng thiêu người đã chiếu khắp mặt đất. Thùy Can Lão nhân liền cười và nói với Hoa Thiến Thiến rằng:
- Bây giờ thầy trò chúng ta chả cần phải giấu giếm hành tung như trước nữa. Con mau trở về nhà lão già họ Tôn ngay. Bằng không các người đã đợi chờ và lo âu lắm rồi.
oOo
Hết mùa Hè lại tới mùa Thu, hết Đông lại sang Xuân. Cảnh sắc Xuân ở Giang Nam quả thật tuyệt đẹp. Ngoài thành Cô Tô, trên đường đi Hồ Khẩu, người qua đường đi đông như kiến cỏ và người nào người ấy đều hớn hở tươi cười. Thì ra những người đó đang đi chơi Xuân. Thú chơi Xuân quả thật là khoái lạc nhất trong đời người.
Trong đám đông ấy có ba người tuổi trẻ vừa đi vừa ngó Đông nhìn Tây, thỉnh thoảng lại thốt ra những tiếng cười rất vui tai và nũng nịu. Một người bỗng lên tiếng nói:
- Tứ đại ca, xem phong cảnh ở nơi đây có đẹp tuyệt không?
Giọng nói của người này rất thánh thót, không khác gì tiếng chim hoàng oanh đang hót, nghe rất êm tai. Những người đi cạnh ba người ấy nghe thấy tiếng nói của người nọ đều quay đầu lại nhìn, và có nhiều người còn trố mắt lên, cứ nuốt nước miếng luôn luôn.
Thì ra, người vừa lên tiếng nói ấy là một thiếu nữ. Đi cạnh người thiếu nữ ấy còn có một nam nhân nữa. Người đàn ông đẹp trai tuyệt trần, trông không khác gì Kim Đồng giáng thế. Còn thiếu nữ kia cũng tuyệt đẹp, không khác gì Ngọc Nữ hạ phàm. Không cần nói rõ, quý vị cũng biết ba người trẻ tuổi ấy là Thiên Tứ với hai nàng Thiến Thiến rồi.
Hôm đó, mấy người về tới nhà Tôn Mộng Công liền nói rõ nguyên nhân cho Thương Nguyên hay. Cha con họ gặp nhau tất nhiên Thương Nguyên rất cao hứng rồi, Thiên Tứ tuyên bố mình sẽ đi Giang Nam một phen. Lẽ dĩ nhiên Thương Nguyên với vợ chồng Bại Sự Lão Nhân là phải đi cùng ba vợ chồng Thiên Tứ rồi.
Vì nhà ở Hàng Châu, Lục Như Cư Sĩ cũng muốn xuôi miền nam để về thăm nhà. Còn Thùy Can Lão nhân, Đổng Kỳ, Khổng Nghi và Thạch Tuấn Minh vì phải ở lại điều tra sào huyệt Thiết Diện Điểu Trảo nên không đi cùng.
Vì Thiên Tứ có con ngân ngưu, Hàn Thiến Thiến có con hươu để cỡi, nên bảy người mới chia làm hai nhóm đi về phía Đông, một nhóm già và một nhóm trẻ. Vợ chồng Thiên Tứ cỡi ngân ngưu với con hươu nên đi nhanh hơn nhóm già, vì vậy họ mới kịp tới Giang Nam để du Xuân.
Thấy người đi du Xuân quá đông đảo, không tiện cỡi ngân ngưu với con hươu, Thiên Tứ liền thả hai con thú ấy ở một chỗ vắng người, rồi cùng hai nàng Thiến Thiến đi bộ theo đám đông để du Xuân.
Thấy ba người vừa đẹp vừa anh tuấn, các du khách đều ngừng chân lại, không thưởng thức cảnh đẹp thiên nhiên mà chỉ ngắm nhìn ba người thôi.
Đây là lần đầu tiên mà vợ chồng Thiên Tứ tới đất Giang Nam, nên cả ba thấy cái gì cũng tân kỳ thích thú. Suốt dọc đường, ba người đã tới du ngoạn những nơi danh thắng như: Thí Kiếm Thạch, Kiếm Trí ở Hồ Khẩu, v.v… và hễ thấy có cổ tích nào, ba người lại hỏi thăm những khách du Xuân đi cạnh mình.
Lúc ấy, Hàn Thiến Thiến bỗng lớn tiếng nói:
- Đại ca, phía đằng trước làm gì mà đông đảo thế kia?
Thiên Tứ và Hoa Thiến Thiến nhìn về phía tay nàng ta chỉ, thấy có một bãi đất rộng, du khách rất đông đảo và ồn ào vô cùng.
Thì ra nơi đó có rất nhiều hàng bán thức ăn và đồ chơi, mà ngôi hàng nào cũng lợp bằng vải. Ngoài ra, lại còn có những tay giang hồ mãi võ, những người xem bói, đoán chữ. Gian hàng nào cũng rất hấp dẫn, rất nhiều du khách. Thiên Tứ với hai người vợ đẹp như hoa nở liền tiến lên và xông vào đám đông để xem cái này cái nọ. Sợ thất lạc nhau, Thiên Tứ cứ phải hai tay dắt hai nàng.
Bỗng trong đám đông có tiếng người ồn ào và có tiếng người lớn tiếng kêu la:
- Tránh ra! Tránh ra! Lương thiếu gia đã tới.
Vợ chồng Thiên Tứ nhìn về phía có tiếng kêu la ấy, thấy hai đại hán mặc võ trang màu đen, đang xua tay đẩy các du khách. Đàn bà, trẻ con bị chúng xô ngã, khóc lóc kêu la om xòm. Theo sau chúng lại có tám tên đại hán cũng mặc võ trang màu đen, tiền hô hậu ủng một thiếu niên gầy gò bé nhỏ.
Thiếu niên ấy ăn mặc rất lịch sự nhưng y đầu chuột, mắt chim két, tai vểnh, đội khăn công tử lệch sang một bên. Chỉ thoáng trông cũng biết chúng là những kẻ hung ác rồi.
Lúc ấy, hai đại hán mở đường đã đi tới gần vợ chồng Thiên Tứ. Bỗng nhiên, có một bà cụ tay cầm rổ đậu phụng định xuyên qua đám đông để tránh hai đại hán kia. Không ngờ chân của bà ta rất bé nhỏ, bước đi lại ngắn, nên bà ta chưa kịp chen vào đám đông thì hai đại hán kia đã đi tới gần.
Một đại hán không có vẻ gì là thương tiếc bà lão cả, giơ chân lên đá tung cái rổ đựng đậu phụng của bà cụ, mồm thì mắng chửi:
- Già mà chưa chịu xuống lỗ, không ở nhà chờ chết, lại ra dây cản đường làm chi?
Y vừa nói vừa giơ chưởng lên đẩy mạnh vào lưng bà cụ một cái.
Bỗng có tiếng kêu “bốp” thực lớn. Tiếp theo đó, lại có tiếng kêu la thảm khốc nổi lên. Đại hán nọ đã loạng choạng lui về phía sau mấy bước và đứng không vững, ngã ngồi phịch xuống đất tức thì. Cánh tay phải của y không sao giơ lên được nữa, máu ở trên cánh tay cứ nhỏ ròng xuống hoài.
Thì ra, khi đại hán giơ tay ra đẩy bà cụ, liền bị Thiên Tứ đứng cạnh đó đỡ luôn. Quý vị thử nghĩ xem, y địch sao nổi Thiên Tứ? Huống hồ Thiên Tứ lại có ý muốn trừng phạt y, nên hổ khẩu tay của y liền bị nứt rạn, xương tay hầu như đã bị gẫy rồi.
Mọi người thấy thế liền kêu la om sòm và vội tránh cả sang bốn bên. Nhưng không ai chịu bỏ chạy hết, chỉ đứng ở đằng xa bao vây ba vợ chồng Thiến Tứ với đại hán áo đen, cùng thiếu niên ăn mặc rất lịch sự vào giữa thôi.
Bảy đại hán nọ thấy đồng bọn của mình bị thương cũng hành động ngay, vội xông lên bao vây chặt lấy Thiên Tứ, thì thiếu niên ăn mặc rất lịch sự đã kêu gào như sài lang hú mà quát hỏi:
- Ai dám đã thương người nhà của bổn thiếu gia như vậy? Các ngươi mau tránh ra, để bổn thiếu gia xem y là ai!
Nói xong, y gạt mấy tên đại hán kia ra, trợn tròn xoe đôi mắt lên nhìn Thiên Tứ, rồi lại lim dim mắt ngắm nhìn hai nàng.
Hàn Thiến Thiến thấy thế liền bảo với Thiên Tứ rằng:
- Đại ca, tên này tồi bại lắm, thực đáng ghét quá!
Chưa kịp trả lời, Thiên Tứ đã thấy Hoa Thiến Thiến giằng tay mình ra và cũng lớn tiếng quát mắng thiếu niên nọ rằng:
- Đôi mắt giặc của ngươi nhìn ai thế?
Nàng vừa nói vừa nhảy tới gần thiếu niên nọ luôn.
Thiếu niên nọ đang mê mẩn ngắm nhìn hai nàng và bụng bảo dạ rằng:
“Hai mỹ nương này đẹp như tiên nga vậy, hôm nay thiếu gia thế nào cũng phải đem hai nàng về nhà để hưởng khoái lạc…”
Y vừa nghĩ tới đó, thì bỗng thấy trước mặt có bóng người xuất hiện. Y biết có người định tấn công mình, nên y vội tránh ngang sang mấy bước, nhưng đã chậm rồi, mặt y đã bị tát luôn hai cái kêu “bốp, bốp”. Y liền cảm thấy đầu óc choáng váng, suýt tí nữa thì chết giấc ngay tại chỗ. Đồng thời, y cảm thấy cổ họng hơi ngòn ngọt, liền thổ ngay một khẩu máu tươi ra. Không ngờ trong máu tươi đó lại còn có mấy chiếc răng nữa. Y vội giơ tay lên rờ má vừa bị tát đó, thấy đau nhức chịu không nổi.
Có lẽ đây là lần thứ nhất y bị người ta đánh từ khi lọt lòng mẹ tới giờ, mà người tát y lại là một mỹ nữ đẹp như Hằng Nga giáng trần.
…….. (Thiếu 2 trang scan 1272-1273)
bảo kiếm quý báu như thế mà lọt vào tay một tên vô danh tiểu tốt như vậy.
Thiếu niên nọ rút bảo kiếm ra rồi, liền giận dữ nói tiếp:
- Quân khốn nạn kia, hôm nay tiểu gia phải cho ngươi nếm mùi Bích Huyết Hàn Mang của tiểu gia mới được.
Thấy đối phương nói như vậy, Thiên Tứ cũng phải ngẩn người ra.
Chàng không ngờ Bích Huyết Hàn Mang, một thanh nhuyễn kiếm rất sắc bén, đã được võ lâm đồn đại gần trăm năm, lại lọt vào tay một tên tiểu tốt vô danh như thế.
Thiếu niên kia thấy thái độ của ba vợ chồng Thiến Tứ lại tưởng lầm là ba người đó trông thấy bảo kiếm sắc bén của mình đã hoảng sợ đến đờ người ra như thế, nên y vênh váo nói tiếp:
- Nếu các ngươi tự nhận địch không nổi khí giới ở trong tay tiểu gia này thì…
Y chưa nói dứt, đã nghe thấy tiếng quát tháo thánh thót trả lời:
- Cuồng đồ táo gan thực! Mi tưởng bổn cô nương sợ mi hay sao?
Tiếng nói ấy chưa dứt, đã có một điểm hào quang như từ trên trời giáng xuống, nhằm ngực thiếu niên nọ điểm tới ngay.
Thiếu niên ấy cũng không phải tầm thường, chỉ nhún vai một cái đã bước sang bên tránh né liền. Y còn giơ bảo kiếm lên gạt thanh kiếm của đối phương vừa đâm tới.
Tất nhiên Hoa Thiến Thiến không để dám cho kiếm của mình va đụng phải bảo kiếm của đối phương, nên nàng vội thâu kiếm lại. Nhưng người nàng đã không rút lui thì chớ, trái lại còn tiến lên, chìa hai ngón tay trái ra, như một cây kích, nhằm cổ tay cầm kiếm của thiếu niên kia điểm luôn, còn trường kiếm của nàng thì hất từ dưới hất lên và nhằm đúng cổ tay của thiếu niên chém luôn. Thế công ấy của nàng rất quái dị và thần khốc khôn tả.
Thiếu niên nọ thấy thế công của nàng quái dị như vậy cũng phải giật mình kinh hãi, nhưng dẫu sao y cũng là người nòi giống nhà võ nên y rú lên một tiếng thật dài, rung tay một cái, thanh nhuyễn kiếm đã hóa thành một vòng tròn để phong tỏa trường kiếm của Hoa Thiến Thiến ngay.
Hoa Thiến Thiến sợ bảo kiếm của đối phương sắc bén, chặt sắt như chặt bùn, nên nàng cũng không dám lại gần quá.
Hai người đấu với nhau được hai mươi hiệp, tuy thể thức của Hoa Thiến Thiến rất quái dị và thần tốc, nhưng vì sợ bảo kiếm của đối phương sắc bén, nên nàng không dám để cho kiếm của đối phương đụng vào kiếm của mình. Vì sự thiệt thòi ấy, nên đấu lâu như vậy mà nàng vẫn chưa có thể hạ được địch thủ.
Thiếu niên nọ thị có bảo kiếm sắc bén, cứ liều thân đâm xả vào người địch thủ, khiến Hàn Thiến Thiến với Thiên Tứ thấy thế cũng phải kinh hoảng vô cùng.
Đột nhiên Hoa Thiến Thiến thay đổi kiếm pháp, kiếm của nàng hóa thành trăm nghìn bông hoa kiếm bao vây chặt thiếu niên kia. Vì thấy đấu mãi không ăn thua gì, nên nàng mới phải giở Kiếm Môn Kiếm pháp của Thùy Can Lão nhân truyền thụ cho đem ra đối phó.
Thiếu niên nọ định dùng bảo kiếm của mình chém gẫy trường kiếm của địch, nhưng bị một làn kiếm khí bao vây chặt khiến y không sao ra tay được. Hơn nữa, y cũng không biết vị trí thanh trường kiếm của Hoa Thiến Thiến ở đâu, thì làm sao mà chặt nổi? Vì vậy, y chỉ có một cách là tránh né thôi.
Kiếm khí của Hoa Thiến Thiến bỗng vươn dài ra, chuyên nhằm các nơi yếu huyệt của địch mà điểm tới. Thiếu niên nọ không dám chậm trễ, thị có bảo kiếm, cứ nghiến răng mím môi dùng kiếm để phong tỏa.
Bỗng có tiếng kêu “loảng xoảng” nổi lên, mũi kiếm của Hoa Thiến Thiến đã như một mũi tên rời khỏi cung bắn ra liền. Hàn Thiến Thiến thấy thế cả kinh, thất thanh kêu la:
- Tứ đại ca, đại tỷ…
Nàng định nói “Kiếm của đại tỷ đã bị bảo kiếm của đối phương chặt gẫy rồi”, nhưng nàng thấy Thiên Tứ vẫn đang tươi cười như thường và khẽ đáp:
- Thiến muội ngu ngốc lắm! Cứ nhìn kỹ xem, đại tỷ…
Hàn Thiến Thiến vội ngửng đầu lên nhìn, đã thấy mũi kiếm của Hoa Thiến Thiến đang dí vào cổ họng thiếu niên kia. Nàng còn lạnh lùng nói:
- Hừ! Người tầm thường như ngươi mà cũng đòi sử dụng khí giới của thời thượng cổ, thật là trái với nguyên ý của lão tiền bối đã chế luyện ra thanh bảo kiếm này, cho nên cô nương phải thâu hồi kiếm lại. Vậy ngươi có đồng ý hay không? Nếu đồng ý thì bước ngay đi! Bằng không, trường kiếm của ta sẽ không biết nể nang đâu!
Nàng vừa nói vừa nhấn tay về phía trước một cái, mũi kiếm của nàng đã cắm vào da thịt chỗ cổ họng của y một chút rồi.
Thiên Tứ đứng cạnh đó thấy thế vừa buồn cười vừa nghĩ bụng:
“Rõ ràng Thiến muội muốn cướp khí giới của đối phương, lại còn giở lý sự cùn ấy ra, hình như lão tiền bối luyện thanh bảo kiếm này đã ra lệnh cho nàng thâu hồi bảo kiếm đó. Nếu tên nọ không đồng ý thì sẽ bị giết chết ngay. Như vậy khi nào tên ấy lại dám phản đối nàng?”
Thiếu niên nọ đã phục tài của Hoa Thiến Thiến rồi, vì vừa rồi rõ ràng là y đã chặt gãy mũi kiếm của nàng ta. Ngờ đâu cổ tay phải vừa bị bóp chặt một cái, bảo kiếm đã bị nàng cướp giật mất, mà nàng sử dụng thể thức gì để đoạt kiếm cũng không hay?
Thanh bảo kiếm ấy là của cha y với tứ thúc thúc đã liều thân thí mạng mới đoạt được, nhưng vì cưng y mới trao cho y sử dụng và đã dặn y không được để thất lạc. Bây giờ bỗng bị đối phương cướp giật như thế, khi nào y lại cam tâm? Y đã nghĩ ra được một kế, vẻ mặt làm ra rất sợ hãi, ấp úng đáp:
- Nếu… nữ hiệp… có ý muốn… thanh kiếm này… thì xin nữ hiệp cứ giữ lấy mà sử dụng… nhưng…
Hoa Thiến Thiến vội quát hỏi:
- Còn nhưng cái gì nữa?
Thiếu niên làm ra vẻ rất tội nghiệp, đáp:
- Nhưng còn năm trăm lạng bạc thường cho bà cụ kia, thì xin cô nương trả hộ cho, coi như cô nương đã mua thanh bảo kiếm này.
Quý vị nên rõ, bảo kiếm thời thượng cổ giá trị liên thành, nhất là người luyện lại càng quý nó hơn tính mạng của mình. Hoa Thiến Thiến vốn sinh trưởng ở trong một gia đình giàu có, lại luyện võ từ hồi còn nhỏ, nên nàng thấy đối phương nói như thế liền nhanh nhẩu nhận lời ngay:
- Được, bổn cô nương…
Ngờ đâu, nàng chưa nói dứt, thì đã nghe thấy có tiếng người quát bảo:
- Tặc tử táo gan thật!
Nàng đã thấy một cái bóng người thấp thoáng. Thiên Tứ đã giận dữ đứng trước mặt nàng, vẻ mặt oai nghi quát bảo thiếu niên kia rằng:
- Quân chuột nhắt, hãy đứng lại! Nếu ngươi chỉ hơi cử động một chút, tiểu gia sẽ lấy tính mạng chó của ngươi ngay!
Thì ra thiếu niên nọ lợi dụng lúc nói chuyện giá cả của thanh bảo kiếm để phân tán tinh thần của Hoa Thiến Thiến đi, rồi y nhanh chân lui về phía sau mấy bước, thò tay vào túi móc một nắm ám khí ra. Vì Hoa Thiến Thiến lại không đề phòng, hơn nữa ám khí của đối phương ném ra mau như mưa, nhỏ như lông bò, như vậy Thiến Thiến có muốn tránh né cũng không kịp.
Thiên Tứ đứng cạnh đấy, lúc nào chàng cũng chú ý đến sự biến hóa ở trong đấu trường. Chàng giàu kinh nghiệm giang hồ hơn Hoa Thiến Thiến nhiều, nên coi trò xảo trá của thiếu niên làm sao qua khỏi được đôi mắt sắc bén của chàng?
Quả nhiên, thiếu niên nọ đã móc túi lấy ra một nắm ám khí nhỏ như lông bò nhắm Hoa Thiến Thiến ném luôn. Lúc ấy, Thiên Tứ đã ngấm ngầm vận sẵn Đại Năng Thần Công vào hai cánh tay. Chàng vừa thấy thiếu niên nọ ra tay, đã nhanh như điện chớp, nhẩy tới dùng tay áo phất mạnh một thế, những ám khí như lông bò của đối phương đã cắm hết cả vào tay áo rộng lớn của chàng.
Thấy mình giở quỷ kế không ăn thua gì, thiếu niên nọ vội quay người định đào tẩu. Nhưng vừa nghe thấy tiếng quát tháo của Thiên Tứ, hai chân y đã mềm nhũn và nặng chình chịch, không sao lê được một bước nào hết. Vì ngày thường y chỉ hay tầm hoa vấn liễu, nguyên khí đã bị tổn thương rất lớn, cho nên mới có hiện tượng như thế.
Thiên Tứ vừa giơ tay áo lên, liền cả kinh la lớn:
- Thiến muội, mau lại đây xem! Ám khí này là ám khí gì thế?
Người Hai Đầu Người Hai Đầu - Trần Thanh Vân Người Hai Đầu