A truly good book teaches me better than to read it. I must soon lay it down, and commence living on its hint.... What I began by reading, I must finish by acting.

Henry David Thoreau

 
 
 
 
 
Tác giả: Trần Thanh Vân
Thể loại: Kiếm Hiệp
Nguyên tác: Lưỡng Thủ Quái Nhân
Biên tập: Buusan Nguyen
Upload bìa: Azazel123
Số chương: 62
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 8477 / 50
Cập nhật: 2018-02-01 21:41:59 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 56: Trăm Kín Thế Nào Cũng Có Một Hở - Thành Đô Hỗn Loạn, Đêm Hiện Quần Hào.
ộng Công thở dài một tiếng và đỡ lời:
- Việc này đã qua rồi thì còn nhắc nhở đến làm chi nữa. Sống chết đều có số hết, như Trương lão hầu gia với Hoa huynh chả đều mất một lệnh ái là gì? Hai vị ấy cũng đều bị tuyệt hậu cả! Tôn mỗ là người rất coi thường chuyện đó, xin quý vị chớ nên vì chuyện ấy mà nghi kỵ lẫn nhau càng làm cho Tôn mỗ khó xử thêm.
Lời nói của ông ta rất thành khẩn, không có vẻ gì là giả bộ hết, càng khiến các người hổ thẹn thêm.
Thiên Tứ hậm hực xen lời nói:
- Tôi tạm thời không đi Cống Lai vội. Chúng ta phải lợi dụng việc này để đấu phép với tên ma đầu ấy, để xem y có tài ba thần xuất quỷ mật gì không?
Mộng Công vội đỡ lời:
- Không nên vì cái chết của tiểu tôn mà lỡ mất việc chính của thiếu hiệp đi. Ngày còn dài, thiếu gì dịp để diệt trừ tên ma đầu ấy, trả thù cho đứa cháu của mỗ.
Thiên Tứ chưa đồng ý, trái lại chàng còn hỏi lại Bại Sự Lão Nhân rằng:
- Cây Bách Thú Lệnh địch có ở đây không hả tiến bối?
Bại Sự Lão Nhân không hiểu chàng bỗng nhiên nói đến cây sáo ấy làm chi, vội lấy ra đưa trả chàng và hỏi lại:
- Hiền diệt lấy vật này để làm chi?
Thiên Tứ vừa cười vừa đáp:
- Võ công của Thiết Diện Điểu Trảo rất cao siêu, muốn thắng y phải trông mong vào cây Bách Thú Lệnh này.
Hàn Thiến Thiến không hiểu liền hỏi tiếp:
- Tại sao?
Thiên Tứ đáp:
- Cây lệnh dịch này của Bách Thú Thần Quân năm xưa, dùng sừng con tê giác ở Bắc Cực, gân của con Long Hổ, máu của con Phượng Hoàng rồi hoá luyện thành cao mà chế thành, không những đao kiếm không sao chém nổi mà còn cất ra tiếng Long ngâm Hổ tiếu đả thương người một cách bất ngờ…
Thiến Thiến có vẻ sốt ruột nói tiếp:
- Tôi hỏi đại ca cây lệnh dịch này có liên quan gì đến việc đánh bại được Thiết Diện Điểu Trảo đấy thôi, chứ tôi có hỏi nó làm bằng nguyên liệu gì đâu?
Thiên Tứ tủm tỉm cười đáp:
- Hiền muội khỏi cần lo âu, để ngu huynh từ từ giải thích cho hiền muội hay. Trong Bách Thú Nhạc Phổ có ba khúc nhạc là: Tiêu Dao Dẫn có thể làm cho người ta mê hoặc tâm thần và tiêu tan ý chí, Mê Hồn Dẫn làm cho người ta mê khùng, Tàn Chi Dẫn có thể diệt được trái tim của kẻ địch, thực là những tuyệt kỹ tuyệt diệu thiên hạ.
Mọi người thấy chàng nói như vậy đều cảm thấy rất hứng thú, nhất là các người đã đích mắt trông thây Bại Sự Lão Nhân chỉ thị có cây sáo đó đã làm cho Canh Thạch rách áo. Tiếng nhạc ở trong sáo dồn ra quả thực tuyệt diệu.
Bại Sự Lão Nhân không sao nhịn được xen lời hỏi trước:
- Hiến diệt đã luyện thành công ba khúc nhạc phổ ấy chưa?
Thiên Tứ đáp:
- Vì không muốn dùng tiếng âm nhạc giết hại sinh linh, cho nên tiểu bối chỉ có học khúc Tiêu Dao Dẫn thôi. Nhưng bây giờ muốn đối phó với Thiết Diện Điểu Trảo và muốn thắng y, thì phải luyện cả hai khúc kia mới được. Đêm nay tiểu bối định đi ra ngoài ngoại ô, chỗ vắng người luyện tập nốt hai khúc nhạc phổ kia, để chuẩn bị so tài cao thấp với tên ma đầu ấy một phen.
Thiến Thiến nghe nói cả mừng:
- Nếu vậy thì hay quá, đêm nay đại ca cho tiểu muội đi theo với, để nghe xem nhạc phổ ảo diệu như thế nào?
Thiên Tứ nghiêm nghị đáp:
- Sở dĩ ngu huynh phải đợi chờ tới lúc đêm khuy canh vắng đi ra ngoại ô chỗ vắng vẻ để luyện tập, chỉ vì nhạc phổ ấy chuyên môn đả thương tâm thần của người. Hiền muội không nên đi theo để khỏi bị ảnh hưởng bởi nhạc phổ.
Hàn Thiến Thiến thè lưỡi ra, nói tiếp:
- Ủa! Lợi hại như thế ư? Nếu vậy tiểu muội không đi nữa, đại ca đi luyện tập một mình vậy. Mong đại ca sớm thành thục, để thắng tên ma đầu Thiết Diện Điểu Trảo mà trả thù cho họ Trương với cháu của Tôn lão tiền bối.
Bọn Thương Nguyên các người đều mừng rỡ, tuy các người võ công rất tinh thâm và đều là cao thủ giang hồ, ngày thường đã nghe người ta nói dùng âm nhạc khắc địch, nhưng chưa hề trông thấy bao giờ. Còn Mộng Công các người mới quen biết Thiên Tứ, nên vẫn còn bán tin bán nghi và không tin tuổi trẻ như vậy mà có công lực sao siêu đến như thế.
Chiều tối hôm đó, mọi người ăn cơm xong, Thiên Tứ liền gọi Hàn Thiến Thiến ra chỗ vắng vẻ, khẽ hỏi rằng:
- Theo sự nhận xét của hiền muội thì vụ thảm án nhà họ Tôn này hiền muội đã nghi ngờ ai?
Thiến Thiến ngơ ngác đáp:
- Thiết Diện Điếu Trảo chứ còn ai nữa.
Thiên Tứ lại hỏi tiếp:
- Thế sao hiền muội bảo thế nào cũng có nội tặc? Chả lẽ Thiến muội đã phát giác người nào khả nghi chăng?
Thiến Thiến đáp:
- Tiểu muội nghĩ cha nuôi cùng các người đã canh tuần suốt đêm, giới bị nghiêm nghị như vậy, tại sao Thiết Diện Điểu Trảo còn lẻn vào được để hạ độc thủ như thế? Vì vậy, tiểu muội mới nghi ngờ. Trừ phi Thiêt Diện Điểu Trảo núp ở trong nhà này, bằng không thì không khi nào lại có chuyện kỳ lạ như thế được. Lúc ấy đại ca chả đưa mắt ra hiệu cấm tiểu muội nói trước là gì? Chả lẽ tiểu muội nói sai hay sao?
Thiên Tứ dùng chân dẫm xuống đất một cái, rồi nói tiếp:
- Đúng rồi! Ngu huynh cũng có ý nghĩ như hiền muội vậy. Vả lại ngu huynh còn dám chắc Thiết Diện Điểu Trảo không phải là ai xa lạ, mà thể nào cũng là người trong bọn chúng ta. Nhưng y đã hoá trang để trà trộn, hoặc giả là những người chúng ta nhận là bạn thân, chưa biết chừng người đó chính lại là tên ma đầu ấy…
Nghe tới đó Thiến Thiến kinh hoàng đến sởn tóc gáy và hỏi lại:
- Nếu chuyện ấy là thực thì đáng sợ quá! Chẳng hay là đại ca đã nghi ngờ là người nào đã cải trang?
Thiên Tứ đáp:
- Hiện giờ ngu huynh chưa nắm được bằng cớ, nên chưa dám nói người nào là y cả. Nhưng ngu huynh đã nghĩ ra một phương pháp, may ra có thể khiến tên ma đầu đó hiện nguyên hình.
Thiến Thiến cả mừng hỏi tiếp:
- Nếu vậy thì hay quá! Chẳng hay đại ca đã nghĩ ra được phương pháp gì?
Thiên Tứ đưa mắt nhìn bốn chung quanh một vòng, mới biết không ai nghe lóm. Nhưng chàng vẫn rỉ tai Thiến Thiến khẽ nói:
- Ngày đêm hôm nay, ngu huynh nói sẽ ra ngoại ô luyện tập hai khúc nhạc phổ Tàn Chi và Mê Hồn ấy, là có ý bày sẵn cạm bẫy cho y vào tròng. Nhưng hiền muội thế nào cũng phải giúp ngu huynh một tay mới có thể thành công được.
Thiến Thiến gật đầu lia lịa đáp:
- Thế nào tiểu muội cũng nghe lời đại ca. Chẳng hay đại ca muốn tiểu muội làm gì?
Thiên Tứ đáp:
- Đêm nay khi ngu huynh ra ngoại ô luyện tập, tên ma đầu nghe ngu huynh nói Bách Thú Lệnh Địch lợi hại như thế nào, lòng hiếu kỳ thúc đẩy, thế nào y cũng lẻn theo dõi ngu huynh ra ngoại ô để nghe lỏm. Lúc ấy hiền muội mới bắt đầu hành động…
Thiến Thiến hỏi lại:
- Hành động bằng cách nào?
Thiên Tứ đáp:
- Điều thứ nhất, hiền muội phải tuyệt đối giữ bí mật chuyện này, thậm chí người thân như Hoa bảo chủ và cha mẹ nuôi hiền muội cũng không được thổ lộ cho các người hay.
Thiến Thiến gật đầu đáp:
- Được, thể nào muội cũng không nói cho ai hay biết hết.
Thiên Tứ lại nói tiếp:
- Điều thứ hai, hiền muội phải điều tra cho rõ, xem người nào ngủ giường nào mới được. Cần nhất là phải dò xét cho kỹ lưỡng đừng có nhận nhầm.
Thiến Thiến vội hỏi tiếp:
- Đại ca nói những người đó là những ai thế?
Thiên Tứ cương quyết đáp:
- Trừ Hoa bảo chủ cùng đi với chúng ta ở Kim Toàn Viên về thì không kể, còn những người khác như cha mẹ nuôi, Tứ Hải Thượng Nhân, Lục Như Cư Sĩ và cả chủ nhân Tôn Mộng Công đều đáng nghi hết.
- Được! Thế còn điều thứ ba là điều gì?
Thiên Tứ đáp:
- Điều thứ ba, đêm nay sau canh ba, trước canh tư, trong thời gian ấy hiền muội phải cố ý la lớn, bảo phát hiện có người đi qua mái nhà. Cần phải làm thế nào cho tất cả mọi người đều phải thức dậy mới được.
Thiến Thiến vội hỏi:
- Làm như thế làm chi?
Thiên Tứ đáp:
- Hiền muội làm cho các người thức tỉnh hết, rồi kiểm soát xem vắng mặt người nào. Ví dụ phát giác tên Giáp vắng mặt, thì tất nhiên là tên đó đã theo dõi ngu huynh ra ngoại ô. Nói tóm lại, người ấy chính là kẻ đáng nghi nhất. Chưa biết chừng y chính là Thiết Diện Điểu Trảo hay là đồng đảng của tên ma đầu hóa thân.
Thiến Thiến nghe nói cả mừng và đỡ lời:
- Kế này hay thực! Vậy chúng ta cứ theo y như thế mà thi hành.
Bàn tán xong hai người lại quay trở về đại sảnh. Lúc ấy Thương Nguyên với các người vẫn đang ở sảnh uống nước và chuyện trò.
Mộng Công mới bị mất đứa cháu, tất nhiên là không được vui vẻ rồi, nhưng không dám để lộ ra ngoài mặt, mà vẫn gượng cười tiếp khách. Còn Thương Nguyên và mọi người rất thông cảm tâm sự của ông ta, tuy muốn dùng lời lẽ để khuyên giải, nhưng lại sợ càng làm cho ông ta đau lòng thêm. Vì thế, ai nấy đều chỉ ngẩn người ra nhìn nhau và nghĩ tâm sự riêng của mình thôi. Cũng vì vậy mà không ai biết nói gì cho phải, tất nhiên không ai còn hứng thú gì chuyện trò nữa. Không bao lâu, ai nấy đều chia tay về phòng mình nghỉ ngơi.
Chờ trống điểm canh hai rồi, bốn bề yên lặng như tờ, Thiên Tứ mới nai nịt gọn ghẽ, cố ý gây tiếng động thực lớn ở trong phòng để cho mọi người biết là mình đi ra ngoại ô đây. Rồi chàng đem theo Bách Thú Lệnh Địch, phi thân ra khỏi Tôn trạch ngay. Suốt dọc đường, chàng không cần phải lén lút gì cả, cứ đường hoàng mà đi ra ngoài thành, và cũng không nhìn trở lại. Thỉnh thoảng chàng vẫn sử dụng thuật “Thiên thị địa thính” đề chú ý đến mọi động tĩnh ở phía sau. Nhưng chàng rất thất vọng, vì mãi cho đến lúc đã tới gần tường thành mà vẫn chưa phát giác là có người theo dõi gì hết.
Dưới ánh sáng trăng, Thiên Tứ đứng ở trên tường thành một lát rồi mới nhảy ra ngoài thành. Lúc ấy sắp tới canh ba, ngoại ô rất hoang vu và tĩnh mịch.
Chành liền nghĩ bụng:
- Chẳng lẽ ta đã đoán sai, hay là tên ma đầu quá giảo hoạt không bị mắc lỡm chăng?
Chàng cố ý lựa một nơi cạnh một bụi cây rất thấp và ngồi xuống đất, trước hết lẳng lặng hành công điều tức một hồi.
Một lát sau, quả nhiên chàng đã nghe thấy có tiếng áo phần phật rất khẽ từ xa vọng tới, và dần dần đi tới gần bụi cây mà chàng đang ngồi.
Thiên Tứ vội lắng tai nghe kỹ, nhận thấy võ công của người này thực tuyệt diệu. Nếu chàng không định thần lắng tai nghe, thì không thể nào biết rõ được, nên chàng vừa kinh hãi, vừa mừng rỡ, bụng bảo dạ rằng:
- Hay lắm, quả nhiên ngươi đã mắc hỡm ta rồi!
Chỉ trong nháy mắt tiếng động đó đã dừng lại bên lề bụi cây. Tiếp theo đó trong bụi cây lại có tiếng kêu “xoẹt” rất khẽ tựa như chim đậu xuống cành cây và cũng tựa như gió đêm thổi cành cây xao động vậy.
Nhưng Thiên Tứ đã hiểu ngay Thiết Diện Điểu Trảo thể nào cũng lẻn vào trong rừng và đang theo dõi động tác của mình, cho nên chàng rất ung dung làm như chưa phát giác gì cả.
Chàng liền từ từ lấy cây Bách Thú Lệnh ra, vừa dùng tay lau chùi, vừa lẩm bẩm tự nói:
“Sáo ơi! Sáo ơi! Cuộc chiến giữa ta và Thiết Diện Điểu Trảo đều mong vào ngươi đấy…”
Tiếp theo đó, chàng lại nói tiếp:
- Chim chóc ở trong rừng này ơi! Không phải là ta có ý giết hại sinh linh đâu. Nếu tiếng nhạc của ta nổi lên, thế nào các ngươi cũng không tránh được tai bay vạ gió. Nhưng vì muốn thắng tên ma đầu giảo hoạt kia, thì ta không thể nào mà không giết hại các ngươi được.
Nói xong, chàng đưa cây sáo lệnh lên để vào mồm thổi luôn một khúc nhạc rất tao nhã, khiến trong đêm khuy tĩnh mịch, ai nghe thấy cũng đều quên hết mọi tục niệm.
Khúc nhạc mà Thiên Tứ thổi đó không phài là Tiêu Dao Dẫn, không phải là Mê hồn Dẫn mà cũng không phải là Tàn Chi Dẫn, nó chỉ là một điệu nhạc rất tầm thường mà bất cứ nhạc sư nào cũng thổi được.
Chàng thổi đi thổi lại bản nhạc ấy mấy lần. Sở dĩ chàng làm như vậy là cố ý kéo dài thời gian để cho Hàn Thiến Thiến ở Tôn trạch ung dung hành sự. Đồng thời, chàng cũng thêm một ít mánh lới vào trong nhạc phổ để người nghe lỏm kia khỏi phát giác đã bị mình đánh lừa quá sớm.
Thổi xong khúc nhạc cuối cùng đã được nửa tiếng đồng hồ. Thiên Tứ tính thời gian lúc ấy mới chỉ ngoài canh ba thôi và cách canh tư còn xa lắm. Chàng định thổi tiếp vài điệu nữa, thì bỗng nghe thấy trong rừng có tiếng cười khẩy vọng tới…
Tiếp theo đó, chàng đả thấy một cái bóng đen đã nhanh nhẹn tung mình nhảy lên phi thẳng về phía thành…
Thiên Tứ thấy thế cả kinh liền nghĩ bụng:
- Nguy tai! Bị y phát giác cái trò giả dối này rồi, bây giờ ta không thể để cho y về thành được nữa…
Chàng vùa nghĩ vùa vội phi thân đuổi theo ngay.
Thân pháp của cái bóng đen kia nhanh vô cùng, y chỉ nhảy nhót vài cái đã đi được mấy chục trượng rồi. Dưới ánh sáng trăng chàng thấy y mặc một chiếc áo bào xanh. Khi chạy áo bào kêu “sột soạt” và bước đi của kẻ địch nhanh cực độ.
Thiên Tứ phải giở thân pháp Bách Biến Quỷ Ảnh ra để đuổi theo. Một hơi đuổi được mười trượng, chàng liền quát lớn:
- Thiết Diện Điểu Trảo đứng lại!
Cái bóng nghe thấy tiếng quát tháo của chàng liền quay đầu lại. Quả nhiên, chàng thấy đối phương có đeo cái mặt nạ sắt thực. Như vậy, y không phải Thiết Diện Điểu Trảo thì còn ai vào đó nữa?
Thiên Tứ gắng sức đuổi theo cho thực nhanh. Chàng vừa đuổi theo vừa lấy bao tay da hươu ra đeo vào và cầm sẵn ba mũi Thoa La Thần Trâm ở trong tay.
Bóng đen ấy không ngờ thân pháp của Thiên Tứ lại nhanh như vậy, y hơi ngạc nhiên liền dừng chân lại và trầm giọng nói:
- Tiểu tử họ La kia, ở trên sườn núi cao chọc trời, ngươi đã bị lão phu đánh té, nhưng kể ra ngươi cũng cao số đấy, nên mới sống sót được tới ngày nay. Đêm nay, ngươi gặp lại lão phu thì không còn đươc may mắn như thế nữa đâu.
Thiên Tứ để cây sáo lên ngang ngực, mỉm cười đáp:
- Ác tặc, kể cho ngươi cũng táo gan thực, dám giết hại đứa trẻ vô tội của nhà họ Tôn, và còn dám theo ta đến đây đề nghe lỏm ta luyện Bách Thú Nhạc Phổ. Nhưng dù ngươi có xảo trá đến đâu đêm nay vẫn bị mắc hỡm ta, nếu là anh hùng hảo hớn thì cứ bỏ mặt nạ xuống để xem ngươi là ai?
Hình như Thiết Diện Điểu Trảo hơi kinh ngạc, vội lui chéo về phía sau nửa bước. Nhưng chỉ trong nháy mắt, y đã hiểu ý liền và đến giờ y mới biết Thiên Tứ từ lúc bắt đầu tới giờ là cố ý làm trò như vậy để đánh lừa dụ y tới đây. Nghĩ tới đó, y bụng bảo dạ rằng:
- Nếu vậy chắc ở nhà họ Tôn y cũng đặt sẵn mưu mô gì rồi?
Thiên Tứ liền quát lớn một tiếng, múa cây sáo xông lại nhằm chiếc mặt nạ của y điểm luôn.
Thiết Diện Điểu Trảo đưa song chưởng lên trước ngực, phất mạnh một cái, liền có hai luồng kình phong như bão táp đưa ra, một luồng phong toả thế sáo, một luồng thì nhằm dưới hông của Thiên Tứ điểm tới. Một thế hai thức ấy của y sử dụng rất ác độc, đồng thời y thấy Thiên Tứ vừa ngừng chân để chống đỡ y đã phi thân nhảy ra ngoài vòng đầu để đào tẩu.
Đã đấu với Thiết Diện Điểu Trảo một lần rồi, nên Thiên Tứ biết rõ công lực của y thâm hậu như thế nào. Chàng không ngờ bị đối phương chỉ khẽ phất tay một cái mà đã khiến mình luống cuống cả chân tay lên. Chàng không hiểu thế phất ấy của đối phương sao lại có công lực ảo diệu khôn lường đến như thế. Trước kia, chàng đã đấu với y rồi, không thấy kình lực kỳ lạ như vậy bao giờ, nên chàng sực nhớ tới một việc liền nghĩ bụng:
- Chả lẽ Thiết Diện Điểu Trảo đã tham ngộ được võ công ghi trong Nhất Nguyên Chính Khí bí kíp của vị tiền bối cao nhân Lam Sam Thần Long Lý Ngọc Kỳ rồi chăng? Nếu quả thực như vậy, tương lai của võ lâm sẽ bi đát lắm!
Vừa rồi, chàng thấy Thiết Diện Điểu Trảo giở võ công quái dị ra khiến chàng phải tin công lực của tên ma đầu ấy đã mạnh gấp đôi trước kia và y đã tham ngộ được võ học của cuốn bí kíp nọ thực…
Chàng ngẩn người ra suy nghĩ về mấy vấn đề trên, nhất thời cứ để yên cho tên ma đầu ấy đào tẩu quên cả đuổi theo. Một lát sau, chàng mới nhớ tới công việc đang diễn biến ở trong nhà của Tôn Mộng Công, chàng mới vội vàng quay trở về ngay…
Khi Thiên Tứ về tới nhà họ Tôn, vừa bước chân vào tới đại sảnh đã thấy Mộng Công một mình tay cầm trường kiếm đang chỉ huy các môn hạ đệ tử canh gác cho gia quyến, còn Hàn Thiến Thiến với các người thì không biết đi đâu không thấy hình bóng của một người nào cả.
Thấy Thiên Tứ chở về Mộng Công hớn hở nói:
- Thiếu hiệp về tới thực may quá. Đêm nay, Thiết Diện Điểu Trảo lại xuất hiện ở trong tệ xá, lão phu đang lo ngại không đủ người để canh phòng sẽ bị y…
Thiên Tứ vội hỏi:
- Thiến Thiến với các người đâu?
Mộng Công đáp:
- Hàn cô nương với các người đang đi đuổi theo tên ma đầu ấy rồi.
Thiên Tứ nghe nói trong bụng trách thầm Thiến Thiến là hồ đồ và nghĩ bụng:
- Ta chỉ bảo nàng là làm như có chuyện ma đầu tới nơi thực, chứ có bảo nàng đuổi theo ra ngoài Tôn trạch đâu? Như vậy, kế hoạch này của ta có phải là đã tan rã hết không?
Nghĩ tới đó, chàng lại hỏi:
- Thế ai đã phát hiện tung tích của tên ma đầu ấy trước?
Thoạt tiên Hàn cô nương phát hiện trên mái nhà có người dạ hành đi qua, liền kêu gọi mọi người dậy. Khi lên tới trên mái nhà, các người quả thấy một bóng người dùng khăn bịt đang nhòm ngó trộm, nên các người mới đuổi theo y ngay.
“Một người dùng khăn đen bịt mặt ư?”
Thiên Tứ lẩm bẩm nói như trên và hỏi tiếp:
- Thế Tôn lão tiền bối có trông thấy y không?
Mộng Công đáp:
- Tuy Tôn mỗ có trông thấy, nhưng vừa định ra tay thì y đã quay người đào tẩu ngay. Sợ người nhà kinh hoảng, Tôn mỗ mới không cùng các người đuổi theo y.
Thiên Tứ ngạc nhiên hỏi tiếp:
- Tôn lão tiền bối thấy y dùng khăn đen bịt mặt hay là dùng mặt nạ sắt?
Mộng Công ngẫm nghĩ giây lát rồi đáp:
- Người ấy dùng khăn đen bịt mặt, thân hình bé nhỏ lắm. Mỗ đứng gần y nên trông thấy rõ ràng lắm, không thể nào sai được.
Ngẫm nghĩ giây lát, Thiên Tứ lẩm bẩm tự nói:
- Ủa! Thế thì lạ thực, người ấy cầm khí giới gì?
Mộng Công đáp:
- Trên vai y đeo một thanh kiếm, nhưng không thấy y sử dụng tới thanh kiếm ấy.
Thiên Tứ dậm chân xuống đất một cái nói tiếp:
- Nếu vậy, người ấy không phải là Thiết Diện Điểu Trảo đâu. Chắc y chỉ là thủ hạ của tên lão ma đầu thôi. Hà, tên ấy lại tới vào lúc này, làm hỏng hết kế hoạch của tôi.
Mộng Công ngạc nhiên hỏi:
- Thiếu hiệp có kế hoạch gì bị người ấy phá hỏng thế?
Biết mình lỡ lời Thiên Tứ vội đáp:
- Không có gì cả, tiểu bối đang luyện Bách Thú Nhạc Phổ ở ngoại ô, bỗng cảm thấy trong lòng không yên, cho nên mới trở về sớm như thế này. Không ngờ quả nhiên ở nhà có chuyện xảy ra thực.
Mộng Công bán tin bán nghi, gật đầu nói tiếp:
- Cũng may, chỉ bị kinh hoảng suông một phen thôi chứ không bị tổn thất gì hết.
Hai người đang nói chuyện thì Hàn Thiến Thiến và các người khác đã về tới. Thiên Tứ đề ý thấy người nào cũng có mặt đầy đủ cả, chàng thắc mắc vô cùng.
Vừa trông thấy Thiên Tứ, Thiến Thiến đã vội nói:
- Chờ tới sang canh ba, tôi mới lên tiếng kêu gọi…
Thiên Tứ thấy nàng nói toạc mưu kế của mình ra vội đỡ lời:
- Ngu huynh nghe Tôn lão tiền bối nói mới biết sau canh ba mới phát hiện tung tích của địch, nhưng các người đuổi theo như vậy, có đuổi kịp không?
Biết mình đã lỡ lời Thiến Thiến thẹn đến mặt đỏ bừng, ngừng giây lát mới đáp:
- Không đuổi kịp, nhưng chúng tôi nhận thấy người ấy hình như là đàn bà, chứ không phải là đàn ông.
Âm Bà Bà xen lời nói:
- Phải, tên ấy mảnh khảnh lắm. Tuy y dùng khăn cột đầu nhưng góc khăn có để lộ mớ tóc dài, nên già này cũng đoán chắc y là đàn bà.
Thiên Tứ trầm ngâm nói:
- Một người đàn bà ư? Nàng ta tới đây làm chi?
Bại Sự Lão Nhân cũng lên tiếng:
- Theo lão phu uớc đoán thì con nhỏ ấy thế nào cũng là con gái của Tô Trị Toàn chứ không sai. Nhưng nó tới đây làm chi? Ừ, phài rồi, chắc nó lại thừa lệnh tên ma đầu hay Vương Mai tới đây để thăm dò cũng nên.
Thương Nguyên thở dài một tiếng rồi nói:
- Trị Toàn là anh em họ ngoại của mỗ, không hiểu tại sao y đang làm trường chủ sung sướng biết bao lại bỗng dưng đi theo tên Thiết Diện Điểu Trảo ấy làm chi?
Thiên Tứ lắc đầu đỡ lời:
- Khi ở trong sào huyệt của Thiết Diện Điểu Trảo tại nông trường nọ, tiểu tế đã được gặp Trị Toàn với Xảo Yến. Hai cha con ông ta biết hối hận rồi, nên tiểu tế dám chắc người tới đây đêm nay không phải là Xảo Yến đâu.
Bại Sự Lão Nhân lại nói thiếp:
- Không phải là Xảo Yến, chả lẽ tên ấy lại là Vương Mai chăng?
Thiên Tứ nghĩ mãi cũng không sao nghĩ ra được người đó là ai. Vả lại y tới đây chỉ để thăm dò thôi chứ không phá khuấy gì cả, nên mới càng khó hiểu thêm.
Mọi người bàn cho tới trời sáng tỏ vẫn không nghĩ ra được người đó là ai và tới đây làm chi? Sau cùng, ai nấy đều trở về phòng nghỉ ngơi.
Thiến Thiến vào phòng của Thiên Tứ, vội vàng hỏi:
- Đại ca đi ra ngoại ô có phát hiện gì không?
Thiên Tứ kể lại chuyện của mình cho Thiến Thiến hay, và nói:
- Tuy đêm nay chưa điều tra được Thiết Diện Điểu Trảo là ai, nhưng cũng biết rõ tên ma đầu ấy quả có trà trộn ở trong nhà này thực, nên nhất cử nhất động của chúng ta đều bị y biết rõ hết. Bây giờ y lại luyện thành công pho võ công ghi trong Nhất Nguyên Chính Khí bí kíp rồi, vấn đề này mới là đáng sợ.
Thiến Thiến hậm hực nói:
- Chỉ bực mình người đàn bà chết dầm kia lại tới vào lúc quan trọng nhất của chúng ta. Khi giả bộ kêu la xong, tiểu muội vừa mới lên tới trên mái nhà thì đã thấy hình bóng của con nhỏ đấy ngay, trong lòng kinh hoảng liền, nên quên cả để ý xem người nào vắng mặt và người nào có mặt. Vì thế tiểu muội mới làm hỏng cả kế hoạch của đại ca.
Thiên Tứ bỗng nghĩ ra được một kế liền nói tiếp:
- Ngu huynh đã nghĩ ra được một kế rồi nhưng không biết có ăn thua gì không?
Thiến Thiến vội hỏi:
- Ý kiến gì thế? Đại ca thử nói cho tiểu muội nghe xem.
- Bây giờ chúng ta thử phân tích lại xem. Chúng ta có tất cả là sáu người. Tôn lão tiến bối đã là khổ chủ, tất nhiên không phải là tên ma đầu ấy rồi. Hoa bảo chủ đi với chúng ta ở Kim Toàn Viên về, tất nhiên cũng không phải rồi. Cha mẹ nuôi của Thiến muội xưa nay vẫn đi cùng với ngu huynh, chúng ta hiểu rõ hai vị ấy lắm, nên chúng ta không thể nghi ngờ được. Chỉ còn lại Tứ Hải Thượng Nhân và Lục Như Cư Sĩ hai người đó là đáng nghi nhất mà thôi. Chúng ta chỉ cần định lại một kế hoạch khác để dò xét hai người ấy, thì thế nào cũng tìm ra được Thiết Diện Điểu Trảo ngay.
Thiến Thiến hỏi lại:
- Dùng cách nào mà điều tra được họ cơ chứ?
Thiên Tứ đáp:
- Sáng sớm mai, chúng ta công bố là đem thi hài của Doãn Ngọc đi Cống Lai an táng. Thiết Diện Điểu Trảo thấy chúng ta bỏ đi rồi, thể nào y cũng ra mặt doạ nạt người nhà họ Tôn, thậm chí y còn hạ độc thủ giết các người là khác, nên chúng ta chỉ đi ra ngoài thành thôi, rồi đêm mai chúng ta lại quay trở về ngay. Ngu huynh với hiền muội mỗi người canh chừng ngầm một người, cần nhất là phải kín đáo đừng để cho họ biết, nghe không? Như vậy chúng ta thế nào cũng tìm ra được ai là Thiết Diện Điểu Trảo liền.
Ngẫm nghĩ giây lát, Thiến Thiến gật đầu:
- Phải đấy, ngày mai chúng ta cứ thử làm như vậy xem sao.
Sáng sớm ngày hôm sau, Thiên Tứ liền cáo từ Mộng Công rằng:
- Nơi đây đã xuất hiện tung tích của tên ma đầu với thủ hạ của y rồi. Linh cữu của Doãn cô nương để ở đây đã lâu, nên tiểu bối muốn ngày hôm nay cùng Thiến Thiến xin tạm cáo biệt để đem linh cữu của Doãn cô nương đi an táng trước cho đỡ áy náy, rồi chúng tôi quay trở về đây ngay, để cùng bàn cách đối phó với tên ma đầu ấy.
Mộng Công gật đầu tán thành:
- Thiếu hiệp nghĩ như vậy rất phải, cứ yên tâm mà đi đi, ở đây có Hoa huynh cùng các vị đại hiệp, chắc tên ma đầu cũng không giở được thủ đoạn gì ra đâu. Tuy Tôn mỗ là kẻ bất tài, nhưng kết giao với Hoa huynh đã lâu năm. Hoa huynh biết rõ mỗ lắm, có bao giờ mỗ lại sợ những thủ đoạn quỷ quyệt của tên ma đầu ấy đâu. Chúng ta phải quyết tâm đấu với y cho tới cùng, mong thiếu hiệp với Hàn cô nương sớm ngày trở về để cùng hợp sức đối phó với bọn chúng.
Thiên Tứ vội cám ơn, rồi từ biệt Thương Nguyên và các người xong đâu đấy mới thu xếp quan tài của Doãn Ngọc, cột lên trên lưng con Ngân ngưu, rồi hai vợ chồng lên đường rời khỏi Thành Đô ngay.
Thiên Tứ với Thiến Thiến đi ra cổng thành phía Tây, thủng thẳng tiến về phía Cống Lai. Đi đến chiều đã tới Sùng Ninh, liền kiếm một ngôi chùa gởi tạm quan tài của Doãn Ngọc ở đó, ăn uống qua loa rồi hai người, một cưỡi hươu, một cưỡi Ngân ngưu trở về Thành Đô ngay.
Ngay chiều tối hôm ấy, hai người đã về tới ngoại thành rồi, nhưng hai người không vào trong thành ngay, mà kiếm một khu rừng nho nhỏ ở gần đó để thả Ngân ngưu với hươu ở lại ăn cỏ, rồi hai người mới thủng thẳng đi vào trong thành.
Khi sắp đi tới cổng thành thấy trời cũng sắp tối rồi. Hai người đang đi vào cổng thành, thì bỗng thấy xa xa đang có một đám người hấp tấp đi tới, hình như họ muốn vào trong thành trước khi đóng cổng thành, nên họ đi nhanh như bay vậy.
Thiên Tứ đã thấy rõ bọn họ có cả nam lẫn nữ và người nào người nấy đều giở hết tốc lực khinh công ra đi nhanh như gió cuốn, chứ không phải những hạng lục lâm thường. Chàng vội kéo Thiến Thiến đi qua cổng thành để vào trong thành ngay, và vội ẩn núp ở một bên để xem bọn người đó là ai?
Một lát sau, bọn người đó đã phi thân tới nơi rồi. Khi vừa gần tới cổng thành, chúng liền ngừng chân lại mà đi như người thường và vội chia nhau thành hai ba nhóm, tựa như những người thường thôi và làm như không có nhóm nào quen biết nhóm nào hết. Chúng làm như thế là để lính ở cổng thành canh gác khỏi nghi ngờ và xét hỏi.
Thiên Tứ và Thiến Thiến vội nhìn kỹ đám người đó, liền giật mình đến thót một cái. Vì hai người đã nhận ra được mặt của già nửa số bọn người ấy như Bạch Ngạn Minh, Mai Hoa Tiên Cô, Lan Hoa Tiên Cô, cha con Trị Toàn, Kim Vũ với Vương Mai vân vân…
Bọn người đó có thể nói là toàn bộ thủ hạ và đồng đảng đắc lực của Thiết Diện Điểu Trảo, nay chúng bỗng xuất hiện ở Thành Đô như vậy, Thiên Tứ với Thiến Thiến không kinh hoảng sao được.
Chờ bọn chúng đi qua khỏi, Thiên Tứ mói khẽ nói với Thiến Thiến rằng:
- Thiến muội đã thấy chưa, bọn người này đều tập hợp ở Thành Đô, mà lại nhân lúc trời tối mới đi vào thành, đủ thấy chúng có dã tâm như thế nào rồi. Cũng may chúng ta quay trở về ngay, bằng không thế nào cũng có sự lôi thôi rất lớn xảy ra.
Thiến Thiến hỏi lại:
- Đại ca bảo đêm nay chúng sẽ đến nhà họ Tôn để hành động phải không?
Thiên Tứ gật đầu đáp:
- Chính thế, sáng nay chúng ta mới rời khỏi nơi đây, thì chiều tối chúng đã tới liền, đủ thấy thế nào sào huyệt của chúng cũng ở quanh Thành Đô này. Tiếc thay trước kia chúng ta lại không ngờ đến điểm đó!
Thiến Thiến lại nói tiếp:
- Nếu vậy chúng ta mau trở về nhà họ Tôn, báo cho Tôn lão tiền bối biết để chú ý đề phòng.
Thiên Tứ vừa cười vừa đáp:
- Thiến muội quên là Thiết Diện Điểu Trảo ở ngay sát họ hay sao? Nếu chúng ta về báo tin, có khác gì báo cho Thiết Diện Điểu Trảo biết là chúng ta đã quay trở lại không? Ngu huynh đoán chắc, nếu chúng muốn có hành động gì, cũng phải chớ cho tới lúc đêm khuya mới dám ra tay. Bây giờ hãy còn sớm, chúng ta đi kiếm một chỗ nào ăn uống và nghỉ chân đã, chờ khi trời tối hẳn, chúng ta mới quay trở về Tôn trạch.
Thế rồi hai người vào một tửu lâu gần đó ăn uống và đợi chờ.
Hai người sắp ăn xong, thì Thiên Tứ bỗng đua mắt ra hiệu cho Thiến Thiến, rồi vừa cúi đầu xuống vừa khẽ bảo nàng ta rằng:
- Cẩn thận kẻ đương đầu với chúng ta cũng vào trong tửu lâu này đấy, không nên để cho y trông thấy chúng ta.
Thiến Thiến vội nhìn ra cầu thang, quả nhiên thấy Triệu Canh Thạch đang thủng thẳng đi lên.
Cũng may lúc ấy trong tửu lâu khách ăn nhậu rất đông, mà hai người lại ngồi vào cái bàn ở chỗ góc lầu và quay lưng ra ngoài, vì thế mà Canh Thạch không trông thấy. Y cứ ung dung kiếm một chỗ ngồi, rồi gọi rượu và thức ăn tới ngồi nhậu nhẹt.
Thiến Thiến khẽ nói:
- Chỉ mong đây là một sự ngẫu nhiên thôi, chứ tên này võ công cao mà lại xảo trá nguy hiểm, cho nên khó đối phó lắm.
Thiến Thiến đề nghị:
- Đằng nào chúng ta cũng ăn no rồi, mau rút lui đi, để khỏi cho y trông thấy…
Thiên Tứ vội khuyên bảo:
- Không nên, nếu lúc này chúng ta đứng dậy, thì thế nào y cũng trông thấy.
Đang lúc ấy, lại có nột người nữa ở bên dưới đi lên. Thiến Thiến đưa mắt liếc nhìn trộm, liền kinh hoảng với giọng khàn khàn nói:
- Đại ca! Nguy tai rồi! Y đã tới…
Thiên Tứ vội liếc mắt nhình cũng phải giật mình và biến sắc mặt ngay.
Thì ra người đó râu dài đến tận bụng, mặc áo màu đen nhưng đã bạc rồi, và chính là Quỷ Y Doãn Chí Tường.
Vẻ mặt lầm lì và lạnh lùng, hai mắt sáng như điện. Chí Tường vừa lên tới nơi đã đứng ở đầu cầu thang đưa mắt nhìn từng bàn một, chứ không chịu kiếm chỗ ngồi ngay.
Thiên Tứ thấy thế khẽ bảo Thiến Thiến rằng:
- Nguy tai! Hình như y đã biết chúng ta lên trên này mà đang tìm kiếm chúng ta đấy! Chúng ta phải đi ngay…
Nhưng Chí Tường đứng ở chỗ cầu thang, mà cạnh đó lại có Canh Thạch, nên muốn rời khỏi nơi đó có phải là chuyện dễ đâu.
Trong lúc hai người đang phân vân khó xử, thì một tên phổ kị đã tiến tới trước mặt Chí Tường, cúi đầu vái chào và hỏi:
- Vị lão khách này định xơi rượu hay là dùng cơm, xin mời lão khách lại ngồi bàn này…
Y chưa nói dứt lời thì Chí Tường đã cau mày lại, dùng tay phất một cái quát mắng:
- Đừng có nói lôi thôi, lão phu lên đây kiếm người…
Tên phổ kỵ bị hất một cái bắn lui ngay về phía sau, không ngờ lại va đụng phải bàn của Canh Thạch.
Canh Thạch liền sầm ngay nét mặt lại, giơ chưởng lên bổ vào sau lưng tên phổ kị một cái, mồm thì quát mắng:
- Quân này đáng chết thực, ngươi mù hay sao hả?
Tên phổ kị ấy bị đánh trúng một chưởng bắn tung lên và đụng mạnh vào vách tường thủng luôn một cái lỗ hổng thực lớn, rớt ngay xuống dưới mặt đường, người nát nhừ như tương.
Thế là ở trên lầu liền loạn xạ, những thực khách ở trên đó đều kinh hãi, vội đứng cả dậy la lớn:
- Nguy tai! Đánh chết người rồi.
Chí Tường lạnh lùng liếc nhìn Canh Thạch một cái rồi cất tiếng nói:
- Chưởng lực của các hạ cũng khá mạnh đấy!
Canh Thạch cũng không chịu lép vế, trợn mắt lên hỏi lại:
- Cái gì? Người cũng muốn thử chưởng pháp của ta hay sao?
Chí Tường lạnh lùng trả lời:
- Các hạ ngông cuồng như vậy, chắc cũng chỉ là một kẻ vô danh tiểu tốt thôi. Doãn mỗ đang muốn lãnh giáo đây!
Canh Thạch từ từ đứng dậy, xoè cái quạt ra khẽ phe phẩy nói:
- Triệu mỗ xưa nay vẫn ở Hải Tâm Sơn, có một ngoại hiệu nho nhỏ là Vô Ảnh Tú Sĩ…
Chí Tường nghe tới đó bỗng cười ha hả:
- Ngươi nói như vậy, thì có phải ngươi là Triệu Canh Thạch gì đó phải không?
Xưa nay Canh Thạch vẫn tự phụ lắm và rất ghét người ta gọi thẳng tên mình ra như vậy, nên y liền biến sắc mặt, bỗng cụp ngay cái quạt lại cắm ở cổ áo ở phía sau.
Thiên Tứ khẽ nói với Thiến Thiến tiếp:
- Hai người sắp đấu với nhau rồi. Đây là cơ hội rất hiếm có, chúng ta phải nhân lúc hỗn loạn này mà đào tẩu mới được.
Ngờ đâu, chàng đang định đứng dậy thì nghe một tiếng cười đinh tai và một giọng khàn khàn cất lên:
- Ha ha… Triệu Canh Thạch thì làm gì được ai? Chả lẽ ba chữ “Triệu Canh Thạch” có thể doạ nạt được hay sao?
Canh Thạch với Chí Tường đều giật mình kinh hãi, quay đầu lại nhìn, mới hay ở chỗ vách tường bị thủng đã có một ông già ăn mày đang nhe răng ra mà cười hi hí.
Canh Thạch cau mày lại suy nghĩ:
- Sao lại gặp lão quái vật đáng ghét này ở đây thế? Trận đấu ngày hôm nay có lẽ chật vật lắm chứ không sai!
Trông thấy ông già ăn mày ấy, Thiên Tứ mới yên tâm, lại ngồi xuống và khẽ bảo Thiến Thiến tiếp:
- Chúng ta khỏi phải đào tẩu nữa. Có ông ta tới, dù Bạch Ngạn Minh tới đây cũng không sợ nữa.
Thiến Thiến ngạc nhiên hỏi:
- Ông ta là ai thế?
Thiên Tứ đáp:
-Ông ta họ Tiêu tên là Thí Nhân, là một vị lão tiền bối rất hay du hí phong trần…
Lúc ấy, Thí Nhân đã thủng thẳng đi tới gần Canh Thạch, chỉ tay vào mũi tên họ Triệu ấy và nói tiếp:
- Hà, Triệu lão đệ, sao tính nết của lão đệ không chịu thay đổi tí nào? Tên phổ kị ấy có thù oán gì với lão đệ đâu mà lão đệ lại ra tay giết chết y như vậy?
Chí Tường rất ngạc nhiên và nghe giọng nói của ông ta thì hình như ông ta có quen biết Canh Thạch vậy. Đồng thời, Quỷ Y cũng không hiểu ông già này tới đây là địch hay bạn?
Quỷ Y đang suy nghĩ thì Thí Nhân đã quay mặt lại, trợn mắt lên nhìn và nói:
- Sao lão già này lại xấu xí đến thế, người muốn kiếm người thì nói tử tế là đủ, người ta có trả lời lầm đi chăng nữa, người cũng không nên ra tay đả thương người ta ngay như vậy.
Những tửu khách có mặt trên lầu không ai biết ông già ăn mày nọ ở đâu tới và có thân phận và địa vị như thế nào. Nghe giọng nói của ông ta hình như đang khiển trách Canh Thạch với Chí Tường vậy. Chí Tường hơi ngẩn người ra, vội lui ra sau một bước giơ tay lên trước ngực và hỏi lại:
- Người là ai? Muốn cái gì?
Thí Nhân nhún vai cười và đáp:
- Đừng có gây cấn như thế! Hai người, một là ma đầu, một là ma đuôi, cả hai đều không phải là người tử tế gì hết. Hai người muốn đánh thì cứ việc ra tay đánh đi, lão phu chỉ xem trò vui thôi chứ không giúp ai cả.
Thiến Thiến nghe tới đó không sao nhịn được, vội bịt mồm cười trộm và khẽ nói:
- Ông ta mắng chửi họ như thế rất đúng, cả hai không phải là người tử tế gì hết.
Canh Thạch liền biến sắc mặt lúc đỏ lúc trắng. Chí Tường thì một lúc xanh, một lúc tím, cả hai nhìn nhau rồi đêu cảm thấy mặt nóng bừng và hổ thẹn vô cùng. Nhưng Chí Tường vẫn chưa biết lai lịch và căn bản của ông già này ra sao, nên y vẫn chưa dám đường đột ra tay.
Canh Thạch thì đã biết rõ lai lịch của Thí Nhân rồi, biết mình có ra tay cũng không sao thắng nổi, nên y mới phải chịu nhịn mà đứng yên như thế.
Cả hai người cùng có ý nghĩ như nhau, chỉ mong đối phương ra tay đấu với lão ăn mày trước, rồi mình tuỳ cơ ứng biến, muốn làm ông lão vọng để xem cò với trai mổ nhau mà thâu lợi.
Thí Nhân đưa mắt nhìn hai người một lượt nữa, rồi bỗng lớn tiếng cười rồi hỏi tiếp:
- Sao hai người lại không nói năng gì hết thế, muốn đánh thì ra tay đánh ngay đi! Tối hôm nay còn nhiều tấn tuồng hay lắm, lão tới đây xem xong, lại còn phải đi nhà họ Tôn ở đường Đông Đại để xem tấn tuồng khác còn vui hơn đây nhiều. Bên đó có người nhiều, hát hay, các người đừng có làm mất thì giờ của lão nữa.
Chí Tường nghe nói liền nghĩ bụng:
- Tên ăn mày điên điên rồ rồ này, chả hiểu y nói gì? Nếu ta không ra tay tấn công thì thế nào cũng bị tên Canh thạch kia chê cười.
Nghĩ tới đó y vận kình lực vào lòng bàn tay rồi quát lớn:
- Được, ngươi đã ngông cuồng không coi ai vào đâu hết, thì hãy tiếp một chưởng của Doãn mỗ xem sao!
Y vừa quát vừa giơ chưởng lên nhằm ngực Thí Nhân tấn công luôn.
Phần vì Chí Tường chưa biết võ công của Thí Nhân như thế nào, phần thứ hai là muốn cho Canh Thạch biết tài ba của mình. Nên chưởng lực này y đã sử dụng đến bảy thành nội lực. Đồng thời, ra tay tấn công xong, y lại sợ Canh Thạnh đánh lén mình vì vậy nên y đã vội xoay người tránh sang một bên luôn.
Thoạt tiên, hình như Thí Nhân không ngờ y lại ra tay tấn công mình, nhưng sau thấy chưởng phong lấn át tới, ông ta mới quát hỏi:
- Ủa! Sao ngươi lại đánh khán giả như vậy?
Chỉ thấy người ông ta bỗng quay tít nửa vòng, và cũng không hiểu dùng thủ pháp gì mà chưởng lực của Chí Tường như vấp phải một luồng chưởng lực trơn tuột hất chéo sang bên phía Canh Thạch luôn.
Canh Thạch thấy thế kinh hãi thầm, vội giơ tả chưởng lên chống đỡ. Chưởng lực của hai ngường đụng vào nhau kêu đến “bùng“ một tiếng, Canh Thạch với Chí Tường cùng bị đẩy lùi về phía sau một bước.
Các thực khách thấy hai người đã đánh nhau thực sự, ai nấy vội đào tẩu để thoát thân, nhất thời kêu lên hỗn loạn vô cùng.
Thi Nhân vừa cười vừa nói tiếp:
- Phải lắm, đáng lẽ hai người phải ra tay đấu với nhau từ trước rồi, chưởng này ngang tài nhau, không ai hơn ai kém cả. Nào, lại đây hãy tiếp tục đấu với nhau vài chưởng nữa đi!
Nói xong ông ta giơ hai bàn tay nhơ bẩn lên, tay trái kéo Canh Thạch, tay phải lôi Chí Tường. Cử chỉ ấy của ông ta không khác gì coi hai người như hai đứa trẻ lên ba, chứ có coi hai người là hai cao thủ tuyệt đỉnh trong võ lâm đâu.
Canh Thạch, Chí Tường thấy ông già ăn mày khinh thị mình như vậy đều nổi giận. Không hẹn mà nên cùng hất mạnh tay ra một cái rồi cùng tấn công Thí Nhân một chưởng.
Thi Nhân cười ha hả, bỗng chập hai tay lại, người nhanh như điện chớp lui về phía sau. Thế là chưởng lực của Canh Thạch với Chí Tưởng bị tay của ông ta lôi một cái lại va đụng vào nhau, kêu đến “bùng“ một tiếng nữa, lần này cả hai phải lui đến ba bước và tay đều cảm thấy tê tái.
Canh Thạch không ngờ Thí Nhân lại có thủ đoạn xảo quyệt đến như thế, mà lại chỉ tưởng trong lúc mình tấn công Thi Nhân, đối phương đã thừa cơ tấn công lén, nên y cười khì một tiếng xông lên tấn công luôn bốn năm chưởng một lúc.
Chí Tường cũng có ý nghĩ ấy nên không nhường nhịn gì cả, thế là hai người tiếp tục tấn công nhau bốn năm chưởng một lúc, trận đầu trở nên kịch liệt hẳn.
Lúc ấy chén đũa, bàn ghế trên tửu lâu bị bay lung tung lên, người chạy loạn xạ. Có nhiều thực khách chưa kịp chạy xuống lầu đã bị chưởng lực của hai người va đụng phải bắn vào vách lầu kêu la om xòm.
Trong lúc hỗn loạn ấy, Thiên Tứ với Thiến Thiến cũng vội đứng dậy thì bỗng có một cái bóng người lượn qua cạnh hai người, chạy thẳng đến chỗ vách tường bị thủng hồi nãy. Khi người đó đi qua, còn khẽ bảo hai người rằng:
- Còn đứng xem làm gì nữa, muộn lắm rồi. Không nên vì trò vui này mà quên mất việc chính của mình.
Thiên Tứ với Thiến Thiến nghe thấy người đó bảo như vậy, liền giật mình kinh hãi, vừa đưa mắt nhìn theo, thì bóng người đó đã chui qua lỗ hổng biến mất rồi. Hai người vội đuổi theo. Khi nhảy qua lỗ hổng xuống dưới đường thì lúc ấy trống đã điểm canh ba rồi.
Thiên Tứ thấy thế dậm chân một cái và nói:
- Muộn lắm rồi, chúng ta phải chở về nhà họ Tôn ngay mới được.
Nói xong, chàng vội đi trước, tiến thẳng về phía Đông, Thiến Thiến theo sau ngay. Hai người đi được một quãng, đã thấy một cái bóng người như ẩn như hiện ở phía trước, chỉ cách hai người chừng mấy chục trượng và cũng chạy thẳng về phía Đông.
Thoạt tiên hai người tưởng là Thí Nhân nên không để ý mấy, nhưng chạy được một quãng. Thiên Tứ bỗng nhận ra người đó thân hình mảnh khảnh, đầu bịt một cái khăn, hình như là một thiếu nữ, chàng vội hỏi Thiến Thiến rằng:
- Thiến muội có nhận ra được người đằng trước kia là ai không?
Thiến Thiến trố mắt lên nhìn kỹ rồi khẽ đáp:
- Ủa! Người này chính là người đàn bà tối hôm qua đã đến nhà họ Tôn thăm dò lén…
Người Hai Đầu Người Hai Đầu - Trần Thanh Vân Người Hai Đầu