Good as it is to inherit a library, it is better to collect one.

Augustine Birrell, Obiter Dicta, "Book Buying"

 
 
 
 
 
Tác giả: Trần Thanh Vân
Thể loại: Kiếm Hiệp
Nguyên tác: Lưỡng Thủ Quái Nhân
Biên tập: Buusan Nguyen
Upload bìa: Azazel123
Số chương: 62
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 8477 / 50
Cập nhật: 2018-02-01 21:41:59 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 45: Gái Lãng Mạn Sắp Chết Thố Lộ Tâm Tình - Trai Phong Lưu Nhả Nhớt Âu Yếm Tặng Hôn
òn người ngồi ở ghế trước mặt Thiết Diện Điểu Trảo, khiến chàng vừa trông thấy đã giật mình kinh hải, lại là thiếu nữ có liên quan mật thiết nhất với chàng.
Thì ra, người đó chính là vợ cưng của chàng, Trương Thiến Thiến.
Thiên Tứ đang kinh ngạc, không hiểu tại sao vợ mình lại tới nới đây?
Thiết Diện Điểu Trảo bỗng lên tiếng lạnh lùng hỏi:
- Nếu cha con ngươi cứ ở yên trong Kim Toàn Viện, đừng có bước chân vào giang hồ như thế này, thì khi nào lão phu lại làm khó dễ cha con ngươi? Hơn nữa, cha ngươi lại rất hồ đồ, không gả ngươi cho ai, lại đem gả cho tên Thiên Tứ tiểu súc sinh ấy…
Thiến Thiến vội cải:
- Sao ngươi lại bảo cha ta hồ đồ? Chả lẽ Thiên Tứ đại ca không xứng đáng là chồng của ta hay sao? Tứ đại ca là rồng trong đám người, về nhân phẩm, võ công, tính nết, cái gì cũng hơn người cả…
Thiết Diện Điểu Trảo nói tiếp:
- La Thiên Tứ quả thực nhân phẩm xuất chúng, điểm này lão phu cũng phải nhìn nhận. Nhưng từ khi ra đời tới giờ, y cứ làm khó dễ lão phu, không nghe lời dạy bảo, như vậy ai mà chả tức giận? Bây giờ, y lại dám đối nghịch với lão phu, và ngay cả các ngươi nữa…
Thiến Thiến lớn tiếng đáp:
- Phải, chúng ta đều là kẻ địch của ngươi. Ai cũng muốn giết chết các ngươi để cứu giúp những người lương thiện trong thiên hạ. Chả hay ngươi đánh lừa ta đến đây làm chi?
Thiết Diện Điểu Trảo đáp:
- Xưa nay lão phu không có thù oán gì với cha con ngươi hết. Lão phu mời ngươi tới đây là muốn dành một lối đi cho cha con ngươi đấy thôi. Hiện giờ, thiên hạ võ lâm đều nằm trong tay của lão phu, nếu cha con ngươi không muốn nghịch thiên hành sự, thì ngươi phải mau mau đoạn tuyệt với tên Thiên Tứ và trở về Kim Toàn Viện ngay. Lão phu cam đoan để cho hai cha con ngươi được sống yên ổn suốt đời… Bằng không…
Thiến Thiến hỏi lại:
- Bằng không, thì sao?
Thiết Diện Điểu Trảo kêu “hừ” một tiếng, rồi đáp:
- Bằng không, ngươi sẽ chết và cha ngươi cũng chỉ sống thêm được ba ngày nữa thôi. Lão phu sẽ có cách diệt trừ cha con ngươi.
Thiến Thiến nghe nói tới đó liền cất tiếng cười thực lớn, và bao hàm vẻ khinh thị bên trong.
Bach Ngạn Minh bỗng nhiên quát hỏi:
- Ngươi cười ai thế? Cười chúng ta không làm gì được cha con ngươi hay sao? Nói thực cho ngươi biết, chúng ta muốn giết chết cha con ngươi thật không khác gì thò tay vào túi lấy đồ đạc.
Thiến Thiến mĩm cười, thủng thẳng đáp:
- Nếu vậy các ngươi cứ việc thử xem! Liệu có làm gì nổi cha và Tứ đại ca của ta không?
Ngạn Minh bỗng đứng dậy, giơ tay lên chực đánh, nhưng Thiết Diện Điểu Trảo đã lến tiếng nói tiếp:
- Bạch huynh, chả lẽ huynh không muốn khuyên bảo nó riêng một mình hay sao?
Ngạn Minh thay đổi sắc mặt, cười đáp:
- Bạch mỗ đã tốn công nửa ngày rồi, nhưng con nhỏ này bướng bỉnh lắm, nhất định không chịu hàng phục…
Thiết Diện Điểu Trảo cười ha hả, nói tiếp:
- Bạch huynh là tôn sư của một môn phái, mà không làm gì nổi con nhỏ hay sao? Quý hồ, ván đã đóng thuyền rồi, nó không phục tùng thì cũng không được!
Ngạn Minh lẩm bẩm nói tiếp:
- Phải, có lý! Ván đã đóng thuyền, không còn sợ nó không phục tùng…
Nói tới đó, y đưa mắt ngắm nhìn Thiến Thiến một hồi rồi cũng lớn tiếng cười như điên khùng. Thiến Thiến chưa hiểu ý nghĩa lời nói của chúng nên nàng giận dữ quát hỏi tiếp:
- Các ngươi nói gì thế?
Thiết Diện Điểu Trảo đứng dậy xua tay đáp:
- Lát nữa ngươi sẽ biết ngay. Bạch huynh, đệ trao con nhỏ này cho huynh. Huynh cứ việc dùng sức mạnh, đệ tin chắc sáng ngày mai thế nào nó cũng thay đổi ý kiến ngay. Bây giờ, đệ có việc phải đi, chúng ta hẹn sáng mai gặp lại nhau.
Thiên Tứ biết tên ma đầu sắp đi ra, chàng vội nhảy lên trên mái nhà nằm rạp xuống. Một lát sau Thiết Diện Điểu Trảo với Bạch Ngạn Minh thủng thẳng đi ra, khi đi tới dưới mái hiên, lão ma đầu bỗng dừng chân lại, móc túi lấy ra một gói nho nhỏ, đưa cho Ngạn Minh khẽ nói:
- Gói thuốc này có thể làm cho nó tăng dục hỏa, nếu huynh nhận thấy dùng bạo lực kém hứng thú thì cứ việc cho nó uống một chút, cam đoan với huynh đêm nay sẽ được hài lòng ngay.
Ngạn Minh đỡ lấy gói thuốc nho nhỏ, cám ơn luôn:
- Cám ơn thịnh ý của lão huynh. Bạch mỗ rất cảm động.
Thiết Diện Điểu Trảo vội đỡ lời:
- Chúng ta là bạn thân với nhau, có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu. Nhưng đêm nay, phần diễm phúc này đệ cam đoan không chia phần đâu.
Nói tới đó y cười ha hả và nói tiếp:
- Con nhỏ ấy có Lục Âm quỷ mạch và đã được Lục Âm Long Nữ đích truyền. Gần đây, nó lại luyện thành Âm kiếm Thập nhị thức. Trong khi vui thú, Bạch huynh đừng có quên điểm ấy mà phải cẩn thận một chút mới được.
Ngạn Minh khoái chí khôn tả, luôn mồm vâng vâng dạ dạ đáp:
- Huynh cứ yên tâm, cái trò hèn mọn ấy của nó với ai chứ với đệ thì không nghĩa lý gì hết.
Thiết Diện Điểu Trảo chia tay xong đi ra ngoài sơn trang luôn, còn Ngạn Minh thì vào trong nhà.
Thiên Tứ nằm ở trên mái nhà trông và nghe thấy rõ mồn một, trong lòng tức giận khôn tả và chửi thầm rằng:
“Bạch Ngạn Minh ơi! Ngươi là một cao thủ đương thời mà lại cam tâm đi phò giặc như vậy và còn làm những trò vô sĩ như thế nữa. May thay, lại để ta bắt gặp, khi nào ta chịu để yên cho ngươi!”
Chờ Thiết Diện Điểu Trảo đi xa rồi, Thiên Tứ nhẹ nhàng nhẩy xuống dưới đất, đi tới trước cửa sổ nhìn vào trong phòng. Ngờ đâu, chàng vừa nhìn vào một cái đã thất kinh ngay…
Thì ra, lúc ấy trong phòng chỉ còn lại mười mấy tên đại hán đang dọn dẹp bàn ghế thôi chứ không thấy Ngạn Minh với Trương Thiến Thiến đâu nữa.
Căn phòng ấy hai bên tả hữu còn có hai cái cửa nhỏ thông sang hai phòng nhỏ ở hai bên. Thiên Tứ đoán chắc Nhạn Minh đã đưa Thiến Thiến vào phòng nhỏ ở hai bên rồi, nhưng chàng không biết y đưa vợ mình vào phòng bên nào?
Mười mấy tên đại hán dọn dẹp xong lại ngồi xuống ghế, hầu như đợi chờ ai vậy? Thiên Tứ thấy thế nóng lòng sốt ruột vô cùng, định xông vào bên trong, lại sợ bứt dây động rừng, mà nếu cứ đứng canh gác ở ngoài cửa sổ thì tên Ngạn Minh vừa có dâm dược của Thiết Diện Điểu Trảo đưa cho, lại thêm võ công rất cao cường như vậy Thiến Thiến thoát sao khỏi bàn tay ma của y.
Chàng ngẫm nghĩ giây lát liền nhảy lên trên mái nhà định ra phía sau để tìm cửa sổ. Không ngờ, căn nhà này tuy có ba phòng nhưng chỉ phía đằng trước là có cửa sổ thôi, chứ đằng sau và hai bên đầu không có cửa gì cả.
Chàng đang vô kế khả thi thì bỗng thấy chỗ cách xa mình có một cái bóng người lướt qua, chàng vội giở hết tốc lực khinh công ra đuổi theo, chỉ trong nháy mắt đã sắp đuổi kịp rồi.
Dưới ánh trăng, chàng trông thấy người đó tóc bạc phơ, thì ra là Âm Bà Bà. Chàng cả mừng, vội tung mình nhảy tới cạnh bà ta, khẽ gọi:
- Âm lão tiền bối!
Chàng vừa lên tiếng gọi thì Âm Bà Bà bỗng ngồi thụp xuống và quay người lại nhắm ngực chàng tấn công luôn. Chàng vội giơ tả chưởng ra gạt tay của bà lão sang bên, rồi trầm giọng nói tiếp:
- Âm lão tiền bối! Tiểu bối là La Thiến Tứ đây mà!
Âm Bà Bà vội thâu chưởng lại, đã nhận ra là chàng, hớn hở vô cùng, vội khẽ hỏi:
- Sao bây giờ cậu mới tới? Các người kia đâu?
Thiên Tứ đáp:
- Tiểu bối về tới khách điếm, thấy các người còn chưa về tới, tiểu bối một mình đến đây trước. Có lẽ các người tới sau cũng nên.
Âm Bà Bà vội nói tiếp:
- Cậu đến thực vừa may, Thiến Thiến đã bị lọt vào tay của chúng. Già thấy một thân một mình không làm gì được, nên mới ra ngoài sơn trang đợi chờ. Mãi vẫn không thấy các người tới, già không sao nhịn được, lại vội lẻn vào trong này. Vừa rồi, suýt tý nữa thì gặp phải Thiết Diện Điểu Trảo…
Thiên Tứ vội đỡ lời:
- Tiểu bối cũng thấy tên ma đầu ấy vừa đi khỏi nơi đây. Hiện giờ, Thiến Thiến đang ở dưới phòng. Tiểu bối cảm thấy không có cách nào vào được bên trong cứu viện…
Âm Bà Bà lại cướp lời:
- Biết nó đang ở bên dưới, tại sao cậu không vào cứu nó?
Vì bà ta quá lo âu nên tiếng nói hơi to một chút, mười mấy đại hán ở dưới phòng đã nghe thấy đều ngẩng cả đầu lên. Thiên Tứ liền trầm giọng bảo bà ta rằng:
- Lão tiền bối hãy dụ bọn chúng rời khỏi nơi đây trước, tiểu bối sẽ biết xuống cứu Thiến Thiến sau.
Nói xong, chàng lộn một vòng và núp ngay xuống chỗ góc mái hiên. Chỉ trong nháy mắt, mười mấy tên đại hán đã lần lượt nhảy cả lên trên mái nhà. Âm Bà Bà liền vỗ tay một cái, quát bảo:
- Bọn ma quỷ kia, có giỏi ra đây đấu với Bà Bà này mấy hiệp?
Bọn đại hán bịt mặt liền múa đao kiếm xông lên. Âm Bà Bà tấn công luôn ba chưởng một lúc, rồi lại nhảy sang mái nhà khác, mồm vẫn mắng chửi:
- Có giỏi thì lại đây, xuống dưới đất chúng ta thi thố một phen.
Bọn đại hán bịt mặt chẳng nói chẳng rằng, cứ vội đuổi theo bà ta.
Thiên Tứ thấy Âm bà Bà đã dụ được bọn đại hán đi xa, vội nhảy ngay xuống dưới đất. Lần này, chàng không do dự gì hết, đi tới trước cửa sổ đã vội giơ tả chưởng lên che chở trước ngực, dùng hữu chưởng khẽ đẩy cửa sổ một cái, lẻn ngay vào trong phòng.
Lúc ấy, trong phòng không có một bóng người nào, nhưng đèn vẫn thắp sáng choang. Chàng lấy hai mủi Thoa la Thần trâm ra, tiến tới cửa phòng ở phía bên phải. Chàng còn e dè công lực của Bạch Ngạn Minh thâm hậu, nên mới cách ba bước chàng đã giơ tả chưởng lên khẽ phất một cái, một luồng chưởng phong đã hất tung tấm mành cửa lên. Nhưng trong phòng không có một bóng người nào. Chàng lại quay sang phòng bên phía trái, lật tấm màn cửa lên, thì thấy cửa phòng đóng kín. Chàng sực nghĩ đến Bạch Ngạn Minh ở trong phòng chắc đang hãm hiếp Thiến Thiến nên lo âu khôn tả, vội dùng chưởng phá cửa phòng xông vào bên trong.
Phòng này chỉ có một giường một kỷ, trên giường có một người đàn bà đầu tóc bù rối, đang nằm hướng mặt vào trong vách, mình đắp chăn, hình như đang ngủ say, nhưng không thấy Ngạn Minh đâu cả?
Chàng tưởng Ngạn Minh đã hiếp Thiến Thiến rồi, chàng lo âu khôn tả vội đi tới trước giường nắm vai thiếu nữ ấy lôi mạnh một cái và kêu gọi:
- Thiến Thiến! Thiến Thiến!
Thiếu nữ nằm trên giường từ từ quay mặt lại, Thiên Tứ trông thấy giật mình, lùi lại hai bước, thất thanh hỏi:
- Ủa, thì ra lại là cô!
Thì ra thiếu nữ nằm trên giường không phải là Thiến Thiến mà lại là Tô Xảo Yến đã cam tâm theo giặc.
Lúc này, Xảo Yến không còn là Xảo Yến trước kia nữa, mặt đã vàng khè, đầu tóc thì bù rối, quần áo xộc xệch, trợn to đôi mắt mệt nhọc và không có thần lên. Nàng trông thấy Thiên Tứ cũng phải giật mình kinh hãi, nhưng lại nhắm nghiền hai mắt lại, với giọng uể oải đáp:
- Phải! Là tôi đây… Sao Tứ đệ lại tới đây?
Thiên Tứ không có tâm trí gì nói chuyện phiếm với nàng, vội hỏi tiếp:
- Tôi hỏi cô nương, Bạch Ngạn Minh với… hiện giờ đi đâu rồi?
Xảo Yến thấy chàng hỏi như vậy, hai mắt bỗng sáng ngời, hình như bị kích thích rất mạnh và hỏi lại:
- Ngạn… Ngạn Minh đi đâu ư?
Thiên Tứ đáp:
- Tôi hỏi cô nương mà trái lại cô nương lại hỏi tôi. Vừa rồi, chính tôi thấy y với Thiến Thiến đang ở phòng bên ngoài, không thấy y đi ra ngoài cửa, mà sao lúc này lại không gặp y ở đâu hết?
Trong lúc nóng lòng sốt ruột, chàng quên Xảo Yến là người của phe địch, mà chàng không ra tay kìm chế nàng, trái lại chỉ hỏi thăm nàng như vậy thôi.
Xảo Yến kêu “ủa”, mặt lộ vẻ ai oán, rồi hai mắt nhắm nghiền lại, không nói năng gì nữa.
Thiên Tứ nhìn quanh phòng một vòng, thấy phòng này vuông vắn, mỗi bề dài chừng sáu bảy thước, chỉ có một cửa ra vào thôi, chứ không có cửa sổ và cửa khác. Như vậy, Ngạn Minh đã đem Trương Thiến Thiến đi đâu?
Xảo Yến nằm ở trên giường nhắm nghiền hai mắt lại, hình như nàng không cần đề phòng Thiên Tứ đột nhiên ra tay tấn công mình gì cả.
Thiên Tứ nhận thấy bây giờ muốn biết Ngạn Minh đưa Thiến Thiến đi đâu thì chỉ có một cách là hỏi thăm Xảo Yến thôi. Huống hồ bây giờ Âm Bà Bà đã lộ hình tích rồi, bọn giặc đã cảnh giác, thời giờ…
(Mất 2 trang bản scan)
- Tất nhiên tôi rất vui lòng cho Tứ đệ biết, nhưng không hiểu Tứ đệ định lấy gì để tặng lại cho tôi?
- Tôi đã nói rồi, tôi sẽ tha chết cho cô nương.
- Hà! Tôi không sợ chết và cũng không thèm sống nữa! Thù lao này của Tứ đệ tôi không cảm thấy hứng thú chút nào!
- Thế thì cô muốn lấy thù lao gì? Sao không nói trắng ra đi?
Không hiểu tại sao lúc này tinh thần của Xảo Yến lại sảng khoái hơn trước nhiều. Nàng gượng ngồi dậy, ngẩng mặt lên nói tiếp:
- Tôi không yêu cầu gì hết, chỉ cần Tứ đệ hôn tôi một cái. Dù Tứ đệ hôn xong có giết chết tôi ngay, tôi cũng cam tâm tình nguyện.
Thiên Tứ nghe nói kinh hãi vô cùng, vội lui về phía sau một bước, thất thanh đáp:
- Ồ! Vấn đề này…
Xảo Yến như ngây như ngất, lẩm bẩm nói tiếp:
- Tứ đệ còn nhớ những ngày giờ ở mục trường ở Lũng Tây không? Nhị ca với Kim Vũ hà hiếp Tứ đệ như thế nào? Tôi đối đãi với Tứ đệ ra sao? Tứ đệ còn nhớ có một lần ở ngoài thư phòng, bị Kim Vũ đánh, sau thầy đồ gọi Kim Vũ vào phạt đánh vào gang bàn tay, tôi còn đi lấy thước đến cho thầy đồ không? Y bị thầy đồ đánh luôn hai mươi cái thước, nên y tức giận đã dùng “Địa Sát Chưởng Pháp” đánh cho Tứ đệ bị thương…
Vừa nghe tới đó, Thiên Tứ đã gào thét:
- Cô nương đừng nói tiếp nữa! Đừng nói tiếp…
Người nào cũng vậy, không bao giờ quên được chuyện hồi còn thơ ấu cả.
Những lời của Xảo Yến vừa nói đều là những chuyện dĩ vãng của Thiên Tứ lúc hãy còn nhỏ làm việc ở mục trường Lũng Tây. Lúc ấy, quả thực Xảo Yến rất thương mến chàng, không khác gì là chị em ruột thịt vậy. Cũng vì mối tình ấy đã khiến Xảo Yến ngã vào trong bể tình không sao tự cứu nổi. Sau khi Thiến Tứ rời bỏ mục trường, Xảo Yến không quản ngại nghìn dặm xa xôi đuổi theo chàng và vì thất tình, nàng mới ngã vào lòng của Vương Mai như vậy, chứ thực sự nàng có yêu gì y đâu.
Xảo Yến càng nói càng hăng hái, quên cả mệt nhọc, rồi nàng cười khẩy nói tiếp:
- Tại sao tôi lại không nói nốt? Tứ đệ càng không muốn nghe, tôi càng muốn nói hết, để tứ đệ thử nghĩ kỹ lại xem, giữa hai ta người nào đã phụ người nào. Tôi phụ Tứ đệ hay Tứ đệ phụ tôi?...
Thiến Tứ càng nghe càng cảm thấy đau khổ và rầu rĩ lắc đầu lia lịa, đỡ lời:
- Dù tôi có không nên không phải với cô nương, nhưng cũng xin cô nương đừng có nhắc nhỡ đến những chuyện ấy nữa!...
Mặt lộ vẻ tươi cười, Xảo Yến nói tiếp:
- Nếu Tứ đệ cho mình là đại trượng phu, thì phải nên nhớ lại những ân tình xưa kia. Bây giờ võ công của Tứ đệ đã thành tựu rồi, lại được vợ đẹp nàng hầu xinh và còn được liệt vào hạng cao thủ trong võ lâm, được không biết bao nhiêu người khen ngợi. Nhưng Tứ đệ cũng phải nên nghĩ lại hồi thiếu thời, mình chỉ là một tên mục đồng rất tầm thường, lúc ấy ai thèm thương Tứ đệ? Ai thèm đoái hoài và ai thèm ái mộ tới…
Nghe tới đây, Thiên Tứ cảm thấy nóng lòng như thiêu, nước mắt nhỏ ròng xuống hoài, nhưng không nói được nửa lời.
Xảo Yến lại nói tiếp:
- Tôi cũng biết lúc này Tứ đệ coi tôi là con dâm phụ, một người đàn bà bần tiện, một con bé không biết liêm sĩ, hổ thẹn, cam tâm trụy lạc đi theo bọn ma quỷ. Nhưng vị đại anh hùng của tôi ơi, đại anh hùng có biết tại vì ai mà tôi ra nông nổi này không? Vì ai mà tôi phải đi vào con đường bi đát đau thương này hay không?...
Thiên Tứ không sao trả lời được, chỉ khẽ thở dài, mồm lẩm bẩm nói:
- Tôi… chả lẽ những lỗi lầm đó là do ta gây nên cả hay sao?
Xảo Yến ứa nước mắt vừa cười vừa nói tiếp:
- Những việc đó là đều do tôi tự mang vào thân, tất nhiên tôi không thể nào oán trách Tứ đệ được! Ai bảo ai mê muội, để tâm yêu mến một người đàn ông không yêu tôi chút nào? Ai biểu tôi đem lòng yêu thuần chính của mình ném vào trong chốn viễn vông hư vô? Bây giờ để cho Tứ đệ được trông thấy rõ hết!
Nói xong, nàng lật luôn cái chăn đắp trên người ra. Thiên Tứ vừa trông thấy người nàng thì càng kinh hãi thêm.
Thì ra Xảo Yến không mặc quần áo gì cả, đùi háng và đệm ở chỗ nàng nằm dính be bét máu tươi. Chàng ngẩn người ra, ấp úng hỏi:
- Tại… tại sao thế, hở cô nương?...
Xảo Yến ngẩng mặt lên đáp:
- Tại sao? Tại sao ư? Đó là sự báo ứng mà tôi phải chịu đấy! Nói thực cho Tứ đệ biết, tôi đã bị Ngạn Minh dày vò đến như thế này đấy! Tôn giá ấy đã luyện phương pháp Thái Bổ rất tàn nhẫn, chỉ trong một đêm trời tôi đã mất nửa mạng người cho y! Tôi chỉ còn nửa tính mạng nữa thôi, nhân đây tôi biếu cả cho Tứ đệ một thể!
Thiến Tứ trông thấy tình cảnh thảm khốc ấy thì trong lòng cảm khái khôn tả và còn cảm thấy trong tim và trên đầu óc của mình như đang có một con bọ bò đi bò lại và cấu xé vậy.
Tuy Xảo Yến tự mang vạ vào mình nên mới ra nông nổi này, nhưng Thiên Tứ nhận thấy nàng bị như thế, mình cũng phải chịu một phần trách nhiệm về mặt đạo nghĩa. Chàng liền nghĩ bụng:
“Ngạn Minh ác độc như vậy, có lẽ bây giờ Trương Thiến Thiến cũng…”
Nghĩ tới đó chàng lo âu khôn tả, vội đỡ lời:
- Thôi, những chuyện xưa cô nương đừng nhắc nhỡ đến nữa! Nếu cô nương đã có lòng cải tà quy chính thì chờ tôi cứu Thiến Thiến ra, tôi sẽ đem cô nương rời khỏi nơi đây luôn.
Xảo Yến rên rỉ, lắc đầu đáp:
- Tôi có rời khỏi nơi đây cũng chả sống được bao lâu nữa! Đàng nào cũng chết, thà chết ở chỗ nhơ bẩn này để mang xú danh vĩnh viễn một thể!
Thiên Tứ rất cảm động, tiến lên một bước an ủi Xảo Yến rằng:
- Thôi, cô nương đừng có nản chí như thế nữa, gắng sức mà hối cải đi, dù sao cũng chưa muộn mà!
Xảo Yến gượng cười đáp:
- Tạo sao tôi không thể rời khỏi nơi đây được. Dù có nói ra cho Tứ đệ biết cũng vô ích thôi! Tôi chỉ mong Tứ đệ đừng có quên con người đau khổ này, mà cho tôi được âu yếm giây lát thì dù có chết ngay bây giờ, tôi cũng cam tâm!
- Tôi chỉ là một phàm phu rất tầm thường, đâu đáng được cô nương coi trọng như vậy!
- Không! Tứ đệ là thần tượng số một của đời tôi! Khi Tứ đệ hãy còn nhỏ, cùng quẫn, nghèo nàn, ai ai cũng coi rẻ, mà tôi đã biết tương lai của Tứ đệ thế nào cũng không tầm thường rồi.
Thiên Tứ cảm động vô cùng, vội tiến lên ôm chặt lấy nàng hôn một nụ hôn thật dài, rồi nức nở kêu gọi:
- Chị Xảo Yến…
Xảo Yến cũng cảm động, rùng mình vội hỏi lại:
- Tứ đệ thử nói lại xem, hiền đệ đã gọi tôi là gì?
Thiên Tứ nghẹn ngào đáp:
- Tôi gọi là chi Xảo Yến, chị quên rồi hay sao? Trước kia ở mục trường Lũng Tây, tôi vẫn gọi chị như vậy. Có một lần tôi bị Kim Vũ đánh một trận, cấm tôi không được gọi chị như thế!
Xảo Yến thở dài một tiếng, rất hài lòng, nhắm nghiền hai mắt lại, cảm động đáp:
- Phải! Chỉ vì lần đó mà Tứ đệ tức giận bỏ đi không ở lại mục trường nữa!
Nàng gục đầu vào lòng Thiến Tứ, say sưa đắm đuối trong hồi tưởng vui tươi ấy, một lát sau nàng lại nói tiếp:
- Bấy nhiêu năm nay tôi chỉ mong có ngày được Tứ đệ gọi lại tôi như thế. Cho mãi đến hôm nay tôi mới được toại nguyện.
Sực nhớ đến Thiến Thiến, Thiên Tứ rỉ tai nàng khẽ hỏi:
- Chị Xảo Yến, bây giờ hoàn cảnh không cho phép chúng ta được gần gũi lâu thêm. Chị mau cho tôi biết hiện giờ Bạch Ngạn Minh đang ở đâu?
Xảo Yến bỗng giật mình đến thót một cái, đẩy chàng ra và thất kinh nói:
- Ồ! Tôi chỉ mải nói chuyện suýt tí nữa thì quên việc này! Tứ đệ mau đi theo tôi đi!
Nói xong, nàng nghiến răng mím môi chịu đựng, lê xuống dưới giường, thuận tay xé một miếng vải phủ ở trên giường quấn vào ngang lưng, rồi lảo đảo đi ra bên ngoài. Thiên Tứ vội đỡ lấy người nàng và khuyên rằng:
- Hiện giờ chị đi lại không tiện, chỉ cần nói cho tôi biết chỗ đó ở đâu, tôi sẽ đi tìm kiếm lấy…
Xảo Yến lắc đầu đáp:
- Không! Nơi đó bí ẩn lắm! Nhất thời Tứ đệ không thể nào tìm thấy được đâu!
Tuy nàng đi lại một cách rất khó khăn nhưng vẫn nghiến răng, mím môi cố chịu đựng sự đau đớn mà đi đến chỗ cửa phòng, rồi dẫn Thiên Tứ sang phòng bỏ trống ở cạnh đó, mà lúc nãy Thiên Tứ đã vào rồi.
Thiên Tứ thấy thế ngạc nhiên hỏi:
- Trong phòng này không có người, tôi đã vào qua rồi. Sao Xảo Yến tỷ lại đưa tôi vào đây?
Xảo Yến chỉ tay vào một cái kỷ trà nho nhỏ ở trong một góc phòng và đáp:
- Tứ đệ đến quay cái kỷ trà kia về phía trái ba lần, rồi quay về phía phải hai lần.
Thiên Tứ thấy nàng ta nói như thế bán tính bán nghi, nhưng vẫn nghe lời nàng ta mà đi tới chỗ góc phòng, hai tay nắm lấy hai góc kỷ trà mà quay sang trái ba lần rồi lại quay sang phải hai lần.
Quả nhiên, chàng vừa quay xong thì trên tường chỗ chiếc giường nhỏ đã có tiếng kêu “lách cách” và đã lộ ra một cái cửa cao hừng bảy thước và rộng chừng năm thước liền.
Xảo Yến khẽ dặn chàng tiếp:
- Tứ đệ cứ xuống bên dưới đi. Đây là đường bí mật đấy. Rồi đệ đi thẳng đến mật thất bên dưới. Dưới đó còn có một con đường đi thẳng ra ngoài sơn trang. Xin thứ lỗi, tôi không còn đủ năng lực giúp Tứ đệ thành công, mong Tứ đệ cẩn thận một chút!
Thiên Tứ nóng lòng cứu viện Trương Thiến Thiến, chàng vội bước chân vào cái cửa ngầm đó, thì Xảo Yến bỗng kêu gọi:
- Thiên Tứ…
Thiên Tứ giật mình vội ngừng bước quay đầu lại, thấy Xảo Yến đang ứa nước mắt ra nhìn mình một cách rất tình tứ. Chàng cũng phải mủi lòng, khẽ hỏi:
- Xảo Yến tỷ còn có chuyện gì nữa?
Xảo Yến đứng ngẩn người ra nhìn chàng một hồi, rồi xua tay đáp:
- Không có gì cả! Tứ đệ hãy đi đi!
Nói xong, nàng ôm mặt vừa khóc vừa chạy ra khỏi phòng ấy luôn.
Thiên Tứ thấy thế rất cảm động, khẽ thở dài một tiếng và cũng phải ứa hai giọt lệ anh hùng. Nhưng lúc này Thiến Thiến đang nguy nan, chàng đành phải đánh liều chạy thẳng xuống dưới hầm…
Đường hầm ấy kiến trúc rất kiên cố và rộng rãi, hai bên vách đều có thắp đèn sáng như ban ngày.
Thiên Tứ một mặt vận chân khí lên bảo vệ lấy thân thể, một mặt thì đi nhanh như bay mà tiến thẳng vào trong hầm. Chỉ trong nháy mắt chàng đã đi hết con đường hầm ấy và đã tới trước ba căn phòng cửa đều đóng kín mít.
Chàng không kịp xem xét từng phòng một, vội vận chân lực vào song chưởng dùng hai tay với một chân phá luôn ba cánh cửa đó cùng một lúc, mồm thì kêu gọi:
- Thiến Thiến! Thiến Thiến!...
Chàng vừa gọi tới tiếng thứ hai thì phòng bên trái đã có tiếng người quát hỏi vọng ra:
- Ai đó?
Tiếp theo đó có một bóng người nhanh như điện chớp phi ra, chàng đã trông thấy rõ người đó là Thái Bạch Thần Tú.
Thấy Ngạn Minh mặc quần áo nguyên vẹn, Thiên Tứ mới hơi yên dạ, liền quát hỏi:
- Lão thất phu không biết sĩ nhục và hổ thẹn kia. Thiên Tứ ta đặc biệt tới đây lùng kiếm ngươi!
Chàng vừa nói vừa múa chưởng nhắm Ngạn Minh tấn công luôn.
Vừa trông thấy Thiên Tứ, Ngạn Minh cũng phải thất kinh kêu “ủa” một tiếng, đồng thời y cũng vội giơ tả chưởng lên chống đỡ. Chưởng lực của hai người va đụng nhau kêu đến “bùng” một tiếng. Người của Ngạn Minh hơi lảo đảo, còn Thiên Tứ thì bị đẩy lui về phía sau một bước.
Ngạn Minh thấy thế mặt biến sắc, cười khẫy và nói:
- Không ngờ tiểu tử tiến bộ nhanh chóng đến như thế này!
Nói xong y lại vội lui ngay vào trong phòng.
Thiên Tứ vội theo ngay vào, chàng thấy Thiến Thiến mặt đang đỏ bừng, khuy áo đã bị cỡi gần hết, đang tựa vào mép giường lớn, hai mắt như say như sưa. Chàng biết ngay nàng đã bị uống phải thứ thuốc độc đó rồi.
Ngạn Minh vội chạy tới giường, cầm lấy cây thiết quài quát bảo:
La Thiên Tứ, ngươi tự dấn thân vào chỗ chết thì đừng có trách lão phu. Mau rút khí giới ra đi, lão phu sẽ giúp ngươi về tây phương cực lạc ngay.
Thiên Tứ tay phải cầm sẵn hai mũi Thoa la thần trâm, nghiến răng mím môi mắng chửi:
- Trước kia, chúng ta kính trọng ngươi là một vị cao thủ đương thời, không ngờ ngươi lại là một con ma sắc như thế này! Ngày hôm nay Thiên Tứ ta chỉ hai bàn tay không cũng đủ khiến ngươi tự mang lấy ác quả vào thân, vì ngươi đã làm quá nhiều tội ác rồi!
Ngạn Minh cười khẫy nói tiếp:
- Thằng nhỏ chưa hết hôi sữa này mà cũng dám nói khoác nói lác như vậy! Mau nộp mạng đi!
Y vừa nói vừa múa thiết quài nhằm ngực Thiên Tứ điểm luôn.
Thiên Tứ cũng biết võ công của Ngạn Minh rất lợi hại, chàng vội giơ tả chưởng lên quay một vòng và dùng ngón tay điểm ngay vào gậy của đối phương, chân thì sử dụng “Quỷ ảnh bách biến” bộ pháp để tránh né. Nhưng lúc nào chàng cũng đứng ở phía cửa phòng, đối phương không thể đào tẩu được.
Ngạn Minh thấy thế cười khẫy một tiếng, múa tít cây thiết quài nhắm lưng Thiên Tứ quét tới.
Thiên Tứ không muốn thẳng tay chống đỡ thiết quài của đối phương mà quay mình tránh né thôi, nhưng địch thủ lại tấn công liền ba thế một lúc nên bắt buộc chàng phải lui ra ngoài cửa phòng.
Thiên Tứ đã định tâm không để cho Ngạn Minh tẩu thoát cho nên chàng mới chiếm chỗ cửa phòng. Không ngờ, đối phương quá lợi hại nên chàng bị đẩy ra ngoài cửa phòng luôn. Không thấy mặt Thiến Thiến, lòng chàng càng hoảng sợ thêm, cửa phòng lại chật hẹp không thể sử dụng Thoa la thần trâm. Chàng nóng lòng vội thâu thần trâm lại, sử dụng đôi bàn tay xông lên tấn công tới tấp định đẩy đối phương lui vào trong phòng như trước.
Thiết quài của Ngạn Minh múa lên nhanh như gió mạnh như bão táp. Thiên Tứ lại tay không nên không thể nào đẩy được y lui vào trong phòng nữa.
Chỉ trong giây lát đôi bên đã đấu được ba mươi hiệp, càng đấu Thiến Tứ càng lép vế. Lúc này, chàng mới hối hận là mình đã không đem theo khí giới.
Chàng bỗng thấy chỗ cạnh cửa phòng, trên vách tường có treo một ngọn đèn. Ngọn đèn ấy tuy bằng sành nhưng sợi dây treo lại bằng sắt. Chàng liền nhanh tay giật luôn ngọn đèn và cả sợi dây xuống, mồm thì quát lớn:
- Lão thất phu, mau coi đây!
Nói xong, chàng ném luôn ngọn đèn ấy vào người của Ngạn Minh tức thì.
Ngạn Minh thấy một luồng ánh sáng phi tới, y vội tung mình nhảy lên. Dầu ở trong bầu đèn đổ lai láng trên mặt đất và đã thấy lửa bốc cháy.
Ngạn Minh thấy dưới đất toàn là lửa cả, không có chỗ để chân, liền vội nhảy ngay vào trong phòng.
Khi nào Thiên Tứ chịu bỏ lỡ dịp may ấy, vội nhảy theo vào luôn, tay phải lại lấy ra ba mũi Thoa la thần trâm cầm sẵn. Người chàng chưa xuống tới mặt đất thì tay phải đã ném luôn ba mũi thần trâm liên hoàn bắn ra một lúc.
Thoa la thần trâm nhỏ như sợi tóc, khi bay ra lại không có một tiếng động nhỏ nào nên rất khó tránh né. Nhưng Ngạn Minh đã thấy chàng giơ tay lên ném, biết ngay chàng sử dụng ám khí, y vội giơ tả chưởng lên phất một cái, chưởng phong của y đã dồn ra luôn. Chỉ nghe thấy bên trái có tiếng kêu “coong” rất khẽ, hình như có hai kim khí ở trong phòng va đụng nhau vậy.
Nghe thấy tiếng kêu đó, Ngạn Minh rất thắc mắc, vừa ngẩn người ra thì đã thấy vai bên trái tê tái, trong lòng hoảng sợ vô cùng, vội giơ thiết quài lên che lấy ngực, rồi qauy đầu lại nhìn, nhưng không thấy gì cả.
Thiên Tứ đã hạ chân xuống đất, thấy lửa ở cửa phòng càng cháy càng to, chàng không muốn tiếp đấu với Ngạn Minh nữa, vội chạy tới trước giường, kéo tay Thiến Thiến và nói:
- Chạy mau! Ngu huynh đoạn hậu cho!
Thiến Thiến như ngây như ngất, dửng dưng đáp:
- Còn đi đâu nữa? Nơi đây chả thích thú hay sao?
Thiên Tứ vội nói tiếp:
- Lửa sắp cháy đến nơi rồi…
Chàng đang nói tới đó thì Ngạn Minh đã quát lớn, mua quài nhằm sau lưng chàng bổ tới. Thiên Tứ không cần quay đầu lại, chỉ đưa tay trái về phía sau chộp lấy thiết quài, dùng sức đẩy mạnh một cái, rồi nói:
- Bước đi! Hôm nay, ta tạm thời tha chết cho ngươi!
Lạ thực, Ngạn Minh công lực thâm hậu biết bao, nhưng khi thế quài ấy của y đánh vào tay Thiến Tứ như trẻ con đánh người lớn vậy, không có một chút hơi sức nào hết. Trái lại còn bị Thiến Tứ đẩy mạnh một cái, y đã loạng choạng lui về phía sau bốn năm bước và ngã ngồi phịch xuống đất luôn.
Ngạn Minh cả giận, thực sự chưa bao giờ y lại bị sỉ nhục như thế này cả, vội tung mình nhảy tới, vận mười thành công lực múa quài xông lên tiếp. Ngờ đâu, y vừa vận chân khí, mới thấy Tương đài đại huyệt đã bị trắc trở, chân khí không sao thông qua được nữa.
Y giật mình kinh hãi, lại thử vận khí lần nữa. Mặt y đã tái mét dần, không hiểu tại sao lại có hiện tượng như thế…
Lúc ấy, ngọn lửa đã bốc cháy cao, sắp sửa bịt kín cửa phòng rồi. Thiên Tứ vội hỏi:
- Thiến Thiến, sao còn không chịu đi?
Thiến Thiến cứ như người mất hồn vía, hai tay cứ nắm lấy ngực áo, mồm thì la lớn:
- Em hoảng sợ lắm! Hình như có con trùng đang bò ở trong người em! Đại ca mau mỗ bụng em ra xem…
Thiến Tứ biết nàng đã bị thuốc độc làm mê man tâm trí, bất đắc dĩ chàng phải điểm huyệt câm của nàng, rồi kéo nàng lớn bước chạy luôn.
Ngạn Minh bỗng lớn tiếng quát hỏi:
- Họ La kia, ngươi dùng dược trâm gì ám hại lão phu như thế?
Thiến Tứ quay đầu lại, lạnh lùng đáp:
- Những hạn như ngươi, đáng lẽ ta đã cho một chưởng kết liễu tính mạng cho rồi. Nhưng La mỗ tạm thời tha chết cho ngươi và chỉ mười hai tiếng đồng hồ sau, võ công của ngươi sẽ bị phế hết. Từ nay trở đi ngươi sẽ không còn thị võ công mà tác quai tác quái nữa! Có mau đào tẩu đi không, còn đợi chờ gì nữa?
Nói xong, chàng cắp Thiến Thiến đi theo đường hầm mà lên trên căn phòng trống hồi nảy. Chàng sực nhớ đến Xảo Yến hãy còn ở phòng bên vội chạy sang xem, thì không còn thấy hình bóng của nàng ta đâu nữa. Chàng khẽ thở dài rồi vọt qua cửa sổ đi luôn.
Lúc ấy, Âm Bà Bà đang ở đàng xa, đi từng nhà một tìm kiếm người. Đã có mấy nhà bị lửa bốc cháy. Âm Bà Bà thấy Thiên Tứ đang cắp đồ đệ của mình phi tới, và thấy Thiến Thiến bình yên vô sự thì mừng rỡ khôn tả, vừa cười vừa nói:
- Thực là hên cho bọn ma đầu, đêm nay chỉ có hai chúng ta mà đã phá tan hoang được sào huyệt của bọn chúng. Và già này đã giết được khá nhiều kẻ địch, cũng có thể gọi là nguôi được một phần nào cơn giận. À, hiền điệt có thấy lão già họ Bạch không?
Thiên Tứ gật đầu, rồi kể chuyện mình cho bà ta hay, nhưng chàng giấu chuyện Xảo Yến.
Âm Bà Bà nghe xong, dậm chân một cái và nói:
- Tại sao lại không giết y? Để cho y sống có phải là hậu họa vô cùng không?
Thiến Tứ đáp:
- Võ công của y sẽ mất hết. Bấy giờ y chỉ như người thường thôi, thì còn hậu họa gì nữa?
- Hiền điệt quên là Thiết Diện Điểu Trảo đã dùng Thoa la thần trâm để đả thương ngươi hay sao? Y có thần trâm thì tất phải có thuốc giải, thế nào y chả cho lão quỷ ống thuốc giải?
Thiên Tứ mới vỡ lẽ và đáp:
- Quả thực tiểu bối đã quên bẵng điều đó!
Âm Bà Bà lại hỏi tiếp:
- Đường hầm ở đâu, mau nói cho già biết, để già vào diệt trừ tên ác cẩu ấy đi?
Thiên Tứ bèn nói rõ đường lối cho bà ta hay. Âm Bà Bà vội đi luôn. Nhưng một lát sau đã thất vọng quay trở lại, nói:
- Trong đường hầm đã bị lửa bốc cháy, không biết y đã tẩu thoát được chưa?
Hai người lại khám xét ở trong nông trang ấy một lượt. Đồng đảng của Thiết Diện Điểu Trảo đã chạy hết, ngoài ba đại hán bịt mặt bị Âm Bà Bà đánh chết ra thì không còn một bóng người nào. Không những không thấy Thiết Diện Điểu Trảo mà cả Trị Toàn với Vương Mai cũng không biết đào tẩu đi đâu mất, nên hai người đành phải ra khỏi nông trang đó.
Trong khi đi về thì trời đã sắp sáng tỏ. Hai người vừa đi tới giữa đường đã gặp Thương Nguyên với Lục Như Cư Sĩ vội vàng chạy tới. Mới gặp nhau, Âm Bà Bà đã vừa tươi cười vừa kể lại chuyện đánh phá sào huyệt của Thiết Diện Điểu Trảo như thế nào cho Thương Nguyên với Lục Như Cư Sĩ nghe.
Thiên Tứ bỗng hỏi đến Dương Ngọc Hồ, Thương Nguyên thở dài đáp:
- Khi lão phu về tới khách điếm chỉ thấy có Hàn cô nương với Âm huynh hai ngươi thôi, và đợi chờ mãi không thấy có người nào về nữa. Lão phu lo âu hiền tế với Âm Bà Bà không đủ sức đối phó với bọn ma đầu, vì vậy mới lên đường để đi giúp sức cho hiền tế và giữa đường lại gặp Lục Như Cư Sĩ chứ không gặp Dương huynh đâu cả.
Thiên Tứ thất kinh nói:
- Như vậy, Thiến Thiến cũng chưa về khách điếm ư?
Thương Nguyên rầu rĩ, lắc đầu đáp:
- Không hiểu con bé đi đâu đến giờ vẫn chưa thấy về, cho nên lão phu mới bảo Hàn cô nương canh giữ khách điếm và một mình ra đây.
Thiên Tứ nghe xong lẳng lặng nghĩ ngợi. Chàng ngạc nhiên vô cùng, vì chàng biết Hoa Thiến Thiến xưa nay hành sự rất thận trọng, kinh nghiệm giang hồ cũng rất phong phú. Trong ba nàng chỉ có nàng ta là người khôn ngoan và thông minh hơn hết. Bây giờ nàng đi lâu như thế mà chưa trở về khách điếm, chắc thế nào cũng có chuyện gì chớ không sai?
Chàng nghĩ như vậy thôi chứ không nói ra cho mọi người hay.
Lục Như Cư Sĩ thấy Trương Thiến Thiến mê man bất tỉnh liền hỏi:
- Trương cô nương làm sao thế? Có phải cô ta uống phải thuốc độc đấy không?
Thiên Tứ vội đáp:
- Nàng bị Bạch Ngạn Minh dùng thuốc độc làm cho mê man, đem nàng vào trong mật thất ở dưới đường hầm. Cũng may tiểu bối tới kịp cứu nàng ra. Nhưng thần trí của nàng đã mê man, cho nên tiểu bối mới phải điểm vào huyệt đạo cho nàng ngủ thiếp đi, để tiện đem ra khỏi ổ ma ấy.
Lục Như Cư Sĩ sầm nét mặt nói:
- Theo Lưu mỗ nhận xét, trong người của Trương cô nương bị một thứ độc dược kích động, nếu bế huyệt quá lâu sẽ bị tai hại không nhỏ.
Âm Bà Bà vội hỏi:
- Cư Sĩ đã biết rõ như vậy, chẳng hay có cách gì cứu chữa cho nó không?
Lục Như Cư Sĩ lắc đầu đáp:
- Theo nhận xét của lão phu thì chắc Trương cô nương đã uống phải một thứ dâm dược!
Thiên Tứ vội gật đầu xen lời nói:
- Đúng! Chính là thứ thuốc hạ lưu ấy đấy!
Lục Như Cư Sĩ nói tiếp:
- Nếu là người đàn bà con gái khác, nhất là người có chồng thì chỉ cần vợ chồng giao hợp, âm dương tương tế là khỏi ngay. Nhưng với Trương cô nương thì lại không giản dị như thế…
Âm Bà Bà vội hỏi:
- Sao lại không giản dị?
Lục Như Cư Sĩ tiếp:
- Vì Trương cô nương là người có Lục âm quỷ mạch.
Thiên Tứ vội đỡ lời:
- Đúng thế!
Lục Như Cư Sĩ thở dài, nói tiếp:
- Vì thế mới khó chữa. Thuốc đó vào trong người cô ta bị âm mạch dồn lên trên đầu óc nên rất khó hóa giải, rồi quên hết mọi sự mà như điên như khùng! Lão phu chỉ có biết như thế thôi. La thiếu hiệp cũng là người giỏi về y đạo, chẳng hay thiếu hiệp cho lời nói của lão có đúng không?
Thiên Tứ nghe nói kinh hãi vô cùng, vội đáp:
- Tiểu điệt không nghĩ tới điều đó! Như vậy Thiết Diện Điểu Trảo cố ý bảo Ngạn Minh cho nàng uống thứ dâm dược đó là có âm mưu độc kế.
Lục Như Cư Sĩ lại nói tiếp:
- La thiếu hiệp nói rất đúng! Chắc Thiết Diện Điểu Trảo biết Trương cô nương là con gái cưng của Trương hầu gia đang điên khùng đi tìm kiếm con gái. Nếu nhất đán Trương hầu gia trông thấy con gái cưng đi theo chúng ta mà lại biến thành điên khùng như vậy, thì thế nào hầu gia cũng không để yên cho chúng ta. Như vậy, có phải là kế vu oan giá họa của tên ma đầu ấy…
Ông ta vừa nói tới đó, Thương Nguyên các người đã biến sắc mặt, đồng thanh hỏi:
- Như vậy thì biết làm sao bây giờ?
Người Hai Đầu Người Hai Đầu - Trần Thanh Vân Người Hai Đầu