I love to lose myself in other men's minds.... Books think for me.

Charles Lamb

 
 
 
 
 
Tác giả: Trần Thanh Vân
Thể loại: Kiếm Hiệp
Nguyên tác: Lưỡng Thủ Quái Nhân
Biên tập: Buusan Nguyen
Upload bìa: Azazel123
Số chương: 62
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 8477 / 50
Cập nhật: 2018-02-01 21:41:59 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 37: Dị Nhân Cảm Đức Truyền Thụ Tuyệt Nghệ - Phi Trâm Thị Oai Trấn Kinh Quần Hùng
ộc Cô Nữ đang cố ý cùng Trương Thiến Thiến ra chỗ dây thép để gặp Độc Cô Quân nhưng bỗng nghe có tiếng kêu “coong”, sợi dây đứt ngay ở chỗ quãng nối, cả hai đều giật mình kinh hãi, thất thanh kêu la một tiếng, không hẹn mà nên, cùng nhảy ra bên ngoài.
Trương Thiến Thiến lớn tiếng hỏi:
- Tại sao thế? Tại sao thế?
Nàng nóng lòng muốn gặp chồng, đã tốn không biết bao nhiêu hơi sức mới nối lại được sợi dây, ngờ đâu lại bị đứt lần nữa, nàng không kinh hoảng sao được?
Trong lúc nàng đang kinh hãi và bàng hoàng, thì bỗng nghe thấy phía sau có tiếng người cười ha hả và nói:
- Ngươi khỏi lo, sợi dây này đã mủn rồi, có nối lại cũng vô ích thôi.
Hai người đều giật mình quay đầu lại, mới hay phía sau lưng đang có hai người đứng sát cánh nhau, miệng tủm tỉm cười. Một người là ông cụ tóc bạc mặc áo dài, còn một người nữa chính là Thiên Tứ.
Thiến Thiến cả mừng, vội chạy lại ôm chặt lấy Thiên Tứ, miệng thì la lên:
- Thế ra đại ca đã làm đứt sợi dây à?
Thiên Tứ vừa cười vừa đáp:
- Độc Cô lão tiền bối nói, dây đứt mà nối liền đã ứng vào lời thề của hai vị tiền bối, nên từ giờ trở đi Độc Cô tiền bối đã quyết định dọn sang bên này ở, cho nên dù sợi dây đó không han rĩ, cũng không dùng đến nữa.
Thiến Thiến lại la tiếp:
- Như vậy thật hay lắm! Phải nên làm như thế mới đúng với ý trời.
Hai người mãi nói chuyện không nghe thấy đôi vợ chồng quái nhân lên tiếng, Thiên Tứ quay đầu lại nhìn thấy Độc Cô Quân đứng ở bên cạnh vợ, mồm há hốc nhưng không tiện nói ra tiếng, vẻ mặt bẽn lẽn khôn tả. Độc Cô Nữ thì sầm nét mặt lại, quay đầu đi không thèm đếm xỉa tới.
Tình cảnh này không giống một đôi vợ chồng già đã trên năm mươi tuổi mà lại giống hệt một đôi nam nữ tuổi trẻ trong lòng vui cười, mặt lại lộ vẻ hổ thẹn bẽn lẽn. Độc Cô Quân thử luôn mấy lần, rốt cuộc vẫn không có can đảm nói, đành phải quay đầu lại nhìn Thiến Thiến với Thiên Tử, nhún vai một cái tỏ vẻ bất đắc dĩ.
Thiên Tứ khẽ bảo vợ cưng rằng:
- Thiến muội, việc này phải phiền hiền muội sang giúp hai vị ấy một tay mới được. Hiền muội hãy khuyên bà ta…
Thiến Thiến cười khì một tiếng rồi đáp:
- Việc của hai vị ấy thì hai vị ấy phải giải quyết lấy, người ngoài không giúp được đâu. Đi, chúng ta hãy ra đằng kia lánh mặt. Em cam đoan, chỉ một lát nữa là…
Thiên Tứ nhận thận thấy Thiến Thiến nói có lý. Thế rồi hai người dắt tay nhau đi ra đằng xa. Độc Cô Nữ vội vàng kêu gọi:
- Thiến nhi, không được đi đâu hết…
Thiến Thiến không hổ hẹn gì cả, vừa cười vừa đáp:
- Chúng con ra đằng này một lát sẽ quay trở lại. Vợ chồng tiền bối tái đoàn viên cũng cần phải nói với nhau…
Độc Cô Quân cũng vội lên tiếng:
- Giỏi thật! Tiểu tử đã uống của lão phu hai viên thuốc giải, chả lẽ ngươi lại không giúp lão phu một chút hay sao?...
Thiên Tứ chỉ cười chứ không trả lời, vẫn cùng Thiến Thiến càng đi càng xa.
Độc Cô Quân dậm chân xuống đất một cái, nói tiếp:
- Tiểu tử thấy sắc quên nghĩa có khác, đã gặp được vợ rồi, hỏng muốn đền ơn nữa.
Độc Cô Nữ lại gọi tiếp:
- Bảo con quay trở lại, không được đi đâu hết. Ta với ông ấy không có chuyện gì đáng nói...
Thiên Tứ xen lời nói:
- Tuy lão tiền bối không có chuyện gì kể lể với nhau, nhưng vợ chồng tiền bối khốn khổ lắm mới đoàn tụ được, đang cần phải nói rất nhiều chuyện với nhau. Thôi, xin lỗi hai vị nhé…
Độc Cô Nữ bỗng kêu “hừ” một tiếng bằng giọng mũi. Độc Cô Quân Uất Trì Phi vội hỏi:
- Bà kêu “hừ” như thế làm chi?
Độc Cô Nữ giận dữ đáp:
- Ông không có quyền can thiệp vào việc của tôi. Tôi thích kêu “hừ” thì tôi cứ kêu như thế đấy. Hừ hừ hừ…
Thấy vợ trả lời như vậy, Uất Trì Phi đã không tức giận thì chớ, lại còn cười ha hả. Độc Cô Nữ lại quát hỏi tiếp:
- Ông cười gì thế? Có gì đâu mà đáng cười như thế?
- Bà có quyền gì can thiệp vào việc tôi cười cơ chứ? Tôi thích cười thì tôi cười đấy. Hà hà hà…
- Hừ! Không biết xấu hổ, mượn cớ để nói chuyện với người ta.
- Bà lên tiếng nói trước chứ có phải là tôi lên tiếng nói trước đâu!
- Ai thèm nói chuyện với ông? Có giỏi thì đừng có sang bên này!
- Sao bà lại sai con nhỏ đánh đu sang bên đó mời tôi làm chi?
- Cái gì? Tôi cho con nhỏ sang mời ông ư?
Độc Cô Nữ tức đến mắt trợn tròn xoe, vội quay người lại. Uất Trì Phi cũng thừa cơ tiến lên một bước và đáp:
- Nếu bà không cho chúng sang mời thì khi nào tôi lại sang bên này. Đi, chúng ta đi hỏi chúng xem ai phải ai trái? Thiến Thiến! Thiến Thiến!
Uất Trì Phi vội kéo tay bà ta, lại nói:
- Tôi có nói bậy đâu mà tôi sợ không dám đi đối chứng.
Độc Cô Nữ bị ông ta nắm lấy tay mình, trống ngực bỗng đập rất mạnh, hai má đỏ bừng như thoa son vậy. Cảm giác này hai mươi tám năm nay đến giờ mới được hưởng thụ lại, nên bà ta không nỡ dằn tay ra.
Hai người không hẹn mà nên, cùng ngừng bước nhìn nhau, trong mắt của Uất Trì Phi như mộng như si, lộ liễu sự khát vọng với phấn khởi và hình như có rất nhiều điều muốn kể lể vậy. Độc Cô Nữ cũng cảm thấy sự tức giận giữ ở trong lòng hai mươi tám năm, nay bỗng tiêu tán hết, nên bà từ từ cúi đầu xuống.
Hai người xê dịch dần, mình mẩy hai người củng gần nhau dần. Lúc này cả hai người đều hối hận và trong lòng cảm thấy vui vẻ đầy đủ…
Không hẹn nhau mà nên, cà hai cùng ôm chặt lấy nhau và cả hai người cũng cảm thấy mình đã thẻ như hồi trước.
Một lát sau, đằng xa bỗng có tiếng cười và tiếng người hỏi vọng tới:
- Thế nào? Bây giờ hai vị tiền bối có còn cần hai vợ chồng tiểu bối giúp nữa hay không?
Hai vợ chồng ông già bà già giật mình kinh hãi. Độc Cô Nữ vội đẩy Uất Trì Phi ra và khẻ nói:
- Chỉ tại anh trước để cho bọn trẻ trông thấy, chúng cười cho đấy.
Thiên Tứ với Thiến Thiến đã dắt tay nhau đi tới. Thiến Thiến vừa đi vừa nói:
- Đại ca đã thấy lời em nói đúng chưa?
Thiên Tứ đáp:
- Tính mạng chúng ta đều nhờ hai vị tiền bối ban cho, có mau ra cảm tạ hai vị tiền bối không? Còn cứ cười cười nói nói như thế làm chi nữa?
Cả hai vợ chồng đều quỳ xuống, cung kính vái vợ chồng Độc Cô Quân ba lạy.
Uất Trì Phi và vợ vội đỡ hai người dậy, rồi đồng thanh nói:
- Hai người đừng có cám ơn như thế. Vợ chồng chúng ta đã lìa xa nhau hai mươi tám năm, nếu ngày hôm nay không nhờ vợ chồng ngươi thì có lẽ đời này vợ chồng ta cũng chưa hòa hợp được. Như vậy vợ chồng ngươi mới là ân nhân của vợ chồng ta.
Thiên Tứ chắp tay vái một lạy và nói tiếp:
- Lão tiền bối là võ lâm Thái Đẩu, nếu không được lão tiền bối giúp cho thì có lẽ tiểu bối đã biến thành phế nhân. Vậy tiền bối phải để cho tiểu bối cảm tạ mới được.
Uất Trì Phi vừa cười vừa nói tiếp:
- Vì việc ngươi bị thương, lão phu mới nhớ ra được một việc. Vợ chồng lão được hai vị giúp cho, thịnh tình này không biết lấy gì báo đáp. Một chút vật mọn này tạm gọi là lễ vật của lão phu tặng cho.
Nói xong, ông ta móc túi lấy ra một lọ thuốc với một bó kim nho nhỏ ra đưa cho Thiên Tứ, sau lại lấy thêm một cái bao da tay rất đặt biệt đưa cả cho Thiên Tứ, rồi thận trọng nói tiếp:
- Đây là Thoa La thần trâm, một môn tuyệt nghệ của sư môn lão phu, xưa nay không truyền cho người ngoài bao giờ. Vì cảm thịnh tình của cậu, lão phu phá lệ đặc bệt truyền thụ riêng cho một mình cậu. Nhưng cậu phải tuân theo ba vấn đề này mới được…
Thiên Tứ vội quỳ xuống đáp:
- Xin lão tiền bối cứ dạy bảo.
Uất Trì Phi nói tiếp:
- Vì lão phu nghe nói Thiết Diện Điểu Trảo đã luyện thành công Thoa La thần trâm của bổn môn, đáng lẽ lão phu phải đích thân đích thân đi gặp y để hỏi xem y học lỏm được tuyệt nghệ này ở đâu. Nhưng phần vì lão phu ẩn dật trong núi sâu đã lâu, không còn thiết gì danh lợi nữa. Phần thứ hai, nơi đây là thiên hiểm tuyệt địa, vợ chồng lão phu cũng không muốn rời khỏi chốn này nữa. Tuy cậu không phải là người của bổn môn, nhưng lão phu đã truyền thần châm này cho, cậu phải làm ba việc cho lão phu. Việc thứ nhất là cậu phải điều tra ra xem Thiết Diện Điểu Trảo học lỏm ở đâu được môn tuyệt nghệ này?
- Tiểu bối quyết dùng toàn lực để diệt trừ Thiết Diện Điểu Trảo với đồng đảng của y và thế nào cũng xin điều tra ra vấn đề ấy.
Thấy Thiên Tứ nói như thế, Uất Trì Phi gật đầu nói tiếp:
- Thần trâm là một thứ kim độc khó hóa giải nhất, nếu không có thuốc giải của bổn môn thì dù đối phương có võ công cao siêu đến đâu, mười hai tiếng đồng hồ sau sẽ biến thành phế nhân. Tuy cậu đã được truyền những độc trâm này, nhưng phải bất đắt dĩ lắm hay kẻ địch quả thật là một người độc ác, không sao tha thứ đ]ợc thì cậu mới được phép sử dụng môn thần trâm này để đối phó. Đó là điều thứ hai mà lão phu cần cậu phải làm cho được.
- Tiểu bối xin tuân lệnh.
Uất Trì Phi trỏ vào cái bao tay, nói tiếp:
- Bao tay này chuyên dùng để bắt và thâu Thoa la thần trâm. Nếu cậu còn gặp Thiết Diện Điểu Trảo, thì cậu nên đeo ngay cái bao tay vào, như vậy có thể bắt được độc trâm của y ném ra mà không sợ bị thương. Nhưng sư môn của lão phu chỉ có một đôi bao tay này thôi. Khi nào cậu sử dụng xong và diệt trừ được tên Thiết Diện Điểu Trảo rồi, thì phải đem ngay đôi bao tay này tới đây trao trả cho lão phu. Đó là điều thứ ba mà lão phu muốn cậu phải làm theo đây.
Thiên Tứ nhất tuân theo vái lạy lần nữa, rồi cùng Thiến Thiến cáo từ vợ chồng Độc Cô Quân đi luôn.
Độc Cô Nữ bỗng kêu gọi:
- Hãy khoan đã. Lão già có bửu bối gia truyền để tạ tiểu tử rồi. Còn mụ già này phải truyền thụ mấy miếng vỏ cho con nhỏ, như vậy mới công bằng và cũng gọi là một chút lễ vật của mụ đa tạ hai ngươi.
Thiên Tứ vội đáp:
- Vợ chồng tiểu bối được trùng phùng như là được hai vị tiền bối ban cho, như vậy tiểu bối đâu dám nhận chữ tạ ấy của hai vị?
Độc Cô Nữ nói tiếp:
- Ngươi không có quyền can thiệp tới. Chã lẽ đàn ông có vật báu gia truyền, chúng ta đàn bà không có tuyệt nghệ truyền thụ cho nhau hay sao? Hai ngươi hãy tạm ở lại nơi đây vài ngày, và từ ngày mai trở đi, già này sẽ có cách sắp xếp đâu vào đấy.
Uất Trì Phi xen lời nói:
- Cậu đừng cố chấp nữa. Cứ ở lại đây vài ngày, sẽ có ích lợi không thể tưởng tượng được cho mà coi.
Thiên Tứ với Thiến Thiến đành phải ở lại. Cũng may hang động rất sâu rộng đủ để cho hai đội vợ chồng ở, nên không cảm thấy khó chịu chút nào.
Sáng sớm ngày hôm sau, Độc Cô Nữ rất trịnh trọng lấy một thanh kiếm dài hơn thước ra bảo Thiến Thiến rằng:
- Ta thấy trong người ngươi có tiềm tàng chất tiên thiên âm túc, đáng lẽ không luyện tập võ công mới phải, nhưng không ngờ ngươi lại luyện được nội ngoại công đều có căn bản như vậy. Có phải ngươi đã luyện Lục âm thần công đấy không?
Thiến Thiến nghe nói giật mình khinh hãi, vội hỏi lại:
- Tiền bối quả thật là cao nhân. Tiều bối đã học Lục âm thần công thật. Nhưng, tiểu bối mới học hỏi không lâu, nên công lực còn non kém lắm.
Độc Cô Nữ vừa cười vừa tiếp:
- Lục âm thần công là tuyệt học của thiên hạ. Năm xưa Lục Long Nữ đã nhờ môn võ công này mà nổi danh khắp thiên hạ, chưa gặp một địch thủ nào. Chính già này may mắn gặp bà ta một lần và còn được lãnh giáo nữa! Nên già này mới biết võ công Lục âm này phải khổ luyện luôn ba năm liền mới có thể thâu được chất độc vào một chỗ để mình sử dụng. Bây giờ công lực của ngươi còn non nớt như thế mà ngươi đã dám hành tẩu giang hồ rồi. Hễ sơ ý một chút là bị kẻ địch đánh bại ngay. Nay ta truyền một pho kiếm cho ngươi để bổ cứu vào khuyết điểm ấy và có thể dùng để phòng thân nữa.
Thiến Thiến cảm ơn đáp:
- Những lời tiền bố vừa dạy bảo đúng như những lời của gia sư thường nói tới.
- Pho kiếm pháp của già đây tên là Âm Kiếm Thập Nhị Thức, để cho người có Lục Âm Quỷ Mạch sử dụng. Năm xưa Dương hiệp truyền thụ pho kiếm này cho ta, bảo ta hễ gặp người nào hữu duyên thì truyền thụ lại cho người ấy. Không ngờ, ngày nay lại may mắn gặp được ngươi.
Thiến Thiến sực nghĩ ra một vấn đề gì vội lên tiếng hỏi:
- Như vậy lão tiền bối với gia sư tổ…
- Ngươi khỏi cần hỏi tới vấn đề ấy vội. Sau này sư phụ ngươi có hỏi lai lịch của thanh kiếm này thì ngươi cứ trả lời là của một bà cụ họ Tạ tặng cho, như vậy sư phụ ngươi sẽ biết ta là ai ngay.
- Tiền bối không biết tên họ cũng phải cho tiểu bối biết tên của thanh kiếm này, như vậy tiểu bối mới dám nhận.
- Kiếm này có tên là Xích Dương, đoản kiếm tuy không bằng được Can Tương, Mạc Tà, nhưng lại rất thích hợp cho Âm kiếm thập nhị thức. Năm xưa, Dương đại hiệp luyện thanh kiếm này là dùng Thuần Dương liệt hỏa thiêu luyện, không dùng một chút nước nào để tôi hết, cho nên mới gọi nó là Xích Dương là thế.
Nghe tới đây Thiến Thiến đã biết Độc Cô Nữ thế nào cũng có liên can mật thiết với sư tổ của mình Lục Âm Long Nữ, nhưng thấy bà ta không chịu nói, nàng cũng không hỏi tiếp nữa.
Độc Cô Nữ dẫn Thiến Thiến vào trong rừng rậm phía sau động để truyền thụ Âm kiếm thập nhị thức. Uất Trì Phi thì truyền Thoa La thần trâm cho Thiên Tứ ở trước cửa động.
Âm kiếm thập nhị thức tuy chỉ có mười hai thế, nhưng thế nào nào cũng có bốn thức biến hóa, như vậy tổng cộng tất cả là bốn mươi tám thức và khi vận kiếm lên tấn công kẻ địch, lúc nào cũng phải vận Thiên Âm độc ở trong người lên dồn ra ngoài thanh kiếm, như vậy mới phát huy được hết oai lực. Vì vậy mà kiếm pháp này khó học hơn kiếm pháp thường đến trăm bội.
Trương Thiến Thiến đã là một người rất thông minh mà cả ngày hôm đó cũng chỉ học được ba thức biến hóa của thế nhất.
Thiên Tứ thấy thế củng không rời khỏi nơi đó vội, được rảnh chàng chuyện trò với Uất Trì Phi, hai người một già một trẻ rất tương đắc với nhau.
oOo
Hãy nói nhà riêng của Khổng Nghi ở thành Lan Châu, trong khách sảnh đèn đuốc thắp sáng như ban ngày và có bày mấy mâm rượu thịt. Những người đến dự tiệc đều là những cao thủ các môn phái.
Hàng trăm người ngồi tụ họp ở trong khách sảnh mà người nào người nấy đều ngồi im thin thít, vẻ mặt rầu rĩ khôn tả.
Dù thức ăn trên bàn đều là sơn trân hải vị, mà không một ai thèm đụng đũa gắp vào bát cả. Thực là một buổi họp rất buồn tẻ, ngay cả chủ nhân là Khổng Nghi cũng rầu rĩ khôn tả.
Người ngồi bên trái Khổng Nghi là Thương Nguyên, với vợ chồng Bại Sự lão nhân, còn người ngồi bên phải của ông ta là Hoa Thiến Thiến và Hàn Thiến Thiến…
Hai nàng Thiến Thiến đều mặt mũi âu sầu, nước mắt nhỏ ròng hoài, vợ chồng Bại Sự lão nhân đôi mắt sáng quắc, nhưng chẳng nói chẳng rằng, còn Thương Nguyên cứ nhìn thẳng vào mặt con gái cưng, thỉnh thoảng lại buông tiếng thở dài rất não ruột.
Xa xa tiếng trống vọng tới ba tiếng rời rạc, “tung, tung, tung”.
Thương Nguyên giật mình đến thót một cái, đưa mắt nhìn Khổng Nghi mặt vộ vẻ thất vọng.
Khổng Nghi bổng lên tiếng khẻ nói:
- Có lẽ đêm nay họ không tới kịp đâu!
Thương Nguyên lẳng lặng gật đầu, vẻ mặt càng nghiêm nghị và nặng nề thêm.
Khổng Nghi lại nói tiếp:
- Theo ý đệ, thì chúng ta cũng chẳng cần phải đợi chờ họ làm chi…
Thương Nguyên khẽ thở dài, từ từ đứng dậy liếc nhìn quần hùng.
Sự thực lời nói của hai người vừa rồi tuy rất khẽ, nhưng đã có nhiều người nghe thấy, cho nên vừa thấy Hoa lão bảo chủ đứng dậy, ai nấy đều im thin thít ngay.
Thương Nguyên nâng chén rượu lên gượng cười và lớn tiếng nói:
- Hoa mỗ có thất đức gì đâu, đêm nay được các vị cao nhân giáng lâm đông đảo như vậy. Hoa mỗ cảm động vô cùng, tạm mượn chén rượu của chủ nhân để kính tạ quý vị. Xin mời quý vị cạn chén rượu này cho.
Quần hùng đều lẳng lặng đứng dậy, cầm chén lên uống cạn, chứ không một ai lên tiếng nói nửa lời.
Thương Nguyên ứa nước mắt, rồi thủng thẳng nói tiếp:
- Hoa mỗ được các bạn giang hồ võ lâm nể mặt mấy chục năm nay mới được ở yên tại Tần Châu, xưa nay không bao giờ dám làm một điều gì tàn ác, phách lối cả. Hơn nữa, Hoa mỗ cũng không dám khinh thường hay bạc đãi một bạn nào trong võ lâm, vì vậy mới được quý vị ban cho một danh hiệu. Hoa mỗ đã không dám thất lễ với các bạn trong võ lâm, ngờ đâu nhà của Hoa mỗ trong một đêm trời đã bị thiêu rụi sạch, mấy trăm người lẫn gia súc đều bị giết sạch. Hoa mỗ không khác gì một con chó cụp đuôi, cho nên mới đến đây quấy nhiễu Khổng huynh, mượn nhà cửa của Khổng huynh để mời quý vị đến đây tụ họp.
Nói tới đó, ông ta đã nức nở không sao nói lên tiếng được nữa, đủ thấy lòng phẫn uất của ông ta như thế nào.
Bỗng có một người với giọng sang sảng đỡ lời:
- Xin Hoa lão đương gia hãy tạm dịu bớt sự đau lòng này, chúng tôi đã nhận được Lục lâm thiếp của lão đương gia, vội tới Tần Châu này và chúng tôi đã không coi hai chữ sinh tử vào đâu cả. Không hiểu ai đã ra tay ác độc như thế này, xin lão đương gia cho chúng tôi biết tên tuổi của hung thủ, để chúng tôi bắt cho kỳ được y, trả thù cho lão đương gia mới thôi.
Mọi người quay đầu lại nhìn, mới hay người đó là Thiết Ty Thương Long Dư Đại Hưng, đương kim đệ nhất cao thủ của phái Không Động, thân hình to lớn vạm vỡ, mặt có bộ râu quai nón rất rậm.
Thương Nguyên gật đầu đáp:
- Thịnh tình của quý vị, Hoa mỗ rất lấy làm cảm ơn, nhưng kẻ thù lại là đương kim đệ nhất ma đầu. Hoa mỗ tự biết địch không nỗi y, nên phải phát Lục Lâm thiếp mời quý vị tới, để mong quý vị chủ trì công đạo cho Hoa mỗ…
Đại Hưng hỏi tiếp:
- Y là ai? Sao cả Hoa đương gia cũng nói như thế?
Thương Nguyên thủng thẳng đáp:
- Y là Thiết Diện Điểu Trảo ác độc nhất võ lâm và cũng là kẻ địch chung của chúng ta nữa.
Đại Hưng nghe tới cái tên Thiết Diện Điêu Trảo cũng phải biến sắc mặt, liền lẳng lặng ngồi xuống luôn. Quần hùng nghe Thương Nguyên nói xong, liền bàn tán xôn xao. Hiển nhiên mọi người nghe thấy nói đến cái tên Thiết Diện Điểu Trảo đã hãi sợ rồi, cho nên không ai dám đứng ra đương đầu, sợ mang họa vào thân.
Thương Nguyên thấy tình cảnh ấy càng thêm đau lòng, lại rên rỉ nói tiếp:
- Hoa mỗ cũng biết tên ma đầu này ác danh đã lừng lẫy khắp thiên hạ ít người địch nổi, cho nên tại hạ mới đặc biệt mời hai vị cao nhân thượng thặng nhất trong chính đạo đến để chủ trì việc này…
Nói tới đây ông ngừng giây lát, thở dài một tiếng rồi mới nói tiếp:
- Hai vị ấy đã hứa canh ba đêm nay có thể đến kịp Lan Châu. Nhưng đến giờ vẫn chưa thấy tới, chắc đêm nay hai vị ấy không đến kịp đâu…
Ngờ đâu ông vừa nói tới đó thì ngoài cửa đã có một người chạy vào, đi cạnh tới cạnh Khổng Nghi vái chào và nói:
- Bàn Long Kiếm Khách, Đương lão dương Tây Hồ Lục Như Cư Sĩ đã tới.
Khổng Nghi nghe nói mừng rỡ khôn tả, vội đứng dậy hớn hở nói:
- Mau mời vào! Mau mời vào! Hoa huynh chúng ta ra tiếp đi…
Quần hùng nghe nói ai nấy đều hớn hở tươi cười. Đại Hưng thở dài khẽ nói với người bên cạnh rằng:
- Mời được hai vị ấy tới thì không còn sợ gì Thiết Diện Điểu Trảo nữa!
Mọi người vội theo chủ nhân với Thương Nguyên đi ra bên ngoài nghênh đón, ngờ đâu mới đi được mấy bước thì bên ngoài đã có tiếng cười rất hùng hồn vọng vào, tiếp theo đó lại có giọng nói khàn khàn vọng vào rằng:
- Không dám để hiền chủ nhân phải ra ngoài tiếp rước, anh em mỗ đến chậm một bước, xin tạ tội, tạ tội.
Mọi người đã thấy có hai người xuất hiện ở trước cửa sảnh, một người thân hình vạm vỡ, râu bạc dài xuống tận ngực, mình mặc áo dài vải bố, hai mắt lóng lánh như hai ngọn đèn ló, khiến ai trông thấy cũng biết ngay ông ta là người có võ học cao siêu. Còn một người nữa là một ông già tuổi trạc bảy mươi, mặt mủi rất hiền từ, mặc một áo bào gấm mới toanh, tay cầm quạt giấy, mồm tủm tỉm cười, thủng thẳng bước vào.
Ông già áo vải nghênh nghang tiến vào chỗ mâm chủ nhân, còn ông già mặc áo gấm thì cứ gật đầu chào quần hùng hoài, hình như tất cả mọi người tại đó đều quen với ông ta vậy.
Thương Nguyên vội tiến lên một bước, vái chào ông già mặc áo vải và nói:
- Dương huynh thật là người rất trọng tín nghĩa, đệ lại tưởng đêm nay hai vị không tới kịp.
Dương Ngọc Hồ chưa kịp trả lời thì ông già mặc áo gấm vội đỡ lời:
- Hoa bảo chủ cho gọi, thì cho dù xa hàng dặm chúng tôi cũng phải tới kịp chứ. Chúng tôi giữa đường có chút việc bận, nên mới để cho quý vị phải đợi chờ lâu như vậy.
Thương Nguyên vội đáp:
- Lưu huynh ở tận Tây hồ xa xôi như thế, đáng lẽ Hoa mỗ không dám quấy nhiễu, nhưng vì nghe nói đại giá đang ở nhà Dương huynh, cho nên mới tiện thể mời Lưu huynh tới đây, trong lòng Hoa mỗ thực là không yên chút nào.
Lục Như Cư Sĩ Đại Khánh lớn tiếng cười nói ngay:
- Sao Hoa huynh lại nói như thế, lão là người rất nhàn rỗi, chí nguyện chỉ muốn kết giao được với tất cả anh hùnh trong thiên hạ. Thỉnh hội đêm nay có đông đủ quý vị như thế này, dù Hoa huynh không cho gọi, đệ cũng đến tận nơi ngay.
Khổng Nghi vội sai người đặt hai ghế ở mâm thủ tịch, rồi mời hai ông già đó vào ngồi, lại còn rót luôn ba chén rượu mời hai người uống.
Ngọc Hồ và Lục Như Cư Sĩ không khách sáo gì cả, chỉ cám ơn một tiếng rồi cạn chén luôn.
Lúc này quần hùng mới dám lên tiếng nói và còn có người thỉnh thoảng đến mời hai vị ấy cạn chén nữa.
Ngọc Hồ khách sáo với mọi người một hồi, rồi lên tiếng hỏi trước:
- Xưa nay Hoa huynh vẫn ở Tần châu hưởng hạnh phúc, không hiểu tại sao lại phát thiếp Lục lâm mời anh hùng trong thiên hạ đến tụ họp ở nhà của Khổng Nghi như thế?
Thương Nguyên thấy Ngọc Hồ hỏi như vậy, liền ứa nước mắt ra đáp:
- Dương huynh hỏi tới, Hoa mỗ không dám giấu giếm hai vị, bây giờ Hoa mỗ đã là kẻ vô gia cư, đang muốn nhờ hai vị chủ trì công đạo cho.
Lục Như Cư Sĩ ngạc nhiên hỏi:
- Sao Hoa huynh lại nói như thế? Câu chuyện ra sao, xin Hoa huynh mau nói cho anh em mỗ được rõ?
Thế rồi Thương Nguyên bèn kể chuyện mình định thành hôn cho con gái cưng và bỗng ngộ tai như thế nào. Thích Thích Ông bị giết chết. Thiên Tứ và Trương Thiến Thiến mất tích, cha con mình với vợ chồng Bại Sự Lão Nhân đi tìm kiếm, ngờ đâu mới rời khỏi Hoa bảo có nửa ngày, khi trờ về thì nhà cửa bị thiêu rụi hết, người và súc vật ở trong Gia bảo cũng bị giết sạch.
Ông ta nhất nhất kể hết cho Ngọc Hồ, Lục Như Cư Sĩ với quần hùng nghe. Lục Như Cư Sĩ nghe xong, mặt liền biến sắc, vội hỏi lại:
- Có thực như thế ư? Lão ở Giang Nam cũng nghe tiếng của tên ma đầu ấy đã lâu. Mọi người gọi y là Thiết Diện Điểu Trảo võ công rất cao cường, thủ đoạn lại rất ác độc.
Thoạt tiên đệ cứ tưởng cứ tưởng những bạn trên giang hồ thêu dệt quá đáng, nay nghe Hoa huynh nói mới hay Thiết Diện Điểu Trảo quả thực là một người rất thâm độc.
Khổng Nghi xen lời nói:
- Y không chỉ ác độc mà thôi, y lại còn có rất nhiều đồng đảng và lúc nào cũng muốn diệt được trừ hết người trong chánh đạo của võ lâm, để vĩnh viễn xưng hùng xưng bá trong giang hồ. Việc của Hoa Gia Bảo chỉ là việc làm mở màn của y thôi, rồi lần lượt sẽ đến các vị có mặt ở đây chứ không sai. Khổng mỗ không chịu ngồi đây chờ chết cho nên mới yêu cầu Hoa huynh phát Lục lâm thiếp để mới quý vị tới đây cùng nghĩ cách đối phó.
Lục Như Cư Sĩ gật đầu hỏi tiếp:
- Khổng huynh nói rất phải, môi hở thì răng lạnh, lão phu nghe Hoa huynh nói xong cũng phải lo ngại đến mấy căn nhà lá của lão ở Tây Hồ, không biết đã bị Thiết Diện Điểu Trảo thiêu chưa rụi chưa?
Quần hùng thấy ông ta nói như vậy, ai nấy đều lo ngay ngáy, đến cả Khổng Nghi cũng vội quay đầu lại nhìn nhà của mình một lượt, thấy vẫn còn nguyên vẹn mới yên tâm.
Ngọc Hồ vẫn làm ra vẻ bình tỉnh, thủng thẳng hỏi:
- Thiết Diện Điểu Trảo lợi hại như vậy, không biết quý vị có mặt tại đây đã có vị nào gặp qua y chưa? Và biết võ công của y cao thâm đến mức độ nào không?
Hoa Thiến Thiến đột nhiên xen lời nói:
- Chỉ có Thiên Tứ đại ca của chúng cháu là đã gặp qua y thôi. Nghe nói tên ma đầu này lúc nào cũng đeo một cái mặt nạ bằng sắt, khiến người ta không sao trông thấy rõ được bộ mặt của y.
Ngọc Hồ lại hỏi tiếp:
- Thiên Tứ huynh là ai?
Thương Nguyên vội giải thích cho vị anh hùng ấy hay, Thiên Tứ là con rể mình đã mất tích vào trước đêm hôm thành hôn.
Nga My Tam hữu với mấy người đã gặp mặt Thiên Tứ rồi, người nào người nấy đều đồng thanh khen ngợi võ công chàng rất cao, tính tình lại khiêm hòa, thật là một anh tài kiệt xuất trong giới thanh niên ngày nay. Ngọc Hồ thở dài một tiếng rồi hỏi:
- Nếu vậy phen này La thiếu hiệp gặp hung nhiều hơn cát. Thế còn Trương Thiến Thiến cô nương cùng mất tích với La thiếu hiệp là ai thế?
Âm bà bà lạnh lùng đáp:
- Nó là con gái Trương Vân Đạt và cũng là đồ đệ của già này.
Lục Âm Cư Sĩ mỉm cười hỏi:
- Hóa ra là lệnh ái của Trương huynh, lão đã nghe đại danh của Trại Mạnh Thường từ lâu, chỉ hận chưa được gặp lần nào. Không biết việc con gái cưng của Trương huynh bị mất tích như vậy, đã có ai báo tin cho Trương huynh hay biết chưa?
Thương Nguyên đáp:
- Việc này đệ đã cho người đi phi báo rồi, nhưng chưa thấy Trương huynh tới.
Ngọc Hồ suy nghĩ giây lát, lại hỏi tiếp:
- Nếu vậy, việc này muốn tiến hành không phải là việc dễ đâu. Vì hiện giờ không một người nào biết được sào huyệt của tên ma đầu ấy ở đâu cả, thì làm sao kiếm được y để trả thù cho Hoa huynh, với cứu La thiếu hiệp cùng Trương cô nương thoát nạn?
Bỗng nín cười, Lục Như Cư Sĩ trịnh trọng nói tiếp:
- Võ công của Thiết Diện Điểu Trảo đã trác tuyệt như vậy, ắt không phải là kẻ vô danh. Không biết chừng lúc này y đang cải trang ẩn núp ở đâu đây, hay là cùng ngồi chung ơt trong đại sảnh này với chúng ta cũng nên. Quý vị, ý kiến này của lão ra sao?
Mọi người nghe thấy Lục Như Cư Sĩ nói như vậy, ai nấy đấy đều rùng mình đến thót một cái và đưa mắt nhìn nhau. Đồng thời, họ đều nhận thấy lời nói ấy cũng có lý. Vì vậy, họ lại càng nghi ngờ nhau, nhất là những người không quen biết nhau, cứ tưởng Thiết Diện Điểu Trảo đang ngồi ở bên cạnh mình thật.
Thương Nguyên lớn tiếng nói tiếp:
- Tuy Hoa mỗ chỉ là võ lâm mạt học, nhưng đêm nay dám ở trước mặt quý vị thề nặng, nếu Hoa mỗ còn sống ở trên đời, thế nào cũng quyết đấu chí tử với tên ma đầu ấy một phen. Có y không có Hoa mỗ, có Hoa mỗ không có y, chứ không bao giờ để cho y được đội trời chung với mình.
Vừa nghe thấy Thương Nguyên nói xong, đã có mấy người đứng dậy, đồng thanh nói:
- Xin Hoa bảo chủ cứ yên tâm, tuy amh em chúng tôi tài hèn sức mọn, nhưng cũng xin thề không đội trời chung với tên ma đầu, và nguyện làm hậu thuẫn cho Bảo chủ.
Lục Như Cư Sĩ gật đầu:
- Chúng ta đều là bạn của Hoa bảo chủ, chúng ta đã được mời tới đây, tất nhiên là phải nguyện cùng tiến thoái, đồng sinh tử với Hoa bảo chủ. Nhưng bây giờ việc cốt yếu của chúng ta là phải làm thế nào điều tra được sào huyệt của tên ma đầu ấy, rồi mới có thể nói được trả thù tiết hận. Với vấn đề này, chẳng hay có vị nào có cao kiến gì không?
Quần hùng ngẫn người ra, không ai trả lời được câu hỏi ấy, và cũng không ai nghĩ ra được mưu kế gì hết.
Thì ra từ khi Thiết Diện Điểu Trảo xuất hiện trên giang hồ tới giờ, hành tung rất thần bí, không ở một chỗ ở nào nhất định, ngay cả Vương Mai, đồ đệ của y cũng đi lại phiêu hốt. Lần nào y xuất hiện khiến ai cũng không sao biết trước được. Như vậy thì làm sao mà tìm thấy được sào huyệt của chúng?
Thương Nguyên nhìn quanh đại sảnh một vòng, thấy người nào người nấy đều cúi đầu không nói năng gì hết, lại càng khó chịu và đau lòng thêm. Ông liền khẳng khái đỡ lời:
- Việc này do Hoa mỗ mà nên, thì tất nhiên phải do Hoa mỗ ra mặt. Theo ngu kiến thì từ mai trở đi, Hoa mỗ sẽ xây một cái lôi đài ở chỗ địa chỉ cũ tại Lan Châu. Lôi đài ấy kéo dài một trăm ngày và chỉ danh Thiết Diện Điểu Trảo thách đấu, so tài thư hùng. Thủ hạ của tên ma đầu ấy rất nhiều, mình chỉ tuyên bố một câu là tên ma đầu ấy biết liền. Trừ khi hắn sợ sệt, rụt đầu rụt cổ như con rùa thì không nói làm chi, bằng không, thể nào y cũng sẽ đến Lan Châu dự chiến.
Không đợi chờ lão bảo chủ nói xong, Lục Như Cư Sĩ đã lắc đầu đỡ lời:
- Hoa huynh coi tên ma đầu ấy giản dị quá. Nếu dùng cách này, Lưu mỗ cam đoan y sẽ không ra mặt lên lôi đài đấu với huynh đâu.
- Sao Lưu huynh lại nói như vậy?
- Thiết Diện Điểu Trảo có rất nhiều đồng đảng, chuyên môn tàn sát những người chính đạo. Mục đích của chúng chỉ muốn khoái chí sướng tay nhất thời thôi. Mỗi lần hành động, y đều đeo mặt nạ sắt, như vậy đủ thấy y không muốn để cho người ngoài biết rõ mặt thật của mình. Hoa huynh thử nghĩ xem, y là người xảo quyệt gian giảo như vậy, khi nào lại chịu lên lôi đài của huynh, ở trước mặt anh hùng trong thiên hạ để bộc lộ thân phận của y cho mọi người biết rõ?
Huống hồ cái trò lập lôi đài thách chiến như vậy hay làm cho người đời và kẻ thường tục kinh hãi, cho nên mỗ mới bảo cách này không phải là thượng sách là thế.
Thương Nguyên thấy Lục Như Cư Sĩ nói như vậy có lý, liền trầm ngâm không nói năng gì nữa… Bỗng bên ngoài có một người chạy vào phi báo:
- Ngụy cục chủ của Kim Ưng tiêu cục đã tới.
Khổng Nghi ngạc nhiên nói:
- Người này tuy ở Lan Châu nhưng rất ít khi xuất hiện ở những trường hợp đông người và không thích giao du với bất kỳ một ai và cũng là người nhút nhát sợ mang họa vào thân. Chúng ta có gởi thiếp mời y đâu, sao y đột nhiên tới đây làm chi?
Bại Sự Lão Nhân lớn tiếng xen lời nói:
- Khỏi cần biết ý định của y ra sao, cứ biết người nào tới đây góp mặt, người đó là bạn tốt của chúng ta, cứ việc mời y vào đi!
Khổng Nghi đang định đứng dậy ra nghênh đón, thì đã nghe thấy tiếng chân nhộn nhịp và Ngụy Kỳ Bội đã lớn bước tiến vào rồi.
Thương Nguyên thấy người này mặt mũi hồng hào, tuổi ngoài năm mươi, hai mắt sáng quắc, hai bên Thái dương huyệt gồ lên rất cao, trên đầu vai bên trái có đậu một con chim ưng lông vàng mắt xanh, trông rất hung ác. Chỉ trông bề ngoài, ai cũng biết người này là một người rất tinh khôn mẫn cán, nội gia công lực rất thâm hậu.
Thương Nguyên vội chắp tay chào và nói:
- Hoa mỗ ở nhà Khổng huynh, mối hận bị tan cửa nát nhà chưa trả thù được. Ngụy cục chủ tuy ở rất gần, nhưng Hoa mỗ vẫn chưa có thì giờ đến thưa chuyện…
Kỳ Bội xua tay không cho Thương Nguyên nói những lời lẽ khách sáo ấy và đỡ lời:
- Hoa huynh khỏi cần nói những chuyện khách sáo ấy nữa. Ngụy mỗ ngưỡng mộ đại danh của Hoa bảo chủ đã lâu, chỉ hận không được may mắn quen biết Hoa huynh. Nay hay tin thiên hạ anh hùng cùng tề tập ở Lan Châu đề thương lượng đối phó với Thiết Diện Điểu Trảo. Vì vậy, Ngụy mỗ mới vội vàng tới đây để công bố một việc cho thiên hạ anh hùng hay.
Thương Nguyên thấy y nói như thế ngẩn người ra, nghĩ bụng:
- Mình đã gởi thiếp Lục lâm đi khắp mọi nơi, nhưng trong thiếp không nhắc tới chuyện Thiết Diện Điểu Trảo, thậm chí quần hùng tới Lan Châu rồi mà cũng không một ai hay biết Hoa gia bảo ta bị phá hủy đốt cháy. Vậy sao vị cục chủ này lại hiểu biết nhiều chuyện như thế?
Kỳ Bội không đợi chờ Thương Nguyên lên tiếng đã vội hỏi tiếp:
- Quý vị muốn đối phó với Thiết Diện Điểu Trảo, không biết quý vị đã điều tra ra sào huyệt của y ở miền Tây Bắc chưa?
Thương Nguyên thất kinh đáp:
- Chúng tôi đang băn khoăn về vấn đề này, chả lẽ Ngụy cục chủ…
Kỳ Bội thận trọng đưa mắt nhìn xung quanh mổt lượt rồi khẽ đáp:
- Tại hạ đã ngấm ngầm để ý hành tung của tên ma đầu ấy từ lâu, cho nên đã điều tra ra chúng có một nơi sào huyệt ở gần Lan Châu, nên mới đường đột tới đây để đặc biệt báo tin cho Bảo chủ cùng quý vị anh hùng hay.
Thương Nguyên nghe nói cả mừng, vội sai người mang thêm một cái ghế cho y ngồi cạnh Lục Như Cư Sĩ, đồng thời lại giới thiệu y với Dương Ngọc Hồ và các người.
Khổng Nghi cầm chén lên vừa cười vừa đáp:
- Nguỵ huynh ngày thường ít ra bên ngoài, vả lại bận việc làm ăn của tiêu cục. Vì vậy mà Khổng mỗ ít được gặp gỡ. Xin Nguỵ huynh lượng thứ cho thứ cho.
Kỳ Bội lớn tiếng vừa cười vừa đáp:
- Tuy tại hạ suốt ngày bôn ba vì hai miếng ăn, nhưng lúc nào cũng ngấm ngầm để ý tới hành tung và cử chỉ của Thiết Diện Điểu Trảo, chỉ hận mình tài hèn sức mọn, không dám thẳng tay xung đột với tên ma đầu ấy. Nhưng cũng may ông trời có mắt, và tên ma đầu ấy số xui đã tới, nên mới có buổi tập họp thiên hạ anh hùng của Hoa bảo chủ ở nơi đây để cùng thương lượng diệt trừ tên ác ma ấy.
Nói tới đó, y lại nói với Ngọc Hồ và Lục Như Cư Sĩ rằng:
- Dương lão tiền bối là người đứng đầu võ lâm, Lưu cư sĩ thiện danh lừng lẫy khắp thiên hạ. Ngụy mỗ khát vọng được yết kiến hai vị đã lâu, không ngờ đêm nay mới được toại nguyện.
Ngọc Hồ vừa cười vừa đáp:
- Ngụy huynh không quản mệt nhọc, đã thăm dò được chỗ ở của tên ma đầu, thật là người có công lớn nhất. Đêm nay tất cả anh em đang buồn rầu vì không biết chỗ ở của tên ma đầu ấy ở đâu? Bây giờ được Ngụy huynh đến cho hay, ai nấy đều mừng rỡ khôn tả. Vậy xin Ngụy huynh cho biết rõ sào huyệt của y đích thực ở nơi nào, để tất cả anh em được sớm bàn định kế hoạch diệt trừ mối tai họa ấy cho võ lâm.
Kỳ Bội đáp:
- Tại hạ đang có ý định đó. Theo sự dò xét ngầm của tại hạ đã phải tốn công nhiều lần theo dõi mới tìm kiếm ra được sào huyệt của Thiết Diện Điểu Trảo. Thủ hạ của tên ma đầu ấy nhiều lắm, ở quanh Lan Châu đâu đâu cũng có. Chúng ở một nơi rất thần bí…
Thương Nguyên vội xen lời hỏi:
- Dám hỏi nơi đó ở đâu?
- Nơi đó ở ngay phía Tây Nam của bổn thành…
Kỳ Bội vừa nói tới đó, đột nhiên rùng mình một cái, mặt liền biến sắc không dám nói tiếp.
Lục Như Cư Sĩ vội vùng người, tay áo phất một cái đã nhanh như điện phi lên, mồm thì quát bảo:
- Tên giặc này giỏi thật! Mi chạy đi đâu?
Ông vừa quát xong thì người đã đến trước cửa sổ. Quần hùng bên trong hỗn loạn vô cùng, có người vội chạy theo tới cửa sổ, có người rút khí giới, để ra ngoài cửa đuổi theo.
Ngọc Hồ, Thương Nguyên, Khổng Nghi, Bại Sự Lão Nhân các người cũng phi thân qua cửa sổ nhảy ra bên ngoài, nhưng không thấy hình ảnh của Lục Như Cư Sĩ đâu hết.
Thương Nguyên thấy thế cũng phải thán phục khinh công của Lục Như Cư Sĩ quả thật phi thường. Thử nghĩ trong sảnh có bao nhiêu võ lâm cao thủ mà cũng không ai phát hiện ra kẻ địch ẩn núp ở ngoài cửa sổ. Ông ta càng nghĩ càng bàng hoàng hoảng sợ.
Ngọc Hồ phi thân lên nóc nhà, nhìn về phía Tây cười khẩy bảo:
- Thiết Diện Điêu Trảo táo gan thật. Dám tới chỗ đông đảo như thế này…
Nói tới đó, ông ta bỗng ngắt lời, rồi quay đầu lại thất kinh hỏi:
- Ủa! Ngụy huynh đâu?
Thương Nguyên đưa mắt nhìn xung quanh mới phát giác Kỳ Bội không nhảy theo ra. Ngọc Hồ lại thất thanh la lớn:
- Nguy tai!
Thế rồi lão hiệp cùng Thương Nguyên nhảy cả xuống đất, quay trở lại đại sảnh tìm kiếm Kỳ Bội. Ai nấy đều đứng đờ người và toát mồ hôi lạnh ra.
Thì ra lúc ấy Kỳ Bội đang ngồi trên ghế, mặt xám sịt và đã tắt thở rồi. Con chim ưng cứ bay lượn ở trong sảnh, kêu gào luôn mồm.
Ngọc Hồ vội tiến tới gần, nắm lấy cánh tay trái của Kỳ Bội vạch áo của y ra xem, mới hay phía sau vai y có cái kim màu đen và rất nhỏ. Khổng Nghi thấy thế thở dài một tiếng, và lẩm bấm nói:
- Thiết Diện Điểu Trảo… thủ đoạn độc ác thật…
Ngọc Hồ hậm thực đỡ lời:
- Ngụy huynh ngồi gần chúng ta như vậy mà tên ma đầu còn hạ độc thủ giết chết được Ngụy huynh như thế. Nếu việc này đồn ra bên ngoài thì chúng ta còn mặt mũi nào đứng vững trên giang hồ nữa?
Lúc ấy quần hùng đã lần lượt quay trở về đại sảnh, ai nấy đều bàn tán xôn xao, có người nói:
- Rõ ràng trông thấy ngoài cửa có bóng người thấp thoáng thì Ngụy cục chủ đã bị trúng độc trâm luôn.
Lại có người nói:
- Vừa đuổi ra tới ngoài sảnh, xa xa trong bóng tối rồi biến mất. Chắc cái bóng đen ấy chính là Thiết Diện Điểu Trảo chứ không sai?...
Đang lúc mọi người xôn xao thì ngoài cửa sổ có tiếng động rất khẽ. Lục Như Cư Sĩ phi thân vào. Ngọc Hồ vội hỏi:
- Có đuổi theo được tên ấy không?
Lục Như Cư Sĩ lắc đầu, khẳng khái đáp:
- Đệ tự tin khinh công của mình khổ luyện mấy chục năm ít ai nhanh bằng. Không ngờ kinh công của tên ma đầu ấy lại còn nhanh gấp đệ thập bội.
Thương Nguyên xen lời hỏi:
- Tại sao Lưu huynh lại phát hiện hình bóng của tên ma đầu ấy?
Lục Như Cư Sĩ giơ tay áo bên phải lên, chỉ vào cái lỗ nhỏ như kim châm rồi thở dài đáp:
- Khi Ngụy huynh sắp nói đến chỗ ở của tên ma đầu, đệ liền phát giác ngoài cửa có bóng người thấp thoáng, đang định bảo Ngụy huynh cẩn thận đề phòng thì đã thấy có một luồng gió mạnh thổi vào. Tuy đệ đã dùng nội gia công lực dồn vào tay áo phất mạnh một cái vẫn không sao hất được mũi kim độc ấy, để cho mũi kim độc đó bắn trúng vào người Ngụy huynh. Xem như vậy công lực của Thiết Diện Điểu Trảo quả thật lợi hại vô cùng…
Thấy Lục Như Cư Sĩ nói như vậy, quần hùng lại càng khiếp đảm thêm. Có mấy người nhát gan đã lẵng lặng chuồn lối cửa sau nhà Khổng Nghi, rời khỏi Lan Châu đào tẩu ngay.
Thương Nguyên rầu rĩ, thở dài một tiếng và nói:
- Tội nghiệp Ngụy huynh đầy bầu nhiệt huyết tới đây thố lộ sào huyệt của tên ma đầu ấy cho chúng ta hay. Ngờ đầu chưa kịp nói rõ địa chỉ thì đã bị tên ma đầu ấy hạ độc thủ rồi. Hoa mỗ là người xui xẻo liên lụy Ngụy huynh bị toi mạng…
Bại Sự lão nhân từ nãy tới giờ không hề nói nữa lời, quay vào trong sảnh cũng không thèm để ý tới tình hình cái chết của Kỳ Bội, mà chỉ chăm chú nhìn con chim ưng lông vàng mắt xanh bay lượn thôi. Con chim ưng ấy cứ bay lượn ở trong đại sảnh hoài, mồm kêu tiếng rất não nùng bi đát. Đại Sự lão nhân ngắm nhìn một hồi, bỗng nghĩ ra được một việc gì, nên chỉ thấy ông ta lẳng lặng gật đầu hoài.
Hai nàng Thiến Thiến ngồi bên cạnh Bại Sự lão nhân, Hàn Thiến Thiến ngẫu nhiên trông thấy thái độ của ông ta quái dị như vậy, cũng bỗng nghĩ ra được một kế, rồi quay đầu nhìn con chim ưng. Con chim ưng này nàng đã vuốt ve nó trong Kim Ưng tiêu cục một lần, nên nàng vẫn còn nhận ra được.
Bại Sự lão nhân bỗng khẽ hỏi nàng rằng:
- Con gái cưng có biết cha nuôi đang để ý con chim ưng làm gì không?
Hàn Thiến Thiến lắc đầu đáp:
- Không, con chỉ cảm thấy con chim ưng này thương xót chủ nhân nó quá, nên nhất thời nó không nỡ rời khỏi đại sảnh này đó thôi.
Bại Sự lão nhân đưa mắt ra hiệu và khẽ nói tiếp:
- Con theo cha lại đằng này.
Nói xong, ông ta ra lối cửa ngách trước. Lúc ấy mọi người đang mãi bàn tán cái chết thảm thương của Ngụy Kỳ Bội, nên không ai để ý tới hành động của Bại Sư Lão Nhân cả.
Hàn Thiến Thiến đưa mắt ra hiệu cho Hoa Thiến Thiến một cái, rồi cũng lẵng lặng đi theo cha nuôi ra khỏi đại sảnh luôn.
Ra tới vườn hoa ở bên ngoài, Bại Sư Lão Nhân vẫy tay goi Hàn Thiến Thiến tới gần và khẽ dặn bảo rằng:
- Con cưng của cha, cha định đi làm việc này. Chẳng hay con có đi theo cha không?
Hàn Thiến Thiến ngạc nhiên hỏi lại:
- Cha định đi làm việc gì thế?
Bại Sư Lão Nhân nghiêm nét mặt lại, đáp:
- Đưa người chết.
Thiến Thiến thất kinh hỏi lại:
- Đưa ai thế?
- Đưa ngụy cục chủ, người bị mũi kim độc giết chết ấy.
- Tại sao cha lại phải đưa ông ta đi? Ông ta chả chết rồi là gì? Cha còn đưa ông ấy đi đâu nữa?
Bại Sư lão nhân không trả lời những câu hỏi ấy, mà chỉ dặn nàng ta, tiếp:
- Con mau vào khẽ bảo mẹ nuôi với chị Hoa Thiến Thiến lẵng lặng ra ngoài này, không cho một người nào hay biết hết, rồi đến cửa Nam thành đợi chờ cha. À, con phải đem theo con Tiểu Ngân với con Mai Hoa nữa. Việc này một mình cha không sao làm nổi, mới phải gọi mẹ nuôi con với hai con đi theo.
Hàn Thiến Thiến vội hỏi tiếp:
- Cha nuôi định làm việc gì thế?
Người Hai Đầu Người Hai Đầu - Trần Thanh Vân Người Hai Đầu