The art of reading is in great part that of acquiring a better understanding of life from one's encounter with it in a book.

André Maurois

 
 
 
 
 
Tác giả: Trần Thanh Vân
Thể loại: Kiếm Hiệp
Nguyên tác: Lưỡng Thủ Quái Nhân
Biên tập: Buusan Nguyen
Upload bìa: Azazel123
Số chương: 62
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 8477 / 50
Cập nhật: 2018-02-01 21:41:59 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 28: Đột Nhiên Xuất Hiện Chỉ Bảo Huyền Cơ - Lấy Hang Động Tạm Làm Nơi Du Dương
ãy nói hai nàng Thiến Thiến nhảy ra ngoài cửa sổ, thấy bên lề rừng phía Tây Nam có một cái bóng người vừa cao vừa to vẫy tay gọi hai người.
Hàn Thiến Thiến kéo tay Hoa Thiến Thiến chạy thẳng về phía đó.
Thích Thích Ông rất nhanh mắt, vừa ra tới nơi đã trông thấy liền, nên ông ta vội quát hỏi:
- Bạn kia ở nơi nào tới? Sao lại cứ dấu dấu diếm diếm như vậy, không dám đường hoàng gặp chúng ta?
Ngờ đâu ba người trước sau tiến thẳng vào trong rừng, chỉ thấy bên trong tối đen như mực chứ không thấy hình bóng người nào cả. Ba người vừa từ từ tiến vào, vừa chuẩn bị đề phòng đối phương tấn công lén, đến hàng rào tường rồi vẫn không thấy bóng của người đó đâu hết.
Thương Nguyên theo sau tiến vào, công lực của ông ta thâm hậu hơn và đã có mấy chục năm hỏa hầu, nên thân pháp nhanh như điện chớp chỉ nhảy nhót mấy cái đã đuổi theo kịp con gái của mình luôn.
Hai nàng Thiến Thiến đi tới dưới chân tường, ngơ ngác nhìn nhau một hồi, rồi Hàn Thiến Thiến không sau nhịn được hỏi:
- Tại sao không thấy người? Rõ ràng người này báo tin cho chúng ta…
Hoa Thiến Thiến cau mày lại đáp:
- Chúng ta vẫn chưa biết người này là địch hay bạn. Người đó chỉ lên tiếng mà không lộ mặt, như thế chắc thế nào cũng có mưu mô gì, nhưng người đó là ai?
Thiên Tứ đại ca đã trúng độc, gian kế của Thiết Diện Điểu Trảo đã thành công. Như vậy y chả cần phải đích thân tới đây làm chi.
Thương Nguyên lẳng lặng nhìn bốn xung quanh xem có ai mai phục không? Một mặt suy nghĩ và phân tách dụng ý của người báo động này. Đồng thời ông ta cảm thấy con gái mình nói như thế rất đúng. Nhưng theo sự nhận xét của ông ta thì hiện giờ những võ lâm đồng đạo trên thiên hạ không có ai đã luyện được công lực đến mức siêu phàm nhập thánh như vậy, và cũng chưa có ai có thể luyện được môn Truyền Âm Nhập Mật dồn hơi thành sấm như thế.
Trong lúc Thương Nguyên đang đứng ở chỗ chân tường nghĩ ngợi thì Khổng Nghi vừa phát giác Thiên Tứ mất tích, cùng Bại sự Lão Nhân với Đồng Kỳ đuổi theo tới nơi.
Vừa nhảy ra khỏi thư phòng, Khổng Nghi đã rú lên một tiếng thật bén nhọn và phi thân ngay lên mái nhà, đưa mắt nhìn bốn xung quanh để hòng tìm thấy tung tích của địch nhưng không thấy một phía nào là có một tí khả nghi nào hết.
Thương Nguyên nghe thấy tiếng rú của Khổng Nghi giật mình kinh hãi thất thanh la lớn:
- Nguy tai!
Rồi vội quay người chạy ngược lại. Hai nàng Thiến Thiến với Thích Thích Ông cũng kinh hãi chạy theo, và biết trong phòng đã có chuyện gì xảy ra rồi.
Quả nhiên bốn người vừa ra khỏi khu rừng đã thấy bọn Khổng Nghi ba người đang đứng ở trên mái nhà đưa mắt nhìn tứ phía như tìm kiếm một vật gì.
Hàn Thiến Thiến vẫn chưa hiểu chuyện gì vội hỏi Hoa Thiến Thiến rằng:
- Đại tỷ có chuyện gì xảy ra thế?
Lúc ấy Khổng Nghi đã ở trên mái nhà nhảy xuống, chưa đi tới gần mấy người, y đã lộ vẻ ăn năn và nói:
- La thếu hiệp đã... bị người ta bắt cóc rồi...
Hai nàng Thiến Thiến nghe thấy Khổng Nghi nói như vậy, không bằng sét đánh ngang tai. Cả hai cùng thất thanh kếu lên “Ối cha”, rồi cùng khóc sướt mướt liền.
Thích Thích Ông biến sắc mặt, rống lên một tiếng, và quát bảo mọi người rằng:
- Mau đuổi theo!...
Ông ta vừa nói vừa đi thẳng về phía Đông luôn, chứ không đợi các người trả lời nữa.
Bại Sự Lão Nhân như người nằm mơ vừa thức tỉnh, liền rú một tiếng thật dài, chạy thẳng về phía Tây ngay. Đồng Kỳ tiến thẳng về phía Bắc, giở hết tốc lực khinh công ra nhanh như bay.
Khổng Nghi rất hổ thẹn với lương tâm, đang định đi về phía Nam tìm kiếm, thì bỗng nghe thấy phía hành lang có tiếng chân người đang nhộn nhịp. Tiếp the đó, thấy nhị tổng quản Hương Đại Kha dẫn mười mấy tên môn hạ ăn mặc võ trang vội vàng chạy vào.
Thương Nguyên biết ngay vừa rồi Khổng Nghi kêu rú là gọi bọn chúng vào, nên vội nói:
- Xin Khổng huynh ở đây, dẫn người nhà lục soát xung quanh nơi đây, còn cha con Hoa mỗ với Hàn nữ hiệp thì đi về phía Nam tìm kiếm…
Hai nàng Thiến Thiến hay tin dữ ấy đều đau lòng khóc sướt mướt. Bây giờ nghe thấy Thương Nguyên nói như vậy, mới biết khóc như thế cũng vô ích, phải nên đi tìm ngay mới được.
Vì vậy hai nàng vội lau cùi nước mắt rồi lặng lẽ đi về phía Nam luôn, Thương Nguyên thấy hai nàng đi, chỉ sợ hai nàng có điều thất thố nên vội đuổi theo ngay.
Lúc ấy đã gần tới canh ba, mặt trăng bị che lấp không chịu lộ diện, nên Thương Nguyên và hai nàng Thiến Thiến đi tới chỗ trường thành mà vẫn thấy u ám. Ông ta vội ngừng chân lại và nói:
- Vừa rồi người bắt cóc La hiền điệt có lẽ chạy về phía này, nhưng vì chúng ta không biết dụng ý của người đó ra sao và cũng không thể đoán chắc được y đi về phía nào, cho nên bây giờ chúng ta phải chia ra làm ba đường, để cha nhảy qua tường thành đi về phía trước tìm kiếm, còn hai con thì mỗi người đi một ngã, ven theo tường thành mà tìm kiếm. Như vậy may ra mới tìm thấy được La hiền điệt.
Hai nàng Thiến Thiến đã rối trí, nghe thấy Thương Nguyên nói vậy, mỗi người liền đi một ngã luôn. Thương Nguyên thấy con mình nóng nảy như thế, định an ủi vài câu, nhưng lại không biết lời lẽ gì, nên ông ta chỉ ngấm ngầm lắc đầu mấy cái rồi đi luôn.
Thương Nguyên vừa đi khỏi, hai nàng Thiến Thiến mồi người đi hơn hai mươi trượng, cả hai cùng nghe tiếng người nói nhỏ như rót vào tai rằng:
- Có phải hai con nhỏ muốn tìm La Thiên Tứ đấy không? Nó ở đây này.
Hai nàng giật mình, cùng ngừng chân lại, và quay đầu tìm kiếm chỗ có tiếng người nói, thì giọng nói đó lại rất hiền từ rót vào tai hai nàng tiếp:
- Quay trở lại đây! Hai con đừng sợ! Ta đến cứu nó đấy.
Hai nàng như bị ma ám, tuân theo lời nói của người ấy quay trở lại, đi đến chỗ vừa rồi hai người lại gặp nhau, Hàn Thiến Thiến nói Hoa Thiến Thiến rằng:
- Sao chị lại quay trở lại thế? Chị cũng nghe thấy tiếng người ấy à?
Hoa Thiến Thiến gật đầu đáp:
- Phải, cụ ấy nói: Thiên Tứ đại ca ở nơi đây.
Lúc này hai người lại nghe thấy tiếng nói thốt ra ở cạnh tảng đá chỗ chân tường như sau:
- Ở đây này. Các con đến đây! Đến gần đây sẽ thấy một cái hang. Thiên Tứ với ta đều ở trong hang đấy…
Hai nàng tiến tới gần chân tường, để ý nhìn kỹ quả thấy cạnh tảng đá lớn có một cái hang tròn rộng chừng hai thước.
Hoa Thiến Thiến có vẻ do dự, nghĩ bụng:
“Trong hang tối om như mực, không biết nông sâu ra sao, nhỡ có người cố ý lừa dối chúng ta để bắt giữ, như vậy có phải là chúng ta tự đâm đầu vào lưới không?”.
Hàn Thiến Thiến không nghĩ như vậy. Nàng tiến lên trước chui đầu vào bên trong, mồm thì kêu lên:
- Ối chà! Trong này tối lắm, đại tỷ có mang theo Thiên lý hỏa không?
Hoa Thiến Thiến muốn kéo nàng lại cũng không kịp, đành phải móc túi lấy Thiên lý hỏa ra đưa cho nàng. Ngờ đâu chưa kịp thắp sáng thì người trong động đã nói:
- Đừng có nhóm lửa làm chi. Hai người cứ đi về phía trước ba bước, quẹo sang bên phải đi ba bước, quẹo sang bên phải đi ba bước, sang bên trái sẽ tới nơi liền.
Hoa Thiến Thiến càng nghi ngờ thêm, nghĩ bụng:
“Người bảo đến cứu đại ca, tại sao lại không dám cho chúng ta trông thấy rõ mặt?”
Nàng vừa nghĩ vừa đánh lửa. Ngờ đâu ngọn lửa vừa cháy thì trong hang đá có một luồng gió thổi ra, ngọn lửa lại tắt ngóm ngay.
Tiếp theo đó, hai người lại nghe thấy người nọ khẻ bảo:
- Con nhỏ đi phía sau không chịu nghe lời lão. Với võ công của lão, muốn giết hại hai ngươi thật dễ như trở bàn tay.
Tiếng nói ấy chưa dứt, lại có tiếng khàn khàn nổi lên đỡ lời:
- Con bé đi trước họ Hàn ngoan lắm. Nó không hãi sợ gì hết, thật hiếm có. Lão Đại, con bé họ Hoa đa nghi như vậy thì cứ để cho nó ở bên ngoài đợi chờ.
Hoa Thiến Thiến nhận thấy lời nói của người đó rất phải. Y đã luyện tới mức Truyền Âm Nhập Mật thì quả thật muốn giết chị em mình dễ như trở bàn tay, cho nên vừa nghe thấy người thứ hai lên tiếng nói, nàng đã vội chui ngay vào và đỡ lời:
- Xin lão tiền bối đừng có khiển trách. Không phải là cháu nhút nhát đâu, sư thật…
Nàng nói tới đó không sao nói tiếp được nữa, vì nàng định nói: “Không nên có lòng hại người nhưng lúc nào cũng phải nên đề phòng người” đó là lời dạy bảo cổ nhân. Nhưng lúc này vì Thiên Tứ trúng độc, rồi lại mất tích khiến cho nàng rối trí vô cùng, cho nên lúc nảy nàng không nghĩ tới vấn đề võ công của đối phương cao siêu hơn mình rất nhiều, mà lại nghĩ đến đề cao cảnh giác mà thôi.
Hàn Thiến Thiến là người rất ngây thơ, lúc này lại nóng lòng muốn gặp Tứ ca, nên nàng không biết cái gì là nguy hiểm cả, nghe thấy người ta nói: “Tứ đại ca ở bện trong” là nàng vội chui ngay vào.
Lúc này nàng nghe thấy có 2 người lên tiếng nói, một người không muốn để cho đại tỷ vào, và thấy đại tỷ mới giải thích được một nữa, không dám nói nốt, nàng không sao nhịn được, liền lên tiếng cải hộ:
- Không phải đại tỷ của tiểu bối nhát gan đâu. Là vì sợ các ông đánh lừa…
Nói tới đó, nàng mới tỉnh ngộ, vội đổi giọng hỏi:
- Vừa rồi các ông nói là tới cứu đại ca của chị em tiểu bối, phải không? Sau mãi không nghe tiếng nói của Tứ đại ca thế? Chả lẽ…
Nàng vừa nói vừa nghe theo lời dặn bảo của người nọ mà tiến thẳng vào bên trong. Khi nói tới câu cuối cùng đã vào tới nơi và đã trông thấy ánh sáng màu tía tỏa ra.
Nàng vội ngắt lời và nhảy ngay vào bên trong. Đồng thời nàng lại trông thấy Thiên Tứ đang nằm ở trên một cái nệm, bên cạnh chàng có để một trái bảo châu có ánh sảnh màu tía toả ra.
Hàn Thiến Thiến kêu “ối cha” một câu, rồi vội nhảy lại ôm lấy Thiên Tứ và đưa mắy nhìn xung quanh. Thấy hang động ấy vuông vắn, mỗi bề rộng chừng năm thước, chỉ nơi chính giữa có một lỗ hổng rộng chừng hơn thước ra thôi, còn thì không có một bóng người nào hết.
Hoa Thiến Thiến theo vào trong, thấy Thiên Tứ vẫn nóng như lửa thiêu và mê man bất tỉnh như thường, mặt lộ vẻ thất vọng và nói:
- Các người…
Nàng vừa nói vừa đưa mắt nhìn, không thấy một bóng người nào hết, trong lòng ngạc nhiên vô cùng. Vội hòi Hàn Thiến Thiến rằng:
- Người đâu? Họ…
Đột nhiện trong cái lổ hang nho nhỏ có tiếng cười khì và có tiếng người trả lời rằng:
- Hai con nhỏ khỏi cần phải kinh ngạc như thế! Lão phu hiện đang ở đây.
Hai nàng nghe thấy tiếng nói đó, giật mình đến thót một cái, và cùng nhìn thẳng vào trong hang động nho nhỏ kia, chỉ thấy tối om như mực chứ không thấy gì hết.
Hai nàng đều ngạc nhiên, Hàn Thiến Thiến là người ngây thơ hơn, lòng hiếu kỳ thúc đẩy, nàng vội lên tiếng hỏi:
- Bên trong còn có chỗ nữa đấy à? Lạ thật! Các ông làm thế nào mà vào được trong đó? Chả lẻ trong đó còn có cửa ngỏ khác? Ủa!... Tại sao các ông không ra đây cứu chữa cho đại ca chúng cháu.
Bên trong có giọng khàn khàn nói ra:
- Con nhỏ này nóng tính lắm nhưng rất hợp với lão phu. Lão Đại, bảo cách cho nó chữa Thiên Tứ đi!
Một giọng nói rất hiền từ và ôn hòa nổi lên. Giọng nói này khiến ai nghe thấy cũng có thiện cảm ngay, chứ không như giọng nói khàn khàn của người trước, khiến ai cũng có cảm tưởng chán ghét.
Hoa Thiến Thiến ngồi xổm xuống chỗ cạnh Hàn Thiến Thiến, thì giọng hiền từ đã nói vọng ra rằng:
- Các con đều biết Thiên Tứ đã trúng phải Tí Ngọ Hóa cốt độc phấn. Thứ độc phấn này chế Hợp Hoàn Liên ở trên đỉnh núi Thiên Sơn với những thứ thuốc dâm dược khác, những người nào ngộ phải chất độc này, liền mê man bất tỉnh ngay, nguyên dương ở trong người cứ bốc lên ngùn ngụt, qua sáu tiếng đồng hồ nó sẽ dẫn Tam mụi Chân Hỏa của bổn thân thiêu thân thể của nạn nhân thành một đống xương khô mà chết…
Hoa Thiến Thiến ngày thường tiếp xúc với đàn bà ở trong nhà nhiều, nên đối với việc nam nữ cũng hơi biết đôi chút, vì vậy nàng nghe thấy ông già nói như thế hổ thẹn mặt đỏ bừng, cứ cúi gầm mặt xuống không dám nhìn lên nữa.
Hàn Thiến Thiến ngây thơ không biết gì, nàng cứ ôm chặt lấy Thiên Tứ đang mê man bất tỉnh, hai mắt trợn tròn xoe lên lắng tai nghe, nhưng nàng cũng không hiểu biết gì hết, mấy lần định lên tiếng hỏi. Nàng thấy Hoa Thiến Thiến bỗng hổ thẹn cúi gầm mặt xuống, nàng lại không dám lên tiếng nói nữa.
Giọng nói hiền từ lại vọng ra tiếp:
- Người đời vì không biết nguyên nhân đó, cho nên đã chết oan uổng rất nhiều. Sự thật chỉ cần dùng tấm thân thuần âm là một gái đồng trinh hợp hoan với nạn nhân, thì chả cần phải uống thuốc, chất độc sẽ tự giải được ngay…
Hoa Thiến Thiến nghe tới đó hổ thẹn đến suýt tí nữa thì bỏ đi, nhưng vì nàng quá yêu Thiên Tứ và thấy giọng nói của ông già hiền từ như vậy, nên nàng mới không nỡ bỏ chạy mà cứ lẳng lặng ngồi yên nghe.
Hàn Thiến Thiến càng nghe càng không hiểu, càng nhịn không được liền rỉ tai Hoa Thiến Thiến, khẽ hỏi:
- Đại tỷ, ông ta nói gì thế? Cái gì là tấm thân thuần âm? Cái gì là giái đồng trinh? Có phải bảo chị em ta đấy không? Nhưng cái gì là hợp hoan? Hợp bằng cách nào?...
Tiếng nói của nàng rất khẽ, chỉ có một mình Hoa Thiến Thiến là nghe thấy thôi, nhưng khi lọt vào tai. Hoa Thiến Thiến thấy không khác gì tiếng sét đánh ngang tai, hổ thẹn vô cùng và cũng phẩn hận khộng thể tưởng tượng được.
Nàng định khiển trách Hàn Thiến Thiến, nhưng nghĩ lại cô bé ấy quá ngây thơ có biết gì đâu? Vì vậy nàng cứ cúi gầm mặt xuống, nghiến vào môi thôi.
Hàn Thiến Thiến thấy Hoa Thiến Thiến không trả lời cúi gầm mặt xuống và sắp gục vào người Thiên Tứ rồi, nàng càng ngạc nhiên thêm.
Hàn Thiến Thiến lại quay đầu nhìn cái cửa hang nho nhỏ, giọng hiền từ ở bên trong lại vọng ra tiếp:
- Thiên Tứ trúng độc tới giờ đã lâu, đáng lẻ lúc này chất độc đã dẫn tam Mụi Chân Hỏa ra tự thiêu…
Hoa Thiến Thiến nghe tới đó giật mình kinh hãi, quên cả hổ thẹn vội ngửng đầu lên nhìn về phía cửa hang để nghe người nọ nói tiếp:
- Nhưng vì nó có căn bản khác người và lại có Tỵ Độc châu đem ra trấn át, nên mới không việc gì, nhưng nếu không kịp thời giải cứu thì ôm hận mà chết.
Lúc này Hoa Thiến Thiến không nhịn được nữa vội hỏi:
- Xin hỏi hai vị tiền bối quí tính đại danh là gì? Có liên quan gì đến đại ca? Tại sao hai vị lại biết rõ Tứ đại ca ngộ nạn mà tới ra tay đây cứu giúp như thế?
Người có giọng khàn khàn bỗng dùng giọng mũi lên kêu “hừ”, đang định lên tiếng trả lời, thì người kia thở dài đáp:
- Điều này không thể trách cô nương hoài nghi được, quả nhiên việc này không phải việc bình thường. Nhưng hai cô cứ yên tâm, lão phu hai người đây không phải là ai xa lạ mà chính là hai vị sư phụ của Thiên Tứ đấy. Mấy ngày hôm trước, anh em ta bỗng cảm thấy nóng lòng sốt ruột, lão phu mới bói một quẻ, thấy đồ đệ có nạn, nên mới vội tới đây giải cứu cho nó. Ngờ đâu số trời đã định, khi anh em lão phu tới nơi thì Thiên Tứ đã ngộ độc rồi.
Hàn Thiến Thiến nghe nói, đột nhiên nói đỡ lời:
- Ủa, thế ra hai vị là sư phụ của đại ca đấy. Thế tại sao lại không cho chúng con gặp mặt? Hai vị đã là sư phụ của đại ca, tài ba thế nào cũng cao thâm không lường, tại sao hai vị đến giờ cũng không chịu chữa cho Tứ đại ca mà cứ nói lôi thôi như thế hoài, nói những lời khiến người ta không hiểu biết một tý gì hết?
Giọng khàn khàn ở trong động bỗng thoát ra, làm cho Hàn Thiến Thiến giật mình đánh thót một cái. Người đó liền nói:
- Cái gì? Lão đại ca bảo cô… Hà hà, hay! Hay!
- Lão nhị làm gì thế? Chuyện này có gì mà lão nhị phải buồn cười như vậy? Lão nhị không thấy cô bé này ngây thơ một cách đáng yêu như thế hay sao? Nhưng… Ồ, thế nào Hoa cô nương cũng biết ý nghĩa lời nói của lão phu rồi phải không? Bây giờ chuyện đó đã xảy ra như vậy và lão phu cũng biết hai cô đều có lòng yêu thương Thiên Tứ. Quý hồ hai cô vui lòng cứu nó, thì việc sau này anh em lão phu thể nào cũng thành toàn cho hai người…
Hàn Thiến Thiến như hiểu mà không hiểu, chỉ ngơ ngác hỏi lại rằng:
- Cái gì? Ông bảo chúng cháu cứu đại ca ư? Ồ, chúng cháu có biết gì đâu mà cứu? Nếu chúng cháu cứu được thì việc gì phải chờ đợi đến bây giờ? Kìa, đại tỷ…
Nàng còn định nói tiếp thì Hoa Thiến Thiến đã giật tay áo nàng và đưa mắt ra hiệu, rồi nàng ta cố nén sự xấu hổ xuống đỡ lời:
- Hai vị đã là sư phụ của Tứ đại ca, tất nhiên chúng con không dám nói gì hết, nhưng làm thế nào cho chúng con tin được? Hơn nữa ở nơi đây…
Nói tới đó nàng không đủ can đảm nói tiếp nữa. Chỉ thấy hai người ở trong động kia trầm ngâm giây lát, rồi người có giọng hiền từ nói rằng:
- Cô nương lo âu như vậy rất có lý, nhưng không biết Thiên Tứ đã kể cho hai vị biết khi nó ở trên núi Kỳ Liên học võ như thế nào chưa?
Hoa Thiến Thiến đáp:
- Tứ đại ca có nói cho chúng con biết rồi, nhưng nói rất ít…
Người thứ hai không chờ đợi nàng nói hết, bỗng nghĩ tới một việc gì, liền “ủa” một tiếng và xen lời nói:
- Phải rồi, con bé họ Hàn này đã ở trên núi Kỳ Liên một thời gian rồi…
Hàn Thiến Thiến không hiểu ông ta nói như thế là có ý nghĩ gì, vội đáp:
- Vâng, nhưng…
Giọng nói khàn khàn không cho nàng nói thêm, đã vội ngắt lời:
- Có một năm Thiên Tứ đi ra ngoài sơn cốc chơi, lúc trở về có kể cho lão Đại hay là có gặp một cô bé, hình như là đồ đệ của cái gì Mai Hoa Tiên Cô thì phải. Y còn nói cô bé ấy khả ái lắm, không những biếu cho nó những thức ăn ngon mà lại còn hẹn nó ngày mai đi gặp gỡ nữa. Lão phu với lão Đại không định cho nó đi, vì sợ nó mê chơi quên cả sự học hành. Ngờ đâu, đêm hôm đó nó cứ như người mất hết hồn vía, không chịu ăn uống gì hết, lão phu với lão Đại thấy nó tội nghiệp như vậy, mới phá lệ cho nó đi một phen. Chuyến đó nó đi lại bắt được hai con ngân ngưu về, có phải thế không, nhỏ kia?
Hàn Thiến Thiến nghe thấy ông già ở trong hang nói đến chuyện xưa, khiến nàng ngây ngất vô cùng, và nhìn Thiên Tứ mà tủm tỉm cười. Đồng thời nàng nghĩ tới sư phụ mình không cho mình gặp lại Thiên Tứ, nên đã dẫn mình rời khỏi Lộc cốc, để mình phải xa cách Thiên Tứ mấy năm. Nghĩ tới đó nàng lại đau lòng vô cùng.
Hoa Thiến Thiến chờ người nọ kể xong câu chuyện này, lại thấy Hàn Thiến Thiến sắc mặt thay đổi luôn luôn. Nàng không sau nhịn được, khẻ đẩy Hàn Thiến Thiến và hỏi:
- Có đúng như thế không hả Thiến muội?
Hàn Thiến Thiến kêu “ủa” một tiếng, rồi mới đột nhiên tỉnh táo, gật đầu lia lịa đáp:
- Phải, con nhỏ đó chính là tiểu muội…
Hoa Thiến Thiến thấy nàng đã nhìn nhận, không còn nghi ngờ gì nữa vội đứng dậy hướng về phía hang động quỳ xuống vái lạy và nói:
- Đệ tử Hoa Thiến Thiến không biết hai vị là ân sư của Thiên Tứ đại ca nên mới thất lễ như vậy, xin hai vị lượng thứ cho…
Hàn Thiến Thiến thấy thế cũng vội đứng dậy nhưng lúc này nàng vẫn ẵm Thiên Tứ và cũng quỳ ngay xuống vừa gật đầu vái vừa nói:
- Hai vị đã là ân sư của đại ca, thì xin nghĩ cách cứu đại ca ngay.
Hai người ở trong hang động ấy chính là Thích Hữu và Thích Tả. Xưa nay hai người không ưa những tục lễ như vậy, lúc này tuy cách một bờ tường mà hai người vẫn có thể không thấy rõ mồn một, cho nên vừa thấy Hoa Thiến Thiến quỳ xuống, hai người đã dồn ra một luồng kình lực rất nhu hoà đỡ nàng lên. Thích Hữu với giọng rất hiền từ nói tiếp:
- Lão phu hai người ghét nhất những tục lễ này, hai vị khỏi phải quỳ lạy như thế nữa! Còn việc cứu chữa Thiên Tứ thì chỉ có một cách mà lão phu vừa nói thôi, Hoa cô nương cứ theo đó mà tuỳ nghi hành sự…
Nói đến đó, ngừng giây lát ông ta lại nói tiếp:
- Anh em lão phu không muốn ở đây lâu đâu, hai vị hãy tránh né giây lát…
Tiếng nói vừa dứt, thì hạt châu Tỵ Độc để ở trên cái đệm bỗng bay ngay vào trong hang động nho nhỏ kia, ánh sáng tía thấp thoáng rồi tiêu tan liền. Trong hang động mà hai người đang ở đó cũng tối om ngay.
Hai nàng đang ngạc nhiên không biết xử trí ra sao, thì đã nghe trong hang động nho nhỏ có tiếng kêu lách tách rất nhỏ.Tiếng đó vừa dứt, hai nàng đã nghe thấy bên cạnh có tiếng gió kêu ào ào, cả hai cùng vội trố mắt lên nhìn, chỉ thấy thân hình cao hơn trượng bay lướt qua, phi thẳng ra ngoài đường hầm rồi biến mất liền.
Hoa Thiến Thiến kêu “ủa” một tiếng, nhưng nàng chưa kịp nói thì ánh sáng tía ở chỗ đường hầm đã hiện lên.
Hai nàng định thần nhìn kỹ, thấy trái Tỵ Độc Châu có ánh sáng tía toả ra từ từ bay ngược trở lại phía mình.
Hoa Thiến Thiến rất kính phục, đang định giơ tay ra bắt, nhưng hạt châu ấy trông thì như chậm, sự thực lại bay rất nhanh và đã bay tới chỗ trên cái đệm, rồi từ từ rớt xuống chỗ cũ, như có người cầm mà để xuống vậy.
Đồng thời, ngoài cửa hang lại có giọng nói vào, nói rằng:
- Anh em lão phu phải về núi ngay, hang động này bí ẩn lắm người ngoài không sao phát giác được. Lão phu còn dùng đá bịt kín cửa hang hộ, nên trong hang động càng an toàn thêm. Lão phu để lại thức ăn với ba lá thư, một lá để cho Thiên Tứ, còn hai lá thì đưa cho hai vị tôn trưởng. Trong thơ đó lão phu vốn đề là của lão phu thay mặt Thiên Tứ cầu hôn đấy…
Tiếng nói ông ta chưa dứt thì tiếng nói khàn khàn lại xen lời nói:
- Hai con nhỏ ngươi đừng có hổ thẹn nữa, lão phu với lão Đại chúc hai người bách niên hoà hảo bạch đầu giai lão. Hà hà,… Hà hà.
Tiếng cười ha hả làm cho hai người giật mình đến thót một cái, nhưng tiếng cười thứ hai thì đã nhỏ dần và tiếng cười thứ ba có lẽ đã đi khá xa rồi, nên hai nàng chỉ còn văng vẳng nghe thấy thôi.
Hoa Thiến Thiến nghe nói Thích Hữu nói đã dùng đá bịt kín hộ cửa hang rồi, nhưng nàng vẫn còn chưa tin lắm, vội chạy ra bên ngoài chỗ cửa hang, quả thấy đã có một tảng đá lớn bịt chặt. Nàng liền nghĩ bụng:
“Sao lại có sư phụ gì bắt người ta làm những việc khó xử thế này?”
Nghĩ đoạn nàng đẩy thử tảng đá, ngờ đâu đẩy mãi cũng không đẩy nổi tảng đá ấy. Nàng không phục lại vận tám thành công lực ra đẩy tiếp, nhưng tảng đá đó như là đã trồng chặt vào chỗ đó rồi vậy, không sao đẩy ra nổi.
Nàng rất nản chí, nhưng cũng rất yên tâm và nghĩ tiếp:
“Với hơi sức của ta mà đẩy không nổi thì tảng đá này ít nhất cũng phải nặng trên hai nghìn cân, như vậy người thường không sao có thể xê dịch nổi và cũng không ai ngờ sau tảng đá lại có một hang động như thế này. Mà dù người võ lâm có hơi sức mạnh tới đẩy tảng đá, thể nào cũng có tiếng kêu rất lớn, như vậy ta không còn sợ ai đến phá mình nữa. Nhưng không hiểu hai vị sư phụ ấy khuân tảng đá này ở đâu tới, vừa nhanh vừa nhẹ nhàng, không có một tý tiếng động nào như thế?”
Nghĩ tới đó nàng thất kinh và nghĩ tiếp:
“Chả lẽ tảng đá này là tảng đá lớn ở chỗ trước cửa động chăng? Nhưng không có lý, vì tảng đá ấy cao hơn trượng, bề ngang rộng tới sáu bảy thước, nặng tới vạn cân, chứ có phải như những tảng đá khác đâu? Hợp sức mình với Thiến muội hai người cũng chưa chắc đã xoay chuyển nổi…”
Nghĩ tới đó nàng lại kính phục hai vị sư phụ vô cùng.
Lúc ấy nàng bỗng nghe thấy Hàn Thiến Thiến ở bên trong kêu gọi:
- Đại tỷ mau vào đây, đại ca…
Hoa Thiến Thiến giựt mình kinh hãi, vội chạy vào bên trong, thấy Hàn Thiến Thiến vẫn ẳm chặt Thiên Tứ ngồi ở trên cái bệ, mà mặt của Thiên Tứ chỉ đỏ bừng lên thôi chứ không có cái gì là khác hết. Nàng lại tưởng Hàn Thiến Thiến cố ý doạ nạt mình, đang định lên tiếng hỏi thì thấy Hàn Thiến Thiến bỗng cau mày lại, mồ hôi nhễ nhại, mặt mếu máo nhìn mình nói:
- Đại tỷ, mau lại đây rờ người đại ca thử xem, lúc này người của đại ca, cả mình mẩy lẫn chân tay đều nóng như lửa thiêu.
Hoa Thiến Thiến giật mình đến thót một cái, vội ngồi thụp xuống rờ mó người của Thiên Tứ, thấy nóng như than hồng vậy.
Nàng vội cầm lấy hạt châu tỵ độc để lên ngực Thiên Tứ lăn đi lăn lại một hồi và dặn Hàn Thiến Thiến rằng:
- Thiến muội hãy đặt Tứ đại ca xuống, chui vào trong hang kia xem có bức thư không, rồi…
Hàn Thiến Thiến vâng lời cầm lấy Thiên Lý Hỏa của Hoa Thiến Thiến đốt cháy rồi đi đến gần cửa hang nho nhỏ kia. Tuy thân hình của nàng mảnh khảnh như thế mà vẫn không sao chui được, nàng đành phải cầm Thiên Lý Hỏa vào trong hang rồi mới chui đầu vào xem xét.
Thấy hang động này dài không đầy một trượng và rất bé nhỏ, cạnh cửa hang có một tảng đá, trên có để một túi lương khô, một túi da hươu đựng nước với ba lá thư, Nàng cầm những thứ đó lên, đem tới trước mặt Hoa Thiến Thiến và nói:
- Hang động ấy bé nhỏ lắm, ngoài những vật này ra thì không còn gì nữa.
Hoa Thiến Thiến một tay cầm Tỵ Độc Châu cứ lăn ở trên người Thiên Tứ hoài, một tay cầm thơ lên xem, thấy quả trên ba cái phong bì có viết tên của các người như sau:
“Hoa đại hiệp:
Tiểu đồ Thiên Tứ cân cốt tuyệt hảo, tình nết và sự thông minh thiên phú thực ít có người bằng. Nay y với lênh ái tâm đầu ý hợp, thật xứng đôi vừa lứa, cho nên lão phu viết lá thơ này để cầu hôn, mong đại hiệp nhận lời cho thì anh em lão phu với tiểu đệ rất lấy làm cám ơn”.
Bên dưới không có ký tên chỉ vẽ hai cái đầu một người mặt gầy gò còn một người thì tủm tỉm cười.
Nàng xem xong, nghĩ mãi không ra được trên giang hồ này không có một nhân vật có tên tuổi nào mà lại dùng hai đầu người làm biểu hiệu như thế. Đồng thời mặt khác nàng lại rất hài lòng đã được chính thức kết duyên với Thiên Tứ rồi.
Hàn Thiến Thiến đọc thơ của sư phụ mình xong, cao hứng vô cùng nhưng nàng đã rời khỏi sư phụ thì làm sao đưa được lá thư này cho bà ta?
Hoa Thiến Thiến để thơ sang một bên, cúi đầu xuống thấy mình dùng “Tỵ độc châu” lăn mãi như thế mà vẫn không thấy Thiên Tứ đỡ chút nào, trái lại còn nặng hơn là khác. Nàng càng hãi sợ thêm, biết lúc này không cứu chữa cho chàng ngay thì không thể nào cứu được nữa, lúc đó sẽ hối bất cập. Nhưng nàng là một thiếu nữ khuê các, tuy biết tình nam nữ như thế nào, bây giờ Thiên Tứ đang mê man như thế mà bảo nàng tự động thì nàng đâu dám? Vì vậy trống ngực nàng đập rất mạnh, cảm thấy mình mẩy khó chịu, chân tay bủn rủn. Nàng định tránh ra ngoài kia để cho Hàn Thiến Thiến chữa cho chàng trước…
Nhưng nàng nghĩ lại, Thiến Thiến lại còn ngây thơ hơn mình, chẳng lẽ bảo nàng ta làm, lại còn khó gấp mười mình. Nghĩ đi nghĩ lại một hồi, nàng liền nghiến răng mím môi mà bảo Hàn Thiến Thiến rằng:
- Thiến muội, bây giờ đã đến giai đoạn rất nguy hiểm, nếu không cứu chữa cho đại ca ngay thì thế nào đại ca cũng chết mất, nhưng…
Hàn Thiến Thiến nghe nói vừa kinh hãi vừa mừng rỡ và không kém ngơ ngác hòi lại rằng:
- Có thực không? Chúng ta có thể cứu được đại ca ư? Cứu bằng cách nào?
Hoa Thiến Thiến thở dài một tiếng rất não nùng, đáp:
- Phương pháp này nhất thời không thể nào giảng giải rõ được, bây giờ chỉ yêu cầu Thiến muội hãy ra ngoài cửa hang canh gác hộ, nếu không thấy chị gọi thì đừng có vào và cũng đừng có xem trộm. Thế nào… chị cũng chữa khỏi cho đại ca được. Thiến muội có nhận lời không?
Hàn Thiến Thiến nhanh nhảu đáp:
- Được, thể nào em cũng nhận lời như thế, nếu chị không gọi, em nhất định không vào và cũng không cho ai vào hết, nhưng nếu chị cần em giúp thì cứ kêu em vào nhé?
Nói xong đi ra luôn.
Hoa Thiến Thiến nghe thấy nàng ta nói như vậy mới yên tâm, lúc này nàng thấy hạt Tỵ Độc Châu quá sáng, nên liền lấy đệm phủ lên, trong phòng liền tối om ngay.
Lúc ấy trong bóng tối, người ta chỉ nghe thấy tiếng quần áo sột soạt, rồi lại có tiếng thở hổn hển và xen lẫn tiếng kêu lạch cạch rất khẻ, đó là tiếng nghiến răng…
Một lúc sau lại có tiếng rên rỉ, tiếng thở dài ai oán, lại có tiếng kêu khiến ai nghe thấy cũng phải hồn siêu phách lạc.
Hàn Thiến Thiến đi ra ngoài cửa hang ngồi xếp bằng tròn để Thiên Lý Hỏa sang bên và nghĩ bụng:
“Tại sao đại tỷ lại có thể chữa được chất độc của Tứ đại ca như thế? Sao lúc ở nhà họ Khổng, đại tỷ lại không ra tay chữa? À phải rồi chắc vừa rồi sư phụ của đại ca dạy bảo cách cứu chữa cũng nên… Đúng rồi!
Nhưng còn cái gì là nguyên dương bốc lên có phải là bảo đại ca không? Đại ca đã luyện tàhnh công hai môn chí cương và chí nhu rồi, trong người của đại ca âm dương đã điều hòa, như vậy thì làm gì còn nguyên dương bốc lên như thế nữa? Tại sao đại tỷ chữa cho đại ca lại không để cho ta đứng cạnh? Sư phụ của đại ca chả nói là bệnh của đại ca phải do hai chị em chúng ta mới chữa được là gì? Tại sao đại tỷ lại gọi ta ra, không cho ta xem là thế nào? Không hiểu chị ấy dùng cách gì chữa cho đại ca thế? Hợp hoan ư? Cái gì là hợp hoan? Hoan làm sao mà hợp được? Vừa rồi ta hỏi tại sao thì chị ấy lại không nói…”
Nàng cứ nghĩ vớ vẫn như vậy, cho tới khi nghe thấy tiếng rên rỉ ở bên trong vọng ra, nàng mới giật mình kinh hải, vội đứng dậy định xông vào bên trong, nhưng nàng nghĩ lại mình đã hứa không vào rồi, vì thế nàng lại ngừng chân và chỉ lắng tai nghe thôi.
Một lát sau tiếng kêu rên lại vọng ra tiếp, nàng không sao phân biệt được tiếng kêu rên ấy vì đau đớn hay vì sung sướng mà thốt ra, rồi không hiểu tại sao nàng bỗng thấy rùng mình một cái và trong người bồn chồn khó chịu, chân tay mềm nhũn, bắt buộc nàng lại phải ngồi bịch xuống đất, hai má đỏ bừng, trống ngực đập rất mạnh. Nàng không hiểu nguyên nhân tại sao và cũng không hiểu tại sao bên trong lại có tiếng kêu rên rỉ như thế vọng ra…
Một lát sau Hàn Thiến Thiến mới vỡ lẻ, tiếng thở hổn hển hình như là của Thiên Tứ. Nàng mừng rỡ, vì thấy chàng thở như thế cũng đủ chứng minh là chàng đã khỏe mạnh rồi.
Đồng thời bỗng không hiểu tại sao lửa ghen ở trong người bỗng nổi lên. Nàng nghĩ tiếp:
“Tại sao đại tỷ lại đuổi ta ra? Tại ta vô dụng không giúp gì được cho chị ấy chăng?... Nếu một mình đại tỷ đủ sức cứu chữa, tại sao lại có tiếng thở mệt nhọc như thế?”
Nghĩ tới đó nàng lại đứng dậy định tiến vào bên trong xem sao, nhưng nghĩ đến lời hứa, nàng lại đành ngừng chân lại. Đang lúc ấy, nàng bỗng nghe thấy bên trong có tiếng nói của Hoa Thiến Thiến vọng ra:
- Đại… ca… đã tỉnh rồi ư? Xin đại ca… tha cho tiểu muội…
Một lát sau, nàng lại nghe thấy Hoa Thiến Thiến kêu gọi:
- Thiến muội… mau vào đây… Cứu chị với…
Nàng cả kinh chạy thẳng ngay vào trong hang động. Nhưng nàng chưa kịp nói năng gì thì một người đã vật nàng ngã xuống luôn. Lúc ấy, nàng đã biết người ấy chính là Thiên Tứ rồi. Nàng vừa kinh hãi vừa mừng rỡ, khẻ hỏi:
- Đại ca đã khỏi rồi ư?
Nàng mới nói tới đó, thì mồm nàng đã bị mồm của Thiên Tứ hôn chặt. Nàng kinh hãi vô cùng, cố xoay đầu sang bên hỏi:
- Đại ca làm gì thế?...
Nàng đang định kháng cự thì đã nghe thấy Hoa Thiến Thiến khẽ nói:
- Thiến muội cứ chiều lòng đại ca đi, nếu… hiền muội muốn cứu anh ấy…
Nàng nhìn về phía có tiếng nói, thấy Hoa Thiến Thiến đang nằm uể oải nơi đó, nàng mới vở nhẽ, đồng thời cũng hổ thẹn vô cùng khẽ hỏi tiếp:
- Chị cũng thế ư?
Hoa Thiến Thiến chỉ gật đầu thôi, vì lúc này đã quá mệt nhọc nên chỉ nhắm nghiên hai mắt lại. Còn Hàn Thiến Thiến cũng đành chịu nhịn. Một lát sau, nàng cũng kêu rên như Hoa Thiến Thiến hồi nãy vậy.
Trong hang động ấy là thiên đường của trần gian hay là địa ngục. Không cần phải nói rõ quí độc giả đã thừa hiểu rồi.
Người Hai Đầu Người Hai Đầu - Trần Thanh Vân Người Hai Đầu