Nếu bạn chưa từng nếm mùi thất bại, tất bạn chưa gặp thử thách thực sự.

Dr Porsche

 
 
 
 
 
Tác giả: Trần Thanh Vân
Thể loại: Kiếm Hiệp
Nguyên tác: Lưỡng Thủ Quái Nhân
Biên tập: Buusan Nguyen
Upload bìa: Azazel123
Số chương: 62
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 8477 / 50
Cập nhật: 2018-02-01 21:41:59 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 18: Đặt Nghi Trận Khiến Hùng Phụng Kinh Hoảng 0 Bại Sự Lão Nhân Lại Khi Thích Thích Ông
rên núi Cao Lan Châu ở ngoài thành Lan Châu bỗng có mấy người dạ hành xuất hiện. Núi này không cao lắm nhưng trên đỉnh núi có rất nhiều đá mọc lởm chởm, bên phía Tây có một bãi đất rộng chừng năm sáu trượng.
Đột nhiên, tiếng điểm canh ba ở trong thành vọng ra. Núi này tuy cách thành khá xa, nhưng vẫn nghe thấy tiếng trống canh.
Tiếng trống canh vừa dứt thì bỗng có một cái bóng người phi cao hơn trượng, rồi nhẹ nhàng nhảy xuống giữa bãi đất trống. Dưới ánh sáng trắng người ta đã trông thấy rõ người đó là một người đàn bà mặc võ trang, thân hình yểu điệu và chính là Hùng Phụng Vương Mai.
Vương Mai vừa nhảy xuống bãi đất trống, đưa tay lên rút thanh kiếm treo ở trên lưng, một tay chống nạnh, một tay cầm kiếm từ từ đưa mắt nhìn những tảng đá lởm chởm mọc ở bốn xung quanh mặt lộ vẻ kiêu ngạo cười nhạt một tiếng, rồi mới ngẩng đầu nhìn trăng lớn tiếng quát hỏi:
- Bọn kia đã tới giờ rồi mà sao…
Tiếng nói của y thị vốn dĩ hùng hào rồi, lúc này y thị lại dùng chân lực của đan điền nói, nên tiếng nói nghe như tiếng chuông kêu vậy.
Ngờ đâu tiếng nói của y thị chưa dứt, đột nhiên có tiếng bò kêu “hò” nổi lên luôn.
Tiếng kêu của con bò ấy vừa to vừa dài, nhất là trong lúc đêm khuya canh vắng, nghe lại càng lớn thêm, không khác gì tiếng sấm động vậy. Nên Vương Mai vừa nghe thấy tiếng bò kêu ấy đã giật mình thót một cái.
Nhưng vậy vẫn chưa lấy gì làm lạ. Rõ ràng tiếng bò kêu ở dưới chân núi, nhưng chỉ trong nháy mắt tiếng kêu đó đã vượt qua trời không. Tới khi tiếng kêu vừa dứt. Vương Mai lại rõ ràng nghe thấy tiếng kêu đó dứt ở sau một tảng đá. Tốc độ của tiếng kêu quả thật kinh người, dù Vương Mai táo gan đến đâu cũng phải hoảng sợ đến toát mồ hôi lạnh ra. Y thị vội lui về phía sau một bước, giơ bảo kiếm lên trước ngực, cứ trố mắt nhìn vào chỗ tảng đá quái dị nọ.
Lúc ấy đằng sau tảng đá liền có tiếng chân đi kêu “cộp cộp” nổi lên, như tiếng chân của ma quỷ đi chứ không phải là tiếng chân người. Vì vậy Vương Mai càng hãi sợ thêm. Y thị cố nghiến răng mím môi để gượng trấn tĩnh. Vì y thị biết bốn xung quanh của đỉnh núi này, đâu đâu cũng có người trong võ lâm ẩn núp. Những người đó, hoặc là bộ hạ của y thị hoặc là người đến xem trận đấu.
Trước mặt đông người như vậy, y thị vừa là Hùng Phụng Vương Mai mà ai ai nghe thấy tên cũng phải khiếp đảm, vừa là môn đồ duy nhất của Thiết Diện Điểu Trảo, một tên ma đầu huyền bí nhất thiên hạ, nên dù sao y thị cũng phải gượng làm ra vẻ trấn tĩnh, chứ khi nào lại chịu để mất sĩ diện trước bao nhiêu con mắt của người trong võ lâm như vậy?
Tiếp theo đó, y thị ho gằn một tiếng, múa tít trường kiếm và phát ra một tín hiệu.
Đột nhiên sau những tảng đá ở bốn bên xung quanh, có mười mấy cái bóng đen nhảy ra. Những người này đều mặc võ trang màu đen, dùng khăn đen bịt mặt chỉ để hở mồm mũi thôi.
Bọn người đó vừa ra tới nơi đứng xếp hàng chữ nhất ở hai bên tả hữu của Vương Mai, người nào người ấy đều trố mắt lên nhìn về phía có tiếng kêu “cộp cộp” hoài.
Lúc này Vương Mai mới nhẹ nhõm thở hắt ra một tiếng, từ từ buông thanh bảo kiếm xuống.
Tiếng kêu bỗng ngừng hẳn. Mười mấy người nọ đứng yên một lúc, vừa kinh ngạc vừa hoảng sợ. Vương Mai lại ho một tiếng, khẽ bảo một đại hán bịt mặt đứng cạnh rằng:
- Ngươi thử vào sau tảng đá xem sao…
Người nọ có vẻ nghi ngờ và hãi sợ, nhưng y biết nếu trái lệnh, thế nào cũng bị toi mạng, nên y vừa rút khí giới ra, đang trù trừ, thì bỗng nghe thấy phía sau có tiếng cười lanh lảnh như tiếng nhạc kêu và tiếng người nói:
- Khỏi cần phải xem xét gì hết. Người phó ước đã tới đây…
Tiếng nói của người đó vừa trong vừa êm tai, Vương Mai với mười mấy tên bộ hạ lại tưởng tượng như tiếng sấm rót vào tai vậy. Chúng đều cả kinh thất sắc, vội nhảy ra hơn trượng mới dám quay đầu lại nhìn.
Cử chỉ tức cười ấy của bọn chúng làm cho cô nương vừa lên tiếng nói không sao nhịn được, cứ ôm bụng cười khúc khích hoài.
Vương Mai định thần nhìn kỹ, mới hay người đùa giỡn mình lại là cô bé mà mình đã gặp ở trên tửu lầu.
Mặt y thị đang lộ sát khí bỗng hổ thẹn đến mặt đỏ bừng, nhưng y chỉ đảo ngược đôi ngươi một vòng, rồi cười ha hả mấy tiếng, mới lên tiếng nói:
- Cô nương là người rất trọng chữ Tín, tới đúng giờ như vậy. Nhưng còn bạn của cô nương đâu? Có phải chúng khiếp sợ oai của Hùng Phụng Vương Mai mà đã bỏ rơi cô nương?
Y thị vừa nói tới đó Hàn Thiến Thiến đã sầm nét mặt lại, chỉ tay vào mặt đối phương mà quát mắng:
- Ngươi thật không biết xấu hổ. Ngươi là cái thá gì mà cũng đòi dọa nạt nổi đại ca ta? Hừ! Chính vừa rồi ngươi mới hoảng sợ đến mất hồn mất vía thì có.
Nói tới đó nàng bỗng cười nhạt một tiếng và nói tiếp:
- Có phải ngươi muốn gặp đại ca ta không? Ngươi hãy quay đầu lại xem, ai đang đứng ở đằng sau ngươi kìa?…
Xưa nay chỉ có dọa nạt quát tháo người thôi, chứ có bao giờ lại bị người nạt nộ và nhục mạ như thế? Vương Mai vừa nghe tới đó, đã tức giận không sao chịu nhịn được. Y thị định nổi khùng nhưng thấy bộ mặt của Thiến Thiến quá đẹp như vậy, lại không dám nổi khùng nữa.
Nhưng y thị thấy Thiến Thiến nói như thế đã rùng mình đến thót một cái, vội quay người nhìn về phía sau.
Ngờ đâu y thị vừa quay lại, đã trông thấy một cái đầu quái dị to như cái đấu, hai mắt đỏ và lóng lánh to bằng hai chén rượu, y thị cả kinh thất sắc, vội múa tít thanh bảo kiếm để bảo vệ toàn thân.
Vương Mai vừa ra tay múa kiếm thì đột nhiên thấy trên đỉnh đầu có tiếng cười ha hả và nói:
- Các hạ đừng có hãi sợ như thế. Nó là con súc vật của tại hạ dùng để cỡi…
Bọn người bịt mặt đều ngẩng đầu nhìn về phía có tiếng nói đó, liền thấy thư sinh đẹp trai như Kim Đồng giáng thế, đang đứng lơ lửng ở trên cao ngót hai trượng, nhưng khi chúng nhìn kỹ, mới hay dưới chân của chàng ta có mấy cành cây nho nhỏ.
Vương Mai cũng kinh hãi vô cùng, định thần nhìn kỹ mới hay đó không phải là quái vật gì hết, mà đầu của một con bò khổng lồ.
Thư sinh nọ cũng không phải là đi lơ lửng trên không, mà là đứng ở trên đầu sừng của một con hươu mai hoa cao lớn. Vì bị tảng đá che lấp, nên nhất thời y thị không trông thấy thân hình của con hươu đấy thôi.
Lúc này Vương Mai mới đỡ sợ, mặt lại hung hăng và kiêu ngạo ngay, liền ngẩng đầu lên nhìn trăng, cười nhạt một tiếng và nói:
- Tiểu tử giả dạng ma quỷ, như vậy tài ba của ngươi cũng chỉ có thế thôi. Khi nào Hùng Phụng Vương Mai này lại bị ngươi dọa nạt nổi? Khôn hồn thì xuống đây nhận lấy cái chết. Chẳng nhẽ lại còn muốn ta ra tay hay sao?
Thiên Tứ đứng ở trên sừng hươu nhẹ nhàng đi xuống như đi trên cầu thang vậy, từ từ vượt qua đầu mọi người đi tới cạnh Thiến Thiến mới hạ chân xuống mặt đất.
Thấy khinh công của chàng cao siêu như vậy, Vương Mai mới không dám khinh thị như trước, và cũng không dám ngẩng mặt lên nhìn trời nữa, vì y thị biết môn khinh công của Thiên Tứ vừa biểu diễn tên là Bộ Vân Thê là một môn khinh công rất khó học. Chính y thị cũng chỉ nghe thấy người ta đồn thôi chứ chưa được mục kích bao giờ.
Tuy Vương Mai là đồ đệ của đệ nhất ma đầu trong thiên hạ, nhưng y thị không ngờ thiếu niên văn vẻ và yếu ớt như vậy lại có khinh công cao siêu đến như thế, thì dù y thị kiêu ngạo đến đâu cũng không dám khinh thường đối phương như trước nữa.
Y thị giơ tay trái lên ra hiệu một cái, bọn đại hán nọ vội đứng tản mác ra bốn bên, mỗi người đứng một phía bao vây Thiên Tứ với Thiến Thiến hai người vào giữa, rồi cùng rút khi giới ra để phòng bị.
Ngờ đâu, chúng rờ tay về phía sau, nhưng rờ mãi cũng không thấy khí giới của mình ở đâu hết, mà chỉ có cái bao không thôi, không biết bị ai lấy trộm mất từ hồi nào cũng không hay.
Chúng là thủ hạ của Thiết Diện Điểu Trảo, xưa nay vẫn tung hoành giang hồ, tới đâu vô địch tới đó chưa bao giờ thất bại cả. Vì vấn đề đặc biệt chúng không được phép để lộ mặt thật ra, nhưng sự thật chúng đơn phương hành động cũng dư sức đối phó nổi các anh hùng hào kiệt trên giang hồ. Bây giờ, ở trên núi Cao Lan này, mười mấy tên đều bị người ta lấy mất khí giới mà không hay biết một tí gì, thử hỏi sự mất sĩ diện như thế chúng chịu sao nổi?
Vừa rồi Vương Mai đứng xếp hàng ngang với bọn đại hán ấy, nên không để ý tới sau lưng của chúng, nay thấy tên nào tên ấy sau lưng của chúng chỉ có bao kiếm hoặc bao đao không thôi, nên y thị cũng phải hoảng sợ đến biến sắc mặt.
Trong lúc bọn thủ hạ của ma đầu phát giác khí giới bị mất trộm, đang ngẩn người ra, thì sau một tảng đá bỗng có một ông già mặt mũi hồng hào từ từ bước ra. Ông ta hai tay ôm mười mấy thanh đao và kiếm đi xuyên qua mặt bọn đại hán, tới giữa quảng trường, và vứt đống đao kiếm ấy xuống đất kêu “loảng xoảng” mồm thì cười ha hả và nói:
- Đây là khí giới của quý vị, già cũng không nhớ ra đao nào và kiếm nào của ai hết. Các người ra mà nhận lấy.
Bọn người bịt mặt thấy vậy, vừa hận vừa tức tên nào tên ấy đứng đờ ra như phỗng, đá, không ai dám bước lên nửa bước cả.
Thiến Thiến với Thiên Tứ cũng ngơ ngác nhìn nhau, không hiểu tại sao ông già này lại đột nhiên có mặt ở đây?
Thì ra Thiên Tứ, Thiến Thiến với Thích Thích Ông rời khỏi Kim Ưng tiêu cục, thấy hãy còn sớm, nên cùng trở về Bạt Mông cổ của mình nghĩ ngơi trước.
Ba người nằm ở trong bạt nghỉ ngơi một hồi, Thích Thích Ông suy đi nghĩ lại, nhận thấy công lực của Thiên Tứ lúc này tuy đã luyện tới mức thượng thừa rồi, nhưng phải một nỗi chàng không có một chút kinh nghiệm gì về lâm trận cả, cho nên đối phó với Vương Mai, tuy chàng đủ sức đắc thắng, nhưng chỉ sợ Thiết Diện Điểu Trảo ra mặt, thì thế nào cũng bị thất bại chứ không sai.
Ông ta là người giàu kinh nghiệm giang hồ, nhận thấy người tài ba như Thiên Tứ chỉ cần mài dũa một thời, chàng ta thế nào cũng trở thành tôn sư nhất thời. Nếu tối hôm nay chỉ vì sự xúc động chốc lát mà gây thù địch với tên đại ma đầu, như vậy không những sau này hành tẩu giang hồ sẽ bị phiền phức vô cùng, chưa biết chừng mấy đứa nhỏ còn bị toi mạng dưới bàn tay của Thiết Diện Điểu Trảo cũng nên.
Nghĩ như vậy, ông ta không chủ trương gây thù kết oán với Vương Mai ngay. Ông ta cho thượng sách hơn hết là làm thế nào khiến Vương Mai kinh hoảng phải bỏ chạy ngay.
Thích Thích Ông liền đem ý kiến ấy ra bàn với hai người. Vì Hàn Thiến Thiến hồi nãy đã nghe nói Thiết Diện Điểu Trảo lợi hại như thế nào, nên nàng rất lo cho đại ca, chỉ sợ đại ca mình địch không nổi. Vì vậy nàng liền thay đổi ý kiến mà theo mọi người tán thành luôn!
Sự thực Thiên Tứ cũng không biết công lực của mình cao siêu đến mức độ nào, tuy chàng không sợ kẻ địch, nhưng thấy hai người đều chủ trương như thế nên chàng đành phải nhận lời.
Mọi người đã quyết định như vậy, cho nên canh ba vừa qua khi Vương Mai vừa lên tiếng thì bọn Thiên Tứ đã giở ngay thế Thanh Đông Kích Tây cưỡi hai con thú thần rú lên một tiếng phi lên núi luôn.
Chàng còn lẳng lặng giở pho Quỷ Ảnh Bách Biến, khinh công hãn thế ra lấy trộm hết khí giới của bọn đại hán bịt mặt giấu vào sau một tảng đá lớn, rồi mới để cho Thiến Thiến xuất hiện trước.
Ngờ đâu lúc ấy Thích Thích Ông chưa ra mặt thì Bại Sự lão nhân đã ở đâu nhảy ra lấy trộm khí giới đó trao cho bọn người kia.
Bại Sự lão nhân trông thấy thái độ của mọi người như vậy liền nhìn Thiên Tứ cười hi hi rồi quay lại nói với Vương Mai:
- Tiểu tử, có phải ngươi muốn lấy tính mạng của thằng nhỏ này không? Bây giờ lão phu đã đem trả khí giới cho các ngươi rồi, tại sao các ngươi còn không ra tay tấn công đi? Chả lẽ còn muốn lão phu tốn công đưa từng món khí giới một trao trả tận tay cho các ngươi hay sao?
Thiến Thiến và Thiên Tứ đều ngạc nhiên vô cùng vì rõ ràng thấy Vương Mai là đàn bà hẳn hoi sao Bại Sự lão nhân lại gọi y thị là tiểu tử như thế?
Thiến Thiến không biết Bại Sự lão nhân là ai, vừa lên tiếng kêu một câu “này” đang định hỏi tại sao ông ta lại nhảy vào phá đám như thế, nhưng nàng đã thấy Vương Mai hậm hực dậm chân xuống đất đưa mắt liếc nhìn ba người rồi quát lớn:
- Ngày hôm nay nể mặt Bại Sự lão nhân diệu thủ không không (đây là một câu khen ngợi sự ăn cắp tài giỏi). Vương Mai này nhận thua rồi, nhưng xin hai vị cho biết quý tính đại danh là môn hạ của ai, để một ngày kia Vương Mai này còn biết mà báo đền…
Thiên Tứ nghe lời nói của y thị biết y thị nhận lầm Bại Sự lão nhân mới là vai chính ở trong bóng tối phá bĩnh, nên chàng định lên tiếng nói để Bại Sự lão nhân khỏi bị nghi ngờ oan. Ngờ đâu Thiến Thiến đã nhanh nhẩu đỡ lời ngay:
- Cô nương họ Hàn tên là Thiến Thiến, còn vị đại ca của ta đây là La Thiên Tứ. Sư phụ của ta là Mai Hoa Tiên Cô, còn sư phụ của đại ca là…
Nói tới đó nàng quay đầu lại hỏi Thiên Tứ:
- Sư phụ của đại ca là ai thế, nói cho tiểu muội biết để tiểu muội nói lại cho y thị hay…
Lời nói của nàng không những khiến Bại Sự lão nhân cười ha hả, Thiên Tứ cũng phải tủm tỉm cười, mà cả Vương Mai lẫn bọn thủ hạ của y thị cũng đều không nhịn được mà bật cười ha hả ngay.
Thiên Tứ cố nhịn cười, lớn tiếng đáp:
- Sư phụ của La mỗ thường ẩn tích ở thế ngoại, nên khỏi cần phải nói tới làm chi, nếu cô nương muốn báo thù thì cứ việc kiếm La mỗ là được rồi.
Vương Mai hậm hực lườm chàng cười nhạt, không đợi chờ Thiên Tứ nói xong đã cắm kiếm vào bao, chắp tay chào và lớn tiếng đáp:
- Bây giờ Vương mỗ ta hãy tạm từ biệt ở đây…
Y thị đang nói thì hai tay đã có một luồng tiềm lực rất mạnh nhằm ba người lấn át tới.
Thiên Tứ với Thiến Thiến thoạt tiên không biết gì cả, khi kình lực của đối phương lấn át tới mới cảnh giác.
Thiên Tứ nội công rất thâm hậu, Nhâm Đốc hai mạch Sinh Tử huyền quan đã đả thông chân khí ở trong người hễ gặp áp lực là tự động phản ứng ngay.
Còn Thiến Thiến khốn vì không đề phòng. Phần vì không có công lực thâm hậu như thế, nên khi nàng hay biết thì đã muộn rồi, bị tiềm lực của đối phương đẩy lùi khốn năm bước, ngực bị thúc mạnh khí huyết rạo rực vô cùng.
Bại Sự lão nhân đứng gần hơn Thiên Tứ với Thiến Thiến, nhưng ông ta là người giàu kinh nghiệm, thấy Vương Mai vừa giơ tay lên, ông ta đã phòng bị ngay vội vận sẵn công lực để đợi chờ.
Cho nên tiềm lực của Vương Mai vừa dồn tới, ông ta đã cười ha hả và mồm thì nói:
- Không dám! Không dám!
Rồi hai tay của ông ta cũng bắt chước giơ lên chắp lại như của Vương Mai và dồn hai luồng kình lực âm nhu ra chống đỡ. Kình lực của hai người va đụng nhau kêu đến “bốp” một tiếng, hai người ngang tay nhau có thể nói là nửa cân tám lạng. Cũng nhờ có Bại Sự lão nhân chống đỡ như vậy, Thiến Thiến mới không bị thương.
Vương Mai thấy mình tấn công lén không thua gì, chỉ đẩy được Thiến Thiến lui được mấy bước thôi, nên y thị không dám ở lại nữa, ngẩng mặt lên trời rú lên một tiếng thật kêu, rồi dậm chân phi lên trên cao hơn hai trượng vượt qua một tảng đá lớn và đã biến mất dạng tức thì.
Trong khi Vương Mai tấn công lén ba người thì bọn đại hán bịt mặt đã lẳng lặng rút lui hết từ lúc nào rồi.
Thiên Tứ thấy Thiến Thiến bị đẩy lui, vội chạy lại nắm lấy tay nàng và hỏi:
- Thiến muội có bị thương không…?
Thiến Thiến cau mày lại lắc đầu và khẽ mắng chửi:
- Hừ! Người ấy thực là xấu bụng lắm, nếu không có cụ già đứng ở phía trước chống đỡ, thì em…
Bại Sự lão nhân quay đầu lại nhìn hai người vừa cười vừa mắng đùa:
- Thằng nhỏ tiểu quỷ này đi tới đâu là vương vãi tình yêu tới đó, vứt con Thiến Thiến kia đi, rồi lại kiếm con Thiến Thiến này. Ngươi cứ như thế mãi, sau này thế nào cũng mang rất nhiều nợ tình, rồi không biết ngươi sẽ xử trí ra sao, lúc ấy có lẽ đến vỡ đầu sứt tai chớ không sai tý nào.
Thiên Tứ nghe nói giật mình đánh thót một cái mặt đỏ bừng, vội buông tay Thiến Thiến ra cung kính vái chào Bại Sự lão nhân và hỏi:
- Sao lão nhân cũng tới đây? Thế còn Bà Bà đâu?
Bại Sự lão nhân thấy chàng không trả lời câu hỏi của mình mà lại hỏi sang chuyện khác, ông ta liền làm mặt xấu rồi mếu mó đáp:
- Hà! Đừng có nhắc tới bà già ấy nữa, bây giờ mụ ta đã có đồ đệ liền quên ngay người chồng này rồi, suốt ngày suốt đêm mụ cứ gần gũi Thiến Thiến kia của ngươi, không những không chịu ngủ chung phòng với lão, mà cả gặp mặt cũng không cho lão được gặp nốt. Đấy ngươi bảo ta không bực mình sao được?
Thiến Thiến thấy ông già nói bông nói đùa như vậy cũng phải phì cười và xen lời nói:
- Cho nên cụ mới phải lén trốn ra đây phải không?
Bại Sự lão nhân nhìn nàng thè lưỡi ra như cười mà không phải là cười đáp:
- Già này đâu dám chạy trốn như thế, nếu chạy trốn để bà già biết thì lão lại còn khổ sở nữa…
Thiến Thiến thấy ông ta nói như thực, liền ôm bụng cười khúc khích. Thiên Tứ cũng không sao nhịn được cười và xen lời hỏi:
- Thế sao làm thế nào mà lão tiền bối lại rời khỏi được Kim Toàn Viện như thế?
Bại Sự lão nhân cau mày lại đáp:
- Cũng chỉ tại ngươi làm khổ già…
Thiên Tứ kinh ngạc vô cùng vội đỡ lời:
- Tiểu bối có làm gì đâu mà lão tiền bối lại bảo là tiểu bối như thế?
Thiến Thiến thấy ông già ăn nói rất đúng đắn mới không cười nữa, liền trố mắt lên nhìn và lắng tai nghe. Bại Sự lão nhân nhìn hai người rồi nói:
- Từ khi ngươi đi rồi khiến đồ đệ cưng của mụ già lão nhớ nhung chả chịu cơm nước gì, cứ suốt ngày buồn bã như kẻ mất hồn mất vía, mụ già của lão lo âu vô cùng, hỏi con nhỏ có phải vì lo ngươi đi lại trên giang hồ một mình như vậy sợ có việc gì nguy hiểm phải không?
Mụ già của lão an ủi nó rằng: “Ở hiền thì gặp lành con khỏi phải lo âu quá như vậy?”
Sau mụ già nóng lòng sốt ruột liền sai già này mà dặn rằng:
“Ông à, con Thiến Thiến tội nghiệp thực, suốt ngày buồn bực chả biết gì hết chỉ lo âu hộ thằng nhỏ, nếu nó cứ lo âu mãi thế này thế nào cũng đau ốm chứ không sai. Như vậy có phải là làm lỡ hết cả sự dạy dỗ của chúng ta không?”
Già liền đáp:
“Phải đấy! Tiểu tử ấy bạc tình thực, vợ đẹp như thế này mà không biết ở nhà sung sướng với nhau lại bỏ đi như thế, thực là khả ố hết sức!”
Mụ già của lão thở ngắn than dài, mụ ta hình như còn đau lòng hơn là thấy chính chồng mình bỏ đi, nên mụ ta lại hỏi lão rằng:
“Ông già, thử nghĩ xem có cách gì hay không?”
Thiên Tứ biết ông già định đùa giỡn mình, mấy lần muốn lên tiếng nói sang chuyện khác, nhưng Hàn Thiến Thiến lại không cho chàng nói, vì nàng đang thích nghe chuyện của Bại Sự lão nhân.
Bại Sự lão nhân lại thao thao kể tiếp:
“Bà già hỏi lão có cách gì không? Lúc ấy lão mới nghĩ tới mấy hôm nay bà ta bỏ rơi mình như vậy, nên lão liền nghĩ ngay ra được một diệu kế, vội trả lời bà ta rằng: “Theo lão thì chỉ có một cách là hai chúng ta cùng đi đuổi theo tiểu tử dùng lời lẽ khuyên bảo y nên trở về với vợ ngay, nếu y không nhận thì vợ chồng chúng ta cứ bắt sống y đem về đây để hầu đồ đệ cưng của bà. Như vậy có phải là diệu kế không?”
Thiến Thiến nghe nói tới đây liền kêu “ối chà” một tiếng, vội tiến lên che cho Thiên Tứ và nói:
- Không được! Không được! Tôi nhất định không để lão tiền bối bắt đại ca về đâu…
Tuy Thiên Tứ biết Bại Sự lão nhân hay nói bông nhưng không biết lời nói này của ông ta thực hư ra sao. Nên bề ngoài chàng vẫn dửng dưng như thường, nhưng sự thực chàng đã ngấm ngầm đề phòng, nếu quả thực Bại Sự lão nhân ra tay bắt là chàng bỏ chạy ngay, ẩn trốn vào một nơi chờ Bại Sự lão nhân đi khỏi mới ló mặt ra tiếp tục đi xuống Giang Nam.
Bại Sự lão nhân thấy Thiến Thiến như vậy không sao nhịn được cười nói tiếp:
- Cô nương chớ có lo âu vội nghe lão nói nốt đã… Ngờ đâu mụ già của lão lại bảo phương pháp ấy không được.
Thiến Thiến ngạc nhiên hỏi:
- Tại sao thế?
- Phải! Lão cũng hỏi bà già tại sao không được? Cô nương có biết bà ta nói gì không?
Thấy Thiến Thiến lắc đầu, ông ta liền bắt chước giọng bà vợ nói tiếp:
“Tại sao ư? Nhiều lý do lắm, điều thứ nhất tiểu tử ấy không biết lòng người hiểm trá cứ nhất tâm nhất trí định vào giang hồ để gây tên tuổi. Trước y chưa bị thất bại, dù chúng ta cố bắt y về cũng chỉ bắt được người y thôi chứ không sao giữ nổi lòng y.”
Lão suy nghĩ một hồi, nhận thấy lời nói của bà ấy cũng có lý. Bà ta nói lý do thứ hai như sau:
“Điều thứ hai, tuy Thiến nhi mới kết hôn với tiểu tử ấy được mấy ngày, nhưng con nhỏ vẫn còn là gái trinh. Lúc này đang cần luyện tập cơ sở căn bản Lục Âm thần công cho con nhỏ, nếu chúng ta bắt tiểu tử đem về, vợ chồng chúng còn trẻ, gần gũi nhau luôn, lửa gần rơm tránh sao khỏi bị bén? Nếu con nhỏ bị phá mất trinh, thì công phu của nó luyện tập bấy lâu nay sẽ mất ngay một nửa liền. Như vậy có phải là tốn hết bao nhiêu tâm huyết của mụ này đã luyện tập cho nó không?”
Thiên Tứ nghe tới đó mặt đỏ bừng, làm như không nghe thấy lời nói của Bại Sự lão nhân vậy. Nhưng Thiến Thiến là người rất ngây thơ đầu óc của nàng trong sạch như một tờ giấy trắng, nghe thấy thế nàng không những không biết hổ thẹn, trái lại còn không hiểu câu nói bóng gió ấy của Bại Sự lão nhân là gì? Nàng là người rất hay tò mò, và cũng rất hay hỏi đi hỏi lại, nên không đợi chờ Bại Sự lão nhân nói xong nàng đã vội hỏi:
- Cái gì là còn đồng trinh thế!
Thiên Tứ ngượng vô cùng, ho một tiếng rồi vội nói:
- Thiến Thiến hiền muội…
Nhưng chàng chỉ có nói được có thế thôi, chứ không sao nói tiếp được nữa, Thiến Thiến quay đầu lại, thấy mặt chàng đỏ bừng, ngạc nhiên vô cùng vội hỏi:
- Đại ca làm sao thế?
Thiên Tử càng ngượng thêm, vội đáp:
- Không có gì hết.
Thiến Thiến còn sờ trán chàng thấy chàng không nóng sốt gì mới yên tâm, lại hỏi Bại Sự lão nhân tiếp:
- Này, thế nào, ông có nói không? Những câu tôi hỏi?
Bại Sự lão nhân là người rất thích bông đùa nếu ai hổ thẹn, ông ta lại càng đùa giỡn thêm, và cho như thế mới khoái chí. Ngờ đâu, lần này ông ta thấy Hàn Thiến Thiến hỏi như vậy, cũng phải ngẩn người ra, không biết nên trả lời thế nào cho phải?
Ông ta liền ho gằn một tiếng, và vẫn không chịu thua, cố nghĩ câu nói để trả lời, rồi ông ta đáp:
- Câu đó là nói nàng ta vẫn còn là cô nương, còn chưa kết hôn với đàn ông…
Thiến Thiến không tán thành câu trả lời ấy của Bại Sự lão nhân liền cãi lại rằng:
- Ai bảo cô ấy là con gái? Cô ấy chả đã làm lễ tơ hồng với đại ca và kết hôn rồi là gì?
Bại Sự lão nhân lại ho một tiếng nữa, lần này mặt ông ta mới thực đỏ hồng, và chỉ thấy ông ta ấp úng đáp:
- Dạ…, dạ… phải… phải… À…hai đứa nhỏ ấy đã kết hôn với nhau rồi thật… nhưng… chưa làm cái trò nọ…
Ông ta nói xong câu ấy, như vừa trút được một gánh nặng nghìn cân, nên thở hắt ra một cái. Ngờ đâu Thiến Thiến lại hỏi tiếp:
- Chưa làm cái trò gì cơ chứ?
Bại Sự lão nhân hai mắt trợn tròn xoe, hai má đỏ như gấc, ngượng nghịu không thể tưởng tượng được. Ông ta liếc mắt nhìn Thiên Tứ, thấy chàng ta cứ cúi đầu xuống tủm tỉm cười thầm, nên ông ta tức giận khôn tả chửi thầm:
- Tiểu tử giỏi thật! Thấy già này mắc cỡ, trong lòng khoái trí phải không? Được, nếu già này không trả đũa cho ngươi một mẻ, thì già này không còn là Bại Sự lão nhân nữa.
Nói tới đó, ông ta sực nghĩ ra được một kế, liền nói tiếp:
- À, cô nương muốn hỏi vấn đề trên giường ấy thì chỉ có vị đại ca này của cô nương là thạo nhất. Nếu cô nương có điều gì không hiểu cứ việc hỏi đại ca ấy sẽ giải thích cho cô nương hay biết ngay.
Thiến Thiến tưởng là thật, quay người lại định hỏi Thiên Tứ. Thấy thế Thiên Tứ giật mình kinh hãi một mặt oán trách Bại Sự lão nhân xỏ mình, một mặt chàng vội phản công lại mà nói tiếp:
- Thiến muội đừng có nghe ông ta. Tiểu huynh không biết gì đâu. Hiền muội đừng có hỏi nữa, hãy hỏi lý do thứ ba của ông ta đi!
Bại Sự lão nhân thấy thế cũng phải phục Thiên Tứ nhanh trí khôn, và thấy Thiên Tứ nói thế ông ta cũng không muốn để cho Thiến Thiến hỏi nữa, vội tiếp:
- Mụ già của lão nói: “Đồ đệ cưng của tôi chắc không tán thành phương pháp thứ hai đâu, vì nó sợ làm như thế cản trở mất hùng tâm và tráng trí của thằng nhỏ”, cho nên mụ ta liền nói với lão rằng:
“Đằng nào ông cũng nhàn rỗi, phen này tôi đặc biệt thi ân cho ông được tự do một năm. Ông mau đi theo dõi thằng nhỏ mà vào Trung Nguyên du ngoạn đi. Một năm sau ông sẽ quay trở về đây.”
Thiến Thiến là người thích vui, lại thấy tính nết của Bại Sự lão nhân hoạt kê như vậy, nên nàng nghe thấy ông ta nói như thế, cả mừng và đỡ lời:
- Ồ, ra là thế đấy. Nếu vậy lão tiền bối đi cùng với chúng tôi vào Trung Nguyên du ngoạn nhé? Đại ca bảo có nên không?…
Thiên Tứ không có vẻ bằng lòng nhưng không tiện phản đối, chỉ ừ một tiếng rất miền cưỡng thôi. Sực nghĩ tới Thích Thích Ông, Thiến Thiến liền lớn tiếng hỏi:
- Ối chà! Lão đại ca của chúng ta đâu rồi? Sao từ nãy đến giờ không thấy lão đại ca…
Bại Sự lão nhân kêu “ồ” một tiếng rồi hỏi lại:
- Có phải cô nương nói lão già hay khóc ấy không? Y đã bỏ đi từ lâu rồi.
Thiên Tứ biết Bại Sự lão nhân với Thích Thích Ông có thù oán riêng với nhau, nên chàng không ngạc nhiên chút nào, chỉ có Thiến Thiến là rất ngạc nhiên thôi. Nàng dậm chân một cái, nhảy lên cao hơn hai trượng, và đứng ở trên một tảng đá lớn kêu gọi:
- Lão đại ca!
Gần gũi nhau mấy ngày, Thiên Tứ đã biết rõ tính nết của vị quái nhân ấy, sở dĩ ông ta rầu rĩ và hay khóc như thế là có tâm sự riêng. Cũng vì vậy, ông ta hành sự mới xúc động như thế.
Nhưng bổn tính của ông ta rất lương thiện, nhất là mấy ngày hôm nay ông ta thương Thiến Thiến lắm, không những coi nàng và coi cả mình cũng như anh em ruột thịt vậy, cho nên Thiên Tứ có thiện cảm với ông ta hơn cả Bại Sự lão nhân. Vì vậy, chàng cũng vội nhảy lên một tảng đá lớn để tìm kiếm, nhưng không thấy hình bóng của Thích Thích Ông đâu hết, Thiến Thiến lo âu vô cùng, đang định lớn tiếng gọi tiếp, thì Thiên Tứ nhanh mắt đã trông thấy một tảng đá lớn ở gần đó, hình như có mấy hàng chữ.
Chàng vội nhảy tới gần xem, mới hay những chữ đó viết bằng Kim Cương chỉ lực, nét chữ nào cũng sâu vào mặt đá chừng năm phân.
Thiến Thiến cũng nhảy tới gần, đứng ở phía sau Thiên Tứ lẩm bẩm đọc những chữ đó: “Ngu huynh theo dõi bọn người bịt mặt, muốn biết rõ mặt thật của chúng để tìm ra tung tích của Lão ma. Hai người khỏi phải tìm kiếm ngu huynh nữa. Mấy ngày sau, nếu không thấy ngu huynh quay trở về, hai người cứ việc theo Bại Sự lão nhân mà du ngoạn. Có lẽ chúng ta sẽ gặp nhau ở trước núi Tây Khuynh.”
Bên dưới không thấy ký tên, nhưng có dặn thêm hai câu như sau:
“Đọc xong rồi nên xóa ngay đi, đừng để tiết lộ bí mật”
Thiên Tứ xem xong, liền dùng Thiên Lôi thần công giơ chưởng lên chặt một cái, hòn đá ấy đã bị chàng chặt mất một mảng dày hơn tấc.
Thiến Thiến thấy vậy cũng thè lưỡi và lắc đầu. Không hiểu Bại Sự lão nhân đã tới phía sau hai người từ lúc nào rồi, nên cũng lên tiếng khen ngợi:
- Chưởng thực thâm hậu thật!
Tuy Thiên Tứ biết Thích Thích Ông có thù với Bại Sự lão nhân nhưng vì lẽ gì mà hai người thù oán nhau, thì chàng vẫn chưa được rõ. Khi ở núi Yên Chi, chàng chỉ nghe thấy Thích Thích Ông nói: “Bại Sự lão nhân cứ hay ở phía sau phá bĩnh ông ta”. Bây giờ chàng chơi thân với Thích Thích Ông trước, tất nhiên chàng coi Thích Thích Ông trọng hơn Bại Sự lão nhân một chút.
Huống hồ hôm nay Bại Sự lão nhân lại ra tay can thiệp vào việc của mình, phá hỏng kế hoạch của mình, khiến chàng suýt nữa mất mặt. Đồng thời lại vì sự xuất hiện của ông ta mà khiến Thích Thích Ông phải bỏ đi như thế, dù Bại Sự lão nhân là sư phụ của Trương Thiến Thiến, kể ra cũng là người bề trên của mình nên dù chàng bất mãn với ông ta, mà chàng cũng không dám thể hiện ra mặt.
Còn Thiến Thiến thì không có ý nghĩ như chàng, chỉ thấy Bại Sự lão nhân khen ngợi chưởng pháp của đại ca thâm hậu và khoái trí thôi. Nàng kéo tay Thiên Tứ và hỏi:
- Đại ca chúng ta hãy về trước nhé? À, này lão tiền bối có muốn đi đến chỗ chúng tôi không?
Bại Sự lão nhân cười ha hả, lớn tiếng bước tới trước mặt hai người và đáp:
- Nếu hai người vui lòng không sợ già này làm ngăn trở mọi việc của hai người, thì già này cũng muốn đi cùng với hai người lắm.
Thiên Tứ gượng cười đáp:
- Lão tiền bối cứ nói bông đấy thôi…
Thiến Thiến lại xen lời nói:
- Thôi đừng có nói đùa nữa, trời sắp tối rồi chúng ta mau về đi.
Nói xong Thiên Tứ với Thiến Thiến đã rú lên một tiếng để gọi hươu và bò tới. Nhưng nàng không cưỡi mà chỉ dắt tay Thiên Tứ giở khinh công mà chạy thẳng xuống núi thôi.
Bại Sự lão nhân vội đuổi theo, nhưng khi xuống dưới chân núi, ông ta vẫn kém hai người chừng nửa trượng, nên ông ta cũng phải phục thầm tài ba của hai người. Nhưng lòng hiếu thắng lại nổi lên, ông ta nghĩ bụng:
- Chả lẽ ta tu luyện mấy chục năm mà phải chịu thua hai đứa nhỏ mới ra đời hay sao? Thế nào cũng có phen ta cho hai ngươi biết tay ta.
Thì ra ông tưởng hai người có ý trổ tài ở trước mặt ông ta, nhưng ông ta không có ác ý gì hết, chỉ muốn cho Thiên Tứ biết tài của mình thôi.
Khi Thiên Tứ đi khỏi Kim Toàn Viện, Bại Sự lão nhân đã được lệnh của vợ đuổi theo ngay, nhưng người nhanh sao bằng được con Ngân Ngưu, nếu giữa đường không vì một vài việc trì hoãn, Thiên Tứ phải ngừng chân ở một vài nơi, thì làm sao Bại Sự lão nhân đuổi kịp được nhanh chóng như thế?
Thiên Tứ vừa bước chân vào thành Lan Châu thì ông ta đã tới cửa thành ngay. Không ngờ hai người cùng lên một tửu lâu. Vì ông ta thấy Thiên Tứ đi với một thiếu nữ xinh đẹp và còn Thích Thích Ông người mà ông ta ghét nhất đi chung với chàng, nên ông ta mới không hiện thân ra gặp mặt chàng vội. Cũng vì vậy, nhất cử nhất động của ba người đều không qua được tai mắt của ông ta, nhất là ông ta thấy Thiến Thiến nhận lời đấu với Vương Mai, ông ta lại càng kinh hãi thêm.
Ông ta biết sư phụ của Vương Mai là Thiết Diện Điểu Trảo lợi hại như thế nào, nên ông ta định ra mặt ngăn cản, nhưng ông ta lại sợ Thích Thích Ông chê mình là kẻ nhút nhát, nên mới thôi. Sau ông ta nghĩ ra được một kế, quyết tâm đến canh ba sẽ lên núi Cao Lan rồi tùy cơ hành sự.
Ông ta núp ở trong bóng tối, trông thấy bọn Thiên Tứ ba người giả dạng ma quỷ để dọa nạt bọn Vương Mai và giở tài lấy trộm, với khinh công tuyệt diệu lấy hết khí giới của mười mấy đại hán bịt mặt đem giấu vào một chỗ. Ông ta cũng phải phục cơ trí và khinh công của Thiên Tứ, nhưng ông ta không dám tin Thiên Tứ đủ tài đối chọi với Thiết Diện Điểu Trảo.
Đồng thời, ông ta cũng không muốn Thiên Tứ mới ra đời trong lúc chưa có tên tuổi gì, kinh nghiệm chưa được phong phú mà đã gây thù hằn với đệ nhất ma đầu của thiên hạ. Cho nên khi Thiên Tứ với Thiến Thiến hai người vừa xuất hiện, Thích Thích Ông vẫn còn chưa lộ diện thì ông ta đã xuất hiện ngay giở tài ba khích bác với dọa nạt của mình ra để chọc cho bọn Vương Mai bực mình phải bỏ đi.
Nhưng ông ta làm như thế không những ông ta làm không theo đúng kế hoạch của mình mà tiến hành, trái lại còn chế nhạo Thiên Tứ đi tới đâu dây dưa tình yêu tới đó. Vì thế mà Thiên Tứ không những không cảm ơn trái lại còn chán ghét ông ta là khác, tuy chàng chưa nói ra miệng, nhưng Bại Sự lão nhân là người rất thông minh, nghe lời nói và trông sắc mặt cũng biết Thiên Tứ không bằng lòng mình rồi.
Nhưng ông ta vẫn không chịu nói toạc ra vội, muốn dùng hành động của mình để tỏ rõ mình thương yêu chàng, ngày một ngày hai Thiên Tứ là người thông minh rồi thế nào cũng biết lòng của ông ta.
Thiên Tứ ngừng chân ở trước cái bạt, rồi mời Bại Sự lão nhân đi vào bên trong, còn Thiến Thiến là người thực thà ngây thơ thì thấy Bại Sự lão nhân là người hòa nhã khéo pha trò, lúc nào cũng tươi cười là nàng muốn kết thân ngay thôi, chứ nàng không quan tâm đến chuyện xảy ra hồi nãy nữa.
Nàng đi theo vào trong bạt, liền lấy những trái cây mua ở thành Lan Châu ra chia cho hai người ăn. Vừa ăn nàng vừa nói:
- Thực là lão đại ca không biết đi đâu, sao lại không báo cáo tin cho chúng ta hay để chúng ta đi cùng, có phải là thích thú biết bao không?
Bại Sự lão nhân cười ha hả đáp:
- Lão già ấy ghét già này lắm, thấy già này xuất hiện là y kiếm lý do lánh mặt đi xa ngay.
Thiến Thiến ngạc nhiên hỏi:
- Sao hai người đã quen biết từ lâu cơ mà? Vậy đang làm bạn với nhau, tại sao bỗng dưng lão đại ca lại ghét tiền bối như vậy?
Nếu người khác mà hỏi như vậy thế nào Bại Sự lão nhân cũng nổi giận ngay, bằng không ông ta cũng nghĩ cách chơi xỏ đối phương một phen cho bõ tức, nhưng bây giờ lại do Thiến Thiến lên tiếng hỏi, bộ mặt tuyệt sắc và thái độ thành khẩn ngây thơ của nàng, không những khiến ông ta không nổi giận được, trái lại còn cảm khái vô cùng là khác. Ông ta liền thở dài một tiếng vẻ mặt ủ rũ liền.
Đây là lần đầu tiên Thiên Tứ thấy Bại Sự lão nhân buồn rầu và chàng thấy thế lại không ghét hận nữa mà động lòng thương hại ông ta liền.
Trước đây mấy lần gặp mặt, chàng chỉ thấy Bại Sự lão nhân đùa giỡn nhạo báng người, lúc nào cũng tươi cười luôn mồm, hơn nữa ông ta lại biết cách giữ gìn sức khỏe, nên mặt hồng hào tóc đen nhánh không thấy ông ta già nua chút nào, nhưng bây giờ sau một tiếng thở dài trông mặt mũi và hình dáng của ông ta bỗng già nua hẳn đi.
Thiên Tứ là người rất nhân hậu, thấy ông ta như vậy liền động lòng thương hại ngay và quên hết cả những sự ghét bỏ hồi nãy, còn Bại Sự lão nhân thấy Thiến Thiến hỏi như vậy, bao nhiêu chuyện cũ liền hiện cả lên trên đầu óc chuyện xưa như một giấc mộng. Rồi ông ta ngẩng lên nhìn Thiến Thiến đang đứng ngẩn người ra nhìn mình, ông ta liền tưởng tượng người đứng đó là Âm Mỹ Nương, người vợ đã chung chăn gối với mình mấy chục năm chứ không phải Hàn Thiến Thiến nữa.
Thiến Thiến thấy ông già trố mắt lên nhìn mình, giơ tay ra nắm lấy râu ông ta lôi kéo, giả bộ hờn giận hỏi:
- Sao lão tiền bối không nói chuyện đi, lại cứ trố mắt nhìn tiểu bối vậy! Chả lẽ lão tiền bối là người hư hỏng, ai thấy cũng ghét bỏ hay sao?
Bại Sự lão nhân tuy bị Thiến Thiến lôi râu đau nhức quá và nghe thấy tiếng nói của nàng mới cảnh giác, bây giờ mình đã là một ông cụ già chứ không còn là một thiếu niên anh tuấn như trước nữa đồng thời ông ta nghĩ bụng:
“Sao nàng giống thế, giống Mỹ Nương thế? Nếu Mỹ Nương không hiếm hoi, thì có lẽ con cái của ta cũng lớn bằng cô bé này rồi, nhưng…”
Thiến Thiến ngồi đối diện với ông ta, thấy ông ta lầm bầm tự nói mà không nghe thấy tiếng lại vội hỏi:
- Lão tiền bối nói gì thế?
Như kẻ mất hết hồn vía, Bại Sự lão nhân ngơ ngác đáp:
- Lão bảo cô nương giống nàng quá!…
Thiến Thiến với Thiên Tứ nghe thấy ông ta nói như vậy đều ngạc nhiên vô cùng và đồng thanh hỏi:
- Nàng là ai?
Bại Sự lão nhân lầm bầm đáp:
- Con gái của lão…
Nói tới đó, ông ta mới cảnh giác vội cải chính:
- Không! Không! Tôi không có con! Mỹ Nương cũng chưa sinh được bao giờ, cho nên tôi chưa hề có một đứa con nào hết…
Người ta sống ở trên đời ai mà chả muốn có con cái để nối giống nối dõi, năm nay Bại Sự lão nhân đã ngót bẩy mươi cũng mong mỏi có được con cháu để nối giống cho mình, nhưng bây giờ ông ta mới biết mình lẻ loi không sao cầm được, hai hàng lệ bỗng nhỏ ròng xuống má liền.
Thiên Tứ với Thiến Thiến cũng cảm động như nhau, nhất là Thiên Tứ không ngờ một ông già suốt ngày cười cười nói nói như Bại Sự lão nhân mà cũng có lúc rầu rĩ ứa nước mắt ra khóc như thế này.
Thiến Thiến không sao nhịn được vội nắm lấy hai tay ông ta khẽ an ủi rằng:
- Lão tiên sinh đừng có rầu rĩ nữa, nếu lão tiên sinh muốn có con cái, thì để tiểu bối nhận lão tiên sinh là cha nuôi nhé… Lão tiên sinh có bằng lòng không? Nhưng mà thôi,…
Đang buồn rầu, Bại Sự lão nhân nghe thấy Thiến Thiến nói như vậy mừng rỡ, ngờ đâu vừa tươi cười thì Thiến Thiến lại thay đổi ý kiến ngay khiến ông ta thất vọng vô cùng.
Thiên Tứ thấy vậy cũng ngạc nhiên hết sức, vội hỏi:
- Tại sao thế Thiến muội?
Thiến Thiến nhìn chàng tủm tỉm cười, rồi nói với Bại Sự lão nhân tiếp:
- Không phải là tiểu bối không muốn nhận lão tiên sinh là cha đâu, tiểu bối là đứa trẻ mồ côi không cha không mẹ rất mong được có mấy người thân nhân, nhưng tiểu bối có mấy điều kiện này, nếu lão tiền bồi nhận lời thì tiểu bối mới vái lão làm cha nuôi.
Tưởng Thiến Thiến không bằng lòng, Bại Sự lão nhân mới thất vọng, nhưng thấy nàng đặt mấy điều kiện thôi, nên ông ta lại cười ha hả ngay, nắm chặt lấy hai tay nàng lớn tiếng đáp:
- Con gái cưng của lão, có điều kiện gì thì cứ việc nói đi? Bất cứ việc gì nếu cha nuôi làm được, thì không bao giờ lại để con gái nuôi thất vọng hết!
Thiên Tứ thấy ông già tươi cười như vậy, cái cười này khác hẳn mọi khi, vì tiếng cười này thốt tự đáy lòng. Chàng nhận thấy Bại Sự lão nhân với Thích Thích Ông có nhiều điểm giống nhau, cả hai tuy già nua như vậy mà vẫn còn có vẻ ngây thơ.
Thiến Thiến thấy ông ta vui vẻ thực sự cũng cười khanh khách và nói tiếp:
- Điều thứ nhất. Lão tiên sinh phải nói cho tiểu bối biết lão tiên sinh là người tốt hay xấu là chính hay tà. Nếu lão tiên sinh là người xấu và là người tà thì dù tặng gì cho tiểu bối cũng không nhận tiên sinh làm cha nuôi đâu.
Bại Sự lão nhân cười ha hả đáp:
- Tất nhiên cha nuôi của con phải là người tốt, và thực chánh phái, không tin con cứ hỏi tiểu tử này xem?
Ông ta vừa nói vừa chỉ Thiên Tứ, Thiến Thiến quay đầu lại nhìn đại ca đợi chờ chàng trả lời. Thiên Tứ biết ông già này tính hay đùa giỡn và phá bĩnh, nhưng chỉ phá phách những bọn tiểu nhân và giặc giã hay là Thích Thích Ông thôi. Điều thứ hai hiện giờ vợ ông ta lại là sư phụ của Trương Thiến Thiến, nếu bảo ông ta là người tà, như vậy có phải là mình có lỗi với vợ không? Cho nên chàng liền gật đầu nhìn nhận lời nói của ông ta là đúng.
Thiến Thiến quay đầu lại nói tiếp:
- Tại sao lão đại ca lại ghét lão tiên sinh như thế? Lão đại ca là người tốt, đối với tiểu bối tử tế lắm, nếu lão tiên sinh cũng là người tốt thì tất nhiên lão đại ca phải vui lòng làm bạn với lão tiên sinh chứ?
Thiên Tứ và Bại Sự lão nhân đều ngạc nhiên và nghĩ bụng:
“Lý luận của nàng thực là lý sự cùn, chả lẽ người tốt chỉ mến người tốt được thôi hay sao?”
Nhưng hai người đều không nói ra, Thiến Thiến liền nhìn Thiên Tứ. Nhân dịp này Thiên Tứ cũng muốn Bại Sự lão nhân cho mình biết rõ nguyên nhân câu chuyện của ông ta với Thích Thích Ông, nên chàng cũng xen lời:
- Phải đấy, tiền bối với Thích huynh có thù hằn gì với nhau mà mấy chục năm rồi vẫn không sao hòa giải được?
Bại Sự lão nhân thấy Thiên Tứ hỏi như thế bực mình thầm và nghĩ bụng:
“Tiểu tử này giỏi thực! Muốn ép ta phải kể chuyện đó cho các ngươi nghe phải không? Được, thế nào cũng có ngày lão phu cho mi biết tay!”
Nghĩ đoạn ông ta liền cúi đầu xuống suy nghĩ lời lẽ để trả lời, một lát sau ông ta mới thở dài nói:
- Lão với lão già Thích Thích vốn là bạn thân với nhau, chỉ vì hai người cùng yêu Mỹ Nương, tranh cướp Mỹ Nương mà biến thành kẻ thù hằn cho đến ngày nay…
Thiến Thiến lại xen lời hỏi:
- Ai là Mỹ Nương thế?
- Là bạn già của lão phu và cũng là mẹ nuôi của con. Việc này xảy ra vào hồi năm sáu mươi năm về trước, rất ít người biết chuyện, ngày hôm nay lão nói cho hai người nghe, nhưng hai người không được cho một ai nghe hết…
Thiên Tứ và Thiến Thiến đều gật đầu nhận lời, Bại Sự lão nhân mới chịu nói tiếp:
- Lão với Mỹ Nương và lão già họ Thích đều là người ở Âm Gia trại tại tỉnh Tứ Xuyên. Mỹ Nương với lão già họ Thích lại còn có anh em con cô con cậu, nhà của ba người chúng ta đều ở gần nhau, hồi nhỏ lúc nào cũng chơi với nhau. Chỉ vì Mỹ Nương trời sinh ra có Lục Âm Quỷ Mạch, hồi còn nhỏ chưa rõ lắm, nhưng đến năm lên tám thì người nàng cứ gầy gò ốm yếu. Tuy vậy, nàng càng lớn càng xinh đẹp, người trong Âm Gia trại bất cứ lớn bé ai ai cũng mến nàng hết.
Già với lão già họ Thích là bạn thân của nàng nên lúc nào cũng nghĩ cách làm cho nàng được vui vẻ.
Năm lão mười hai, lúc ấy đang là mùa Đông trời mưa tuyết, cảnh sắc bên ngoài tuyệt đẹp. Lão thấy cảnh đẹp thích thú vô cùng, bèn rủ Mỹ Nương đi ra ngoài để du ngoạn. Đi đến chỗ vắng người, lấy tuyết nặn thành một vị Phật để đùa chơi, không ngờ Mỹ Nương vì mải chơi quên cả mình xưa nay vẫn yếu ớt, chịu không nổi tiết trời giá lạnh ấy, nên chơi đến lúc trời sập tối thì Mỹ Nương bỗng chết giấc.
Lúc này lão hãy còn nhỏ không biết hết, lại tưởng Mỹ Nương đã chết, cứ ôm nàng khóc lóc hoài và nghĩ, nếu bây giờ trở về nhà để người lớn của hai gia đình hay biết, thì thế nào mình cũng không thoát khỏi một trận đòn nên thân, nên lão liền đánh liều cõng nàng chạy thẳng vào trong núi.
Thiên Tứ và Thiến Thiến lại tưởng ông ta đem Mỹ Nương chôn đều kinh hãi thất thanh kêu “ủa”. Bại Sự lão nhân nhìn ra ngoài trời và nghĩ ngợi và kể tiếp:
- Lão còn nhớ, ngọn núi ấy không cao lắm, nhưng bên trên có rất nhiều hang động với dã thú, lúc ấy lão định đem Mỹ Nương vào một cái hang động để chôn cất rồi lão ra ngoài cửa động chờ dã thú đến cắn chết để thường mạng cho nàng.
Thiên Tứ với Thiến Thiến đều thở dài, và cả hai cũng kính phục Bại Sự lão nhân là người rất có tình nghĩa. Hồi còn ấy tuổi như vậy mà đã biết làm một việc phi thường như thế rồi.
Bại Sự lão nhân nhìn Thiến Thiến mỉm cười và nói tiếp:
- Ngờ đâu, lão cõng Mỹ Nương đi được một đêm, vừa lên tới trên núi thì ngẫu nhiên gặp ân sư của lão, bà ta liền hỏi nguyên nhân và ẵm Mỹ Nương lên xem, rồi bà ta bỗng cười ha hả. Lúc ấy lão tức giận khôn tả. Nhưng chỉ thấy bà ta nắn bóp một hồi là Mỹ Nương đã tỉnh lại liền. Lúc ấy bà mới nói cho lão và Mỹ Nương hay bà ta là một hiệp khách rất có tên tuổi ở trên giang hồ mà người ta vẫn thường gọi là Lục Âm Long Nữ Vương Cầm Xuân.
Bà ta còn nói: “Mỹ Nương là người có Âm Quỷ Mạch, nếu không vái ta làm sư phụ luyện tập pho Lục Âm Thần Công thì chỉ có thể sống được đến năm mười tám thôi”
Lúc ấy lão với Mỹ Nương đều chưa nghe thấy ai nói đến tên hiệu của bà ta, nên cả hai người cùng tỏ vẻ hoài nghi. Bà ta thấy thế liền biểu diễn mấy môn khinh công tuyệt học, lúc ấy lão với Mỹ Nương mới chịu phục.
Lúc ấy Mỹ Nương liền vái bà ta làm sư phụ, lão thấy võ công của ân sư cao siêu và thần kỳ như vậy cũng được vái bà ta làm sư phụ. Thoạt tiên bà ta không chịu, sau Mỹ Nương với lão van lơn mãi bà ta mới phá lệ nhận lão làm môn đồ.
Từ đó trở đi lão với Mỹ Nương theo ân sư học võ, trải qua mười hai năm trời, Mỹ Nương nhờ có Lục Âm Quỷ Mạch, nên đã luyện thành công trước liền vái sư xuống núi về nhà thăm cha mẹ, còn lão phải học thêm ba năm nữa mới miễn cưỡng học thành và cũng từ biệt sư phụ về nhà.
Vì hai người cùng học một thầy, gần gũi nhau mười mấy năm trời, hai người có lòng yêu nhau nên đã lén đính hôn với nhau rồi, nhưng Mỹ Nương xấu hổ về nhà không dám nói cho ai biết hết.
Ngờ đâu lão già Thích ở nhà khổ học, hay tin Mỹ Nương về nhất định đòi cưới nàng ta làm vợ.
Vì là anh em con cô con cậu, Mỹ Nương không tiện cự tuyệt hẳn, sau thấy y yêu cầu mãi, bất đắc dĩ nàng mới có ý biểu diễn mấy pho võ công để cho lão già họ Thích biết điều mà rút lui.
Ngờ đâu y thấy vậy lại tưởng biểu muội khinh mình là một thư sinh yếu ớt, đêm hôm đó y viết một lá thư để lại cho Mỹ Nương và yêu cầu Mỹ Nương đợi chờ y mười năm, y đi học thành võ công tuyệt nghệ rồi sẽ về kết hôn với nàng.
Số y hên thực, y lại được vái Tiều Tử Nghiêm Tử Xuyên ở Lục Đầu Bảo trên núi Lục Đầu làm sư phụ. Mười năm sau y đã thành công trở về. Lúc ấy lão với Mỹ Nương đã lấy nhau được mấy năm rồi, hai vợ chồng cùng vào Trung Nguyên du ngoạn. Lão già họ Thích hay tin liền giận lão vội đuổi theo đến Trung Nguyên đòi quyết chiến với lão.
Sự thực tài ba của y thì địch sao nổi lão, nếu không có Mỹ Nương khuyên bảo thì y đã bị lão đánh chết mấy lần rồi.
Sau y lại vào trong rừng núi tìm khổ luyện, mấy năm sau mới lại xuất hiện lại kiếm lão tái đấu. Y cứ làm như thế thực khổ cho lão lắm, nên lão mới quyết tâm không giết chết y, nhưng hễ có cơ hội là thế nào cũng theo sau phá bĩnh. Vì thế mối thù của hai người càng ngày càng sâu… hà…
Thiến Thiến lại hỏi tiếp:
- Tại sao Mỹ Nương lại không có con cái?
Bại Sự lão nhân thở dài nói tiếp:
- Việc đó cũng có liên quan đến kinh mạch của nàng ta.
Thiên Tứ nghe nói giật mình kinh hãi vội xen lời hỏi:
- Nếu vậy Thiến Thiến cũng không có con được hay sao?
Bại Sự lão nhân nhìn chàng khẽ gật đầu. Không hiểu tại sao Thiên Tứ thấy thế lại có vẻ nhẹ nhỏm hẳn.
Thiến Thiến lại thắc mắc hỏi tiếp:
- Cha nuôi, tại sao có con và có người lại không? Cha nuôi thử xem con có hay không?
Bại Sự lão nhân với Thiên Tứ không sao nhịn được cười, nhưng ông già nhìn tả nhìn hữu không thấy ai, mới gật đầu tỏ vẻ nàng có thể có con.
Ngờ đâu, chỉ vì cái gật đầu ấy của ông ta mà xảy ra rất nhiều chuyện phiền phức…
Người Hai Đầu Người Hai Đầu - Trần Thanh Vân Người Hai Đầu