When they asked me what I loved most about life, I smiled and said you.

Unknown

 
 
 
 
 
Tác giả: J.p Donleavy
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: The Ginger Man
Dịch giả: Nguyễn Bích Lan
Biên tập: Bach Ly Bang
Upload bìa: Bach Ly Bang
Số chương: 32
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1638 / 9
Cập nhật: 2015-09-18 09:02:46 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 14
ằng cách sử dụng các mánh khóe bịp bợm, Sebastian đã rúc được vào nhà số 11, khu Golden Vale Park. Vài đêm cứ sau mười giờ ba mươi, gã lại đi đường vòng đến số 1 đường Mohammed để chôm chỉa những thứ linh tinh. Những thứ đó được mang đi trong những chiếc túi màu xám vốn được dùng để đựng bia. Một chiếc gương lớn được đem ra hiệu cầm đồ đổi lấy một chiếc mũ quả dưa, một thủ đoạn hòng tránh bị nhận dạng. Và gã thu xếp với tờ Bưu điện buổi chiều để đăng lời tạ ơn thánh Oliver.
Chủ cho thuê nhà được mời đến uống trà. Hai bà già theo đạo Tin lành, cũng là hai chị em ruột, thuộc lớp người sống dựa vào những khoản đầu tư. Họ hi vọng Sebastian và Marion sẽ trông nom khu vườn, bởi trong vườn có một số giống cây Himalaya quý hiếm do một người cháu của hai bà là thành viên của Hiệp hội làm vườn Hoàng gia biếu. Nhận thấy bên thuê nhà là một cặp vợ chồng rất thú vị, ông Dangerfield lại là sinh viên của trường đại học Trinity, ngay từ đầu họ đã rất yên tâm và họ quyết định để các đồ gốm Wengwood của họ lại. Nói thực, lúc đầu chúng tôi rất lo ngại về việc cho thuê nhà, thời buổi này ai mà biết mình sẽ gặp phải loại người nào, Dublin bây giờ đâu có giống như trước, rặt những người buôn bán và những người có quyền.
Sebastian ngồi đó với những con mắt tạ ơn, những lời trung thành, những giọt an ủi ân cần. Tôi rất vui được giao thiệp với những người theo đạo Tin lành. Mắt hai bà già cô độc ấy sáng lên. Phải rồi, cái cổng trước, mấy gã thô lỗ vụng về chuyển đồ vào làm gãy cổng, đúng là những gã cẩu thả, phải có một người đáng tin cậy xử lí vấn đề đó ngay tức khắc, thật vui được tiếp đón hai anh chị. Hẹn gặp lại nhé. Và tôi sẽ cho rắc phân bón ra vườn. Tạm biệt, tạm biệt.
Ngôi nhà nằm trong ngõ cụt. Nó vừa kín đáo vừa không có lối thoát. Nhưng người ta không thể có tất cả mọi thứ được. Và mình thích để thùng than ra ngoài cửa hơn. Mình nhất quyết không treo quần áo vét ngay bên trên thùng than. Mình lại có thể thở rồi đây, có thể trồng hoa và ăn uống mà không mất gì. Gần như không.
Marion nói họ nên cho thuê lại phòng khách chính và tiền cho thuê phòng đó có thể gánh được nửa tiền thuê cả căn nhà. Cô tuyên bố sẽ không đời nào chịu quay trở lại cảnh sống nghèo khổ, ngày lại ngày bị bọn lái buôn dâm đãng rình mò. Sebastian tình nguyện đăng quảng cáo trên báo, với điều kiện người thuê nhà phải là người theo đạo Cơ Đốc.
- Em sẽ không cho một người theo đạo Cơ Đốc sống trong nhà em. Họ không đáng tin cậy. Và họ không chịu tắm rửa.
- Marion. Như thế là cực kì vô lí. Anh bảo, hãy dân chủ một chút đi.
- Em ghét những người theo đạo Cơ Đốc.
- Phải châm trước cho sự nhếch nhác mang tính tâm linh chứ.
Marion nhượng bộ. Sebastian ngồi vào bàn trong phòng khách phía đông soạn mẩu quảng cáo trên mặt giấy trắng.
Phòng khách- kiêm phòng ngủ. Đường Geary. Yên tĩnh và có chọn lọc. Tiện lợi. Ưu tiên con gái làm kinh doanh, N.D, R.C, T.T.
Đơn giản hóa. Người không khiêu vũ thì loại trừ cả sự lôi cuốn và sự suồng sã. Hai chữ cái T.T luôn thể hiện sự đứng đắn. Tuy nhiên, hãy để người ta hiểu rằng ngôi nhà này là ngôi nhà của sự tự do.
Thứ Bảy cả hai mẩu tin đều xuất hiện trên báo. Một cho lời tạ ơn:
Tạ ơn thánh Oliver vì sự giải thoát. Đăng như đã hứa.
Chiều thứ Hai, Sebstian nhận được những hồi âm cho quảng cáo tìm người thuê nhà. Những người hồi âm thật là khôi hài. Ba người gửi kèm cả ảnh, trong đó có một bức trông khá khiếm nhã. Nhưng mình sẽ không tha thứ cho sự khiếm nhã đâu. Xin Chúa tha thứ cho những người Cơ Đốc.
Vấn đề ở đây là chọn một cái tên hay. Có cô Frost. Lilly Frost. Cô này đi thẳng vào việc. Cô gửi một bức thư hỏi liệu cô có thể đến xem phòng được không.
Cô Frost đến, mặc áo khoác nỉ và đội mũ. Một nhà thực vật học làm việc cho một công ty giống cây trồng. Một người phụ nữ có tầm vóc trung bình và có những dấu hiệu cho thấy cô đang ở độ tuổi ba nhăm ba sáu. Sebastian đề nghị rằng nếu cô Frost thích, thì cô có thể sử dụng vườn sau để làm việc. Những tấm rèm trong phòng khách phía đông được vén sang hai bên và cô Frost nói đất vườn trông có vẻ màu mỡ.
Mình có thể ngắm nhìn cô ấy làm việc ngoài đó với cái mai của người làm vườn. Mình sẽ không phiền đâu nếu mình có được chút thức ăn miễn phí. Người ta nói làm vườn rất tốt cho bạn.
Cô Frost đồng ý thuê căn phòng và nói rằng cô muốn chuyển tới ngay bởi cô rất vui được rời khỏi chỗ mà hiện nay cô đang ở. Cô Frost có vẻ là một người thú vị. Đang trong những năm cuối của thời kì sinh nở, cô cho thấy những dấu hiệu đầu tiên của tuổi tác, cằm hơi chảy, nụ cười căng thẳng, môi mỏng phảng phất nét u buồn. Và cô rõ là người đứng đắn.
Sau khi cô Frost đi, Sebastian ngã lưng xuống cái ghế nằm mà gã gọi là ghế của gã. Mình có thể nằm đây nhìn trần nhà. Nhìn một lúc mình thấy như thế nó chuyển động. Đây là lúc để xem xét lại mọi chuyện. Nhìn lại những việc xảy ra trong dĩ vãng. Mình đã đi được một đoạn đường dài. Từ Rock đến Geary, từ hạ lưu đến trung lưu, từ chỗ phải để than ở trong tủ để đồ đến chỗ có thể để than ở trong thùng, từ chỗ phải dùng vòi nước ở bên ngoài đến chỗ có vòi nước ở trong nhà, từ lạnh giá đến nóng ấm. Và từ những cánh cửa và tường nứt vỡ đến những tấm thăm và đồ gốm Wengwood. Chủ tiệm cầm đồ sẽ ngạc nhiên lắm đây. Mình chỉ nhớ những chuyến xe điện, những chuyến xe dễ chịu đưa mình đến Dublin và đưa mình về. Không nghi ngờ gì, lão Skully thế nào cũng cáu điên lên khi phát hiện ra bọn mình đã chuyển đi vì cái hợp đồng thuê nhà và có lẽ vì món tiền thuê nhà còn nợ. Ôi trời, cái thế giới này thật ích kỉ. Nhưng mình nghĩ lão Skully quá bận bịu, chưa có thì giờ tìm mình đâu. Ở đây thật dễ chịu. Và mình nghĩ mình sẽ thích thú với những cuộc nói chuyện vặt về chủ đề vườn tược với cô Frost cho mà xem.
Tối thứ Tư cô Frost đến trên một chiếc tắcxi cùng với đồ đạc của cô. Sebastian tươi cười ra cửa đón. Phòng sẵn sàng rồi. Một cái đèn được đặt gần giường ngủ để đọc sách. Tuyệt đấy. Bàn ghế đã được lau chùi và đánh bóng bằng sáp lavander. Thanh ray để kéo rèm đã được lắp. Một căn phòng đẹp đấy. Ngay ngoài cửa sổ có bụi cây giúp che bớt ánh nắng. Phòng ưa thích của tôi đấy. Bóng tối tạo cảm giác an toàn nhưng với người ở trọ thì không có gì là quá tốt cả.
Mình và Marion có hai chiếc giường đơn. Tốt hơn nên như vậy. Mình không muốn lòng ham muốn nhục dục và sự mắn đẻ. Khi mình mới đến Ai Len, mình đã tới các hiệu thuốc để tìm mua bao cao su. Mình nói, liệu tôi có thể mua một tá được không. Người bán hàng nói với mình, sao ông dám mở miệng hỏi mua một thứ như thế và ông ta ẩn vào sau quầy cho tới khi mình bỏ đi. Dĩ nhiên mình nghĩ ông ta điên. Mình tiếp tục đi lên phố. Mình tìm tới một chủ cửa hàng có điệu cười xếch đến mang tai, làm thế nào và tại sao không, và mình hé răng hỏi lần thứ hai. Mình nhận thấy răng ông ta hơi đen. Mình hỏi ông ta một cách thân mật, hỏi liệu ông ta có thể bán cho mình cái thứ ấy của người Mỹ không. Mình thấy ông ta không cười nữa, cằm bạnh ra, hai bàn tay co rúm lại, và một cái chai rơi xuống đất vỡ tan. Người đàn bà đứng xếp hàng sau mình phẫn nộ bước ra khỏi cửa hàng. Người đàn ông thầm thì bằng cái giọng khàn khàn rằng ông ta không bán những thứ như thế. Và còn bảo mình làm ơn đi cho bởi vì nếu các linh mục mà biết thì họ sẽ không cho ông ta làm ăn buôn bán nữa. Mình nghĩ người đàn ông đó chắc là không thích loại bao cao su của Mỹ mà mình ưa dùng. Mình vào một cửa hàng khác và mua một bánh xà phòng Imperial Leather vì nó là loại xà phòng nổi tiếng. Mình hỏi mua nữa tá bao cao su của Anh. Người bán hàng ngay lập tức thốt lên, lạy Đức Mẹ, hãy cứu vớt chúng con khỏi sự dâm loạn. Rồi ông ta làm dấu thánh và mở cửa tống tiễn mình. Mình vừa đi ra vừa nghĩ Ai Len đúng là một đất nước lạ lùng.
Mình lại bắt đầu học và mình thấy thú nhất là được thưởng thức nước giải khát làm từ hạt cacao cùng với cô Frost. Marion nói cô ấy phải đi ngủ, vì vậy cô Frost và mình tối nào cũng ngồi nói chuyện với nhau một tiếng đồng hồ.
- Cô Frost này, thứ lỗi cho sự tò mò của tôi, nhưng tôi thực sự quan tâm đến những nhà trọ của người Ai Len. Cô đã từng sống ở nhà trọ nào chưa?
- Rồi, ông Dangerfield ạ. Nhắc lại quả là không chịu nổi nhưng người ta buộc phải quen với chúng thôi.
- Này, chúng thế nào, cô Frost?
- Ô, ông Dangerfield, ở đó cũng có những người tốt đấy nhưng với những chuyện xảy ra ở đó thì thật khó mà có được một đêm nghỉ ngơi tử tế.
- Những chuyện gì xảy ra ở đó nhỉ, cô Frost?
- Kể ra với ông thì thật ngượng, ông Dangerfield ạ.
Cô Frost với nụ cười yếu ớt, bẽn lẽn và mí mắt xanh tái cụp xuống. Mình nghĩ lông mi cô ấy màu xám. Ở Anh cô ấy đã từng làm việc như một nữ chiến sĩ nông trang 1. Đã tiết kiệm được chút tiền. Cô ấy muốn tự mình đứng ra kinh doanh. Cô ấy là người dám nghĩ, dám làm.
Cô Frost thường ngồi đối diện với gã tại bàn bếp. Thoạt đầu họ ngồi uống nước trong phòng khách phía đông nhưng khi họ quen biết nhau hơn, bầu không khí trở nên thoải mái và họ chuyển xuống ngồi ở bàn bếp. Một buổi tối cô nói cô hi vọng bà Dangerfield không phản đối việc cô ngồi nói chuyện với chồng bà, không phản đối hai người ngồi nói chuyện riêng với nhau.
Có vài tuần như thế. Những tuần yên ổn và nắng ấm. Cho đến một buổi sáng. Chỉ có mình gã ở nhà. Trời lạnh và mây nặng trĩu, ép ra mưa. Có một tiếng gõ cửa đáng nghi. Vào vị trí chiến đấu. Sebastian nhanh chóng lần vào phòng cô Frost để quan sát động tĩnh bên ngoài. Chúa ơi, mình đi tong rồi. Đội chiếc mũ màu đen với những giọt mưa nhỏ giọt từ vành mũ, đứng đó nhìn ngó, vặn vẹo tay, chẳng phải ai khác mà chính là lão Egbert bạc bẽo, bất mãn. Gã nín thở, cố không gây một tiếng động. Đi rón rén. Mình tha thiết hi vọng rằng cửa trước đã khóa. Phải tranh thủ chuồn ra phía sau thật nhanh.
Sebastian xoay chìa khóa trong ổ khóa cửa bếp. Gã kéo vội rèm trong phòng khách phía đông xuống. Một tiếng gõ cửa nữa vang lên, rồi có tiếng bước chân đi vòng ra sau nhà. Sebastian luồn ra cửa trước. Cửa khóa rồi. Gã trở lại phòng của cô Frost, kéo rèm chỉ để hở đúng một phân để quan sát và ở yên đó đợi. Một tiếng gõ dành cho cửa sau. Đồ khốn bất lịch sự. Mình đã bị lão theo dõi. Mình đã bị phát hiện. Mình chỉ ra ngoài vào ban đêm, và hễ ra ngoài là ngụy trang rất kĩ lưỡng bằng những thứ vớ vẩn, rác rưởi và đã giả làm thằng què và các kiểu tàn tật khác thế mà vẫn bị phát hiện. Đáng tiếc.
Sebastian bỗng nhiên kêu rẽ lên.
- Eeeeeee.
Skully gõ vào cánh cửa ngay bên cánh rèm phía bên kia, làm cửa rung lên. Mình là đồ ngốc. Mình đã kéo rèm. Skully đã nhận ra điều đó. Đồ khốn đáng tởm. Ơn Chúa, các cửa đều khóa cả. Mình phải bình tĩnh mới được. Có lẽ mình sợ. Trên lý thuyết, mình ở đây nhưng thực ra mình không còn ở đây nữa. Sử dụng khả năng thần giao cách cảm, cái đó có ích trong những tình huống như thế này đấy. Ông Skully. Ông Egbert Everad Skully. Nghe tôi nói đây. Ông Dangerfield, ông Sebastian Balíe Dangerfield, đã đi Hy Lạp rồi. Tôi nói cho ông biết ông ấy giờ đang ở Athens đánh trống. Ông ấy lên đường sang đó cách đây một tháng trên tàu từ Holyhead bởi ông ấy không muốn phải vất vả lặn lội đến cảng Liverpool. Ông ấy không nấp sau tấm rèm xanh điểm hoa đỏ này như ông nghĩ đâu, không phải ông ấy khiếp sợ và sắp sửa nôn ra mấy bảng để tống khứ ông đi đâu.
Hãy đi khỏi đây và quên ông ấy đi. Năm mươi bảng là gì chứ. Chẳng là cái quái gì cả. Ông tống khứ được cái đồ khốn đó đi đấy, Dangerfield ạ. Ông Skully, ông không nghe thấy tôi nói gì sao? Tôi nói cho ông biết, tôi đang ở Hy Lạp.
Thêm những tiếng gõ lên cửa sổ. Thần giao cách cảm chẳng có tác dụng gì. Cái đồ súc sinh Ai Len này không có óc để nhận thông điệp mình truyền đi sao. Không biết con lợn này còn lảng vảng ở đây bao lâu nữa. Đồ thô tục. Đồ thiếu văn hóa đáng ghét. Lúc này mình muốn trở thành một Percival Buttermere ảo thân đi ra cửa trong bộ pyjama, nhìn ra, thấy lão Skully, bước lại và với giọng mũi Anh, mình nói, ông kia, ông điên à? Gì vậy, ông đang cố làm cái trò gì ở đây vậy. Ông đừng có mà gõ lên cửa sổ nhà tôi nữa và hãy biến ra lối cổng trước cho. Ông là người bán than à? Vậy thì đi vòng ra sau nhà, người đầu bếp của tôi sẽ giải quyết công việc với ông, nếu ông không ra, nếu ông không phải là người bán than, thì phiền ông đi ngay cho, ông trông thật đáng nghi.
Bỗng nhiên Skully quay ra. Ông ta sờ sẫm cánh cổng trước. Đóng nó lại cẩn thận. Làm như thể nó vẫn nguyên như cũ chưa hề bị mở ra.
Trong tâm trạng bồn chồn lo sợ, Sebastian tìm đến nghỉ trên chiếc ghế nằm.Chúa ơi, làm ơn đừng để lão Skully gặp Marion nếu không chắc chắn mình sẽ bị lộ tẩy. Mình sẽ bị phát hiện đang ngồi ở đây. Như vậy thì chỉ có mỗi một cách là kiếm lấy mấy bảng gửi cho lão. Gửi tiền qua bưu điện từ East Jake. Cái đồ súc sinh đen đủi ấy sẽ xuất hiện ở đây bất cứ lúc nào, sáng, trưa, chiều tối hay giữa những khoảng đó. Ôi cái thế giới này đầy rẫy những buồn phiền và hiểu lầm. Phải lấy tiền thuê nhà từ cô Frost và gửi vài siling cho lão ấy thôi. Giờ phải đề phòng cẩn thận và mọi thứ phải được chuẩn bị để đương đầu với sự vây hãm.
Mình sợ. Sợ từ ngón chân sợ lên và sợ hãi khiến mình cảm thấy trống rỗng và phát ốm. Mình cảm thấy mình đang đứng trước màn tối mịt mờ. Phải vượt qua nó và mình sẽ không chịu thất bại đâu. Thánh Oliver, con lại cầu xin ngài, hãy giúp con vượt qua kì thi này. Ngài có thể nghĩ con chỉ là kẻ tự phụ nhưng con đâu chỉ phải chịu đựng mỗi điều đó thôi. Họ phán quyết con. Chỉ với một tờ giấy ghi vài câu hỏi nhỏ. Và rồi con dẫn xác đến chỗ bảng thông báo. Ôi cái ngày đáng sợ đó. Con nhìn lên tờ giấy ghi những cái tên nắn nót. Dĩ nhiên con sẽ bắt đầu từ tên những người đỗ đầu rồi đến tốp thứ hai và đến những cái tên cuối cùng thuộc tốp thứ ba. Không có tên Sebastian Dangerfield. Và một thông báo khiển trách ở cuối tờ giấy trắng. Một thí sinh không đỗ. Nhưng mình biết gì về luật nhỉ. Không được phép đậu xe giữa lòng đường hoặc gây tiếng ồn quá mức hoặc ra đường trong tình trạng lõa lồ. Và mình biết rằng không người nào được phép cưỡng hiếp một người con gái chưa đến tuổi thành niên, cho dù có sự đồng ý của người đó hay không, không được phép cưỡng hiếp vợ hoặc một người con gái ở tuổi trưởng thành, hoặc các đối tượng là phụ nữ khác, làm thế trái với ý muốn của người đó sẽ bị Tòa án xét xử.
Ô, có vài điều khác nữa mà mình biết rõ. Và mình có thể dựng lên một vụ kiện kì cục, không cần điều tra. Vụ người Geek kiện người Gook. Tại sao lão cứ săn đuổi tôi như thế, Skully.
Marion vào nhà qua lối gara, tay xách những túi thực phẩm.
- Sebastian?
- Gì cơ?
- Em cứ nghĩ anh đã rửa bát đĩa rồi chứ nhỉ?
- Anh không thể.
- Tại sao không?
- Lão Skully.
- Anh nói sao cơ?
- Cả buổi sáng nay lão ấy rình mò quanh nhà.
- Ôi, không.
- Thật đấy. Anh nói thật đấy.
- Em đã biết yên ổn sẽ chẳng kéo dài được mà.
- Marion, chẳng có gì kéo dài mãi cả.
- Ôi trời.
- Đúng thế.
- Ước gì chúng ta được sống yên thân.
- Vui lên đi em, thời kì tồi tệ nhất đã qua rồi.
- Im đi-chúng ta lại quay lại điểm xuất phát thì có.
- Không đâu. Điểm kết thúc, Marion ạ.
- Chúng ta sẽ giải thích với cô Frost như thế nào về việc phải ẩn trên như thế này, và việc ở im trong nhà không ra mở cửa và mọi chuyện khác nữa?
- Em quên rằng cô Frost là người Cơ Đốc à. Em nghĩ làm thế nào người ta sống được ở cái đất Ai Len này hả?
- Và khi nào thì lão ấy sẽ lại đến rình mò nữa?
- Anh sẽ gửi cho lão một giấy lĩnh tiền từ Bắc Ai Len. Gửi kèm mấy chữ nói rằng anh đang ở đó với bạn bè.
- Lão đâu phải là đồ ngốc.
- Nhưng dù gì anh cũng thử xem sao. Phải thử bất cứ cách nào và thử mọi cách. Chúng ta phải cảnh báo cô Frost.
- Vì Chúa, đừng.
- Chúng ta phải làm vậy.
- Tại sao?
- Hãy tưởng tượng một buổi tối lão Skully lượn lờ quanh đây, đẩy cửa và gõ cửa sổ. Chúng ta không thể khoanh tay ngồi đây mà không phản ứng gì. Anh sẽ giải thích với cô Frost rằng anh gặp phải một người đàn ông mới ra khỏi viện tâm thần Grangegorman, một người điên, và anh đã mua cho ông ta một ly bia và thế là kể từ đó ông ta cứ bám theo anh suốt. Cô ấy sẽ hiểu thôi. Thành phố này nhan nhản bọn người điên đó.
- Thật là một việc đáng sợ.
- Marion, giờ hãy vui lên. Chúa rủ lòng thương. Mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi. Cứ để đó cho anh.
- Trước đây em đã sai lầm. Tại sao chúng ta lại phải kí cái hợp đồng thuê nhà đó chứ. Chúng ta sẽ phải trả tiền thuê nhà cho đến hết hạn hợp đồng mới thôi.
- Một tập tục địa phương ấy mà. Cứ yên tâm đi. Hãy thay đổi lịch sinh hoạt đi. Hãy kể cho cô Frost biết về người đàn ông bị điên này-người Cơ Đốc giáo khá nể những kẻ mất trí đấy- và hãy nói cho cô ấy biết chúng ta phải tắt đèn phía mặt trước nhà đi.
- Ôi Chúa ơi, chúng ta không thể đề nghị một việc như thế đâu.
- Chúng ta buộc phải làm vậy. Anh sẽ dựng một chướng ngại vật ở đâu nhà để lão Skully không thể đi ra phía sau nhà được và khi đó chúng ta có thể để đèn sáng ở các phòng phía sau. Giờ anh sẽ thu xếp với cô Frost. Giữa chúng ta và cô ấy đã có được mối quan hệ tốt.
- Điều đó thì em nhận thấy rồi.
Marion đi vào bếp. Căng thẳng và khổ sở. Mình nghe thấy tiếng cô ấy bỏ thực phẩm ra, tốt đấy. Mình sẽ không bị đánh bại và không bị quật ngã. Gắng chịu đựng thêm vài tuần nữa rồi mình sẽ rũ bỏ tất cả những chuyện này. Mình đang ở vào cái thế phải đưa cho lão Skully những đồng tiền chết tiệt của lão. Mình sẽ tiến hành một chiến dịch nhằm đưa đến sự sụp đổ vô điều kiện của lão Egbert, lão già máu lạnh. Và cả những lão khác ở Rock cứ đợi đấy rồi cũng sẽ đến lượt thôi. Sự yên ổn đã ra đi. Còn đâu những buổi sáng nắng ấm ngồi đọc tờ Thời báo Ai Len, nhìn ra đám cây cối tươi tốt trong khu vườn nhỏ của mình. Nhưng ồ, được, cứ việc đem mặt trời đi đi khi các người còn có thể và khi bọn ta kéo cái rèm chết tiệt kia che linh hồn của ngày, thì bọn ta vẫn cứ ổn thôi bởi vì bọn ta sẽ tận hưởng ánh sáng ban ngày vào lúc khác.
Sebastian ngồi đối diện với khuôn mặt tai tái của cô Frost qua bàn ăn bày bánh mì, trà, một lọ mứt lí chua chứa đầy vitamin c, xúc xích và bơ thực vật. Môi cô điểm son phơn phớt, và mắt cô có vết chì kẻ. Cô rụt rè đưa tay lấy bánh mì. Mình đẩy chỗ bơ sang cho cô ấy bởi vì mình không thể tha thứ cho kiểu cư xử thiếu lịch sự tại bàn ăn mặc dầu mình, nhìn chung, là người giàu lòng khoan dung.
- Cô Frost này. Tôi có một chuyện hơi bất bình thường muốn cho cô biết. Thực ra chuyện này khá lố bịch. Tôi hi vọng nó sẽ không làm cô bực mình. Có một người đàn ông lởn vởn quanh đây. Người này vô hại nhưng là người mất trí. Tôi ngốc quá đi mất, tình cờ một tối tại một quán rượu tôi mời người này một điếu thuốc mà không nhận ra những dấu hiệu của người mất trí. Tôi nhận thấy ông ta là người khá thú vị. Tuy nhiên, đôi khi nhìn vào mắt ông ta tôi mới giật mình. Hóa ra ông ta vừa ra khỏi viện tâm thần Grangegorman. Từ đó tình hình phát triển theo cách thật không thể tưởng tượng nổi. Người đàn ông đó mọc ra trong đầu cái ý nghĩ điên rồ rằng ông ta là chủ cho thuê nhà trước đây của tôi và rằng tôi nợ tiền ông ta.
- Như thế chưa hết, phải không ông Dangerfield?
- Đúng vậy. Và giờ ông ta lởn vởn quanh nhà này. Ôi, tôi không có sự lựa chọn nào khác hơn là lờ ông ta đi. Khóa cửa và kéo rèm xuống. Nhưng tôi nghĩ tốt hơn nên cho cô biết chuyện. Không có gì nghiêm trọng đâu. Nhưng tôi không muốn cô phải nghe ông ta gõ cửa sổ phòng cô. Ông ta là loại người hoàn toàn vô hại. Nếu không thì người ta đã chẳng để ông ta ra khỏi viện tâm thần. Vậy nên cô cứ lờ ông ta đi.
- Ông không thể báo cảnh sát được sao, ông Dangerfield?
- Ồ, tôi không muốn làm vậy đâu, cô Frost ạ. Thật không công bằng nếu bắt ông già tội nghiệp đó phải chịu cảnh bị hành hạ và rồi sau đó ông ta sẽ bị nhốt. Tôi nghĩ tốt nhất cứ mặc kệ ông ta và tôi chắc rồi ông ta sẽ dừng lại thôi. Nếu cô ra ngoài mà tình cờ gặp ông ta nói lôi thôi về chuyện thuê nhà và nợ tiền thì cô cứ nói là tôi không có nhà và xin cô bảo ông ta đi cho.
- Vâng, tôi sẽ làm như thế. Cảm ơn ông đã nói cho tôi biết. Tôi cho rằng tôi hơi sợ phải đối diện với đàn ông lạ, ông Dangerfield ạ.
- Hẳn thế.
- Tôi sẽ rửa bát đĩa, ông Dangerfield ạ. Ông cứ ngồi uống trà đi.
- Ồ không, cô Frost.
- Ông Dangerfield, tôi rửa chỉ một phút là xong thôi mà.
Sebastian liếm môi. Cô Frost vặn vòi nước. Sebastian rũ khăn trải bàn. Lau mồm qua quýt. Marion đang đọc báo trong phòng ngủ. Một buổi tối dễ chịu. Mình nghĩ mình sẽ lỉnh vào đó thông báo cho Marion biết tin tốt lành.
- Nghe anh nói này. Marion.
- Ồ, gì.
- Mọi chuyện ổn cả. Anh đã nói cho cô Frost hiểu.
- Rồi.
- Nằm lui vào nào.
- Về giường anh mà nằm.
- Trời lạnh lắm. Em không muốn có cái mông ấm à?
- Cái miệng đáng ghét, đi mà nói chuyện với cô Frost ấy.
- Anh thích ở bên em như thế này cơ.
- Bỏ tay ra.
- Weeeee.
- Anh thật đáng ghét.
- Sống như thế này mới gọi là sống chứ. Ánh sáng. Bing. Có điện này. Có ga để lúc nào cũng có nước nóng dùng và để nấu ăn này. Có một viện tâm thần cho những ai cần này. Chúng ta đã đi được một chặng đường dài, Marion ạ. Một chặng đường dài đấy.
- Và anh chẳng có đóng góp gì vào đó cả.
- Nhích vào một tí nào.
- Ra đi.
Từ phòng cô Frost vọng sang tiếng nhạc. Ngoài kia cây nguyệt quế xào xạc. Từ những cành nguyệt quế tỏa ra mùi của sức sống mơn mởn, tươi mát. Khi mình còn bé, một người hầu gái da màu đã véo của quý của mình. Tên cô ấy là Matilda, và mình đã nhìn trộm cô ta thoa phấn vào chỗ kín. Cô ta làm nhiều việc cho mình.
Cô ta lo lắng cho chức năng sinh lý của mình. Cô ta bảo của quý của những thằng nhỏ da đen to hơn. Ô những cô hầu ấy, họ cho bạn ăn ngập răng, kì tai cho bạn, cắt móng tay, chải đầu và làm nhiều việc khác nữa nhưng không có chuyện truy hoan điên cuồng đâu. Mình nghĩ Marion cho rằng của quý của mình quá nhỏ.
Nhưng mình nghĩ
Nó to hơn
To hơn của người khác.
Chú thích
1 Nữ chiến sĩ nông trang (land girls) là những phụ nữ thuộc tổ chức Women's Land Army của Anh, một tổ chức dân sự tồn tại trong hai cuộc thế chiến trong đó phụ nữ đảm nhận các công việc sản xuất lương thực ở các nông trại thay cho đàn ông đi chiến đấu.
Người Đàn Ông Đào Hoa Người Đàn Ông Đào Hoa - J.p Donleavy Người Đàn Ông Đào Hoa