Love is as much of an object as an obsession, everybody wants it, everybody seeks it, but few ever achieve it, those who do will cherish it, be lost in it, and among all, never… never forget it.

Curtis Judalet

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 72
Phí download: 8 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 594 / 2
Cập nhật: 2017-09-24 22:55:52 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 59
"Ưm~ không cho ngươi lại giận ta ah!" Mộ Ngôn Tín dụi dụi mặt ngực Dương Nhất làm nũng, "Ngoan ngoan, Tín bảo bối, hôn hôn ah" Dương Nhất hôn lên môi Mộ Ngôn Tín.
"Ngươi nhìn bên kia, vừa vặn hình thành bình phong tự nhiên, đêm nay chúng ta ngủ lại đó, ngày mai rời đi, ở bờ biển quá lâu không tốt cho da của chúng ta." Dương Nhất nói xong, chỉ chỉ bên kia.
"Được, nghe lời ngươi." Mộ Ngôn Tín ngoan ngoãn gật đầu.
"Tín Tín, ta quay lại vào rừng hái mấy cái lá chuối, để lát nữa lót nằm ấm hơn lại xua đuổi côn trùng."
"Không chịu ah, ta muốn đi cùng ngươi, tuy sức ta không bằng ngươi, nhưng ít ra cũng có thể giúp ngươi ôm một ít trở về mà." Mộ Ngôn Tín lắc lắc tay Dương Nhất, thuyết phục cô cho mình theo.
Dương Nhất nhìn vẻ mặt đáng thương của bảo bối, nội tâm mềm nhũn, sờ sờ đầu nàng, ôn nhu nói "Vậy được rồi, ngươi đi với ta, nhưng cầm bao nhiêu là do ta quyết định nha." Nói xong Dương Nhất nắm tay Mộ Ngôn Tín đi vào rừng.
Đi không bao lâu đã trông thấy đám chuối tiêu, Mộ Ngôn Tín khó hiểu nhìn thân cây chuối có cây trúc xuyên qua, Dương Nhất híp mắt cười cười nói cho Mộ Ngôn Tín biết ngày mai sẽ rõ cái đó làm gì. Sau đó không đợi Mộ Ngôn Tín đặt câu hỏi nữa, cô bắt đầu hái lá chuối trên cây.
Mộ Ngôn Tín đứng bên cạnh nhìn Dương Nhất biểu lộ nghiêm túc, động tác thuần thục, so với biểu lộ khi giúp nàng kiểm duyệt hồ sơ ở công ty không có gì khác biệt, người này quả nhiên làm chuyện gì đều nghiêm túc dụng tâm, Mộ Ngôn Tín trong lòng cảm thán.
Lá chuối tiêu rất dễ hái, cho nên mới nửa giờ Dương Nhất đã hái được hơn mười kí, Dương Nhất dừng tay không hái nữa, Mộ Ngôn Tín nhìn thấy bảo bối mặt mũi đầy mồ hôi, đau lòng tiến lên lau mồ hôi cho cô, sau đó hai người, dưới tán cây chuối tiêu, trao nhau nụ hôn sâu triền miên ngọt ngào, nếu không phải ý thức được đây là rừng rậm, nguy hiểm rình rập, nói không chừng các nàng bắt đầu vận động hữu ái luôn rồi.
Dương Nhất phục hồi tinh thần, nhặt dưới đất lên ba cái lá chuối đưa cho Mộ Ngôn Tín, còn lại cô gồng mình ôm hết, "Tín Tín đi thôi, chúng ta chạy nhanh ra ngoài trước ah, đi theo ta nha."
Nói xong liền đi nhanh, Mộ Ngôn Tín vốn muốn oán trách Dương Nhất vì sao cho nàng cầm có chút xíu, còn cô thì ôm hết như vậy, nhưng khi nhìn biểu lộ ngưng trọng của Dương Nhất, nàng không lên tiếng, chỉ đi theo Dương Nhất ra khỏi rừng rậm.
Dương Nhất cùng Mộ Ngôn Tín ôm đống lá chuối đến chỗ bình phong tự nhiên kia, từng người đem lá chuối để xuống đất, Dương Nhất bởi vì gồng tay ôm lá quá lâu, cánh tay mỏi nhừ, không ngừng lắc lắc thả lỏng, Mộ Ngôn Tín lúc này nắm lỗ tai Dương Nhất nói "Nhất Nhất, sao ngươi có thể tự mình ôm nặng như vậy, ngươi xem ngươi để ta cầm bao nhiêu mà bảo là cho ta giúp ngươi."
Mộ Ngôn Tín nói xong cũng buông lỏng, vẫn là không đành lòng làm đau bảo bối, cuối cùng biến thành xoa xoa nhẹ nhàng, Dương Nhất cười hì hì vài tiếng, "Người ta là không nỡ để Tín bảo bối bảo bối mệt nha, ừ, hiện tại có việc cho ngươi làm á, ngươi đem đống lá này trải ra chỗ đủ cho hai người nằm, rồi xếp chồng dày lên, như vậy sẽ nằm êm một chút."
Dương Nhất làm bộ phân công cho Mộ Ngôn Tín, nàng nghe cuối cùng mình đến đây cũng hữu dụng, vui vẻ đáp lại "Cam đoan hoàn thành nhiệm vụ."
Mộ Ngôn Tín nói xong, bắt đầu sắp xếp cái đống lá mang về, Dương Nhất nhìn nàng làm rất hăng say, bỏ chạy đến sau mấy cây dừa, cô nhớ vừa rồi đi qua có nhìn thấy rất nhiều cây cọ, đem lá cọ về sắp xếp lại thành cái lá chắn, chắn gió lùa vào chỗ trú, còn có thể phòng ngừa mãnh thú tấn công. Nghĩ như vậy, Dương Nhất dùng dao cắt rất nhiều lá cọ, bởi vì lá cọ tương đối nặng, cho nên cô chia ra năm lần đi mới đem hết về được.
Dương Nhất thật vất vả đem đống lá cọ trở về, phát hiện Mộ Ngôn Tín đã dựa theo lời mình xếp lá chuối thành xong rồi, nhìn vào lớp lá dày đặc biệt mềm mại, Dương Nhất nhìn Mộ Ngôn Tín cười, "Tín bảo bối mệt rồi a, ngươi nghỉ ngơi đi, uống chút nước dừa, ta đi cắm đống lá cọ này xong rồi chúng ta nướng cá ăn tối."
"Không muốn, ta không mệt, ta giúp ngươi, ngươi không biết có câu hai người phối hợp làm việc không mệt mỏi sao? Chúng ta cùng làm sẽ nhanh hơn."
Dương Nhất bất đắc dĩ cười cười, thật sự không thể lay chuyển báo bối của mình, giơ tay ra hiệu "OK" với nàng.
Trước tiên Dương Nhất định hình chỗ cắm mấy lá cọ xung quanh giường lá chuối, cô để Mộ Ngôn Tín vịn giúp mình, sau đó đi nhặt khúc cây đào mấy cái lỗ nhỏ hẹp, cắm lá cọ xuống, rồi lắp đất lại. Lá cọ được xếp như hình cánh quạt, vì sợ ngã, nên Dương Nhất sắp xếp xem kẽ mấy hàng, như thắt bím tóc, cuối cùng làm thành một vòng, Dương Nhất lấy trong túi ra đoạn dây thừng nhặt được ở bãi rác, cột chặt chúng vào hai bên thành bình phong, vì sợ thú dữ tấn công, nên Dương Nhất chỉ chừa một cái lỗ nhỏ để leo ra leo vào.
Mộ Ngôn Tín liên tục ở bên cạnh giúp Dương Nhất hoàn thành cái doanh trại ngoài trời này, nhìn Dương Nhất làm việc đâu ra đấy, trong lòng ấm áp, trước kia nàng chỉ nghe Nhất Nhất kể sơ qua về chuyện huấn luyện, nhưng là từ khi đến cái đảo này, chứng kiến sự hiểu biết và kỹ năng sinh tồn của Dương Nhất, trong lòng nàng thật sự cảm tạ ông trời đã ban cho nàng một con người ưu tú như vậy, còn làm cho cô yêu nàng.
Đại công cáo thành, Dương Nhất tìm củi đốt đống lửa trước bình phong, xiên con cá vào cành cây, gác lên nướng. Mặt trời đã lặng dần, Mộ Ngôn Tín ngồi dựa vào ngực Dương Nhất, hai người cùng nhìn ngọn lửa, Mộ Ngôn Tín kéo tay Dương Nhất vuốt ve, "Nhất Nhất, ngươi xem bầu trời ở đây thật nhiều sao, xung quanh cũng thật yên tĩnh, chỉ có hai người chúng ta."
Dương Nhất nghe Mộ Ngôn Tín nói, ôm chặt bảo bối trong ngực, "Phải ah, ở đây không có âm thanh ồn ào như trong thành phố, cũng không có tranh quyền đoạt lợi, chỉ có hai chúng ta, Tín Tín ngươi thích nơi này không?"
"Ưm, thích, chỉ cần nơi nào có Nhất Nhất đều là nhà của ta." Mộ Ngôn Tín xoay người nhìn Dương Nhất nói.
"Ta cũng thích nơi này, bởi vì nơi này chỉ có hai ta, chúng ta có thể làm gì tùy thích, mặc dù không so được với cuộc sống trong thành phố, nhưng là ở đây không có tài liệu sổ sách, không có họp hành, ngươi biết đáy lòng ta căn bản không thích những cái đó mà, chỉ là thân bất do kỷ." Dương Nhất đau lòng vỗ về khuôn mặt nhỏ nhắn đang ủy khuất của Mộ Ngôn Tín, nhẹ nhàng hôn lên khóe miệng nàng, "Bảo bối ngoan ah, không nói vấn đề này nữa, xem như chúng ta đến đây nghỉ mát có được?" Dương Nhất nói xong lại lộ ra chiêu thức sát thương cao của mình - lúm đồng tiền.
Ngọn lửa vẫn cháy, Dương Nhất cùng Mộ Ngôn Tín cứ như vậy nhìn nhau, không có ngôn ngữ, chỉ là nhìn nhau, trao nhau nụ hôn lên cánh môi hấp dẫn, nụ hôn dai dẳng sâu sắc, không có dục vọng, chỉ có cảm thụ tâm hồn lẫn nhau, trao đổi tâm ý, là biểu đạt từ trong đáy lòng của hai người yêu nhau thật nhiều.
Nụ hôn kết thúc, Dương Nhất cùng Mộ Ngôn Tín nhìn nhau cười, Dương Nhất thấy cá đã chín, lấy nó xuống khỏi đống lửa, dùng dao cắt thịt cá, đưa lên miệng thổi thổi rồi đút cho Mộ Ngôn Tín, "Tín Tín, ah~ nào, ăn cá nà." Tình yêu cứ như trẻ con ấy.
"Ưm~ hương vị cũng được, không khó ăn, Nhất Nhất ngươi cũng ăn đi."
"Đút ngươi ăn trước, chút nữa ta ăn." Dương Nhất nói qua loa rồi lại đút một miếng vào miệng Mộ Ngôn Tín.
"Không muốn, nếu ngươi không ăn ta cũng không ăn, buổi sáng ngươi vừa trèo cây vừa khuâng đồ nặng, tiêu hao nhiều thể lực, ngươi cần phải ăn nhiều một chút, nghe lời ta, đến đây, uống nước dừa." Mộ Ngôn Tín nói xong liền đưa trái dừa lên miệng ép Dương Nhất uống.
Dương Nhất không còn cách nào, phải nghe lời nàng dâu thôi, uống vài ngụm nước dừa, sau đó cũng bắt đầu ăn cá. Ngoại trừ mùi cá thì chính là mùi nướng khét, không có ướp qua, tuy không tính là khó ăn, nhưng tuyệt đối cũng không dễ ăn, Dương Nhất vừa nhai vừa cảm thán trong lòng, thật sự là làm khó Tín Tín rồi.
Mộ Ngôn Tín nhìn thấy Dương Nhất nghe lời ăn cá thì rất là vui vẻ, cứ như vậy, hai người ngươi một miếng ta một miếng, thỏa mãn thưởng thức bữa tốt do chính mình câu được, hai con cá là quá đủ, khiến cho cuối cùng ăn không hết, Mộ Ngôn Tín ép Dương Nhất phải ăn nhiều để bổ sung năng lượng, thành ra Dương Nhất ăn đến dạ dày muốn phát nổ.
Sau khi cơm nước no nê, Mộ Ngôn Tín sợ Dương Nhất ăn nhiều khó tiêu, liền kéo Dương Nhất đến bờ biển tản bộ, dưới ánh trăng, mười ngón tay đan vào nhau, gió biển vi vu thổi làm tóc các nàng bay theo chiều gió, "Nhất Nhất, dạ dày ngươi có đỡ chút nào không?" Mộ Ngôn Tín dựa vào cánh tay Dương Nhất.
"Ưm, đừng lo lắng, ta không sao, đi bộ một chút là được rồi." Dương Nhất an ủi.
"Tín Tín, sáng mai ta muốn xuống biển xem có thể bắt được cái gì ăn không, với lại ngày mai chúng ta cũng nên đi vào rừng xem xét, coi có tìm được chỗ trú tốt hơn không, dù sao cũng không thể ở bờ biển mãi, nắng gió gay gắt lâu ngày, da chúng ta chịu không nổi."
"Ưm, ta nghe lời người, nhưng là ta không muốn ngươi xuống biển, ta lo dưới đó không an toàn." Mộ Ngôn Tín lo lắng nói.
"Yên tâm ah, không có gì không an toàn đâu, dưới biển có rất nhiều đồ ăn, hơn nữa còn là đồ ăn nhiều dinh dưỡng, nếu may mắn nói không chừng chúng ta có thể có tiệc hải sản lớn." Dương Nhất thoải mái nói, cô không muốn Tín bảo bối quá lo lắng vấn đề này.
Nhâm Sơ cùng Đổng Nghệ thời gian này rất vui vẻ thoải mái, sinh hoạt mỗi ngày của các nàng rất có quy luật, Nhâm Sơ vẫn sắp xếp thời gian đưa đón Đổng Nghệ. Sau khi Dương Nhất đi, Đổng Nghệ có chút bận tâm về các nàng, cho nên nói Nhâm Sơ nghe ngóng tình hình, nhưng lại không nghe được bất kỳ tin tức gì.
Ngự Tỷ Lão Sư Ngự Tỷ Lão Sư - Nhất Nhất Đích Giai