Every breath we take, every step we make, can be filled with peace, joy and serenity.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Thể loại: Tuổi Học Trò
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 6
Phí download: 2 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 244 / 14
Cập nhật: 2019-11-12 00:07:40 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 4 - Năm Thứ Tư
ùa thu việc cày đất bắt đầu ngay sau khi chấm dứt việc phơi cỏ khô nhưng công việc quá nặng nhọc cho Skip và Barnum ngay cả khi có sự tiếp sức của hai con ngựa nhỏ. Trixy và Fly có thân hình nhỏ và không thể kéo mạnh mẽ. Chúng chỉ thích ý khi được cưỡi cho phóng chạy. Nhiều lúc Fly chống lại dữ dội bằng cách đá hậu điên loạn khi những sợi dây kéo đang được cột.
Một lần Laura đang giúp Manly cột ngựa vào chiếc cày và nhìn quanh trông chừng Rose thì không thấy cô bé đâu. Ngay lập tức, cô buông bộ cương ra, nhìn khắp sân và hỏi:
- Rose đâu rồi, Manly?
Và một bàn tay nhỏ xíu vén chiếc đuôi của Fly lên khỏi than hình nó ở phía bên kia của bốn con ngựa đang sóng hàng, một khuôn mặt nhỏ lộ ra giữa thân hình Fly và chiếc đuôi của nó. Giọng Rose vang lên:
- Con ở đây!
Lúc này các bàn tay của Manly không còn cứng ngắc và tê dại nữa. Có lẽ anh có thể xiết xong các sợi dây và tự bấm ngay các khóa xong trong chốc lát.
Đám ngựa đã quá mệt mỏi trong đêm. Laura khó chịu đựng nổi khi thấy chúng được tháo ra, Skip với chiếc đầu vui vẻ vươn cao và những chiếc chân muốn nhảy múa của Barnum phải giữ im một cách nhẫn nại.
Manly nói anh phải kiếm một cặp kéo cày khác vì anh muốn cày phá thêm sáu mươi mẫu đất và có đủ 160 mẫu đất sẵn sàng cho việc gieo trồng vào mùa xuân. Laura phản đối:
- Nhưng đã qua ba năm rồi. Anh có cho việc trồng trọt như thế này là thành công không?
Manly trả lời:
- Này, anh không biết nữa. Công việc không tệ lắm. Dĩ nhiên mùa vụ đã thất bát hầu hết, nhưng mình hiện có bốn con bò cái và mấy con bê. Mình lại có bốn con ngựa và những con ngựa con rồi máy móc và có cả đàn cừu… Nếu chúng mình chỉ thầu hoạch một vụ mùa. Chỉ một vụ mùa tốt thôi là mình sẽ ổn thỏa hết. Hãy cố gắng thử thêm một năm nữa. Năm tới có thể là một năm được mùa và lúc này mình bị buộc phải gắn vào trang trại vì đâu có tiền để bắt đầu công việc gì khác.
Manly có vẻ có lý khi nêu ra vấn đề đó. Hình như không có việc gì khác cho họ có thể làm, món nợ làm nhà năm trăm đô la vẫn khiến Laura lo lắng. Không có gì để trả nợ được. Nợ mua máy gặt cũng chưa xong và chỉ trả tiền lời thôi cũng đủ hụt hơi. Nhưng có thể Manly vẫn có lý. Tất cả có thể được trang trải khi sự may mắn quay về và một năm được mùa là mọi thứ sẽ đâu vào đấy.
Manly mua hai con bò đực Durham đã được tập cho làm việc. Đó là hai con vật khổng lồ. King màu đỏ, nặng hai ngàn pao. Duke đốm trắng đỏ và nặng hai ngàn năm trăm pao. Chúng hiền lành như những con bò cái và không bao lâu Laura đã giúp cột chúng vào chiếc cày mà không hề sợ sệt, nhưng cô luôn cột Rose ở trong nhà khi cô làm việc này. Tiền mua hai con bò rất rẻ; chỉ hai mươi lăm đô la một con, dù chúng rất khỏe. Bây giờ Skip và Barnum thế vào chỗ của hai con ngựa nhỏ, chỉ phụ kéo nhẹ nhàng trong khi cặp bò đóng bên cạnh chúng kéo phần lớn gánh nặng.
Việc cày đất được tiến hành dễ dàng và đạt diện tích đất khai phá thêm trước khi mặt đất đóng băng. Đó là một mùa thu ấm áp dễ chịu với công việc kéo dài.
Mùa đông thường có những trận bão tuyết bất thường tồi tệ dù thời tiết rất lạnh và có tuyết.
Căn nhà ấm áp và tiện nghi với những khuôn cửa chống bão và chiếc lò sưởi than trong phòng trước đặt giữa cửa ra vào và ô cửa sổ phía đông. Manly đã sửa kỹ căn nhà lán vẫn dùng làm gian bếp mùa hè bằng cách bịt kín tất cả các kẽ ván và đặt chiếc lò bếp ở đó dành cho việc nấu nướng trong mùa đông. Chiếc bàn ăn được đặt vào chỗ trước đó của chiếc lò bếp trong phòng trước giữa gian phòng chứa thức ăn và cửa ra vào phòng ngủ. Chiếc giường hẹp của Peter đứng sát bức vách phía tây của gian phòng ngay tại chỗ chiếc bàn từng được kê. Những cây phong lữ trong các bình thiếc trên khuôn cửa sổ lớn lên rực rỡ dưới ánh nắng mùa đông và hơi ấm tỏa ra từ chiếc lò sưởi than.
Ngày nối nhau qua mau một cách dễ chịu. Thời giờ của Laura đầy ắp với công việc trong nhà và Rose trong lúc Rose đã sớm thành một cô bé bận rộn với những cuốn sách hình, những bộ đồ chơi bằng chữ và con mèo, lăng xăng trong nhà với những công việc nhỏ của mình.
Manly và Peter dành nhiều thời gian cho khu nhà kho, chăm sóc đám gia súc. Nhà kho khá dài với những ngăn chuồng đầu tiên dành cho lũ ngựa, kế tiếp là chỗ của hai con bò đực, King và Duke, chỗ của những con bò cái và con bên con và góc ấm nhất là của đám gà tụ tập rồi qua lán cừu dành cho cả đàn cừu chạy thoải mái.
Dọn dẹp nhà kho và chất đầy cỏ khô vào các máng không phải là một việc làm nhỏ. Rồi phải có hạt cho ngựa và thường xuyên chải lông cho chúng. Thêm nữa, hết thảy gia súc cần được tắm mỗi ngày một lần.
Vào những ngày dễ chịu, Manly và Peter kéo cỏ khô từ các đống ngoài đồng về cho gia súc ăn và bỏ lại một ít xe trên sân cho đám cừu tự lo.
Việc này thường chấm dứt trước khi bắt đầu lo công việc trong nhà nhưng một buổi chiều họ đã kéo dài quá. Vì những cụm tuyết dầy nên họ dùng King và Duke để kéo cỏ khô. Những con bò đực vượt qua các cụm tuyết dầy dễ hơn lũ ngựa nhưng chúng chậm hơn và bóng tối chụp xuống trong khi Manly và Peter còn cách nhà một dặm đường.
Tuyết bắt đầu rơi. Không phải bão tuyết mà chỉ là những đợt tuyết rơi dày trong một cơn gió lùa thẳng. Không có gì nguy hiểm nhưng hết sức bất tiện với việc điều khiển những con bò đầm mình trong tuyết giữa bóng đêm và gió bão.
Rồi họ nghe thấy tiếng một con chó sói hú, rồi một con nữa và nhiều con khác. Trong thời gian đó, chó sói không gây ra một tệ hại nào và không có nhiều trong vùng quê nhưng nhiều lần họ đã nhìn thấy chúng và thỉnh thoảng chúng đã giết một con ngựa non đi lạc và cố bám theo đàn cừu.
Manly nói:
- Tiếng hú hướng về nhà mình, giống như chúng đang di chuyển về phía đó. Anh nghĩ là chúng có vào nổi trong sân thả cừu không?
Peter đáp:
- Có Laura ở đó thì không xảy ra như thế được.
Nhưng Manly vẫn không thấy chắc lắm và cả hai cố đi nhanh hơn.
Tại nhà Laura bắt đầu lo lắng. Bữa ăn tối đã sẵn sàng, nhưng cô biết Manly và Peter còn phải làm các công việc thường lệ trong nhà trước khi ăn. Lúc này hai người cần có mặt ở nhà trước và cô tự hỏi đã xảy ra chuyện gì.
Rose đã ăn xong bữa tối và đang ngủ say, nhưng Nero, con chó lớn màu đen tỏ ra khó chịu.
Thỉnh thoảng nó vươn lên và gầm gừ.
Rồi Laura nghe thấy – đúng là tiếng hú của một con sói! Con sói lại hú tiếp và nhiều con sói cùng hú. Sau đó là sự yên lặng.
Tim Laura như ngưng lại. Lũ sói có tới sân cừu không? Cô chờ đợi, lắng nghe nhưng không nghe thấy gì ngoài tiếng tuyết quay cuồng va vào các ô cửa sổ hoặc đó là tiếng kêu của một con cừu?
Cô cần phải tới sân cừu để biết rõ đích xác chúng có ổn không? Cô do dự ngắm Rose nhưng Rose đang ngủ say. Cô bé hoàn toàn ổn dù ở lại trong nhà một mình. Lúc đó Laura khoác áo, trùm mũ, thắp đèn xách theo và với con chó đi cùng, cô bước vào trong bóng đêm giữa gió bão.
Cô đi nhanh tới cửa chuồng, mở cửa bước vào cầm lấy chiếc chĩa năm mũi rồi đóng nhanh cửa lại, cô đi dọc theo chiều dài nhà kho, chiếu ánh đèn thật xa về mọi hướng.
Nero chạy phía trước cô, đánh hơi trong không khí. Khắp sân cừu vẫn yên ắng, ngoại trừ đám cừu nhốn nháo đi lại không ngừng. Không thấy bóng dáng lũ sói và cũng không nghe thấy một tiếng hú nào. Cuối cùng khi Laura đứng bên cửa sân nghe ngóng trước lúc quay về nhà, một tiếng sói đơn độc vẳng tới. Nhưng tiếng hú có vẻ xa hơn tiếng hú trước đó vẳng tới từ hướng bắc. Lũ sói chỉ đi ngang qua trên đường về phía tây và mọi chuyện đã yên, dù Nero vẫn gầm gừ trong họng. Laura không biết cô đã khiếp hãi cho tới khi an toàn ở trong nhà. Lúc đó cô thấy đầu gối run bần bật và vội vã ngồi xuống.
Rose vẫn ngủ say và chỉ một lát sau Manly và Peter đã về tới. Manly hỏi:
- Em sẽ làm gì nếu em thấy đàn sói?
Laura đáp:
- Đương nhiên sẽ phải đuổi chúng đi. Vì thế em mới cầm theo cây chĩa.
Trong tháng Chạp Laura lại cảm thấy chứng bệnh quen thuộc. Căn nhà thành chật chội nóng bức và cô thấy khổ sở. Nhưng cần giữ ấm cho mọi người và lo cho tất cả ăn uống đầy đủ. Công việc không thể ngưng lại và cô là người phải làm điều đó.
Một ngày cô đang buồn nản hết sức thì một người láng giềng sống đơn độc ở phía tây ghé tới.
Ông ta dừng lại và mang vào một chiếc túi vẫn dùng đựng hạt. Khi Laura mở cửa, ông Sheldon bước vào trong nhà, túm lấy đáy túi trút hết những thứ ở bên trong lên sàn nhà. Đó là bộ tiểu thuyết Waverly.
Ông ta nói:
- Tôi nghĩ là những thứ này có thể giải khuây cho cô. Không cần vội vã! Cứ đọc nhẩn nha!
Và khi Laura thích thú kêu lên, ông Sheldon đã bước ra, khép cửa lại thật nhanh và bỏ đi. Lúc này, bốn bức vách của căn nhà chật chội, bức bối mở ra thật rộng và Laura lang thang cùng các hiệp sĩ dũng cảm, các tiểu thư quý phái bên những hồ nước, những dòng suối tại Tô-Cách-Lan hoặc trong các lâu đài, các tháp chuông, các phòng khách sang trọng, các khu vườn cảnh của những vị phu nhân qua từng trang tiểu thuyết của Sir Walter Scott.
Cô quên luôn cái cảm giác muốn bệnh khi nhìn và ngửi các món ăn mà luôn hối hả nấu nướng trong lúc nghĩ về những trang sách. Khi đọc xong bộ sách và Laura trở lại với thực tế, cô cảm thấy dễ chịu hơn nhiều.
Từ những cảnh trong các câu truyện cổ chói lọi của Scott tới căn nhà nhỏ trên đồng cỏ tiêu sơ lộng gió có một khoảng cách rất xa, nhưng Laura luôn gợi nhớ những vẻ huyền ảo, những điệu nhạc và phần còn lại của mùa đông đã trôi qua một cách thoải mái.
Mùa xuân tới sớm và ấm áp. Trong ngày đầu tháng Tư, một số lớn hạt giống đã được gieo và mọi người đàn ông đều bận rộn trên các cánh đồng. Sáng ngày thứ hai trời nắng và êm ả. Peter trông nom đàn cừu trên khu đất trường học như thường lệ trong lúc Manly ra đồng. Việc đóng ngựa vào xe vẫn khó khăn với anh nên Laura còn phải lo giúp. Sau đó cô quay về với những công việc buổi sáng của mình.
Không bao lâu gió tây bắc bắt đầu thổi, thoạt đầu nhẹ nhàng nhưng tăng mạnh dần tới khoảng chín giờ cuốn bụi mù mịt trong đồng dày tới nỗi Manly không còn nhìn rõ để tiếp tục gieo hạt. Anh đành trở về và Laura lại giúp anh tháo ngựa và đưa chúng vào nhà kho.
Thêm một lần nữa họ lại ngồi trong nhà chỉ để lắng nghe tiếng gió và thắc mắc sao Peter không đưa đàn cừu về. Manly nói:
- Anh ấy chưa có đủ thời gian lùa chúng đi xa nên chắc chắn sẽ đưa chúng về được.
Bụi cuốn lên trên các cánh đồng dày đặc như những đám mây khiến họ chỉ có thể nhìn qua khỏi cửa sổ một khoảng ngắn và vài phút sau Manly quyết định đi kiếm Peter cùng đàn cừu để giúp lùa về nếu thấy cần.
Anh gặp Peter cùng đàn cừu đang ở cách nhà kho chừng bốn trăm thước. Peter đi bộ, dắt theo con ngựa nhỏ và ôm trong tay ba con cừu. Anh ta và con chó đang cố giữ cho đàn cừu hướng về phía sân cừu. Đàn cừu khó có thể đi ngược gió nhưng chúng phải làm điều đó để về nhà.
Cừu chưa được xén lông nên các bộ lông của chúng rất dày và rất nặng. Những con cừu với thân hình quá nhỏ và những cẳng chân yếu ớt mang bộ lông như thế lại gặp gió lớn nên rất tội nghiệp. Con nào đi chệch hướng một chút sẽ bị gió lùa vào dưới bộ lông, nhấc bổng chân lên và xô lăn tròn năm sáu vòng trước khi dừng lại được. Đàn cừu gần như bất lực với việc tự đứng lên trước sức gió dữ dội. Peter phải ôm dậy, giúp cho chúng vững và xoay đầu thật đúng hướng để nó có thể bước đi trở lại. Anh ta quá mệt nhưng con chó chăn cừu và con ngựa nhỏ không thể giúp gì được. Đó là lúc Manly tới nơi.
Cả hai mất hơn một giờ đồng hồ để đưa đàn cừu vượt qua đoạn đường bốn trăm thước để vào được trong sân.
Sau đó, tất cả cùng ngồi trong nhà mặc cho gió thổi. Tiếng gió gầm hú đầy trong tai. Mắt và họng họ đều đau nhức vì gió lùa bụi vào phòng dày đặc dù các cánh cửa đều đóng kín.
Trước buổi trưa bỗng có tiếng gõ cửa. Một người đàn ông cao lênh khênh đang đứng ngay bậc cửa khi cửa được Manly mở ra.
- Tôi chỉ ngừng lại để nói cho ông biết những chiếc bánh xe của ông đang xoay tròn.
Ông ta nói kèm theo một cử chỉ ngoắc bàn tay về phía nhà kho rồi ông ta chạy ra xe của mình leo lên lái chạy xuống đường cái. Mặt ông ta bụi bám đen kịt và ông ta biến nhanh trước khi họ kịp nhận ra đây là người đã mua khu đất trại của họ.
Laura phá lên cười một cách thích thú:
- Những chiếc bánh xe của ông đang xoay tròn. Ông ta muốn nói gì vậy?
Cô và Manly vào bếp, nhìn qua cửa sổ sang nhà kho và lúc đó họ hiểu. Giữa căn nhà và nhà kho, cỗ xe chở đồ được bỏ đứng tại đó với một máng cỏ khô lớn ở bên trên. Gió đã nhấc cỗ xe lên, đảo ngược nó và thả xuống. Cỗ xe nằm yên trên máng cỏ khô nhưng bốn bánh lúc này hướng lên trời và đang xoay tròn theo gió.
Buổi trưa chỉ có một món bánh nguội để ăn vì không ai muốn ăn uống gì và không an toàn chút nào khi nhóm lửa vào lúc này.
Khoảng một giờ trưa Laura quả quyết là cô thấy có mùi lửa và chắc hẳn đang có một đám cháy trên đồng ở gần đó, nhưng không thể nhìn thấy khói vì bụi quá dày.
Gió luôn gây ra các đám cháy và sức gió trên đồng cỏ nhiều khi thổi mạnh đến mức mang theo nguyên cả một cụm cỏ đang cháy và khiến lửa phóng nhanh hơn rất nhiều so với mức lan của các đám cháy trên cỏ. Manly và Peter đã phóng ngựa tới cố cứu một đống cỏ khô lớn ở giữa họ và đám cháy. Họ cho ngựa hướng thẳng về đám cháy và nhảy xuống đúng lúc một cụm lửa được gió thổi tới phía bên kia đống cỏ khô. Mỗi người đều có một chiếc túi ướt để chống lửa. Họ leo lên đống cỏ rồi trượt xuống như cạo lớp lửa ở bên ngoài ra, dồn xuống đất bỏ mặc cho đám cháy lan ra một khoảng ở xung quanh phía dưới đống cỏ. Họ cho ngọn lửa cháy lui ngược gió tạo thành một vùng trống tới khi đám cháy chính lan tới vẫn không đụng nổi tới đống cỏ và họ cùng những con ngựa. Lũ ngựa đứng nguyên tại chỗ nghển đầu về phía đống cỏ để thở.
Gió mạnh tột cùng vào khoảng hai giờ trưa rồi giảm dần và tắt hẳn khi mặt trời lặn trả lại sự im lìm.
Rose nằm ngủ một cách mệt nhọc với những vệt mồ hôi thấm bụi. Laura cảm thấy kiệt sức còn Manly và Peter bước đi như hai ông già khi họ ra nhà kho để trông chừng cho lũ gia súc có an toàn trong đêm không.
Sau đó họ được biết có một đám cháy trên đồng cỏ trong lúc gió thổi với vận tốc sáu mươi dặm một giờ, một đám cháy khủng khiếp bắn ra như lửa pháo vượt mọi vòng đai chặn lửa do gió xé rời các ngọn lửa quăng xa trên đồng. Nhiều nơi trên đồng vẫn còn nguyên không cháy vì lửa được gió thổi bốc qua.
Tuy nhiên, nhiều căn nhà và nhà kho với những hàng rào che chắn tốt vẫn bị cháy cùng với nhiều gia súc bị chết thiêu. Tại một địa điểm trên một cánh đồng đất cày cách xa bãi cỏ khoảng một trăm thước có một cỗ xe mới. Cỗ xe chở đầy hạt giống do người chủ để lại trong lúc về nhà tránh gió.
Khi người chủ quay ra thì cỗ xe không còn gì ngoài các bộ phận bằng sắt. Tất cả các thứ trên xe đều đã cháy thành than.
Không thể ngăn nổi một đám cháy như thế và không ai có thể chống lại ngọn lửa giữa cơn gió.
Đám cháy băng qua một vùng quê để lại phía sau cánh đồng đen ngòm cho tới khi nó gặp dòng sông và lúc đó gió đã dịu xuống theo mặt trời đang lặn. Đám cháy ngưng tại đó cách với nơi bắt đầu khoảng giữa năm mươi dặm tới một trăm dặm.
Không có việc gì phải làm ngoài việc gieo hạt lại trên đồng, vì những hạt gieo trước đã bị gió thổi đi hoặc lửa đốt cháy hết gom thành cụm trên khắp các luống cày.
Manly vào thị trấn mua thêm hạt giống lúa mì, lúa mạch và việc gieo hạt cuối cùng hoàn thành.
Lúc đó, cừu được xén lông và bán với giá hai mươi lăm xu một pao trong khi tính trung bình mỗi con cừu cho mười pao lông. Vốn mua cừu đã được thu lại và còn dư ra mỗi con năm mươi xu. Vào cuối tháng Năm, lũ cừu con ra đời và nâng số lượng cừu lên gấp đôi. Mùa cừu sinh sản hết sức bận rộn cả ngày lẫn đêm vì phải lo chăm sóc cả cừu mẹ lẫn cừu con. Trong đàn cừu một trăm con chỉ có năm con cừu cái không thể tự nuôi con. Năm con cừu con này được mang vào nhà cho ấm và nuôi bằng sữa chai.
Lúc này Rose chơi suốt ngày ở trong sân và Laura cố theo dõi cô bé khi chiếc mũ màu hồng tíu tít bập bềnh đây đó.
Có lần Laura nhìn thấy đúng lúc cô bé cố đứng thật thẳng trong chiếc thùng nước ngay dưới vòi bơm rồi vuốt nước chảy tràn xuống mặt và từ những ngón tay xòe ra, Rose lên tiếng không hề sợ hãi hoặc đau đớn:
- Con muốn đi ngủ.
Một buổi chiều, ngay sau khi Rose được lau rửa, chải tóc và thay quần áo xong, Laura bỗng nghe thấy cô bé cười ré lên và khi bước ra khỏi cửa, cô nhìn thấy cô bé đang từ lán kho chạy về. Rose kêu lên:
- Ô-ô-ô! Barnum thực sự thích điều này.
Và bé thả người xuống lối đi đầy bụi bặm, quơ đạp tay chân, lăn qua lăn lại trên mặt đất. Rose đã biến thành một hình ảnh hài hước đến nỗi Laura cũng phải bật cười, dù chiếc áo khoác ngoài của cô bé cùng mặt mũi, tay chân dơ hết và bụi phủ đầy mái tóc.
Một lần khác, Laura không nhìn thấy cô bé ngoài sân và sợ hãi chạy tới cửa lán kho. Barnum đang nằm trong ngăn chuồng của mình và Rose ngồi sát bên, đá các gót chân vào bụng của nó. Con vật tựa hồ cố không làm chuyển vị trí thân hình của mình, cẩn thận nghết đầu lên ngó Laura và cô nhìn Barnum bằng cái nhìn tin cậy.
Sau lần đó, Laura cố theo dõi Rose sát hơn nhưng cô không thể giữ cô bé trong nhà vào lúc mùa xuân mát mẻ và ngoài trời hấp dẫn như thế. Chen giữa những công việc, cô đành theo dõi Rose qua các khung cửa.
Lại thêm một lần cô nhìn thấy Rose thoát khỏi một tai nạn trong kẽ tóc. Dĩ nhiên là cô bé đã đi xa hơn thường lệ và chỉ vừa tới ngồi ở một góc lán kho. Lúc đó, Kelpie con ngựa con mới nhất của Trixy đang phóng chạy quanh góc lán kho đó với một con ngựa con khác chạy theo phía sau. Kelpie nhìn thấy Rose quá đột ngột không thể quẹo tránh hay ngưng lại nên nó gom hết sức mình nhảy qua trên đầu cô bé trong lúc Susan, con ngựa kia, luôn luôn muốn chứng tỏ mình cũng có thể làm mọi thứ Kelpie làm và nhảy theo gần đá vào đầu Rose.
Lúc đó Laura đứng đó, vội chụp Rose đem cô bé vào nhà. Rose không hề sợ nhưng Laura cảm thấy muốn phát bệnh. Làm sao cô vừa có thể làm tròn công việc trong nhà mà vẫn ngăn ngừa được mọi thứ ở phía trước. Trong nhà có quá nhiều việc và chỉ có một mình cô lo liệu. Cô thấy ghét trang trại và gia súc, ghét mùi của những con cừu con, mùi thức ăn và những chiếc đĩa dơ dáy. Ôi, cô ghét hết thảy, đặc biệt là những món nợ phải thanh toán bất kể có thể làm việc hay không.
Nhưng Rose không sao cả và lúc này cô bé lại muốn có một chai sữa để cho con cừu con cục cưng của bé ăn. Laura cũng làm việc đó. Cô sẽ phải kêu lên bực bội nếu cô không ăn uống được hoặc sẽ rên rỉ về việc đó. Có một điều gì mà ai đó đã nói trong câu chuyện cô từng đọc vào một ngày nào?
“Bánh xe tiếp tục xoay tròn, xoay tròn mãi và mảnh bạt phủ biến thành mảnh bạt trên đáy chỉ sau một khoảnh khắc”. Chà, cô không cần biết cái gì thành mảnh bạt phủ mui mà chỉ mong đáy xe có thể trườn lên một chút. Cô đã quá mệt với việc chờ đợi bánh xe quay. Và nông dân chính là những người đang ở dưới đáy, cô khỏi cần biết Manly đã nói gì. Nếu thời tiết không ổn, họ sẽ chẳng có gì, nhưng dù có gì hay không, họ vẫn phải tìm ra một thứ gì đó để trả tiền lời các món nợ, nộp thuế cùng lợi nhuận cho các nhà buôn ở thị trấn về những thứ họ đã mua và họ phải mua để sống. Còn có món nợ ngân hàng mà Manly phải vay để mua hạt giống gieo lại sau trận bão. Mỗi tháng anh đang phải trả số tiền lời ba phần trăm cho món nợ này. Thế là món tiền bán lông cừu phải bay hết. Không ai có thể trả nổi một số lời như thế. Nhưng đó là toàn thể cuộc sống mùa hè trước một mùa gặt mới. Đầu cô xoay mòng mòng khi cô cố tìm cách ra khỏi chuyện đó.
Liệu có đủ tiền trả hết các thứ đó không? Phần tiền lông cừu của hai vợ chồng cô là 125 đô la và món nợ là bao nhiêu? Mỗi mẫu đất cần một giạ hạt giống lúa mì với giá một đô la một giạ thế là tốn hết một trăm đô la tiền giống lúa mì. Sáu mươi mẫu lúa mạch cần mỗi mẫu hai giạ hạt giống là 120 giạ với giá 42 xu thì tốn 50 đô la 40 xu. Cộng với 100 đô la tiền giống lúa mì, món nợ là 150 đô la 40 xu.
Dường như có một cách biệt quá lớn giữa giá bán và giá mua lúa mì. Manly nói chắc chắn phải như thế vì còn thêm các phí khoản chuyên chở và bốc dỡ. Nhưng vẫn có vẻ không hoàn toàn công bằng.
Dù sao, họ vẫn cần phải thanh toán món nợ ngân hàng thật sớm. Nếu cần phải làm, họ có thể mua một sổ nợ tại cửa hàng tạp phẩm với số lời hàng tháng chỉ là hai phần trăm. Như thế vừa tiện lợi lại vừa ít mất lời hơn. Họ chưa mua một cuốn sổ nào và cô hy vọng là không cần phải mua. Dù sao, cô vẫn tháy ý nghĩ mua sổ khiến lòng tự hào của cô bị tổn thương nhiều hơn khi nợ ngân hàng. Nhưng lòng tự hào hẳn không đứng nổi trong cái cách cố tiết kiệm một phần trăm. Cô không nghĩ thêm về chuyện này nữa. Manly phải làm khi anh nghĩ ra cách nào tốt nhất. Đây là việc của anh ấy và anh ấy không lo lắng lắm.
Khi mùa xuân chuyển sang mùa hè, những cơn mưa ngưng hẳn và hạt mầm bắt đầu chịu sự thiếu độ ẩm. Mỗi buổi sáng, trước khi bắt tay vào công việc, Manly lo ngại tìm những dấu hiệu báo có mưa nhưng không thấy gì.
Rồi những cơn gió nóng kéo đến. Hàng ngày gió nam thổi mạnh khiến Laura cảm thấy trên má như có hơi lửa tựa hồ cô vừa mở cửa lò vào những ngày nướng bánh. Trọn tuần lễ, gió nóng thổi đều và khi gió ngưng, những mầm non lúa mì, lúa mạch đều chết khô.
Mười mẫu cây trồng gần như bị chết sạch. Manly quyết định không còn hy vọng trồng lại cho đủ số lượng cây lớn theo luật định để được trao quyền sở hữu đất.
Lúc này đã hết thời hạn trao quyền chủ đất và anh không thể làm gì nữa. Chỉ còn một cách duy nhất để giữ quyền chủ đất là anh có thể ghi tên dành quyền ưu tiên mua. Nếu theo cách này anh có thể có quyền chủ đất trong vòng sáu tháng tới nhưng phải đóng cho Nhà Nước số tiền là 1 đô la 25 một mẫu.
Điều kiện cư trú tại chỗ không còn là vấn đề vì họ đang sống tại đó. Kiếm đủ hai trăm đô la vào cuối tháng sáu không phải dễ dàng nhưng không hẳn là không thể xoay xở nổi. Nếu Manly không giữ quyền ưu tiên mua đất thì một người khác có thể dành lấy vì anh đã thất bại trong việc xin cấp quyền sở hữu và đất phải được trả về cho Nhà Nước để sẵn sàng cấp cho bất cứ ai khác.
Thế là Manly ghi tên xin ưu tiên mua đất. Việc này cũng có một điều lợi: Manly không phải lo trồng thêm cây nữa. Rải rác vẫn còn cây sống sót và Manly bón phân và ủ thêm rơm cho những cây này. Việc bón ủ giữ độ ẩm cho đất và giúp cây tiếp tục sống. Cây bông gòn trước khung cửa sổ phòng chứa thức ăn của Laura ở phía bắc của ngôi nhà nên được che khỏi các cơn gió nóng và ánh nắng.
Nó tiếp tục vươn lên dù trời hạn hán. Laura thích tàng lá xanh của nó luôn chập chờn phía bên kia ô kính cửa sổ khi cô chuẩn bị thức ăn trên mặt chiếc kệ lớn trước cửa sổ hoặc khi rửa chén đĩa tại đó.
Không có mưa nổi sau cơn bão khô nhưng sau đó thường có những cơn gió cuốn mây trên nền trời. Đó là thời tiết gió xoáy.
Một buổi chiều oi bức, Manly vào thành phố và Peter đi chăn cừu. Laura làm xong công việc và cùng Rose ra ngoài sân. Rose chơi dưới bóng mát của cây bông gòn bên nhà trong khi Laura lơ đãng nhìn những đám mây theo thói quen hơn là sợ hãi vì cô đã quen với những nguy hiểm của gió bão.
Vào buổi sáng gió nam thổi mạnh hơn nhưng đã lắng xuống và lúc này Laura nhận thấy nhiều đám mây đang dồn đống ở phía bắc. Có một dải màu đen và những đám mây cuộn lên ở phía trước. Bây giờ gió lại nổi lên, thổi mạnh từ hướng nam và khi nhìn, Laura thấy một vòi mây khủng khiếp thò chiếc mũi nhọn của nó từ bức vách màu đen xuống mặt đất. Ánh sáng chuyển thành màu xanh biếc và Laura vội nắm lấy Rose đưa vào trong nhà. Cô đóng nhanh tất cả các cánh cửa trước khi chạy vào trong phòng chứa thức ăn để nhìn thêm một lần nữa qua ô cửa sổ tại đây về phía đám mây bão.
Mũi nhọn của vòi mây đã chạm mặt đất và cô có thể thấy rõ bụi đất bị cuộn lên. Nó lướt trên cánh đồng với những luống đất mới cày phá và lôi lên cao khỏi tầm mắt. Rồi nó chạm tới một đống cỏ khô. Một màn tối hiện ra và đống cỏ khô biến mất. Chiếc vòi mây đang di chuyển thẳng về phía ngôi nhà. Laura nhấc chiếc cửa sập trên căn phòng chứa thức ăn và cùng Rose mau lẹ xuống hầm, buông cho cánh cửa đóng xuống ở phía sau. Ôm chặt Rose, cô co người ngồi sát vào một góc trong bóng tối và lắng nghe gió hú ở phía trên, thầm đoán là chỉ một giây thôi cả ngôi nhà sẽ bị nhấc lên và cuốn đi mất.
Nhưng không có điều gì xảy ra và sau một thời gian lâu hình như cả giờ đồng hồ nhưng thực tế chỉ là vài phút, cô nghe thấy tiếng Manly đang gọi.
Đẩy nắp cửa hầm, Laura mang Rose lên. Cô thấy Manly đang đứng bên cặp ngựa ở trong sân, ngắm cơn bão di chuyển về hướng đông ở khoảng cách chừng một phần tư dặm về phía bắc. Gió tiếp tục cuốn theo nhà cửa, cỏ khô nhưng mưa chỉ rơi lác đác trên từng khoảnh đất. Manly từ trong thị trấn đã nhìn thấy cơn mây bão nên vội vã quay về để Laura và Rose không phải ở nhà một mình.
Không còn có thêm một cơn gió xoáy nào nhưng thời tiết tiếp tục khô nóng và ngày mồng năm tháng Tám đặc biệt nóng dữ dội.
Buổi chiều, Manly nhờ Peter qua nhà đón Mẹ tới và vào lúc bốn giờ, anh lại nhờ Peter vào thị trấn kiếm bác sĩ. Nhưng đứa con trai đã chào đời trước khi bác sĩ tới nhà.
Laura tự hào vì đứa con trai nhưng lạ lùng là cô vẫn thích Rose hơn tất cả mọi thứ. Rose đã được giữ cách xa để tránh quấy rầy mẹ và một cô gái được mướn để lo cho cô bé. Khi Laura nhắc cô gái mới đưa Rose vào cho thấy mặt em trai, một em trai bụ bẫm.
Sau đó Laura nghỉ ngơi một cách dễ chịu và không bao lâu đã lắng nghe những âm thanh ở phía ngoài và nhận biết rõ đang có chuyện gì xảy ra.
Một buổi sáng Peter tới cửa phòng ngủ chào cô. Anh cắm một cọng lông chim dài trên băng mũ và khi cọng lông lay động trên gương mặt tự nhiên của anh, anh có vẻ hài hước đến nỗi Laura phải phì cười.
Rồi cô nghe thấy anh nói chuyện với con ngựa nhỏ, gọi con chó chăn cừu và cô biết anh đang nói chuyện với đàn cừu ở bên ngoài. Sau đó, anh hát:
Nàng đoan trang không có lời tả xiết!
Tên nàng thơm như mật ngọt trên môi!
Được yêu nàng là ước mơ điên dại
Hỡi nụ hồng bé nhỏ của tôi ơi.
Và Peter cùng đàn cừu rời khỏi nhà cho tới tối.
Rồi cô nghe thấy Rose chơi với con cừu con cục cưng của bé. Lúc này những con cừu con đã lớn và ba con đã ra ngoài cùng với đàn cừu nhưng hai con nhỏ nhất vẫn quẩn quanh trong sân sau cánh cửa chơi đùa với Rose. Chúng thường húc ủi Rose và tất cả trò chơi chỉ có thế. Lúc đó cô nghe thấy cô gái được mướn làm từ chối không đi lấy bánh mì và bơ cho Rose rồi cả hai nói qua lại mãi khiến Laura không chịu nổi. Từ trong giường, Laura lên tiếng gọi vọng ra sai làm theo ý Rose.
Laura cảm thấy cần phải mau chóng hồi phục sức khỏe. Không thể để cho Rose bị đối xử không tốt bởi bất cứ cô gái làm mướn nào. Thêm nữa, còn mất năm đô la tiền trả công mỗi tuần. Cần phải chấm dứt tình trạng này để không chịu tốn kém thêm nữa.
Laura lo bắt tay trở lại các công việc của mình và một ngày trong tuần lễ thứ ba, đứa bé trai bỗng bị một cơn co thắt đột ngột và chết nhanh đến nỗi bác sĩ chưa tới kịp.
Những ngày tiếp nối với Laura trở thành mù mịt. Cảm giác của cô như hoàn toàn bại liệt và cô chỉ muốn nghỉ ngơi-nghỉ ngơi và không nghĩ ngợi gì.
Nhưng công việc cần được tiếp tục. Việc phơi cỏ đã bắt đầu và Manly, Peter với cậu bé chăn cừu phải có thức ăn. Rose cần được chăm sóc và còn vô số công việc trong nhà đang chờ.
Cỏ khô đang thiếu so với mức cần thiết vì thời tiết khô khiến cỏ trên đồng không mọc nổi. Lại có thêm cừu, bò, ngựa phải nuôi nên cần có nhiều cỏ hơn.
Một tuần sau, Manly và Peter phải đi kiếm cỏ trên những mảnh đất cách xa tới hai dặm. Laura bắt đầu nhóm lửa nấu nướng trong chiếc lò ở nhà bếp. Chất đốt trong mùa hè là cỏ khô dưới đầm dài, lớn và Manly ôm vào nhà bếp một ôm lớn đặt bên lò.
Sau khi nhóm lửa và đặt ấm nước lên, Laura khép cửa bếp lại sang lo công việc ở các gian nhà khác.
Vài phút sau, khi cô mở cửa bếp ra thì khắp trong nhà bếp lửa đang bốc cháy từ trần nhà tới cỏ khô, sàn nhà và các bức vách.
Như thường lệ, gió nam đang thổi và khi những người xung quanh tới giúp sức thì cả căn nhà đã chìm trong các lưỡi lửa.
Manly và Peter nhìn thấy lửa cháy và tức tốc phóng trở về.
Laura đã hắt một thùng nước vào ngọn lửa đang bùng lên trên cỏ khô và khi đó cô biết không đủ sức để chống đỡ cùng với chiếc bơm nước, vội ôm chiếc hộp đựng giấy tờ trong phòng ngủ, một tay bồng Rose, cô chạy khỏi nhà và ngã xoài trên mặt đất ngay đoạn đường cong phía trước. Úp mặt trên đầu gối, cô gào khóc, rồi nức nở nhắc lại liên tục:
- Ô, Manly sẽ nói gì đây?
Và tại đó, Manly thấy cô và Rose đúng vào lúc toàn thể mái nhà sập xuống.
Những người xung quanh đã làm hết sức của họ nhưng lửa cháy quá dữ dội và họ không thể vào trong nhà nổi.
Ông Sheldon leo qua cửa sổ phòng chứa thức ăn và quăng tất cả chén đĩa ra gốc cây bông gòn nhỏ, nhờ thế những dao nĩa, muỗng bằng bạc mừng đám cưới còn nằm trong các bao gói đã được cứu thoát. Không một thứ nào khác thoát khỏi ngọn lửa, ngoại trừ hộp đựng giấy tờ, vài bộ quần áo làm việc, ba chiếc đĩa sốt trong bộ đồ mừng Giáng Sinh thứ nhất và chiếc đĩa hình bầu dục dành đựng bánh mì với hàng chữ xung quanh: Xin cho chúng con phần bánh mì hôm nay.
Và cây bông gòn nhỏ đứng bên khu hầm chứa bị cháy đen ngòm và chết rũ.
Sau đám cháy, Laura và Rose về ở cùng với Bố Mẹ một ít ngày. Đỉnh đầu Laura bị phỏng và mắt cô không được ổn. Bác sĩ nói hơi nóng tác động vào não bộ nên cô cần tĩnh dưỡng một thời gian tại nhà của cha mẹ, nhưng cuối tuần đó, Manly đã tới đón cô về.
Ông Sheldon cần người trông nom nhà nên dành cho Laura và Manly sử dụng căn nhà chính của ông cùng tất cả đồ đạc với điều kiện lo cơm tháng cho ông và người em của ông. Bây giờ Laura quá bận rộn không còn thời gian để lo lắng. Cô phải lo liệu cho một gia đình gồm ba người đàn ông cộng thêm Peter, Rose, gom đám cỏ khô còn lại trong lúc Manly và Peter dựng một căn lều dài gồm ba phòng nối nhau gần nền nhà bị cháy. Căn lều chỉ được dựng bằng những tấm ván dầy, dán giấy bao ở phía ngoài nhưng dựng chắc chắn và mới làm nên khá ngăn nắp và ấm áp.
Những đêm tháng Chín đang trở lạnh khi căn lều dựng xong và đã có thể dọn tới ở. Ngày hai mươi lăm thags Tám đã trôi qua không hay biết và năm sau cùng cũng chấm dứt. Vậy là trồng trọt thành công sao?
Khi Laura hỏi như trên, Manly nói:
- Này, tất cả tùy thuộc vào cách em nhìn chuyện đó như thế nào?
Họ đã gặp quá nhiều rủi ro nhưng không ai có thể chối cãi rằng không gặp rủi ro kể cả những người không phải là nông dân. Đã có rất nhiều mùa khô hạn nên lúc này có thể chắc chắn năm tới sẽ là một năm được mùa.
Họ cũng có cả đống gia súc. Hai con ngựa con lớn tuổi nhất đã sẵn sàng để bán vào mùa xuân.
Một số người mới tới chắc chắn cần chúng và lại có những con ngựa con kế tiếp. Bây giờ hai con bò đực cũng bán được. Ô, chúng có khả năng đem lại hai mươi hoặc ba mươi đô la một con.
Và còn có đàn cừu với số lượng nhiều gấp đôi năm trước và một số cừu con cùng sáu con cừu già cũng có thể bán được.
Việc dựng căn nhà mới không tốn kém nhiều nên họ có tiền để dành quyền làm chủ khu đất.
Có lẽ giải pháp là đàn cừu.
Manly nói trước khi ra nhà kho:
- Mọi thứ sẽ ổn hết vì tất cả phải cân bằng vào đúng lúc. Rồi em sẽ thấy.
Khi nhìn theo anh bước đi, Laura nghĩ:
- Phải, tất cả phải cân vào đúng lúc. Người giàu có đá trong mùa hè, người nghèo lượm đá vào mùa đông còn đá của chúng ta thì đang đến không bao lâu nữa.
Mùa đông đang tới và quang cảnh đổ nát của căn nhà nhỏ ấm cúng khiến không còn sảng khoái để bắt đầu lại thứ gì. Những thứ họ có chỉ là những món nợ. Nếu họ không tìm nổi hai trăm đô la để mua đất thì khu đất cũng không thuộc về họ nữa và Manly nghĩ là anh có thể lo nổi.
Đây là trận đánh dành thắng lợi cuối cùng trong việc trồng trọt, nhưng lạ thay, cô lại bỗng dấy lên tinh thần chiến đấu.
Chứng bệnh chủ quan không thể chữa lành của người nông dân khi ném những hạt giống xuống đất vào mỗi mùa xuân, tính đánh cá với thời gian chống lại mọi thứ hình như không thể tách rời khỏi cái đức tin mạo hiểm của tổ tiên cô là “càng đi xa càng tốt hơn” - chỉ có một điểm khác là một đằng đi xa trong không gian, một đằng đi xa trong thời gian về những chân trời năm tháng ở phía trước thay vì những chân trời xa xôi ở miền tây.
Cô vẫn là đứa con gái mạo hiểm và cô có thể hiểu tình yêu của Manly đối với đất đai qua những réo gọi trong tâm tưởng cô.
- Ui chao.
Laura thở ra và tóm gọn mọi ý nghĩ của cô về tình huống trước mắt bằng một câu nói của Mẹ:
- Chúng ta mãi mãi là nông dân vì cốt tủy nào thì thịt da nấy.
Rồi Laura mỉm cười vì Manly đang từ nhà kho quay về và anh đang hát:
Bao câu chuyện đường xa xứ lạ
Nào mỏ vàng, mỏ bạc cực giàu sang
Nông trại chúng ta đâu hề thua kém
Hãy kiên gan cày cuốc ngày đêm.
Ngôi Nhà Nhỏ Trên Thảo Nguyên - Tập 9 - Thuở Ban Đầu Ngôi Nhà Nhỏ Trên Thảo Nguyên - Tập 9 - Thuở Ban Đầu - Laura Ingalls Wilder Ngôi Nhà Nhỏ Trên Thảo Nguyên - Tập 9 - Thuở Ban Đầu