Người không đủ can đảm để mạo hiểm thì sẽ không gặt hái được gì trong cuộc sống.

Muhammad Ali

 
 
 
 
 
Tác giả: Nam Quân
Thể loại: Tuổi Học Trò
Biên tập: Bach Ly Bang
Số chương: 20
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1215 / 10
Cập nhật: 2015-01-23 15:03:28 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 5 - Người Lái Xe .. Ẩu
áng hôm sau, nhằm ngày Chúa Nhật, tôi nóng ruột chờ có dịp là lẻn đến nhà Trí.
Hôm qua, lúc ở Phú Định về, tôi chỉ chờ “sếp” giải thích cho mấy điểm chưa hiểu. Ác quá! Anh cứ im thin thít như thịt nấu đông. Tôi hỏi hồn mãi Trí vẫn một mực: “thì về đến Phòng thí nghiệm” đã nào! Về tới Phòng thí nghiệm thì bà Năm Rằng lại cho biết ba tôi gọi điện thoại bảo về có việc gấp.
Nhẩy lên xe đạp, đạp về, tôi bị má tôi xung công chạy đi mua đồ lặt vặt hết cái nọ đến cái kia. Và Trí có gọi tôi hai lần, nhưng ba tôi bắt phải ở nhà. Giọng ông nghiêm trầm nghe “sợ” lắm:
- Chiêm! Chiều nào con cũng đạp xe chạy nhăng hoài! Hôm nay ở nhà một bữa, ba coi thử!
Nhân tiện Chiêm xin giới thiệu ba với các bạn một chút. Ông là một người cha gương mẫu, rất thương con, tính tình hồn nhiên cởi mở lắm. Nhưng có một điều một khi ba tôi đã nói “một” là một, nói “hai” là hai, ngay cả đến má tôi cũng không thể… trái lệnh được. Huống chi là tôi. Vậy thì chỉ còn một việc là… tuân lệnh. Cũng như buổi sáng Chúa Nhật đó; tôi phải theo hai cụ đi lễ về mới được ba cho phép chạy nhăng một lúc.
Đạp xe trong chớp mắt, tới nhà Trí, đã thấy anh ngồi đợi trong phòng thí nghiệm trên gác nhà kho. Vừa thấy mặt tôi, chưa kịp ngẩng lên, anh đã làm cho một thôi:
- CT3! Có nhiều việc kỳ quái lắm nghe! Và mình tin chắc rằng sẽ còn nhiều cái lạ lắm.
Tôi e ngại:
- Ừ! Tôi cũng nghi nghi như thế đấy! À, mà thực ra thì là cái gì kia chứ?
- Từ bây giờ tới chiều tối là phải lần mò cho ra đường dây liên hệ của mọi việc bí mật, nhiều hy vọng lắm… Nghĩa là chúng mình phải tới nhà bà Huỳnh Lan Anh. Nhất định nơi đó phải cho hãng mình biết nhiều cái hay lắm.
Nghe cái lối nói úp mở của Trí tôi bực mình quá, gần như hét lên:
- “Sếp” CT1, nghe đây này! Tôi sẽ không đi đâu hết á, sẽ không rời khỏi chỗ này một bước nào nếu anh không chịu giải thích cho tôi mấy điểm sau đây.
“Sếp” tôi điềm nhiên:
- Thì CT3 cứ hỏi đi!
- Được, đây là câu thứ nhất: tại sao chiếc xe Rolls Royce tối tân lại phom phom chạy từ nhà bà Lan Anh ra mà… không có ai cầm lái cả?
- Hạ hồi phân giải!
Tôi cáu lắm nhưng vẫn cố nén, rít qua kẽ răng:
- Vậy thì câu thứ hai: lít sữa dê chua tay đầu bếp Khâu Rỉ nhờ bác Phối mua đó nghĩa là sao?
- Cũng… hạ hồi phân giải nốt. Trên đường đi tới mục tiêu, chúng ta sẽ xét. Hai việc đó thuộc thành phần bí mật.
Coi bộ Trí có vẻ cương quyết từ chối không chịu giải thích cho biết, tôi vẫn dai như đỉa đói:
- Vậy thì anh cho tôi biết sơ qua cái bí mật đó. Từng phần của nó là những cái gì và chúng liên hệ với nhau ra làm sao?
Trí gật gù:
- Hà! Câu hỏi khá thông minh đấy. Có lời khen nghe CT3. đây nhé. Thoạt kỳ thuỷ là bức thơ của cậu Hải Minh, đúng không? Và rồi để bắt đầu vào cuộc điều tra, chúng ta hẹn nhau cùng đến nhà bà Lan Anh. Phải chưa?...
Tôi nhanh mắt đưa tay quơ một cái ghế dựa, ngồi phịch lên cho… đỡ mỏi vì bài thuyết trình của “sếp” coi bộ không vắn tắt mấy… Rồi có ba sự việc xẩy ra. Thứ nhất: có kẻ trộm chiếc xe Rolls Royce, thứ hai: chúng ta biết được món sữa chua mua thêm trong thực đơn nhà bà Lan Anh. Cuối cùng là… gì? Sự việc thứ ba là gì… CT3?
Trí ngó tôi, chờ tôi trả lời. Còn tôi thì tôi lại chăm chú nhìn anh chờ… giải thích. Trí nguýt tôi một cái rồi nói nhanh:
- Điều thứ ba là chúng ta tìm thấy chiếc xe Rolls Royce nơi ngoài lộ. tia mắt sắc sảo của Chiêm phát giác được những cánh hoa thược dược. Nhờ những cánh hoa rơi vãi đó chúng ta mới xảy ra ý kiến xem xét đôi bình đựng hoa ở trong xe hơi. Đôi bình, nơi mà những cánh hoa thược dược được cắm trong đó, ít phút trước khi tụi mình mò tới.
Tôi cắt lời “sếp”:
- Anh nói sao? Ít phút? Sao lại ít phút?
- Cho bộ óc làm việc chút xíu coi nào, CT3!... Từ lúc Chiêm chợt thấy chiếc xe Rolls Royce đổ dốc đến lúc tụi mình tìm lại được nó thì chỉ chừng mười lăm, hai mươi phút thôi chứ bao nhiêu, phải không? Nhưng khoảng thời gian ngắn ngủi 15, 20 phút đó cũng đã đủ để cho tụi gian nẫng đôi bình bằng bạc thật để thay vào bằng một đôi bình giả, mạ bạc, bán ê hề ở chợ Bến Thành kia kìa...
Tôi bất giác mừng rơn khi đinh ninh “sếp” đã nhận xét sai lầm. Và tôi hét lên như một lời reo chiến thắng:
- Ha! Ha! Anh nói cái gì kỳ vậy? Thay thế! Anh bảo tụi gian thay thế đôi bình cũ bằng hai chiếc bình mới? Nhưng xin hỏi “sếp” một điều: căn cứ vào đâu mà anh dám chắc đôi bình cũ không phải là đồ… sắt hay đồ đồng mạ bạc?
Nét mặt Trí vẫn lạnh tanh, đôi mắt anh xoáy sâu vào… sống mũi tôi khiến bất giác tôi cảm thấy nhồn nhột:
- À à, CT3 định “quay” tôi đó hả! Nhưng xin nói để Chiêm nhớ cho răng không khi nào người ta lại nỡ trang hoàng một cái xe hơi lộng lẫy, tối tân, đẹp nhất nhì nước Việt Nam nầy bằng một đôi bình thổ tả chỉ đáng vứt đi ấy đâu nhé. Cũng tỉ như chị An của Chiêm là một người thích hoa ghê gớm. Và rồi chị cũng cắm đại những bông hoa đẹp cắt ở vườn vào những chiếc bình tồi tàn mua ở tiệm lạc soong của Sáu Goòng đó chắc! 1
- Thôi được! Chịu anh!... Nhưng theo anh thì tụi gian lái trộm chiếc xe đắt tiền bằng cả cái nhà của tụi mỉnh ra tận đây là chỉ để nẫng đôi bình bằng bạc thôi đó?
Tiếng “sếp” nghe như nhát búa gõ xuống mặt bàn:
- Đúng!
Tôi lại thầm cảm thấy sắp sửa “quay” được “sếp” bí:
- À vậy thì tại sao tụi nó lại không lẻn vào lúc chiếc xe đậu tại chỗ mà nẫng nhẹ cho rồi, có phải giản tiện bao nhiêu không. Sao lại mất công bệ cả cái xe kềnh càng như cái nhà để rồi sau đó còn tốn công vứt bỏ lại?
Giọng Trí vui mừng thành thật, reo lên:
- Khá lắm! Vị phụ tá của tôi ơi! Khá lắm! Nhận xét của Chiêm hồi này thông minh tiến bộ thật! Nhưng tôi vẫn giữ nguyên ý kiến là: “Đúng! Tụi gian phi lái trộm chiếc xe ra chỗ khác chỉ có mục đích là nẫng đôi bình bằng bạc… Nhưng, chưa hết! Tôi biết chắc là tụi nó muốn lục lọi khắp mọi góc kẹt trong chiếc xe hơi đó nữa. Rồi, vì Chiêm và Bác Phối đuổi gấp quá khiến chung chỉ đủ thời giờ tráo được đôi bình mà thôi.
Tôi vẫn bâng khuâng, và vẫn thắc mắc:
- Vật chúng muốn tìm là cái bình bông? Lạ nhỉ! Sao lại chỉ là cái bình bông?
- Thì đó, tất cả bí mật là ở chỗ đó. Khi nào chúng mình biết được tại sao cái báu vật tụi gian đang đi tìm lại chỉ là một cái bình bông thôi thì đã vén được màn bí mật rồi còn gì. Chiêm thấy không? Việc này lại khiến mình nhớ lại vụ “đồng tiền giả” hồi năm trước. Hồi đó tụi mình biết được cái mình đang cần tìm nhưng không biết được chỗ để mà truy tầm ra. Đằng này, chúng ta biết được chỗ tìm rồi… mà lại không biết cái vật cần tìm ấy là cái gì chớ. Hề, hề… oái oăm thật!... Nhưng chỉ oái oăm bây giờ thôi. Hề, hề!
Tôi đã hơi hiểu được lờ mờ sự việc.
Vừa ngẫm nghĩ vừa nhè nhẹ gật đầu thì “sếp” đã đứng phắt lên:
- Thây kệ! bất chấp vật đó là cái chi thì chỗ tìm cũng không phải là ở đây! Đi!
Tôi vẫn không quên điều thắc mắc:
- Nhưng anh vẫn chưa giải thích cho tôi biết tại sao chiếc xe không người lái mà chạy được và lít sữa chua ở nhà bà Lan Anh!
Trí buông gọn:
- Hạ hồi phân giải!
Gớm thật! Hồi này “sếp” hay xài cái thành ngữ “hạ hồi phân giải” ghê.
Hai anh em nhẩy lên xe đạp, đạp băng băng về phía đường Phú Định hướng biệt thự của bà Huỳnh Lan Anh.
Đến một ngã tư, tôi chợt thấy cái xe Rolls Royce màu cà phê sữa, nhạt, sáng lấp lánh đang từ từ lăn bánh phía trước mặt. Xe hơi chạy chậm lắm, như là có ý đợi ai đó. Tôi đạp dấn lên, miệng gọi Trí:
- Lẹ lên, Trí! Bác Phối lái xe Rolls Royce đây này. Đạp mau lên nói chuyện với bác ấy chút, đi!
Trí lắc đầu:
- Chuyện gì? Chỉ “ba hoa chích choè”! Ngược gío mệt quá trời đây nè.
Tôi gắt lên:
- Thì cứ đạp cho kịp xe bác ấy đã nào. Kìa, đèn đỏ rồi! Bác ấy sẽ phải ngưng lại, bắt kịp đấy…! Á! Ủa! Kỳ vậy! Bác Phối điên rồi chắc? Sao lại thế kia?
Quả thật sự việc xẩy ra trước mắt kỳ quái vô cùng!
Thay vì chạy chầm chậm để ngưng lại bên đèn đỏ, chiếc xe Rolls Royce lộng lẫy lại đột nhiên tăng tốc lực, lăn bánh thật mau.
Sự cẩu thả đó nhất định không phải là thói quen hành động của bác Phối, một con người từ xưa tới nay vốn có đức tính rất cẩn thận.
Ừ, mà tại sao bữa nay bác lại lao vút đi, bất chấp cả đèn đỏ.
Á kìa, chiếc Rolls Royce quẹo “cua”, bánh xe rít lên ken két. một khách bộ hành, yên chí ngó đèn xanh, băng qua lộ. “Binh!” Chết rồi. Vè bên phải chiếc xe hích trúng hông khiên ông khách té lăn cù xuống đường mương. Chưa hết! Chiếc xe Rolls Royce bóng loáng thay vì phải dừng bánh lại lao vút đi… biến mất nơi đầu ngã tư gần đó.
Trí và tôi đừng ngây người, miệng há hốc! Quãng đường nơi xẩy ra tai nạn vắng hoe. Hai anh em lật đật băng qua lộ để đỡ người bị thương đang nằm dài trên mặt đường nhựa. Trí và tôi cúi xuống. “Sếp” tôi nói nhanh:
- Đừng đụng vào ông ta, Chiêm! Chớ làm sai chỗ đi đó. Chưa biết ông ta bị thương nặng nhẹ ra sao, mó máy không được đâu. chạy đi kêu điện thoại cho Cảnh sát đi đã.
Nhẩy ba bước tôi đã sộc vào phòng điện thoại công cộng ở đầu phố.
- “Tai nạn xe hơi, có người bị thương, ngã ba Cao Thắng, Trần Quốc Toản. Vâng! Mau lên, các ông! Vâng! bị thương, một người đàn ông. Chưa biết nặng nhẹ! Vâng, chào ông!”
Gác ống nghe, vừa đẩy cửa bước ra đã nghe còi hú vang nơi đầu đường.
Ba phút sau, một chiếc xe Jeep hai màu xanh trắng Cảnh sát dẫn đầu xe tải thương đã đậu tại chỗ tôi và Trí. Một nam y tá, áo blouse trắng, bước xuống cúi nhìn nạn nhân. Ông ta nói với nhân viên Cảnh sát:
- Cho khiêng vào nhà thương ngay. Tuy nhiên không bị gì nặng lắm đâu. Sợ quá nên xỉu đi thôi!
Chiếc xe tải thương hú còi lăn bánh đem theo nạn nhân. Một ông Cảnh sát tiến lại gần chúng tôi. Tôi nhận ra Phó Thẩm sát viên Minh Khánh, thuộc viên của Thẩm sát viên Báu, rất bồ bịch với hãng CT2 2.
- Thế nào? Các chú em! Chú chứng kiến tai nạn từ lúc đầu hả? Minh Khánh rút sổ tay.
- Vâng!
- Các em thấy rõ cái xe gây tai nạn rồi bỏ chạy không?
Tiếng Trí:
- Dạ thấy!
- Ghi kịp số, hiệu và kiểu xe không?
Trí thản nhiên:
- Khỏi cần, ông Minh Khánh à!
Tôi nắm vội khuỷu tay anh giật, nhưng không kịp. Trí vẫn cứ thao thao nói tiếp trước đôi mắt ngạc nhiên của Phó thẩm sát viên Khánh:
- Chiếc xe Rolls Royce của bà Huỳnh Lan Anh, Phó Hội Trưởng Hội Hồng Thập Tự Đô Thành đấy.
Ông Khánh lại hỏi:
- Rồi nó chạy hướng nào?
Trí chỉ phía đầu ngã tư gần đó. Phó Thẩm sát viên Khánh gật đầu cám ơn, nhẩy lên xe Jeep, bảo tài xế lao vút đi.
- Cám ơn hai em Trí, Chiêm! Khi nào cần hỏi thêm tụi anh sẽ tìm đến các em sau nhé!
Tôi trông rõ chiếc xe Cảnh sát trực chỉ phía biệt thự của bà Lan Anh ở đường Phú Định.
Trí quay lại ngó tôi. Tôi lại ngó đi chỗ khác. Nhưng chắc cả hai đứa cùng chung một ý nghĩ: hai anh em vô tình vừa mới tố cáo bác tài Phối.
--------------------------------
1 Coi Đồng Tiền Giả cùng một tác giả.
2 Xin coi Đồng Tiền Giả.
Ngọc Báu Ngai Vàng Ngọc Báu Ngai Vàng - Nam Quân Ngọc Báu Ngai Vàng