Bí mật của thiên tài là có được tinh thần của trẻ con khi mình đã lớn, có nghĩa là không bao giờ mất nhiệt huyết.

Aldous Huxley

 
 
 
 
 
Tác giả: Diệp tử
Thể loại: Ngôn Tình
Biên tập: Lý Mai An
Upload bìa: Oanh2
Số chương: 23
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1730 / 16
Cập nhật: 2015-11-28 04:09:49 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 9
êu anh từ rất lâu, chờ đợi anh, cũng đã rất lâu. Giờ thì, em muốn rời bỏ anh, thời gian còn lâu hơn cả rất rất lâu nữa.
Ánh nắng mặt trời dẫn ngả về phia Tây, Đinh Thần bước đi lang thang không chủ đích theo dòng người, chẳng rõ bản thân mình đang ở chốn nào, nếu như không nhờ tiếng điện thoại ngân vang đánh thức thì cô vẫn tiếp tục bước đi.
Cô rút điện thoại đang đổ chuông ra xem, là điện thoại của mẹ chồng cô.
Điện thoại vừa kết nối, giọng nói xen lẫn tiếng khóc thổn thức khiến Đinh Thần hồi hộp căng thẳng “ Thần Thần, bố con nhập viện rồi, mẹ không tìm thấy Bùi Tử Mặc, làm sao đây? Làm sao đây?”
Đinh Thần hoảng sợ, mãi một lúc sau có mới kịp phản ứng trở lại, cô vội nói: “Mẹ, mẹ đừng lo lắng quá, giờ mẹ đang ở bệnh viện nào, con lập tức đến ngay ”
“Bố mẹ đang ở bệnh viện HS”
“Con sẽ đến ngay. Mẹ đừng lo” Đinh Thần gác máy rồi bắt taxi chạy ngay đến bệnh viện HS
Đinh Thần vừa đặt chân trước cổng bệnh viện thì đã trông thấy dáng vẻ lo ấu túc trực cửa khu cấp cứu của tím chống, cô vội chạy đến: “Thím, bố con sao rồi ạ?”
Thím chồng dẫn cô lên tầng rồi nói: “Trưa nay, chú thím đi ăn trưa cùng bố mẹ con, bố con vẫn khỏe, chẳng ngờ ăn xong vừa bước đến cửa thang máy thì bố con chao đảo ngac ngửa ra sau làm chú thím hoảng hốt”
Đinh Thần luôn miệng an ủi vỗ về thím nhưng thực sự bản thân cô chũng không nắm phần chắc chắn.
Mẹ chồng bước ra, nước mắt nước mũi lã chã: “Thần Thần, không phải con đi cùng Bùi Tử Mặc sao? Nó đâu rồi?”
Đinh Thần trả lời quanh co: “Hôn kễ đông người quá, con và anh ấy lạc mất nhau ”
Mẹ chồng kiệt sức tụa đầu lên vai Đinh Thần: “Bác sĩ vẫn đang khám bên trong, giờ chúng ta tính sao?”
Đinh Thần lặng im trong giây lát, cô cất tiếng an ủi: “Mẹ đừng lo, bố sẽ không sao đâu!”
Mẹ chồng gật đầu: “Con thử liên lạc lại với Tử Mặc xem sao, cái thằng này, điện thoại làm sao mà gọi không được chứ!”
Nghĩ đến cảnh Bùi Tử Mặc và Vu Tranh biến mất ngay trước mắt thì con tim cô nghẹn ngào chẳng thốt nên lời
Điện thoại của Bùi Tử Mặc vẫn nằm ngoài vùng phủ sóng, Đinh Thần càng đoán càng thêm hốt hoảng, càng nghĩ ngợi nhiều tâm tư càng thêm rối bời. Nếu như không phải vì bệnh tình bố chồng hiện giờ vẫn chưa rõ thế nào thì cô chẳng thể chờ đợi thêm giây phút nào nữa.
Một lúc sau, bác sĩ Thẩm bước ra khỏi phòng bệnh, anh cởi bỏ khẩu trang, Đinh Thần sửng sốt: “Thẩm Dịch Trần!”
Thẩm Dịch Trần gật đầu: “Người bệnh bị trúng gió, là do bệnh cao huyết áp, tôi đã kiểm tra sức khỏe kỹ càng cho bệnh nhân, hiện giờ không còn bất kỳ trở ngại nào nữa”
Mẹ chồng, Đinh Thần cùng cả thím chồng đều thở phào nhẹ nhõm.
“Mọi người đi làm thủ tục nhập viện, người bệnh cần phải ở lại bệnh viện theo dõi Hi ngày”
“Để tôi đi, Thần Thần, con ở lại với mẹ đi!”. Thím chồng nói
Mẹ chồng hỏi: “Bác sĩ, giờ tôi có thể vào thăm chồng tôi không?”
Thẩm Dịch Trần nói: “Được, có điều bác đi lại nhẹ nhàng thôi ạ kẻo làm phiền đến bệnh nhân”
Mẹ chồng siết chặt bàn tay Đinh Thần: “Con hỏi bác sĩ Thẩm về tình trạng bệnh của bố kỹ càng nhé!”
“Vâng!”
Thẩm Dịch Trần cười: “Sau này, cô nhớ nhắc nhở bố chồng uống thuốc hạ huyết áp đúng giờ, nếu để phát bệnh lần nữa thì rắc rối to đấy”
Đinh Thần cảm kích nói: “Cảm ơn anh!”
“Đừng khách sáo, dù không quen biết cô thì những lời này tôi cũng phải nói với người nhà bệnh nhân.” Thẩm Dịch Trần cười chân thành. Tướng mạo anh lịch sự nho nhã. Nụ cười của nah rạng ngời, ấm áp như gió mùa xuân.
Đinh Thần mím môi.
Thẩm Dịch Trần chỉ vào cửa phòng làm việc của mình nói: “Có chuyện gì cô có thể đến đây tìm tôi!”
Đinh Thần kinh ngạc hỏi: “Anh không phải là bác sĩ chăm sóc sức khỏe riêng cho bác Tom sao? ”
Thẩm Dịch Trần đưa tay chỉ vào bảng hiệu trước ngực: “Đây mới là nhiệm vụ chính của tôi!”
“Vậy thì tốt quá! ” Bậy giờ là thời điểm đầu năm có người quen làm trong bệnh viện thật là tốt, dù cô và Thẩm Dịch Trần không phải bạn bè thân thiết nhưng cô vẫn cảm thấy an tâm hơn.
“Vậy thì tôi xin phép về phòng làm việc, mọi người chăm sóc tốt cho bệnh nhân nhé! ”. Thẩm Dịch Trần mỉm cười.
“Vâng!”
Điện thoại Bùi Tử Mặc vẫn không thể liên lạc được.
Đinh Thần chán chường ngồi xuống ngay hàng ghế dài nơi hành lang bệnh viện, bóp trán, cô không biết mình nên làm gì.
Làm người như cô quả là thất bại, cô đã dốc hết sức nhưng vẫn không thể níu giữ con tim của chồng mình.
Đinh Thần chủ động đề nghị ở lại túc trực trong bệnh viện nhưng mẹ chồng cô không đồng ý: “Bố con không việc gì rồi, ngày mai con còn phải đi làm, mau về nhà nghỉ ngơi đi”
“Không sao đâu mẹ, con còn trẻ, đủ sức chống chọi, hay là mẹ về đi”. Đinh Thần cương quyết nói.
“Bệnh viện có y tá trông nom, mẹ không mệt đâu ”. Mẹ chồng là người thông minh, bà đã nhận ra thần sắc khác thường của Đinh Thần, vì lẽ đó mà bà một lần nữa thúc giục: “Con về xem thử Tử Mặc về nhà chưa, nói tình hình sức khỏe của bố cho nó nghe ”
Đinh Thần đành đồng ý nghe theo. Nhưng cô không muốn về nhà, không muốn về đối mặt với gian phòng trống trải hay phải đối mặt với những lời nói dối của Bùi Tử Mặc. Một mình đứng trên sân thượng tòa nhà bệnh viện đến tận khuya. Mãi đến khi tiếng bước chân cắt ngang dòng suy nghĩ rối bời của cô.
“Cô vẫn chưa về ư? ”. Giọng nói dịu dàng cất lên.
Đinh Thần không quay đầu lại, trả lời anh: “Vâng! ”
“Cô có tâm sự à? ” Thẩm Dịch Trần hỏi.
Cô cụp mắt: “Tôi muốn được yên tĩnh!”
Khóa môi Thẩm Dịch Trần nhếch lên: “Lá gan của cô lớn lắm, người bình thường đâu dám lên chỗ này!”
“Vậy còn anh? Vì sao anh cũng lên sân thượng?”
Đôi mắt của anh vô cùng sâu thẳm: “Mệt rồi, tôi lên đây hóng gió để tỉnh táo chút thôi”
“Không phiền anh nữa!” Đinh Thần nở nụ cười.
Đôi mắt Thẩm Dịch Trần trong veo, anh nhìn thẳng vào mặt cô: “Mau về sớm đi, dù xảy ra chuyện không vui thì vẫn phải đối mặt để giải quyết, né tránh mãi không phải là cách”
Sống lưng Đinh Thần cứng đờ: “Anh biết gì nào?”
“Tôi khong biết!”. Thẩm Dịch Trần lặng lẽ thở dài. “Nhưng cũng đoán được phần nào”
Bóng dáng Đinh Thần cứng đờ, quay đầu lại cô nói: “Chuyện này không liên quan đến anh ”, Dứt lời cô lập tức bỏ đi.
Đinh Thần gọi điện thoại cho Bùi Tử Mặc thêm lần nữa, lần này là lời nhắc khóa máy, nỗi đau đớn âm ỉ trong lòng cô thoáng chốc lan truyền khắp cơ thể, khoảnh khắc này đây, Đinh Thần chợt muốn tìm người để dốc bầu tâm sự.
Không thể tìm Diệp Tử, tối nay là đại hỷ của cô ấy, Đinh Thần không muốn mình làm kẻ tội đồ làm ảnh hưởng đến sự thuận hòa của vợ chồng người ta.
Cô cũng chẳng thể tìm Tiểu Á, cô ấy còn trẻ lại hay xúc động, sẽ làm hỏng chuyện.
Cô trầm ngâm suy tư, tại thành phố lớn này, vậy mà cô chẳng thể nào tìm được một người bạn tâm dao có thể cùng cô chia sẻ nỗi lòng.
Đúng lúc đó, Diệp Tử gọi điện thoại cho cô, vừa mở miệng liền chất vấn hỏi tội: “Đại tiểu the, quá đáng lắm nhé, chưa ăn gì đã bỏ đi rồi…”
Đinh Thần không thể nhẫn nhịn thêm nữa, càng lúc càng nghẹ ngào thổn thức.
Diệp Tử sợ hãi: “Cậu sao vậy? ”
Đinh Thần chỉ biết khóc, chẳng nói chẳng rằng.
Diệp Tử bình tĩnh hỏi: “Cậu đang ở đâu? ”
Đinh Thần nghẹn ngào nói địa chỉ
Diệp Tử hít một hơi: “Cậu đứng đó, đừng đi đâu, mình sẽ đến ngay ”
Xe dừng lại, Diệp Tử lao đến như luồng gió táp, cô kéo lấy bàn tay Đinh Thần: “Có phải Bùi Tử Mặc lại ăn hiếp cậu không?”
Đinh Thần quệt hai hàng nước mắt, hôm nay cô thật sự quá sức bẽ mặt. Trước đây dù có phải chịu đựng khổ cực thế nào Đinh Thần cũng chỉ rơi lệ sau lưng. Tối nay bộ dạng nhếch nhác lôi thôi của cô đều đã lọt vào mắt của Diệp Tử. Cô cũng cảm thấy mình may mắn, may mà Diệp Tử đã chẳng còn là nhân viên cấp dưới của cô bằng không cô thực sự chỉ còn cách đam sầm vào tường.
Diệp Tử ôm lấy bờ vai cô: “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? ”
Đinh Thần lắc đầu nguầy nguậy.
Diệp Tử dò hỏi: ”Là vì Bùi Tử Mặc?”
Đinh Thần chẳng nói lời nào, cắn chặt môi.
“Mình biết rồi!”. Diệp Tử cất cao giọng. “Có phải anh ta lại léng phéng vứi con nhỏ hồ ly tinh đó rồi không?”
Hướng Huy vừa kịp dừng xe tiến lại gần thì nghe thấy câu nói này của Diệp Tử, anh vội nói: “Trước khi mọi chuyện chưa làm rõ em đừng vội đưa ra kết luận bừa bãi!”
“Hứ!” Diệp Tử bĩu môi. “Đàn ông đều là một lũ bao biện”
Hướng Huy tự dựng vô duyên vo cớ kẻ hứng chịu sự liên đới, anh im lặng trong sự đáng thương.
“Vậy giờ cậu dự định như thế nào?”. Diệp Tử hỏi.
Đinh Thần gượng cười: “Mình cũng chẳng biết nưa!”
“Đưa cô ấy về nhà trước, Bùi Tử Mặc tìm không thấy sẽ lo lắng sốt vó lên!”. Hướng Huy ngoài miệng nói vậy nhưng khóe mắt e dè nhìn sang Diệp Tử.
“Mình không về!”. Đinh Thần hiếm khi ngang bướng cứng rắn không gì lay chuyển như lúc này.
Diệp Tử trừng mắt nhìn Hướng Huy: “Mình cũng không tán thành để cậu về lúc này, Bùi Tử Mặc chẳng ra làm sao cả, lần này nhất định bắt anh ta làm rõ, đồng thời bắt anh ta viết giấy cam đoan!”
Hướng Huy dở khóc dở cười: “Giấy cam đoan mà có hiệu lực thì cần gì đến tờ đơn ly hôn chứ!”
Diệp Tử đạp anh một cước: “Nói xàm gì vậy?”
Hướng Huy phản ứng trở lại: “Thứ lỗi”
Diệp Tử dỗ dành an ủi: “Cậu đừng nghe anh ấy nói linh tinh, cũng đừng suy nghĩ quá nhiều, về nhà bọn mình ngủ một đếm rồi hãy nói”
Lời Diệp Tử vừa thốt lên, Hướng Huy sửng sốt: “Đến nhà chúng ta?”
“Phải!”. Diệp Tử đe dọa: “Anh có ý kiến ư?”
Đinh Thần khó xử nói: “Không ổn cho lắm, hôm nay là đếm tân hôn của bọn cậu, cậu mò ra ngoài thế này mình đã cảm thấy áy náy không yên rồi, nếu còn đến nhà quấy quả cậu nữa thì mình chẳng phải đã là kẻ gây tội ác tày trời sao?”
“Đinh Thần quả là người hiểu chuyện!”. Hướng Huy cất tiếng cười vang.
Diệp Tử đẩy Hướng Huy sang một bên, cất giọng nhàn tản: “Đều là vợ chống cả, không nghiêm trọng như cậu nói đâu!”. Cô hống hách lên tiếng chỉ huy Hướng Huy: “Mau lái xe qua đây!”
“Tuân lệnh, bà xã đại nhân!”. Hướng Huy đành thở dài
Trống gực Đinh Thần rộn ràng ấm áp, đến phút cuối cô đã có thể bình thản nói cười chuyện trò. Diệp Tử trên phương diện công việc là nhân vật giỏi giang then chốt, trước mặt mọi người thể hiện cá tính trang nhã hòa đồng, duy chỉ có những lúc ở trước mặt Đinh Thần và Hướng Huy thì mới bộc lộ dáng vẻ tiểu thư cùng cá tính bốc ddiingf, xốc nổi.
Diệp Tử trải giường ngoài phòng khách cho Đinh Thần, Hướng Huy mặt mày cau có khổ sở bước lại gần, than vãn thở dài một thôi một hồi.
“Anh ngạc nhiên lắm hay sao?. Diệp Tử lườm Hướng Huy.
Hướng Huy toan mở miệng thì chuông điện thoại cất tiếng ngân vang, anh nhìn màn hình, căng thẳng nói: “Là Bùi Tử Mặc!”
“Để em nghe!”. Diệp Tử đưa tay giật lấy điện thoại: “A lô!”
Bùi Tử Mặc đi thẳng vào vấn đề: “Diệp Tử, Đinh Thần có ở đó không?”
Diệp Tử cười: “Bùi công tử, anh lạ thật đấy, không biết bà xã của mình đi đâu thì chạy ngay sang hỏi tôi!”
Bùi Tử Mặc đành chào thua, mãi một lúc sau mới nói: “Cô ấy không ở nhà”
“Anh có thể gọi điện thoại cho cô ấy mà”
“Cô ấy không nghe!”
Diệp Tử nhướng cao hàng chân mày: “Vậy tôi cũng hết cách!”
“Cô giúp tôi nghĩ xem cô ấy có thể đi đâu?”. Bùi Tử Mặc quả thực hết sức nóng lòng. Đinh Thần xưa nay không bao giờ về nhà trễ như lần này, càng chưa bao giờ mất tích vô cớ mà không nói lời nào với anh.
“Anh cũng khá quan tâm đến cô ấy nhỉ?”
Giọng Diệp Tử thoáng mĩa mai châm biếm.
Bùi Tử Mặc không màng tâm đến lời của Diệp Tử. “Cô ấy là vợ tôi, đương nhiên tôi phải quan tâm”
“Tôi hỏi anh, hôn lễ tối nay mới diễn ra phân nửa anh đã bỏ đi đâu mất?”
Bùi Tử Mặc lặng im trong giây lát: “Chuyện này hình như không liên quan đến cô”
Diệp Tử cười khẩy: “Vậy Đinh Thần chẳng can hệ gì tới anh cả”. Dứt lời, cô dập điện thoại.
Hướng Huy lắc đầu: “Em hà tất phải làm vậy, bọn họ trước sau gì cũng là vợ chồng”
“Em cảnh cáo anh, không được phép nói cho anh ta biết Đinh Thần đang ở nhà chúng ta, phải để anh ta nếm thử mùi vị lo lắng sốt ruột như thế nào mới được”. Diệp Tử nói giọng dữ dằn.
Hướng Huy nhún vai: “Anh nào dám!”
Diệp Tử mím môi: “Ngoan lắm!”
Đinh Thần tắm xong bước ra: “Diệp Tử. cho mình mượn máy sấy tóc một lát”. Cô sấy khô mái tóc, ngồi trên giường ngơ ngác nhìn màn hình điện thoại.
“Có phải Bùi Tử Mặc gọi điện thoại cho cậu không?”
Đinh Thần ngẩng mặt lên, hỏi: “Sao cậu biết?”
“Mình có khả năng đoán trước được vận mệnh, cậu tin hay không?” Diệp Tử cười. “Được rồi, không giỡn với cậu nữa, Bùi Tử Mặc gọi điện thoại đến”
“Cậu nói với anh ấy thế nào?”. Giọng Đinh Thần hết sức bình thản nhưng thể che dấu cảm xúc hồi hộp của mình.
“Mình không nói cậu ở đây”. Nụ cười thoáng lóe lên trong mắt Diệp Tử.
Đinh Thần thở phào nhẹ nhõm nhưng thần sắc cô không được tốt, lòng bồn chồn không yên, cô vuốt nhẹ bàn phím, hết bật nắp đến đóng nắp điện thoại lại.
Diệp Tử bĩu môi: “Không tìm thấy cậu, anh ta sẽ sốt ruột lên cho mà xem”
“Thế à?”. Đinh Thần lơ đãng.
“Mình thật sự không chịu nổi bọn cậu, có chuyện gì không nói rõ ràng được hay sao, giờ thì không tranh cãi cũng chẳng cãi vã, chẳng rõ đã xảy ra chuyện gì”
“Diệp Tử, cậu không hiểu đâu!”. Đinh Thần thở dài. “Mình cứ nhẫn nhịn mãi, vì mình còn ôm hy vọng với anh ấy, đợi đến một ngày nào đó bản thân mình không thể nhẫn nhịn thêm được nữa thì đó cũng chính là thời điểm cuộc hôn nhân của bọn mình tan vỡ”
Diệp Tử hoảng sợ: “Nghiêm trọng đến thế cơ à?”. Cô cảm thấy Bùi Tử Mặc là kẻ lăng nhăng nhưng không ngờ sự việc đã phát triển đến mức này.
Đinh Thần trịnh trọng gật đầu. “Diệp Tử, hiện giòe mình uốn yên tĩnh một lát, mình phải dự tính cho tương lai của mình”
“Chúc cậu ngủ ngon”
Diệp Tử trở về phòng mình, cô thấy Hướng Huy vội vàng gập điện thoại lại, vẻ mặt gượng gạo không mấy tự nhiên.
Cô cười mà như không: “Có phải là đang báo tin cho Bùi Tử Mặc không?”
Hướng Huy tán thưởng: “Quả là không có việc gì qua được mắt em”
“Chẳng phải đã nói anh không được phép tiết lộ với anh ta rồi sao?”. Diệp Tử vờ phẫn nộ.
Hướng Huy ôm chầm lấy Diệp Tử: “Ha ha, anh vì nghĩ đến bản thân mà làm vậy”
“Là sao?”
“Ngộ nhỡ sau này, em làm mình làm mẩy với anh, mò sang nhà Đinh Thần ở thù anh sẽ phải tìm người nói giups mình chứ!”. Hướng Huy gian manh, hấp háy mắt long lanh.
Diệp Tử cười khúc khích: “Anh nghĩ xa xôi quá đấy”
“Cái này gọi là trời chưa mưa lo sửa cửa sổ”. Hướng Huy nói dõng dạc.
“Shit, sao anh biết em nhất định sẽ mò sang nhà Đinh Thần, bộ em không còn người bạn nào nữa sao?”. Diệp Tử chớp mắt.
Hướng Huy hết sức tự tin: “Em và Đinh Thần là bạn thân nhất mà”
Khóe môi Diệp Tử cong lên: “Thực ra em và Thẩm Hạo quan hệ cũng khá tốt”
Hướng Huy bỗng xị mặt: “em cố tình chọc tức anh”
“Ừ!”. Diệp Tử thẳng thắn thừa nhận: “Là em cố tình đấy!”
“Em có tin là anh giận không?”.
“ Em tin ”
Thần sắc Hướng Huy chùng xuống.
Diệp Tử nói tiếp: “Anh giận thì giận đi, ai mà sợ anh chứ!”
Hướng Huy tức đến hộc máu.
Diệp Tử tinh nghịch lè lưỡi
Đoạn đối thoại hết sưc vô bổ của hai người kết thúc bởi tiếng chuông cửa ngân vang. Hai người đồng thanh nói: “ Là Bùi Tử Mặc”
“Em đi mở cửa”. Diệp Tử nói
Hướng Huy kéo lấy cô: “Để anh đi cho, em và anh ta nói với nhau vào câu lại cãi vã”
“Kẻ vai phẩn diện. ngườ vai chính diện hợp quá rồi còn gì”. Diệp Tử cười tít mắt nói.
Cửa vừa mở ra, Bùi Tử Mặc liền xông vào, lớn tiếng hỏi: “Đinh Thần đâu?”
Diệp Tử cười khẩy: “Sao nào, bộ dạng của anh chẳng khác nào đến đây để khởi binh vấn tội, lẽ ra anh phải đứng mũi chịu sào nhận tội mới phải chứ!”
Bùi Tử Mặc chẳng hề tức tối mà còn mỉm cười: “Diệp Tử, tôi không biết rằng thành ngữ của cô cũng khá như thế”
Diệp Tử thản nhiên cắn móng tay: “Anh muốn nghe thì tôi vẫn còn nhiều cụm từ khác hay hơn thế nữa, nào là mặt người dạ thú, nào là ra vẻ đạo mạo, nào là mềm nắ rắn buông, nào là…”
Hướng Huy thấy Diệp Tử càng nói càng chẳng ra sao, anh vội kéo cô ra sau lưng mình: “Đinh Thần đang ở trong phòng khách, để mình dẫn cậu vào”
Bùi Tử Mặc đi ngang qua Diệp Tử, cô đưa mắt liếc xéo Bùi Tử Mặc khiến anh cảm thấy mình đuối lý chẳng dám nổi cơn thịnh nộ.
Anh gõ cửa phòng, gọi: “Đinh Thần, mở cửa!”. Giọng anh từ tốn nhẹ nhàng nhưng bên trong chẳng hề có chút phản ứng nào.
Bùi Tử Mặc ra sức kiên trì: “Đinh Thần, anh có chuyện muốn nói với em, em mở cửa ra có được không?”
“Em ngủ rồi, anh mau về đi, có chuyện gì mai hãy nói”. Giọng Đinh Thần dịu dàng ấm áp.
“Em không mở cửa, anh sẽ ngồi đây cả đêm”. Bùi Tử Mặc thản nhiên. “Em cũng không muốn ảnh hưởng đến người khác cơ mà”
Diệp Tử nghe những lời này của Bùi Tử Mặc, cô càng cáu hơn. Hướng Huy nắm lấy tay cô, anh lắc dầu có ý bào cô đừng nên xúc động.
Tiếng cửa lạch cạch vang lên, cửa được mở ra.
Bùi Tử Mặc huýt sáo, anh từ tốn bước vào phòng. Diệp Tử toan bước vào thì bị Hướng Huy ngăn cản.
“Em sợ anh ta bắt nạt Đinh Thần”. Diệp Tử thẳng thắn bày tỏ suy nghĩ.
“Người xưa nói khá đúng, thà phá mười ngôi chùa cũng chẳng dám phá một cuộc hôn nhân, em đừng làm phiền hai người họ nữa”. Hướng Huy kiên quyết kéo cô về phòng ngủ: “Đi thội, đi thôi, em còn định đứng đây nữa hay sao?”
Đoạn đối thoại của hai người lọt vào tai Bùi Tử Mặc chẳng sót một từ nào. Anh mỉm cười khổ sở, thảo nào mà Diệp Tử hiểu lầm anh sâu sắc như vậy, hóa ra từng động tác cuả anh đều thực sự khiến người ngoài thất vọng.
Đinh Thần ngồi bó gối trên giường, giọng lanh nhạt: “Anh muốn nói gì?”
Bùi Tử Mặc mấp máy môi: “Anh biết rằng trong lòng em đầy ắp sự bất mãn và uất ức, về nhà với anh, anh sẽ từ từ giải thích cho em được chứ?”
Đinh Thần cười như không cười: “Hành động này của anh không phải là được đằng chân lân đắng đầu hay sao?”
Bùi Tử Mặc cười: “Về nhà rồi em muốn trừng phạt anh thế nào cũng được”
Đinh Thần rầu rĩ nói: “Bố nhập viện rồi, anh còn chưa biết chuyện này đúng không?”
Vẻ mặt Bùi Tử Mặc bỗng chốc caqng thẳng hẳn lên: “Bố sao rồi?”
“Trúng gió nhẹ, có điều hiện tại không sao rồi”. Đinh Thần cắ môi. “Mẹ gọi điệnt hoại cho anh suốt nhưng không liên lạc được nên gọi cho em”. Cô không hề nói với anh về việc cô gọi điện thoại cho anh chính là vì muốn chừa lại chút tôn nghiêm của mình dành cho anh.
“Điện thoại hết pin tự động khóa máy, anh về đến nhà mới biết”
Đinh Thần rất muốn hỏi anh mộ câu “rốt cuộc anh đã đi đâu?” nhưng cô không thể thốt nên lời. Nếu như Bùi Tử Mặc chịu bằng lòng nói thẳng thắn mọi chuyện với cô thì anh tự khắc sẽ nói. Cô chẳng thể nào trở thành người phụ nữ đã mất đi tình yêu còn đánh mất cả sự cao ngạo.
“Anh vào bệnh viện thăm bố đi, cả ngày khoog tìm được anh, mẹ rất lo lắng”
Bùi Tử Mặc gật đầu: “Giờ anh đí còm em thì sao?”
“Hôm nay em rất mệt, em ở lại chỗ Diệp Tử tối nay, mai em sẽ về”. Đinh Thần cười gượng gạo, đôi mắt cô lóe lên ánh nhìn ấm ấp.
Bùi Tử Mặc còn định nói gì đó nhưng đến phút cuối cùng câu nói đó lại hóa thành tiếng thở dài
Đinh Thần dõi mắt nhìn theo bóng dáng Bùi Tử Mặc ra về, cô ấn tay trước lồng ngực, cô cảm nhận nơi đó đang rất đau. Lại một lần nữa cô bỏ qua cho anh mà không tuân thủ bất kỳ nguyên tắc nào, bởi vì cô không muốn từ bỏ Bùi Tử Mặc, không muốn từ bỏ cuộc hôn nhân này.
Mấy ngày sau, Bùi Tử Mặc mua một cuốn “Nhất thọ phong cương” về nhà, đặt ngay trước mặt Đinh Thần, anh cười nói: “Bà xã, cho anh xin chữ ký đi!”
Đinh Thần kinh ngạc: “Sao anh biết em là tác giả?”
Bùi Tử Mặc cười hớn hở: “Hôm qua có người của nhà xuất bản gọi điện đến tìm em, anh bảo bọn họ gọi vào di động cho em, nhân tiện anh hỏi han tình hình một lúc, ha ha”
Đinh Thần cười, vốn dĩ cô không có ý định dấu anh, chỉ có điều anh không hỏi nên cô không tiện nói mà thôi.
Bùi Tử Mặc mừng khấp khởi nói: “Không ngờ vợ anh là nữ văn sĩ tài ba cơ đấy!”
“Cuốn sách trước kia em tặng anh đâu?”
“Thẩm Hạo mượn vẫn chưa trả, anh nghĩ mìn chẳng thể vì cuốn sách mà trở mặt với cậu ta được”. Bùi Tử Mặc mím môi, sắc mặt vui mừng hớn hở.
“Là anh chủ động tặng cho anh ta chứ gì?”. Đinh Thần vạch trần anh chẳng chút khách sáo
Bùi Tử Mặc ngượng ngùng cúi gằm đầu: “Lúc đó chẳng phải anh không biết sách do em sáng tác đó sao, nếu biết sớm là của em, đánh chết anh cũng không dám làm vậy”
“Mồm mép trơn tru!”
Bùi Tử Mặc giọng hùng hổ: “Câu cửa miệng quả nhiên chẳng sai, kẻ không biết không có tội”
“Được rồi, được rồi!”. Đinh Thần van nài, cô luôn là kẻ chào thua anh.
“vậy cho anh xin chữ ký đi, anh phải đặt trên bàn làm việc của mình để các bạn đồng nghiệp biết rằng anh có bà xã tài mạo văn chương vượt bậc”
Đinh Thần lườm anh: “Coi chừng ông chủ sa thải anh đấy”
Bùi Tử Mặc cười lơ đãng: “Anh giỏi giang như thế, sa thải anh là tổn thất của ông ấy”
Đinh Thần không nhịn được cười, cô lấy bút, ký tên mình vào sách
Nếu Em Là Truyền Thuyết Của Anh Nếu Em Là Truyền Thuyết Của Anh - Diệp tử Nếu Em Là Truyền Thuyết Của Anh