In books lies the soul of the whole Past Time: the articulate audible voice of the Past, when the body and material substance of it has altogether vanished like a dream.

Thomas Carlyle

 
 
 
 
 
Tác giả: Hoàng Thu Dung
Thể loại: Tiểu Thuyết
Upload bìa: Đỗ Quốc Dũng
Số chương: 12
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 14458 / 31
Cập nhật: 2015-06-13 00:14:33 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Phần 11
ích Trâm đặt tách café xuống bàn, cô với lấy tờ báo trên bàn, mở ra đọc. Chợt một dòng chữ có cái tên Hương Giang đập vào mắt, khiến cô tò mò dừng lại đọc kỷ một mạch.
- Bài báo viết về vụ tai tiếng nổi cộm của Hương Giang. Vì cô là ngôi sao đang lên nên dư luận có vẻ chú ý tất cả những gì liên quan đến cô, nhất là đây là một vụ bê bối ảnh hưởng đến tên tuổi và nghề nghiệp của cô.
- Bài báo chỉ nói sơ về mối quan hệ giữa cô và phó đạo diễn Thanh Tùng, và việc xãy ra trận đánh ghen của cô vợ anh ta, ngay trong lúc Hương Giang đang quay một cảnh ngoài trời. Và Hương Giang suy sụp tinh thần đến mức huỷ bỏ hợp đồng bộ phim đang quay.
- Bích Trâm xếp tờ báo, cau mặt suy nghĩ. Bài báo chẳng có gì là khẳng định lỗi ở Hương Giang, chỉ đặt vấn đề về đạo đức nghề nghiệp. Cách viết làm người ta tò mò không biết sự thật như thế nào, và cuối cùng Hương Giang sẽ bồi thường hợp đồng hay là tiếp tục đóng phim?
- Không biết chuyện con bé dan díu với đạo diễn là có hay không? Thật lạ, cô nàng đang quan hệ với Thi Tuấn, chẳng lẻ cùng một lúc quen cả với hai người. Con bé ghê thật.
- Bích Trâm chợt nghĩ tới Khoa. Không biết anh đọc tin nầy chưa. Và anh sẽ nghĩ gì về Hương Giang?
- Cô đứng dậy, đi qua phòng Khoa. Anh đang ngồi sau bàn, khuôn mặt đăm chiêu, như chìm đắm trong những ý nghĩ quay cuồng nào đó.
- Tự nhiên cô thở dài. Cô thường hay bắt gặp anh một mình trong trạng thái như vậy. Hình như khi thành công trong sự nghiệp, anh không bằng lòng hay có cảm giác thoả mãn. Mà cô thì chỉ có thể chia xẻ với anh trong công việc. Còn những ý nghĩ thầm kín thì không tài nào biết được.
- Bích Trâm bước đến trước bàn, đặt tờ báo xuống trước mặt Khoa:
- -Anh đọc tin nầy chưa?
- Khoa nói một cách thờ ơ:
- -Anh đọc rồi.
- -Giang nó gặp chuyện nầy kể cũng xui, nếu đền tiền thì nặng lắm, không biết dì Huệ có lo nổi cho con bé không.
- -Anh không biết, đó là chuyện của cô ta, không dính dáng đến anh và em, em quan tâm làm gì.
- Bích Trâm vẫn thắc mắc:
- -Con bé điên thật, quen với người có vợ làm gì cho mang tiếng, còn anh chàng ca sĩ kia thì sao?
- -Chuyện của cô ta, em quan tâm làm gì?
- Lúc đó có tiếng chuông reo, Khoa nghiêng người tới nhấc máy. Bích Trâm cố ý ngồi chờ anh nói xong, rồi nói qua chuyện khác:
- -Hôm qua dì Lam hỏi em chuyện của mình.
- -Vậy hả?
- -Anh tính sao?
- -Ý em muốn nói gì?
- Bích Trâm cau mày:
- -Những gì mình bàn tính lúc trước, chẳng lẻ anh không còn quan tâm nữa? Dì Lam hỏi bao giờ đám cưới, em chẳng biết nói sao nữa.
- Khoa hơi cúi đầu suy nghĩ. Rồi ngẩng lên:
- -Cho anh một thời gian nữa, bây giờ anh chưa ổn định được gì cả.
- -Anh còn chờ gì nữa, bây giờ mình đã có công ty riêng, mọi thứ đều đã xong, nhưng còn chuyện tình cảm thì sao? Em cảm thấy anh lơ là quá.
- Khoa hơi cười:
- -Sao lại nói chuyện đó ở đây? Đây là chỗ làm việc mà, mình sẽ nói sau nhé, anh phải đi ra ngoài một chút.
- Nhìn vẻ mặt không vui của cô, anh thấy hơi chùng lại. Nhưng không đợi Bích Trâm kịp nói thêm, anh vội vã đứng lên, bỏ đi ra ngoài.
- Thật ra chẳng có chuyện gì quan trọng. Nhưng anh cảm thấy bất ổn. Sáng nay đọc bài báo viết về Hương Giang, anh đã cố gạt phăng nó qua một bên. Cố tự bảo điều đó không liên quan tới mình. Nhưng cảm giác lo lắng cứ làm anh thấy bồn chồn.
- Anh đã dối Bích Trâm bằng vẻ lãnh đạm. Và vì thấy mình dối trá, nên anh tìm cách bỏ đi để tránh mặt cô.
- Khoa vào quán café ngồi một mình. suy nghĩ thật lâu, cuối cùng anh lấy máy gọi cho Hương Giang.
- Hình như cô không muốn nói chuyện với anh, nên chuông reo là lại bị tắt. Khoa kiên nhẫn gọi lại lần nữa, nhưng cũng bị tắt như vậy. Anh gọi lại vài lần, cuối cùng cô tắt luôn máy.
- Khoa ngồi thừ người, mặt cau lại một cách bực mình. Anh định gọi người tính tiền thì chợt thấy Thi Tuấn từ ngoài cửa đi vào. Bên cạnh là một cô gái ăn mặc khá mô đen. Cô ta không cuốn hút bằng Hương Giang, nhưng cũng có thể gọi là đẹp. Thằng đểu nầy có vẻ thích sưu tập người đẹp quá.
- Tự nhiên Khoa cười gằn một mình.
- Khoa định không thèm chào Thi Tuấn. Nhưng anh ta đã đi thẳng tới bàn, kéo ghế ngồi xuống phía đối diện với anh. Giọng anh ta xã giao một cách lạnh nhạt:
- -Lâu quá không gặp, vẫn khỏe hả?
- Khoa không thèm trả lời. Anh hất mặt về phía cô gái ngồi bên kia bàn, giọng châm biếm:
- -Thay người đẹp nầy bằng một người đẹp khác rồi à? Co ta nhìn cũng khá đó.
- Thi Tuấn gật đầu thản nhiên:
- -Khá, nhưng mầy thấy không bằng Hương Giang phải không?
- Khoa cười lãnh đạm:
- -Có thể đấy.
- Không kìm được, anh quắt mắt nhìn Thi Tuấn:
- -Cố ý quyến rủ vợ của bạn mình, rồi khi người ta bỏ chồng thì lại thay người mới, mầy là như vậy đó à?
- Thi Tuấn cũng nhìn anh một cách hằn học ngấm ngầm. Nhưng không trả lời.
- Khoa nhếch môi cười khan:
- -Không ngờ tao có thằng bạn như vậy, ngày đi học cứ thấy đứng đắn lắm, bây giờ tự nhiên đâm ra đểu, tội nghiệp quá.
- Thi Tuấn chợt đập tay xuống bàn:
- -Muốn biết ai bỏ ai thì cứ tới gặp Hương Giang mà hỏi.
- -Tìm cách trốn trách nhiệm nữa sao?
- Thi Tuấn nhìn Khoa một cách căm ghét không giấu diếm:
- -Mầy chưa đủ tư cách phê phán tao đâu, tao đểu mấy vẫn không bằng mầy. Chưa kịp xong thủ tục ly dị đã lập tức tấn công bạn của vợ, mà không chừng đã có tình ý trước rồi, đểu thật.
- Nói xong anh đứng dậy, hằn học bỏ đi về phía bàn mình. Không thèm chào Khoa một tiếng.
- Chợt nhớ ra, anh quay lại:
- -Hương Giang đang gặp rắc rối đó, lúc nầy chỉ có mầy mới là người có thể an ủi, tại sao một thằng như mầy lại quan trọng với cổ chứ? Đời khốn nạn thật.
- Lần nầy thì anh đi hẳn. Sau khi ném cho Khoa một cái nhìn hằn học.
- Khoa cũng chiếu tia nhìn khinh bỉ lẩn căm ghét vào anh ta. Anh quay qua gọi người tính tiền, rồi đi ra khỏi quán.
- Ra chỗ lấy xe, anh dừng lại, lấy máy gọi Hương Giang lần nữa. Nhưng chỉ có tín hiệu khoá máy. Anh suy nghĩ một lát. Rồi quyết định đến nhà tìm cô.
- Nhưng Hương Giang không có ở nhà. Khoa bèn đến hảng phim tìm. Người ta bảo hôm nay Hương Giang không đến. Anh đến vài nơi mà nghĩ là cô tới. Nhưng vẫn không gặp.
- Y nghĩ Hương Giang có thể làm chuyện gì đó nguy hiễm, khiến Khoa không còn bình tỉnh nổi, anh gọi cho Truyền. Mấy lần máy đều bận, như thử thách sức chịu đựng của anh. Mãi lâu sau Truyền mới trả lời. Cô có vẻ rất ngạc nhiên khi nhận ra giọng Khoa:
- -Có chuyện gì mà anh gọi vậy?
- -Hương Giang đang ở đâu, Truyền biết không?
- -Anh hỏi làm chi?
- -Em vui lòng trả lời đi, em biết Hương Giang đang ở đâu không?
- -Nhưng anh hỏi có chuyện gì mới được chứ?
- Khoa muốn nổi khùng lên vì cái cách dây dưa của cô, nhưng vẫn ráng dằn lại, anh dịu giọng:
- -Anh cần gặp Hương Giang gấp, em nói đi, em biết cổ đang ở đâu phải không?
- Truyền có vẻ lưỡng lự:
- -Lúc nầy nó không muốn gặp ai đâu, anh hỏi làm chi. Mà anh gặp nó chi vậy?
- -Anh có chuyện riêng, em làm ơn nói dùm đi.
- -Lúc nầy nó đang có chuyện buồn, anh có chuyện gì thì gát lại sau được không, với lại hai người đâu có chuỵên gì mà phải tìm kiếm.
- Không nhịn được, Khoa quát lên:
- -Cô làm ơn đừng lải nhải nữa được không? Tôi cần gặp Hương Giang gấp, nếu cổ có chuyện gì thì cô chịu trách nhiệm đó.
- Hình như cách quát tháo đó làm Truyền bị khớp. Cô nói miễn cưởng:
- -Nó về quê rồi, nhưng gặp nó anh nhớ đừng quậy nữa đó, nhất là đừng nói em chỉ, em đã …
- Nhưng Khoa không còn kiên nhẫn nghe nữa. Anh tắt máy. Rồi ra khỏi quán. Quyết định đi xuống nhà Hương Giang.
- Đến lúc xe ra khỏi thành phố, nhận được điện của Bích Trâm, Khoa mới nhớ là mình bỏ đi đột ngột. Giọng cô có vẻ không vui:
- -Anh đang ở đâu vậy?
- -Có chuyện gì không Trâm?
- -Không có gì, tại dì Lam gọi điện hỏi sao không thấy anh về ăn trưa, với lại anh đi bất ngờ quá nên em lo.
- Khoa nói lấp lững:
- -Anh đang trên đường đi, có lẻ chưa về kịp, thôi nhé.
- Nói xong anh tắt luôn máy, như không muốn trả lời cuộc gọi mà anh nghĩ bà Lam sẽ gọi.
- Mải đến ba giờ chiều Khoa mới xuống tới nơi. Khi anh dừng xe trước cửa thì thấy bà Huệ đang đứng sau quầy. Bà có vẻ sửng sốt khi thấy anh. Nhưng vẻ ngạc nhiên đó chỉ thoáng qua. Rồi vẻ mặt bà trở nên nghiêm nghị không vui.
- Khoa bước vào nhà, vừa chào bà Huệ, anh vừa kín đáo đưa mắt nhìn quanh. Không thấy Hương Giang đâu, anh hơi lo. Nếu vượt cả trăm cây số về tận đây mà không gặp cô thì …anh không tưởng tượng nổi cảm giác thất vọng đó sẽ ra sao.
- Bà Huệ bước ra khỏi quầy, hỏi với vẻ không lấy gì làm nhiệt tình:
- -Con mới về hả?
- -Dạ.
- -Con về thẳng đây hay bên nhà dì Ba ghé qua?
- -Con chưa về dì ba, mà xuống thẳng đây, con có việc cần gặp Hương Giang, cổ đang ở đây phải không mẹ?
- -Ừ, nó mới về hôm qua. Con ngồi chơi.
- Bà Huệ vào trong nhà. Khoa đến ngồi xuống salon. Cái kiểu giống như tiếp khách nầy làm anh hơi bồn chồn. Không biết rồi bà sẽ cư xử với anh thế nào. Anh không tin bà khắc nghiệt đến mức không cho anh gặp Hương Giang. Nhưng cái kiểu tiếp như anh là khách thì làm anh thấy hơi bồn chồn.
- Một lát bà Huệ trở ra, và đặt ly nước trước mặt anh:
- -Con uống đi.
- -Dạ.
- -Con tìm con Giang có chuỵên gì không?
- Khoa hơi lúng túng một chút, nhưng cũng trả lời thật:
- -Con vừa đọc bài báo viết về cổ, mẹ có đcọ chưa ạ?
- -Mẹ đọc rồi.
- -Mẹ thấy sao ạ?
- -Báo chí đã đăng rùm beng rồi, buột lòng nó phải lên tiếng đính chính, mẹ không đống ý nó về nhà lúc nầy, nhưng không nói được nó, con nhỏ nầy bướng quá mức.
- Khoa gật đầu:
- -Con thấy mẹ nói đúng, lúc nầy Hương Giang không nên im lặng, nếu như…
- Bà Huệ hiểu ý anh, và nói thẳng:
- -Nếu như chuyện đó có thật chứ gì? Vậy con có tin nó quan hệ với cậu đạo diễn đó không?
- Khoa lúng túng im lặng. Thật ra anh tìm Hương Giang vì không thể bỏ mặc khi thấy cô gặp cú sốc. Chứ thật lòng, nghĩ về tính lăng nhăng của cô, anh muốn nổi điên lên. Thậm chí thấy như vậy là đáng đời.
- Thấy anh lặng thinh, bà Huệ hỏi tới:
- -Con cho là nó có chứ gì?
- Khoa nói chậm rãi:
- -Con đã gặp anh ta ở nhà Hương Giang một lần.
- Bà Huệ nghiêm mặt:
- -Mẹ nói không phải để thanh minh, nhưng nó không tệ đến mức như vậy, mẹ chỉ giận là nó buông xuôi không đúng chỗ, lẻ ra nó phải kiện cô ta vì tội vu khống.
- -Hương Giang không chịu làm như vậy à mẹ?
- -Không.
- -Mẹ cho con gặp Hương Giang được không?
- -Con gặp chi vậy? Mẹ thấy hai đứa không còn ràng buột gì với nhau, con đừng tới lui như vậy, Bích Trâm nó biết được coi chừng con lại mất hạnh phúc đó.
- -Dù không còn là vợ chồng thì cũng còn là anh em, con với Hương Giang từng sống chung từ nhỏ, mẹ đừng ngăn cấm con nữa.
- Bà Huệ nghiêm mặt:
- -Mẹ đã bao giờ làm chuỵên đó chưa? Sao con nhìn mẹ với vẻ hằn học vậy?
- Khoa vội quay mặt chỗ khác. Cuối cùng không chịu được, anh nói thẳng:
- -Tại sao mẹ bắt Hương Giang ly dị, trong khi tụi con chỉ muốn tạm xa nhau một thời gian? Con không muốn hỗn với mẹ, nhưng con không thể không thấy bất mãn.
- Bà Huệ bị bất ngờ đến mức không biết nói gì, bà ngồi lặng một lát, rồi khoát tay:
- -Thôi được, mẹ không muốn cãi với con, con hãy nói với con Giang chuyện nầy đi, rồi xem bên nào có lỗi, mẹ để hai đứa tự giải quyết đó.
- Bà đứng dậy, nói một cách nghiêm khắc:
- -Nó đang ở trên phòng, con lên gặp nó đi.
- Khoa đứng dậy, vuốt tóc với vẻ khó xử:
- -Con xin phép.
- Anh chờ bà Huệ đi ra quầy. Rồi đi lên lầu.
- Hương Giang ở trong phòng, cô đang nằm xấp trên giường, mặt úp trong gối, dáng điệu của người chán chường cùng cực. Thậm chí nghe tiếng cửa mở cô cũng không buồn ngẩng lên.
- Khoa biết cô không nhận ra sự có mặt của anh, anh kéo chiếc ghế đến cạnh giường, ngồi xuống:
- -Em đừng có như vậy nữa, dậy đi, nằm thế nầy không giải quyết được gì đâu.
- Hương Giang ngồi phắt đầu lên, sửng sốt. Rồi ngồi bật dậy nhìn Khoa:
- -Anh xuống đây làm gì?
- -Tại sao lúc sáng em không trả lời điện của anh?
- Hương Giang hất tóc ra sau, lắc đầu một cách chán nản:
- -Tôi không muốn gặp ai hết, ai gọi cũng hỏi về chuỵên của tôi, họ tò mò muốn biết sự thật, có phải anh cũng vậy phải không?
- Khoa chưa kịp trả lời thì cô nói tiếp:
- -Chỉ một buổi sáng mà tôi nhận đến chục cuộc gọi, tất cả đều hỏi na ná nhau, anh cũng vậy chứ gì?
- -Vì vậy mà em tắt máy.
- Hương Giang nói khô khan:
- -Tôi không muốn trả lời những người tò mò, nhất là người luôn tìm cách hạ tôi.
- -Tôi muốn hạ em à? Nghĩ như vậy thật sao? Em nghĩ tôi thích thấy em thất bại à?
- -Con hơn vậy nữa, đọc bài báo đó nên anh gọi cho tôi phải không? Anh khoan khoái lắm phải không?
- -Tại sao tôi phải khoan khoái?
- -Cũng đúng thôi, anh và mẹ anh sẽ bảo nhau rằng tôi đi đêm có ngày gặp ma, như vậy chẳng phải tôi tự trả thù giúp anh sao?
- Khoa cau mặt:
- -Đừng nói chuỵên khó nghe như vậy, em nghĩ chúng tôi thù ghét em và thích thấy em thất bại chứ gì? thật là con nít. Vì vậy mà luôn nghi kỵ tôi chứ gì?
- Hương Giang nhìn thẳng mặt Khoa:
- -Anh xuống đây làm gì?
- -Tôi không nhỏ nhen đến mức chạy mấy chục cây số xuống đây, chỉ để nhìn em bị khủng hoảng. Đừng có nghi kỵ như vậy.
- -Tôi cũng nghĩ anh không rãnh đến mức làm việc đó, nhưng anh có chuyện gì vậy?
- Khoa hất mặt:
- -Tôi xuống để đưa em về thành phố, đừng có giải quyết vấn đề một cách ngu ngốc như vậy?
- Hương Giang nhíu mày:
- -Cái gì?
- -Em phải trở về, tiếp tục đóng cho xong bộ phim, và kiện cô ta, nếu em thật sự thấy oan ức.
- Anh cười khẩy nói thêm:
- -Và tất nhiên là phải có người làm chứng cho em, làm chứng một cách trung thực kìa.
- Hương Giang quay mặt nhìn ra ngoài cửa sổ:
- -Anh Tuấn cũng đã nói với tôi như vậy, anh ấy nói sẽ bảo vệ tôi đến cùng. Nhưng tôi không muốn sau vợ anh Tùng sẽ đến người yêu của anh Tuấn, một lần bị tên bắn thì tôi phải biết sợ những mũi tên khác có thể chỉa vào tôi.
- Cô quay lại nhìn Khoa, cái nhìn không nghi kỵ cũng không thân thiện:
- -Cám ơn anh đã xuống đây, nhưng tôi chỉ muốn yên thân thôi.
- Khoa có vẻ chú ý đến khía cạnh khác:
- -Em nói người yêu của thằng Tuấn là thế nào? Ai nữa vậy? Hai người lại bỏ nhau nữa à?
- Hương Giang nghiêm mặt:
- -Tại sao tôi phải thanh minh chuỵên của tôi, nói ra rồi có ai tin không?
- Khoa bước tới một bước, lắc mạnh tay cô:
- -Em phải nói cho rõ ràng, giữa hai người lại có chuyện gì? Nói thật đi.
- Hương Giang gỡ tay anh ra:
- -Tôi không thích thanh minh. Coi chừng mẹ anh lại nghĩ tôi muốn níu kéo, rồi lại có ác cảm với tôi nữa.
- Khoa lườm cô một cái:
- -Em đừng có đố kỵ mẹ tôi như vậy, thôi được, em không nói cũng không sao, tự tôi sẽ tìm hiểu, bây giờ nói về công việc của em đi.
- Hương Giang lắc đầu:
- -Tôi chán lắm rồi, chán tất cả mọi thứ, tôi sẽ bỏ tất cả về ở nhà như trước, mẹ tôi sẽ đền hợp đồng cho tôi, mẹ tôi không bỏ tôi đâu.
- -Khùng.
- -Có thể, nhưng tôi cũng không muốn làm ra vẻ tỉnh nữa.
- -Em thiếu bản lĩnh vậy sao? Vậy mà đòi làm ngôi sao. Em thành công nhờ tài năng chưa đủ đâu, mà còn phải có bản lĩnh nữa kìa.
- Anh ngừng lại, nhún vai:
- -Mới ngã một chút đã thấy đất trời sụp đổ, rồi bỏ cuộc một cách vô trách nhiệm, mẹ em phải theo lo cho em suốt đời chắc.
- Hương Giang bịt tai lại:
- -Làm ơn đừng nói nữa.
- Khoa chồm người tới gỡ tay cô ra:
- -Em phải nghe người khác khuyên, không được trốn tránh, mình làm thì mình phải có can đảm chịu chứ.
- -Nhưng tôi không hề làm chuỵên gì bậy, cứ nhất thiết người nào thích tôi thì tôi phải chịu cảnh ghen tuông vô lý vậy sao? Tôi chán làm người nổi tiếng rồi, bên cạnh vinh quang là gặp toàn chuỵên rủi ro, nếu là người bình thường thì không sao, còn tôi thì cả thành phố đều biết, sống thế làm sao chịu được chứ.
- Khoa điềm nhiên:
- -Không phải chỉ cả thành phố đâu, còn nhiều hơn vậy nữa kìa.
- Nghe câu đó, Hương Giang nhắm kín mắt như không dám nghĩ tới nữa.
- Khoa mặc kệ vẻ khốn khổ của cô, anh thản nhiên nói tiếp:
- -Em có hai cách giải quyết, cách khôn ngoan nhất là trở về thành phố, tiếp tục quay cho xong bộ phim, và kiện cô ta vì tội vu khống. Như vậy mới bảo vệ được danh dự của em.
- Thấy Hương Giang làm thinh, anh vẫn tiếp tục nói điềm nhiên:
- -Còn nếu muốn bị mang tiếng, để kéo lây cả mẹ em, thì em cứ ở đây, suốt ngày rúc trong phòng như con dế nhủi, càng lúc càng thấy mình hèn đi. Muốn vậy cũng không ai cấm.
- Hương Giang chợt ngẩng lên, nhìn Khoa chăm chú:
- -Anh xuống đây mà có hỏi ý dì Lam và chị Trâm không?
- Khoa gườm gườm nhìn cô:
- -Em đang nói chuyện với ai vậy? Một thằng bé ba tuổi hả?
- Hương Giang quay mặt ngó chỗ khác:
- -Anh tự ái, nhưng không nhìn lại mình, những gì anh làm từ trước giờ đều là do ý của dì Lam thôi.
- Khoa cười gằn:
- -Em nghe lời mẹ nên em nghĩ người khác cũng vậy chứ gì? Em bất mãn mẹ tôi, nhưng có bao giờ nghĩ ngược lại không? Nếu mẹ em không bắt buột, em có khăng khăng ly dị không?
- -Chứ không phải anh muốn vậy sao? Những ngày tôi đi đóng phim, cả nhà không ai nói đến tôi, mỗi lần về nhà thì lặng lẽ như cái bóng, nặng nề vô cùng, tôi cảm thấy mình như cái gai trong mắt mọi người, ở không nổi thì phải ly dị thôi.
- Khoa khẻ vuốt sóng mũi, cử chỉ như giấu đi thoáng bối rối và bất ngờ. Nhưng anh chỉ lặng thinh.
- Hương Giang cũng ngồi im. Cô tự hỏi sao mình lại lôi chuyện cũ ra nói lúc nầy, lúc mà cô đang gặp chuyện dầu sôi lửa bỏng nhất. bỗng nhiên cô thấy mình quá lố bịch. Thế là cô cũng ngồi im.
- Một lát sau Khoa lên tiếng:
- -Mấy chuyện đó sao lúc trước không nói?
- Hương Giang chợt đứng dậy, giọng dứt khoát:
- -Thôi đừng nhắc chuyện lúc trước nữa. Tối rồi đó, anh về đi, nếu về không kịp thì qua nhà dì Ba mà ở.
- -Giờ nầy về trên đó không kịp rồi, anh ở lại đây không được sao?
- -Không.
- Khoa hỏi thẳng:
- -Em sợ bị yếu đuối hay là sợ phải nghe kể tội?
- Hương Giang cũng trả lời thẳng:
- -Tôi sợ mẹ anh biết sẽ có chuyện xích mích với mẹ tôi.
- -Nói chuỵên giống con nít quá.
- Nói xong anh đứng dậy, bước qua mở tủ tìm một bộ đồ. Ngăn tủ dành cho anh lúc trước bây giờ vẫn còn nguyên. Khoa quay lại nhìn Hương Giang. Anh có cảm tưởng mình đang ở nhà, trong phòng riêng của hai vợ chồng như trước kia. Cảm giác đó thật quen thuộc và hạnh phúc.
- Bất giác anh đi lại gần phía Hương Giang, ghì cô vào người:
- -Anh không muốn mất em.
- Hương Giang mở to mắt ngạc nhiên. Nhưng đứng yên chứ không phản đối.
- Thốt nhiên trong đầu cô thoáng qua hình ảnh bà Lam và Bích Trâm. Thế là cô tỉnh táo lách người ra khỏi Khoa:
- -Anh có biết mình đang làm gì không? Đừng đứng ở đây mà nhìn về phía bên kia nữa. Trước kia có tôi thì anh cứ vương vấn chị Trâm. Bây giờ được chị Trâm rồi thì anh quay qua tiếc người cũ, phải xác định lại mình đi thôi.
- Nói xong cô đi ra ngoài. Nhưng đến cửa cô đứng lại, nói tiếp ý nghĩ cuối cùng:
- -Chị Trâm và dì Lam mới là người cùng gia đình với anh đó.
- Thấy Khoa chỉ đứng yên nhìn chứ không trả lời, cô nói tiếp:
- -Anh cứ ở phòng nầy, tối nay tôi qua phòng mẹ tôi.
- Cô khép cửa lại, và đi qua phòng bà Huệ. Cô thẩn thờ bước đến ngồi xuống giường, đầu óc ngập chìm trong những nỗi buồn xao xác. Thật lòng thì cô đang nghe lời Khoa. Ngày mai sẽ trở lên thành phố một mình. Chuyện đó không có gì đáng buồn. Nhưng chuyện riêng không giải quyết được thì cứ làm cô thấy buồn khổ.
Mùa Thu Xôn Xao Mùa Thu Xôn Xao - Hoàng Thu Dung Mùa Thu Xôn Xao