Nghịch cảnh là thước đo giá trị của một con người. Tôi trở nên mạnh mẽ hơn sau những khủng hoảng trong cuộc sống.

Lou Holtz

 
 
 
 
 
Tác giả: Quỳnh Dao
Thể loại: Tiểu Thuyết
Upload bìa: Azazel123
Số chương: 15
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 12
Cập nhật: 2021-01-29 22:22:35 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 17-18
7 -
- Nhưng rồi thứ bảy cuối tuần cũng đến, lòng Minh Thư không thể không xôn xao khi nghĩ đến việc tối nay Trung Hữu sẽ đến đón nàng và đây là lần đầu tiên nàng được tham dự một buổi party lớn trong một môi trường chỉ toàn tài tử giai nhân. Trung Hữu hẹn đến đón Minh Thư vào lúc bảy giờ và sáu giờ nàng bắt đầu chuẩn bị để đi dự buổi tiệc đầu tiên của đời mình, hứa hẹn có rất nhiều điều vui và những điều có thể khiến cho nàng mở rộng tầm mắt. Minh Thư trang điểm thật nhanh và mặc chiếc ***rée mà Trung Hữu đã mua tặng cho nàng hôm nọ. Chiếc áo bó sát người làm lộ chiếc eo thon và những đường cong gợi cảm của một nhan sắc đang lúc mở bừng ra như cánh hoa hàm tiếu dưới mặt trời. Nàng đeo chiếc sâu chuỗi ngọc cùng màu, cảm thấy mình lộng lẫy chẳng khác gì một nàng công chúa, đôi giày và chiếc ví thanh nhã cùng màu mang lại cho vẻ ngoài của nàng một sự hoàn hảo nhất.Đúng bảy giờ,Trung Hữu đến đón Minh Thư. Dù đã từng nhìn nàng thử chiếc áo này trong tiệm nhưng hôm nay chàng vẫn đứng lặng người ra trước sắc đẹp quá rực rỡ của nàng.
- Anh chưa bao giờ trông thấy Minh Thư của anh trang điểm! Hôm nay em xuất hiện thế này trước mắt mọi người,chắc là sẽ có nhiều chàng ngơ ngẩn vì em.- Chàng mở cửa xe cho nàng bước vào với thái độ rất là trân trọng.
- Chao ôi,anh Trung Hữu,anh làm gì vậy?- Nàng nói rồi bật cười - Em không thích người ta chiêu đãi em như vậy, hơn nữa em với anh thì thân với nhau quá rồi.
- Làm đàn ông là phải ga lăng một chút chứ! - Chàng nói,cho xe chạy về phía trước, hòa vào giòng người của thành phố trở nên chật như nêm. Chàng liếc nhìn nàng rồi nói tiếp - Em trang điểm lên nhìn lộng lẫy quá! Sao trước đây em không trang điểm hở Minh Thư? Em không bao giờ đụng đến những đồ trang điểm mà anh Quân Vũ đã mua cho em. Hôm nọ khi đi khiêu vũ với Quân Vũ, anh ấy nhắc nhở em thì em mới trang điểm qua loa cho anh ấy vui lòng.
- Em đi khiêu vũ với anh ta à? Lúc nào vậy?- Trung Hữu hỏi mà lòng cảm thấy ghen tuông.
- Mới cách đây một tuần. Em biết parrty nào cũng có tiết mục khiêu vũ mà em thì lại không biết nhảy nên em đã nói anh Quân Vũ dạy cho em.
- Sao em không nói cho anh biết để anh tập cho em cẩn thận hơn?
- Em chỉ cần biết những bước căn bản để cho anh khỏi mất mặt là được rồi! Minh Thư cười xòa.
- Tối hôm nay anh cam đoan em sẽ là người đẹp nhất.
- Anh nói thật vì em là bạn thân của anh?
- Đời nào? Anh chỉ nói theo cái nhìn chân thật của mình thôi.Những người phụ nữ dự party hôm nay anh đều quen mặt, không có người nào nổi bật bằng em cả!
- Huệ Trinh có dự buổi party này chứ?Em rất muốn biết mặt cô ta.
- Chao ôi, cô ta qua lại với anh Quân Vũ của em bấy lâu nay mà em không biết mặt à?
- Cô ta đến vào cuối tuần, những ngày đó thì em đi thư viện hay ở trong phòng ôn bài. Vả lại sau khi luyện đàn cho anh Quân Vũ thì Huệ Trinh cùng anh ấy biến đi ngay thường là ra ngoài với nhau đến tối mịt mới về cho nên đến bây giờ em vẫn chưa biết mặt chị ấy, chỉ thấy thoang thoáng chị ấy từ xa.- Huệ Trinh rất đẹp nhưng không đẹp bằng Minh Thư của anh đâu! - Trung Hữu nói và nhoẻn miệng cười - Anh nói thật đấy chứ không phải nịnh đâu nhé! Tối hôm nay cô ta không xuất hiện ở buổi party này vì hầu hết những người tham gia đều làm việc trong ngành điện ảnh.- Thế chị Lệ Hằng có tới chứ?
- Chị Lệ Hằng là cây đinh của buổi dạ tiệc này vì cô ấy là một nữ tài tử đang lên.Cô ta cũng thân với anh Quân Vũ của em lắm phải không?
- Rất là thân thiết! Nhưng em chưa biết mặt. Chắc anh quen thân với chị ấy lắm hả?
- Anh đã từng đạo diễn một bộ phim mà cô ấy thủ vai chánh, đương nhiên là phải quen thân với cô ta rồi. Lệ Hằng là một cô gái vừa xinh đẹp vừa đáng yêu. Cái ông anh Quân Vũ của em...sao anh ấy tốt số quá nhỉ, lúc nào cũng được các người đẹp vây quanh!
- Không phải chỉ hai cô nàng đó đâu anh à, còn rất nhiều mà em không biết hết. Nhưng anh Quân Vũ đang rối rắm không biết phải tính sao khi ba chị Huệ Trinh đã nói một câu đại loại như sau: "Con gái tôi đã chờ cậu mười mất năm rồi, cậu còn muốn nó chờ cậu đến bao giờ nữa?"
- Thế rồi anh ấy nói thế nào?
- Anh ấy trả lời cần thời gian để suy nghĩ cho chín chắn. Nhưng em biết trước sau gì họ cũng cưới nhau. Họ đã giận nhau bao nhiêu lần rồi cuối cùng cũng làm hòa. Bây giờ ba chị ấy đã nói ra miệng như thế thì anh Quân Vũ làm thế nào từ chối cho được.
"Mình mong cho hắn ta đừng từ chối ", Trung Hữu nhủ thầm,"Mình mong cho hắn cưới Huệ Trinh càng sớm càng tốt để mình khỏi lo âu." Ngay lúc đó, tiếng nói của Minh Thư lại cất lên:
- Lát nữa gặp lại chị Lệ Hằng, anh đừng nói cho chị ấy biết em là em kết nghĩa của anh Quân Vũ nhé!
- Sao vậy?
- Em muốn giữ bí mật để chị ấy khám phá ra, chị ấy sẽ lấy làm kinh ngạc.
- Hôm nay có em đi bên cạnh,anh rất là hãnh diện.
- Anh nghĩ vậy à?Đâu có ai biết em là ai, vả lại em cũng chẳng phải là người nổi tiếng.- Chỉ cần em đi với anh là em đã nổi tiếng rồi. Sau buổi dạ tiệc này, người ta sẽ đồn đãi đạo diễn Trung Hữu có một cô bạn gái đẹp tuyệt vời.- Em không thích anh giới thiệu với họ em là bạn gái của anh đâu!
- Anh sẽ không nói gì hết nhưng họ sẽ tự suy nghĩ như thế. Bất cứ cặp nào xuất hiện trong buổi party này thì đều được hiểu ngầm là bồ bịch của nhau. Bởi vì người ta không bao giờ dẫn em gáic hay bạn bè đến những buổi party tình tứ thế này.Nghe Trung Hữu nói thế, Minh Thư chỉ còn cắn môi yên lặng. Nhưng không biết tại sao ngay khi nàng ngồi bên cạnh chàng, lòng nàng vẫn không ngừng nghĩ tới Quân Vũ.- Tối hôm đó không khí trong đài truyền hình Đài Bắc thật là náo nhiệt. Buổi party được tổ chức ở một trong những hội trường lớn nhất của họ. Trước mặt là sân khấu được trang hoàng lộng lẫy, tối hôm nay sẽ có nhiều giọng ca nổi tiếng giúp vui cho buổi tiệc này nhưng không có Huệ Trinh.Trung Hữu liếc nhìn vào danh sách ca sĩ tham gia rồi nói nhỏ:
- Chắc cô ta đang buồn vì chờ đợi câu trả lời của anh Quân Vũ của em cho nên chẳng còn tinh thần để mà đi đâu nữa.Vì thời gian còn tương đối sớm nên Trung Hữu dẫn Minh Thư đi một vòng cho biết. Có nơi dành riêng cho việc thu âm, có nơi thiết kế dành riêng cho phần tin tức hay kịch nghệ, cũng có nơi rộng lớn hơn, giống như quy mô của một hí viện thu nhỏ dành cho những buổi đại nhạc hội thu hình. Đi một vòng như thế Minh Thư mới mở rộng tầm mắt và cảm thấy Trung Hữu sao tài ba quá đỗi. Chàng còn rất trẻ mà đã được đề cử vào cương vị phó giám đốc của đài truyền hình, trong tương lai, khi tích lũy được nhiều kinh nghiệm trong nghề, có lẽ Trung Hữu còn vươn cao hơn nữa.
Hai người đi viếng các nơi rồi trở về với buổi party lúc này đang nhộn nhịp hẳn lên khi mà những gương mặt nổi tiếng trong lãnh vực điện ảnh và truyền hình đều xuất hiện đầy đủ.Trung Hữu đi đến đâu ai nấy cũng đều tay bắt mặt mừng và tỏ vẻ rất nể trọng chàng và điều này cho Minh Thư biết là vị trí của chàng ở đây không phải nhỏ. Chàng giới thiệu Minh Thư với mọi người và mỗi lần như thế bạn bè hoặc đồng nghiệp của Trung Hữu lại thốt lên một câu:- Chao ôi! Anh chàng này sáng mắt thật. Anh tìm đâu ra một cô bạn gái xinh đẹp tuyệt trần như vậy!
Và mỗi lần như thế Minh Thư lại đỏ mặt lên và nét e thẹn ấy lại khiến cho sắc đẹp của nàng tăng lên gấp bội. Nhờ tham dự đêm party này mà Minh Thư có dịp biết mặt tất cả các đạo diễn cũng như tài tử nổi tiếng của nganh điện ảnh lẫn truyền hình. Lúc đầu Minh Thư bở ngỡ nhưng càng lúc nàng cảm thấy tự tin khi thấy hầu hết mọi người đều hết sức quý trọng và ca tụng nàng. Một đạo diễn đàn anh của Trung Hữu đã đặt tờ danh thiếp của mình vào tay Minh Thư và kèm theo một câu:
- Tôi đang chuẩn bị quay một bộ phim được dàn dựng rất công phu và khá tốn kém. Vai nữ chính còn đang bỏ trống vì chưa tìm ra người thích hợp, nếu cô Minh Thư đây có nhã ý hợp tác với chúng tôi thì hãy báo ngay cho chúng tôi một tiếng. Gương mặt cũng như vóc dáng của Minh Thư rất thích hợp với nhân vật chính này, không phải nói quá lời chứ cũng như là " đo ni đóng giầy "vậy. Cho nên nếu cô bằng lòng tham gia thì xác suất thành công rất lớn.- Nhưng em chưa biết gì về đạo diễn cả!
- Chao ôi! Đâu phải bất cứ tài tử nào cũng phải học qua trường điện ảnh. Có những người đến với điện ảnh rất tình cờ mà còn thành công hơn những người đã học qua những trường lớp chuyên môn!
- Và đó không phải là lời mời duy nhất mà Minh Thư nhận được. Đa số những đạo diễn gặp nàng đều có những lời mời mọc tương tự. Thấy thế,Trung Hữu nói nhỏ vào tai Minh Thư:
- Đã tin lời anh chưa? Em đi đến đâu thì sáng rực lên đến đó. Nhưng anh đâu để họ phỗng tay trên như vậy. Nếu em mà có đóng phim đi nữa thì bộ phim đó cũng sẽ do anh đạo diễn. Anh đời nào lại để họ cướp đi cô bạn xinh đẹp của mình.
Ngay cả Lệ Hằng cây đinh của buổi dạ tiệc, khi nhìn thấy Minh Thư đi bên cạnh Trung Hữu cũng phải tấm tắc ngợi khen:- Chao ôi, anh Trung Hữu! Bạn gái của anh là người nổi bật nhất đêm nay!Minh Thư định lên tiếng đính chánh thì Lệ Hằng đã quay qua bắt tay, mặt mừng với người bên cạnh "Cô ta rất xinh mà tình tình rất phóng khoáng, khác hẳn với Huệ Trinh!", đó là nhận xét của Minh Thư khi đầu tiên gặp cô tài tử nổi tiếng này.
Những hòa nhoáng, náo nhiệt của buổi dạ tiệc, lời khen ngợi của những người nổi tiếng, ánh đèn màu, rượu sâm banh và những bước khiêu vũ thần tiên của một đêm dạ vũ tuyệt vời đã khiến cho trái tim của cô gái trẻ tràn ngập niềm vui và hạnh phúc. Lần đầu tiên trong cuộc đời, nàng trải qua một đêm tưng bừng đến thế. Nàng có cảm giác buổi party này được tổ chức riêng cho nàng, ột cô gái mới bước vào lứa tuổi mười tám, lứa tuổi của tình yêu và mộng mơ.
Khi Trung Hữu đưa Minh Thư về nhà thì hai giờ khuya.Nàng mở cửa bước vào trong,trái tim chợt đập mạnh lên vì mừng vui khi thấy trong phòng Quân Vũ, ngọn đèn lờ mờ thắp sáng.
- "Anh ấy đã về rồi!", nàng muốn kêu lên một tiếng vui mừng mà không dám vì sợ phá hỏng giấc ngủ của chàng. "Anh ấy đã về sớm hơn dự định.Mình tưởng là đến thứ ba tuần sau anh ấy mới về."
Nàng bước vào phòng chàng mà không dám gọi khi thấy chàng nằm nghiêng, mặt quay vào phía trong."Có lẽ là anh ấy đang ngủ, sau một chuyến bay dài, anh ấy chắc là mệt lắm!" Nàng nói sửa lại chiếc chăn cho chàng rồi quay ra. Nhưng đi chưa được mấy bước, nàng đã nghe một tiếng thở dài. Nàng ngạc nhiên quay vào và hỏi nhỏ:- Anh Quân Vũ, anh chưa ngủ phải không?- Không có tiếng trả lời!
- Anh Quân Vũ, anh giận em hả?- Vẫn là im lặng! Nhưng nàng thấy bàn tay gối dưới đầu của chàng run lên,rõ ràng là chàng biết nàng về nhưng giận nàng nên không thèm đáp lại.
- Anh Quân Vũ,em xin lỗi anh vì đã về khuya như thế nhưng buổi party của đài truyền hình kéo dài đến hai giờ mới dứt.
Chàng vẫn không nói,không rằng cho dù những giọt lệ của nàng đang chực trào ra. Cô gái nhỏ ngồi xuống mép giường, hai bàn tay ôm lấy mặt và bắt đầu khóc thút thít.
- Anh Quân Vũ! - Nàng vừa khóc vừa lay cánh tay chàng - Nếu anh có ghét em thì mắng em đi, đừng có im lặng như vậy, em thật là khổ lắm...Em đã ôn xong bài vở rồi mới đi với anh Trung Hữu đến đó...anh Quân Vũ, anh đừng có giận em có được không?
Chàng vẫn không nói lời nào. Nàng đau khổ bước ra với nước mắt tuôn tràn trên má, trong lòng nàng đang đau như cắt khi bị anh Quân Vũ của nàng hiểu lầm."Chắc anh ấy nghĩ là mình biếng nhác, thừa lúc anh ấy đi vắng không chịu học hàng cứ lo rong chơi. Và rồi có lẽ anh ấy nghĩ mình là một đứa con gái hư hỏng, đi chơi đến hai giờ sáng mới chịu về nhà!" Nhưng khi nàng vừa bước ra khỏi phòng thì một giọng buồn bã vang lên:
- Sao em không đi tới sáng luôn đi...party vui quá phải không... cho nên em đã quên đường về?
- Một niềm vui òa vỡ trong trái tim của Minh Thư mặc dù là nàng đang bị mắng.
- Anh chịu nói với em rồi hả? Anh hết giận em rồi phải không?- Nàng hỏi và lay cánh tay chàng. Chàng quay mặt lại và nàng lập tức sà vào lòng chàng mà khóc.
- Mai mốt em sẽ không đi đâu hết...- Giọng nàng vang lên thổn thức -....em hứa với anh đây là lần cuối cùng...
Chàng có vẻ nguôi giận nhưng rồi khi nhận ra bộ dạ phục lạ mà nàng đang khoác trên người cùng xâu chuỗi ngọc mà nàng đeo trên cổ, giọng chàng lại trở nên cay đắng:
- Em tự tiện nhận quà của hắn? Anh Quân Vũ của em không sắm sửa đầy đủ cho em?- Giọng chàng vừa trách mắng vừa như hất hủi khiến nàng bật khóc lên lần nữa.
- Anh ấy năn nỉ em...em chỉ nhận một lần này thôi...em sẽ không bao giờ nhận quà của bất cứ ai nữa...trừ khi nào anh đồng ý cho em nhận.
Nước mắt nàng tuôn rơi thấm ướt ngực áo của chàng. Nổi giận hờn trong lòng của chàng đã từ từ dịu lại.- Thay ngay chiếc áo dạ hội ấy ra!- Chàng nói như ra lệnh - Đi rửa mặt mũi cho tỉnh người đi rồi hãy nói chuyện với anh!
Nàng ngoan ngoãn làm theo lời chàng và bước ra khỏi phòng. Chàng nhìn theo nàng, cảm thấy mình bất công quá đỗi. Chàng thì có thể đi với bất cứ ai còn nàng thì đi với một người bạn mà chàng cũng không cho. Thực ra thì bình thường chàng sẽ không khắt khe với nàng như vậy nhưng hôm nay là một trường hợp ngoại lệ.Minh Thư đã thay áo và lau sạch nước mắt. Nàng trở lại phòng Quân Vũ, ngồi xuống mép giường, không dám nhìn chàng vì nàng cảm thấy mình có lỗi.
- Hãy quay lại nhìn anh!- Giọng chàng đã dịu lại rất nhiều - Rồi anh sẽ nói cho em biết tại sao anh giận em!
Nàng quay lại nhìn chàng, xúc động khi được nghe lại giọng nói ấy, hạnh phúc khi được nhìn ngắm lại gương mặt ấy và bất giác nàng ngã vào lòng chàng và nói một cách nghẹn ngào:
- Anh Quân Vũ, anh không biết chứ mỗi ngày em đều rất nhớ anh...
- Anh cũng rất nhớ em, Minh Thư!- Giọng chàng trở nên ngọt ngào như trước khiến cho trái tim của người con gái ấm dần lên - Cho nên anh mới cố gắng giải quyết mọi công việc cho nhanh chóng để có thể về sớm vài ngày. Anh đã cố ý về ngay ngày sinh nhật của em cho em vui, nhưng khi anh về thì em đã đi rồi. Anh về đây vào lúc tám giờ tối và đã đợi em cho đến bây giờ, em hiểu tại sao anh giận em rồi chứ?
Lòng nàng òa vỡ ra trong một niềm vui không bút mực nào tả xiết khi nghe những lời ngọt ngào mà chàng đã thủ thỉ với mình."Anh ấy thương mình tới vậy! Anh ấy nghĩ đến mình tới vậy! Chao ôi,mình là người hạnh phúc nhất thế gian này!"
Quân Vũ lau những ngấn lệ còn sót lại trên má của Minh Thư và khẽ bảo:em>
- Nhắm mắt lại đi,cô bé mít ướt của anh! Bao giờ anh bảo mở mắt ra thì mới được mở nghe chưa!
- Nàng ngoan ngoãn làm theo lời chàng mà trái tim đập mạnh.
- Em mở mắt ra được rồi! - Giọng chàng dịu dàng cất lên bên tai nàng.
- Chao ôi,quà của em hả?- Nàng reo lên khi thấy chàng đặt vào tay mình một hộp quà được gói giấy hoa xinh xắn.
- Quà sinh nhật của em, anh đã chọn từ của hàng đẹp nhất của Paris. Anh đã đi suốt một đoạn đường dài để mang nó về nhưng đợi mãi mà không có người nhận cho nên anh rất buồn....và cuối cùng...mới giận em.
- Ôi, anh Quân Vũ! - Lồng ngực của người con gái phập phồng vì xúc động - Em không biết là anh thương em như vậy...cũng không biết là anh tốt với em như vậy...- Nàng nói rồi cúi xuống hôn như mưa trên khuôn mặt của chàng. Toàn thân chàng rung động khi đón nhận trận mưa hôn ngọt ngào đó. Chàng cố trấn tĩnh lòng mình và khẽ bảo:
- Em mở ra xem đi, và nói cho anh biết em có thích món quà này không!
Minh Thư mở những lần giấy hoa và rồi trước mắt nàng hiện ra một chiếc áo ***rée màu tím nhạt trông thật là lộng lẫy, bên cạnh là một hộp nữ trang với một chuỗi ngọc tím cùng màu.
- Chiếc áo thật là tuyệt vời!- Nàng thốt lên trong hạnh phúc - Chưa mặc vào nhưng em đã biết nó hợp với em rồi. Anh Quân Vũ, anh hay thật đó! Em không nói mà anh cũng biết hôm nay là ngày sinh nhật của em.- Nếu anh không biết hôm nay là ngày sinh nhật của em thì anh không phải là anh của em nữa rồi!
- Anh có muốn em mặc ngay cho anh xem không?- Nàng nhìn chàng khẽ hỏi.
- Để ngày mai rồi hãy mặc cho anh xem! Lúc nãy em khóc đỏ cả mắt rồi. Anh muốn em mặc cho anh ngắm trong lúc em tươi tỉnh nhất. Bây giờ em về phòng nghĩ đi. Ngày mai nếu Huệ Trinh có thể xoay sở đủ vé thì chúng ta sẽ cùng đi xem nhạc kịch với nhau.- "Huệ Trinh ", hai tiếng này của chàng thốt lên khiến cho niềm vui trong trái tim nàng như lịm tắt. "Anh ấy vừa về là nhắc đến Huệ Trinh rồi,cô nàng biết anh ấy về sớm vậy sao?"
- Chị ấy đã gọi đến cho anh à? Sao chị ấy biết là hôm nay anh về? - Nàng dò hỏi.
- Huệ Trinh nói nhớ anh nên gọi thử chứ không hy vọng là sẽ gặp. Bởi vì khi sang Pháp anh cũng có nói rõ cho nàng biết là khi nào anh sẽ trở về. Huệ Trinh có hai vé đi xem nhạc kịch ngày mai và mời anh đi nhưng anh muốn em đi cùng nên bảo cô ấy lấy thêm vé nữa. Hình như vé đã bán sạch cả rồi nên Huệ Trinh phải hỏi vé nơi ban tổ chức vì nàng quen thân với họ.
- Nếu chị ấy không lấy được vé cho em thì anh có đi không?
Chàng lắc đầu: - Chắc là anh không đi! Anh bỏ em ở nhà một mình cả tuần nay rồi, bây giờ mới về, không thể bỏ em mà đi được nữa. Vả lại đi xem nhạc kịch cũng rất thú vị cho nên anh cũng muốn em đi cùng.
Lời chàng nói khiến cho trái tim nàng ấm lại.Tối hôm đó Minh Thư đã ngủ một giấc thật ngon. Chàng đã trở về sau một tuần xa cách mà còn làm nhiều điều khiến cho nàng thấy tình cảm của chàng dành cho nàng mỗi ngày một khắng khít hơn."Anh ấy yêu thương mình hơn cả Huệ Trinh...", trái tim của cô bé mười tám tuổi bắt đầu bay bổng trên mây,"..... anh ấy nói nếu không có mình.... anh ấy sẽ không đi với cô ta ".
Khoảng mười hai giờ trưa hôm sau,Huệ Trinh gọi đến,báo cho Quân Vũ biết là nàng đã lấy thêm được vé cho Minh Thư. Giọng Quân Vũ vang lên vui mừng khiến cho Huệ Trinh càng tức tối hơn.
"Anh Quân Vũ lúc nào cũng nghĩ đến con bé Minh Thư ấy và càng lúc càng ưu ái nó ra mặt! Mình không tin đó là tình cảm anh em mặc dù anh ấy đã nhiều điều xác nhận với mình như vậy. Hôm nay mình chấp nhận cho nó đi cũng chỉ vì không làm thế, anh ấy sẽ không ình là nhỏ nhặt. Vả lại,mình cũng muốn biết con bé ấy ra sao mà lại khiến cho anh Quân Vũ yêu thương và chiều chuộng nó như vậy." Tự nhủ lòng như thế. Huệ Trinh chọn trong tủ áo chiếc áo lộng lẫy nhất mà nàng ưa thích. Nàng muốn xuất hiện trước mắt người con gái mà nàng chưa biết mặt kia dưới một bề ngoài thật là nổi bật khiến cho cô ta phải cúi đầu mà ngưỡng phục mà nàng cũng muốn cho cô ta biết chỉ có nàng mới xứng đáng với Quân Vũ mà thôi.
Trong lúc Huệ Trinh đang chuẩn bị cho buổi tối mà nàng nghĩ là quan trọng này thì ở nhà Quân Vũ, lòng Minh Thư cũng đang rộn ràng lên khi biết tối nay nàng được ra ngoài với chàng và và được mặc chiếc áo mà chàng mới mua để tặng cho nàng làm quà sinh nhật."Anh thích tối nay em mặc chiếc áo đó để đi xem ca kịch với anh ", chàng đã dặn dò nàng như vậy và quay vào phòng để làm việc ngay vì hình như sau chuyến đi Pháp này, chàng có nhiều vấn đề cần giải quyết. Minh Thư đã hoàn tất việc nhà và cũng đã ôn tập xong bài vở nên buổi chiều đó nàng cảm thấy thảnh thơi. Ở trong phòng, nàng ướm thử chiếc ***rée màu tím nhạt vào người và đeo xâu chuỗi ngọc cùng màu lên cổ. Dù chưa trang điểm nhưng hình ảnh phản chiếu trong gương cũng đã làm cho trái tim nàng đập rộn ràng lên vì xúc động và vui sướng. Chiếc áo ôm sát thân hình thon thả của nàng, chất vải óng ả và mềm rủ như tơ tạo cho nàng một vẻ đẹp thanh thoát giống như một vầng mây tím. Xâu chuỗi ngọc màu tím nhạt càng làm tôn thêm sự quý phái và đài các của nhan sắc vốn đã sực rỡ của nàng.Trong cuộc đời Minh Thư, nàng chưa bao giờ thấy mình đẹp như thế cả. Minh Thư ngồi trước gương và trang điểm cẩn thận hơn những lần trước. Nàng muốn hôm nay được xuất hiện cạnh Quân Vũ với một sắc đẹp lộng lẫy nhất vì nàng yêu thương chàng và muốn chàng được hãng diện với mọi người. Vả lại đây là chiếc áo mà chàng mua từ Paris về để tặng nàng trong ngày sinh nhật, nàng phải trang điểm cho thật đẹp để xứng với nó, xứng với cái công mà chàng đã bỏ ra khi lựa chọn món quà này. Nước da mịn màng của Minh Thư rất hợp với màu phấn hồng mà Quân Vũ đã mua cho nàng, nàng kẽ mắt đậm hơn một chút và dùng mascara để làm nổi bật hàng mi cong vút. Hôm nay nàng chọn son màu anh đào thay vì màu hồng nhạt như mọi khi để làm tăng thêm nét quyến rũ của làn môi vốn đã mộng ướt của nàng. Nếu những lần đứng trước gương, nàng thấy mình mang vẻ đẹp ngây thơ như cô bé mười bảy tuổi thì lần này với cách trang điểm sắc sảo,nàng trở thành hiện thân của một sắc đẹp chín muồi của một thiếu nữ đã bước qua sinh nhật thứ mười tám của mình. Nàng muốn dành cho người mình yêu một ngạc nhiên để chàng phải kinh ngạc khi khám phá ra mỗi ngày nàng lại xuất hiện trước mặt chàng với một hình thức hoàn toàn khác trước. Bình thường, Minh Thư không bao giờ dùng nước hoa nhưng hôm nay nhìn lại mình trong gương với một sắc đẹp lộng lẫy bất ngờ như vậy, Minh Thư thoa thêm một chút nước hoa của Dior mà Quân Vũ đã mua cho nàng lâu rồi nhưng chưa lần nào nàng đụng tới.
Tối hôm đó khi Quân Vũ đến gõ cửa phòng Minh Thư,chàng sửng sờ đến nỗi không thốt ra lời. Đây không phải cô bé đã có lần đuổi theo chàng dưới trăng cũng không phải cô bé có lần đã ngủ quên trong phòng chàng đến sáng, không phải là người đã khóc nức nở hôm qua trước mặt chàng sau khi đi dự lễ party ở một nơi mà chàng không muốn cho nàng đến dự... mà là một người hoàn toàn khác, một nhan sắc diễm lệ và hoàn mỹ đến nỗi nếu như chàng không nhận ra điều này thì chàng sẽ là tên đàn ông ngu ngốc nhất trên cõi đời này. Dù đã bị nàng làm cho ngất ngây như vậy nhưng chàng vẫn cố giữ một vẻ bình thản và từ tốn nói:
- Chúng ta đi thôi,sắp đến giờ rồi.
Minh Thư thất vọng và rồi tủi thân,nàng đã cố gắng hết sức để xuất hiện trước mặt chàng với một bề ngoài tuyệt vời như vậy mà chàng vẫn làm ngơ như không hề hay biết tất cả những cố gắng của nàng. Nàng đi bên cạnh chàng nhưng lặng lẽ không nói gì cả để rồi chàng phải quay qua:
- Em sao rồi? Đi xem nhạc kịch với anh mà lại không vui sao?
Lòng nàng rưng rưng, đôi mắt long lanh như sắp tuôn trào giọt lệ, giọng buồn bã, nàng nói nhỏ:
- Em đã cố gắng trang điểm cho thật đẹp để xứng đáng với chiếc áo mà anh đã tặng...còn anh thì thậm chí không muốn nhìn...cũng không thèm khen em một lời nào cả!
- 18 -
Câu nói của nàng khiến chàng cầm lòng không được. Chàng dừng lại,quay sang nàng và ôm nàng vào lòng, dỗ dành:
- Ai nói là anh không nhìn...ai nói là anh không khen em? - Chàng thủ thỉ và nâng gương mặt nàng lên và rồi cảm thấy lòng mình ngây ngất trước cái nhan sắc quá tuyệt vời ấy, khi thân hình mềm mại và vô cùng quyến rũ kia đang run lên trong tay chàng với một chút giận hờn. Mùi nước hoa thơm ngát từ nàng khiến cho lòng chàng như muốn chết ngất trong khi nỗi đam mê từ chàng dường như không thể nào kềm chế được nhưng rồi chàng buông nàng ra và khẽ nói:
- Hôm nay Minh Thư của anh sao lại hay giận hờn như vậy? Dù anh không nói nhưng em cũng phải hiểu là mình rất đẹp!
- Điều quan trọng là anh nhìn em có đẹp hay không, em làm sao có thể tự cho là mình đẹp chứ?
- Em rất đẹp, cô bé của anh ơi! Em mười tám rồi mà còn trẻ con như vậy. Bắt anh khen ra miệng thì mới chịu hay sao?
- Em thích được anh khen?- Nàng xấu hổ úp mặt vào lòng ngực chàng - Anh không biết chứ khi được anh khen, cả tuần sau trong lòng em vẫn còn thấy vui!
- Vậy ư,cô bé? - Chàng cảm động nói - Anh xin lỗi em, anh không biết lời khen của anh lại quan trọng đối với em như vậy!
- Chàng lùi lại mấy bước để ngắm nàng rồi mỉm cười khẽ nói:
- Trông em thật là tuyệt vời! Anh cam đoan trong những người đến xem buổi nhạc kịch hôm nay sẽ không có ai xinh đẹp bằng Minh Thư của anh!
Nàng mỉm cười và lập tức quên hết tất cả dỗi hờn ban nãy. Ngồi trên xe, nàng sẽ nhắm mắt, tâm hồn như bay bỗng và một ý nghĩ đã nảy sinh khiến cho trái tim nàng rộn ràng lên: "Quân Vũ nói thế nghĩa là anh ấy muốn ình hiểu ngầm cả Huệ Trinh cũng không thể sánh bằng mình!"
Vở nhạc kịch được tổ chức ở một hí viện lớn nên khán giả đến xem ai cũng ăn mặc rất là sang trọng. Huệ Trinh chờ Quân Vũ ở phòng đợi riêng của hí viện. Là một ca sĩ nổi tiếng, nàng được ban tổ chức vở nhạc kịch này ưu đãi mọi thứ vì họ rất muốn Huệ Trinh nhận vai chính trong vở ca kịch sắp tới của mình. Khi Quân Vũ và Minh Thư xuất hiện thì không phải chỉ những khán giả đứng ngoài chú mục vào chàng và nàng vì họ quá đẹp đôi mà ngay khi họ bước vào phòng đợi, Huệ Trinh cũng kinh ngạc vì không ngờ Minh Thư lại có sắc đẹp lộng lẫy đến dường ấy. Sự ghen tuông bùng dậy trong lòng Huệ Trinh nhưng nàng cố trấn áp vì sợ bất cứ hàng vi khiếm nhã nào của nàng cũng sẽ khiến cho Quân Vũ xem thường.
Giả vờ nở nụ cười thật tươi, nàng tiến đến bên cạnh hai người và nói bằng giọng đon đả:
- Ồ,hai người tới thật đúng lúc! Cũng sắp đến giờ vào rạp rồi! - Và quay sang Minh Thư, nàng khen ngợi không tiếc lời - Chị không ngờ anh Quân Vũ lại có một người em kết nghĩa xinh đẹp đến thế này. Đáng lẽ anh ấy phải cho hai chị em mình làm quen với nhau từ trước.
- Chị Huệ Trinh, chị cũng xinh đẹp quá - Minh Thư khen một cách chân thành - Em ước gì được quen chị trước đây để chị có thể dạy đàn cho em. Có những lúc ngồi học bài trong phòng, em nghe tiếng đàn của chị vẳng tới mà tâm hồn em giống như bay bổng!
- Vậy ư? Nếu em muốn học đàn thì chị sẳn sàng. Đàn dương cầm cũng không khó gì mấy, chỉ năng luyện tập là được!
Huệ Trinh trao đổi với Minh Thư thêm mấy câu khách sáo rồi cả ba theo lối riêng cùng vào rạp. Chỗ ngồi của họ là chỗ ngồi lý tưởng nhất vì lúc nào Huệ Trinh cũng được ban tổ chức dành cho những vé mời ưu ái. Minh Thư ngồi bên Quân Vũ hỏi về hình thức nhạc kịch mà nàng chưa từng xem lần nào. Quân Vũ giải thích cặn kẽ cho nàng rằng đây là một hình thức nghệ thuật rất thịnh hành, người diễn viên ngoài tài diễn xuất còn phải có giọng ca hay vì họ không nói mà sẽ hát từ đầu đến cuối.
- Cũng như chị Huệ Trinh của em vậy! - Chàng nói thêm - Phải có một giọng ca hay như Huệ Trinh thì mới có thể thành công trong lĩnh vực này nhưng mà....- Chàng nói đến đó rồi quay sang nàng -...Huệ Trinh à,hình như em đã từ chối không nhận vai chính trong vở nhạc kịch này phải không?
- Câu hỏi hàm ý khen ngợi của Quân Vũ khiến Huệ Trinh dịu lại:
- Em bận chuẩn bị DVD mới không có thời gian nhận vai dù em rất muốn thử sức trong lĩnh vực này. Nói cho cùng thì ca nhạc mới là cái mà em dốc hết tâm sức của mình vào nên phải xem đó là lĩnh vực ưu tiên.
- Và rồi từ lúc đó cho đến lúc vở kịch mở màn, Quân Vũ quay sang ân cần trò chuyện cùng Huệ Trinh cho nên lòng nàng mới thấy vui trở lại. Nhưng khi vở kịch bắt đầu, tâm hồn Huệ Trinh như để đâu đâu "Bây giờ thì mình mới biết tại sao anh Quân Vũ lại chiều con bé này đến như vậy. Nó trẻ trung và đẹp đến mê hồn, lại ngày đêm ở bên Quân Vũ, làm sao anh ấy không động lòng cho được. Anh ấy nói với mình anh ấy chỉ xem như là em gái nhưng mình không tin. Nhìn cách nó ăn mặc, trang sức, mình cũng thừa biết anh ấy đã bỏ ra biết bao nhiêu tiền bạc vì nó. Đó là những thứ thời trang cao cấp mà ca sĩ hay tài tử, minh tinh mới có thể rớ vào, đâu phải những người thường ai muốn có là có được. Đã chăm sóc cho nó như vậy mà lúc nào ngoài miệng anh ấy cũng nói chỉ xem nó là em kết nghĩa.Nó bỏ đi một cái là anh ấy quýnh quáng lên,phải chạy đi tìm khắp nơi và quên hẳn cái hẹn với mình. Bây giờ thì xem nhạc kịch cũng dẫn nó theo, mình không biết trong tương lai còn xẩy ra những chuyện gì nữa đây. Thật sự mình không biết chuyện hôn nhân giữa mình và Quân Vũ, anh ấy tình ra sao. Mình không muốn nghe cái câu "cho anh thời gian suy nghĩ lại " mà muốn có câu trả lời dứt khoát. Và một mặt thúc hối anh ấy một mặt mình phải sửa trị con bé này mới được. Nó chỉ là một con bé mồ côi được người ta ra tay nghĩa hiệp mang về nhận làm em kết nghĩa. Lẽ ra nó phải biết thân biết phận của mình chứ đâu sống như bà hoàng, hoang phí tiền bạc của anh ấy như thế. Bây giờ cho dù những điều anh ấy nói mới mình là sự thật thì sớm muộn gì tình cảm mà anh ấy dành cho nó càng lúc sẽ càng tăng và đến lúc đó mình mới ra tay ngăn chặn thì cũng đã muộn rồi. Lát nữa đây mình sẽ tìm cách dằn mặt nó, cho nó biết trong tương lai mình sẽ là vợ của Quân Vũ và mình không muốn bất cứ ai lợi dụng lòng tốt của người đàn ông mà mình yêu ".
Ngẫm nghĩ như vậy nên đến giờ giải lao, Huệ Trinh thân mật nhoài người sang bảo Minh Thư:
- Có muốn ra ngoài với chị một chút cho thỏai mái không? Giờ nghĩ giải lao kéo dài khoảng mười lăm, hai mươi phút, tìm một chỗ nào đó hai chị em mình nói chuyện với nhau. Minh Thư biết không, mới gặp em mà chị đã mến em rồi.
- Anh Quân Vũ cùng đi theo với chúng ta chứ?- Minh Thư hỏi nhỏ.
- Chao ôi, anh ấy đi theo chúng ta làm gì, đã nói là hai chị em tâm sự riêng với nhau mà! - Huệ Trinh đáp lại bằng giọng dịu dàng.
- Em ra ngoài với chị Huệ Trinh một chút, anh ở đây một mình có buồn không?- Minh Thư nhìn Quân Vũ, ái ngại hỏi.
- Anh chẳng có gì để mà buồn cả.- Quân Vũ vỗ nhẹ vào tay Minh Thư - Hai chị em đi đâu thì đi,lúc nào mở màn trở lại là được rồi.
- Huệ Trinh đưa Minh Thư vào phòng giải khát dành riêng cho khách đặc biệt tọa lạc ở tầng hai. Huệ Trinh bước vào trong, khép cửa lại rồi nói với Minh Thư:
- Làm ca sĩ nổi tiếng cũng khổ lắm em biết không. Xuất hiện nơi công chúng thì lúc nào cũng bị người ái mộ bao vây xin chữ ký cho nên lúc nào chị cũng phải khéo léo tránh né.
- Nhưng trong cái khổ cũng có cả sự vinh quang nữa! - Minh Thư nhận xét - Những người nổi tiếng sống trong lòng khán giả ái mộ như huyền thoại và chỉ cái việc ấy thôi cũng đáng hãnh diện lắm rồi.
"Con bé này cũng khôn ngoan lắm chứ chẳng phải khù khờ như mình đã nghĩ ", Huệ Trinh thầm nhủ," Chắc mình phải vào đề ngay, kẻo không thì không còn kịp nữa. Nhưng bây giờ cũng nên xã giao với nó vài câu trước đã."
- Minh Thư này...- Huệ Trinh hỏi một câu cho lấy có -.... cả tuần nay anh Quân Vũ sang Pháp làm việc, ở nhà một mình chắc là em buồn lắm hả?
- Dạ, em không có gì buồn cả... - Minh Thư thành thật trả lời -... bởi vì ngày nào anh Quân Vũ cũng gọi về cho em hai, ba lần.
- Câu trả lời vô tình của Minh Thư khiến cho Huệ Trinh giận đến bầm gan,tím ruột. Nàng tự nhủ:"Anh ấy gọi về cho nó hai,ba lần mỗi ngày,còn mình thì anh ấy không gọi lấy một lần ".
- Anh ấy về chắc có mua quà cho Minh Thư chứ?- Cô gái lại tiếp tục thăm dò người mà mình xem là tình địch.
- Chiếc áo em đang mặc và chuỗi ngọc em đang đeo là quà mà anh ấy mang về từ Pháp để tặng em. Anh Quân Vũ muốn em mặc nó khi đi xem buổi nhạc kịch hôm nay nên em đã vâng lời cho anh ấy vui.
"Anh ấy mua quà đắt giá đến thế để tặng cho nó....", trái tim Huệ Trinh nhói lên vì ghen hờn,"... còn mình thì chẳng có món quà nào mà một lời thăm hỏi khi trở về cũng không nốt ". Nhưng Huệ Trinh nào có chịu thua một cách dễ dàng như vậy, nàng nói theo cách đánh phủ đầu:
- Chắc em cũng nghe anh Quân Vũ nói về chuyện hôn nhân giữa chị và anh ấy chứ?
- Thưa vâng! - Minh Thư trả lời ngạc nhiên vì không biết Huệ Trinh muốn đưa câu chuyện sang đâu.
- Em cũng biết chị sẽ trở thành chị dâu tương lai của em phải không Minh Thư?
- Việc này em không rõ....bởi vì cho đến bây giờ anh Quân Vũ nói với em là anh ấy vẫn chưa quyết định gì cả!
- Đó chỉ là một cách nói thôi chứ đám cưới của chị và anh ấy sớm muộn gì cũng phải diễn ra bởi vì chị và anh ấy đã quen nhau mười mấy năm rồi.
- Chị Huệ Trinh! - Minh Thư từ tốn nói - Việc anh chị sẽ kết hôn với nhau hay kết hôn sớm muộn thế nào em thiết tưởng là việc riêng của hai người. Em nghĩ chị không cần phải nói với em.
- Chị cần phải nói! - Đôi mắt của Huệ Trinh long lên vì giận - Nếu chị không có ý định kết hôn với anh Quân Vũ thì anh ấy sống thế nào chị không cần biết hoặc có ai đó lợi dụng anh ấy thế nào chị cũng không cần biết nốt. Nhưng ở cương vị người vợ tương lai của anh Quân Vũ, chị không muốn anh ấy quăng tiền qua cửa sổ một cách vô bổ và không cần thiết. Minh Thư, em mới mười bảy, mười tám tuổi, cái tuổi còn là nữ sinh trung học, sao em không sống đơn giản một chút mà cứ học đòi việc ganh đua cho bằng người này,người nọ... chị nói như vậy em hiểu ý chị chứ?
- Em hoàn toàn không hiểu..... Đôi to của cô gái mở to ngơ ngác -... chị có thể nói rõ một chút không?
- Nếu em muốn chị nói thẳng thì chị phải nói thẳng vậy.Tại sao em lại khiến anh Quân Vũ phải bỏ ra hàng đống tiền để cho em ăn mặc và chưng diện như vậy? Em cũng biết những thứ hàng thượng đẳng mà em khoác trên người đối với người khác là cả một gia tài. Những thứ hàng đó chỉ có ca sĩ, người mẫu nói tiếng hay minh tinh, tài tử mới có khả năng mà sắm sửa. Em mới ngần ấy tuổi đầu, làm gì trèo cao như vậy? Em nghĩ là em khoác những thứ đó vào người rồi em sẽ ngang hàng với những người như chị hay sao? Em lầm rồi Minh Thư ạ! Dù em có dát vàng lên người em đi nữa thì em vẫn chỉ là một cô nữ sinh vô danh, không ai biết tới và cũng không có tiếng tăm gì trên cõi đời này. Cho nên em đừng có mơ mộng hão. Và chị muốn nhấn mạnh một điều nữa là nếu em muốn ăn mặc sắm sửa như vậy thì em phải biết đợi, đợi khi nào em có sự nghiệp rồi thì em sẽ dùng tiền bạc mà em tự kiếm ra để mua sắm hơn là đi lợi dụng lòng tốt của người khác dù người đó là người anh kết nghĩa của mình đi nữa. Em chỉ là một cô gái mồ côi được anh ấy nhặt về nuôi, tại sao em lại có tham vọng muốn chỉ trong một bước biến mình thành một bà hoàng bằng cách lợi dụng lòng hào hiệp của một người đàn ông tốt bụng.
Khi mà chị trở thành vợ chính thức của anh Quân Vũ rồi, em sẽ không còn cơ hội để lợi dụng hoặc tiếp tục lũng đoạn tiền bạc của anh ấy đâu. Tiền của anh ấy là không phải là trên trời rơi xuống mà anh ấy cũng phải làm việc rất là cực nhọc mới có được. Nếu em là một người có lương tâm thì em hãy chấm dứt cái trò lợi dụng ấy đi!
- Chị Huệ Trinh...- Giọng Minh Thư run lên -....thì ra chị gọi em ra đây là để nhục mạ em? Và nếu đã như vậy thì em cũng không muốn phí thời gian để mà nghe chị nữa bởi vì những lời chị buột tội em hoàn toàn là vô căn cứ. Nếu chị có muốn biết em có lợi dụng anh Quân Vũ hay không thì chị cứ hỏi thẳng anh ấy, em chẳng có bổn phận gì để mà tiếp tục ngồi đây nghe chị hạch sách. Những gì anh Quân Vũ làm, anh ấy đều có lý do. Anh ấy không phải là một người ngây thơ đến nỗi có thể để ột cô bé mười mấy tuổi đầu như em lợi dụng hay lừơng gạt!
Nói xong Minh Thư bước thẳng ra cửa, giận đến tái cả mặt." Minh Thư không ngờ cô ta lại có thể nói ra những câu khó nghe như vậy! Cô ta rốt cuộc rồi cũng giống như Khánh Ngọc. Trước mặt anh Quân Vũ cô ta là một con người khác, nhưng những gì mà cô ta hành xử phía sau lưng anh ấy mới là con người thật của cô ta ".
Huệ Trinh không ngờ Minh Thư lại có phản ứng dữ dội như vậy. Nàng tưởng cô bé sẽ run sợ, cúi đầu trước những lời cứng rắn của nàng nhưng Minh Thư đã đáp lại một cách hoàn toàn khác. "Mình cũng không cần phải giữ kẽ nữa!", Huệ Trinh tự nhủ," Bây giờ là lúc phải lật ngửa ván bài. Mình chấp nhận làm kẻ thắng hoặc người thua chứ mình không chấp nhận ở lưng chừng. Nhưng mình không tin là Quân Vũ sẽ xem trọng con bé ấy hơn mình. Mình có sự nghiệp lừng lẫy trong tay còn con bé ấy nó chẳng có gì cả. Nó chỉ là người ăn nhờ,ở đậu trong nhà anh Quân Vũ mà thôi, rốt cuộc anh Quân Vũ sẽ biết anh ấy phải làm gì! Anh ấy không thể bỏ rơi Huệ Trinh để chọn một con bé bất tài, vô danh như vậy!"
Khi hai người trở lại chỗ ngồi thì đúng lúc sân khấu kéo màn và vở kịch được trình diễn tiếp đoạn hai. Vì vậy Quân Vũ không thấy rõ trên nét mặt của hai người phụ nữ. Chia tay nhau khi xem xong vở nhạc kịch, ngoài mặt Huệ Trinh vẫn vui vẻ như không có gì nhưng suốt trên đường về nhà Minh Thư không nói tiếng nào. Về đến nhà Minh Thư vào thẳng phòng riêng, một lúc sau Quân Vũ nghe tiếng cô bé khóc thút thít trong phòng của mình.
Chàng sốt ruột bước qua, không biết hai giờ giải lao đã xẩy ra chuyện gì giữa Huệ Trinh và Minh Thư mà bây giờ Minh Thư lại khóc. Chàng bước vào phòng Minh Thư, thấy căn phòng tối đen như mực.
- Minh Thư!- Nàng lên tiếng.
- Dạ...
- Giọng cô bé vang lên mà vẫn còn nguyên nước mắt.
- Sao em không bật đèn lên?
- Khi em đau khổ em vẫn có thói quen nằm một mình trong bóng tối!
Quân Vũ bật cười, vặn ngọn đèn ngủ rồi tiến lại gần nàng. Minh Thư vẫn mặc chiếc áo tím trên người và nằm úp mặt xuống gối.
- Học thuộc lòng câu nói của anh lần trước hả? Nói cho anh biết tại sao em lại khóc thút thít một mình như vậy!
- Tại vì em không biết mình có phải ra đi lần nữa hay không!
- Em nói gì?- Chàng kinh ngạc - Quay mặt lại nhìn anh đây này và nói cho anh biết chuyện gì đã xẩy ra.
Nàng quay mặt lại, những giọt nước mắt vẫn còn đọng trên má nhưng ngay cả khi khóc, nàng vẫn có một nét đẹp não lòng khiến cho trái tim chàng rung động. Quân Vũ dùng tay lau những giọt nước mắt của Minh Thư. Nàng nắm bàn tay ấm áp của chàng trong tay mình rồi thổn thức lần nữa.
- Nói cho anh nghe đi! Cả anh Quân Vũ của em mà em cũng dấu nữa sau?
- Anh có muốn em ở cạnh bên anh suốt đời không?- Cô bé buồn bã hỏi.
- Anh muốn...nhưng rồi em cũng sẽ như những người con gái khác, học xong đại học, có một sự nghiệp ổn định,lấy chồng...và rồi lúc đó em sẽ xa anh Quân Vũ của em.
- Anh nghĩ là em sẽ làm như vậy?
- Anh nghĩ thế! Không phải là em đang yêu Trung Hữu hay sao? Sau khi học xong đại học rồi em cũng phải nghĩ đến việc lập gia đình với người em yêu. Anh chàng đâu có thể nào chờ đợi quá lâu!
- Nếu anh nghĩ thế này thì em không còn gì để nói nữa.
- Nói xong, nàng quay mặt vào trong để dấu một giọt nước mắt đang rơi.
- Minh Thư! - Chàng dịu dàng xoay người nàng lại - Anh nói thế có gì không đúng đâu mà em phải giận anh?
- Em không yêu Trung Hữu! - Nàng bật khóc - Lúc nào anh cũng ghép em với người này,người nọ. Lúc trước thì Dương Thiệu Vỹ và bây giờ là Trung Hữu. Anh Quân Vũ, anh có thể nào cho em sống bên anh một thời gian nữa không, trước khi em phải ra đi?
- Tại sao em phải ra đi, tại sao em lại nói với anh câu đó?
- Bởi vì em không muốn bị người khác nhìn mình một cách lệch lạc. Em không muốn bị người khác cho rằng em tiếp tục sống bên anh để lợi dụng anh!
- Ai nói em lợi dụng anh? Người nào đã nói những câu độc ác như vậy?
Minh Thư không đáp chỉ khẽ thở dài.
- Huệ Trinh đã nói phải không? Cô ta đã buộc tội em như vậy?- Quân Vũ hỏi bằng giọng nóng nảy.
- Vâng! Trong giờ nghĩ giải lao, chị ấy đã buộc tội em như thế còn em thì phải bắt buột ngồi nghe. Chị ấy nói ở cương vị người vợ tương lai của anh, chị ấy cần giáo đầu cho em biết là em nên chấm dứt sự lợi dụng ấy càng sớm càng tốt. Đây là nguyên văn những lời chị ấy nói cùng em: "Em mới ngần ấy tuổi đầu, làm gì phải trèo cao như vậy chứ? Em nghĩ là em khoác những thứ hàng thượng đẳng vào người rồi em sẽ ngang hàng với những người như chị hay sao? Dù em có dát vàng lên người em đi nữa thì em vẫn chỉ là một cô nữ sinh vô danh, không ai biết tới.Cho nên em đừng có mơ mộng hão. Em chỉ là một cô gái mồ côi được anh ấy nhặt về nuôi, tại sao em lại có tham vọng muốn chỉ trong một bước biến thành một bà hoàng bằng cách lợi dụng lòng hào hiệp của một người đàn ông tốt bụng. Khi mà chị trở thành vợ chính thức của anh Quân Vũ rồi, em sẽ không có cơ hội để lợi dụng hoặc tiếp xúc lũng đoạn tiền bạc của anh ấy nữa đâu. Nếu em là một người có lương tâm thì em hãy chấm dứt cái trò lợi dụng ấy đi!" Anh Quân Vũ, em rất đau lòng khi nghe người ta nhục mạ mình như vậy, và chị Huệ Trinh nghĩ rằng chị ấy có quyền nhục mạ em vì trong tương lai chị ấy sẽ trở thành vợ của anh!
- Cô ấy điên rồi!- Quân Vũ bực bội hét to - Anh phải nói chuyện với Huệ Trinh ngay bây giờ mới được.Từ đây về sau anh không để cho bất cứ người nào xúc phạm đến em.
Chàng thuận tay với lấy chiếc điện thoại gần đó và bấm số của Huệ Trinh.
- Đừng anh!- Minh Thư hốt hoảng kéo tay chàng lại- Có việc gì ngày mai hãy nói...bây giờ đã khuya rồi...
- Anh không chịu được! Anh phải giải quyết việc này ngay trong đêm nay. Cô ta là cái gì mà lại ình cái quyền ăn nói với em như vậy chứ...
Chàng nói chưa dứt lời đã nghe giọng Huệ Trinh bên kia đầu dây.Giọng người con gái có vẻ hơi dao động, dù cho nàng đã chuẩn bị sẳn sàng cho sự bùng nổ tối nay:
- Anh có chuyện quan trọng muốn nói với em à? Cho nên mới gọi cho em vào cái giờ khuya khoắt này?
- Đúng thế, Huệ Trinh!- Giọng Quân Vũ cứng rắn vang lên - Ngay ngày mai em hãy đến đây để xin lỗi Minh Thư hoặc em và anh sẽ không còn là bạn bè của nhau nữa!
- Anh nói gì? Anh buộc em phải xin lỗi con bé đó?- Giọng Huệ Trinh vang lên uất ức.
- Em phải xin lỗi Minh Thư bởi vì em có lỗi. Em đã nhìn vấn đề một cách lệch lạc, em đã buộc Minh Thư nghe những lời ghê gớm nhất mà anh không ngờ em có thể thốt ra. Những lời anh lo lắng cho Minh Thư là tấm lòng tự nguyện của một người anh. Nhưng em đã bóp méo mọi vấn đề để rồi buộc tội Minh Thư là lợi dụng. Đó là sai lầm nhất của em. Sai lầm thứ hai là em đã tự ình cái quyền xen vào cuộc sống riêng của anh. Anh không có thói quen để bất cứ người phụ nữ nào thống trị cuộc sống của anh, dù người ấy có là ca sĩ Huệ Trinh danh giá nhất Đài Bắc đi nữa. Anh chưa từng hứa hẹn cưới em làm vợ cho nên em cũng đừng có nhân danh là người vợ tương lai của anh để đi giáo đầu cho người khác về những chuyện hoàn toàn do em tưởng tượng ra, về những chuyện hoàn toàn không có thật
- Anh Quân Vũ! Anh có thể nói với em những lời tàn nhẫn vậy sao? Anh xem trọng những ngày ngắn ngủi bên cạnh nó hơn mười mấy năm chúng ta quen biết nhau sao?
- Huệ Trinh! Em lại sai lầm nữa rồi! Vấn đề không phải là người ta đã sống bên nhau bao lâu mà là người ta đã sống với nhau như thế nào. Nếu em biết được những ngày tháng sống bên anh, Minh Thư đã hết lòng hy sinh và lo lắng cho anh thì em sẽ không thốt ra những lời làm cho Minh Thư phải đau lòng như vậy.Anh thú thật, trước đây anh đã từng có ý nghĩ cưới em làm vợ, nhưng rồi hết lần này đến lần nọ, em đã tự phá đi cái hình ảnh đẹp đẽ của chính mình để đến nổi bây giờ anh không nhận ra em chính là Huệ Trinh của ngày trước nữa.
Những lời chàng nói khiến người con gái buồn đến bật khóc, Quân Vũ cảm thấy có một chút mềm lòng nhưng rồi lòng chàng rắn lại khi nhớ tới những lời báng bổ mà Huệ Trinh đã thốt ra với Minh Thư.
- Anh Quân Vũ, xin anh đừng bỏ em! - Nàng nghẹn ngào nói - Xin anh đừng chấm dứt tình bạn của chúng ta.
Huệ Trinh nói rồi khóc sướt mướt, cảm giác như đất trời sập đổ dưới chân mình nếu từ đây chàng không còn hiện diện trong cuộc đời của nàng nữa. Những giọt nước mắt ấy khiến cho Quân Vũ cảm thấy đau lòng.
- Anh không muốn chấm dứt tình bạn giữa chúng ta nhưng nếu em không bằng lòng xin lỗi Minh Thư thì anh buộc phải làm việc đó.
- Anh Quân Vũ...anh cho em thời gian...suy nghĩ...có được không?
- Em cứ suy nghĩ đi rồi em sẽ thấy mình đã xúc phạm Minh Thư đến thế nào. Một lời xin lỗi anh nghĩ hãy còn nhẹ!
Quân Vũ nói xong,gác điện thoại,không chờ Huệ Trinh trả lời. Chàng đến bên cạnh Minh Thư, nâng nàng dậy, để đầu nàng tựa vào vai mình và khẽ nói:
- Xin lỗi em, Minh Thư! Xin lỗi đã để cho người khác xúc phạm đến em.
- Anh Quân Vũ! - Minh Thư nghẹn ngào ôm chặt lấy chàng - Anh đừng bao giờ bắt em phải xa anh. Anh cho phép em sống bên anh để lo lắng cho anh...cho đến khi nào anh tìm được một người vợ mà anh yêu thực sự.
Những lời tha thiết của nàng khiến trái tim chàng rung động nhưng rồi chàng lại thở dài.
- Anh sao vậy?- Nàng ngước lên nhìn chàng lo lắng.
- Cái bài thơ đó...- Chàng khẽ cắn môi và nói một cách khó khăn-... không phải là em viết cho Trung Hữu hay sao?
- Chao ôi! - Nàng thở ra một hơi dài nhẹ nhõm- Khi anh bằng tuổi em, chắc anh cũng phải có những lúc mơ mộng như em! Khi mà người ta vẽ lên trong tâm hồn mình một người tình tưởng tượng và tâm sự với người đó những mơ ước của chính mình. Em không yêu Trung Hữu và cũng không yêu ai cả. Đối với em còn quá sớm để nghĩ đến tình yêu..Không phải là anh đã từng nói với em không cần nghĩ ngợi gì cả, em chỉ làm cho anh hai việc, một là học thật giỏi, hai là làm em gái ngoan của anh ". Anh Quân Vũ, bây giờ em muốn làm hai việc đó.Từ đây về sao anh đừng nghĩ tới việc phải tìm cho em một ai đó xứng đáng để gả em cho họ. Để em học cho xong đại học, rồi sau đó nếu em ưng ý một ai, em sẽ tự nói cho anh biết.
- Còn em...em cũng không được nói là sẽ bỏ ra đi khi một ai đó nói câu gì khiến em buồn lòng. Lần trước, vì Huệ Trinh em đã bỏ anh mà đi, và lần này cũng vì Huệ Trinh mà em định lập lại hành động đó của mình lần nữa.
- Em nói vậy sao?
- Vậy chứ lúc nảy ai đã khóc thút thít và nói với anh:"Em không biết mình có phải ra đi lần nữa hay không!"
- Em xin lỗi....- Nàng xấu hổ úp mặt vào vai chàng -...em hứa với anh là em sẽ chẳng bao giờ nói câu đó nữa.
- Minh Thư, em phải nhớ....- Chàng nâng mặt nàng lên và bắt nàng nhìn thẳng vào mắt chàng -...Anh Quân Vũ của em không bao giờ chấp nhận cưới một người đàn bà làm vợ mà người đó đã từng xúc phạm đến Minh Thư! Bây giờ thì em đi thay áo đi rồi còn nghĩ ngơi nữa chứ!Và từ đây về sau không được cứ mỗi chuyện là mỗi mít ướt với anh!Em cứ nghĩ lúc nào anh Quân Vũ của em cũng thương em là được!
Mưa Là Anh Và Nắng Cũng Là Anh Mưa Là Anh Và Nắng Cũng Là Anh - Quỳnh Dao Mưa Là Anh Và Nắng Cũng Là Anh