"We will be more successful in all our endeavors if we can let go of the habit of running all the time, and take little pauses to relax and re-center ourselves. And we'll also have a lot more joy in living.",

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Minh Hà
Thể loại: Tuổi Học Trò
Biên tập: Huỳnh Thảo
Upload bìa: Khuyên Nguyễn
Số chương: 36
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 8584 / 10
Cập nhật: 2015-07-02 06:34:02 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 33
n cơm chiều xong Huy bảo mẹ:
-Hôm nay mẹ cho con nhậu xỉn một bữa nghen.
Bà Hiệp nhìn con lắc đầu:
-Rượu chẳng phát minh ra điều gì cả, ngoài thói “ba hoa” con à.
-Thế thì theo mẹ con phải làm gì bây giờ
-Nghỉ ngơi đi! Ngày mai con có nhiều việc phải làm lắm đấy! -Mẹ chàng nhìn con nghiêm khắc.
Huy đưa mắt nhìn cha:
-Vậy thì con đến nhà bác chơi vậy.
-Mẹ quên mất -Bà Hiệp sực nhớ- Hồi sáng thằng Phong có gọi điện cho con.
Nghe mẹ nói Huy bước đến cạnh máy điện thoại. Nhưng sau đó chàng lắc đầu:
-Để con tới đằng ấy xem sao. Có nên cho bác biết chuyện của con với Thiên Kim sáng nay không ba?
-Trước sau gì bác cũng biết. Con cứ nói -Ông Hiệp gật đầu.
Huy cố tình tới trễ đễ tránh giờ cơm của nhà bác, nhưng khi chàng vừa tới thì mọi người vưa ngồi vào bàn. Mẹ Phong mời cháu thật nhiệt tình.
-Gì thì cháu cũng phải ăn với bác một chén. Ngồi xuống đây đi cháu.
Bác Hai của chàng thì tủm tỉm nháy mắt với con trai, xong bảo Huy:
-Không ăn thì bác cháu mình uống. Mày thiệt tệ Huy à! Từ hồi đám cưới tới giờ, giấu con vợ ở đâu mà mất biệt.
Phong đã quay trở lại bàn ăn với mấy lon bia trên tay. Anh nhìn thằng em họ, giọng nửa thật nửa đùa:
-Nói gì đến vợ hắn! Ngay cả bản mặt của hắn cũng không thấy đâu.
Huy cười trừ:
-Kể từ bữa nay xem như chuyện cũ đã chấm hết. Chúng ta bắt đầu lại thôi.
Phong giật nắp lon bia đưa cho Huy:
-Tôi còn lâu mới theo kịp cậu. Nào chúc lần sau cậu đến đây không phải một mình.
Bác Hai của Huy hớp một ngụm bia -Xong cười ha hả:
-Mày còn chưa cho bác ăn đầu heo nghen con.
Huy nhìn Phong tủm tỉm:
-Ở chỗ tôi có cô thư ký dễ thương lắm.
-Làm mai cho nó đi cháu -Mẹ Phong lên tiếng liền- Cái thằng này nó kén chọn mãi nên tới bây giờ bác phải tự nấu cơm mà ăn.
-Mẹ ơi! -Phong nhìn mẹ tinh nghịch- Thời buổi này tìm một cô dâu chịu ở nhà nấu cơm cho mẹ còn khó hơn đi lên mặt trăng. Mẹ không thấy người ta đòi giải phóng phụ nữ rần rần đó sao?
-Giải phóng, giải phiếc cái gì! -Mẹ Phong lườm con trai- Đàn bà con gái thì trước nhất phải tề gia nội trợ cái đã. Bày đặt đua đòi bình đẳng làm gì cho hư người.
-Cậu thấy chưa? -Phong nhìn Huy- Cứ theo quan niệm của bà cụ thì đến...Tây ăn trầu tôi cũng không kiếm được vợ...
-Chứ còn không phải nữa sao con? Mày không thấy mấy con chị mày đó hả? Cứ ham mê công danh địa vị đến nỗi có một đứa con mà nay gởi chỗ này, mai gởi chỗ khác, lúc thì nội, lúc thì ngoại...Riết rồi con cái lôi thôi nhếch nhác. Rồi thì nó chẳng cần sự gần gũi thương yêu của cha mẹ nữa. Mày không biết, gia đình là nền tảng của xã hội sao con?
-Mẹ ơi! -Phong dài giọng- Phải biết dung hòa cả hai thứ chứ mẹ! Mẹ không thấy bây giờ người ta vẫn ca ngợi mấy chị phụ nữ "giỏi việc nước, đảm việc nhà" đó sao?
-Thế nào ba? -Phong quay sang ba cầu cứu.
Ông liếc sang bà tủm tỉm cười:
-Ba không biết bênh ai, bỏ ai bây giờ! Nói như mẹ con thì cũng có phần đúng. Phụ nữ càng đòi hỏi được bình đẳng thì trách nhiệm của họ với gia đình và xã hội nặng nề, có người kham không nổi thành ra bê trễ cả hai...nhưng nói đi cũng phải nói lại. Thời hiện đại ngày nay cũng có lắm người phụ nữ tài giỏi làm nên chuyện lớn...
-Tài giỏi cho lắm thì cũng là cái xương sườn của đàn ông thôi con ạ! -Mẹ Phong nhìn con- May mắn cho chúng mày là cha mẹ còn đủ, chứ nếu không thì vứt con cái ở đâu.
-Thì mai mốt vợ chồng nó lại trông coi cháu nội, cháu ngoại của chúng mình như bây giờ này! -Cha Phong trả lời.
Phong nhìn cha gật đầu hưởng ứng:
-Mưa từ trên trời mưa xuống mà mẹ? -Anh nâng lon bia của mình lên- Chúc cho mẹ sống trăm tuổi để mà trông cháu nội.
Mẹ chàng nhìn con phì cười:
-Thằng lém! Mẹ kỳ hạn cho mày một năm nữa thôi con à! Nếu không kiếm được vợ mẹ sẽ kiếm cho mày.
Câu chuyện làm kéo dài thêm bữa ăn. Huy không giấu vẻ ngạc nhiên khi sau đó thấy ông anh họ giúp bác anh dọn dẹp một cách thành thạo, gọn gàng. Chưa bao giờ chàng làm việc đó đối với mẹ của mình.
-Vợ chồng thằng Huy cũng lâu con gớm! -Bác gái của chàng dọn dẹp xong bước lên phòng khách- Hơn hai năm rồi còn gì. Đẻ một đứa cho mẹ mày bồng ẵm cháu à.
Huy nhìn một lượt khắp mọi nhà, chậm rãi nói:
-Vợ chồng cháu ly dị rồi.
Ông bác của chàng trố mắt:
-Cháu nói sao? Ly dị à?
-Dạ -Huy gật đầu- Mới sáng nay thôi bác.
-Đầu đuôi thế nào, nói cho bác nghe coi?
-Tụi cháu không hạp tính nhau -Huy không đá động gì đến căn nguyên của câu chuyện- Cả ba mẹ cháu cũng đồng ý chuyện ly hôn.
-Vậy là bác làm mai không mát tay rồi cháu à! -Mẹ Phong thở dài- Lúc trước nghe chuyện mai mối, bác đã cảnn hưng bác mày không chịu nghe, cứ bảo rằng môn đăng hộ đối...Đó thấy chưa.
Chẳng biết bà muốn nói gì, song không khí đột nhiên trầm hẳn.
-Này, cháu hãy nói thật xem có phải chuyện phá sản của gia đình vợ là nguyên nhân dẫn đến chuyện ly hôn không?
Huy nhìn bác, lắc đầu:
-Cháu không quan trọng chuyện đó đâu bác ạ.
-Hay là trong hai đứa chúng bay có đứa thay đổi lòng?
-Chỉ đơn giản là chúng cháu không yêu nhau.
Bây giờ thì câu chuyện lại xoay quanh vấn đề môn đăng hộ đối và tình yêu trong hôn nhân. Huy để ý thấy bác dâu của mình có vẻ đăm chiêu, tư lự. Bà không nói nhiều, chỉ im lặng lắng nghe...
Phong khều Huy:
-Bà cụ mất hứng rồi! Đang định làm mai con gái của một người bạn của bà cho tôi đó.
-Chứ chúng mày xem -Mẹ Phong nhìn Huy- Nó cứ làm hùng hục suốt ngày, chẳng có thời giờ để yêu đương trai gái.
-Như vậy mẹ phải mừng mới đúng -Phong trêu mẹ- Yêu đương trai gái là dễ hỏng lắm đấy mẹ.
-Cũng còn tùy chuyện con à! Không phải ai yêu đương cũng hư hỏng cả đâu.
-Bây giờ thì mẹ thành người hiện đại rồi -Phong cười.
Câu chuyện bị gián đoạn bởi tiếng chuông điện thoại. Ra là bà Hiệp gọi sang coi con trai mình thật sự ở đây không. Bà sợ Huy buồn có thể sinh quẫn trí làm liều.
Thấy mẹ lo lắng như vậy Huy đành phải cáo từ. Chàng bỗng thấy thương mẹ nhiều hơn. Có lẽ dưới mắt bà, Huy không bao giờ là người lớn cả.
-Linh Đan vừa gọi điện về đấy -Vừa trông thấy con bà Hiệp đã thông báo.
-Có chuyện gì không mẹ?
-Nó rủ con sang chơi với nó một thời gian cho khuây khỏa -Bà Hiệp nhìn con thăm dò.
Huy cười trấn an mẹ:
-Con có buồn đâu hả mẹ? Nếu mà có buồn chăng nữa thì làm việc vẫn tốt hơn là nghỉ ngơi.
-Huy nè! -Bà Hiệp bỗng nhìn con thật lạ.
-Có chuyện gì vậy mẹ? -Huy lấy làm lạ hỏi lại mẹ.
-Hôm trước, mẹ tình cờ trông thấy...một người rất giống Quỳnh Như.
Huy giật mình:
-Thật hả mẹ? Mẹ trông thấy ở đâu?
-Lúc đó xe của ba mẹ gặp đèn đỏ ở ngã tư Cao Thắng-Nguyễn Thị Minh Khai nên phải dừng lại.
Bà kể rằng cô gái kia ngồi sau xe một người bạn gái chạy ngang qua trước mặt bà theo đường Cao Thắng.
-Trông giống Quỳnh Như lắm...chỉ có điều là trên tay cô ấy bế một đứa bé -Bà Hiệp ngập ngừng- Con có giấu mẹ điều chi không Huy? Chẳng lẽ...Quỳnh Như có con hay sao?
Huy ngỡ ngàng nhìn mẹ. Rồi chàng cũng kể cho bà nghe giấc mơ kỳ lạ trước đây của mình.
-Con thấy rõ ràng Quỳnh Như dắt một đứa bé -Chàng lắc đầu- Quả tình con không biết Quỳnh Như có con hay không.
-Hay là nó đã lập gia đình với người khác? -Bà Hiệp vẫn nửa tin, nửa ngờ.
-Làm sao bây giờ đây mẹ? Chẳng lẽ cứ lại rêu rao trên báo? Chắc gì Quỳnh Như đã đọc? Lần trước con còn nhắn tin trên cả đài truyền hình mà cô ấy vẫn bặt tăm.
-Nếu nó đã có chồng, có con thì cũng nên mừng cho nó...Mẹ chỉ sợ...đó là cháu nội của ba mẹ mà mình không nhìn nhận thì thất đức lắm...
-Ba có biết chuyện này không?
-Mẹ có kể cho ông ấy nghe -Bà Hiệp gật đầu.
-Sao đến hôm nay mẹ mới kể với con?
-Mẹ muốn chuyện của con kết thúc xong xuôi rồi mới tính đến chuyện khác. Lạy trời cho đó đúng là Quỳnh Như và cháu của mẹ.
Người mà bà Hiệp trông thấy quả đúng là Quỳnh Như. Hôm đó, thằng bé bị sốt cao quá nên nàng phải đưa con tới bác sĩ. Xong xuôi, lúc đang đứng đón xe thì thấy Thu Minh đi làm ngang về. Cô bé chở luôn hai mẹ con về nhà.
-Chị nhìn kỹ mà xem -Thu Minh nói một cách quả quyết- Em thấy thằng nhỏ... rất giống anh Phong.
Đấy không phải là lần đầu tiên Thu Minh nói vậy. Nghe riết rồi Quỳnh Như bỗng thấy con mình... giống cha đỡ đầu của nó thật! Tuy nhiên nàng vẫn mắng Thu Minh:
-Cứ nói bậy mãi thành quen miệng, không sợ anh Phong chửi cho.
-Chính ảnh cũng có lần đồng ý với em kia mà! -Thu Minh cãi lại.
-Anh em nhà cô khùng cả đám! –Quỳnh Như phì cười.
Thu Minh bỗng nghiêm mặt:
-Em nói thật nghen...nhưng chị phải hứa là không được giận.
Quỳnh Như cắt ngang lời cô bé:
-Thôi đừng hỏi làm gì. Có những điều mà người ta không muốn thố lộ với bất cứ ai Thu Minh ạ! Chị biết là em rất thương chị, như vậy là tốt lắm rồi...chị chỉ muốn nói với em một điều: Thằng bé là niềm hạnh phúc chứ không phải là nỗi bất hạnh của chị.
-Sao chị bướng bỉnh quá vậy! -Thu Minh giậm chân- Người hiền lành như chị chẳng lẽ phải suốt đời ở giá sao.
-Lo cho mình đi cô nương à! Lớn tồng ngồng rồi hở một cái là giậm chân la làng.
-Hì...hì...con gái út mà! -Thu Minh toét miệng cười.
Rồi hứng chí, cô nàng bế thằng bé lên, vừa lắc nhẹ vừa hát: "Út út cưng! Nín đi đừng khóc nhè. Má sắp về rồi đừng khóc nữa nghen..."
Thằng bé lim dim vụt mở mắt tròn xoe. Và khi nhận ra người quen, nó lim dim mắt ngủ tiếp.
Những lúc có Thu Minh đến chơi, căn nhà như sôi động hẳn lên. “Cô Út” cứ luôn mồm cười nói ríu rang khắp nhà. Cậu Phong chỉ thỉnh thoảng mới đến. Anh mua rất nhiều đồ chơi dù thằng bé chẳng biết chơi. Cho đến một lần, Phong buột miệng:
-Thằng bé trông cũng giống anh đó chứ, Quỳnh Như nhỉ?
Nàng cười ngượng ngùng:
-Chắc tại hồi mang thai nó em với anh gây lộn hoài nên nó mới giống anh như vậy.
-Đúng rồi! -Phong gật đầu- Anh nghe người ta bảo trong lúc mang thai mà người mẹ ghét ai đó thì sau này đứa con sinh ra sẽ giống y chang người đó.
Nói xong, anh tủm tỉm cười. Quỳnh Như cũng cười khi nhớ tới mối quan hệ căng thẳng giữa hai người trong thời gian đầu. Giờ đây, nàng đã thật sự an tâm khi thấy Thu Minh và Phong ngày càng gần gũi nhau hơn. Mẹ nàng cũng nhận biết điều đó và rất mừng cho Thu Minh, bởi vì bà cũng thương Thu Minh như từng thương Thiên Kim trước đây.
Chỉ có một điều bà không hề biết là thỉnh thoảng Quỳnh Như lại gởi con cho mẹ và đi đâu đó rất lâu. Bà có gạn hỏi thì nàng bảo rằng đến bác sĩ để khám sức khoẻ.
Bà có biết đâu, "bác sĩ" của con mình là cái quán nước đối diện trước cổng công ty của Huy. Quỳnh Như ngồi đó cho đến khi cánh cổng lớn bên kia đường từ từ khép lại. Để rồi sau khi trở về nhà, nàng lại ôm riết lấy con mà hôn nó như thể trong vòng tay mình là cha của nó vậy.
Mùa Hoa Nở Mùa Hoa Nở - Minh Hà Mùa Hoa Nở