In books lies the soul of the whole Past Time: the articulate audible voice of the Past, when the body and material substance of it has altogether vanished like a dream.

Thomas Carlyle

 
 
 
 
 
Tác giả: Minh Hà
Thể loại: Tuổi Học Trò
Biên tập: Huỳnh Thảo
Upload bìa: Khuyên Nguyễn
Số chương: 36
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 8584 / 10
Cập nhật: 2015-07-02 06:34:02 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 11
rời đã trở lạnh mấy hôm nay Buổi sánh thức dậy Huy bảo vợ:
-Hôm nay cô không được ra khỏi nhà. Tôi có chuyện cần tới cô đấy.
Quỳnh Như co ro trong chiếc áo len. Nàng run đến đánh bò cạp sau mệnh lệnh của chồng. Nhưng đã hẹn với Phú nên hôm nay, dù có bị làm sao thì nàng cũng phải đi.
Dường như linh tính điều gì nên trước khi ra khỏi phòng Huy còn hỏi lại:
-Cô nhớ tôi vừa dặn những gì không?
Quỳnh Như gật đầu:
-Em nhớ rồi.
Đúng tám giờ sáng, Phú phóng xe từ công ty về.
-Em chuẩn bị xong chưa?
-Dạ, xong rồi! Chúng ta đi thôi -Quỳnh Như nhanh nhẹn bước lên xe.
Hai hôm trước trong lúc Huy đi làm, nàng đã lén về thăm ông bà Tâm. Nàng kinh ngạc khi trông thấy họ.
-Trời ơi! Sao ba mẹ ra nông nỗi này?
Bà Tâm ngước nhìn nàng bằng cặp mắt trũng sâu, thâm quầng.
-Phen này chắc mẹ chết quá con ơi!-Giọng bà khàn đi.
Quỳnh Như ôm lấy bà:
-Mẹ yên tâm. Con đã tính toán rồi. Chắc chắn sẽ dư một mớ mà.
Nàng chỉ nói để an ủi bà như thế thôi chứ đồ đạc bị thanh lý vì phá sản chẳng ai chịu trả giá cao.
Ông Tâm lặng câm như một bức tượng. Niềm hy vọng duy nhất của ông là gia đình bên chồng Quỳnh Như, nhưng nàng đã không đám mở lời với họ.
-Ba đừng giận con -Giọng nàng run run. Anh Huy đã biết rõ mọi chuyện ngay từ hôm đám cưới. Chính vì vậy mà anh rất căm ghét con.
-Ba hiểu!-Ông chậm chạp lên tiếng. Có thể đây là lần cuối cùng con trông thấy ba mẹ.
Quỳnh Như sợ điếng người. Nàng nghĩ ngay đến chuyện xấu...Trời ơi! Nếu chuyện đó xảy ra thì thật là khủng khiếp.
-Ba ơi! Con xin ba đừng như vậy- Quỳnh Như quỳ sụp xuống. Con sẽ làm hết sức mình giữ ngôi nhà này lại cho ba mẹ. Ba hãy hứa với con đi.
-Ba mẹ không muốn phiền lụy tới con nữa đâu, Quỳnh Nhự ạ!-Giọng ông ráo hoảnh. Ba biết con đã khổ nhiều rồi...Ba xin lỗi vì đã làm con lo lắng. Lúc đó ba quẫn trí mất rồi nên không còn suy nghĩ được gì nữa. Mấy câu sau cùng giọng ông đột nhiên run lên, hụt hơi.
-Dù ba mẹ không sinh ra con, nhưng công ơn của ba mẹ đối với con vẫn nặng như trời biển -Quỳnh Như nắm lấy tay ông. Con hứa sẽ làm mọi cách...nhưng ba mẹ cũng phải hứa với con. Ba hứa đi. Nàng quay sang bà Tâm. Mẹ hứa với con là sẽ không có chuyện gì xảy ra đi!
-Ba mẹ quẫn trí nên nói bậy, con hãy quên đi.Chắc chắn sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu con. Ngày xưa ba mẹ cũng từ tay trắng làm nên sự nghiệp mà. Ở đời thất bại là mẹ thành công con à!-Giọng bà tâm đã bình tĩnth trở lại
-Bây giờ con về -Quỳnh Như đứng dậy. Sáng mốt con sẽ đến chỗ đó. Ba mẹ cứ yên tâm.
Nói rồi nàng bước nhanh ra khỏi nhà để khỏi trông thấy những cặp mắt chỉ còn lại nỗi tuyệt vọng của họ. Và rồi nàng đã quyết định.
-Không được đâu! Thằng khùng đó biết được sẽ giết em chết!-Phú hoảng hốt khi biết dự định của Quỳnh Như.
-Em không còn cách nào khác. Nếu không thì hậu quả thật khủng khiếp hơn.
Nàng định sẽ đem bán viên kim cương mà Huy đã tặng nàng hôm đám cưới. Đó là món "quà bất ngờ" mà ông bà Hiệp đã hứa với Thiên Kim hôm đến trao đồ sính lễ. Nếu Thiên Kim biết giá trị của viên kim cương đến gần một trăm ngàn đô la Mỹ hẳn nàng sẽ không chê nhà chồng keo kiệt, bủn xỉn như đã từng chê trước đó.
-Đây là viên kim cương của hoàng hậu Alexandra-vợ của Nga hoàng Nicolas Romanov-Phú giải thích- Thằng Huy mua nó trong một cuộc đấu giá tại London. Em không nên bán.
-Vậy... phải làm sao bây giờ?-Quỳnh Như sốt ruột.
Phú trầm ngâm giây lâu.
-Em cần bao nhiêu tiền
-Khoảng hai trăm triệu.
Số tiền nay trước đây đối với ông bà Tâm chẳng là gì cả, nhưng bây giờ nó là sinh mạng của cả gia đình ông.
Mắt Phú vụt sáng lên:
-Anh có cách rồi! Em đưa viên kim cương đây.
Chưa biết Phú sẽ làm cách nào nhưng Quỳnh Như vẫn đưa viên kim cương "bổn mạng" của mình. Xế chiều Phú về với vẻ phấn khởi:
-Anh thế chấp cho người quen số tiền em cần. Anh có tài khoản riêng ở Chicago Bank, vài hôm nữa họ sẽ chuyển tiền sang cho anh.
Như vậy là Quỳnh Như vẫn phải mang nợ, nhưng nàng hy vọng sau này Thiên Kim sẽ trả lại cho Phú. Nàng biết cô bạn nàng có tài khoản ở ngân hàng Pháp-Á. Đó là số tiền Thiên Kim được cha cho riêng sau mỗi lần tổng kết công việc làm ăn trong một năm ở công ty.
Khi mọi người tới nơi thì hội đồng bán đấu giá bắt đầu làm việc. Họ liệt kê tên hàng loạt các món đồ rồi bắt đầu kêu giá từng món. Quỳnh Như nín thở lắng nghe. Nàng vừa hy vọng mọi thứ sẽ bán được giá, lại vừa thầm mong người ta đừng kêu cao quá.
-Đến phần ngôi nhà, giá đầu tiên là 100 triệu!
Quỳnh Như mừng quýnh lay Phú:
-Chắc là mình mua được.
-Anh cũng hy vọng như vậy.
Không có ai ra giá, thấy vậy Phú bảo Quỳnh Như:
-Em báo 102 triệu thử xem.
Nàng làm theo lời anh nhưng vừa ngồi xuống thì đã có một người đàn ông đứng lên:
-Tôi đồng ý giá 105 triệu.
Phú giật thót người. Theo phản xạ tự nhiên anh ngồi mọp xuống, rụt người lại:
-Không xong rồi! "Cha" này là người bạn của thằng Huy.
Mặt Quỳnh Như tái đi:
-Anh ấy cũng biết chuyện này sao?
-Chắc là vậy.
Quỳnh Như chưa kịp nói gì đã có tiếng hỏi lớn:
-Có ai trả giá nữa không?
-Tôi trả 110 triệu!-Quỳnh Như đứng bật dậy.
Chờ nàng ngồi xuống, Phú rỉ tai nàng:
-Anh phải "né" cha này mới được. Em cứ tùy tình hình mà ứng biến nhé. Hãy bình tĩnh, không có gì đáng sợ đâu.
-Dạ, em làm được mà-Giọng Quỳnh Như thật rắn rỏi.
Cuộc đấu tay đôi tiếp tục. Mồ hôi đằm đìa trên trán Quỳnh Như. Nàng ngồi ở cuối phòng, phải nói lớn nên giọng nàng khàn đi, cổ họng khô rát.
-Tôi xin nhường cô!-Người đàn ông kia đột ngột từ bỏ cuộc thách đấu.
-150 triệu, đó là cái giá cuối cùng!
Quỳnh Như thở phào ngồi xuống, rút khăn lau mồ hôi. Chờ cho những người khác làm thủ tục xong, nàng mới bước tới chỗ Hội đồng bán đấu giá,
-Tôi có thể giao tiền và nhận giấy tờ ngay bây giờ không, thưa ông?
-Cô có thể chờ đến ngày mai được không? Hãy để lại địa chỉ ở đây, chúng tôi sẽ liên lạc.
-Xin các ông thông cảm -Nàng gạt mồ hôi, cố lấy giọng thật tự nhiên. Ngay chiều nay tôi phải đi rồi.
Sau một hồi bàn bạc, cuối cùng họ chấp nhận. Lúc bàn giao xong xui thì đã hơn 11 giờ trưa. Giờ này Huy đã về nhà -Nàng nghĩ thầm. Thôi đã lỡ thì cho lỡ luôn! Nàng bảo Phú:
-Em phải ghé qua nhà báo tin cho hai bác biết ngay bây giờ. Anh cứ về trước đi.
-Để anh đưa em tới đó...Anh không ngờ em bình tĩnh được như vậy.
-Lúc đó em cũng run muốn chết -Quỳnh Như phì cười. Chắc là hai bác đang sốt ruột lắm.
Đúng như nàng nghĩ. Từ sáng tới giờ ông bà Tâm như ngồi trên đống lửa. Họ không đủ can đảm để đến xem người ta phanh phui, banh xẻ mồ hôi nước mắt suốt đời của mình. Chỉ một phút sơ sẩy mà tiêu tan sự nghiệp. Bây giờ mà nói gầy dựng lại thì cũng giống như nói đùa mà thôi.
-Sẽ không cần phải làm thủ tục giấy tờ gì nữa. Quỳnh Như ôm chầm lấy bà Tâm. Họ đã tính luôn phần thuế trong số tiền con đã trả rồi.
Cả hai vợ chồng ông Tâm đều khóc:
-Ơn này là ơn cứu tử, ba mẹ sẽ không bao giờ quên. Quỳnh Như lấy hết số tiền còn lại đưa cho ông Tâm:
-Ba mẹ hãy giữ để xoay sở. Khi nào ba rảnh thì mang đến cho mẹ con một ít.
-Ở đâu mà con có tiền?-Ông Tâm dè dặt hỏi:
-Của anh Phú cho con mượn. Ba mẹ yên tâm, anh ấy tốt lắm.
-Rồi làm sao con trả nổi?
-Từ từ con sẽ liệu. Nhưng cách tốt nhất là tìm được Thiên Kim về đây. Có nó mọi chuyện sẽ yên ổn ngay.
Rồi như sực nhớ ra, nàng bảo ông Tâm:
-Ba gọi điện thoại sang bên kia xin phép cho con ở lại chơi đi. Ba cứ bảo rằng con sang đây từ sáng đến giờ.
Ông Tâm nhấc máy gọi ngay và thầm mong đừng gặp thằng rể ngang hông của mình.Rủi thay người nghe điện thoại lại chính là Huy.
-Dạ, con sẽ sang rước vợ con liền bây giờ. Giọng Huy cố nén bực bội.
-Vậy thì con phải về -Quỳnh Như đứng dậy. Để con ra cổng đợi. Chắc anh ấy không vào nhà đâu.
Ông bà Tâm ra tận cổng để tiễn đứa con nuôi -vị cứu tinh của cả gia đình mình. Có lẽ vì vậy mà Huy không tỏ thái độ gì khi trông thấy vợ.
Nhưng xe chạy được một quãng chàng bỗng dừng lại tấp vào một chỗ vắng:
-Hồi sáng tôi dặn gì, cô nhớ không?
Quỳnh Như gật đầu:
-Dạ, em nhớ.
-Vậy tại sao cô còn bỏ đi? Cô có biết tôi đã điện thoại về nhà bao nhiêu lần không?-Giọng Huy giận dữ.
-Em không biết!-Quỳnh Như mệt mỏi lắc đầu. Để cho em yên đi Huy. Anh đừng bức em như thế.
Nói xong nàng tựa người vào lưng ghế, mím môi lại. Huy nhìn sững cô vợ ngoan hiền, nhẫn nhục của mình.Rồi không nói gì, chàng cho xe đi tiếp.
Ông bà Hiệp biết hôm nay bên gia đình ông bà xui của mình có chuyện buồn nên chẳng trách con dâu về bên ấy.
-Thay quần áo rồi xuống ăn cơm đi con!-Bà dịu dàng nhìn Quỳnh Như.
-Con cám ơn mẹ!-Nàng xúc động nhìn bà.
Lúc ngồi vào bàn ăn, Quỳnh Như nghe mẹ chồng bảo:
-Ngày mai cả nhà mình sẽ đi nghỉ mát ở Vũng Tàu. Ba mẹ vừa mua một ngôi nhà ngoài đó.
-Hồi trước, ba mẹ con cũng có một cửa hiệu ngoài Vũng Tàu, nhưng đã bán rồi.
-Sao lại bán hả con?-Ông hỏi con dâu.
-Dạ, tại vì không có người quản lý.
Huy nhìn vợ gờm gờm sau những lời của nàng. Trong lúc đó Quỳnh Như vẫn thản nhiên. Nàng cảm giác là giờ đây mình không còn sợ chàng như trước nữa.
Buổi tối, nàng bảo Huy:
-Thiên Kim sắp về rồi.
-Sao cô biết?-Chàng có vẻ giật mình.
-Nó viết thư về bảo vậy.
Huy nhìn vợ chăm chú rồi cười nhạt:
-Vậy là cô sắp sửa được tự do. Thú thật tôi đã chán ngáy bộ mặt của cô rồi.
-Còn em thì ngược lại!-Giọng Quỳnh Như có vẻ mỉa mai. Có lẽ trên đời này không có người chồng nào nhẫn tâm với vợ như anh.
Nghĩ là nàng châm chọc mình, Huy nổi sùng:
-Cô không phải là vợ tôi.
-Vậy thì tại sao anh lại ngủ với em? Một người đui cũng có thể nhận ra chúng ta là vợ chồng mà?-Giọng Quỳnh Như vẫn đều đều.
Chưa bao giờ Huy thấy nàng dám trả treo như thế. Vì vậy mà chàng tức lồng lộn.
-Đồ xấu xa, tôi chờ đến ngày Thiên Kim về để tống cô ra đường.
-Em ngạc nhiên tự hỏi: Vì sao anh lại đối xử với em như vậy?-Hai mắt Quỳnh Như vẫn ráo hoảnh. Nếu anh muốn, em sẽ đi ngay bây giờ.
-Cái gì? Cô dám thách thức tôi à?-Huy rít lên.
-Em chỉ nói những điều em nghĩ!-Nàng rời ghế bước lên giường. Em buồn ngủ rồi.
Huy há hốc mồm nhìn vợ. Hôm nay cô ta ăn phải giống gì mà trở chứng vậy? Bỗng dưng chàng thấy bối rối, không biết phải cư xử thế nào với nàng đây.
-Anh ngủ đi, mai còn dậy sớm để đi Vũng Tàu -Quỳnh Như nhắc nhở khi thấy Huy ngồi hút thuốc mãi.
-Mặc tôi!-Chàng bực dọc gắt.
Quỳnh Như lên giường nằm xoay lưng lại phía Huy. Chàng vứt điếu thuốc đang hút dỡ vào gạt tàn chăm chú nhìn nàng. Lúc này Quỳnh Như bỗng gầy đi nhưng những đường cong trên cơ thể nàng vẫn đẹp một cách mê hồn. Quỳnh Như có một làn da mịn màng mà Huy chưa hề bắt gặp ở bất cứ một cô gái nào. 9 tháng -tức 270 đêm qua chàng đã từng ôm ấp, vuốt ve và cả giày vò thân hình kiều diễm đó. Sự việc lặp đi, lặp lại dường như theo quán tính chứ không phải do ý muốn của chàng. Thế mà...lúc nãy nàng vừa nói gì vậy? Thiên Kim sắp trở về à? Liệu cô gái vong tình bội ước kia có mang lại cho chàng những gì mà Quỳnh Như đã dâng hiến? Không...chắc chắn là không...
Bất giác Huy chồm lên ghì chặt Quỳnh Như vào lòng. Chàng muốn hôn lên môi nàng nhưng Quỳnh Như vẫn lẩn tránh. Giờ đây, chính nàng thấy có hai Quỳnh Như tồn tại trong con người của mình. Nửa thương yêu và nửa oán hờn. Đó là tất cả những gì nàng dành cho người đàn ông này.
Giờ đây Thiên Kim sắp trở về. Mọi thứ với nàng, với Huy sẽ chấm dứt. Nếu có thể xem cuộc đời là một chuỗi những giấc mơ thì những ngày vừa qua, với nàng quả là một cơn ác mộng.
Mùa Hoa Nở Mùa Hoa Nở - Minh Hà Mùa Hoa Nở