The pure and simple truth is rarely pure and never simple.

Oscar Wilde

 
 
 
 
 
Tác giả: Minh Hà
Thể loại: Tuổi Học Trò
Biên tập: Huỳnh Thảo
Upload bìa: Khuyên Nguyễn
Số chương: 36
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 8584 / 10
Cập nhật: 2015-07-02 06:34:02 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 1
hận điện thoại của Thiên Kim bảo sẽ ra Vũng Tàu nghỉ cuối tuần nên Quỳnh Như ở lại đợi bạn. Thỉnh thoảng Thiên Kim lại nổi hứng lên bất tử như thế. Và thường thì cô nàng ra tới Vũng Tàu khi hoàng hôn còn lãng đãng trên mặt sóng. Ấy thế mà hôm nay, mãi đến tối mịt, Quỳnh Như mới thấy bóng dáng cô bạn mình.
-Sao ra trễ vậy?-Cô ngạc nhiên hỏi.
Thiên Kim tủm tỉm cười:
-Có "công vụ" đặt biệt. Chờ tao tắm cái đã.
Vừa dứt lời thì Quỳnh Như đã nghe tiếng cánh cửa phòng tắm đóng sầm lại. Biết ý bạn cô vội vàng mở túi xách của Thiên Kim lấy ra bộ quần áo để sẵn. Quả đúng như Quỳnh như nghĩ. Chỉ một lát sau đã nghe tiếng Thiên Kim í ới:
-Đưa giùm tao bộ đồ, Như ơi!
-Sao không để vậy luôn đi -Quỳnh Như vờ cằn nhằn- Con gái con đứa gì mà đểnh đoảng chịu không nổi.
-Hì... hì...quen rồi! -Thiên kim thò đầu ra- Ráng chờ vài hôm nữa sẽ có người khác làm thay cho mày "nhiệm vụ" ấy.
Quỳnh như chưa kịp hỏi thì Thiên Kim lại biến mất sau cánh cửa. Nghĩ thật tức cười-Dường như Thiên kim không biết rằng mình đã hai mươi bốn tuổi đầu.
-Mày biết không-Thiên Kim ngồi xuống giường nói ngay-tao sắp lấy chồng.
-Tất nhiên rồi! -Quỳnh Như gật đầu- Mày với anh Hải rất xứng đôi.
Đột nhiên Thiên kim bật cười khanh khách:
-Mày lầm rồi,nhỏ ạ! Chuyện tao đang nói với mày chẳng liên quan gì tới anh Hải. Vả lại tao có yêu anh Hải bao giờ đâu?
-Chứ vậy mày yêu ai?-Quỳnh Như trợn tròn mắt.
Thiên Kim lắc đầu:
-Chẳng yêu ai cả. Người ta làm mai.
-Trời đất!-Quỳnh Như không kềm được, bật kêu:
-Thời buổi này mà còn bày đặt chuyện mai mối.
-Sao lại không? Việt kiều hẳn hoi nhé! Bác ruột của anh ấy giới thiệu. Đẹp trai, con nhà giàu. Mày thấy sao?
-Tao thấy ớn xương sống!-Quỳnh Như nhăn mặt:
-Nghe bảo tuần sau anh ấy về thăm nhà. Tao cũng sốt ruột muốn biết mặt lắm.
-Nhà anh ấy ở bên này à? Quỳnh Như lơ đễnh hỏi.
Thiên Kim gật đầu:
-Ba má anh ấy cũng mới về năm ngoái. Họ định ở Việt Nam luôn.
-Tên anh chành là gì?
-Ờ! Hình như anh ấy là con trai một.
-Sao lại "hình như"?
-Nghe đâu, Huy còn một đứa em gái.
-Nè tự nãy giờ mày nói chuyện có nghiêm chỉnh không vậy?-Quỳnh Như đột ngột nghiêm mặt.
-Ơ kìa! Thiên Kim kêu lên- Mày tưởng tao lặn lội cả trăm cây số từ Sài Gòn ra đây để tám chuyện phím với mày hay sao? Ông già định thu xếp để rút mày về Sài Giòn thay thế chỗ của tao đó.
-Cái gì? Làm trưởng phòng tài vụ của công ty à?-Quỳnh Như kinh ngạc- Tao có nghe lầm không vậy?
Thiên Kim cấu mạnh vào tay bạn:
-Đau không?
Quỳnh Như gật đầu và chờ Thiên Kim nói tiếp:
-Vậy thì mày không hề nghe nhằm. Đám cưới xong tao sẽ quán xuyến công việc bên nhà anh ấy, còn thì giờ đâu mà phụ ông già?
-Nghe mày nói tao có cảm giác như ngày mai đã là ngày cưới của mày.
Thiên Kim bật cười:
Thì phải tính trước chớ mày? Sắp tới, có lẽ ông già sẽ sang lại cửa hiệu này cho người khác. Trước sau gì mày cũng phải về Sài Gòn.
-Nếu được về Sài Gòn tao rất mừng-Quỳnh Như bỗng rơm rớm nước mắt- Chẳng biết mẹ tao có khoẻ không nữa?
-Yên chí, tao mới ghé thăm bác mấy hôm trước-Thiên Kim trấn an bạn- Bác còn dặn tao bảo mày đừng về làm chi, tốn kém lắm. Tức cười ghê vậy! Trông thấy tao mà bà già tưởng mày nên mừng quýnh.
Vừa kể Thiên Kim vừa cười một cách vô tư. Quỳnh Như quay đi không nói gì. Cô thấy mẹ thật tội nghiệp. Mẹ lầm cũng phải vì Thiên Kim và Quỳnh Như có nét hao hao giống nhau, mà mắt mẹ thì đã mờ lắm rồi.
-Ngày mai tao với mày đi chùa nghen?-Thiên Kim đột ngột bảo.
-Chi vậy?-Quỳnh Như nhạc nhiên.
-Thì để cầu tài, cầu vận may mà!-Thiên Kim nói nửa thật nửa đùa- Nè,đi kiếm cái gì ăn đi, tao đói bụng quá.
Thiên kim "chuyển đề tài ngon ơ". Hai cô nàng kéo nhau xuống phố. Ăn xong Thiên Kim lại vươn vai ngáp dài:
-Buồn ngủ quá!Về mau đi.
Và thế là vừa đặt lưng xuống giường,cô nàng đã ngủ thiếp đi. Quỳnh Như thèm được như bạn quá nhưng không tài nào chợp mắt được. Cô nhớ đến mẹ mà lòng cứ rưng rưng. Phải chi Quỳnh Như có đông anh em như người ta thì mẹ đâu đến nỗi thui thủi một mình. Hôm được phân công ra Vũng Tàu để trông coi cửa hàng Quỳnh Như đã không bằng lòng. Cô bảo mẹ:
-Mẹ ơi! Con không đi Vũng Tàu đâu! Con sẽ tìm công việc khác.
Bà Hân nhìn con gái hồi lâu rồi hỏi:
-Sao vậy con?
-Con không muốn bỏ mẹ ở nhà một mình.
Nhưng tìm được một chỗ làm đâu phải dễ hả con? Huống gì đấy lại là một chỗ làm tốt. Con nghĩ lại mà coi.
-Nhưng...con làm sao mà yên tâm khi mẹ chỉ có một mình? Quỳnh Như ngập ngừng
-Chuyện đó mày khỏi lo!Thiên Kim đột ngột xuất hịên- Tao sẽ ghé thăm bác thường xuyên.
Bà Hân vui vẻ nhìn nàng:
-Con Như nó hay lo xa vậy thôi chứ bác còn khoẻ lắm.
-Ba con nói, chuyện này chỉ có thể giao cho Quỳnh Như chứ không thể giao cho ai khác. Thiên Kim quay sang bạn- Mày không đi, ông già sẽ buồn lắm đấy.
-Thôi được!Đi thì đi!Quỳnh Như đáp với vẻ không vui.
Thế là cô đã chấp nhận cuộc điều động này! Một phần vì nghe lời mẹ, một phần cũng để trả ơn gia đình bạn đã cưu mang, giúp đỡ mẹ con mình bấy lâu nay.
Mới đó mà đã bốn tháng rồi
Thiên Kim khẽ cựa mình, nói ú ớ gì đó rồi lại ngủ tiếp. Quỳnh Như nghiêng người ôm lấy bạn. Sau đó cô cũng ngủ thiếp đi.
Buổi sáng Quỳnh Như thức dậy muộn, Thiên Kim đã đi tắm từ sớm, không quên dặn bác bảo vệ nhắn lại với bạn. Thấy đã trễ nên Quỳnh Như vội vã đi ra bãi tắm.
Sáng chủ nhật nên người đi tắm đông nghẹt. Đang dõi mắt tìm bạn bỗng Quỳnh Như nghe tiếng gọi tên mình. Cô đưa mắt nhìn quanh và mừng rỡ kêu lên:
Anh Hải! Anh ra bao giờ vậy?
Người được Quỳnh Như hỏi là một chàng trai vóc người dong dỏng cao. Anh nhìn cô, nụ cười rộng mở:
-Anh vừa mới ra tới. Nghe bảo Thiên Kim ở ngoài này, anh đang tìm thì gặp Quỳnh Như.
-Em cũng đang tìm nhỏ Kim đây. Nó ra bãi biển từ sáng sớm. Anh đi môt mình à?
-Anh đi cùng với mấy anh chị trong cơ quan-Hải nói rồi đưa mắt hìn ra xa- Hình như Thiên Kim kìa!
Đúng là cô nàng thật! Thiên Kim đang nằm sấp người trên chiếc phao bơi sặc sỡ, đưa tay vẫy vẫy. Hải quay nhìn Quỳnh Như:
-Em dám bơi ra ngoài đó không?
Cô vờ lắc đầu:
-Sợ lắm, không có phao em không dám bơi đâu. Anh Hải bơi ra kéo Thiên Kim vào đi.
Hải gật đầu:
-Được rồi! Như chờ ở trong cạn nghen.
Dứt lời anh sải chân chạy ào về phía Thiên Kim. Khi mực nước đã cao quá rồi, Hải ngã xoài cả người xuống nước, bơi ra xa. Quỳnh Như vẫn đứng nguyên một chỗ với lời tự vấn: Tại sao Thiên Kim không thể yêu một người tuyệt vời như thế nhỉ? Hải chỉ có một nhược điểm lớn nhất-nếu có thể gọi đó là nhược điểm- Đó là việc nhà anh nghèo hơn nhà của Thiên Kim! Có lẽ vì vậy mà Thiên Kim đã chọn anh chàng Việt kiều nhà giàu kia dù chưa biết anh ta mặt tròn méo ra sao.
Hải không đưa Thiên Kim vào bờ mà lại dìu ra xa. Quỳnh Như nhìn theo khẽ cau mày. Bất giác cô thầm mong câu chuyện tối qua của Thiên Kim chỉ là chuyện đùa vui. Xưa nay Thiên Kim vẫn luôn có trò đùa"chết người" như thế.
Nhưng lần này Quỳnh Như đã thất vọng vì cô bạn thân của mình không hề có ý định nói đùa. Trong lúc hai người còn lênh đênh trên mặt sóng thì Thiên Kim đột ngột bảo:
-Anh Hải nè chúng ta không nên gặp nhau nữa.
Giốnh như Quỳnh Như, Hải cũng tưởng Thiên Kim nói đùa. Anh bật cười lớn:
-Lại mè nheo vòi vĩnh gì nữa đây.
-Thật mà!-Thiên Kim nghiêm mặt- Em sắp lấy chồng rồi.
-Thôi,đừng đùa dai như thế em bé của anh!-Hải đã bán tín bán nghi- Anh sắp đứng tim rồi đây này.
Nét mặt Thiên Kim vẫn không thay đổi:
-Em không nói đùa. Ba mẹ em đã nhận lời của người ta. Tuần sau sẽ làm lễ đính hôn.
Suýt chút nữa thì Hải đã vuột tay. Anh chới với trên chiếc phao chồng chềnh như sắp lật. Bấu chặt vào thành phao, Hải nhô người gần chạm vào Thiên Kim. Mấy sợi tóc ướt loà xoà phủ xuống tận mắt anh:
-Nếu như điều em vừa nói là sự thật thì anh vẫn cố tự huyễn rằng đấy chỉ là những lời đùa cợt của em.
Chân Hải đã chạm đất. Anh giữ cái phao của Thiên Kim đứng yên. Họ lặng lẽ nhìn nhau hồi lâu.Vẻ mặt vui tuơi, hồn nhiên hiếm có của Thiên Kim biến mất. Nàng khẽ lắc đầu quay đi:
-Đó là quyết định của ba mẹ em. Thú thật em cũng chưa biết tương lai mình sẽ ra sao.
-Có nghĩa là anh không còn một chút hy vọng nào nữa, phải thế không em?-Giọng Hải nghẹn lại.
Thiên Kim khẽ chớp mắt. Không có tiếng trả lời. Bởi vì họ chưa bao giờ nói tiếng yêu nhau nên không thể có sự phụ bạc. Nhưng tận đáy lòng mình Hải luôn nâng niu, quý trọng những gì liên quan tới tình cảm của họ. Anh vẫn mong đến một ngày được bày tỏ tất cả nỗi lòng với người mình thầm yêu trộm nhớ. Nhưng bây giờ cái ngày ấy sẽ không còn nữa.
Họ đã vào gần sát trong bờ. Vừa trông thấy bạn Quỳnh Như đã hiểu ngay rằng chuyện buồn sẽ xẩy ra. Cô phá tan không khí nặng nề bằng cách nói đùa:
-Bộ hai người vừa mới oánh lộn hả?
Hải cố gượng cười:
-Còn hơn cả đánh lộn, Như ạ!
Thiên Kim hướng câu chuyện sang hướng khác:
-Lên bờ kiếm cái gì ăn đi, tao đói bụng quá!-Nàng quay sang Hải- Tụi em chờ anh ở nhà.
-Anh sẽ tới liền!-Hải gật đầu.
Hai cô gái đi trả phao rồi về nhà tắm rửa, thay quần áo xong ngồi đợi. Chỉ một lát sau đã thấy Hải tới.
Nhưng xem ra bữa ăn sáng ngon lành ở bãi biển cũng không cứu vãn được gì!
Mùa Hoa Nở Mùa Hoa Nở - Minh Hà Mùa Hoa Nở