The multitude of books is making us ignorant.

Voltaire

 
 
 
 
 
Tác giả: Y Ðạt
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 25
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 827 / 8
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 17/25
nh bồi bàn đem cây đèn có cái chụp thủy tinh đỏ đến để trên bàn, ánh sáng hồng nhạt chiếu trên mặt tôi và Uy Lực. Bây giờ chúng tôi vẫn ngồi ở chiếc bàn ngoài hành lang lộ thiên, đêm vẫn như thế, cũng vẫn như xưa.
Tôi bưng ly côca lên hỏi Uy Lực:
- Anh còn nhớ cái đêm sơ ngộ của chúng ta không?
- Nhớ chứ!
Tôi đưa ly lên ngang tầm mắt, nhìn xuyên qua nước ngọt, trong ly cảnh vật trước mắt tôi bỗng nhiên biến thành màu hồng. Tôi còn nhớ Uy Lực nói rằng cõi đời này không phải là màu hồng.
Uy lực hỏi tôi:
- Có vui không Hạ Lan Ðài?
Ðể ly xuống bàn tôi gật đầu.
Uy Lực hít vào một hơi rồi quay lưng lại nhìn màn đêm, cảnh biển trong đêm tối thật yên lặng và vắng vẻ.
Một cơn gió thổi đến, gió đêm khiến cho người ta có cảm giác lạnh buốt.
Uy Lực khẽ nói:
- Sắp đi qua rồi.
Tôi ngạc nhiên:
-Anh nói cái gì sắp đi qua?
Uy Lực đáp:
- Mùa hè.
Bỗng tôi cảm thấy bồi hồi nói:
- Vâng, vâng.
Uy Lực hỏi:
- Em định bao giờ về?
- Em về anh có buồn không?
Uy Lực nói:
- Anh không muốn cho em về.
Tự nhiên tôi có cảm giác tất cả sắp trôi qua, cảm giác đó khiến lòng tôi se thắt lại.
Tôi buồn buồn hỏi:
- Anh không xa em phải không, Uy Lực?
Chàng nói:
- Anh phải trở về trừơng, năm nay là năm thực tập của anh.
Tôi bàng hoàng hỏi:
- Nhưng anh không xa em phải không?
Uy Lực nắm tay tôi cười:
- Dĩ nhiên rồi, còn em?
Tôi lắc đầu:
- Em chưa biết nữa, nếu ba về thì em cũng phải theo ba.
Bất giác lòng tôi có những ý nghĩ ngông cuồng, tôi tự hỏi, tại sao vạn vật không giữ y nguyên hiện trạng của nó? Tại sao thế giới này thay đổi và biến đổi không ngừng? Tại sao tôi muốn ở bên cạnh Uy Lực mà chẳng phải trở về trường? Mà tôi cũng phải về nhà?
Uy Lực hỏi tôi:
- Tại sao em không nói chuyện?
Tôi ngẩng mặt lên nhìn chàng khẽ nói:
- Em bắt đầu lo, em lo chúng ta phải xa nhau.
Uy Lực nói:
- Không có mãnh lực nào có thể bắt anh xa em, anh đi học, mỗi tuần chủ nhật anh sẽ ra thăm em, chúng ta đi xem chiếu bóng, đi bơi lội, đi câu cá, sướng không?
Tôi gật đầu.
Ðúng, khi chàng đi học thì tôi ở nhà đợi chàng, có lẽ sau chuyến trở về này tôi sẽ tìm một việc làm, như vậy tôi sẽ không cô đơn và không buồn. Tôi cho rằng tất cả những sự việc trên đời nàyđã đựơc an bài hết rồi, tôi không phải lo nữa. Tôi cảm thấy mùa hè này đã đưa tôi đến chỗ trưởng thành một cách đột ngột, vì tôi đã ý thức được những điều tôi vừa nêu trên.
Ở bên cạnh Uy Lực tôi cảm thấy tôi có ý kiến riêng của tôi, tôi biết suy nghĩ, biết nhẫn nại, dám đương đầu với sự thật. Tôi không phải nghĩ tới nương tựa vào ba tôi nữa, tôi không cần có ba vuốt tóc tôi, vỗ về tôi nữa. Không kìm đựơc xúc động tự nhiên tôi rú lên:
- Tôi là Hạ Lan Ðài.
Uy Lực ngơ ngác nhìn tôi:
- Anh biết.
Tôi nói:
- Hạ Lan Ðài chỉ cần có Uy Lực thôi.
Bất giác tiếng nhạc du dương trỗi dậy, tôi đứng lên nói:
- Chúng mình khiêu vũ nghe anh!
Ở trong sân nhảy chợt tôi nhớ lại hôm trước, khi đó cũng ở dưới ánh đèn màu, tôi úp mặt vào ngực chàng.
Uy Lựckhẽ nói:
- Anh mơ ước thời gian sẽ ngưng đọng lại ngay giây phút này.
Tôi nói:
- Riêng em thì muốn cho thời gian đi ngược trở lại.
- để làm gì?
- Ðể chúng ta còn có thì giờ ở bên nhau.
Uy Lực nói:
- Bây giờ cũng chưa muộn Hạ Lan Ðài ạ. Chúng ta đã gặp lại nhau rồi, chúng ta còn nhiều thì giờ về sau nữa.
Tôi nhắm mắt lại nói:
- Vâng, đó là những ngày tốt đẹp.
Ánh đèn bỗng mờ đi, giọng ca trỗi dậy:
"Xa quê cũng chỉ vì em
Anh đem dâng trọn con tim
Sao ai đành tâm xa cách?
Ngay khi anh đã yêu em...."
Tiếng ca du dương truyền cảm đó khiến tôi ngửng đầu dậy, dưới ánh đèn màu xanh nhạt, tôi thấy khuôn mặt của Ðại, mắt chàng đang nhìn tôi, tiếng ca của chàng cũng hướng vào tôi. Lòng tôi bắt đầu rung động, dường như tôi còn thấy đèn cầy sinh nhật và đôi môi, và những cảm giác sau nụ hôn. Tôi tự hỏi: "Có phải tại em làm cho anh yêu em hả Ðại? Nhưng em nào có yêu anh, chỉ tại vì cô đơn, chỉ tại vì mất đi Uy Lực, nên em cần có anh, đó là một nhu cầu tạm bợ, thật ra em nào có yêu anh."
Ánh mắt của Ðại vẫn tập trung vào tôi, tôi úp mặt lên vai Uy Lực, vì tôi không dám nhìn thẳng vào mặt Ðại.
Lúc bấy giờ tiếng ca trầm bỗng lại vang lên:
"Xa quê cũng chỉ vì em
Anh đem dâng trọn con tim
Sao ai đành tâm xa cách?
Ngay khi anh đã yêu em
Ngay khi anh đã yêu em..."
Tôi cắn môi nhắm nghiền đôi mắt lại.
Uy Lực hỏi tôi:
- Tại sao tay em run run thế hả, Hạ Lan Ðài?
Tôi lắc đầu:
- Em không muốn nhảy nữa, anh à!
- Tại sao thế?
- Thôi mình về chỗ.
Tôi đi về chỗ, Uy Lực sửng sốt nhìn tôi, tôi xách ví lên nói:
- Chúng mình đi ra ngoài tản bộ nghe anh.
Tôi đi dọc theo sân nhảy, Uy Lực dìu tôi đi, Ðại đứng trên sân khấu nhìn chúng tôi..
Ra khỏi cổng Hotel, tôi thở phào, Uy Lực ngạc nhiên nhìn tôi.
Tôi giả đò nói:
- Ở trong không khí ngột ngạt quá, em cảm thấy hơi chóng mặt.
Uy Lực hỏi:
- Bây giờ đỡ rồi chứ?
Tôi thở mạnh một cái nói:
- Ðỡ nhiều rồi.
uy Lực hỏi:
- Bây giờ em muốn đi đâu?
Tôi nói:
- đi tản bộ.
Tôi ngẫm nghĩ một lát nói:
- Xe anh đâu? Chúng mình đi hóng mát một lát nhé?
- Ừ.
Chúng tôi đi xuống con đường dốc, hai bên đường cây cỏ xanh um, trên đường chỉ có hai đứa chúng tôi. Uy Lực đút tay vào túi quần lặng lẽ bước đi, thấy chàng im lặng, tôi đưa tay ôm ngang eo chàng, Uy Lực cúi đầu, đưa chân đá mạnh một hòn đá trên mặt đường.
Uy Lực hỏi tôi:
- Có bao nhiêu đứa con trai hôn em rồi, Hạ Lan Ðài?
Tôi ngơ ngác chẳng biết chàng có ý gì.
Tôi hỏi ngược lại:
- tại sao anh hỏi thế?
Uy Lực nói:
- Hỏi cho biết.
- Vài đứa.
Trầm ngâm một lát Uy Lực hỏi:
- Từ khi đến đây?
Tôi hỏi:
- Từ khi đến đây làm sao?
- Từ khi đến đây có bao nhiêu người hôn em rồi?
Tôi dừng bước sa sầm nét mặt nói:
- Ðừng có vòng vo tam quốc, anh muốn hỏi gì thì cứ hỏi thẳng đi.
Uy Lực cũng dừng bước lại hỏi:
- Thằng Ðại có hôn em chưa?
Tôi làm thinh.
Uy Lực hỏi tiếp:
- Có không?
Bây giờ tôi biết té ra Uy Lực đã nhận thấy cử chỉ của tôi hồi nãy khi đang nhảy đầm.
Uy Lực to tiếng hỏi:
- Tại sao em không nói?
Tôi kinh hoàng trố mắt trả lời:
- Có.
- Tại sao?
Cử chỉ của Uy Lực lúc nãy dữ tợn lắm, chàng nắm chặt hai bả vai tôi, nhìn trừng vào mặt tôi rồi sau cùng xô tôi ra. Mất thăng bằng tôi ngã ngửa ra sau, nhưng rất may ở đó có chiếc ghế dài dành cho người đi bộ tạm nghỉ chân, nên tôi ngồi lên đó.
Uy Lực nắm chặt tay lại hỏi tôi:
- Em nói em yêu anh kia mà?
- Vâng, em yêu anh, nhưng...
Uy Lực nhìn vào mặt tôi hỏi:
- Nhưng tại sao hả?
- Uy Lực, xin anh tin em, em không yêu anh ấy.
- Không yêu hắn tại sao hôn hắn?
Tôi trả lời ngay:
- Không, không có anh ấy em tìm không gặp anh, em sợ.. em sợ cô đơn, Ðại luôn luôn ở bên cạnhem, hôm đó là ngày sinh nhật của anh ấy em không hiểu tại sao...
Uy Lực cắn môi nói:
- Em nói em yêu anh, khi vắng mặt anh thì em yêu hắn, tại sao bây giờ anh đang ở bên cạnh em mà không dám nghe hắn hát? Hắn vừa hát là em bỏ đi?
Tôi run giọng nói:
- Em không biết, Uy Lực à, quả thực em không biết, em chỉ e rằng anh ấy.. yêu em mà thôi.
- Thôi được rồi, như vậy em đi yêu hắn đi.
- Uy Lực.
Tôi kêu lên, tôi kéo chàng lại, nhưng Uy Lực hất tay tôi ra rồi bỏ đi một mạch.
Tôi rú lên:
- Uy Lực! Nghe em nói!
Mặc dù tôi khong ngớt gọi nhưng Uy Lực cắm đầu chạy không quay mặt trở lại, và một lát sau hình bóng của chàng đã biến mất trong sương đêm.
Mùa Hè Năm Ấy Mùa Hè Năm Ấy - Y Ðạt