You can't start the next chapter of your life if you keep re-reading the last one

Unknown

 
 
 
 
 
Tác giả: Ma Văn Kháng
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Nguyen Thanh Binh
Upload bìa: Nhi Nho
Số chương: 18
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3259 / 59
Cập nhật: 2016-01-29 21:56:55 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 16
hận được điện thoại của Yên, Toàn vội rời khỏi O Tròn, đi ngay.
Đón Toàn ở ngoài thềm nhà, tóc tai bơ thờ, mắt nổi quầng, Yên nói không ra hơi, nghe trong sâu xa có lẩn quất nỗi hoang mang về một tai họa có tính định mệnh.
- Anh Toàn ạ, năm nay biết là anh Quyết Định có sao La Hầu chiếu mệnh, độc lắm, nên Yên đã đi cúng sao giải hạn cho anh ấy rồi đấy chứ.
Rồi ngước nhìn Toàn, Yên khe khẽ.
- Anh ấy da dữ lắm. Động chạm phải là viêm tấy ngay. Biết thế rồi nhưng anh ấy có chịu giữ gìn đâu. Chỗ nào cũng cứ xông pha. Thêm nữa...!
Toàn xua tay:
- Chị cứ bình tĩnh. Tôi đã gặp bác sĩ điều trị cho anh ấy rồi. Xét nghiệm cho biết, anh ấy chỉ bị nhiễm trùng thôi.
- Anh Toàn à - Yên nghèn nghẹn - Không hiểu sao Yên lo quá cơ. Tháng này tử vi của Yên nói, phải đề phòng người thân đau ốm và bị kẻ tiểu nhân cản trở. Càng lo hơn vì không hiểu sao mà rập một lúc cả anh Đồng cũng bị cấp cứu. Anh không biết đâu. Anh Quyết Định và anh Đồng gắn bó với nhau từ năm 1946, hồi anh ấy một mình một ngựa đi vào sào huyệt của thổ ty họ La cơ. Sau anh ấy mắc oan. Anh Quyết Định còn ân hận đến tận giờ.
“Làm sao mà ông Đồng mắc oan và ông Quyết Định tới giờ còn ân hận?”. Vấn vít về câu hỏi nọ khiến Toàn dắt chiếc xe đạp ra cửa, còn đứng ngẩn. Quay lại định hỏi thì cơ hội để giải tỏa đã chằng còn, vì Yên đã giục:
- Anh Toàn đi cùng Yên, giúp Yên một việc nhé! Ở vùng này có cô đồng Hồng nổi tiếng tài giỏi trong việc đoán định chuyện âm dương, Yên muốn đến điện của cô.
Dắt xe qua con ngòi, tới quốc lộ bảy, Toàn đạp xe, Yên nhảy lên ngồi ở sau xe, tay níu vào sườn Toàn. Bỗng nhiên như có điện truyền, Toàn rùng mình nhè nhẹ.
Một chiếc xe tải vụt qua, phả trên mặt đường một đám bụi mờ. Tay lái chuệnh choạng, điều chỉnh lại cho ngay ngắn, Toàn có cảm tưởng, Yên càng níu chặt anh hơn. Đường rải cấp phối. Ô tô chạy dún dẩy theo nhíp xe, tạo nên một dạng làn sóng trên mặt đường. Xe đạp lăn khập khình rất khó chịu. May mà Yên đã khỏa lấp:
- Anh Toàn chưa biết chuyện anh Đồng bị kỷ luật nhỉ?
- Chưa!
- Hồi ấy là năm 1958, phỉ nổi ở cả tám xã Pha Linh. Dẹp tan cuộc nổi loạn, công đầu thuộc về anh Đồng. Chỉ có anh ấy, với phong cách phong trần, tài tử, nghĩa hiệp mới làm đư̖c việc ấy. Uy tín anh ấy với dân trong vùng chẳng ai bì kịp. Thế mà không hiểu từ đâu sinh ra một luồng dư luận phê phán anh ấy là hoạt động theo kiểu anh hùng cá nhân hảo hớn, võ hiệp. Và chê trách anh Quyết Định là hữu khuynh, bao che ve vuốt anh Đồng. Anh Quyết Định chưa biết thanh minh thế nào thì xảy ra chuyện tiếp. Thấy bọn trùm phỉ chưa đầu hàng còn có khả năng kích động quần chúng nổi loạn một lần nữa, anh Đồng nhân danh Khu trưởng Pha Linh ra quân lệnh: Dân chúng trong vùng, từ mười tám tuổi trở lên, ai có súng kíp, súng hỏa mai, súng trận đều phải nộp lại tất cho Ban cán sự khu, nếu không sẽ bị khám xét tịch thu và xử phạt nặng.
Chuyện đứt đoạn. Toàn phanh xe, quay lại. Yên từ sau xe đã trụt xuống dệ đường, cạnh một lối rẽ nhỏ vào rừng từ lúc nào. Bụi đường trắng mờ phủ một lớp li ti trên tấm khăn đỏ bịt đầu. Mắt chớp chớp, Yên đưa tay bám vào đuôi xe, bảo Toàn, cứ đi tiếp đi, vì Yên nhớ nhầm, còn một đoạn nữa mới đến điện cô đồng Hồng.
- Anh Toàn à - Yên tiếp - Anh Quyết Định đến giờ còn rất ân hận. Anh có biết vì sao không? Anh ấy đi họp ở Trung ương một tháng, rồi sau đó đi tham quan Triều Tiên mười lăm ngày, trở về thì ông Văn Hiến đã ký kỷ luật khai trừ, hạ chức anh Đồng và điều anh ấy về Văn phòng tỉnh ủy rồi.
- Có chuyện ấy cơ à, chị Yên?
- Thế đấy, lấy lý do là gì anh Toàn có biết không? Là vi phạm nghiêm trọng chính sách dân tộc, gây rối loạn yên bình của nhân dân. Biết nói thế nào bây giờ? Sau sự việc này, anh Quyết Định coi như còn một món nợ lớn với anh Đồng chưa trả được. Anh Toàn à, anh Quyết Định tính hay thương người lắm. Cả vụ kỷ luật ông Nguyễn Chí Hưng nữa, anh Quyết Định thật sự có muốn thế đâu, nhưng ông Văn Hiến cứ khăng khăng đòi bằng được.
Đột ngột Toàn dừng xe. Nhớ lại cái tích chuyện Lạn Tương Như chịu nhịn nhục Liêm Pha ông Đồng nói hồi nào, đã hiểu ra ngọn nguồn câu chuyện, ngẩn ngơ, anh quay lại phía sau nhìn Yên, nao nuốt:
- Nhưng, chị cũng biết anh Quyết Định là bí thư, tức là người có thể có tiếng nói cuối cùng cơ mà!
Mặt bần thần, Yên như nói với chính mình:
- Thì thế... nên anh Quyết Định hay nói với Yên câu này: Mình chỉ có thể làm lãnh đạo với những anh em hiền hậu, tốt bụng thôi! Mà thôi, có lẽ rẽ vào chỗ này, anh Toàn.
Toàn xuống xe, cùng Yên rẽ vào một lối mòn, hai bên mọc đầy sim mua. Xuống một con dốc nhỏ, hai người lội qua một con suối nông nhưng rộng lòng. Nước chảy róc rách tràn trên các mỏm đá đầu sư. Rồi khuôn vào một dòng nhỏ, đổ nước rào rào ở bên kia bờ, qua gầm một dãy lều rơm đặt cối giã tự động. Vẳng lại tiếng cần cối rơi xuống lòng cối gạo thập thòm trong tiếng nước đổ ập òa.
Cuối cùng, điều bất ngờ với Toàn là anh cùng Yên đứng trước một ngôi nhà gạch hai gian lợp ngói nâu, tường trắng, dưới một gốc đa non chừng mười năm tuổi lõng thõng vài chùm rễ phụ. Nhận ra tiếng chuông đồng lọt ra từ ngôi nhà và sau đó dậy lên mùi hương nến trong không khí, Toàn dựng xe và hiểu thế là anh đã đưa Yên đến chỗ cần đến. Đây là ngôi điện của cô đồng Hồng, nổi tiếng trong vùng về năng lực giao hòa với cõi âm.
Thềm điện lổng chổng đến hai ba chục đôi dép, guốc. Qua cửa, đập ngay vào mắt là tòa điệnao ba tầng kệ xây áp tường, nguy nga tượng Phật, tượng Thánh Thần, Thích Ca, tượng ông Giêsu, tượng ông Di Lặc, tượng bà Quan Âm... Chất ngất nén bạc thoi vàng lấp lánh ánh trang kim, cùng các đồ mã xanh đỏ tím vàng và đài hoa, quả tử, hạc đồng sáng trưng đèn nến. Tầng kệ dưới cùng xây thòi ra rộng hơn hai gang tay, la liệt các khay nhôm, khay sơn mài, đĩa sứ để đồ lễ của các thân chủ.
Ngồi giữa chiếc chiếu hoa rải trước điện là cô đồng Hồng, đầu phủ hờ một tấm khăn nhung đỏ. Cạnh cô là một bà già giữ chân phụ lễ chít khăn mỏ quạ. Xung quanh cô ngồi như bụt mọc hơn hai chục thân chủ. Rặt các bà các cô mặt hoa da phấn, đang tuổi hồi xuân, theo tiếng chuông đồng phát ra từ tay bà phụ lễ, đồng loạt chắp tay, cúi đầu xuỵt xoạt câu khấn lầm thầm. Yên len lén bước lên phía điện thờ, nhặt một cái khay sơn mài, lấy từ trong túi vải đeo bên sườn ra mấy quả cam sành đặt vào, rồi gài vào cạnh khay tờ giấy ghi họ tên mình, đoạn trân trọng đặt lại vào bệ thờ.
Đã xong một hiệp lễ, cô đồng bỏ tấm khăn phủ đầu, quay lại. Hóa ra cô còn rất trẻ. Chỉ hăm lăm hăm sáu. Mắt một mí. Mày tỉa. Mũi tẹt, mồm dô. Má trái có nốt ruồi to bẹt như đồng xu. Thấy cô đồng vừa ra khỏi tấm khăn nhung, đám các bà các cô ngồi quanh lập tức quây cả lại dựng gối, chắp tay, ngào ngạt lạy cô ạ, lạy cô ạ. Không thèm để ý đến bất cứ một ai, cô đồng với tay lên bệ điện thờ, kéo xuống một chiếc đĩa sứ lớn, trên đặt chùm nhãn, thẻ hương và mảnh giấy ghi tên thân chủ. Đưa mắt qua mảnh giấy, cô cất giọng the thé:
- Ai là Thị Ngoan nào!
- Dạ, em là Thị Ngoan đây ạ.
Không cần ngoái lại để xem mặt người tên là Thị Ngoan, cô đồng đã nâng chiếc đĩa đặt đồ lễ lên ngang trán. Bà già phụ lễ thỉnh một tiếng chuông rồi đưa cô một nén hương đang ngún khói.
“Nam mô Thập phương thường trụ Tam Bảo Tác Đại chứng minh Liên Toa hạ. Nam mô Hộ pháp thiên thần chư thiên Bồ Tát - Ngọc bệ hạ. Thiết nghĩ, chúng con sinh nơi trần thế, đương buổi bình minh, tuệ cạn, chướng sâu, nghiệp dầy, phúc mỏng, không biết phái trái, con đường u mê...”. Miệng lầm nhầm, tay cầm nén hương ngoay ngoáy về phía điện thờ, cô đồng khởi đầu hiệp lễ. Và chẳng cần chờ lâu, đặt chiếc đĩa đồ lễ xuống chiếu, chưa đầy một phút cô bỗng dừng tay, lặng phắc vài giây rồi thình lình ật ngửa ra phía sau, đúng giữa lòng bà phụ lễ vừa lúc bà này đưa hai tay đón đỡ. Vong hồn người quá cố đã nhập vào cô. Mắt cô nhắm nghiền. Lưỡi cứng đơ, cô bắt đầu phát ra những câu nói ngắt quãng, ngọng nghịu:
- Kìa! Cô Ngoan đâu?
Bà phụ lễ gọi. Thân chủ dịch lên. Cô đồng nằm ghếch trên vai bà phụ lễ, ngoẹo cổ:
- Eng oan âu? Ang à ồng eng ây!
Bà già phụ lễ nguýt người tên Thị Ngoan một cái rõ dài, đoạn dẩu môi:
- Cô có nghe rõ không: Em Ngoan đâu? Anh là chồng em đây!
- Dạ, em nghe rõ lời anh rồi ạ.
- Ại àm ao eng ông o on ái uý ùng ến ới eng?
Một Mình Một Ngựa Một Mình Một Ngựa - Ma Văn Kháng Một Mình Một Ngựa