Books are the bees which carry the quickening pollen from one to another mind.

James Russell Lowell

 
 
 
 
 
Tác giả: Hoàng Anh
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Huỳnh Thảo
Upload bìa: Azazel123
Số chương: 10
Phí download: 2 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 12730 / 34
Cập nhật: 2015-07-16 10:39:04 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 8
ôm nay, Trần Phương lên Ðà Lạt để thương lượng về bản hợp đồng với công ty Ngọc Hòa. Vừa đến nơi đã thấy Tùng đứng đón. Anh làm việc với mọi người một lúc rồi cùng Tùng đến gặp Minh Trí ngay.
Vừa bước đến cửa phòng giám đốc, Trần Phương đã phải sững sờ khi nhận ra Khả Thư. Cô đang chăm chú xem tài liệu gì đó nên chưa nhận ra sự có mặt của anh. Gần một năm nay cô biết mất không tin tức, không ngờ nơi cô đến lại là Ðà Lạt này.
Tùng bước đến hỏi lịch sự:
- Tôi cần gặp giám đốc Trí, nhờ cô báo giùm.
Khả Thư mỉm cười ngước lên, gương mặt chết lặng ngơ ngác khi thấy Trần Phương. Cô mất bình tĩnh đến nỗi Tùng cũng nhận ra:
- Cô sao vậy? Có giám đốc Trí ở đây không?
Khả Thư trả lời một cách lơ ngơ rồi vào thông báo với giám đốc của mình.
Trần Phương cũng không tỏ thái độ gì, anh bình thản bàn việc với giám đốc của cô chứ không quan tâm gì đến cô ngồi bên cạnh. Cuối cùng bản hợp đồng cũng được ký.
Minh Trí có nhã ý mời anh ở lại để mình chiêu đãi, nhưng Trần Phương đã từ chối với lý do phải trở về thành phố ngay.
Trần Phương thản nhiên ra về cùng Tùng. Anh không có cử chỉ nào quen biết cô, anh chào cô một cách lịch sự cố ý mà chỉ có Khả Thư mới hiểu.
Trên đường về, thái độ trầm ngâm của Trần Phương làm Tùng không dám gợi chuyện.
- Cậu biết cô thư ký của Trí không?
- Em cũng mới biết thôi.
Trần Phương nói thẳng thắn:
- Cậu điều tra giúp tôi xem cô ấy ở đâu, và sống thế nào nhé.
- Dạ.
Tùng có vẻ rất ngạc nhiên vì sự quan tâm của anh. Nhưng hiểu mình nên im lặng thì tốt hơn.
Tuần sau, Trần Phương mới trở lên Ðà Lạt, trong tay anh đã có địa chỉ của Khả Thư. Anh ở lại một đêm để tối đến nhà cô. Nhưng khi anh đến thì cô vẫn chưa về. Trần Phương ngồi yên trên xe quyết định đợi cô.
Thật lâu mới thấy cô về đến, nhưng không đi một mình như anh nghĩ mà là đi cùng Minh Trí. Trần Phương đợi cho anh ta đi xong mới bước xuống xe. Khả Thư mở cổng thì anh đã chống tay vào cửa. Cô hoảng hốt ngước lên và khựng lại khi gặp anh. Cô chưa kịp phản ứng gì thì Trần Phương đã tự động đẩy cửa bước vào. Anh dừng lại nơi băng đá ở ngoài sân.
- Nói chuyện với tôi một lát, ngồi đây đi!
Khả Thư nhìn anh tức tối, cô mím môi:
- Ðây là nhà tôi, anh không có quyền ra lệnh như vậy!
Trần Phương bình thản ngồi xuống, nhìn vào mặt cô một cách cố ý:
- Nếu còn nói kiểu đó thì đừng trách tôi. Nếu không vì cậu Ðiền, tôi đã cho em một bạt tai nên thân rồi.
Khả Thư đỏ cả mặt, cô nói run rẩy:
- Tôi không sợ anh nữa đâu, cứ làm nếu muốn.
Trần Phương quắc mắt nhìn cô:
- Bây giờ học thêm tính bướng bỉnh nữa à. Em lặp lại một lần nữa xem.
Khả Thư lạnh ngắt cả người, cô quay người đi nhanh vào nhà nhưng Trần Phương đã chặn lại:
- Em có biết mình đã gây ra chuyện gì không? Thật vô trách nhiệm.
Khả Thư nhìn giận dữ:
- Anh không được mắng người khác như vậy, anh không có quyền. Anh quá đáng lắm!
Trần Phương nhìn có vẻ dịu lại, cô chỉ có thể phản kháng như vậy thôi, tự nhiên anh chợt muốn ôm cô thật chặt vào lòng. Một năm xa nhau như là sự thử thách đối với bản thân anh. Dù không muốn anh cũng phải nhìn lại tất cả những gì đã trải qua, một chút xót xa, một chút hối hận và trên cả là nỗi nhớ nhung đến ngút ngàn, chưa bao giờ như một năm qua anh ý thức và nhận ra cuộc sống vô vị thế nào khi không có cô bên cạnh.
- Ngày mai em phải gọi điện nói chỗ ở của mình cho cậu Ðiền biết. Em tưởng chỉ cần lâu lâu gọi điện hỏi thăm là có thể sống thanh thản sao? Cậu mợ và bé Mai lo cho em lắm.
Khả Thư mím môi quay nhìn nơi khác:
- Tôi biết mình phải làm gì. Anh về đi và đừng đến đây nữa.
Trần Phương không trả lời mà quay nhìn xung quanh như quan sát:
- Ai giúp em khi ở đây thế? Trí à?
Khả Thư nói dửng dưng:
- Không liên quan đến anh, đề nghị anh đừng xen vào cuộc sống của tôi nữa.
Trần Phương bất chợt kéo mạnh cô về phía mình, không đề phòng nên Khả Thư đã bị anh giữ chặt.
- Lúc nào cũng có người đeo đuổi, em có nghĩ đến cảm giác của tôi không?
Khả Thư chới với đứng yên. Cô không dám tin vào những gì mình vừa nghe được. Trần Phương có biết mình nói gì không?
- Một năm qua, anh không tin em không suy nghĩ về chuyện của hai ta. Em có thấy mình nông nổi không?
Khả Thư có vẻ thụ động kỳ lạ, cô cố thoát ra nhưng chỉ càng bị anh xiết chặt hơn.
- Tôi xin anh đừng làm thế.
Trần Phương nhìn cô, cái nhìn thẳm thẳm, nó dịu dàng đến nỗi cô phải quay đi.
- Em tưởng bỏ đi là có thể vứt bỏ hết mọi chuyện hay sao? Hãy tự hỏi lòng mình, em có quên được không?
Khả Thư cố nói cứng rắn:
- Tôi không biết anh còn muốn gì ở tôi. Nhưng tôi xin nói thẳng, đối với tôi chuyện ngày trước là nỗi ám ảnh nhất trong đời. Dù phải trả giá thế nào tôi cũng không để mình sai lầm lần nữa.
Nét mặt Trần Phương vẫn không thay đổi. Anh buông cô ra nhưng cái nhìn vẫn không rời khỏi gương mặt cô:
- Em đang tiếp tục sai lầm đấy. Hãy biết nhìn lại trước khi quá muộn.
Khả Thư như không bị tác động, cô cười xa vời:
- Ðối với tôi để bắt đầu lại thế này đã là quá muộn. Ðúng lý ra tôi phải khôn ngoan và cương quyết hơn từ lúc trước kìa.
Trần Phương nhìn vẻ mặt bình thản của cô và tin rằng cô không phải nói trong lúc nhất thời mà đã từng suy nghĩ rất kỹ. Không hiểu sao anh chỉ thấy đau lòng chứ không nổi giận như thời gian trước. Có lẽ Bá Khiêm nói đúng, anh tàn nhẫn với chính tình yêu của mình.
- Sao em cứ nghĩ và bị chi phối những gì người khác nói mà không nhìn những gì tôi đã làm? Sự thất vọng mà em đã gây ra cho tôi, em có hình dung được không?
Hôm nay Trần Phương như không còn là anh nữa, có bao giờ anh bỏ thời gian để nói nhiều như vậy đâu. Và càng không bộc lộ suy nghĩ của mình như vậy. Sự thay đổi này làm cô không thích ứng để đối phó và cô chỉ biết lơ ngơ nhìn nơi khác chứ không dám nhìn thẳng vào anh.
- Hãy suy nghĩ xem vì sao tôi lại ra đây? Và tôi hy vọng sẽ không bao giờ nhìn thấy Minh Trí đưa đón em như thế nữa.
Khả Thư thấy bất mãn vì cách nói uy quyền của anh, hình như Trần Phương đã quen ra lệnh cho người khác. Tự nhiên cô thấy giận chứ không còn cảm giác sợ nữa:
- Tôi ghét cách nói như ra lệnh của anh lắm. Anh không có quyền cấm cản những mối quan hệ của tôi.
Trần Phương nói rắn đanh:
- Cứ suy nghĩ đi rồi em tự sẽ biết mình phải làm gì. Tôi sẽ nhìn vào điều đó để mà quyết định.
Khả Thư có cảm giác anh đang uy hiếp cô thì đúng hơn. Kể cả khi thuyết phục, anh cũng chẳng xem cô ra gì. Hình như Trần Phương nghĩ chỉ cần anh dang tay ra là cô đã có thể lao vào. Sao mà cô căm ghét ý nghĩ đó như thế chứ.
- Nếu đã nói thế thì anh có thể ra về được rồi, nhưng tôi xin anh hãy nhớ cho rằng anh có thể sử dụng quyền hạn đó với những người khác nhưng trừ tôi ra.
Trần Phương hơi cười, đôi mắt thoáng nét gì đó.
- Sau mỗi lần gặp lại, em luôn tạo cho tôi một cảm giác mới mẻ. Nói xem em đã học được điều gì rồi?
Khả Thư không ngăn được cái liếc mắt về phía anh:
- Ðó là sự không nhu nhược để người khác khống chế nữa. Có vấp ngã mới biết thế mà đứng cho vững, tôi sẽ không ngã nữa đâu.
Trần Phương bước một bước để đến gần cô hơn:
- Ðể tôi thử xem em vững vàng đến thế nào.
Khả Thư lùi lại, vẻ lo sợ đã in đậm trên gương mặt:
- Tôi không sợ anh nữa đâu, anh…
Cô chưa nói hết thì đã thấy mình lọt thỏm trong vòng tay anh, sự yếu đuối như vây chặt lấy cô khi Trần Phương trầm tĩnh cúi xuống. Cô cố gắng tránh né nụ hôn của anh nhưng hoàn toàn bất lực. Anh khống chế cô một cách thật nhẹ nhàng. Khả Thư khép chặt mắt, cố ngăn cảm giác rung động đến thắt lòng, một cảm giác mà cô không mong mình sẽ có. Cô nhận thấy Trần Phương cũng không kềm chế. Anh cứ siết chặt lấy cô mà thể hiện tình cảm, chưa bao giờ cô thấy ở anh một thái độ thiếu tự chủ như vậy.
- Tại sao đến giờ tôi mới nhận ra là mình rất nhớ em?
Tiếng thì thầm của Trần Phương như cuốn phăng chút lý trí cuối cùng. Cô cố bám víu vào chút nghị lực còn sót lại để nhìn thẳng vào anh.
- Tôi không tha thứ cho hành động này của anh đâu.
Trần Phương bình thản hôn lên đôi mắt giận dữ của cô:
- Tôi rất nhớ cái nhìn ấm áp của em, nhớ tiếng dạ ngoan ngoãn mà mình rất yêu. Nhất là nhớ tất cả những vui buồn mà hai đứa đã trải qua. Em tưởng tượng đi, cuộc sống một năm nay của tôi là thế đấy.
Khả Thư chống chọi một cách yếu đuối:
- Anh làm tôi cảm thấy sợ, anh luôn làm mọi cách để đạt được điều mình muốn và khuất phục người khác thế này sao?
Trần Phương cười khẽ, nụ cười rất gần bên tai, một sự rung động đến bối rối làm cô phải quay đi:
- Tôi sẽ làm hơn thế nữa nếu em vẫn còn bướng bỉnh. Bằng mọi cách tôi sẽ đưa em về đúng vị trí của mình.
Trần Phương kéo mặt cô lại đối diện với anh:
- Anh yêu em, rất yêu.
Khả Thư đứng yên, một cử chỉ bàng hoàng như không tin Trần Phương sẽ nói thế. Thái độ của cô anh đã thấy hết:
- Bé con ngốc nghếch! Ðiều đó đáng lý ra em phải tin hơn mọi thứ trên đời.
Cách gọi của em làm cô lao đao đến rã rời. Nó gợi cho cô nhớ về ngày xưa, ngày mà cô đã sống thật vô tư trong tình yêu của anh.
- Ðừng tìm cách làm tôi yếu đuối nữa. Tôi xin anh, tôi đã tìm được sự thanh thản cho mình thì không có lý do nào tôi lại đánh mất nó.
Trần Phương vẫn trầm tĩnh nói:
- Anh sẽ cho em thời gian để suy nghĩ, cơ hội chỉ có một và anh tin em sẽ biết nắm lấy nó.
Khả Thư vùng ra thoát khỏi vòng tay anh:
- Hình như anh nghĩ tôi đang cần anh ban bố tình cảm thì phải. Anh lầm rồi, đừng xem thường người khác quá đáng như vậy.
- Bỏ cái cách xét nét từng lời nói đó đi. Ðiều quan trọng là em hãy suy nghĩ xem mình cần cái gì.
Khả Thư giận dữ nói nhanh:
- Cái tôi cần là cuộc sống không bị quấy rầy, lẽ ra anh nên hiểu mà đừng làm phiền tôi. Anh làm tôi mệt mỏi lắm.
Trần Phương như không còn kiên nhẫn, anh gằn giọng:
- Bao năm rồi mà cô vẫn không thay đổi, cứ sống với những suy nghĩ nông cạn của cô đi. Tôi chỉ cần nói lần này thôi, cô hãy tự mình quyết định. Nói rồi anh quay người đi ra cửa, thái độ như không muốn vướng bận. Khả Thư mím môi quay vào nhà chứ không nhìn theo. Cách cư xử của Trần Phương thật quá đáng, sao anh có thể tự cho mình cái quyền đối xử với người khác như thế chứ.
Gần nửa tháng nay, bé Mai chuyển ra Ðà Lạt ở với cô. Con bé có vẻ rất thích và không muốn về thành phố. Vừa soạn đồ vừa nói buồn bã:
- Em không muốn về chút nào, ở đây thích hơn.
Khả Thư mỉm cười:
- Khi nào nghỉ học thì ra đây, lo gì.
Mai nhăn mặt:
- Chị không biết đâu, ở với ba mẹ không được tự do gì hết. Ði đâu cũng bị giám sát, buồn chết được.
- Cậu mợ lo cho em thôi.
Mai ngừng xếp đồ và nằm dài trên giường:
- Thư vậy mà sướng, ở một mình thật thích. Em quyết định rồi, sau này ra trường, em sẽ sống tự lập như Thư.
Khả Thư phì cười:
- Sống một mình cái gì cũng tự mình lo, không dễ dàng như Mai nghĩ đâu.
- Tự do là trên hết. Em lớn rồi, phải biết tự quyết định mọi chuyện, cứ bị ba mẹ quản thúc hoài riết rồi ra đời không bằng ai.
- Tại cậu mợ chỉ có mình em nên mới lo như vậy, em nên thông cảm chứ.
Mai chúm chím cười:
- Em hiểu, nên lúc nào cũng nghe lời chứ bộ. Chị thấy không, em đã chín chắn rồi.
Khả Thư kéo đồ của cô ra để xếp:
- Hôm nay bức xúc dữ vậy? Bộ cậu mợ khó với em lắm hả?
- Không khó nhưng nhiều lúc mẹ không hiểu em. Em lớn rồi, đâu phải lúc nào cũng phải nghe dạy bảo như một đứa con nít. Em có suy nghĩ và lập trường của mình chứ, có thể những gì ba mẹ chọn cho em là tốt nhưng chưa chắc đã hợp với em.
- Ðã xảy ra chuyện gì phải không? Em không muốn về à?
Mai nói buồn bã:
- Ba bắt em về làm với ba nhưng em không chịu. Em muốn dựa vào khả năng của mình hơn.
Khả Thư cười nhẹ:
- Em nên giải thích cho cậu hiểu, chị tin cậu không khe khắt đâu.
Mai chống cằm nhìn cô:
- Ba không tin vào năng lực của em đâu. Có thể em không có kinh nghiệm trong công việc nhưng ra đời thì em đủ tự tin để ứng phó mọi việc.
- Chị tin Mai. Em hãy cho cậu thời gian, nếu được hãy tận dụng thời gian này để chứng minh với cậu khả năng của em.
- Chỉ còn cách đó thôi nhưng Thư phải hứa là đứng về phía em, ủng hộ em nhé.
Khả Thư mỉm cười gật đầu. Chợt như nhớ ra Mai lại ngóc đầu dậy:
- Anh Phương có đến tìm Thư lần nào không? Sao ra đây em không gặp ảnh?
Khả Thư thoáng thay đổi nhưng cô chỉ im lặng.
- Lúc Thư bỏ đi, anh Phương là người lo lắng nhất đấy. Suy nghĩ lại đi Thư, em thấy anh ấy vẫn còn quan tâm đến Thư lắm.
Khả Thư nói nhẹ nhàng:
- Nếu thương chị thì đừng nhắc đến anh ấy nữa.
Mai ngồi lên nhìn cô:
- Thư hãy suy nghĩ về một mình anh Phương thôi, về những gì anh ấy đã làm cho Thư, đừng để chuyện của người khác chi phối nữa. Thư đã tự tạo áp lực cho mình quá nhiều. Hãy trút bỏ đi, lúc đó Thư sẽ nhận ra điều gì quan trọng nhất với mình.
- Mai có vẻ hiểu anh Phương quá nhỉ?
- Không đâu, em chỉ nhìn một cách khách quan thôi. Em nhìn những gì anh Phương làm cho Thư chứ không chỉ nghe người khác nói.
Câu nói của Mai làm cô thoáng nao núng. Trần Phương cũng đã từng nói thế với cô. Một cảm giác hoang mang đến không ngờ làm cô cứ nao nao.
- Em sẽ không khuyên Thư nữa đâu. Thư thành đá rồi, không khuyên được nữa. Em mặc kệ Thư.
Khả Thư lặng lẽ xếp đồ cho Mai chứ không nói gì. Khi Mai trở về thành phố cô lại sống cô đơn như những ngày qua, nhưng sự thanh thản không còn nữa mà thay vào đó là cảm giác hoang mang lẫn mâu thuẫn đến cồn cào. Cô cứ sống lặng lẽ và làm việc, bên cạnh sự đeo đuổi của Trí. Trần Phương cũng biến mất như chưa từng gặp lại. Anh có hiểu, anh đã khuấy động sự bình yên của cô thế nào không? Cô đã biết sợ sự trống vắng, biết bản thân mình đã mệt mỏi và biết khát khao một bàn tay nâng đỡ, an toàn.
Hôm nay, sau khi dự tiệc xong thì Minh Trí đưa cô về. Vừa đến nhà thì đã gặp Trần Phương chờ nơi cổng. Minh Trí có vẻ rất ngạc nhiên, anh bước đến bắt tay Trần Phương thân mật.
- Ra khi nào thế?
- Lúc chiều.
Minh Trí có vẻ chưa hết ngỡ ngàng vì gặp anh ở đây.
- Có thể đi uống vài ly không?
- Hôm khác đi, tôi phải giải quyết vài việc nữa.
- Cậu quen Khả Thư à?
Trần Phương gật đầu bình thản. Minh Trí có vẻ hơi do dự khi ra về. Ðợi anh ta đi xong, Khả Thư mới loay hoay tìm chìa khóa mở cổng. Vừa mở xong thì Trần Phương đã bỏ đi về phía xe. Khả Thư hoang mang nhìn theo, không hiểu sao cô lại chạy theo đứng trước mặt anh.
- Anh đến đây chi vậy?
Trần Phương quắc mắt nhìn cô:
- Cô làm tôi mất mặt trước bạn bè đủ rồi.
Khả Thư còn ngơ ngác thì anh đã ngồi vào xe và phóng vút đi. Tính cách của Trần Phương thật đáng sợ, dù không muốn cô cũng bật khóc một cách tức tưởi.
Tháng sau cô về thành phố thăm cậu Ðiền khi hay tin cậu bệnh. Vừa nhìn thấy cô, cậu Ðiền đã trách nhẹ:
- Tưởng con quen người cậu này rồi chứ.
Khả Thư cười như biết lỗi:
- Cậu khỏe chưa?
- Cậu không sao, đỡ nhiều rồi.
- Mai đâu cậu?
Ông Ðiền lắc đầu:
- Cậu cũng không biết. Riết rồi nó ở ngoài đường còn nhiều hơn ở nhà, thật không biết suy nghĩ.
Khả Thư nói nhẹ nhàng:
- Cậu nên để Mai nó tự quyết định công việc đi, điều đó cũng tốt mà.
- Nó chưa chững chạc đâu, ra đời chẳng bằng ai cả. Có cái bướng bỉnh là hay thôi. Cậu không chấp nhận được đám bạn ồn ào của nó.
Khả Thư nói như thuyết phục:
- Mai không như cậu nghĩ đâu, tuổi trẻ bây giờ năng động và tự tin lắm. Mai nó bản lĩnh lắm cậu ạ.
- Nó nói với con phải không?
- Cậu hãy cho Mai thử sức mình đi, con tin nó không làm cho cậu thất vọng đâu.
- Phải chi nó được một phần nào của con, cậu cũng yên tâm.
- Con không được như Mai đâu, nó bản lĩnh và cứng rắn hơn con nhiều. Cậu không biết chứ Mai nó có cái nhìn sâu sắc lắm.
Ông Ðiền mỉm cười:
- Nó nhờ con thuyết phục cậu phải không?
Khả Thư rót cho ông ly nước:
- Nó bảo con ủng hộ nó chứ không nhờ nói giùm đâu.
Ông Ðiền uống xong rồi đưa ly cho cô:
- Còn con, về đây có vui không?
- Dạ vui.
- Con ở một mình ngoài đó cậu không yên tâm. Về đây làm với cậu đi!
- Ðể con suy nghĩ đã, công việc ngoài đó cũng tốt lắm.
Ông Ðiền nhìn cô rồi hỏi khẽ:
- Con định sống ở đó luôn sao?
- Con cũng không biết.
Ông Ðiền nói day dứt:
- Cậu không lo được gì cho con, cậu áy náy lắm.
Khả Thư chớp mắt:
- Cậu đừng nói thế, nếu không có cậu con đâu có được ngày hôm nay.
Ông Ðiền chợt nói trầm ngâm:
- Cậu không muốn xen vào chuyện riêng của con nhưng con cứ thế này mãi, cậu không thể yên lặng được.
Khả Thư cúi đầu hơi nhìn xuống, ông Ðiền nói thẳng thắn:
- Ðúng là con và thằng Phương khác nhau rất xa. Lúc trước cậu cũng đã nghĩ hai đứa chia tay sẽ tốt hơn, nhưng bây giờ mới thấy mình thật thiếu sót. Cậu không bênh vực thằng Phương nhưng nếu nhìn một cách công bằng thì nó không có lỗi gì với con cả. Cái chết của ba con thì càng không liên quan gì đến nó. Thằng Phương sống có hơi tàn nhẫn nhưng việc làm của nó cũng không phải là xấu. Nó chỉ quá cứng rắn, không dễ mềm lòng như người khác. Những người mà nó đối xử thẳng tay cũng không tốt lành gì đâu. Trong đó có cả thằng Thiên nữa đấy.
Khả Thư rơi nước mắt:
- Sao hôm nay cậu lại nói điều này với con?
Ông Ðiền lắc đầu:
- Con thiếu suy nghĩ cũng đành, đằng này cậu cũng không sâu sắc. Cậu cứ nghĩ con sẽ đau khổ nếu sống bên cạnh thằng Phương. Con thì quá hiền, mà tính thằng Phương lại dữ dội, chắc gì hai đứa hạnh phúc.
Khả Thư khóc lặng lẽ:
- Bây giờ tâm trạng của con rất bấp bênh, con không hiểu mình ra sao nữa.
Ông Ðiền nhìn cô thương cảm:
- Lòng con ra sao thì hãy sống như thế. Chẳng lẽ một năm qua, con cũng chưa nhận ra mình cần cái gì sao?
Khả Thư chỉ khóc chứ không nói được gì nữa, sự đau khổ của cô càng làm ông Ðiền ray rứt hơn vì nghĩ mình đã không lo được gì cho cô.
Tối thì Bá Khiêm đến thăm, gặp cô anh không giấu được vẻ ngạc nhiên lẫn vui mừng:
- Em về khi nào?
- Sáng nay.
Bá Khiêm nhìn cô như quan sát rồi khẽ cười:
- Anh vào thăm cậu Ðiền một lát.
Rồi anh đưa cho cô mấy cái túi xách đủ các thứ bồi bổ.
- Cất mấy thứ này giùm anh, của thằng Phương đấy. Nó bận việc nên không đến được.
Khả Thư đưa anh vào phòng cậu Ðiền và trở ra pha cho anh ly cà phê. Bá Khiêm mỉm cười, đỡ ly nước trên tay cô.
- Có Thư về thăm, con thấy cậu khỏe hẳn ra.
Ông Ðiền gật gù:
- Ðể nó một mình, cậu không yên tâm chút nào. Bảo về đây thì không chịu, bướng bỉnh không chịu được.
Bá Khiêm khẽ cười:
- Con thấy Khả Thư đã chín chắn rồi, cậu đừng lo nữa.
Khả Thư chỉ cười chứ không nói gì. Bá Khiêm như sực nhớ.
- À quên! Ngày mai ông Bình sẽ đến khám và theo dõi bệnh của cậu.
- Không cần đâu. Cậu khỏe rồi.
Bá Khiêm nhún vai cười:
- Con chỉ làm theo lệnh Phương. Nó bảo cậu hãy nghỉ ngơi một thời gian.
Ông Ðiền có vẻ cảm động:
- Cậu nợ thằng Phương rất nhiều. Nói với nó cậu cám ơn nhiều lắm.
- Cậu đừng nói thế.
Khả Thư nghe hết nhưng chỉ ngồi yên. Cuối cùng cô tiễn anh ra cổng:
- Chừng nào em đi?
- Vài ngày nữa, em muốn cậu thật khỏe đã.
Khiêm gật gù:
- Trí dễ dãi với em quá nhỉ?
- Lý do chính đáng mà.
Khiêm nhìn cô hơi lâu. Dù rất cố gắng anh cũng không thể rời mắt khỏi cô. Anh không có gì ngạc nhiên khi cô được nhiều người thương yêu đến thế.
- Em có gặp Thiên không?
- Dạ không.
- Bây giờ công ty cậu ta làm ăn khá lắm, kể ra bạn em cũng tài đó chứ.
Khả Thư đáp xuôi theo:
- Vậy à?
Bá Khiêm mỉm cười:
- Ngày trước khi nghe chuyện này em sẽ không thờ ơ như vậy?
Khả Thư cười tư lự:
- Em cũng không biết. Có lẽ em rất dở trong việc giấu cảm xúc mình, chỉ làm theo bản năng thôi.
Bá Khiêm nói như nhận xét:
- Em khác trước nhiều lằm.
Khả Thư ngồi xuống băng đá trước nhà. Bá Khiêm dừng lại bên cạnh cô:
- Anh nghe nói về em và Trí rất nhiều. Trí là người tốt, đáng tin cậy đó Thư.
Khả Thư thoáng bối rối, cô ngạc nhiên khi cả Bá Khiêm cũng hiểu lầm mối quan hệ này.
- Em và anh Trí không có gì cả. Em không hiểu sao mọi người lại hiểu lầm như thế.
Bá Khiêm nhướng mắt nhìn cô:
- Vậy tại sao em không về đây? Em có biết việc em quyết định ở ngoài đó sẽ gây hiểu lầm thế nào không?
Khả Thư ngồi yên hoang mang. Bá Khiêm hơi cười khi thấy cử chỉ đó, cô vẫn ngây thơ như lúc trước.
- Em luôn làm theo bản năng mà không nghĩ đến hậu quả của nó sao?
Khả Thư chớp mắt:
- Không ngờ mọi người lại hiểu lầm như thế. Em không biết mình làm gì mới đúng đây.
- Quên chuyện đó đi, trả lời anh em có ý định về đây không?
- Em cũng không biết.
Bá Khiêm thấy buồn cười vì vẻ khó xử của cô, anh biết cô đang rất hoang mang.
- Ðừng suy nghĩ căng thẳng như thế. Cứ làm theo những gì em muốn, đừng quan trọng hóa mọi người nhìn mình thế nào. Nếu em cảm thấy đúng và thanh thản là được rồi.
Khả Thư mỉm cười gật đầu. Bá Khiêm đưa tay nhìn đồng hồ:
- Anh về nghe. Em vào nhà đi.
Khả Thư tiễn anh ra tận cổng rồi mới quay vào nhà. Cách nói của Bá Khiêm làm cô liên tưởng đến Trần Phương, một nỗi bồn chồn làm cô không giải thích được tại sao.
Hôm sau, vừa từ chỗ nhà Uyên về thì cô gặp xe Trần Phương đậu trước cổng. Tự nhiên tim cô đập mạnh khi hình dung sẽ đối diện với anh.
Trần Phương đang ngồi với cậu Ðiền ngoài phòng khách. Thấy cô, anh khẽ gật đầu chào một cách thản nhiên. Khả Thư vội đi nhanh lên lầu. Cô vào phòng Mai ngồi mà vẫn còn thấy lòng chưa bình ổn được. Một lúc sau thì cậu Ðiền đi lên, cô ngạc nhiên nhìn ông:
- Có chuyện gì không cậu? Sao cậu không gọi con?
Ông Ðiền ngồi xuống giường:
- Con đi đâu về vậy?
- Con đi dạo một chút, có gì không cậu?
- Cậu thì hỏi vậy thôi. Chừng nào con ra Ðà Lạt?
Khả Thư đan những ngón tay vào nhau:
- Cậu khỏi rồi, chắc ngày mai con đi.
- Con suy nghĩ kỹ chưa?
Khả Thư thoáng bối rối, ông Ðiền nói nhẹ nhàng:
- Tối nay con đi dự tiệc giùm cậu được không?
Khả Thư ngạc nhiên:
- Con đâu biết gì.
- Không sao đâu. Cậu không đi được nên rất áy náy. Con đi được không?
Khả Thư do dự:
- Dạ được, nhưng… con đến chỉ để có mặt thôi cũng được chứ.
Ông Ðiền gật đầu:
- Không có gì đâu. Giúp cậu nhé!
- Dạ.
Ông Ðiền đứng lên:
- Con chuẩn bị đi, cậu sẽ nhờ thằng Khiêm đến đón.
Ðợi ông Ðiền đi xong, cô mới dám thở dài. Cô rất không thích những buổi tiệc tùng thế này nhưng không thể từ chối được.
Tối thì Bá Khiêm đến đón. Anh nhìn cô hơi lâu rồi nói giản dị:
- Em đẹp lắm!
Khả Thư hơi đỏ mặt. Bá Khiêm lại thấy nao lòng vì cử chỉ của cô. Anh khỏa lấp sự yếu đuối của mình bằng cách mở cửa xe cho cô.
Khi cả hai đến nơi thì khách đã đến rất đông. Bá Khiêm tìm cho cô một bàn trống và ngồi xuống. Khả Thư lịch sự nói vài câu với chủ nhân buổi tiệc. Ông ta có vẻ rất thích khi gặp cô và cứ đứng bên bàn của cô không chịu đi.
Khả Thư hơi bối rối khi Thúy Hân đến ngồi chung bàn với mình. Nhìn thái độ tự tin của chị ta, cô thấy không được thoải mái cho lắm. Chợt Hân đưa ly rượu về phía cô:
- Chị mời em một ly rượu được không?
Khả Thư không tự nhiên cho lắm vì sự thân mật này. Bá Khiêm mỉm cười nhìn cô như khích lệ. Không hiểu Khiêm nghĩ gì mà có ý bảo cô làm quen với Thúy Hân.
Khả Thư mỉm cười, cô nâng ly lên và uống một ngụm:
- Cảm ơn chị.
Thúy Hân nhìn cử chỉ e dè của cô mà buồn cười. Cô hiểu Khả Thư đang nghĩ gì?
- Nghe nói em đang làm ở Ðà Lạt.
“Chuyện gì chị ta cũng biết” – Khả Thư nghĩ thầm. Tự nhiên cô buột miệng:
- Sao chị biết?
- Muốn thì biết thôi nhất là những người liên quan đến Trần Phương, chị càng muốn biết.
- Vậy sao?
Khả Thư cảm thấy hình như tất cả đều tập trung về phía cô. Cô hiểu cái nhìn đó khi ở đây còn có cả Thúy Hân. Cô thấy chị ta rất thản nhiên, hay nói đúng hơn là không quan tâm nhưng lại tỏ ra vô cùng duyên dáng.
Bá Khiêm chợt lên tiếng:
- Sao hôm nay hiền thế Hân? Không nhảy à?
Thúy Hân khẽ cười, cô hỏi:
- Anh Phương đâu?
- Chắc đến trễ.
Thúy Hân nhìn ra cửa, cái nhìn chờ đợi không giấu giếm. Tự nhiên Khả Thư khẽ quay đi. Bá Khiêm quay qua nói gì đó với chị ta rồi bật cười. Cô nhận ra hình như họ rất thân nhau nên nói chuyện với nhau rất thoải mái. Một lúc sau thì Trần Phương đến, đôi mắt thoáng nét gì đó khi thấy cô. Thúy Hân vội hỏi:
- Sao anh đến trễ thế?
Trần Phương tự nhiên ngồi xuống bên cạnh Hân:
- Giải quyết vài việc. Em đi một mình à?
Thúy Hân gật đầu. Khả Thư cảm thấy khó thở. Cô trấn tĩnh mình bằng cách uống một tí rượu cho vững vàng. Trần Phương đã đến chào ông Hiển – chủ nhân buổi tiệc. Thúy Hân cũng đứng lên đi về phía anh, cả hai nói gì đó rồi bước ra sàn nhảy.
Bá Khiêm chợt quay qua cô:
- Em có muốn nhảy không? Ðừng thụ động như thế, theo anh!
Bá Khiêm kéo tay cô hòa vào mọi người trên sàn nhảy. Khả Thư khẽ nhắm mắt, cô buông theo đà dìu của anh, hình như cô đã váng vất say. Bá Khiêm nhận ra ngay vẻ khác lạ đó, anh lập tức đưa cô trở lại bàn:
- Em không sao chứ?
Khả Thư đưa tay nắm cạnh bàn cho khỏi ngã. Lúc đó Trần Phương và Hân cũng vừa đến. Khả Thư lấy tay xoa nhẹ thái dương cho tỉnh táo:
- Em chóng mặt lắm. Anh đưa em về đi.
Không ngờ cô yếu đến thế, Bá Khiêm dìu cô đứng dậy nhưng Thúy Hân đã chặn lại:
- Ðể anh Phương đưa về đi.
Bá Khiêm quay qua nhìn Trần Phương rồi buông cô ra. Trần Phương không nói gì mà dìu cô ra xe. Hình như gió mát làm cô tỉnh táo hơn đôi chút, Khả Thư nhướng mắt khi nhận ra anh:
- Sao lại là anh? Anh Khiêm đâu?
Trần Phương nói nghiêm nghị:
- Không biết uống thì đừng uống. Cô thích uống rượu lắm à?
Khả Thư nói giận dỗi:
- Không liên quan đến anh.
Nói rồi cô mệt mỏi khép mắt. Ðến nhà cô, Trần Phương tự động lấy ví tìm chìa khóa mở cổng rồi chạy xe thẳng vào sân. Trần Phương bồng xốc cô về phòng, Khả Thư vội mở hé mắt:
- Anh làm gì vậy? Thả tôi xuống.
- Nằm yên đi!
Trần Phương đặt cô xuống giường, Khả Thư gạt tay anh ra:
- Sao anh lại đưa tôi về? Tôi không muốn thấy mặt anh nữa, anh đi đi.
Trần Phương nhìn cô im lìm:
- Cô thích làm những gì tôi ghét lắm sao? Phụ nữ uống rượu say thế này thì không hay ho gì đâu.
Thấy cô cứ nằm gục xuống gối, Trần Phương bất mãn đỡ đầu cô lên nhưng anh bỗng khựng lại khi mặt cô đẫm nước mắt. Trần Phương nhìn cô lo lắng:
- Cô không sao chứ?
Khả Thư gạt tay anh ra ngồi dậy:
- Anh về đi, mặc kệ tôi.
Trần Phương nói kiên nhẫn:
- Cô thấy trong người sao rồi? Chóng mặt lắm hả?
Khả Thư vẫn khóc lặng lẽ:
- Anh là đồ vô lương tâm. Tại sao tôi phải đau khổ vì anh hoài chứ? Tôi ghét anh lắm!
Khả Thư vừa khóc vừa nói, Trần Phương nhìn vẻ đau khổ của cô một cách ngạc nhiên:
- Vậy cách tốt nhất là cô nên quên đi.
- Tôi cũng muốn lắm nhưng lúc nào cũng bị anh chi phối. Tôi ghét bản thân mình lắm.
Trần Phương nhíu mày nhìn. Anh chợt hiểu Khả Thư đang nói rất thật lòng. Anh chợt nâng mặt cô lên đối diện với mình:
- Thế tại sao em không tin anh?
- Tôi rất muốn nghe và hy vọng anh sẽ làm một điều gì đó để chứng minh với tôi, nhưng anh cứ xem tôi như một con ngốc thậm chí rất xem thường.
Khả Thư lại khóc và nói tiếp:
- Khi gặp anh ở Ðà Lạt, không hiểu sao tôi thấy mềm yếu vô cùng. Lúc đó tôi chỉ mong muốn một điều là được nghe anh giải thích, nhưng anh không làm vậy. Anh vẫn như xưa.
Trần Phương cảm thấy nhoi nhói theo từng lời nói của cô. Anh biết chỉ khi nào say không kềm chế được thế này cô mới chịu nói thật lòng mình.
- Thời gian sau này, tôi đã bắt đầu tin anh. Tôi muốn nói với anh nhiều chuyện lắm nhưng không biết phải nói gì. Anh cứ xem tôi như một con ngốc, muốn đối xử thế nào cũng được. Anh tàn nhẫn lắm.
Trần Phương hỏi nhẹ nhàng:
- Em tin anh thật chứ? Trả lời đi!
- Không, tôi ghét anh rồi và quyết định không cần anh nữa. Anh là người có trái tim bằng đá.
Trần Phương thấy buồn cười nhưng bên cạnh đó là cảm giác nhẹ nhõm, hài lòng. Sự thú nhận của cô làm anh vừa hạnh phúc lại vừa thấy xót xa. Ðến tận bây giờ anh mới hiểu cô đã đau khổ ra sao vì sự vô tâm của mình.
- Em muốn mắng anh thế nào cũng được, nhưng bây giờ thì nghỉ đi.
Trần Phương kéo cô nằm xuống giường. Khả Thư chợt nhìn anh rồi đưa tay lên sờ gương mặt Trần Phương, nụ cười trẻ con đến ngây ngô:
- Anh biết không? Tôi rất thích cách thể hiện tình cảm của anh sau này. Dù luôn chống đối anh nhưng tận sâu thẳm lòng mình tôi vẫn thấy hạnh phúc.
Trần Phương nhìn cô, một cảm giác rung động mãnh liệt tràn ngập tim anh:
- Thật không?
Khả Thư khép mắt mệt mỏi:
- Tôi rất ghét sự yếu đuối của mình. Chính vì nó mà anh xem thường tôi.
Trần Phương thầm buồn cười khi nghe cô nói. Sao cô không hiểu chính điều đó ở cô đã cuốn hút anh. Anh chợt nhìn thật lâu khuôn mặt trong sáng của cô, cảm nhận một sự rung động đến khao khát mà anh không kềm chế được. Khả Thư như cũng bị anh truyền sang sự đam mê. Cô mở mắt, mỉm cười thật ngoan và nhìn anh với cái nhìn ấm áp yêu thương.
Trần Phương đặt vội nụ hôn lên nụ cười của cô. Khả Thư khép mắt, cử chỉ hoàn toàn tự nguyện, dâng hiến. Chưa bao giờ anh có cảm giác yêu thương mãnh liệt đến thế này. Lần đầu tiên anh yêu cô với tất cả trái tim mình.
Một Đời Xa Nhau Một Đời Xa Nhau - Hoàng Anh Một Đời Xa Nhau