Reading well is one of the great pleasures that solitude can afford you.

Harold Bloom

 
 
 
 
 
Tác giả: Mạc Nhan
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 24
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 859 / 3
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 3-2:
Ô ô ô -- nàng biến thành người quái dị.
Mỗi ngày sau khi ngủ dậy, Hướng Tịnh Tuyết nhìn vào gương đồng soi mặt chải đầu, nhìn thấy trong gương là một khuôn mặt xa lạ nước mắt của nàng không khỏi rơi xuống, nhưng bộ dáng trương đầu mặt heo ấy bây giờ đang khóc càng khó coi hơn.
Nàng cuối cùng hiểu được mọi người vì sao như vậy sợ Diêm Vô Cực, hiện tại cho dù mọi người không tha thiết nhắc nhở nàng nàng cũng không dám dại dột mà tái phạm.
Diêm Vô Cực khi nào sẽ cho nàng giải dược? Mọi người không ai nói rõ.
Có người nói một tháng, có người nói không chỉ, bởi vì chưa từng người dám hướng chủ tử tranh luận, nàng lại mở lệ, mà sĩ diện chủ tử, chỉ sợ hội phạt nàng ba tháng.
Nói ngắn lại, nàng phải tạm thời sống với khuôn mặt quái dị này.
Vì làm cho Diêm Vô Cực mau chóng hết giận, nàng phải có chút biểu hiện mới được, may mắn nàng có được lợi thế là đang hầu hạ bên chủ nhân.
" Chủ tử, tiểu nhân đã pha cho người một bình trà tốt nhất, đây là loại trà được tưới bằng nước suối rất là tốt a, người nghỉ tạm để uống chém trà đã "
Hướng Tịnh Tuyết tất cung tất kính bưng lên khay trà, ân cần đem trà châm thất phân mãn, sau đó khiêm tốn đứng ở một bên, cười lấy lòng.
Một tay cầm sách, Diêm Vô Cực ngồi trước án thư con ngươi lạnh lùng liếc mắt nhìn phía trên bình trà, thấy khói toả ra từ bình trà đem theo mùi hương thơm nhẹ dễ chịu, ánh mắt lại liêc về phía người dâng trà với đầu heo mặt đang cười nịnh.
“Hừ.” Hừ lạnh một tiếng sau, hắn không để ý nàng, thu hồi ánh mắt, nhìn như không thấy tiếp tục nhìn sách.
Hướng Tịnh Tuyết sớm đoán được Diêm Vô Cực sẽ không hoà nhã, bởi vì sớm có chuẩn bị tâm lý, cho nên đối mặt với thái độ lãnh đạm và ánh mắt lạnh lùng của hắn nàng vẫn duy trì nụ cười.
" Tiểu nhân đem bình trà thiết âm để ở chỗ này, chút nữa chủ tử rảnh tay hãy nhân lúc còn nóng mà uống, cẩn thận cổ họng"
Buông chung trà, nàng cười hì hì nói:“tiểu nhân pahỉ đi làm việc, chủ tử có gì phân phó thì gọi tiểu nhân"
Hắn không nhìn nàng, cũng không trả lời nàng, cho đén khi người ra đén phòng ngoài hắn mới ngước nhìn chằm chằm vào thân ảnh đang cố gắng làm việc, nàng cầm lấy chổi, chăm chỉ quét lá khô rụng đầy ngoài sân.
Tiểu tử này từ sau khi bị hắn giáo huấn, mấy ngày liền đều vì hắn khiên hàng hoá, phụng nước trà, quét tước, chiết bị, giặt quần áo, nấu nước, việc gì có thể làm đều làm, trước mặt hắn lại biểu hiện sự kính sợ, vì là muốn hắn mau mau ban cho giải dược, hắn đương nhiên hiểu được.
Khoé môi khẽ cười, hắn thu hồi ánh mắt tiếp tục đọc sách.
Lại qua mấy ngày, sau khi dùng bữa sáng, Hắn khoanh tay phía sau đi dạo, khi đi qua hành lang trước nhìn thấy tiểu tử đang phơi y bào vừa được giặt xong ở cách đó không xa.
Hắn từ xa lẳng lặng quan sát, trầm mặt không nói, cuối cùng thu hồi ánh mắt đứng ở cửa sổ vươn tay chùi nhẹ cánh cửa chỉ thấy bóng loáng sạch sẽ, một chút tro bụi cũng không có.
Từ khi đem tiểu tử này mang về bất kể là hắn sờ đến đâu, cho dù là cửa sổ, bàn, y toà, hoặc là ngăn tủ, mỗi một chỗ đều được tên tiểu tử lau sạch không có một hạt bụi bám.
Hắn tiến vào trong tẩm phòng, đưa mắt nhìn xuống, phía trên giường ngủ, chăn bông được gấp thành một khối vuông vứt ngay ngắn, đi đến trước tủ quần áo, mở cửa ra tất cả y bào đều được móc một cách thẳng tắp, đồng nhất, quần áo cũng được xếp lại cẩn thận, có trật tự.
Không đợi hắn phân phó, tiểu tử này mặc dù mới đến chưa lâu nhưng nắm rõ hầu như mọi thói quen của hắn, biết được thời điểm nào hắn thức dậy, khi nào nên đưa nước ấm cho hắn rửa mặt chải đầu, khi nào phụng trà, khi nào đưa hàng hoá.
Lúc trước lão ngũ hầu hạ hắn cũng chưa từng cẩn thận như vậy.
Khi hắn bước ra khỏi phòng, đưa mắt nhìn xuống nhìn thấy tên tiểu tử kia không ngừng làm việ, thật rất chịu khó.
Dáng người bận rộn kia bắt gặp ánh nhìn của hắn thì dừng lại, trương đầu heo mặt nhìn hắn bày ra nụ cười lấy lòng.
Hồi phục lại khuôn mặt tuấn dung lạnh lùng, không nói lời nào, tiếp tục khoanh tay phía sau, cất bước rời đi như không nhìn thấy gì.
Nhìn theo hình bóng kia cho đến khi vào phòng, Hướng Tịnh Tuyết mới cười khổ, nhịn không được than thở. Chỉ chốc lat sau nàng lấy lại tinh thần nói với chính mình, không quan hệ, đại trượng phu làm được chịu được, nàng tuy rằng không phải đại trượng phu, cũng muốn làm cái nữ trung hào kiệt.
Hắc hưu! Hắc hưu! Dẫn theo thủy dũng, tẩy nhà vệ sinh đi.( cái này codai để nguyên văn nha, he he)
Minh Vương Minh Vương - Mạc Nhan