Những ai dám làm, sẽ thắng.

Winston Churchill

 
 
 
 
 
Tác giả: Lưu Huyền
Thể loại: Tiểu Thuyết
Dịch giả: Khương Nhật An
Biên tập: Nancy Chang
Upload bìa: Nancy Chang
Số chương: 18
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1109 / 5
Cập nhật: 2015-10-19 14:42:57 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 15
rước khi nói với Lộc Minh, tôi đã kể với Lâm Sâm về kế hoạch sắp tới. Chuyện xảy ra với Mặc Mặc và Trịnh Phi đã đảo lộn ghê gớm cuộc sống của tôi, khiến tất cả trở nên lệch lạc, tồi tệ, nếu đã không thay đổi được gì, chi bằng đến một chân trời mới làm lại từ đầu, đằng nào ở trong nước cũng không còn vương vấn gì nữa “Tôi muốn cùng Lộc Minh đi Canada.” Tôi nói, ở đó có người họ hàng mở quán café, trước đây đã hỏi tôi có muốn sang đó giúp việc không, họ nói có thể giúp tôi làm các thủ tục cần thiết.
“Nhưng tôi chỉ định sang đó tạm thời làm thuê để có thêm thu nhập, sau này có thể vẫn trở lại làm phiên dịch. Việc này tôi còn chưa bàn với Lộc Minh…”
“Em muốn sang định cư bên đó à?” Lâm Sâm ngắt lời tôi, gã ngồi trên sofa cầm điều khiển chĩa vào chiếc ti vi 42 inch bấm lia lịa, hình ảnh thay đổi liên tục, lướt qua khuôn mặt nhìn nghiêng với những đường nét cực kỳ tinh tế của gã.
“Cũng có ý như vậy.”
“Em nói là đã không còn vương vấn gì ở đây?” Gã quay lại nhìn tôi, khóe miệng cơ hồ nhếch nụ cười miễn cưỡng.
“Ngươi đã được hậu ái như thế, lại còn muốn bản cô nương quan tâm ngươi sống thế nào ư?” Tôi trợn mắt nhìn gã, thấy gã vẫn ngây ngây nhìn tôi, không nói, thần thái đó cứ như chúng tôi chia tay lần này là vĩnh biệt, nên hơi lo lắng, xích lại gần, hai tay ôm cổ gã, lắc nhẹ, nói như dỗ trẻ con, “Đợi bản cô nương thu xếp ổn thỏa, sẽ mua một ngôi nhà lớn có vườn hoa, dành luôn cho ngươi một phòng. Nếu ngươià nua, xấu xí không lừa được phụ nữ, có thể đến tìm bản cô nương bất cứ lúc nào, chỉ cần đây còn thở được, nhất định ngươi có cơm ăn, chịu không cưng?”
Gã không nói, giơ tay vỗ vỗ lưng tôi, sau đó ôm tôi.
Sau hôm đó, không thấy gã nữa.
Tôi đưa Lộc Minh và bố mẹ đến Toàn Tụ Đức ăn cơm. Lộc Minh chưa từng ăn vịt quay, mẹ tôi nhiệt tình giúp gã cuốn bánh, bảo gã rưới thêm ít tương ngọt, xem ra mẹ rất thích gã. Nhìn sắc đào hoa long lanh trong mắt mẹ như muốn nhảy ra ngoài, tôi thấy xấu hổ cho bà, có tuổi rồi mà còn hám sắc, rồi lại nghĩ, cái này hình như không đúng, nếu mẹ thích trai đẹp, năm xưa sao có thể bị bố tôi lừa.
Tôi ngước nhìn Lăng Hổ Kiếm đang ngồi nghiêm trước mặt, mắt liên tục quét đảo trên người Lộc Minh, hồi trẻ trông ông rất dữ tợn, về già thì hai má chảy xệ, trông cực giống chó Bull hung ác trong phim hoạt hình “Tom và Jerry”.
Rồi lại quay sang nhìn mẹ, bà chính là nữ minh tinh Lâm Thanh Hà sau khi rời màn bạc, rượu càng lâu càng nồng, cũng may tôi không giống bố, nghĩ vậy, tôi bất giác đưa tay sờ lên mặt, còn thử ấn một cái.
Trước hàng lô câu chất vấn của bố mẹ tôi, Lộc Minh vẫn gật đầu, mấy từ gã nói nhiều nhất là “cô”, “chú”, “ngon lắm, ngon lắm”, “cảm ơn”. Lăng Hổ Kiếm đến khi tiếc là không thể truy hỏi hết gia phả nhà người ta, dường như không còn gì để hỏi, làm bộ nghiêm mặt ngồi yên ngắm nghía Lộc Minh, cứ như gã làm con gái nhà mình ễnh bụng rồi bỏ chạy.
Ông ta không nói nữa, tôi liền trình bày kế hoạch ra nước ngoài định cư của mình, bởi vì trước đây tôi chưa bao giờ nói chuyện này, cho nên bố mẹ lần đầu nghe vậy quá đỗi ngạc nhiên, còn Lộc Minh lúc ở nhà đã được tôi thông báo, bây giờ thấy không ai chú ý đến mình, yên tâm cúi đầu ăn vịt quay.
“Con thật sự muốn thế? Không phải bốc đồng nhất thời chứ?” Bố ngả người về phía trước, hai tay nắm lại, ấn lên mặt bàn.
“Con đi Nhật du học cũng rất quyết tâm, mặc dù cuối cùng vô duyên vô cớ bị lôi về.” Tôi vênh cằm, nhìn thẳng vào mắt bố, có thể cảm nhận được trận so găng vô hình giữa chúng tôi, ánh mắt Lăng Hổ Kiếm luôn có uy lực cực lớn, khiến người đối mặt với ông ta có cảm giác ê chề như bị một bàn tay lớn nắm đầu mình ấn xuống, ấn mãi, đến khi buộc phải cúi đầu, quỳ gối lún xuống lòng đất.
Hồi nhỏ, tôi rất sợ ánh mắt đó của bố, hầu như không dám nhìn, nhưng bây giờ tôi không sợ nữa, bởi vì tôi đã mất mát đủ rồi, có mất nữa cũng chỉ như thêm mấy lỗ thủng, thuyền chìm, không sao hết, tôi phải tranh đấu, cho dù là cướp thức ăn từ miệng hổ, vì Lộc Minh, bây giờ gã là tất cả của tôi.
“Con cần năm mươi vạn tệ.” Tôi nhìn vào mắt bố, nói.
Nguồn ebooks: http://www.luv-ebook.com
Không phải tôi tham lam, sư tử há to miệng, tôi đã tính rồi, hai người ra nước ngoài, bắt đầu từ hai bàn tay trắng, các loại chi phí, năm mươi vạn cũng chỉ tàm tạm, nếu bố còn bớt xén, tôi cũng có thể làm thêm để sống, giống như hồi đi du học Nhật Bản, nhưng tôi không nỡ để Lộc Minh chịu khổ. Trên thực tế, trước khi mở miệng, tôi tin chắc Lăng Hổ Kiếm sẽ đồng ý.
Mẹ bảo, bà đi tìm Lăng Hổ Kiếm làm ầm ĩ cho ra nhẽ, buộc ông ta hỏi xem cô em gái đã nói gì với Lăng Bội trong điện thoại, nhưng ông ta không đồng ý, ông bảo em gái ông vừa đi bệnh viện kiểm tra, phát hiện có khối u, tình trạng sức khỏe và tinh thần không thích hợp những “chất vấn” kiểu đó.
“Khối u à?” Tôi nghe xong chỉ cười nhạt, “Làm nhiều chuyện xấu thì dễ mắc bệnh, lòng đã hẹp hòi, lại còn chứa cả đống toan tính, không chịu nổi là phải.”
Mẹ nói, ngày trước không nhận ra tôi có thể sắt đá như vậy, tôi vặn lại bà: “Tại sao mẹ càng già càng lẩm cẩm? Một chuyện vặt như thế cũng không hiểu.” Tiện nhân già thì là lão tiện nhân, tiện nhân nghèo thì là cùng tiện nhân, tiện chết là tử tiện nhân, hoàn cảnh khác đi cũng không thay đổi được sự thực bà ấy vẫn là tiện nhân.
Nếu chỉ vì bệnh tật, già yếu mà có thể xóa hết tội lỗi đã gây ra trong quá khứ, thì chúng ta việc gì phải truy cứu, xét xử những tên tội phạm chiến tranh giết người mấy chục năm trước.
Những thánh nữ nói rằng “Xem đấy, giờ người ta đã thành ra như vậy, thôi hãy tha thứ đi!”, thực ra đều giả dối, hàng xóm bị đốt nhà, họ còn cố đi tìm ánh sáng nhân tính ở thủ phạm, còn muốn biện hộ cho hắn: hắn chỉ là đứa trẻ bị tổn thương do hoàn cảnh đưa đẩy nhưng khi lợi ích của mình bị xâm hại, họ sẽ lập tức nhảy ra, chửi bới ngoa ngoắt hơn bất kỳ ai.
“Tóm lại mẹ nên nhớ, khối u của bà ấy không phải do con nguyền rủa nhưng con đổ mồ hôi, sôi nước mắt, khốn khổ, nhục nhã không bằng con chó suốt bảy trăm ba mươi mấy ngày, cuối cùng khi đạt được nguyện vọng thì bị lừa quay về, lãng phí thời gian hai năm đẹp nhất của con. Con mới là người bị hại.” Nói xong, tôi nghẹn giọng vì cố nén khóc. Mặc dù mọi chuyện đã qua, nhưng rốt cuộc tôi vẫn không thể nhẹ lòng, cuộc đời tôi lẽ ra có thể đã hoàn toàn khác.
Cũng may, mẹ tôi, người có thể sinh ra đứa con gái như tôi, cuối cùng cũng hiểu ra, không phải cứ tỏ ra tội nghiệp là có thể bào chữa cho quá khứ, bà kiên quyết đứng về phía tôi, mấy lần đi tìm Lăng Hổ Kiếm làm ầm ĩ. Bà nói than nói vãn mãi, cuối cùng cũng khiến cái đầu mít đặc của ông ta loáng thoáng nhận ra sự việc quả thực có gì không ổn, Lăng Bội một mình vất vả ở nước ngoài chẳng phải là để có cơ hội học đại học sao? Đã nhận thông báo nhập học, đúng nguyện vọng, tại sao vô duyên vô cớ bỏ cuộc, có điều, sau khi gọi điện về nhà, nghe cô nói vài câu đã vội vứt bỏ sự nghiệp học hành ở Nhật Bản quay về nhà, chuyện này quả thật không có sức thuyết phục.
Bởi ông ta thấy ngại vì cô em gái, cho nên cảm thấy có lỗi với tôi, vì thế tôi cho rằng ông ta nợ tôi, ông ta sẽ không thể từ chối yêu cầu duy nhất trong đời này của tôi.
Quả nhiên ông ta không có ý đối đầu với tôi, sau khi thở dài, nói: “Bố chỉ không muốn xa con.” rồi bảo tôi nhắn số tài khoản ngân hàng vào máy di động của ông, trong hai ngày tới ông sẽ giải quyết mọi việc.
Đôi mắt ông ta đã không còn hai lòng đen trắng rõ ràng như hồi nhỏ tôi nhìn thấy, xung quanh con ngươi giờ đã có lớp màng trắng đục bao bọc, lại nhìn những nếp nhăn hằn sâu ở khóe mắt, nhận ra Lăng Hổ Kiếm đã già, con hổ đực từng gầm một tiếng là khiến tôi phát sốt, giờ đây trông già nua như vậy, khiến tôi bàng hoàng gần như dao động.
Hai tay tôi rời khỏi mặt bàn, nắm chặt khăn trải bàn bên dưới. Tôi vốn từng nghĩ, sau này kiếm được tiền, tôi sẽ cầm cả xấp giấy bạc cả gốc lẫn lãi ném lên bàn trả lại ông ta, nói với ông ta, chúng ta không nợ nần gì nhau nữa, nhất định sẽ khiến ông ta tức điên. Nhưng lúc này trái tim sắt đá của tôi dường như bị đục một lỗ nhỏ, không khí tràn vào khiến nó dần dần mềm ra.
Cuối cùng tôi vẫn đổ gục, khẩu khí đã dịu đi nhiều nói: “Con sẽ trả bố.”
“Đồ ngốc, nói gì thế, bố già rồi, chỉ có mỗi đứa con gái, mọi thứ sau này của bố không để cho con thì cho ai? Tất cả của bố sớm muộn đều là của con, sớm hay muộn một chút, đều thuộc về con.” Tấm thân vạm vỡ với đường sống lưng thẳng tắp của ông cũng hơi gục xuống, nhưng dường như lại như trút ra hơi thở nhẹ nhõm, ánh mắt trở nên dịu dàng nhìn tôi hỏi: “Con có hận bố không?” Ông ám chỉ rất nhiều chuyện, chuyện ông ngoại tình, chuyện ông gây ra bao nhiêu vết sẹo trên người tôi, chuyện ông li hôn mẹ tôi, chuyện em gái ông đã làm với tôi.
Lộc Minh quờ tay xuống gầm bàn, gã đang húp canh, tay kia lặng lẽ, bình thản nắm tay tôi.
Tôi nhìn Lăng Hổ Kiếm, lắc đầu.
Chỉ thấy tiếc, thực ra không còn hận nữa.
Đúng vậy! Cuộc đời tôi lẽ ra đã khác, ở đó không có Lộc Minh.
Bởi vì tôi từ Tokyo trở về, cho nên bây giờ tôi có Lộc Minh.
Gã là món quà tôi chưa từng mơ có được.
Sau khi lấy được tiền, đầu tiên tôi mua cho Lộc Minh chiếc máy ảnh SLR gã ước ao từ lâu làm quà sinh nhật tuổi hai mươi cho gã. Mặc dù gã là người đàn ông thứ ba tôi tính chuyện hôn nhân, nhưng vì thái độ của tôi lần này quá kiên quyết, chưa từng có đối với hai người đàn ông trước, cho nên bố mẹ cũng vì tôi nên cũng yêu quý Lộc Minh nhất, điều họ không yên tâm nhất là gã quá trẻ, nhưng họ vẫn đối xử với gã như người nhà, đặc biệt là bố tôi, càng ngày càng ưa gã.
Vì Lộc Minh muốn trở thành nhiếp ảnh gia còn Lăng Hổ Kiếm lại là tổng giám sát mỹ thuật của đài truyền hình, đồng thời còn mở một công ty điện ảnh nhỏ, nên ông nhận gã làm đồ đệ, đúng lúc có bộ phim truyền hình bắt đầu bấm máy, cho nên hàng ngày ông đưa Lộc Minh đang nhiệt huyết đầy mình đến tổ làm phim để gã thực tập quay phim, ghi hình, thỉnh thoảng lại truyền cho gã mấy kỹ năng chuyên môn, Lộc Minh biết mình kém kỹ thuật nên cũng rất chịu khó học.
Thấy Lộc Minh ngày ngày mặc áo gi lê hầm hố do đài truyền hình phát, khoác máy quay chạy ra chạy vào, ngày càng có vẻ chuyên nghiệp, tôi không nén được hỏi gã: “Nếu anh thích làm việc trong nước, hay là… mình không đi nữa?”
Gã cười, tôi đang gối lên cánh tay gã, gã siết tôi vào lòng với đôi tay ngày càng rắn chắc, nói: “Anh muốn cùng em ra nước ngoài, muốn đến một nơi không ai biết quá khứ của chúng ta, chúng ta sẽ nương tựa vào nhau như hai đứa trẻ mới ra đời… Anh muốn trở thành nhiếp ảnh gia tự do, nếu em muốn có thể tiếp tục làm công việc phiên dịch của em, cũng có thể ở nhà làm đại đầu bếp cho một mình anh, đừng lo nhiều về cuộc sống, nhất định anh sẽ kiếm được rất nhiều, rất nhiều tiền.”
Cho dù chân, tay đã trở nên rắn chắc vì ngày ngày chạy đôn chạy đáo, nhưng Lộc Minh vẫn là Lộc Minh, không thay đổi chút nào, vẫn thích chém gió, suy nghĩ về tương lai rất đơn giản, luôn dễ dàng đưa ra lời hứa “suốt đời” thế này thế kia, nhưng tình yêu tôi dành cho gã ngày càng sâu đậm.
Tôi đã không thể xa gã được nữa, giống như người bệnh khó thở phụ thuộc vào bình dưỡng khí, tôi ngẩng lên, chà mặt vào cằm gã, gã hôn vào trán tôi, thầm thì, say sưa như đã nhìn thấy tương lai: “Đến khi có tuổi, chúng ta sẽ mở một quán cơm nhỏ, bảng hiệu sẽ là chữ viết tay, dù cơm Tây hay cơm ta, mỗi ngày tùy thuộc vào tâm trạng, muốn bán gì thì bán, gặp khách hàng đáng yêu, sẽ tặng một quả trứng rán, gặp khách hàng đáng ghét sẽ tặng một cốc café đắng do chính anh bưng đến. Lúc nào muốn đi chơi thì đóng cửa, treo tấm biển ‘Đi chơi xa vì tình yêu, chưa biết ngày về’, để cho lũ thanh niên nghịch ngợm cười nhạo hai ông bà già chúng ta vừa lãng mạn vừa kỳ quặc.”
Tôi không tiếp lời gã, bởi vì không nghĩ tới những chuyện xa xôi như vậy, hạnh phúc lúc này, tôi chỉ muốn lúc này tận hưởng.
Sống với Lộc Minh càng lâu, tôi dần dần bắt đầu có thể nhìn chính xác rốt cuộc tôi là người thế nào: trong lòng rất bất an, bên ngoài vẫn cố tỏ ra mình là bông hoa trên đỉnh núi cao, không có mình thì không ai sống nổi. Do hoàn cảnh sống từ nhỏ đến giờ, khiến tôi chưa từng thật lòng tin ai trên đời, cho nên từ nhỏ chưa bao giờ tỏ ra yếu đuối, cứ như nếu lộ ra sự yếu đuối của mình, là sẽ mất mạng.
Dường như hai chúng tôi luôn cố gắng đứng trên bờ vực, hai tay đều cầm kiếm mới dám bước lên một bước, bởi vì cuộc sống phía đó có nhiều người như vậy, tôi sợ họ sẽ hãm hại mình.
Lúc đầu vốn không thích Phùng Tuấn, nhưng vẫn đồng ý cặp với anh ta, là bởi vì tôi đã thầm dự đoán mức độ tổn thương lớn nhất mà anh ta có thể gây cho tôi liệu có thể hủy hoại được tôi không? Không thể, cho nên tôi chung sống với anh ta.
Nhưng bây giờ, tôi đã từ bỏ một Lăng Bội trong nhu ngoài cương, cố bằng mọi cách bảo vệ mình, quyết tâm cởi bỏ mũ giáp, lựa chọn nắm tay Lộc Minh, và để mặc gã dẫn vào cuộc đời. Tôi không dám chắc tôi đã có được một người hoàn toàn tin tưởng chưa nhưng tôi biết, tôi đang đem tính mạng của mình ra đánh cuộc, đánh cuộc gã sẽ yêu tôi, sẽ yêu rất lâu.
Tôi không lường được, nếu gã bỏ tôi một giây, một phút, một giờ, một ngày, tôi có trở lại như trước được không, hay là nhảy xuống vực.
Lộc Minh phải xa tôi ba tháng, sự việc đến rất đột ngột, hơn nữa không cho tôi thời gian suy nghĩ, ba ngày sau đã phải đi rồi, vì đoàn làm phim của Lăng Hổ Kiếm phải đi Canada. Bố nghĩ, đằng nào sớm muộn tôi và Lộc Minh cũng đi, chi bằng đưa Lộc Minh sang đó trước để làm việc, đến khi tôi qua, gã cũng đã kiếm được tiền.
Lộc Minh đến hỏi ý tôi, bởi vì tôi không tìm được bất cứ lý do nào để phản đối, rốt cuộc thì “một giây một phút em cũng không muốn xa anh” không thể coi là lý do cho nên tôi đồng ý.
Ba ngày sau tôi trở nên khác thường ghê gớm, luôn dính chặt gã, Lộc Minh cười bảo, tôi như con vịt vừa chui khỏi vỏ trứng, nhưng vì sắp phải xa nhau trong chuyến đi xa dài ngày, gã rõ ràng trở nên lắm lời.
Gã nói với tôi, xúc động như một ông già đã sống gần hết cuộc đời: “Vợ à, trước khi quen em, anh là kẻ bừa bãi, mặc dù nói muốn theo nghề chụp ảnh suốt đời, nhưng thực ra đã nản lòng, đã bí mật chuẩn bị đường lui cho mình… Không, kỳ thực anh không thật lòng cảm thấy anh có thể đạt được nguyện vọng của mình, anh đã định tìm đại một công việc, tìm đại một người đàn bà giàu có để sống cho yên.”
Bởi vì ngoài làm cho tổ làm phim, Lộc Minh còn kiêm thêm một số công việc ghi hình, quay phim tính công theo ngày, cho nên dạo này gã ngày càng mang nhiều tiền về nhà, hai tay tôi nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của gã, cười phớ lớ như địa chủ được mùa: “May mà em tinh mắt đã sớm thu nạp anh, nếu không, biết đâu để cho tài năng tiềm ẩn này uổng phí rơi vào tay người đàn bà khác.”
“Sau khi sống với em, anh mới biết, có những việc, anh muốn làm, là có thể làm được.”
“Được rồi, đừng nói nữa.”
“Em có thể nghĩ anh còn quá trẻ, không đáng tin cậy, nhưng anh sẽ trưởng thành… Mới vài ngày trước anh còn nghĩ, có thể anh không kiếm được nhiều tiền, nhưng ít nhất cũng có thể nuôi được em, nhưng bây giờ, anh tin là có thể để em sống tốt hơn, anh cảm thấy anh có thể làm được.”
“Tại sao lại nói mùi mẫn thế? Những lời cảm động thường nói lúc vĩnh biệt, anh đừng dọa em được không? Em vẫn muốn nhìn thấy anh, muốn sống bên anh.” Kỳ thực tôi rất sợ, tôi ở Bắc Kinh, còn gã ở Canada, khoảng cách lớn như thế, một ngày cũng lo, huống hồ ba tháng, cuộc đời vô thường, tôi rất sợ biến cố, giống như hôm qua tôi còn giận Mặc Mặc, hôm sau anh ta đã vào tù, hôm qua tôi còn chém gió với Trịnh Phi, hôm sau bạn tôi đã đi về cõi khác.
Không có tôi ở bên, lúc cô đơn gã sẽ thế nào? Gã yêu người đàn bà khác thì sao?
Tôi hôn gã, hôn rất lâu, cuối cùng nhẹ nhàng cắn gã, tôi muốn gã phải nhớ tôi, nếu có một ngày gã rời xa tôi, mong gã sẽ nhớ có một người từng hôn gã như vậy.
Trước khi đi, gã khoác một chiếc ba lô to đứng ở cửa, nói với tôi một câu đầy ý nghĩa: “Anh sẽ không thua anh Tiểu Sâm đâu.”
Lộc Minh vừa đi, ngay ngày hôm đó tôi bất ngờ gặp Phùng Tuấn và Đổng Bân.
Dù còn khá lâu mới đến ngày đi Canada, nhưng tôi nhàn rỗi, không có việc gì làm, lại không muốn một mình trong căn phòng trống, để giết thời gian, tôi trang điểm nhẹ, định lượn siêu thị xem có thể mua được gì mang ra nước ngoài, ví dụ tương ớt “Laoganma” nữ thần của lưu học sinh.
Gặp Phùng Tuấn cùng với con gái ngay ở cửa. Chàng cũng đi mua đồ siêu thị này trước đây chúng tôi thường đến, cho nên có thể đến tận bây giờ chàng vẫn quen đến đó. Nhìn thấy tôi, chàng vội đi đến chào, đặt cô con gái mặc váy ren hồng đang kiệu trên vai xuống, cầm tay cô bé chỉ vào tôi nói: “Gọi chị đi!”
“Phải gọi là cô.” Tôi khách sáo nói với chàng, sau đó cúi đầu ngắm nghía cô bé, lông mày rất giống chàng, đuôi mày hơi rũ trông rất hồn nhiên, trong một thoáng, tôi nghĩ, nếu số phận không thay đổi khó lường, mẹ cô bé này rất có thể là tôi. Bất chợt một sợi tơ tình mẫu tử trách móc thầm trỗi dậy, tôi cúi xuống vẫy tay với cô bé, hơi xấu hổ, rụt rè nói: “Hi, chào cháu, cô là Lăng Bội, còn cháu?”
Cô bé ngậm ngón tay cái, trốn đằng sau chân bố, mắt chớp chớp, nheo nheo, bẽn lẽn cười với tôi.
“Phùng Tô Kỳ.” Phùng Tuấn cười hồ hởi, xoa đầu con gái: “Ở nhà nói luôn mồm, ra ngoài lại nhát thế.”
Khi không có người ngoài, không khí giữa chúng tôi khá tự nhiên, như hai người bạn lâu ngày gặp lại.
“Anh vẫn luôn mong có cơ hội gặp riêng em, Lăng Bội.” Chàng cúi đầu nói vẻ thành thực, “Xin lỗi!”
“Không sao, suy cho cùng cũng không phải chuyện gì đặc biệt, hồi đó em còn quá trẻ, chúng mình lại ở bên nhau quá sớm.” Tôi nói rất thoải mái: “Anh xem, bây giờ chẳng phải mỗi chúng ta đều đã tìm được người phù hợp đấy thôi, rất tốt mà.”
Chàng liếm đôi môi khô, trước đây chàng có thói quen này, khi đó tôi còn để kem dưỡng môi của mình trong túi quần bò của chàng, nhưng chàng thường quên không dùng, giờ nghĩ lại chuyện này, quả thật có cảm giác như đã xa xôi lắm.
Chàng hỏi: “Bây giờ em sống với Lâm Sâm à?”
“Anh cũng biết em yêu một nhà thiết kế thời trang mà?” Tôi nhớ lại lần trước gặp cả gia đình chàng, nhíu mày nghĩ có cần giải thích với chàng, bây giờ tôi đang sống với gã thanh niên đẹp trai chàng gặp hôm đó? Phức tạp quá. Tôi chỉ nói đơn giản: “Nhưng đã chia tay rồi, bây giờ em đang sống với một nhiếp ảnh gia.”
“Em đừng nên quá thoải mái.” Chàng cười đẩy nhẹ vai tôi, mặc dù gầy đi nhiều, đi giày da thay cho giày thể thao nhưng vẻ mặt chàng khi nói câu đó, làm tôi chợt nhớ tới chàng lúc còn là giáo viên thể dục, mặc bộ thể thao adidas rộng màu xanh lam, đi đôi giày thể thao xấu đến mức bị khách sạn cao cấp từ chối không cho vào, cắt tóc ngắn đầu củ ấu, cố tình cười kiểu du đãng hỏi tôi, có muốn thầy giáo làm bạn trai không.
Có một thời gian tôi đã nghĩ chàng sẽ là chồng tôi, cuối cùng chỉ là một khách qua đường dừng hơi lâu trong đời tôi.
“Tạm biệt!” Nói chuyện xong, để tránh lúng túng khi lại gặp trong siêu thị, tôi vẫy tay, tạm biệt chàng. Rất lạ, trải qua những cung bậc căm ghét, oán hận đến mức không còn tình cảm nữa, lúc này tôi lại có chút xíu tình cảm cũ với chàng, không phải là tình yêu, thuần túy chỉ là nhớ lại, lòng hoàn toàn yên tĩnh.
Thì ra bạn chỉ cần chạy về phía trước, dốc hết sức lực để chạy, đến khi đã chạy rất xa, quay đầu lại, bạn sẽ phát hiện ra rằng, những người, những việc từng làm bạn tổn thương đến mức muốn giết họ, thực ra chỉ là một chấm đen nhỏ xíu nơi chân trời, cho nên hãy chạy đi, chạy xa nhất có thể, đến khi bạn ngoái đầu, ngoài tiếng gió và mây trắng, không còn nghe thấy gì nữa, không còn nhìn thấy gì nữa, bạn sẽ ngộ một điều, thì ra mọi thứ thật sự đều có thể làm lại từ đầu.
“Tôi cho là cuối cùng nhất định em sẽ sống với Lâm Sâm.” Sau khi vẫy tay tạm biệt tôi, Phùng Tuấn buộc miệng nói thêm câu đó.
Về nhà thì lại gặp Đổng Bân, chàng chặn đường tôi ở dưới tầng trệt, xem ra tinh thần chàng rất xấu, lại đến xin quay về. Dạo mới chia tay, mỗi ngày chàng nhắn tin oanh tạc, tôi liền cho chàng vào danh sách đen, khó khăn lắm mới cắt đứt một thời gian. “Lăng Bội, em nên nghĩ kĩ, không ai hợp với em hơn anh.” Chàng thô bạo túm tay tôi, mặt trắng nhợt, căng thẳng, hoàn toàn không còn tư phong điềm đạm, tao nhã ngày trước, không biết là chàng thay đổi hay là do nôn nóng mà quên diễn kịch, lộ ra bộ mặt thật.
Tôi mắng chàng mấy câu, thấy chàng như sắp quỳ xuống, nếu để hàng xóm nhìn thấy tấn trò này, tôi còn mặt mũi nào ra vào ở đây? Liền dịu giọng nhắc chàng không nên hạ mình như thế, đừng làm mất chút ấn tượng tốt đẹp cuối cùng của tôi với chàng.
“Chúng ta chia tay trong hòa bình chẳng phải tốt hơn sao? Để lại ít nhiều hồi ức đẹp, cần gì phải cào mặt nhau? Bây giờ tôi đã có người mới, anh và tiên nữ của anh tên gì nhỉ? Xin lỗi, tôi quên rồi, đã quá lâu, anh với cô ta cũng rất tốt kia mà, tôi thấy nhẫn kim cương anh cũng chuẩn bị xong, tất cả đều đã sẵn sàng, cùng cô ta đi lấy cái đăng ký kết hôn là có thể hưởng tuần trăng mật rồi.” Nụ cười sởi lởi trên mặt tôi không phải là giả tạo, lúc này tôi nói những lời đó thật sự hoàn toàn vô tư, “À, đám cưới của anh đừng mời tôi nhé, kì lắm, lòng anh biết tôi chúc phúc cho anh là được rồi, ok?”
Nghe tôi nói, chàng nhìn tôi rất lạ lùng, buồn rầu hỏi: “Có phải em bảo Lâm Sâm làm không?”
“Cái gì?” Tôi ngơ ngác.
“Vậy thì chứng tỏ chính em cũng không quên được, em không quên được anh, lòng em biết rõ, chỉ có anh thích hợp nhất với em. Lăng Bội, mình đừng cãi nhau nữa được không? Chẳng lẽ em thực sự tin em và gã choai kia hoặc Lâm Sâm có thể có tương lai?”
“Lẽ nào với anh thì có tương lai? Ha ha, đúng rồi, tôi từng cho rằng sẽ có.” Tôi gạt tay chàng, rất mạnh vì chàng túm rất chặt. Rất lâu trước đây, từ khi mới quen nhau, lúc nào chàng nổi đóa là túm chặt cánh tay tôi, với sức mạnh dường như có thể bẻ gãy nó.
“Em đừng quá đáng, Lăng Bội, anh có thể cho em tất cả cuộc sống sung sướng, tương lai ổn định không phải lo nghĩ gì, và một gia đình hoàn mỹ nhất mà em mong muốn. Anh coi em là nữ thần của anh, em thiêng liêng đến mức anh không dám động đến, nhưng em lại quẳng anh xuống chân mà giẫm đạp.”
“Xin hỏi, em có cầu xin anh yêu em không? Có phải em cầu xin anh vì em không? Rốt cuộc ai quá đáng?” Tôi gần như mất hết lý trí vì sự quấy nhiễu vô lý của chàng, nhìn khuôn mặt phẫn nộ của chàng, dường như muốn kích động chàng đến mức có thể khiến chàng hất axít vào mặt, tôi tuyệt tình nói: “Tôi chưa từng yêu anh.”
Nói xong, tôi cố tình ra vẻ điềm đạm quay người, đi lên cầu thang. Sự thực là tôi vẫn có phần sợ chàng, vì cảm giác con người Đổng Bân một khi tức giận, có thể làm bất cứ chuyện gì, ví dụ, để bõ tức, chàng có thể chém tôi một nhát.
Cũng may chàng không đuổi theo, chỉ hét ba lần sau lưng tôi: “Em sẽ hối hận! Nhất định em sẽ hối hận!”
Sau khi về nhà, tôi mới cảm thấy sợ, kiểm tra kĩ khóa cửa, nằm co ro trên sofa tưởng tượng lát nữa Lộc Minh trở về, sẽ ôm tôi vào lòng, an ủi tôi. Mặc dù trước mặt Đổng Bân tôi thẳng thắn như vậy, nhưng thực bụng rất lo, sau khi chung sống với Lộc Minh, tôi mới biết, tình yêu mặc dù không nhìn thấy, nhưng nó thực sự tồn tại, đó là sự cho và nhận, bạn cho đi, người ấy nhận được, nếu anh ta yêu bạn, anh ta sẽ đáp trả bạn nhiều hơn, sau đó bạn lại cho, vòng tuần hoàn cứ thế.
Đối với Phùng Tuấn và Đổng Bân, hầu như chưa hề có sự cho, nhận của tình yêu, họ vô số lần cho tôi, nhưng đều gặp bức tường băng.
Nếu trái lại, không phải do Đổng Bân ngoại tình mới khiến chúng tôi chia tay, mà vì tôi không hết lòng với chàng, có thể chàng đã sớm phát giác, vậy thì, nếu chàng có đem xăng hất vào nhà tôi, thiêu sống tôi trong đó, tôi cũng không trách được chàng.
Tôi tự gây ra, đáng đời! Kì thực trong thâm tâm tôi luôn biết mình là người thế nào, con người thực của tôi cực kỳ xảo quyệt, là người rất hiểu luật chơi, có thể tính toán lợi hại, sáng suốt bảo vệ mình, tôi rất xấu xa…
Nhưng Lâm Sâm, Lộc Minh đều nói tôi đẹp, vừa đẹp vừa trong sáng, họ nói tôi là ngọn hải đăng.
Vì thế tôi từ bỏ mọi toan tính, bất chấp tất cả để lựa chọn sống với Lộc Minh, giống một kẻ điên vừa đẹp vừa xấu.
Tôi từng không sợ chết, bây giờ thì sợ, bây giờ cái gì cũng sợ, tôi trở nên yếu đuối.
Vì tôi không muốn chết trước mặt Lâm Sâm và Lộc Minh, tôi sợ họ khóc vì tôi.
Sau khi Lộc Minh đến Canada, việc đầu tiên là thông báo với tôi chuyến đi bình an. Hầu như ngày nào gã cũng vào QQ an ủi tôi, nhưng chúng tôi mới nói được vài câu âu yếm, gã lại bận đi làm, trước khi out, tôi nhìn thấy hình đầu không sáng của Trịnh Phi, tiện tay kích vào, nhìn thấy lời nhắn của gã người yêu của nàng: Sống tiếp, hưởng hạnh phúc với người mình yêu.
Tôi một mình, lúc này nằm trên chiếc giường lạnh lẽo, trong phòng ngủ vắng lặng, bị dòng chữ đó chọc vào tim, bật dậy lần tìm điện thoại gọi cho Lâm Sâm, nhưng cả di động lẫn máy bàn đều không có ai nghe.
Tôi một mình, vừa cô đơn lại không có việc gì làm, nên hôm sau đi đăng ký lớp học tiếng Pháp, bởi vì, có thể nắm được sáu ngôn ngữ là mục đích cuối cùng mà tôi theo đuổi, hơn nữa sau này nếu có cơ hội đi Québec cũng cần dùng.
Sau khi dự thính một buổi, tôi tiện đường đến gõ cửa nhà Lâm Sâm, gã không có nhà, mấy ngày sau gọi lại cũng không liên lạc được, gã đã mất tích.
Trước đây thỉnh thoảng gã cũng chơi trò mất tích một thời gian, chủ yếu để trốn phụ nữ, nếu là bình thường tôi cũng không nghĩ nhiều, nhưng lần này, lòng tôi luôn cảm giác thấp thỏm cảm giác bất an, bởi vì thời gian vừa rồi đã xảy ra quá nhiều sự không hay, giống như tràng pháo tép, nhất định phải nổ đến quả cuối cùng, tôi sợ những sự “không hay” xảy ra liên tiếp vừa qua vẫn chưa kết thúc.
Giống như bạn trải qua khổ nạn, chờ đợi mọc đôi cánh để được phục sinh, nhưng ma quỷ vẫn bóp hơi thở cuối cùng của bạn.
“Bối Bối, dạo này khỏe không?” Cuối cùng gã cũng gọi điện đến.
Dù cố tỏ ra vui vẻ nhưng nghe giọng nói của gã như đang bay, hơi run: “Không sao chứ?”
“Không có chuyện gì lớn… tôi có thể có chút chuyện nhỏ.” Gã cố tỏ ra mạnh mẽ cười hai tiếng, sau đó nói rất nhẹ, từng chữ rõ ràng: “Đừng gọi cho tôi, đừng tìm tôi.” Gã hít sâu một hơi, cuối cùng nói: “Đừng lo lắng cho tôi.”
Mình Có Thể Yêu Nhau Mình Có Thể Yêu Nhau - Lưu Huyền Mình Có Thể Yêu Nhau