"It's very important that we re-learn the art of resting and relaxing. Not only does it help prevent the onset of many illnesses that develop through chronic tension and worrying; it allows us to clear our minds, focus, and find creative solutions to problems.",

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Cửu Bả Đao
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Nguyễn Anh Dũng
Upload bìa: Nguyễn Anh Dũng
Số chương: 40
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1299 / 38
Cập nhật: 2017-10-19 08:42:57 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 37: 07/5/2005
ẹ đã ra viện.
Bạch cầu lên 2400/mm3máu, tiểu cầu 60000, hồng cầu 8,4. Ý nghĩa của ba con số cộng lại chính là
mẹ mừng đến hoa tay múa chân, và tự truyền đồng hành cùng mẹ này cũng đến hồi kết.
Mấy hôm nay không khí ra viện ngày càng nóng sốt, mẹ luôn miệng cảm ơn các y tá, các y tá cũng
liên tục động viên mẹ, cứ bảo chắc chắn sắp được ra viện rồi, chỉ không biết có kịp trước Ngày của
mẹ hay không thôi. Mẹ đã lưu lại số di động của chị Kim Ngọc. Anh cả bàn với tôi xem tặng gì cho
các y tá để cảm ơn.
Chà, chuyện tặng quà cảm ơn không phải là việc của người thế kỷ trước mới làm ư? Không phải thế
giới đã đến chặng đường mới, lòng chân thành cao hôn tất cả hay sao?
“Mỗi người tặng một cuốn Mẹ, thơm một cái.” Tôi ỉu xìu.
“Tặng cái khác được không?” Anh cả thẳng thắn.
Thế là không có kết luận, chúng tôi chỉ vui vẻ gói ghém đồ đạc, và hăm hở chờ đợi thông báo của
bệnh viện, và cũng chờ nhận một tờ hóa đơn thanh toán cuối cùng.
Anh cả xuống tầng một lấy thuốc. Mẹ như một đứa trẻ mong mãi sắp được đi chơi xa, không nén nổi
vui mừng đi đi lại lại trong phòng, sắp xếp đồ đạc. Tôi ở trạng thái hoàn toàn thoải mái, ngồi trước
bàn nhỏ, chơi game máy tính. Đến khi mọi người sắp xếp xong xuôi, tôi vẫn kêu chờ tôi chơi xong ván
game hẵng đi cũng kịp. Đủ thấy tôi buông thả và vô cảm thế nào.
Lần trước bác sĩ nói rồi, mẹ sẽ làm hóa trị hết lần này, về sau chỉ cần chú ý giữ gìn sức khỏe, định
kỳ quay lại khám và kiểm tra để đảm bảo chắc chắn tình hình bình phục là được. Thế nên tôi nhìn lại
căn phòng đơn một lần cuối với hy vọng sẽ không phải quay lại lần nào nữa. Chà! Tạm biệt nhé, hy
vọng người bệnh tiếp theo vào đây cũng giống chúng tôi, cười nói ra về.
Ba lái xe, chúng tôi gom hành lý và quan trọng nhất là mẹ - tất cả chở về nhà mới. Tôi bắt đầu lau
nhà, anh cả chuẩn bị bữa tối, mọi thứ đều phải khởi đầu đẹp đẽ, mọi người xây dựng lại một gia đình.
Những mục tiêu cuộc đời mới, cách ứng xử mới, với các thành viên cũ.
Ngày mai là Ngày của mẹ rồi, thật là kịch tính biết bao.
Thời gian qua, mọi người đều có mất và có được.
Tôi thức đêm liên tục, biến mình thành ma cà rồng, ngày nào cũng phải xem album mỹ nữ trên mạng
để đè nén khát khao hút máu. Anh cả từ bỏ con đường nghiên cứu học thuật trở thành học giả nổi tiếng,
chuẩn bị bước vào viện Nghiên cứu công nghiệp sống cuộc sống ổn định. Thằng út vì không có thời
gian làm thực nghiệm, nên vụ thạc sĩ bị kéo dài nửa năm.
Ba lo việc tiệm thuốc một mình, cô đơn và bất đắc dĩ.
Bà nội lo cơm nước ngày ba bữa cho ba và thức ăn cho Puma, giặt giũ rửa bát, thực tình không
giống người được an hưởng tuổi già.
Puma thì lão hóa trầm trọng, không còn dâm ô chân tôi lần nào, ánh mắt thường xuyên toát lên vẻ
bối rối “tôi đã trên bảo dưới không nghe rồi.”
May mắn thay mẹ được bình an, tóc mới mọc xoăn quá trời. Đó mới là kết quả quan trọng nhất.
Khà, hoàn toàn khác với sáng tác tiểu thuyết nhé. Tự truyện đồng hành cùng mẹ này không có những
cao trào liên tiếp theo sở trường của tôi, không có một cú xuống tay vào thời khắc quyết định cuối
cùng. Ngược lại, càng viết lòng càng mở rộng, càng lung tung, càng giống chọc cười, hoặc giống
những ghi chép vụn vặt, rời rạc. Tôi nghĩ đây là những phản ứng tâm trạng rất chân thực.
Thời gian qua hết sức cảm ơn rất nhiều bạn bè trên mạng đã động viên và chúc phúc. Tôi đồng hành
với mẹ, họ đồng hành với tôi. Những lúc nửa đêm kiệt sức, tôi dựa vào ghi chép để xoa dịu tâm trạng
bất an, mọi người trên mạng lại xúm lại, dang rộng đôi cánh, giúp linh hồn hoảng loạn của tôi được
sưởi ấm, nói với tôi mọi thứ đều sẽ tốt đẹp, sẽ trôi qua.
Trong phim Nhật Bản Pride, có một câu kinh điển: “Halu rất mạnh mẽ, bởi anh ta biết thế nào là
mềm yếu.”
Từ nhỏ tôi là người mềm yếu, và cũng yếu đuối đồng hành cùng mẹ trong thời gian mẹ chữa bệnh.
Song suốt quá trình mềm yếu đó, tôi không cách nào giơ tay đầu hàng. Tôi bắt buộc phải không ngừng
suy nghĩ về ý nghĩa của sự sống và lý do phải mạnh mẽ. Thực ra tôi không ngại tiếp tục mềm yếu, dễ
khóc, dễ dao động, dễ giận dỗi, dễ đau buồn đến hết đời. Mỗi người đều có cách tồn tại của riêng
mình, sáu tỉ con người có sáu tỉ kiểu tồn tại.
Nhưng khi cần phải mạnh mẽ, tôi rất mong có thể giống nhân vật trong sách của mình, cứng cỏi lên
rất nhanh, ra sức bảo vệ tất cả những gì mình yêu quý.
“Có những việc, một vạn năm cũng không thay đổi.” Kem Đánh Răng Tây Đen
[1] giương tơ hồng nhe
răng.
[1] Những cái tên được nhắc tới trong đoạn này đều là các nhân vật trong truyện của Cửu Bả Đao.
“Năng lực của tôi là bảo vệ trái đất.” Quật Khởi tinh thần hăng hái.
“Có một thứ gọi là công lý. Công lý cần võ nghệ cao cường!” Uyên Tử Hổ rưng rưng nước mắt.
“Khói lửa. Tôi nghe thấy khói lửa.” Tư Huỳnh cưỡi lên sói hoang.
“Xin em, hãy luôn bên tôi.” A Khắc giơ cao chày bóng.
“Tôi sợ lắm... nhưng chưa sợ đến mức cuống cuồng tháo chạy.” Ô La La nghiến răng.
“Công phu chịu đòn này, nào phải bọn hòa thượng ăn trên ngồi trốc các người hiểu được?” Thất Tố
loạng choạng bò dậy.
“Thỏ kia, mau vào đây!” Xích Xuyên bước vào thang máy.
“Nói đi, anh muốn trốn!” Hải Môn hét lên trong nước mắt.
“Bạn đã cho tôi thấy những điều phi thường.” Giác kiên định.
“Cư Nhi, mày cao y như quyền vương.” Nghĩa Trí mỉm cười hạnh phúc.
“Rút lên, phải một triệu!” Đại ca Cáp Bổng nói lạnh lùng.
Chính vì yếu, cho nên mạnh. Là một người bình thường, tôi vẫn luôn tin rằng mình có thể đạt được
phong thái phóng khoáng như một quyền của Cư Nhi. Khắc phục mọi thứ, bởi vì tôi có đầy đủ lý do.
Đúng vậy, khắc phục tất cả.
Những ngày tháng về sau của gia đình tôi, kể cả khi mẹ bình phục hoàn toàn thì vẫn vướng víu nhiều
nhân tố không xác định.
Đi lại thế nào giữa nhà mới nhà cũ? Công việc kinh doanh tiệm thuốc có bắt buộc phải khởi sắc lên
không? Sức khỏe của ba có ổn không? Sức khỏe bà nội có ổn không? Anh cả sau này sẽ ở Tân Trúc,
hay Đài Trung, hay Chương Hóa? Tương lai tôi sẽ ở Đài Bắc hay Đài Trung? Thằng út đi dạy học sẽ
lưu lạc về huyện thị nào?
Biết bao giờ Puma mới được về ngủ cùng tôi ở nhà mới (sợ ảnh hưởng sức khỏe mẹ, sang nhà mới
Puma chỉ được ngủ dưới sàn phòng tôi, không được lên giường, cho nên Puma hẳn sẽ luôn oán trách)?
Con labrador Kurumi mà anh cả gửi người ta nuôi có thể về nhà mới luôn không?
Sau nữa là Xù, cái cô Xù cứ hợp hợp tan tan.
Mặc dù ban đầu tôi cực lực phản đối, nhưng thời gian này Xù vẫn cố gắng duy trì liên lạc với tôi,
gánh vác vai trò là một trong số rất ít người lắng nghe tôi nói, chịu đựng những cơn cáu giận vô lý của
tôi, chịu đựng tôi đòi “nhấm nháp cô đơn một mình”. Liệu giữa chúng tôi có tiếp tục hay không, đã
không thể căn cứ vào tình cảm đơn thuần nữa, mà đòi hỏi rất nhiều tính toán thực tế.
Do tính chất nghề nghiệp, tôi có thể ở bất cứ nơi nào, nhưng rất muốn định cư tại miền trung quen
thuộc, để gần gũi chăm sóc mẹ. Xù lại phụ thuộc công việc giảng dạy, buộc chân ở Bắc Huyện. Mặt
khác, tôi cũng thấy mình không có tư cách bắt Xù xa rời mạng lưới bạn bè miền Bắc. Và quan trọng
nhất là, Xù cũng là chỗ dựa duy nhất của gia đình. Tôi không thể lấy đi điều gì. Không thể lấy đi, cũng
không muốn bị lấy đi, Xù cũng không nỡ lấy đi của tôi điều gì.
Thế nên vẫn thế. Không còn chỉ là tình yêu nữa, mà là cuộc sống. Cuộc sống cần đối mặt.
Không tính việc phải chăm sóc mẹ, tôi vốn là người quyến luyến quê hương. Mặc dù Chương Hóa
phát triển chậm chạp, chưa bao giờ có một trung tâm mua sắm ra hồn, không có trung tâm chiếu phim
đẳng cấp mà tôi cần, không có váy xếp li đồng phục cấp ba cao trên đầu gối 10cm. Nhưng tôi không
thể nào nén nổi tình yêu với mảnh đất giản dị này.
Nếu truyện của tôi cần hấp thụ không khí Ai Cập, sau này tôi có thể đột ngột xuất hiện trước Kim
Tự Tháp, dương dương đắc ý.
Nếu cần ôm hôn rừng rậm Amazon tôi có thể nhổ các phích cắm trên người, trở về câu thủy quái ở
Gambia.
Nếu muốn dùng điện ảnh để vang danh thiên hạ, giữa tôi với Đài Bắc chen chúc chỉ cách nhau có
ba giờ đồng hồ chạy nước rút.
Tôi có một trăm lý do để tới Đài Bắc phồn hoa đô hội nơi bán các giấc mơ, nhưng cũng cũng có
một trăm lý do ở lại với thành phố nhỏ Chương Hóa mà tôi quyến luyến không rời.
Có một bài hát cũ tiếng Anh rằng: “Sarah à Sarah, sẽ thế nào thì sẽ như thế, chúng ta không đoán
trước được tương lai, Sarah à Sarah...” Nghe theo nó, có lẽ là lựa chọn tốt nhất cho những kẻ lười
biếng.
Trong phim Sweet Home Alabama, nữ diễn vên chính rời bỏ làng quê lạc hậu miền Nam, trốn chạy
khỏi tuổi thơ khốn khó, cha mẹ, bạn ấu thơ, bạn thân, tới New York phồn hoa, nỗ lực trở thành nhà
thiết kế thời trang tiền đồ xán lạn. Nhưng để ly dị người chồng vốn là bạn từ thuở nhỏ, cô về quê và bị
cuốn hút sâu sắc bởi tất cả những gì của trước đây, kẹt giữa những kỷ niệm quen thuộc và tương lai
tươi đẹp, lưỡng lự khó quyết. Nhân vật nam chính nhìn nữ chính, nói một câu làm tôi cảm động: “Em
có thể có gốc rễ, sau đó đồng thời cũng có đôi cánh.”
Có được gốc rễ, sau đó đồng thời có đôi cánh?
Gốc rễ của tôi cắm sâu trong đất đai Chương Hóa, trong đám bạn bè mãi không chịu xa Chương
Hóa, trong mỗi thành viên gia đình tôi, con chó của tôi. Đó là thiên tính nghệ thuật của mỗi người sáng
tạo. Những tài hoa rực rỡ bên ngoài, cho dù trôi về tứ phương, thì trong huyết quản vẫn là những giấc
mơ về quê hương. Trong phim Orange County, dinh dưỡng của nhà văn được trình bày một cách hài
hước và tuyệt vời.
Đôi cánh của tôi đâu? Rốt cuộc đâu là đôi cánh của tôi?
Tôi nghĩ không phải là thành phố, không phải bất kỳ thành phố nào. Dù cho, một số thành phố nào
đó có sức hấp dẫn và năng lượng đáng kinh ngạc đối với việc tôi lao tới điện ảnh quốc tế. Tôi nghĩ
đôi cánh của mình có lẽ là Internet. Thông qua mạng, tôi có được rất nhiều ấm áp và vui vẻ, giữa vô
vàn lời chúc tốt đẹp và quan tâm sát sao, sáng tác biến thành những diễn đạt đầy hạnh phúc. Nhưng
thành phố có không khí, mà Internet không thể thay thế được. Vì vậy không thể có câu trả lời. Chỉ có
thể nói lên một yếu tố căn bản hơn nữa: nỗ lực.
Đúng vậy, chính là điều đó, nỗ lực chính là đôi cánh. Chưa bay lên được thì cố gắng thêm chút nữa,
mọc đôi cánh lớn hơn nữa, chờ đợi những trận gió lớn hơn trong tiếng vỗ tay. Bao giờ cũng là như vậy.
Hợp đồng phim chuyển thể từ tiểu thuyết Công phu đã được ký kết chính thức một tuần trước, hy
vọng tương lai không xa sẽ được dắt tay mẹ, bước vào rạp chiếu phim đợt một hoành tráng, bước vào
niềm kiêu hãnh chung của chúng tôi.
Đèn xung quanh chợt tắt, cái đứa trẻ đã từng cuộn tròn trong bụng mẹ bắt đầu một cuộc đời đỉnh cao
rực rỡ.
Mẹ ơi, thơm một cái.
Thơm cái nữa.
Rồi thơm cái nữa.
Có mọi người thật tốt
Sức khỏe là vô giá, mất đi, mới biết nó quan trọng thế nào.
Mẹ,thơm Một Cái Mẹ,thơm Một Cái - Cửu Bả Đao Mẹ,thơm Một Cái