When you're young, you want to do everything together, when you're older you want to go everywhere together, and when you've been everywhere and done everything all that matters is that you're together.

Unknown

 
 
 
 
 
Tác giả: Tiểu Khuê
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 21
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 711 / 3
Cập nhật: 2017-09-25 04:16:05 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 6: Khách Quý Đến Nhà!
hương 6: Khách quý đến nhà!
Sáng, những tia nắng rọi qua đỉnh đầu báo hiệu một ngày mới lại đến. Thân hình nhỏ bé của Mễ Bối nằm dưới sàn nhà, trên người vẫn là bộ quần áo ngày hôm qua.Cô khẽ nheo mắt, ngước nhìn đồng hồ vừa điểm bảy giờ sáng.Cô thật rất mệt mỏi, đầu óc thì rối như tơ vò.
Lê bước vào nhà tắm, nhìn mình trong gương, cô không khỏi giật mình.Chỉ mới có một đêm, trông cô đã tàn tạ, hốc hác chẳng khác gì người bệnh. Đôi mắt vẫn còn sưng đỏ cho thấy cả đêm qua không biết cô đã tốn bao nhiêu nước mắt. Vừa đau lòng, vừa rối trí. Đau lòng vì bản thân bị khinh thường. Rối trí vì không biết con đường tiếp theo sẽ phải đi như thế nào. Làm sao cô có thể tiếp tục đến Tống thị làm việc và xem như không có gì?!
Nhưng nếu không tiếp tục đến Tống thị, công sức của cô hai năm qua xem như đổ sông đổ biển!. Mễ Bối đã từng thề với lòng rằng sẽ khiến cho Phan Ân phải chịu đau đớn gấp đôi so với những gì cô ta đã gây ra ình.
Dù cho bất cứ điều gì, cũng không ngăn cản được kế hoạch trả thù của cô.
Ngâm mình trong nước nóng, cảm giác như cơ thể bớt đi chút đau nhức, đầu óc lại có vẻ tỉnh táo hơn khiến chân mày đang nhíu lại bỗng chốc giãn ra chút ít. Tắm rửa xong, cô lại có cảm giác bụng mình đang đói cồn cào.
Có lẽ Vũ Kha nói đúng, muốn trả thù thì cô phải luôn mạnh mẽ, phải biết yêu bản thân mình trước tiên.
Nhớ đến bộ dạng chững chạc như một vị gia trưởng của anh, khóe môi không khỏi cười một cái, cô nhanh chóng lấy một cái đầm trắng mặc vào. Vì là đầm dây nên các dấu hôn mờ ám trên cổ đều lộ rõ ra. Khẽ nhăn mày, cô vơ đại lấy cái áo khoác màu xanh nhạt bằng len mỏng khoác vào, che đi những dấu hôn ấy. Cô cần phải đến siêu thị mua chút đồ.
***
- Chuyến hàng tối qua tuy giữa đường có chút vấn đề nhỏ nhưng đã được giải quyết thưa Tống tiên sinh.
- Vấn đề?
Tống Hạo Thiên chân vắt hình chữ ngũ, dáng vẻ lười nhác khẽ nhíu mày.
- Chỉ là chút sơ sót của tên tay sai. Tôi có gọi báo nhưng Tống tiên sinh đã tắt máy từ chiều hôm qua đến tận khuya.
Câu nói của Thiên Phạm khiến Hạo Thiên nhớ đến sự việc diễn ra tối qua, bỗng chốc trong lòng hắn lại nổi lên khó chịu.
Trước giờ luôn là hắn - Tống Hạo Thiên khi xong việc sẽ là người bỏ đi trước, để lại người phụ nữ còn đang nuối tiếc, níu kéo hắn ở lại. Ấy vậy mà hôm nay, cô thừa lúc hắn đi tắm mà bỏ trốn. Đã thế hôm nay cô lại còn không đi làm!
- Tại sao hôm nay cô ta không đi làm?
Hơi ngạc nhiên trước câu hỏi này, Thiên Phạm rất nhanh liền lấy lại vẻ bình thản.
- Ý ngài là Mễ Bối? Tôi cũng không rõ lắm. Vẫn chưa nghe phòng nhân sự báo lí do.
Đôi mắt sắc bén liền nhìn về phía Thiên Phạm. Mễ Bối? Là tên cô ta sao? Đã sớm thân thiết như vậy rồi à?
***
Hai tay bận rộn với những túi đồ, Mễ Bối vừa tra chìa khóa vào ổ. Cánh cửa vừa mở ra, cô liền tiến thẳng vào phòng bếp đặt những túi đồ lớn nhỏ lên bàn và bắt đầu sắp xếp chúng mà không hề nhận ra, đôi giày da sáng bóng của nam nhân đặt ngay ngắn ở góc cửa ra vào.
Nhìn thấy vóc dáng mảnh khảnh bận rộn, loay hoay với những túi đồ lớn nhỏ trong gian bếp không mấy rộng rãi nhưng khá đầy đủ tiện nghi khiến hắn không khỏi nảy sinh cảm giác vừa cuốn hút, vừa hứng thú nên cứ mãi đứng ở một góc mà nhìn, chẳng hề lên tiếng.
Như cảm giác được có ánh mắt đang nhìn mình chằm chằm, Mễ Bối liền quay đầu lại. Lập tức túi đồ trên tay rơi xuống đất, đôi mắt màu xám tro mở to như không tin vào mắt mình, miệng cố lắp bắp.
- Tống... Tống tiên...sinh?
- Không nghĩ là cô lại nghỉ làm để ở nhà làm những việc như thế này.
Đôi mắt màu đen hệt như lang sói đầy ý cười nhìn cô vẫn đang thất thần. Vẫn là dáng vẻ cao ngạo, to lớn trong bộ âu phục vừa nhìn qua đã biết được đặt may riêng khiến người đối diện không khỏi cảm thấy áp lực.
Gương mặt cương nghị cùng với ngũ quan tuấn tú dù ở bất cứ nơi đâu, ở trong bất kì hoàn cảnh nào cũng đều cuốn hút người nhìn.
- Tôi... Không có, chỉ...là tôi...
Mễ Bối cắn cắn môi dưới, cố gắng tìm một lí do chính đáng. Cô quả thật không lường trước tình huống này. Vừa nói, cô vừa cúi xuống nhặt lấy túi đồ, mái tóc đen dài rũ xuống che khuất gương mặt thanh tú.
- Mễ Bối.
Tống Hạo Thiên đột ngột lên tiếng làm phá tan bầu không khí im lặng, gượng gạo. Đây là lần đầu chính miệng hắn gọi tên cô, khiến cô không khỏi ngạc nhiên, đôi mắt màu xám tro mở to nhìn hắn.
- Cô ở đây một mình?
- Tôi chỉ vừa mới dọn đến. - cô khẽ gật đầu, lí nhí đáp.
Câu trả lời của cô không nằm ngoài dự kiến khiến khóe miệng Tống Hạo Thiên không khỏi nhếch lên tạo thành một đường cong đầy mê hoặc.
Căn hộ không quá rộng nhưng mọi thứ đều rất ngăn nắp và gọn gàng. Nhìn bóng dáng nhỏ bé trong chiếc đầm trắng loay hoay trong bếp khiến hắn không khỏi có cảm giác ấm áp, bình yên đến lạ thường.
- Khoan đã, nhưng Tống tiên sinh vào đây bằng cách nào?
Lúc bấy giờ cô mới nhận ra điều này, không khỏi bàng hoàng nhìn một thân âu phục trang nhã trước mặt. Người đàn ông này thế nào lại vào được đây khi cô đã khóa cửa cẩn thận?
- Đương nhiên là vào bằng cửa chính. - Tống Hạo Thiên ung dung đáp.
- Nhưng...
Nhìn dáng vẻ ấp úng, khó hiểu của cô khiến hắn không khỏi bật cười.
Cô đúng quả thật rất thú vị.Tống Hạo Thiên lấy trong túi quần ra một chiếc chìa khóa mạ vàng giơ ra trước mặt cô.
- Tống tiên sinh, ngài là đang xâm nhập gia cư bất hợp pháp?
Nhìn chiếc chìa khóa, Mễ Bối không khỏi tức giận. Nhà cô, tên đàn ông này muốn vào là vào sao?
Nhìn bộ dạng tức giận của cô càng làm cho Tống Hạo Thiên cảm thấy thích thú.Nữ nhân bên cạnh hắn không thiếu nhưng không ai dám cả gan dùng giọng điệu tức giận như vậy mà nhắc nhở hắn cả.
- Yên tâm, tôi không lấy bất cứ món nào trong nhà em cả. Chỉ là muốn giao dịch với em.
- Giao dịch?
Mễ Bối khẽ nhíu mày. Giữa hắn và cô thì có gì để giao dịch. Tống Hạo Thiên lười biếng nhấc chân bước đến gần cô.Khí thế từ hắn khiến cô không khỏi áp lực mà lùi về sau vài bước.
- Tôi muốn em làm tình nhân của tôi.
Tống Hạo Thiên vừa nói, vừa dùng tay nghịch vài lọn tóc đen của cô.Khóe miệng đầy quyến rũ khẽ nhếch lên, đôi mắt đen láy nhìn thẳng vào cô hệt như con sói đang quan sát con mồi của mình.
- Có vẻ như đêm qua tôi thưởng thức chưa đủ... Làm tình nhân của tôi, em sẽ không bị thiệt thòi.
Gương mặt thanh tú bỗng chốc trở nên tối sầm.
Một cỗ đau đớn dâng trào trong lòng khiến khoé mắt và cả sóng mũi cô đều có cảm giác cay cay.Hóa ra người đàn ông mà cô đã từng thương thầm nhớ trộm cũng là chỉ là loại đàn ông rỗng tuếch, bỏ tiền ra mua vui.
Khẽ hít một hơi sâu như cố kiềm chế những giọt nước mắt và nỗi thất vọng, đôi mắt màu xám tro đầy kiên định nhìn thẳng vào Tống Hạo Thiên.
- Xin lỗi, nhưng tôi thực không có hứng. Đối với tôi đêm qua chỉ là một sự cố ngoài ý muốn và tôi không bao giờ muốn lặp lại bất kì lần nào. Đã để Tống tiên sinh phải thất vọng rồi.
Từng câu từng chữ vô cùng rõ ràng cùng với sự quật cường kiên định của Mễ Bối khiến Tống Hạo Thiên hơi ngạc nhiên nhưng rất nhanh ý cười lại lan tràn ở đáy mắt.
- Đừng nóng vội. Tôi cho em hai ngày để suy nghĩ.
Vừa nói, Tống Hạo Thiên vừa cúi thấp người xuống.Hai gương mặt gần nhau đến mức có thể nghe rõ hơi thở của nhau. Hơi thở nam tính, quyến rũ phả vào gáy khiến Mễ Bối cảm thấy vô cùng khó chịu.
Trước khi rời đi, Tống Hạo Thiên vẫn không quên để lại lời cảnh cáo.
- Tôi vốn dĩ công tư phân minh. Nếu ngày mai em còn tự ý nghỉ làm có thể tôi phải xem xét lại hồ sơ của em.
Lời nói vừa dứt, cánh cửa cũng khép lại. Mễ Bối lập tức thả phịch mình xuống sàn như thể không có sức sống.
Từ lúc nào cô lại trở thành loại phụ nữ để đàn ông bao nuôi, bám víu vào đàn ông để sống, dùng thể xác để đổi lấy vật chất?Bây giờ cô phải làm thế nào mới ổn thỏa. Vốn dĩ muốn nghỉ một ngày để khuây khỏa nhưng hình như mọi chuyện càng lâm vào bế tắc hơn.
Tại Tống thị, Mễ Bối một thân đồng phục công sở ngồi đối diện với máy vi tính.Thế nhưng đầu óc của cô chẳng hề bận tâm đến những bản thảo trên màn hình máy tính mà đầu óc chỉ mãi đeo đuổi những lời nói của người đàn ông tà mị kia.Đôi mắt màu xám tro khẽ lơ đãng lướt nhìn hộp quà bên cạnh. Hộp quà không to lắm nhưng được trang trí rất bắt mắt, cầu kì.
Khi vừa đến Tống thị, cô đã bị nhân viên bảo vệ gọi lại và đưa cho hộp quà trước con mắt ngạc nhiên và ngưỡng mộ của mọi người. Đôi mắt màu xám tro khẽ nheo lại, tự hỏi ai đã gửi quà ình. Chán nản, Mễ Bối lại đưa mắt nhìn về cánh cửa gỗ đang đóng im lìm kia, nơi mà ban nãy vừa có một nữ nhân sang trọng và quyến rũ bước vào. Nếu như cô không lầm thì nữ nhân ấy chính là người mẫu nổi tiếng- Tư Á. Có lẽ tin đồn trên các mặt báo về quan hệ mập mờ của Tống Hạo Thiên - vị tổng tài của Tống thị cùng với Tư Á là có thật.
Đó có lẽ là cuộc sống của những kẻ giàu có. Bên ngoài thì quyền quý, sang trọng. Bên trong thì mục nát, thối rữa. Khẽ đưa tay mở lấy hộp quà một cách chán chường. Chẳng có danh thiếp gì cả khiến cô không thể nào đoán được là ai đã tặng quà ình.
Nhìn món đồ bên trong hộp quà, ngay lập tức tay chân cô cứng đờ ra, não như trì trệ, không hoạt động.
***
- Thiên, muốn gặp anh thật là khó a...
Nữ nhân vừa khép cánh cửa lại liền như con rắn quấn lấy Tống Hạo Thiên không rời. Thấy hắn không hề ngăn cản hành động của mình, Tư Á liền vòng tay qua cổ hắn, tiếp tục nũng nịu với người đàn ông tà mị, luôn tỏ thái độ hờ hững với mọi người xung quanh. Có lẽ chính vì vậy càng làm hắn trở nên nổi bật và cuốn hút người khác.
- Sao em gọi anh không bắt máy? - Tư Á tiếp tục ép sát cơ thể mình vào người hắn, khuôn ngực đầy đặn nửa kín nửa hở cố chà sát vào khuôn ngực vạm vỡ của hắn.
Đối với loại phụ nữ luôn tự dâng hiến thế này, Tống Hạo Thiên vốn dĩ không hề xa lạ. Mặc kệ cho nữ nhân trong lòng như con rắn nước, đang cố gắng khơi dậy dục vọng của đàn ông, hắn vẫn vô cùng bình thản châm lấy điếu thuốc, đưa lên miệng rít một hơi.
***
Mễ Bối từ lúc nhìn thấy đồ vật trong hộp quà ấy, cả người cô đều cứng đờ, cứ bất động tại chỗ như người vô hồn. Đến khi một giọng nói đầy vẻ đanh đá của nữ nhân vang lên mới khiến cô hoàn hồn, giật mình đến nỗi đánh rơi cả hộp quà xuống sàn.
- Gọi báo với anh ấy có tôi đến.
Nữ nhân vừa xuất hiện không ai xa lạ chính là Phan Ân! Nhìn thấy Phan Ân, Mễ Bối càng hoảng loạn gấp bội, nhanh chóng nhặt lấy xấp ảnh dưới sàn nhà. Món quà mà cô nhận được là những tấm hình. Mà nội dung và nhân vật chính không ai khác là cô và Tống Hạo Thiên đang trong những tư thế giao hoan. Cô có thể nhận ra những tấm hình này được chụp ở khách sạn hôm trước. Thật may là Phan Ân vốn dĩ không hề đếm xỉa tới cô, đến cái liếc mắt cũng không thèm nên không hề nhìn thấy những tấm hình.
Nếu không, cô thực không dám nghĩ đến hậu quả!
Nhìn thấy cô vẫn cứ ngây ngẩn ra đó, PhanÂn liền gắt gỏng.
- Có nghe tôi nói gì không hả?
- Tôi xin lỗi, tôi làm ngay.
Mễ Bối đáp một cách lí nhí, rất nhanh liền lấy điện thoại trên bàn ấn nút gọi cho Tống Hạo Thiên.
Trong phòng làm việc, khí nóng đang dần lan tỏa, hai chiếc lưỡi cứ dây dưa không dứt. Dây quai áo đã tuột xuống vai từ lúc nào để lộ bầu ngực đầy gợi cảm và quyến rũ.
- A... Anh thật là...
Tư Á giọng đầy mật ngọt khẽ kêu. Bàn tay không quên vẽ vài vòng trên bộ ngực màu đồng vạm vỡ.
- Nằm lên bàn.
Chỉ đợi có thế, Tư Á liền rời khỏi người của Tống Hạo Thiên, đon đả bước đến bàn làm việc, nhẹ nhàng kéo khóa của chiếc váy xuống.
Cơ thể căng đầy, quyến rũ dần được lộ ra đầy vẻ mời gọi. Hai đầu lưỡi đang mãi mê quấn lấy nhau, chiếc điện thoại ở góc bàn bỗngvang lên liên hồi. Dừng lại hành động của mình, Tống Hạo Thiên nhàn nhã nhấc máy, trong khi Tư Á thì cau mày bực bội vì bị phá rối.
- Tống tiên sinh, có Tống phu nhân đến gặp ạ.
Bên đầu dây vang đến giọng nữ nhân êm ái nhưng lại có phần như gượng ép.
- Cho cô ta vào.
Chỉ cần có thế, Mễ Bồi liền vội vả muốn gác máy. Cô thực rất sợ phải đối diện với người đàn ông này.
Nhưng tay cô còn chưa kịp hạ xuống, đầu dây lại vang đến giọng nói đầy băng lãnh như đang ra lệnh buộc cô phải thực hiện.
- Cả cô cũng vào đây.
Vừa nói, Tống Hạo Thiên vừa lướt nhìn nữ nhân ở trên bàn đang chờ đợi, chẳng hề quan tâm đến cuộc nói chuyện của hắn. Khóe môi không khỏi nhếch lên tạo thành một nụ cười quỷ dị.
Định là cuối tuần mới có chap mới. Nhưng máy vừa đem về là nhảy vào mần ngay. Rất cảm ơn m.n đã ủng hộ nhé ^^~.
Mê Hoặc Mê Hoặc - Tiểu Khuê