Bạn chỉ có thể thắng nếu bạn dám đương đầu với thất bại.

Rocky Aoki

 
 
 
 
 
Tác giả: Jenny Nimmo
Thể loại: Trinh Thám
Nguyên tác: Emlyn’S Moon
Dịch giả: Đảo San Hô
Biên tập: Lý Mai An
Upload bìa: Lý Mai An
Số chương: 13
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2306 / 25
Cập nhật: 2016-05-20 02:29:13 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 4: Một Cuộc Đánh Lộn
ối hôm đó trời rất lạnh. Những đám mây xám trôi lững lờ về phía nam và mặt trăng hiện ra, bất ngờ và sáng rực rừ đằng sau những rặng núi. Chiếu xuyên qua lớp kính phủ mờ sương, nó lấp đầy khắp căn phòng tắm màu vàng với ánh sáng dịu dàng và Nia, không thể nào ngủ được vì quá sốt ruột, biết rằng cô đã tìm ra một nơi an toàn và kín đáo để thực hiện công việc của mình.
Iolo không dễ gì bị đánh thức khi đã ngủ. Mặt nó vùi chặt vào con quái vật đồ chơi màu xanh, và hơi thở của nó vẫn đều đều ngay khi chị nó bò bên dưới giường, nơi giấu tấm vải bạt. Dù vậy, Nia vẫn nhón chân đi qua cửa và không dám đóng chặt nó lại sau lưng.
Bên cạnh cái bồn tắm, nơi ánh trăng chiếu sáng nhất, Nia trải tấm vải bạt ra và nhìn chăm chăm vào nó. Cô đã tranh thủ ủi thẳng nó trên cái bàn của căn phòng nhỏ xíu trên lầu khi mẹ cô mải mê lo tắm cho Iolo phía dưới. Nia vuốt ve tấm vải thô ráp và nhíu chặt mắt lại, im lặng yêu cầu tấm vải chỉ cho cô biết cô nên bắt đầu từ đâu và như thế nào. Hình chữ nhật khổng lồ màu nâu xỉn giương mắt nhìn lại cô và không hề đưa ra một lời khuyên hay một lời động viên nào.
Một lần nữa, cảm giác tuyệt vọng quen thuộc và đáng ghét bắt đầu nhen nhóm trong tâm trí Nia. Cô ngồi bệt xuống gót chân mình, bất động vì thất vọng. Rốt cuộc cô vẫn không phải là người mà cha con Emlyn nghĩ. Cô không thể thấy được hình thù hay màu sắc nơi mà chúng không tồn tại. Cô không có khả năng tưởng tượng. Gia đình Llewelyn đã tin tưởng vào một tài năng không hề có. Họ đã kỳ vọng quá nhiều.
Nia vẫn ngồi cuối mình không động đậy trên sàn nhà lạnh lẽo khi chuông nhà thờ gõ mười hai tiếng. Âm thanh đơn độc và trống rỗng đó làm cô rùng mình. Đã đến lúc cô cất đi kiệt tác không bao giờ hoàn thành của mình.
Một dải mây bay lướt qua mặt trăng hệt một chiếc váy dài của một quý bà trên bầu trời. Một bóng đen che phủ tấm vải như một bóng ma, và khi bóng đen qua đi, một hình thù mờ nhạt hiện lên bên cạnh bàn tay lạnh cóng đang chạm vào mép vải sờn của Nia. Dần dần nó được tiếp thêm sức mạnh và màu sắc rồi trở thành một mái nhà màu xám đen với một ống khói ở chính giữa. Một mái nhà khác bên cạnh cái đầu tiên, lần này là màu đỏ sậm, với một làn khói cuộn tròn bốc lên từ ống khói. Góc bên dưới tấm vải bắt đầu phủ đầy hình thù và màu sắc. Nia bị kích động đến nỗi cô chạy ù về phòng ngủ và đập mạnh cánh cửa phòng vào hộp đồ chơi của Iolo. Hơi thởi đều đặn của em trai cô thay đổi nhịp, tuy nhiên nó không hề thức giấc.
Nia mở ra một ngăn tủ và lấy ra một rổ khâu của cô. Cô tìm thấy một cái kim lớn, cái kéo, và một cuộn len màu xám nhạt. Lo sợ bức tranh trong đầu cô sẽ biến mất trước khi cô kịp khâu nó vào tấm vải, Nia vụt chạy vào trong phòng tắm, trượt chân trên sàn nhà sáng bóng và đâm vào cái ghế đẩu khiến nó bay thẳng vào bồn tắm. Trong sự tĩnh mịch của ngôi nhà, âm thanh đó nghe điếc cả tai. suốt một phút tiếp theo, Nia đứng bất động bên cạnh bức tường và chờ đợi. Khi đạ tự trấn an được rằng cô đã không đánh thức cả nhà dậy, Nia quỳ xuống bên cạnh tấm vải và bắt đầu xâu chỉ vào kim. Xong xuôi, cô khâu ba mụi lên trên tấm vải. Cô ngừng lại ngắm nghía một chút, rồi khâu một đường dài và một đường cong. Cô dùng đầu nhọn của kim đùa giỡn với sợi len, và làn khói xám mờ xuất hiện.
Ngạc nhiên và sung sướng với thành quả của mình, cô thở dài hài lòng:
- Ồ!
- Phải em không Nia?
Vậy là cũng có người bị đánh thức. Catrin đang đứng trên cánh cửa để mở. Cô hỏi:
- Em không ngủ được à?
Đã quá trễ để có thể giấu tấm vải. Nia trả lời:
- Có cái gì đó đánh thức em dậy!
- Cái gì trên sàn thế?
- Chỉ là một miếng vải em tìm được thôi. Em... em đang khâu đồ trên đó. chị đừng nói với ai nhé!
- Chị không nói đâu, nhưng em nên đi ngủ ngay đi, kẻo mai không dậy nổi đấy.
Catrin tốt bụng không bao giờ khó chịu với ai. Nia mỉm cười và cuộn tấm vải lại. Cô đã bắt đầu công việc. Giờ thì không có vấn đề gì nữa. Làn khói đã có mặt trên tấm vải, và nó sẽ mãi mãi ở đó. ngày mai sẽ có thêm một ống khói, một mái nhà, và biết đâu được, có thể sẽ có thêm những bông hoa màu hồng nở rộ trên cây nữa. Cô vui vẻ nói:
- Em đi ngủ đây!
Catrin đi theo cô về phòng giúp phủi thẳng cái gối. Khi Nia leo lên giường, cô nhận xét:
- Em là một cô bé rất kỳ lạ đấyNia!
Nia thì thầm:
- Thật may không phải chị Nerys tìm thấy em.
- Chị cá là em mừng lắm!
Catrin bắt đầu xếp gọn lại cái chăn nhăn nhúm. Trước khi cô làm xong, Nia đã ngủ thiếp đi.
Đối với Nia, một tuần lễ tiếp theo là chuỗi ngày làm việc hối hả. Những miếng vải cotton, vải nhung được nài nỉ xin mẹ và thu nhặt trong túi vải vụn, thùng hộp và đáy tủ. Giấy gói quà giáng sinh, kim tuyến và những sợi ruy băng lấy từ bạn bè và nhà hàng xóm. Gwyneth Bowen đem đến cho cô một hộp đựng đầy những vải len hỏng của cửa hàng và cái váy lót bằng vải sa tanh mà mẹ cô không dùng nữa. Cô thậm chí không hỏi Nia dùng chúng để làm gì.
Tất cả những mảnh vụn đó được Nia cần mẫn tích trữ, như một chú chuột con, trong những túi nylon giấu bên dưới giường cô. Và không ai đoán, không ai hỏi, không ai muốn biết cô đang làm gì!
Cũng may là bà Lloyd không phải là người ưa thích việc dọn dẹp phòng ngủ, cho nên kho đồ của Nia ngày càng đầy lên mà không gặp trở ngại nào, cho đến khi gần như không còn chỗ cho tấm vải mà mỗi đêm Nia vẫn cẩn thận cuộn lại sau khi đã vuốt thẳng những mảnh vật liệu, cắt bỏ những sợi chỉ thừa và kiểm tra chắc chắn rằng lớp keo đã khô.
Cô quên hẳn chuyện của con Fly và lời hứa bị phá vỡ. Tâm trí của cô chỉ chứa đầy những màu sắc và hình thù của thế giới xung quanh cô: sự mãnh liệt của những hình bóng râm, sắc thái bầu trời, sự rực rỡ của những đóa hoa, và độ cong của những thân cây. Cô hoàn toàn bị cuốn hút vào công việc mới của mình, dù cô vẫn cố gắng trò chuyện bình thường với Gwyneth và chơi lò cò trong khi đếm những ô cửa sổ.
Và rồi một ngày nọ, khi tấm vải, đã đầy một nửa, vẫn nằm an toàn và bí mật dưới gầm giường, Nia buộc phải nhớ về chuyện con Fly. Cô đang đứng giữa sân trường, mắt lim dim dõi nhìn một cây thủy tùng to lớn trong nghĩa địa ở bên cạnh trường.
Cô hầu như không nhận thức gì về những hoạt động đang diễn ra xung quanh mình, cho đến khi có ai đó tiến đến gần – Emlyn Llewelyn.
Cô đã nghĩ:
- Mình có thể hỏi anh ấy về cây thủy tùng. Chắc anh ấy biết nó màu xanh hay đen.
Tuy nhiên khi Nia nhìn thấy vẻ mặt của Emlyn, cô nhận ra mình không thể hỏi cậu điều gì nữa. Emlyn đã nhận ra lời nói dối của cô.
Khi biết Nia đã chú ý đến mình, Emlyn đứng im lặng, cặp mắt màu vàng của cậu đầy nguy hiểm và giận dữ. Rồi cậu lạnh lùng hỏi:
- Tại sao em không nói cho anh biết về chuyện con chó?
- Em không biết... em không chắc, em... em không thể...
- Nhưng em đã hứa!
Nia lắc đầu một cách tuyệt vọng.
- Đó là ý của cha em. Em đã nói với ông về... về anh, về chuyện anh muốn mua con chó, nhưng đã quá trễ!
Giọng Emlyn bắt đầu to lên:
- Em đã để cho họ mang nó đi, và em không thèm nói gì với anh!
Cảm thấy sự xung đột, một đám trẻ bắt đầu bu quanh họ.
- Tại sao lại là Gwyn Griffiths chứ? Tại sao không phải là anh? Em biết là anh yêu con chó mà. Em biết anh yêu nó như thế nào mà.
Nia không dám nhìn vào Emlyn. Cô đã chuẩn bị sẵn tinh thần để nghe câu trút giận, tuy nhiên cô không thể chịu được khi nhận ra cậu đang tự trách mình:
- Nhìn anh đi!
Emlyn hét lên, và khi quay lại, Nia thấy cậu thọc tay vào túi và rút ra một sợi dây da.
- Anh thậm chí đã mua một sợi dây cho nó. Ngốc lắm phải không? Một sợi dây và không có con chó nào. Giờ thì anh không cần nó nữa.
Emlyn giơ tay lên. Trong một giây, sợi dây da treo lơ lửng vô hại trong tay cậu, và rồi thình lình nó bay vụt về phía Nia. Và cô đứng im chờ đợi sự trừng phạt.
Nhưng ai đó đã bước lên phía trước cô và Nia nghe tiếng thở dốc kinh hoàng và hồi hộp của bọn trẻ khi sợi dây da quất vào mặt Gwyn Griffiths. Một vết roi đỏ hỏn hiện ra trên má Gwyn khi cậu bước về phía Emlyn, tay vẫn giữ chặt sợi dây.
Emlyn đứng yên trong vài giây, giận dữ và ngoan cố, rồi cậu quay lưng lại và chạy vụt đi.
Lúc đầu Gwyn chỉ từ từ đuổi theo, nhưng khi Emlyn chạy đến bức tường thấp cuối sân, cậu tăng tốc. Emlyn đẩy người lên trên bức tường và loạng choạng nhảy xuông con đường hẹp ở giữa sân chơi và nghĩa địa. Gwyn nhảy xuống theo ngay sau đó, và Nia nhận ra cô cũng đang chạy theo. Cô biết rằng dù chuyện gì sắp xảy ra, nó cũng là lỗi của cô.
Ai đó gọi lớn khi Nia vừa thở hổn hển, vừa luống cuống nhảy xuống con đường đá:
- Cậu sẽ bị phạt khi trở về đấy!
Cô thoáng thấy Gwyn quẹo vào lối đi dẫn đến nghĩa địa và loạng choạng chạy theo. Tâm trí Nia đang chạy đua với bước chân cô, và chúng không nghe lời cô. Nia không thể giữ thăng bằng, hai lần cô vấp té vào những tảng đá. Câu cảnh báo “Cậu sẽ bị phạt!” lại vang lên, tiếng Gwyneth Bowen lớn nhất.
Nia chạy đến một cánh cổng bằng sắt đang vung vẩy. Không còn nghe những giọng nói nữa và Nia do dự. Đằng sau cánh cổng là nghĩa địa tối đen với những hàng cây cô quái, nơi mà thời xa xưa, trước khi nhà thờ xuất hiện, người ta đã tôn thờ những vị thần mà cô không biết.
Tự trấn an bản thân, Nia băng qua cánh cổng. Những vòm cây bao quanh cô khi Nia bước dọc xuống con đường mòn phủ đầy rêu phong và cỏ dại. Cô nhìn quanh và nghe ngóng tìm kiếm dấu hiệu của một cuộc đánh lộn, nhưng không thấy gì cả. Có khi cả hai cậu bé đã không gây lộn gì và đã rời khỏi đây. Tuy nhiên cô không thể tin được điều đó.
Có năm cây thủy tùng ở trong nghĩa địa. Người ta nói chúng đã một ngàn tuổi, và Nia tin họ nói thật. Những thân cây già cỗi, bụi bặm của chúng phủ đầy sẹo ngang dọc và những nhánh cây đầy gai nhọn đen đúa cong gập và gãy vỡ. Những cái cây bí ẩn, linh thiêng và đầy thù hằn!
Rời khỏi con đường mòn, Nia bước sâu vào trong mê cung của những ngôi mộ cổ, nơi những bóng ma không rõ tên cư ngụ, và là nơi những cây thủy tùng kéo lê những ngón tay ẩm ướt của chúng lên những tấm bia mộ mục nát. Linh cảm về một sức mạnh thần bí vô hình không rời khỏi tâm trí Nia, và cô tự hỏi tại sao Emlyn lại chọn một nơi trốn chạy như thế này.
Tại một khoảng đất chết chóc bên dưới cái cây ở xa nhất và tối tăm nhất, Nia nhìn thấy hai cậu bé. Hay đúng hơn là cô thấy một khói tròn chầm chậm xoay vòng. Cả hai đang đứng vật lộn với nhau, những cánh tay quấn chặt trong khi chân gần như không cử động. Cũng như thân người của chúng, hai cái đầu đen và nâu đẩy nhau không khoan nhượng. Và rồi một người dứt ra, Emlyn, và rồi cậu bắt đầu đánh đối thủ của mình với những cú đấm liều lĩnh và nguy hiểm.
Gwyn lùi lại và giơ tay lên che. Emlyn là người cao to và mạnh mẽ hơn, nhưng Nia cảm thấy Gwyn có thể cầm cự được, thậm chí là chiến thắng đối thủ. Và cô nhớ về hai năm trước đây, khi Gwyn đã làm Dewi mập mạp bị thương nặng mà không ai biết cậu đã làm cách nào. Mọi người nói rằng Gwyn đã ném một viên đá làm vỡ mũi Dewi, nhưng Nia đã không thấy có viên đá nào hết. Cô đã tin Gwun có một sức mạnh đặc biệt không thể gọi tên. Chẳng phải cậu ta đã từng nói mình là một phù thủy sao?
Cậu bé phù thủy đó hiện đang quỳ dưới đất, dùng tay che đầu khỏi những cú đấm ác liệt. Emlyn chộp lấy vai Gwyn và định quăng cậu ra xa, nhưng một chuyện gì đó đã xảy ra. Cậu bé đang quỳ gối dường như đang mất dần hình dạng, hay đang thay đổi nó.
Emlyn bước lùi, mắt nhìn chằm chằm vào Gwyn với vẻ ngạc nhiên tột độ, và cậu vẫn tiếp tục lùi lại cho đến khi gần như mất dạng trog bóng tối của những cái cây. Và khi cậu ngừng lại, cả hai cậu bé như hóa đá giữa một cõi hư không, nơi không có chim hát, không có lá rơi, và ngay cả những hạt bụi cũng bất động. Cả Nia đứng ở ngay bên ngoài cũng gần như nín thở. Cô muốn hét lên, nhưng một cái gì đó chặn đứng mọi âm thanh lại.
Rồi Gwyn đứng lên, tay giơ cao, những ngón tay duỗi rộng như một con mèo giương móng vuốt. Một cậu bé không còn hoàn toàn là một cậu bé bình thường mà đã trở thành một phần của ma thuật bên trong những cây thủy tùng linh thiêng và những bóng tối vĩnh cửu bên dưới chúng. Tất cả những sức mạnh đen tối tồn tại ở nghĩa địa dường như đang tập trung vào trong lòng bàn tay cậu.
Và rồi Gwyn để chúng đi. Tay cậu buông thõng xuống hai bên hông, và một cái gì đó rời khỏi cậu, một lớp áo khoác vô hình mà cậu đã vay mượn từ không khí trong một giây cần kíp.
Như được giải thoát khỏi một câu thần chú trói buộc, Emlyn phóng tới và đánh ngã Gwyn bằng một cú đấm.
Cậu chạy vuột qua Nia, gần như không chú ý đến cô. Chiến thắng nhưng khuôn mặt của cậu đầy nét hối hận, và khi cậu chạy đến con đường mòn, Nia nghĩ rằng cô nghe một tiếng khóc.
Gwyn đứng lên và xoa đầu. một cậu bé bình thường bị thương, nhưng Nia vẫn kính sợ cậu. cô đi về phía Gwyn, dự định sẽ cảm ơn cậu đã che chở cho cô, nhưng thay vào đó cô lại hỏi:
- Tại sao anh để anh ấy đánh bại?
Gwyn trả lời:
- Vì cậu ấy mạnh hơn.
- Không đúng. Anh có thể điều khiển không khí mà. Rất đáng sợ!
Gwyn nhìn cô đầy ranh mãnh, cái cách nhìn mà cậu chỉ dành cho Alun trước đây. Cô cảm thấy thật vinh dự.
Gwyn chỉ đơn giản nói:
- Emlyn phải thắng.
Nia hiểu ý Gwyn. Cô liếc nhìn cậu và hỏi:
- Anh ấy là em họ của anh phải không?
Gwyn thở dài:
- Ừ. Nhưng cậu ấy ghét anh, và không phải chỉ vì chuyện con chó.
Cậu nhắm mắt lại và xoa xoa trán.
- Giữa gia đình anh và gia đình cậu ấy hình như đã xảy ra chuyện gì đó.
Nia im lặng nói:
- Cha anh đã mang mẹ anh ấy đi!
- Làm gì có chuyện đó!
Giọng Gwyn giận dữ, nhưng đầy sự ngạc nhiên trước lời giải của một câu đố bí ẩn đã làm cậu phải nhức đầu suy nghĩ suốt mấy năm trời.
- Không thể nào có chuyện đó...
Gwyn ngập ngừng, và rồi cậu nói thêm:
- Anh không biết nữa. Tại sao cậu ấy không nói gì với anh?
Rồi một lần nữa cậu lại quả quyết:
- Không thể nào có chuyện đó!
Nia mừng vì Gwyn không biết gì. Cậu không có lỗi gì trong chuyện này. Cô nói:
- Đó là sự thật. Thái độ của anh Emlyn khi nói với em... anh ấy không thể nào bịa đặt chuyện đó được.
Họ bắt đầu đi về phía nhà thờ, bước chân họ không gây nên tiếng động gì trên tấm thảm lá thủy tùng khô ẩm ướt.
Gwyn nói nhỏ:
- Cha anh là người rất kín đáo, nhưng ông luôn có lý do khi làm một việc gì đó. Không biết cha anh mang mẹ Emlyn đi đâu nữa?
- Anh Enlyn bảo cô ấy ở trên mặt trăng.
Gwyn không bật cười trước câu trả lời của cô. Cậu chỉ nói:
- Mẹ Emlyn là dì Elinor. Dì rất đẹp. Chị Bethan quý dì lắm.
- Chị anh á?
- Ừ, chị ấy đã đi....
Nia nghĩ Gwyn sẽ nói cho cô biết chị Bethan đã đi đâu, tuy nhiên cậu vẫn tiếp tục nói:
- ... gần năm năm trước. Biến mất. Rồi sau đó đến lượt dì Elinor.
Gwyn gần như tự nói với mình:
- Lúc đó, gia đình Llewelyn mới đi đâu về thôi. Hình như là từ Pháp. Emlyn sinh ra tại đó nên anh không biêt cậu ấy. Chị Bethan thực sự rất quý dì Elinor, cả hai vẫn thường cùng nhau trồng hạt giống, rồi hái hoa dại rồi ép chúng vào trong sách. Rồi tháng mười một năm đó, chỉ ngay sau đêm Halloween, chị Bethan biến mất. Anh cũng ít gặp nhà Llewelyn, hình như do cha anh bị bệnh. Sau đó ít lâu, dì Elinor cũng biến mất. Cha anh bảo là chú Idris là một người xấu, và dặn anh không được nói chuyện với chú ấy hay với Emlyn. Ông bảo họ không còn là họ hàng với nhau nữa.
Nia bênh:
- Anh Emlyn không xấu!
Gwyn nhún vai và nói:
- Tụi anh học chung trường, chung cả lớp, nhưng từ đó đến nay tụi anh vẫn chưa hề nói chuyện với nhau.
- Vậy hôm nay các anh có nói chuyện với nhau không?
Gwyn chau mày suy nghĩ, và chính cậu cũng ngạc nhiên bởi câu trả lời của mình:
- Không! Nhưng tụi anh có đánh lộn. Đó cũng xem như là một cách nói chuyện.
Nia nói:
- Là lỗi của em! Tất cả là lỗi của em!
- Không phải lỗi của em đâu. Anh chỉ bảo vệ em, và tự bảo vệ mình thôi. Anh phải dạy cho cậu ấy một bài học vì đã nổi khùng vô lý, và cậu ấy biết chuyện gì sẽ xảy ra.
Giờ họ đã đi trên con đường và đang rời khỏi những cái cây. Sân trường ở gần thôi, nhưng mọi thứ lại im lặng khác thường. Khi đến gần cánh cổng nghia địa, Nia thu hết can đảm hỏi:
- Anh Gwyn, trước đây anh từng nói rằng anh là một phù thủy? Anh là một phù thủy đúng không?
Gwyn thở dài. Nhét tay vào túi, cậu nhìn lên trời và nói:
- Ừ. Nhưng đừng nói với ai về chuyện đó. phù thủy không phải lúc nào cũng gặp thuận lợi cả. Anh phải che giâu nó. Quyền năng đó ngày một mạnh hơn trong anh, và anh sợ có lúc anh sẽ không kiểm soát nổi nó, sẽ làm một chuyện gì đó không suy nghĩ, và rồi...
Sợ ằng mình đã nói quá nhiều, Gwyn im lặng chờ đợi một câu nhận xét đầy khinh miệt. Nhưng không có câu nói nào cả. Nhớ lại chuyện gì đã suýt xảy ra bên dưới bóng cây thủy tùng, Nia kinh sợ đến nỗi không biết nói gì. Nhưng bản năng của cô mách bảo rằng sức mạnh của Gwyn sẽ không bao giờ làm tổn thương Emlyn lần nữa.
Họ thấy sợi dây buộc chó bên cạnh cánh cổng. Gwyn đã làm rớt nó ở đó. Cậu cuối xuống nhặt nó lên và hỏi:
- Anh nên làm gì với cái này bây giờ?
Nia bảo:
- Anh cứ giư nó đi. Có lẽ một ngày nào đó anh sẽ trả nó lại.
Gwyn đặt sợi dây vào trong túi. Cậu trầm ngâm suy nghĩ và nói:
- Con Fly có thể sẽ có con.
Họ bước vào trong luồng ánh sáng mặt trời, và Nia thấy rõ vết roi đỏ chạy dọc theo má Gwyn. Cô hỏi:
- Mặt anh có đau không?
- Không đau lắm!
- Lỡ cha mẹ anh hỏi thì sao?
- Anh sẽ bảo là anh đánh lộn với Nia Lloyd và cô ấy đã cho anh một trận nhớ đời!
Gwyn bật cười và chạy xuống con đường.
Chẳng bao lâu họ biết tại sao sân trường lại im lặng đến thế. Bất chấp sự ám sat nghiêm ngặt của cô Powell, cái khung chôi leo trèo của trẻ em cũng đã có được một nạn nhân của nó: một trong hai đứa trẻ sinh đôi nhà Lloyd, Gareth, đang nằm rên rỉ trên mặt đất.
Mặt Trăng Của Emlyn Mặt Trăng Của Emlyn - Jenny Nimmo Mặt Trăng Của Emlyn