The longer you wait for something, the more you appreciate it when you get it, because anything worth having is definitely something worth waiting.

Unknown

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Thái Ngọc BÍch
Upload bìa: An Phương
Số chương: 50
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 631 / 18
Cập nhật: 2018-09-26 12:40:39 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 47
iờ đến lượt tôi chúi đầu vào giữa hai đầu gối.
- Tống tiền anh? - Tôi hỏi.
Paul gật. - Một năm trước, Veronica đến New York. Cô ấy có bạn làm người mẫu hoặc gì đó, kiếm việc cho cô ấy. Mười một giờ sáng, cô ấy bị rơi vào một cuộc vây bắt ma túy, còn tôi nhận được một cú điện thoại điên rồ ở sở gọi đến và cố giúp cô ấy thoát ra.
Tôi vào căn hộ ấy ở SoHo, tưởng có một triệu cảnh sát, nhưng ở đấy chỉ có một người. Scott Thayer. Song tôi đến quá muộn, vì Veronica quá sợ đã kể với hắn chúng tôi có tiền. Hắn dẫn tôi vào bếp và bảo hắn là người biết điều. Hắn sẽ thả mọi người với giá mười ngàn đôla tiền mặt.
Đột nhiên, tôi cảm thấy cổ họng đau rát. Da tôi lạnh và ẩm ướt.
- Thế là tôi phải nộp cho hắn, - Paul nói. - Một tháng trôi qua. Một hôm, sau giờ ăn trưa tôi về bàn làm việc, thấy Thayer ngồi đó, cầm tấm ảnh của cô. Hắn bảo rằng hai người cùng làm việc trong một tòa nhà, và đòi hai mươi ngàn nữa, để hắn không xoay tôi nữa - hắn là một anh chàng dễ thương - hắn sẽ không kể với cô về Veronica.
Paul nhìn tôi. Tôi nhìn trả chằm chằm, miệng tôi há hốc.
- Thế là tôi cho tiền hắn. Khi hắn trở lại lần thứ ba, tôi hiểu rằng sẽ không bao giờ kết thúc. Hắn đòi năm chục ngàn. Thay vì cho hắn tiền, tôi quyết định thà liều gói gọn sự việc theo cách của tôi còn hơn.
Tôi lắng nghe tiếng sáo ở đâu đó trong công viên. Nó vọng đến như bài ca truy điệu trong tang lễ của tôi vậy.
Tôi ngỡ Paul chiến đấu vì tôi. Giết Scott là vì tôi. Nhưng nó chỉ chấm dứt vụ tống tiền.
- Cô phải hiểu rằng Thayer không thỏa mãn với việc tiếp tục tống tiền tôi, - Paul nói tiếp. - Hắn muốn có tất. Hắn theo đuổi cô để bày thêm một cái bẫy cho tôi. Đấy là mọi thứ hắn muốn ở cô, Lauren.
- Vì thế mà anh giết anh ta, hở Paul? - Tôi nói, chua xót. - Giờ anh là một tên găngxtơ? Cướp của và bắn chết cảnh sát. Có khi anh nên làm một album nhạc rap.
Paul liếc nhìn mặt đất rồi nhún vai:
- Hầu như mọi việc cứ xảy ra liên tiếp. Việc này dẫn đến việc kia.
Trong lòng tôi dâng lên một chút thương cảm. Thương cho cả bản thân mình nữa. Tôi cố hết sức gạt nhanh sự thương cảm sang một bên. Thương Paul là việc cuối cùng nên làm.
- Nghe này Lauren, - Paul nói. - Tại sao chúng ta không gọi nó là người đẻ ra tình trạng khủng hoảng tuổi trung niên? Tôi sẽ làm mọi thứ em muốn. Trả lại tiền. Hoặc chúng ta chỉ việc ra đi. Chúng ta sẽ lái xe từ đây thẳng đến Reagan International. Một triệu cổ phiếu hai đôla miễn thuế là một khoản tiền lớn. Sao chúng ta không ra đi và tiêu xài nhỉ? Nuôi nấng con cái trên du thuyền. Giờ em đang giận điên lên, nhưng em cũng đã phản bội tôi, nhớ chưa? Chúng ta chỉ... đi thôi. Nào, Lauren. Chúng ta có thể làm việc này cùng nhau.
Tôi ngồi đó, trừng trừng nhìn gã đàn ông, người chồng bội tín khác thường của tôi. Anh ta là kẻ dối trá đến lạ lùng. Rồi hạ mắt xuống vỉa hè, vai tôi sụm xuống. Cả cõi nhân gian dường như chậm hẳn lại, tiếng nhạc trong không khí, âm thanh của xe cộ.
Đây là nghi thức. Tôi đã hiến cho Paul mọi thứ có thể. Tình yêu, công việc, thanh danh của tôi. Giờ đây, tôi chỉ còn lại một số 0 tròn trĩnh.
Tôi vẫn còn ngồi đó, đau đớn thì con gái Paul lại xuất hiện. Người giữ trẻ mà Paul nói đứng cách đó vài bước với một đứa trẻ khác, mới lẫm chẫm và chiếc xe của Caroline.
- Bố ơi! - Nó gọi. - Ảnh đâu ạ? Con muốn cho cô Imelda xem ảnh.
- Không phải lúc này, con yêu, - Paul nói với đứa bé. - Để sau, con nhé.
- Nhưng chúng nó là các em của con. - Con bé nói và rút một bức ảnh đen-trắng khỏi túi áo khoác của Paul trước khi anh ta kịp ngăn lại. Bức ảnh rơi xuống đất lúc Paul cố giằng lại.
- Bố ki bo lắm. - Cô bé lên bốn bĩu môi nói. - Con muốn Imelda nhìn thấy các em sinh đôi mới của con mà.
Mắt tôi căng lên trong hốc mắt. Gì thế này!
Paul nhìn trân trân xuống tấm ảnh nhỏ, vuông vắn, yết hầu anh ta nhô lên thụt xuống.
- Cho cô ấy xem sau, Caroline. - Paul quát. Imelda nhìn anh ta rồi nắm vội bàn tay Caroline và kéo đi.
Tôi cúi xuống nhặt tấm ảnh quý giá khỏi vỉa hè. Tôi gật đầu một lần, rồi hai lần.
Nó là một ảnh siêu âm. Hai bào thai. Sinh đôi. Tôi lại mường tượng ra Veronica. Tất nhiên là trông cô như mới lên cân. Cô ta có thai!
Tôi nhìn vào mặt Paul, gần như thôi miên. Anh ta nói dối tôi thật dễ dàng. Hết lần này đến lần khác.
Tôi hiểu anh ta sẽ không bao giờ ngừng. Trong Paul có một cái gì đó sai, hỏng sâu sắc, khác thường. Anh ta nói mọi điều, làm mọi thứ. Sao lại có người dối trá nhường ấy? Sao có người làm những việc khủng khiếp như anh ta? Ngay cả cách anh ta quát đứa con gái bé bỏng. Tôi đã che chở một con ác quỷ.
- Tôi biết chính xác bây giờ chúng ta sẽ làm gì. - Tôi nói, để rơi tấm ảnh đen-trắng lên sỏi. - Lẽ ra tôi nên làm ngay từ khi toàn bộ chuyện này bắt đầu.
Tôi rút cái còng và bập lên cổ tay anh ta:
- Paul, anh đã bị bắt.
Các cô giữ trẻ, những người chơi cờ và tản bộ ngay lập tức há hốc miệng lúc tôi lôi Paul bị còng tay khỏi công viên. Lẽ tất nhiên họ nhìn chúng tôi. Lạy Chúa lòng lành, anh ta to lớn gấp đôi tôi.
- Cô có chắc làm thế này là đúng không, Lauren? - Paul rên rỉ lúc tôi dẫn giải anh ta qua hai khối nhà dài đến chiếc Taurus của tôi.
- Một triệu đôla nhé? Cô vẫn yêu tôi nếu không đã chẳng che giấu cho tôi. Việc này chẳng hay ho gì cho cô. Cô sẽ bị quy là kẻ đồng lõa trong vụ giết người. Đứa con sẽ ra đời sau song sắt. Cô chưa suy nghĩ cho thấu đáo mọi nhẽ.
- Không may cho anh rồi, Paul, tôi đã chán suy nghĩ. - Tôi nói. - Suy nghĩ khiến tôi rơi vào một mớ bòng bong. Tôi chỉ làm việc đúng đắn. Đằng nào thì cũng thử xem.
Tôi dừng đột ngột lúc chúng tôi đi qua chiếc Jaguar của Paul.
- Chìa khóa đâu, Paul? Chúng ta hãy kết thúc chuyện này thật sành điệu nào. Hãy để tôi nếm thử triệu đô đó. Có khi tôi thay đổi ý kiến và lái thẳng đến sân bay cũng nên.
Tôi đẩy vào phần dưới lưng Paul:
- Nhưng đừng đánh cược đấy nhé.
Tôi lấy chìa khóa trong túi áo khoác của anh ta rồi đẩy Paul vào ghế của khách. Tôi đi vòng sang bên kia. Tôi đang cắm chìa vào ổ khóa thì Paul bật mở ô đựng đồ vặt.
Một giây sau, tôi cảm thấy một thứ cứng ngắc chọc vào nách phải.
- Đến lúc chấm dứt mọi chuyện vớ vẩn này rồi, Lauren, - Paul nói và ấn mũi khẩu súng lục xinh xắn vào sườn tôi.
Ngu thật! Tôi nghĩ. Tất nhiên là anh ta có súng. Người môi giới vé không nói dối. Paul có súng.
- Này, tôi tưởng anh nói không có súng. - Tôi nói.
- Cô vẫn không chọn đúng chủ đề - Paul nói. - Tôi chỉ kể cho cô những thứ cô cần nghe. Giờ tháo còng cho tôi. Ngay bây giờ!
- Sau đó thì sao? Anh sẽ bắn tôi? - Tôi nói lúc làm theo lời anh ta. Tôi không còn lựa chọn. - Có khi thế lại hay, Paul ạ. Anh đã làm mọi thứ cho tôi.
- Này, cô là người khơi ra trò chơi này. Cô đã còng tay tôi, - Paul nói.
- Thế anh tưởng đây là gì hả? - Tôi nói. - Một trò chơi chắc? Tin tức lan nhanh lắm, Paul. Anh đã giết một người. Anh là tên GIẾT NGƯỜI.
Mặt Paul méo đi vì tức giận. Anh ta đỏ mặt tía tai, cặp mắt bừng bừng phẫn nộ.
- Tin tức lan nhanh ư? Hãy để tôi nói cho cô biết điều này. Cô biết có một người vợ hòn dái to hơn chồng nghĩa là gì không? Trong khi cô ra ngoài hành hạ con người, thì tôi bận bịu ở khu thương mại bợ đỡ những thằng ngu để cô có đủ thứ đẹp đẽ. Nhưng thế vẫn CHƯA ĐỦ CHO CÔ!!!
Paul hung dữ đập khẩu súng vào bảng đồng hồ, rồi ấn nòng súng vào thái dương tôi.
- Cô có muốn biết tôi cảm thấy như thế nào khi Veronica gợi ý ở Sheraton không? Lần đầu tiên, tôi cảm thấy mình là một người đàn ông! Tôi có dịp thoát khỏi cái công ty đầu tư nhạt nhẽo này, thoát khỏi những quan hệ luật pháp, những chuyện nhảm nhí khiến tôi hoài phí cả đời.
Paul hít một hơi thật sâu rồi thở ra. Khẩu súng vẫn dí vào thái dương tôi.
- Tôi đã làm việc đó, Lauren. - Anh ta thì thào hung hãn. - Tôi đã lấy thứ mà tôi muốn, rồi đi và hưởng phần thưởng. Để tôi kể cho cô điều này. Tôi nhớ từng giây lúc đó. Tuyệt lắm, Lauren ạ. Veronica liếm sạch máu ở khớp ngón tay tôi. Tôi như một con bò đực giống, làm cô ấy có thai.
- Muốn nói gì thì nói, đồ tâm thần. - Tôi nói.
- Cô nói đúng. Tôi giết thằng cha Scott ngứa mắt đó. Nó tưởng nó có thể can thiệp vào việc của tôi. Cô nên nhìn thấy vẻ mặt nó khi nó nghênh ngang. Nó đàn ông hơn người, và nó biết thế. Tôi đã cho thằng bạn trai của cô đúng thứ sẽ đến với nó. Tôi không thèm quan tâm đến vợ con hắn.
Có tiếng còi hú xa xa. Hẳn có người báo cảnh sát về cảnh tượng Paul và tôi gây ra. Ơn Chúa là có điện thoại di động!
- Anh nghe thấy còi hú không? - Tôi nói. - Đấy là âm thanh của sự thật và kết quả sẽ đến với anh, Paul.
- Không gì đến với tôi hết, bánh nướng nhỏ ạ, - Paul nói và mở cửa, xô tôi ra ngoài. - Đến lúc ly thân thử đây.
Lốp chiếc Jag bốc khói khi anh ta lao về phía đường Riggs.
Tôi đứng giữa hai vết trượt, hoàn toàn mất phương hướng. Xin ai vui lòng cho tôi biết chuyện quái quỷ gì vừa xảy ra? Mấy giờ vừa qua dường như siêu thực, quá quắt. Suy nghĩ liên miên làm gì. Hãy cố nghĩ đến vài phút vừa qua thôi.
Tóc tôi bay về phía sau khi nhận ra hai chiếc xe cảnh sát DC hú còi, phóng hết tốc lực đuổi theo Paul.
Việc này là gì vậy? Tôi nghĩ. Chuyện này sẽ kết thúc ra sao?
Tôi phát hiện chiếc ôtô thuê của tôi đỗ ở bên kia đường, cách nửa khối nhà phía bắc.
Mình phải giúp thôi, tôi nghĩ lúc vừa chạy vừa rút chìa khóa.
Nhiều phút sau, tôi dận ga, cắn đuôi chiếc xe cảnh sát DC đang đuổi theo Paul. Tôi cảm thấy muốn cho anh ta thấy sự nhanh nhẹn của tôi. Tránh ra! Cảnh sát New York len qua đây! Paul là của tôi. Hãy xếp hàng! Đấy là người chồng lừa gạt, dối trá, giết người của tôi đang cố tẩu thoát.
Chúng tôi lao qua một vùng sang trọng khác. Chúng tôi đang ở Georgetown chăng? Những ngôi nhà gạch phủ kín dây thường xuân và phục hưng kiểu Hy Lạp mờ mờ lướt qua kính chắn gió xe tôi. Paul định đi đâu? Anh ta vẫn tin là có thể thoát khỏi chuyện này?
Tôi đang hình dung mọi sự thì nhận ra ngọn tháp của cây cầu sau sân bay. Nó cách nửa dặm, hiện ra lờ mờ, nổi bật trên những mái nhà lợp đá phiến bên trái tôi.
Tôi ngoặt trái ở chỗ rẽ tiếp theo, vượt đèn đỏ và lao thẳng vào phố M, tăng tốc lên cầu, cắt ngang Paul nếu có thể.
Tôi bấm còi lúc trượt vào chỗ đỗ - trung tâm không hoạt động ở lối vào cầu Francis Scott Key.
Lúc đó, tôi nhảy ra khỏi xe và đứng trong ô cửa mở.
- Dọn cái mông điên rồ ra khỏi đường đi! - Một lái xe buýt cáu kỉnh ấn còi và quát tôi. - Cô tưởng mình làm cái quái gì trên thế giới xanh của Chúa này hả?
Anh tưởng tôi biết sao? Tôi thấy mình muốn nói với anh ta. Nhưng tôi không có sức lực và thời gian.
Bị tắc nghẽn về phía bắc, Paul đang tới gần, còn cảnh sát DC sát theo sau. Lúc anh ta tới dòng xe, tôi lùi lại, anh ta lái chiếc Jaguar lao lên vỉa hè. Không hề do dự. Một xe bán xúc xích và một quầy báo bị khung chiếc Jaguar cuốn theo trước khi nó bắn vọt vào giao lộ.
Tôi nhảy đến bên trái chiếc Taurus, choán chỗ duy nhất thích hợp với xe Paul. Người lái xe buýt hét lên lúc chiếc Jag đâm thẳng vào tôi. Tôi là thứ duy nhất chắn giữa Paul và cây cầu.
Tôi đứng đó, sững sờ. Paul sẽ dừng lại.
Anh ta không thể chẹt tôi. Anh ta không thể giết tôi.
Song, chiếc xe vẫn lao tới. Rất nhanh.
Vào giây cuối cùng, tôi lao bổ sang bên phải.
Chiếc Jag bay qua tôi như một tên lửa điều khiển màu xanh sẫm. Vặn sái cả lưng, tôi quan sát Paul lao vòng quanh xe tôi và trở lại đường trên cầu. Tên khốn sắp làm bằng được việc đó. Hắn muốn chẹt chết tôi, không còn nghi ngờ gì nữa.
Nhưng đúng lúc đó, bánh sau bên phải xe hắn sát vào lề đường, nổ bốp một tiếng dữ dội và chiếc xe bay tung lên.
Một cảnh tượng sửng sốt.
Một tiếng rắc chói tai giống như tiếng cái chai nhựa khổng lồ bị cuốn vào máy tái chế lúc chiếc Jaguar va vào trụ cầu bê tông.
Kính bắn tứ tung trong không khí như những hạt bụi khi chiếc Jag bẹp rúm. Sau đó, chiếc ôtô tan nát từ đầu chí đuôi lao vun vút qua các cây ven sông trước khi nổ tung vào làn nước xanh đầy bùn của dòng sông Potomac.
Ly Rượu Pha Vội Tập 1 Ly Rượu Pha Vội Tập 1 - James Patterson & Howard Roughan Ly Rượu Pha Vội Tập 1