Chỉ có một thành công mà thôi, đó là sống cuộc sống của mình theo cách của chính mình.

Christopher Morley

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Thái Ngọc BÍch
Upload bìa: An Phương
Số chương: 50
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 631 / 18
Cập nhật: 2018-09-26 12:40:39 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 45
gôi nhà gạch duyên dáng trên một đường phố thuộc vùng phía bắc Dupont Circle, không quá ồn ào và rõ ràng là dành cho giới thượng lưu. Những cây diên vĩ rực rỡ bên ngoài chấn song quán cà phê và nhiều nhà hàng nằm trong các tòa nhà cổ, trang nghiêm gợi tôi nhớ đến Greenwich Village và những vùng có nhiều thanh niên quý tộc.
Tôi đỗ chiếc xe Ford Taurus thuê được ở góc phố, từ đó tôi dán mắt vào cánh cửa màu đen lấp lánh của số nhà 221 Riggs Place.
Nhìn nhanh khắp khu nhà, tôi không thấy chiếc Range Rover màu đen giữa vài nhãn xe sang trọng khác đỗ dọc đường phố hẹp, ba làn xe.
Bạn có biết gì không? Tôi nghĩ lúc liếc nhìn các cánh chớp cửa sổ trên cao của ngôi nhà. Hình như Paul làm tốt công việc vá víu cho bản thân trong cuộc sống bí mật của mình.
Nhưng đây là nhà anh ta? Tôi thực sự không muốn là thế. Nếu tôi muốn mình nhầm một điều gì đó, thì chính là điều này.
Hãy giải thích đi, Paul. Một việc mà tôi có thể tha thứ.
Tôi định quay một vòng tìm nhà vệ sinh thì cửa trước bật mở. Chẳng ai khác ngoài Paul đi xuống ngôi nhà gạch, xách cái túi Tiffany màu xanh.
Anh ta bóp dây đeo chìa khóa trong tay, và đèn pha chiếc Jaguar bỏ mui màu xanh dương ở tít góc phố sáng lóe cùng tiếng bíp bíp.
Như thế là không công bằng, tôi nghĩ, cố kìm sự thôi thúc lao cả chiếc xe thuê vào chiếc Jaguar. Sao chúng tôi không thể có chiếc Jag giống hệt?
Tiếp đó, tôi theo Paul trong dòng xe cộ buổi chiều. Chúng tôi vòng qua phố 14, qua nhiều đường phố khác, phố S, phố R rồi theo Paul vào phố Q, đến phố 13 và vòng sang phố O. Tôi quan sát anh ghé vào bãi xe của một ngôi nhà gạch phủ dây thường xuân.
Trường Chamblis, tấm biển đồng gắn trên tường ghi rõ. Việc này chẳng có gì hay ho. Không phải dịp để tôi khám phá ra một kết cục hạnh phúc.
Tôi đỗ xe bên vòi nước máy, cảm thấy mê mụ lúc Paul ra khỏi chiếc Jag, xách chiếc túi Tiffany.
Veronica Boyd là cô giáo? Tôi hình dung ra cô. Có học, xinh xắn và tóc vàng. Chưa kể là trẻ trung. Và đương nhiên là rất hấp dẫn.
Mọi việc này là gì đây? Tôi vừa nghĩ vừa bắt đầu hút thuốc trong xe. Bất hòa với người cũ, hài lòng với người mới ư?
Tôi quan sát ba phút sau, Paul trở lại chiếc Jag. Gì thế này?
Một cô bé ba hoặc bốn tuổi mặc áo choàng carô quàng cánh tay quanh cổ Paul. Anh ta nhắm nghiền mắt lúc ôm ghì con bé rồi mở cái túi. Con bé lấy ra một con gấu bông trắng muốt, đeo dây chuyền bạc ở cổ và hôn nó.
Paul nhấc bé lên và cẩn thận đặt bé cùng con gấu vào ôtô.
Tôi vẫn ngồi, bất động khi Paul lượn chiếc Jag quanh những chiếc SUV, Hummer của các bậc cha mẹ khác đến đón con. Lúc anh đỗ ở góc phố, tôi nhìn rõ cô bé qua cửa sau.
Phổi tôi khô quắt lại. Không hít vào. Không thở ra. Tôi nhận ra cái mũi thẳng, cặp mắt xanh biếc, mái tóc vàng hoe ấy. Cô bé xinh đẹp y như Paul điển trai.
Nó thừa hưởng mọi nét của Paul.
Tôi không thể tin nổi, hoàn toàn không tin. Nỗi đau này không thật, không thể hình dung tôi đang trải qua như một cuộc mổ phanh tim không gây mê.
Sự việc xảy ra một ngàn lần đau hơn tôi tưởng. Paul đã thực hiện một trò gian trá tàn nhẫn nhất có thể.
Một đứa con.
Paul đã có một đứa con.
Mà không cần có tôi.
Tôi trở lại 221 Riggs Place đúng lúc thấy Paul trở về nhà cùng cô bé, một chiếc xe đạp Dora the Explorer hoàn hảo, nhiều bánh xe để tập đi. Tôi gật đầu mỉa mai khi anh đẩy đứa bé đang cười trên xe đi xuống hè đường phía nam.
Chắc là ra sân chơi. Tôi biết Paul sẽ là người cha tuyệt vời.
Khi họ khuất tầm nhìn, tôi ra khỏi chiếc Taurus và tiến đến cái cổng vòm nhỏ. Làm thêm một việc nữa ở đây, tôi nghĩ lúc trèo lên các bậc một cách máy móc và bấm chuông. Một chi tiết cẩn thận cuối cùng.
Tôi chỉ cần rứt những mảnh lẻ cuối cùng khỏi trái tim tôi.
- Vâng. - Người phụ nữ mở cửa nói. Cô ta tóc vàng nhưng không trẻ trung. Và không nhỏ nhắn. Ít nhất là bộ ngực. Tôi đoán cô ta trạc tuổi tôi, và thật lòng, tôi chẳng nhẹ nhõm tí nào. Tôi chăm chú nhìn cách cô ta trang điểm thật đậm, cái váy đen bó chặt hằn rõ bụng. Nom cô ta như mới lên cân.
Một phụ nữ hấp dẫn chiến đấu một cách tuyệt vọng với tuổi gần bốn mươi. Chào mừng người cùng hội.
Tôi nhìn chằm chằm vào cặp mắt nâu sẫm dưới vệt tóc vàng hoe, đối chọi gay gắt như ánh sáng và bóng tối. Lúc ngửi thấy mùi nước hoa của cô ta, một thứ lạnh buốt cắt ngang bụng tôi. Như lưỡi dao cạo.
- Chị là Veronica? - Cuối cùng, tôi nói.
- Vâng. - Cô ta lại nói. Tôi chú ý cô ta nói giọng miền Nam, chắc là dân Texas.
Tôi chìa phù hiệu.
- Tôi là thám tử Stillwell. - Tôi nói. - Tôi có thể hỏi chị vài câu được không?
- Về việc gì ạ? - Cô ta nói, căng thẳng và không rời khỏi cửa. Tôi không biết vì cô ta không ưa tôi hay chỉ không ưa cái phù hiệu.
Tôi rút ra bản dữ liệu của DMV[53] lấy của Zampella.
- Chị có một chiếc Range Rover 2007 màu đen? - Tôi hỏi người phụ nữ tóc vàng. Người vợ khác của Paul?
- Vâng. - Cô ta nói. - Có chuyện gì thế?
- Tôi đang điều tra một vụ đụng xe. Tôi có thể vào trong nhà không? Chỉ mất một lúc thôi.
- Sao một thám tử của thành phố New York lại muốn điều tra về vụ đụng xe ở Washington DC? - Cô ta hỏi và vẫn giữ cửa.
Tôi có sẵn câu trả lời:
- Tôi xin lỗi. Lẽ ra tôi nên giải thích. Ba ngày trước, mẹ tôi xuống đây cùng nhóm Giáo hội của bà. Mẹ tôi là nạn nhân. Nếu có vấn đề gì, tôi sẽ tiến hành và bắt giữ xe của chị.
- Mời vào. - Cô ta nói và bước tránh sang bên. - Chắc có nhầm lẫn nào đó.
Trong tiền sảnh có một tấm gương của quán rượu trắng nhờ và một bàn xinh xắn dây vệt cà phê. Thiết kế hiện đại, thẩm mỹ vừa phải. Các phòng sáng sủa và ấm cúng.
Cô ta dẫn tôi vào bếp, nơi cô đã lựa chọn những đồ dùng theo lối cổ. Một máy trộn màu hồng đặt trên thớt kê cạnh túi bột mì. Cô ta đang nấu ăn cho Paul? Một phụ nữ dịu dàng.
- Hôm nay là sinh nhật con gái tôi, Caroline tròn bốn tuổi. Tôi phải làm một chiếc bánh Dora the Explorer hoặc thế giới sẽ tuyệt diệt, - Veronica nói và nhìn đăm đăm vào mắt tôi.
Thế giới đang tuyệt diệt, tôi muốn nói thế lúc nhìn lảng đi.
- Chị uống cà phê nhé? - Cô ta hỏi.
- Thế thì hay quá. - Tôi nói. - Cảm ơn chị.
Cô ta mở và đóng cái tủ bên trên bồn rửa. Tôi như người mê sảng, cố đứng cho vững. Tôi đang làm cái quái gì ở đây? Tôi đang cố tìm gì ở ngôi nhà này?
Dưới hành lang, tôi phát hiện một bức tường phù hoa, nhiều tấm ảnh trên những cái giá di động.
- Tôi có thể dùng nhà vệ sinh được không? - Tôi hỏi.
- Dưới hành lang, bên tay phải.
Các bức tường dường như đổ sụp lên người tôi lúc tôi nhìn thấy Paul trong một bức ảnh. Anh ta ở trên bãi biển đầy nắng cùng Veronica và đứa trẻ, có lẽ là cô bé lúc nãy. Sóng vỗ tung tóe, cát trắng như đường bột. Bức ảnh bên cạnh - như bắn vào tim tôi - là họ, Cha và Mẹ, má áp má, đang cười, những ngọn đèn của thành phố nhấp nháy phía sau họ.
Bức ảnh thứ ba như một lưỡi cưa cứa vào giữa hai mắt tôi. Veronica khoác áo choàng đêm, nửa trần truồng, Paul tỳ cằm lên vai cô lúc vòng tay ôm lấy cái bụng bầu của cô.
Lúc tôi tiến đến bức ảnh thứ tư, bức cuối cùng, một tiếng thét vang vang trong đầu tôi. Paul, mi là đồ khốn.
Hơi thở của Veronica bỗng ở ngay sau lưng tôi.
- Chị không đến đây để hỏi về tai nạn ôtô. - Cô ta tuyên bố.
Tôi nhìn chằm chằm vào bức ảnh cưới của họ, mắt tôi khô khốc. Cũng trên bãi biển ở bức đầu tiên. Một mục sư đứng đó. Những bông hoa trắng muốt cài trên tóc Veronica. Paul mặc sơ mi lụa trắng, mở khuy cổ. Anh đang mỉm cười. Hết sức rạng rỡ.
Cô ta khôn ngoan nhảy tránh đường lúc tôi vấp phải cửa trước.
MỌI THỨ ĐỀU VÔ TÍCH SỰ! Không chỉ những chuyện xảy ra trong tháng qua mà toàn bộ cuộc hôn nhân của tôi.
Ý nghĩ ấy kêu o o như dòng điện cao thế chạy qua đầu lúc tôi lao về hướng Paul đi cùng đứa con gái nhỏ, Caroline.
Mọi sự che giấu của tôi. Hủy hoại bao tình bạn. Đập tan sự nghiệp cảnh sát của tôi thành muôn mảnh. Tôi đã chẳng hăm dọa viên Chưởng lý quận đó sao?
Tôi đưa tay lên che miệng. Tôi chẳng còn lại gì hết.
Tôi đến góc phố. Bên kia đường phố náo nhiệt là một công viên.
Tôi nhìn một nhóm ba nhạc công trên phố và một toán các ông già chơi cờ dưới bóng cây. Những người khác đang tản bộ trên con đường nhỏ hoặc thơ thẩn quanh vòi phun nước lớn màu trắng. Tất cả lốm đốm nắng như trên bức tranh nổi tiếng của Renoir[54] in trong các cuốn sách mỹ thuật.
Lúc đi qua vòi phun nước, tôi nhận ra Paul đang đẩy con gái trên đu. Anh ta đỡ Caroline xuống và dẫn nó đến cái hộp cát lúc tôi tiến gần hàng rào. Hình như hai bố con rất yêu quý nhau.
Tôi đi vòng sang đầu kia sân chơi và đến cách cái ghế Paul ngồi vài bước chân thì đứa bé lên bốn chạy nhào tới anh.
- Bố, bố ơi! - Nó gọi.
- Gì thế, con yêu? - Paul nói.
- Con uống nước được không?
Paul với tay vào giỏ xe và lấy hộp nước quả. Tôi cảm thấy nó trong dạ dày tôi lúc Paul cắm cái ống hút. Rồi anh quỳ xuống và ôm lấy con bé.
Dù ở đằng sau, tôi có thể cảm nhận niềm vui tỏa rạng rỡ của Paul lúc anh dẫn cô con gái bé bỏng đến cây đu.
- Chỗ này có ai ngồi không? - Tôi nói lúc anh ta trở lại ghế.
Ly Rượu Pha Vội Tập 1 Ly Rượu Pha Vội Tập 1 - James Patterson & Howard Roughan Ly Rượu Pha Vội Tập 1