Thành công là đi từ thất bại này sang thất bại khác mà không đánh mất lòng nhiệt tình của mình.

Winston Churchill

 
 
 
 
 
Tác giả: Uyên Nhi
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 9
Phí download: 2 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 6882 / 15
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 8 -
ời khỏi phòng điện thoại công cộng ngay trước cửa bệnh viện, Nghi Bình chạy xe lang thang trên đường phố với một tâm trạng đau khổ không sao tã xiết. Lúc nói chuyện vơi Thanh Lâm, cô đã hết sức cố gắng để cho mình đừng òa khóc, thật ra lúc đó cô buồn nhất trong đời. Bị người ta lừa dối và phụ bỏ mình để yêu kẻ khác, thử hỏi làm sao mà không đau ? ! Chiều nay, Nghi Bình không còn lòng dạ nào để trở lại cơ quan làm việc, công viêc ở luôn luôn cần sự bình tỉnh và sáng suốt để giải quyết, còn cô bây giờ đầu óc rối mù, tâm trí hoảng loạn vì đau khổ. Nghi Bình cũng chẳng muốn về nhà, cô chỉ muốn tìm một nơi nào thật vắng vẻ để không ai quấy rối được cô, để cô có thể tự nhiên khóc thảm thiết một mình cho vơi bớt nỗi đau khổ. Nghi Bình ngước mắt nhìn lên hai bên đường, cô bất chợt phát hiện ra một quán cà phê thật là sang, phía trước quán có một tấm bảng hiệu lớn “Cà phê Karaoke Máy Lạnh”, Nghi Bình liền ghé vào. Cô đi thẳng tới quầy hỏi chủ quán :
- Karaoke còn phòng trống nào không chú ?
Ông chủ trẻ nhìn cô gật đầu :
- Còn chứ. Cô đi mấy người ?
- Một mình thôi. Chú làm gì nhìn tôi dữ vậy ? Bộ lạ lắm à ?
Chủ quán cười :
- Tôi thấy lạ cũng phải. Các phòng karaoke ở đây đầy đủ tiện nghi. Lại kín đáo nữa. Phần đông khách hàng của tôi là những ông chủ lớn dắt theo bồ nhí, hoặc những đôi tình nhân âu yếm bên nhau, chưa có ai đi một mình như cô cả.
- Chú sợ tôi không có tiền trả sao ? Chiều nay tôi bao hẳn một phòng, nếu chú nghi ngờ tôi có thể trả tiền trước. Chủ yếu là tôi muốn được yên tĩnh một mình.
- Tốt thôi. Cô thanh toán tiền rồi tôi sẽ chọn cho cô một phòng tốt nhất.
Nghi Bình mở túi xách lấy tiền trả, cô trở ra khóa xe cẩn thận rồi căn dăn chủ quán :
- Nhớ đừng để ai quấy rầy tôi.
Hành động của Nghi Bình không qua khỏi một đôi mắt đang chăm chú nhìn về phía cô. Đó là Lập Vũ. Hôm nay anh lại đi sửa điện thoại cho chi nhánh I và vào đây uống nước với hai người bạn. Nhìn thấy vẻ mặt bơ phờ của Nghi Bình, anh đoán cô đang gặp chuyện buồn, dường như cô muốn khóc thì phải. Đợi chủ quán trở ra, Lập Vũ bước tới hỏi :
- Anh à, cô gái đó thuê phòng làm gì vậy ?
Chủ quán vui vẻ đáp :
- Ồ ! Đâu có gì. Cổ chỉ hát karaoke thôi. Chắc là dân nhà giàu bị thất tình. Anh muốn cua hả ? Tôi sẽ giúp anh cơ hội làm quen. Lúc nãy cổ gọi một ly cà phê đá, để tôi làm xong anh bưng vào cho cổ nhé, vậy là có thể quen người đẹp được rồi.
Lập Vũ tỏ vẻ khó chịu.
- Vừa rồi tôi nghe cô ấy dặn anh đừng để ai quấy rầy cổ kia mà, anh làm vậy nghĩa là không tôn trọng khách hàng của mình rồi đó.
- Hơ ! Cái anh này, tôi muốn tạo điều kiện cho anh mà anh còn làm bộ. Nếu anh không để ý cô ta thì cần gì mà lân la đến hỏi tôi.
- Anh hiểu sai rồi, anh bạn ! Tôi không giấu gì anh, cô gái đó là …là bạn của em tôi. Cô ấy đối với nó vô cùng quan trọng, cho nên tôi mới quan tâm giúp nó thôi.
- Vậy à ? Người chủ quán đổi thái độ, nghiêm chỉnh hơn. –Xin lỗi nha, tôi đã hiểu lầm anh.
- Không sao, tôi chỉ muốn anh giúp tôi một việc.
- Anh cứ nói.
- Nhờ anh làm ơn giữ chân cô gái đó lại đây, nhớ coi chừng cẩn thận, tôi sẽ bảo em trai tôi đến gặp cổ ngay bây giờ.
- Được.
- Cảm ơn anh !
- Lập Vũ ơi, tính tiền đi rồi về công ty. Nói chuyện gì mà lâu dữ vậy ?
Hai người bạn ở bàn ngoài gọi Vũ í ơi, anh gật đầu ra hiệu với bạn rồi bảo chủ quán tính tiền cà phê. Trong lúc chờ lấy tiền thối, anh gọi điện thoại cho Lập Văn.
- Alo ! Công ty Đại Việt phải không ? Làm ơn cho tôi gặp Lập Văn.
Đầu dây bên kia là tiếng nói nhỏ nhẹ của một cô gái.
- Xin lỗi ông. Giám đốc đang bận họp. Ông vui lòng nhắn lại, tôi sẽ chuyển lời cho Giám đốc khi ông ấy họp xong.
- Không được, cô làm ơn gọi Lập Văn nghe điện thoại ngay, nói cho nó biết tôi là anh hai nói …
Giọng cô gái vẫn ôn tồn nhỏ nhẹ.
- Ông thông cảm cho …Cuộc họp này quan trọng lắm, không thể nào bỏ dở được đâu. Lúc nãy Giám đốc có dặn tôi là không tiếp bất cứ một ai và cắt tất cả các cuộc điện thoại cho đến lúc ông ấy họp xong. Ông vui lòng cho biết nội dung cần nhắn, hoặc số điện thoại để chúng tôi liên laic sau.
- Thôi được ! Nếu Lập Văn đang họp, cô làm ơn nói ngay cho nó biết, bảo nó đến quán cà phê số 144 đường Quang Trung có việc quan trọng đang đợi nó. Nhớ phải nhắn liền nghe.
- Được, tôi sẽ chuyển lời ông lại với giám đốc.
- Cảm ơn.
Trước khi ra về, Lập Vũ còn cẩn thận dặn dò chủ quán :
- Em trai tôi tên Lý Lập Văn, một lát nó đến, anh làm ơn đưa nó đến gặp cô gái lúc nãy nhé. Đây chút tiền thù lao biếu cho anh …
Lập Vũ dúi tờ giấy bạc năm mươi ngàn vào tay chủ quán. Biết gặp phải khách soap, anh ta cảm ơn rối rít. Không ngờ cô gái đó đã tự nhiên đem tài lộc cho anh. Anh tự dặn lòng phải tiếp đãi cô ta chu đáo, nếu như ông bồ cổ cũng là dân có tiền thì chắc chắn anh sẽ được thưởng thêm …
Cuộc họp ở công ty Đại Việt kéo dài gần ba giờ đồng hồ mới xong.
Rời khỏi phòng họp, Lập Văn có vẻ mệt mỏi. Cô thư ký gặp anh liền nhắn lại những lời của Lập Vũ. Lập Văn ngạc nhiên vô cùng, không hiểu có chuyện gì. Tên quán, tên đường đối với anh đều xa lạ, không hiểu Lập Vũ hẹn anh tới đó để làm gì ?
- Lập Văn ! Họp xong rồi, mình đi ăn chút gì đi nha, tôi đói bụng quá !
Ngọc Tân bạn đồng nghiệp của Lập Văn và cũng là Phó Giám Đốc công ty lên tiếng rủ ăn. Lập Văn từ chối :
- Xin lỗi anh Tân, tôi có việc phải đi.
- Đi đâu giờ này ? Xong chuyện rồi mà !
- Ồ không ! Tôi ra ngoài có việc riêng. Để dịp khác, tôi sẽ đãi anh.
Dứt lời, Lập Văn bước ra gọi người tài xế.
- Chú Thanh à, làm ơn đưa tôi đến số 144 Quang Trung.
Chiếc Nissan lướt êm trên con đường tráng nhựa rộng lớn. Bầu trời mát dịu, làn gió mát thiên nhiên làm anh thấy dễ chịu hơn. Người tài xế thấy Lập Văn ngồi dựa vào thành ghế với vẻ mệt mỏi thì tỏ ý quan tâm :
- Sao hả cậu Văn ? Mệt lắm à ?
- Dạ ! Cháu thấy nhức đầu qúa. Dạo này công ty nhận qúa nhiều hợp đồng, làm đến phát khùng luôn chú ạ.
- Vậy chứng tỏ cậu giỏi, nên mừng mới phải chứ. Công danh sự nghiệp như vầy là thành đạt qúa rồi, tôi nghĩ đã đến lúc cậu phải nghĩ đến một mái ấm !
Một mái ấm ư ? Đối với Lập Văn, chuyện đó quá xa vời quá, nhắc lại càng làm anh nhức đầu thêm. Yêu một người mà cũng không nên thân, làm sao xây dựng được mái ấm gia đình ? !
- Thế nào hả cậu Văn ? Đã có cô nào chưa ?
Lập Văn gượng cười :
- Cháu chưa nghĩ đến việc lập gia đình. Thôi, mình đừng bàn về vấn đề này nữa. Mở nhạc đi, chú Thành.
Chú Thành cảm thấy như ông chủ trẻ của mình đang mang tâm sự, nhìn anh ta dường như có vẻ buồn, mà không, phải nói là rất buồn mới đúng. Ông muốn cùng Lập Văn chia sẻ, nhưng thấy anh chưa muốn nói nên thôi. Ông lặng lẽ đưa băng vào máy và ấn nut play. Tiếng nhạc êm dịu cùng với giọng hát trầm trầm của người ca sĩ khiến Lập Văn nghe tâm hồn lâng lâng.
Thời gian vẫn cứ trôi âm thầm
Như giòng sông nước trôi xa dần
Sao nỗi đau âm thầm ta vẫn đây …
..Lòng sao mãi vẫn vương tơ tình
Nhưng tình kia biết sao cho vừa
Ôi, luyến lưu, thôi đành ! Tình làm ngơ.
Hỡi ơi !
Tình yêu như bướm hoa
Như cánh mây trôi bềnh bồng
Tình yêu ơi !
Có mấy ai qua mà không một lần khổ đau …
Trần gian name chìm …
Lợi danh chói loà …
Thôi đừng mơ mộng trời mây
Thôi đừng xa nữa người ơi
Hãy đưa nhau tới mộng bình yên …
Lập Văn chợt nghĩ đến người yêu. Không biết Nghi Bình thế nào rồi, có làm hoà lại được với Thanh Lâm như cô đã nói không ?
- Đến nơi rồi cậu Văn !
Chiếc xe bỗng xịch bên vệ đường làm Lập Văn boong tỉnh. Anh nhìn vào trong quán, cảnh trí trông sang trọng và đẹp mắt lắm. Không hiểu Lập Vũ gọi anh để làm gì ? ? !
Lập Văn bước xuống xe đi thẳng vào trong quán. Nhìn thấy người khách sang trọng, vợ chồng chủ quán đon đả chào mời :
- Vào trong này chọn ghế ngồi đi anh. Anh dùng gì à ?
Lập Văn đảo mắt nhìn quanh.
- Xin lỗi, tôi tìm người …
Lập Văn chợt nhìn thấy chiếc xe của Nghi Bình dựng ở một góc sân, không thấy cô đâu anh hỏi chủ quán :
- Người chủ của chiếc xe này đâu ?
Anh chồng gật gù như đã hiểu ra :
- À, phải há ! Tôi nhớ rồi, anh đến tìm cô gái đó phải không ? Xin vui lòng cho biết tên anh ?
- Tôi là Lý Lập Văn.
- Vậy thì phải rồi, lúc nãy anh của anh có dặn tôi dẫn anh đi gặp cô gái, nhưng anh đến trễ quá, cổ đi mất tiêu rồi..
Lập Văn nhíu mày :
Đi rồi ? Sao xe cổ còn ở đây vậy ?
- Hơ ! Có lẽ cổ xỉn quá nên quên.
- Xỉn à ? Tại sao lại như vậy ? Đã xảy ra chuyện gì ?
- Tôi đâu có biết ! Cô ấy ghé vô đây mướn phòng hát karaoke, lúc đầu cô uống cà phê đá, sau đó thì gọi một lon bia và một bịch đậu phọng. Khi cổ trở ra. Tôi thấy hình như đã ngà ngà say. Cổ nói muốn đi dạo một vòng, tôi cản thế nào cũng không được. Lúc cổ đi rồi, tôi mới sực nhớ cổ còn chiếc xe này nên mới giữ lại dùm cổ, xe khoá cẩn thận rồi.
- Cô ấy rời khỏi đây lâu chưa ?
- Khoảng độ chừng hơn nửa tiếng.
- Lúc vào đây tâm trạng cổ thế nào ?
- Để tôi nhớ coi, hình như là cổ vừa mới khóc ở đâu đó thì phải. Trông cổ có vẻ buồn lắm …
- Được rồi, cảm ơn anh. Tôi có thể lấy chiếc xe này được chứ ?
Người chồng gật đầu nhưng cô vợ phản đối :
- Không được đâu ! Tụi tôi đâu có biết anh là ai, quan hệ như thế nào với chủ xe, anh lấy đi như vậy lỡ cô ấy quay lại tôi biết ăn nói thế nào, lỡ như mất xe lại càng phiền phức hơn !
- Chị kỹ như vậy là tốt.Thôi được rồi, tôi sẽ đưa tấm card cho hai người, nếu không tin, ngay bây giờ chị có thể gọi điện thoại đến công ty tôi để chứng thực tôi làm việc ở đó, có gì thì đến đó tìm tôi. Bây giờ tôi phải lấy xe đi tìm người, mong anh chị thông cảm …
Người chồng liếc mắt vào tấm card, thấy Lý Lập Văn là Giám đốc của công ty Đại Việt, anh hớn hở ra mặt. Cô vợ cẩn thận hơn, hỏi thăm qua văn phòng bằng điện thoại, sau đó mới đồng ý giao xe cho Lập Văn. Người chồng nói :
- Xe cô ấy khóa rồi, anh làm sao nổ máy được. Gần nhà tôi có anh thợ chuyên làm chìa khoá, để tôi gọi giúp anh.
Mười lăm phút sau, khoá xe được mở. Lập Văn trả tiền thợ và biếu riêng anh chủ quán 100 000đ để cảm ơn rồi anh dắt xe ra nói với chú Thành :
- Chú lái xe về công ty đi, nói dùm với cô Thanh Lệ là cháu có việc phải làm, các cuộc hẹn đều định vào sáng mai nghe chú.
Ông Thành gật đầu rồi lái xe đi.
Lập Văn sử dụng chiếc Đ của Nghi Bình chạy vòng vòng trên phố để tìm cô nhưng không gặp. Anh đến nhà Hoài An xem Nghi Bình về chưa ? Lúc đó Hoài An và Bích Ngân đang ngồi bên bàn để viết thiệp cưới. Lập Văn sực nhớ đến tuần sau là đám cưới của Hoài An, gần ngày cưới hèn chi anh ta bận rộn không có thời gian để ý đến cô em gái của mình, có lẽ Nghi Bình gặp chuyện buồn mà Hoài An không biết. Lập Văn bóp kèn xe, Hoài An tưởng em gái về đến, ngẩng lên gặp Lập Văn anh có hơi ngạc nhiên :
- Ủa, là cậu hả ? Nghi Bình đâu ?
Lập Văn chép miệng :
- Tôi cũng đang định hỏi anh đây.
- Bộ không phải cậu đến Ủy ban đón nó sao ? Chiếc xe này của nó mà …
- Phải, nhưng chiều nay Nghi Bình không đi làm. Xe này tôi bắt gặp trong một quán cà phê, còn Nghi Bình thì biến mất. Nghe chủ quán nói suốt bữa chiều Nghi Bình ở đó, hát karaoke và …uống bia lon nữa. Khi ngà ngà say, Bình bỏ đi mà quên lấy xe theo …
Hoài An giật mình :
- Sao kỳ vậy ? Từ nào giờ Nghi Bình đâu có biết uống bia, cũng không bao giờ la ca quán xá, lần này một mình đi như vậy, chắc là đã gặp chuyện gì rồi ?
Lập Văn tặt lưỡi :
- Bởi vậy tôi mới sợ ! An à, cậu tạm thời cất chồng thiệp đó qua một bên đi, chúng ta phải cùng nhau tìm kiếm Nghi Bình, trong tình trạng như vậy, cổ lang thang một mình nguy hiểm lắm …
Bích Ngân đẩy chồng thiệp qua một bên, cô đứng lên giọng đầy lo âu :
- Thôi chết rồi, bộ anh không biết em gái mình có chuyện gì sao ? Cho em tham gia đi tìm cô ấy với …
Hoài An đưa ngón tay lên môi ra hiệu cho Bích Ngân nói nhỏ lại :
- Suỵt ! Em đừng lớn tiếng quá, anh không muốn ba mẹ biết chuyện này.
- Vậy chúng ta chia nhau kiếm cô ấy về đi, đừng để trời tối nguy hiểm lắm.
Lập Văn nói như phân công :
- Cậu và Bích Ngân ghé những chỗ mà Nghi Bình thường đến xem sao, còn tôi sẽ hỏi thăm bạn bè và đồng nghiệp của cổ. Bây giờ tôi về nhà để hỏi rõ anh hai của mình xem ảnh đã phát hiện Nghi Bình từ ở đâu, trong tình trạng thế nào, hy vọng là ảnh sẽ biết rõ.
Lập Văn về đến nhà thì Lập Vũ đang ngồi nói chuyện với Phi Yến ở băng ghế đá trước sân. Thấy em Lập Vũ hỏi ngay :
- Sao hả Lập Văn, có gặp được Nghi Bình hay không ?
Lập Văn lắc đầu :
- Em họp xong trễ quá, lúc em đến đó thì cô ấy đã đi rồi.
- Trới đất ! Anh đã dặn chủ quán giữ cổ lại rồi mà.
- Cũng không trách người ta được anh ạ ! Nghi Bình có phải trẻ con đâu, người ta còn phải buôn bán, đâu thể nào theo canh chừng cổ được.
- Anh nghe Phi Yến nói hồi trưa này Nghi Bình có đến bệnh viện tìm Thanh Lâm.
- Vậy là em hiểu rồi ! Chắc chắn là tại hắn ! Hứ !
Lập Văn vội vã quay xe trở ra, anh nổ máy phóng đi nhanh đến nỗi Phi Yến muốn kêu lại cũng không kịp. Phi Yến lo lắng nhìn Lập Vũ :
- Sao anh Văn nóng nảy dữ vậy ? Không biết ảnh có tìm anh Lâm gây chuyện không ? Nếu giữa hai người đó có xích mích, chắc chắn Diệu Linh nó sẽ giận em !
- Lập Văn thương Nghi Bình, đương nhiên là nó phải nóng ruột rồi, nhưng em yên tâm đi, em trai anh không bao giờ xử xự thiếu tế nhị đâu. Vả lại chuyện này do Thanh Lâm gây nên, Diệu Linh đâu thể nào trách em được chứ.
Phi Yến không nói gì, cô cảm thấy tình yêu sao mà phức tạp quá ! Như trường hợp của cô cũng giống Thanh Lâm vậy, quen một người và chọn một người khác để nói chuyện tình yêu. Phi Yến không bao giờ nghĩ rằng mình sẽ là bạn gái của Lập Vũ, nhưng bây giờ chính cô lại rất muốn như vậy. Ít ra Lập Vũ cũng yêu cô thật lòng và quan tâm cô hơn Lập Văn. Phi Yến biết rõ trong trái tim Lập Văn bây giờ và mãi mãi, chỉ có một Nghi Bình mà thôi.
Lập Văn đến quầy thuốc tìm Thanh Lâm nhưng không gặp, anh vội quay xe đến nhà Diệu Linh. Vào lúc đó, trời đã sầm tối. Người mở cửa cho anh là Diệu Nga.
- Có chị Linh em ở nhà không ?
Diệu Nga vô tình đáp :
- Có. Chị Linh và anh Lâm vừa mới về. Hình như họ đang tìm chị Bình thì phải.
Nghe đến tên Thanh Lâm, Lập Văn bất chợt nổi nóng. Anh dựng xe đi thẳng vào nhà gọi hắn :
- Thanh Lâm đâu rồi ? Anh mau ra đây đi …
Thanh Lâm từ trong nhà bước ra, ngay lập tức anh lãnh trọn cú đấm của Lập Văn.
- Anh đã nói gì với Nghi Bình để cổ bị kích động như vậy ? Tại sao anh lại hại em Bình như vậy hả ? Tại sao ?
Lập Văn vừa quát vừa đánh thẳng vào mặt, vào vai của Thanh Lâm, trong cơn giận trông anh rất dữ. Thanh Lâm cắn răng chịu đòn chứ không hề có ý đánh trả lại. Một dòng máu tươi ứa ra từ mũi anh, chảy dài xuống khoé miệng. Diệu Nga sợ hãi la lớn :
- Chuyện gì vậy ? Trời ơi ! Anh Văn, sao anh đánh anh Lâm dữ vậy ? Chị Linh ơi, chị Linh …hai người bạn của chị đánh nhau nè …
Diệu Linh đang thay quần áo trong phòng, nghe tiếng la của em gái, cô hối hả chạy xuống …Hai chị em nhào đến kéo tay của Lập Văn.
- Buônh anh Lâm ra đi, anh Văn ! Coi chừng anh đánh chết ảnh bây giờ.
Lập Văn xô Thanh Lâm té ngồi trên ghế, giọng anh đầy vẻ căm hờn.
Đánh như vậy thì đã sao, tôi còn muốn giết chết hắn nữa kìa ! Từ đầu tôi đã nói rồi mà, nếu hắn gây đau khổ cho Nghi Bình, tôi không bỏ qua đâu.
Diệu Linh đến qùy bên chân Lập Văn, khuôn mặt cô ướt đẫm nước mắt :
- Anh Văn ! Em van anh, anh đừng đổ tội cho anh Lâm nữa, em mới là người có lỗi với Nghi Bình. Nếu như em không chấp nhận tình cảm của anh Lâm thì ảnh đâu có thay đổi để bỏ rơi Nghi Bình như vậy ? Anh có đánh thì đánh luôn cả em đi …em không muốn để Thanh Lâm một mình chịu khổ, anh ấy đã biết lỗi rồi mà, tại sao anh không tha cho ảnh chớ ?
Lập Văn vẫn chưa nguôi cơn giận.
- Em còn dám nói ! Bây giờ Nghi Bình đi đâu còn chưa rõ tông tích, em có biết không hả ? Nếu như cổ tự tử thì sao ? Hoặc lỡ trong cơn say …có xảy ra chuyện gì bất hạnh thì sao ? Trách nhiệm này ai gánh đây hả ? Em nói đi !
Diệu Linh nghẹn ngào :
- Chuyện đó em biết rồi ! Lúc nãy em với anh Lâm có đến nhà Nghi Bình, anh Lâm muốn nói câu xin lỗi với cổ, không ngờ là chuyện này xảy ra. Tụi em cũng có ý định đi tìm Nghi Bình cho bằng được, bộ anh tưởng em có thể bỏ bạn trong hoàn cảnh này sao ! ?
Lập Văn thừ người suy nghĩ, anh cảm thấy Diệu Linh đáng thương hơn đáng ghét, không thể trách đổ trách nhiệm lên người cô ấy. Giọng anh dịu lại :
- Cho anh biết, buổi trưa này đã xảy ra chuyện gì ?
Diệu Linh cắn môi :
- Nghi Bình đến tìm anh Lâm để giải thích về bữa cơm lúc sáng với anh, tình cờ cổ nghe được những lời anh Lâm thổ lộ với em, cổ mới phát hiện ra anh Lâm không thật lòng với cổ và âm thầm bỏ đi. Sau đó cổ gọi điện thoại cho em nói rằng mình đã hiểu rõ sự việc và không có ý trách em. Nhưng lúc anh Lâm đến nghe điện thoại, Nghi Bình lại nói sẽ không bao giờ tha thứ cho Thanh Lâm rồi sau đó cúp máy.
- Như vậy mà hai người không đi tìm Nghi Bình ngay sao ? Hai người có thể để cô ta bỏ đi trong tâm trạng đau khổ cực kỳ như thế mà vẫn chịu được à ?
- Thành thật mà nói, lúc đó em không nghĩ Nghi Bình sẽ có những hành động nông nổi như vậy. Em tưởng là cô ấy trở về cơ quan.
Lập Văn mím môi :
- Thôi được, dù sao chuyện cũng đã lỡ xảy ra rồi, bây giờ ngoài việc tìm kiếm, tôi cũng chỉ còn biết cầu mong cho cô ấy đừng gặp phải chuyện gì không hay.
Liếc về phiá Thanh Lâm, Lập Văn gằn giọng :
- Tôi chưa tìm được Nghi Bình về thì chuyện này vẫn chưa kết thúc đâu …
Sauk hi Lập Văn bỏ đi, Diệu Linh vội vã đứng lên lấy khăn nóng lau sạch vết máu trên miệng Thanh Lâm. Dù không nói ra, trong thâm tâm của cả hai đều cảm thấy ray rứt, nhất là Thanh Lâm, anh mới khổ sở vô cùng. Đến được với người mình yêu, đối với anh quả là điều không đơn giản.
Cuộc tìm kiếm của Lập Văn, Hoài An và Bích Ngân kéo dài đến gần mười hai giờ đêm vẫn không có kết quả. Thấy Lập Văn có vẻ bơ phờ quá, Hoài An khuyên bạn :
- Văn à, hay là cậu về nghĩ đi nha. Có lẽ Nghi Bình đi ngủ ở nhà bạn. Sáng mai, thế nào nó cũng sẽ trở về thôi.
- Đêm nay tôi sẽ ngủ lại đây, đến khi nào nhìn thấy được cô ấy bình yên trở về thì tôi mới được yên tâm !
Bích Ngân nhìn Lập Văn, lòng thầm ngưỡng mộ tình cảm sâu nặng của anh dành cho Nghi Bình. Đáng tiếc là …cô bé này có phước mà lại không biết hưởng.
- Reng …reng
Tiếng chuông điện thoại đột ngột reo vang giữa đêm khuya thanh vắng làm Lập Văn giật mình, anh nhanh tay giỡ máy và nhận ra giọng nói của Lập Vũ.
- Làm ơn cho tôi gặp Lập Văn.
- Em đây anh hai ! Có chuyện gì ?
- Văn à, Nghi Bình hiện đang ở nhà mình. Em báo cho gia đình cổ biết đi.
Lập Văn mừng rỡ :
- Thật hả anh hai ? Sao anh không báo cho em biết sớm ! À, cổ có sao không ?
- Không có gì, nhưng cổ say rượu, bây giờ đã ngủ rồi. Cổ ghé đây lúc 11h25ph, nhưng anh lục kiếm hoài mà vẫn không thấy số điện thoại của Hoài An, tình cờ nhìn lên loch treo tường anh mới thấy nên gọi liền cho em đó. Em về nhà đi.
- Vâng, em sẽ về ngay.
Lập Văn gác máy, anh hớn hở quay qua vỗ vai Hoài An :
- Có tin mừng rồi, Nghi Bình hiện đang ở nhà tôi. Bây giờ trời đã khuya rồi, cứ để cô ấy ngủ lại đó, cậu yên tâm chứ ?
Hoài An cũng vui mừng không kém :
- Có cậu chăm sóc cho em gái của tôi, tôi đương nhiên là rất yên tâm. Cảm ơn cậu rất nhiều Văn ạ ! Cậu cũng nên về chợp mắt một chút đi, sáng mai còn phải đi làm nữa.
- Vậy tôi về, chào tất cả mọi người.
Lập Văn về rồi, Bích Ngân mới nói với Hoài An :
- Anh à, anh thử nghĩ xem, tại sao Nghi Bình không về nhà mình mà lại ghé qua nhà anh Văn vậy hả ?
Hoài An lắc đầu :
- Có lẽ nó buồn nên không muốn về nhà. Sao tự dưng em lại hỏi như vậy ? Em không yên tâm để Nghi Bình qua đêm ở đó à ?
- Không phải, anh hiểu sai ý em rồi. Em chỉ đang nghĩ có khi nào Nghi Bình đã thương Lập Văn rồi mà chưa nhận ra không ?
- Làm gì có chuyện đó ! Em gái anh, anh hiểu rõ nó mà. Nổi đau khổ vì yêu còn đong đầy trong trái tim, nó đâu thể nào thay đổi nhanh vậy chứ.
Bích Ngân mỉm cười :
- Đừng tưởng Nghi Bình là em anh và những gì xảy ra trong lòng cổ anh đâu biết ! Tâm lý con gái, đôi khi đàn ông các anh không hiểu hết được đâu. Nếu cần người an ủi, sao Nghi Bình không nghĩ đến bạn bè thân nhỉ ? Trong lúc đau khổ nhất, người đầu tiên cô ấy nhớ tới lại chỉ là Lập Văn, vậy cũng có thể coi là …cô ấy tin cậy người đàn ông mà cô ấy nghĩ đến ! Nếu như em đoán không lầm thì đây là một dấu hiệu tốt rồi.
Hoài An tỏ vẻ không tin vào sự phán đoán của Bích Ngân, anh bước tới hôn nhẹ lên tóc cô :
- Thôi đi, khuya lắm rồi, đừng ở đây bàn chuyện người khác nữa ! Chắc em cũng mệt mỏi lắm rồi, vào phòng ngủ đi em !
Vừa nói, Hoài An vừa đẩy Bích Ngân về trước cửa phòng mình. Cô lách qua nhanh để tránh vòng tay anh :
- Anh đừng có hòng ! Tuần sau em mới chính thức là vợ anh. Bây giờ em sẽ ngủ bên phòng cô út.
Hoài An ngọt ngào :
- Có cần phải “nguyên tắc” dữ vậy không hả em ? Thiệp cưới in xong, tên hai đứa cũng đã ghi vào rồi, em còn sợ anh chưa thật lòng sao hả ?
Không phải em sợ, em chỉ muốn đến ngày cưới chúng ta đều được trọn niềm vui. Chẳng lẽ chỉ một tuần nữa, anh cũng không đợi được ?
Hoài An lắc đầu chịu thua :
- Sợ em quá rồi ! Thôi được, em vào phòng Nghi Bình ngủ đi. Anh hứa sẽ không quấy rầy em, vậy chịu chưa ?
Bích Ngân mỉm cười, cô hôn Hoài An những nụ hôn đầu rồi sau đó mới về phòng chuẩn bị ngủ. Hoài An nhìn theo cô cho đến khi cô khuất sau cánh cửa, sự từ chối vừa rồi khiến cho anh càng nể, càng yêu !
Nghi Bình tỉnh giấc khi mặt trời đã lên khỏi ngọn cây, lùa ánh nắng vàng rực qua cửa sổ. Đầu óc cô vẫn còn váng vất, cô chưa muốn ngồi dậy ngay. Đưa mắt nhìn quanh, Nghi Bình chợt nhận ra nơi mình nằm có cái gì đó rất khác với thường ngày, hình như …hình như đây không phải là cái phòng của cô. Bức chân dung của một người đàn ông đặt trên chiếc bàn nhỏ gần đó đập vào mắt Nghi Bình. Phòng của Lập Văn ? Cô hoảng hốt ngồi bật dậy nhìn sang bên cạnh. Giường nệm phẳng phiu ngoài chiếc gối của Nghi Bình đang nằm, không còn chiếc gối trống nào thứ hai. Vậy là cô ngủ ở đây có một mình, nhưng còn Lập Văn đâu ? Và tại sao cô lại ở nhà anh chứ ? Nghi Bình tung chăn bước xuống giường, vừa lúc đó có người bước vào phòng.
- Uả ! Cháu Bình ! Cháu đã thức rồi à ? Bác định vô thăm chừng xem cháu có ngon giấc hay không ? Nếu cháu thức dậy rồi thì đánh răng đi rồi ra ăn sáng, Lập Văn có dặn làm cho cháu một phần điểm tâm nè.
Thấy bà Thanh đích thân vào thu dọn chăn màn cho mình, Nghi Bình ái ngại nói :
- Bác cứ để cháu dẹp được rồi !
- Không sao đâu, phòng của Lập Văn thường ngày vẫn là do chính tay bác dọn. Cháu đừng ngại, rửa mặt đi rồi vào điểm tâm.
Nghi Bình phụ bà Thanh xếp lại mean gối, sau khi cô vào phòng tắm làm vệ sinh cá nhân, lúc trở ra bàn ăn cô đã thấy có sẵn một tô cháo nóng hổi và một ly cam tươi. Bà Thanh ngồi đối diện bên bàn, ân cần mời Nghi Bình :
- Ăn đi cháu, cứ tự nhiên như ở nhà mình. Bác ăn rồi, cháu không cần khách sáo đâu.
- Dạ …còn anh Vũ, anh Văn đâu ạ ?
- Hai anh em đều đã đi làm. Bác trai tập dưỡng sinh trên sân thượng.
- Vậy cháu xin phép …
Nghi Bình múc từng muỗng cháo nóng vừa thổi vừa ăn một cách ngon lành, cả ngày hôm qua hầu như cô nhịn đói, chỉ thèm uống cho nên bây giờ ruột gan cứ cồn cào cả lên …Nghi Bình ăn hết cả tô cháo. Lúc cô cầm ly nước trên tay, bà Thanh nhẹ nhàng hỏi :
- Đêm qua cháu đi đâu làm anh hai cháu và Lập Văn lo cuống lên vậy Bình ?
Nghi Bình ngạc nhiên :
- Ủa ! Không phải là cháu ghé chơi rồi ngủ quên ở đây sao bác ?
- Làm gì có ! Đêm qua cháu ghé đây vào lúc 11h25ph, trong trạng thái say nhừ. Lúc Lập Vũ mở cửa cho cháu, thì cháu đi vừa nói nhảm, vào tới phòng khách là gục xuống ngủ ngay. Lập Vũ không hiểu mô tê gì, đành phải gọi Lập Văn và lo cho cháu đó. Tội nghiệp đêm qua Lập Văn thức trắng, trời vừa hửng sáng nó đã lấy xe đi.
Nghi Bình uống một chút nước cam, giọng cô đầy vẻ ngượng ngùng :
- Có phải …có phải ảnh nhường phòng cho cháu nên không ngủ được không bác ?
Bà Thanh lắc đầu :
- Vậy thì không phải. Trước lúc Lập Văn về, bác đã dọn chiếu và giăng mùng sẵn trên chiếc đi văng ở phòng ngoài cho cháu ngủ. KHi về nhà thấy vậy, Lập Văn không đồng ý, nó sợ cháu bị cảm lạnh và còn nói rõ cháu ngủ mê lăn một vòng té xuống thì sao ? Cho nên nó tự tay bế cháu vào phòng của nó, còn nó ngủ ngoài này. Vừa nằm xuống nó sực nhớ trong cặp táp còn cả đống hồ sơ chưa giải quyết, lại còn phải làm bảng kế hoạch để nộp vào sáng mai tại văn phòng công ty. Những công việc đó, lẽ ra nó làm từ sau bữa ăn cơm chiều, nhưng vừa nhận được tin cháu như vậy, Lập Văn bỏ cả ăn uống đi tìm cháu khắp nơi. Đến bây giờ nó mới nhớ lại việc của mình, thế là nó lại ngồi dậy, trở ra bàn ngồi suốt từ 12h cho đến sáng bên máy vi tính. Bác thức giấc vào lúc 5h, có pha cho Lập Văn ly sữa, nó bảo là mệt quá uống không vô. Bác khuyên nó sáng nay xin nghỉ bù cho lại sức, nó nói với bác sáng nay có cuộc họp rất quan trọng đối với nó, không thể nghỉ phép được. Đành chịu thôi cháu ạ. À, còn nữa ! Sáng nay Lập Văn rời khỏi nhà rất sớm, một lát sau lại quay về, bác tưởng rằng nó bỏ quên đồ, nhưng …thật không ngờ nó đi sớm để ghé qua nhà cháu lấy bộ đồ, sẵn cho cháu thay lúc thức dậy. Nó còn dặn bác làm nước cam dùm cho cháu uống, khi nào thấy cháu thật tỉnh táo thì hãy cho cháu về. Nghi Bình à, bác chưa từng thấy con trai mình lo cho ai tận tình đến thế. Lập Văn đã vì cháu mà làm mọi chuyện đến quên cả bản thân, bác có muốn khuyên mà cũng khuyên không được. Thật sự là nó mắc nợ cháu đó Bình !
Nghi Bình ngồi im lặng lắng nghe những lời nói của mẹ Lập Văn, giọng bà như than vãn, như trách móc làm cô nghe lòng mình xốn xang. Nghi Bình thấy buồn quá ! Ân tình của Lập Văn, cô thật sự thấy mình không trả được và cũng không bù đắp nỗi những thiệt thòi mà anh đã chịu đựng trong suốt thời gian qua. Lập Văn ! Em không xứng đáng để anh hy sinh nhiều như vậy, thật sự là không xứng đáng mà ! Văn ơi, em xin lỗi …Nghi Bình bỗng nghe bờ môi mình mằn mặn, lần đầu tiêm, cô khóc vì một người mà cô tưởng rằng mình sẽ ghét suốt đời.
Luyến Thương Luyến Thương - Uyên Nhi