I love to lose myself in other men's minds.... Books think for me.

Charles Lamb

 
 
 
 
 
Tác giả: Dạ Độc Túy
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Minh Khoa
Số chương: 2001
Phí download: 32 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 7124 / 95
Cập nhật: 2016-06-19 13:19:56 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 696: Siêu Nhân Che Mặt
nh còn nói không đau, anh xem ngay cả giọng nói cũng đã biến đổi rồi kìa. Đều là tại em tức giận cho nên mới xuống tay nặng như vậy." Lý Hân Di nghe giọng nói của Trần Thiên Minh biến đổi như vậy, trong lòng không khỏi dâng lên cảm xúc áy náy.
Trần Thiên Minh lắc đầu nói: "Hân Di, không trách em, đều tại anh nói dối, nói mình nghiện cho nên mới chọn em tức giận, em đánh là đúng rồi."
"Anh không nghiện như vậy em rất cao hứng." Vẻ mặt của Lý Hân Di rất vui, nàng nghĩ Trần Thiên Minh chẳng qua chỉ lừa gạt mình mà thôi, căn bản hắn không có nghiện. Tên gia hỏa hại người này làm cho mình lo lắng lâu như vậy, còn lại cùng hắn đi vào trong rừng xem hắn tiểu tiện nữa chứ.
"Hân Di, em đối với anh thật tốt." Trần Thiên Minh nói.
"Hiện tại anh mới biết à?" Lý Hân Di hung hăng liếc mắt nhìn Trần Thiên Minh, nghĩ người trước mặt mà mình thích này là bạn trai của người khác nàng lại muốn khóc.
Trần Thiên Minh vội vàng lau nước mắt cho nàng: "Hân Di, em đừng khóc, em khóc khiến anh cũng đau lòng."
"Hu hu." Thấy Trần Thiên Minh rốt cục cũng giúp mình lau nước mắt, Lý Hân Di vội vàng nhào vào lồng ngực của Trần Thiên Minh mà tiếp tục khóc.
"Hân Di, em đừng khóc." Trần Thiên Minh sợ nhất là nữ nhân khóc, hiện tại Lý Hân Di ở trong lòng mình khóc như vậy, tô phong của nàng dường như đang đè nặng lên ngực mình, cảm giác mềm mại khiến hắn phi thường thoải mái.
"Hu hu." Lý Hân Di vẫn còn đang khóc.
Thế cho nên Trần Thiên Minh dùng tay đặt ở sau lưng Lý Hân Di, sau đó nhẹ nhành vuốt rồi nói: "Hân Di, đều là lỗi của anh, chỉ cần em không khóc nữa, cho dù em có tiếp tục đánh anh cũng được!"
"Có phải là anh thích ngược đãi không vậy? Luôn thích được người khác đánh mình à?" Lý Hân Di dừng khóc, dung nhan mỹ lệ giống như hoa lê sau cơn mưa khiến Trần Thiên Minh như say như si.
"Trời ạ, anh sao biến thái như vậy chứ? Anh thấy em khóc như vậy khiến trong lòng anh cũng rất đau, vừa rồi em nhéo anh đau đến nỗi muốn đi bệnh viện nằm vài ngày a." Trần Thiên Minh bây giờ mới kể khổ với Lý Hân Di.
Lý Hân Di mắng: "Đáng đời, ai kêu anh gạt em, em em không bóp chết anh chính là phúc khí của anh đó."
"Rồi rồi, chỉ cần em cao hứng, cho dù có bóp chết anh anh cũng không có nhíu mày." Trần Thiên Minh vừa nói vừa xoa xoa cái cocse của Lý Hân Di vài cái, vừa xoa đến chỗ này hắn lại nghĩ tới tô phong của nàng.
Huynh đệ, hiện tại không cần ngươi, ngươi lên làm gì vậy? Trần Thiên Minh thầm mắng trong lòng.
"Đại ca, hiện tại chúng ta mai phục ở trên đường lớn liệu có hữu dụng hay không?" Đại Phi lần này mang tới hai mươi mấy tên lưu manh, hắn đang cùng Đàm Thọ Thăng mai phục ở ven đường.
"Tại sao lại không hữu dụng? Nếu như hiện tại bọn chúng rời đi mà nói, chúng ta sẽ đánh xịt lốp xe của bọn chúng, đến lúc đó cho đám học sinh kia xong đời luôn." Đàm Thọ Thăng tàn nhẫn nói.
Đại Phi vẫn thường tự cho là mình âm hiểm thế nhưng khi so với vị phó hiệu trưởng này thực sự là gặp sư phụ. Nếu như ô tô đang chạy mà bị xịt lốp, đám người trong xe cũng không tránh khỏi thương vong.
"Đại ca, em nghe lời anh, đã gọi tới hai mươi mấy người huynh đệ tới rồi."
Đàm Thọ Thăng nói: "Nếu như đến tối bọn chúng còn không rời đi mà nói, chúng ta sẽ tới giết bọn chúng." Từ khi luyện Quỳ Hoa thần công, Đàm Thọ Thăng cũng cảm giác mình trở nên âm hiểm thêm không ít. "Mày xác định người bị đánh là đội trưởng của đám giáo viên sao?"
"Đúng vậy, bọn chúng bị em đánh cho mấy phát, thế nhưng về sau bọn em lại bị đám học sinh của hắn đánh cho một trận." Đại Phi gật đầu nói. Đàm Thọ Thăng không phải cùng tên đội trưởng giáo viên kia có thù oán sao? Cứ nói như vậy cho hắn sướng!
"Mịa, người của mày đúng thật là làm việc bất lực, tao sai chúng mày đi đánh vài đứa học sinh vậy mà cũng không làm xong, lại phải tự thân tao xuất mã. Bất quá lần này tao nhất định phải giết chết cái con Trịnh Tiểu Hồng kia, ả thực sự quá kiêu ngạo. Nếu như ả xong đời, đây chính là chuyện mà Trần Thiên Minh cũng không chịu nổi." Đàm Thọ Thăng cảm thấy chỉ giáo huấn Trần Thiên Minh là chưa đủ, nhất định phải làm cho đám học sinh của hắn gặp chuyện không may mới thực sự là làm lớn chuyện.
Nhưng hắn thật không ngờ đám học sinh của Trần Thiên Minh lại có thân thủ lợi hại như vậy. Còn nữa Trần Thiên Minh không phải rất giỏi sao? Sao Đại Phi mấy người thoáng cái có thể đánh bại hắn? Điều này làm cho Đàm Thọ Thăng nghĩ mãi mà không ra. Bởi vì hắn phỏng chừng Đại Phi bọn họ không phải là đối thủ của Trần Thiên Minh, nhưng chỉ cần buổi tối thêm vài người đi gây lớn chuyện với đám học sinh là được. Nhưng sự tình lại trở nên phức tạp, Đại Phi đánh Trần Thiên Minh mà đám học sinh lại đánh Đại Phi.
"Mày thấy bộ dạnh của tên giáo viên kia như thế nào?" Đàm Thọ Thăng hỏi.
Đại Phi liền miêu tả bộ dáng của Ngô Thanh cho Đàm Thọ Thăng nghe. Đàm Thọ Thăng nghe thoáng qua một cái, sau đó lập tức giận dữ, đây đâu có phải là tên Trần Thiên Minh, trách không được hắn lại bị đánh bại dễ dàng như vậy được.
Nhưng mà hiện tại Đàm Thọ Thăng cũng không cần biết nhiều như vậy. Dù sao đêm nay hắn muốn giết chết hơn ba mươi học sinh, đến lúc đó nghĩ Trần Thiên Minh không chết cũng khó. [ điều này là bởi vì quốc gia có quy định nhân số chết cùng một chỗ, một lúc quá mười người sẽ được báo chí quốc gia đăng tải]
...
"Hân Di, hiện tại đã là mười hai giờ rồi, mau đi ngủ đi!"Trần Thiên Minh nói.
"Không, em phải ở đây nói chuyện với anh." Lý Hân Di lắc đầu nói.
"Nhưng hiện tại trời đã se lạnh, em sẽ bị cảm lạnh đấy." Trần Thiên Minh quan tâm nói.
Lý Hân Di đỏ hồng mặt nói: "Anh, anh không thể cho em một chút ấm áp hay sao?" Nói xong nàng thẹn thùng cúi đầu.
"Cho em chút ấm áp?" Trần Thiên Minh thoáng cái nghĩ, mình cũng đâu phải là một cái nhà máy phát điện, sao có thể cho nàng ấm áp chứ?
"Anh thật là ngốc!" Lý Hân Di cắn nhẹ môi mắng. Tên ngu ngốc này, mình đã nói tới nước này rồi mà hắn còn không có thông, thật đúng là tên đại ngốc mà, cũng không hiểu được tâm ý của người ta.
Nghe Lý Hân Di mắng như vậy, Trần Thiên Minh rốt cục cũng hiểu được, hắn liền ôm chặt lấy Lý Hân Di, làm cho tô phong của nàng càng đè nặng thêm. "Hân Di không phải là anh ngốc mà là không dám thôi!" Nếu như Lý Hân Di tuyên bố nàng cũng muốn cùng ở một chỗ với mình, làm bạn gái mình mà nói, mình chẳng những ôm nàng mà còn có thể sờ một số thứ trên thân thể của nàng a.
Lúc này Trần Thiên Minh ngửi thấy mùi u hương trên thân thể Lý Hân Di, trong lòng không khỏi tâm hoa nộ phóng. Nếu như Lý Hân Di cứ bị mình ôm như vậy mà nói, đến lúc nàng ngủ bao giờ không hay mình có thể sờ một chút, cho dù chỉ sờ thoáng cái lên tô phong đầy đặn kia cũng tốt nha!
"Rắc" trong rừng cây bên kia bỗng truyền tới một âm thanh không nhỏ, hình như là người không có võ công dẵm phải thanh củi khô gây ra, Trần Thiên Minh nghe thoáng cái là hiểu ra.
Hắn nhẹ nhàng đẩy Lý Hân Di sang một biên, nhưng thật không ngờ hắn lại đẩy đúng tô phong đầy đặn của Lý Hân Di, cảm giác mềm mại lập tức truyền tới, thật sự là không nỡ buông tay, nếu như không có người tới, hắn thực sự sẽ cứ giữ như vậy.
"Ừm" Lý Hân Di cũng cảm giác được chính tô phong của mình bị Trần Thiên Minh thoáng đẩy, nàng cho rằng Trần Thiên Minh muốn làm mấy chuyện xấu kia, không khỏi vừa xấu hổ lại vừa vội. Nàng suy nghĩ một hồi sau đó mới đứng dậy hoặc là cho hắn một cái tát hoặc là cho hắn một cước!
"Hân Di, có người tới, em mau trở về thông báo cho đám học sinh biết, sau đó đừng cho đám nữ sinh đi ra." Trần Thiên Minh hiện tại cũng không có giải thích nhiều, dù sao nơi đó mình cũng đã chạm vào rồi.
"Em biết rồi."
Nghe Trần Thiên Minh nói như vậy, Lý Hân Di có điểm bối rối, nhưng mà Trần Thiên Minh nói vừa rồi hắn đã gọi người tới giúp đối phó với đám người xấu kia, cho nên nàng cũng không quá sợ hãi.
Thấy Lý Hân Di vụng trộm hướng tới chiếc lều bên kia đi tới, Trần Thiên Minh vội vàng cầm lấy một miếng vải đỏ trên người che mặt lại, còn mặc một bộ y phục khác lên. Đây là đồ dùng mà hắn thấy được ở bên kia rừng cây, không biết ai đã vứt chúng ở đó. Ngửi thấy mùi mốc, Trần Thiên Minh có ý nghĩ muốn cởi ra vứt đi, thế nhưng hắn nghĩ tới chuyện cứu đám học sinh đành cố nén lại.
"Có trộm." Trần Thiên Minh lớn tiếng nói. Thời gian trước hắn đã cùng Đình tỷ học phương pháp biến đổi thanh âm, cảm thấy cái mẹo này rất hữu dụng, không ngờ hôm nay lại dùng tới.
"Các huynh đệ, chúng ta đã bị phát hiện, chuẩn bị lên xử bọn chúng." Đại Phi cũng bịt mặt nghiêm nghị nói. Đàm Thọ Thăng giảo hoạt không có ra mặt, chẳng qua hắn chỉ phái Đại Phi bọn người xuất thủ mà thôi. Mặc dù hiện tại mình đã bạo lộ, Đại Phi cũng không khách khí, nhưng mà hắn phải lưu lại chuẩn bị một đòn ở phía sau, bởi vì hắn chỉ muốn chém một sô học sinh bị thương không đến nỗi chết, sự tình cũng không lớn. Cho nên hắn lệnh cho hai mươi mấy người cầm khảm đao thoáng cái từ trong rừng cây vọt ra, nhiệm vụ của bọn chúng chính là chém đám học sinh.
Nhưng mà làm cho đám lưu manh thất vọng chính là bọn họ đã gặp Trần Thiên Minh. Chỉ thấy Trần Thiên Minh đã chạy như bay tới phía trước mặt đám lưu manh, bởi vì bọn chúng đều cầm đao cho nên Trần Thiên Minh không thể cho một tên nào lọt lưới đi làm hại đám học sinh. Vì không để ảnh hưởng quá lớn Trần Thiên Minh liền dùng phương pháp đánh xáp lá cà.
Hắn xông vào đám lưu manh, sau đó tung ra hai quyền mang theo kình phong đánh thẳng vào đám lưu manh, "Bụp bụp" đám lưu manh kia không biết võ công không phải là đối thủ của Trần Thiên Minh, hiện tại Trần Thiên Minh xông tới như có điểm dùng đại đao cắt đậu hủ, có điểm phí tài lực.
Trần Thiên Minh thoáng cái tung ra một quyền, thoáng cái tung cước khiến đám lưu manh như diều đứt dây bay ra ngoài.
"Oa người bịt mặt!" Một nam sinh chứng kiến Trần Thiên Minh anh dũng thần võ hưng phấn mà kêu lên. Vừa nghe tiếng kêu này, Tôn Úy Đình bọn người lập tức cầm gậy gỗ xông ra, thế nhưng tình hình trước mắt làm cho bọn họ không biết ra tay như thế nào, đám lưu manh kia đều bị người bịt mặt đánh bay ra ngoài.
"Ta kháo, ngươi có hiểu gì không? người bên ngoài bịt một cái nội khố hồng trên mặt, mà đám người kia lại bịt cái tất màu đen mà." Một nam sinh khác lớn tiếng sửa lời tên vừa rồi lên tiếng.
"Úy Đình, chúng ta có cần xông lên giúp người kia không?" Nam sinh vừa rồi lên tiếng hỏi, hiện tại hắn cũng đang gấp gáp nhìn Tôn Úy Đình.
Bởi vì Tôn Úy Đình là người tinh mắt quen việc, hắn nhận ra người bịt mặt này chính là Trần Thiên Minh. Mà đám học sinh khác nào có nghĩ ra thầy giáo của mình lại lợi hại như vậy? Như Ngô Thanh giữa trưa dũng mãnh như vậy mà còn bị đánh bại nữa là. "Không cần, trước tiên chúng ta hãy quan sát kỹ đã, người giúp chúng ta thật lợi hại, chỉ cần một quyền đã có thể đánh bay địch nhân, chúng ta có xông lên cũng không giúp được gì."
Quả nhiên giống như Tôn Úy Đình sở liệu, Trần Thiên Minh ra tay rất nặng, hắn hận đám học sinh này dám đem đao tới muốn đả thương đám học sinh của mình, cho nên khi ra tay đều không có lưu tình. Sau khi trở về bảo đảm đám lưu manh này nhất định sẽ nằm liệt giường một thời gian dài, không tàn phế cũng sống thực vật. Nếu lúc này không phải sợ liền lụy đến đám học sinh Trần Thiên Minh đã sớm giết chết bọn chúng rồi.
"A! Cứu mạng a!" Đại Phi bị Trần Thiên Minh đánh một quyền vào bụng, hắn chỉ cảm giác ruột trong bụng mình hoàn toàn bị cắt đứt, tất cả những thứ mà hắn vừa ăn đều bị nôn ra. Dường như hắn đã quên chuyện mình tìm người khác gây phiền toái mà đang bị người khác ăn hiếp vậy!
Lưu Manh Lão Sư Lưu Manh Lão Sư - Dạ Độc Túy Lưu Manh Lão Sư