Nghịch cảnh là thước đo giá trị của một con người. Tôi trở nên mạnh mẽ hơn sau những khủng hoảng trong cuộc sống.

Lou Holtz

 
 
 
 
 
Tác giả: Dạ Độc Túy
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Minh Khoa
Số chương: 2001
Phí download: 32 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 7124 / 95
Cập nhật: 2016-06-19 13:19:56 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 490: Anh Tới Thăm Em
ương Thi Mạn nhìn bộ dạng của Trần Thiên Minh là nàng biết hắn đang muốn gì. Dù sao với chuỵên này nàng vẫn có kinh nghiệm hơn so với Tiểu Trữ. Với bộ dạng này của Trần Thiên Minh, chắc chắn trước đó đã xảy ra chuyện gì bên phòng của Trương Lệ Linh sau đó hắn mới sang bên phòng các nàng. "Tiểu Trữ, em không biết mà còn phải hỏi sao? Anh ấy nhìn em như vậy, đương nhiên em phải hiểu anh ấy có ý gì với em" Dù Lương Thi Mạn nói thế nhưng tim nàng cũng đập rộn ràng. Bản thân nàng cũng rất muốn Trần Thiên Minh. Hơn nữa khi nàng nghĩ tới sự mạnh mẽ của hắn, tâm trạng nàng lại càng 'rạo rực".
Tiểu Trữ thẹn thùng cúi đầu xuống khi nàng nghe Lương Thi Mạn nói vậy, nàng cũng không dám nhìn Trần Thiên Minh. Đã một tháng nay nàng không gặp Trần Thiên Minh nhưng khi hắn tới gặp nàng, nàng lại không dám ngẩng đầu nhìn hắn. Dù bản thân nàng và Lương Thi Mạn đã từng cùng với Trần Thiên Minh nhưng nàng vẫn chưa mất đi sự thẹn thùng của mình.
"Đúng. Thi Mạn nói đúng. Anh tới thăm em, Tiểu Trữ. Anh nhớ em muốn chết" Trần Thiên Minh vừa nói hắn vừa nhào tới ôm Tiểu Trữ.
Tiểu Trữ vốn muốn thoát khỏi Trần Thiên Minh nhưng trong thâm tâm nàng lại không nỡ tránh hắn vì thế nàng chỉ khẽ giãy giụa một chút rồi nàng để Trần Thiên Minh đặt nàng lên giường. "Thiên Minh, anh không nên như vậy" Tiểu Trữ thẹn thùng nói. Nàng liếc mắt nhìn Lương Thi Mạn một cái rồi lại liếc mắt nhìn Trần Thiên Minh.
Trần Thiên Minh hiểu rõ suy nghĩ của Tiểu Trữ. Nàng đang e thẹn. Để Tiểu Trữ quen với những chuyện này, Trần Thiên Minh quay đầu nói với Lương Thi Mạn: "Thi Mạn, em lại đây giúp anh thoát y cho Tiểu Trữ".
Lương Thi Mạn đỏ mặt khi nghe Trần Thiên Minh nói thế nhưng nàng vẫn từ từ bước tới cùng Trần Thiên Minh cởi quần dài của Tiểu Trữ, để lộ ra quần chíp màu da của nàng.
Lúc này Tiểu Trữ quýnh quáng cả lên, nàng thẹn thùng nói với Lương Thi Mạn: "Chị Thi Mạn, chị đừng nghe anh ấy nói bậy. Chị đừng giúp anh ấy".
Nhưng mặc kệ Tiểu Trữ nói thế nào. Một tay Trần Thiên Minh giữ Tiểu Trữ để nàng không giãy giụa được, tay kia của hắn cố sức xe tung quần chíp của nàng rồi hắn nhẹ nhàng vuốt ve hạ thể của nàng.
"Đừng" Lúc trước Tiểu Trữ còn cố sức vùng vẫy nhưng khi bị Trần Thiên Minh vuốt ve bên dưới Tiểu Trữ không nhịn được bắt đầu rên rỉ. Không phải là nàng không ham muốn, mà do nàng vẫn còn thẹn thùng theo thói quen. Bât giờ nàng cảm thấy dưới sự vuốt ve của Trần Thiên Minh, phía dưới của nàng càng càng khó chịu, càng lúc càng ngứa, tê tê. Sự kháng cự hoàn toàn mất đi nàng để mặc Trần Thiên Minh vuốt ve mình.
Trần Thiên Minh thấy Tiểu Trữ đã bắt đầu có hưng phấn, hắn quay đầu nhìn Lương Thi Mạn nói: "Thi Mạn, em cũng cởi quần áo đi" Trần Thiên Minh biết rõ tình cảm của Lương Thi Mạn và Tiểu Trữ rất tốt vì thế hắn muốn hai người cũng hoà hợp với nhau ở phương diện này.
Lương Thi Mạn đỏ mặt. Nàng nhẹ nhàng thoát y nhưng vẫn giữ lại nội y của mình sau đó nàng ngồi xuống bên cạnh nhìn Trần Thiên Minh. Nhìn thấy thân thể lồi lõm, nở nàng, gợi cảm của nàng, Trần Thiên Minh nuốt nước miếng đánh 'ực' một cái rồi nói: "Thi Mạn, tất cả".
Lương Thi Mạn ngậnp ngừng rồi nàng cũng thoát cả nội y của mình. Đôi bồng đảo quyến rũ của nàng lập tức nhảy ra ngoài, đung đưa, vẫy chào trước mặt Trần Thiên Minh. Lương Thi Mạn cúi đầu ngồi bên cạnh Trần Thiên Minh. Một tay Trần Thiên Minh vuốt ve đôi bồng đảo của nàng.
"Ôi" Lương Thi Mạn hưng phấn thốt ra một tiếng. Trước đó nàng nhìn dáng vẻ rên rỉ mê loạn của Tiểu Trữ, cơ thể nàng cũng đã vô cùng bứt dứt, khó chịu. Bây giờ Trần Thiên Minh vuốt ve nơi mẫn cảm nhất. Nàng không hưng phấn mới là chuyện lạ.
Trần Thiên Minh càng thêm phấn khích khi hắn nghe thấy âm thanh hưng phấn của Lương Thi Mạn. Một tay hắn vuốt ve hạ thể Tiểu Trữ, một tay hắn hoạt động trên đôi bồng đảo của Lương Thi Mạn, lắng nghe những âm thanh mê hoặc lòng người của hai nàng. Tâm trạng hắn cự kỳ cao hứng khi nghĩ tới hai cô gái xinh đẹp này đều đã thuộc về mình.
Một lát sau Trần Thiên Minh cảm thấy dục hoả của Tiểu Trữ đã dâng lên hừng hực. Hắn biết đã tới lúc. Lúc trước cùng với chị Yến và Trương Lệ Linh, hắn vẫn chưa bộc phát hết cảm xúc của mình, hắn cũng không muốn để điều này quá lâu vì vậy bàn tay đang vuốt ve Lương Thi Mạn liền ngừng lại, hai chân Tiểu trữ bị tách ra, Trần Thiên Minh mạnh mẽ tiến sâu vào trong nàng.
"Ư" Tiểu trữ phát ra một âm thanh vô cùng hưng phấn. Bị Trần Thiên Minh vuốt ve như vậy nàng đang chờ một giây phút động lòng người này. Rốt cuộc thời khắc nàng mong đợi đã tới. Khi Trần Thiên Minh bắt đầu tiến vào trong người nàng. Nàng cảm thấy vô cùng hạnh phúc, một cảm giác sung sướng tới chết đi sống lại.
Lương Thi Mạn cảm thấy có chút mất mát khi nhìn thấy động tác của Trần Thiên Minh với Tiểu Trữ. Đặc biệt Tiểu trữ đang phát ra những âm thanh hạnh phúc. Tâm trạng nàng cũng vô cùng rạo rực, trong người nàng như có vô số đốm lửa đang thiêu đốt. Nàng không thể kiên nhẫn chờ đợi. Nàng tiến đến ôm sau lưng Trần Thiên Minh, dùng đôi gò bồng đảo của mình khẽ chà xát khắp lưng Trần Thiên Minh.
Trần Thiên Minh hít một hơi thật sâu. Đôi gò bồng đảo của Lương Thi Mạn đang nhẹ nhàng xoa khắp lưng hắn. Đặc biệt cảm giác va chạm của hai hạt đào mang tới cho hắn. Sự hưng phấn ở cả trước và sau làm Trần Thiên Minh suýt nữa không trụ được, buông súng đầu hàng. Hắn vội vàng vận Hương Ba Công, vận chuyển khắp người.
Dưới những động tác mạnh mẽ của Trần Thiên Minh, dục hoả bốc lên khắp người Tiểu Trữ, át cả lý trí của nàng. Bây giờ thì nàng không quan tâm tới bất kỳ điều gì nữa. Nàng thầm nghĩ mình cứ để tâm trạng hạnh phúc này phát ra ngoài.
"A" Tiểu trữ thoả mãn kêu lên, sau đó thân thể nàng run rẩy mãnh lệt. Cuối cùng nàng cũng đã thoả mãn.
Trần Thiên Minh thấy Tiểu Trữ đã lên đỉnh hắn liền thay đổi mục tiêu. Hắn muốn đền bù đầy đủ cho Lương Thi Mạn. Nàng đã quá cực khổ, đã không nhận được sự âu yếm thì chớ mà còn phải ngồi bên xem hắn ân ái với người khác. Đây đúng là một cực hình vì vậy hắn phải nhanh chóng tiến vào, an ủi nàng.
Lương Thi Mạn nhìn thấy Trần Thiên Minh rời khỏi người Tiểu Trữ nàng vội vàng nằm xuống bên cạnh, hai chân hơi mở, nàng hưng phấn nhìn Trần Thiên Minh. "Thi Mạn, em khổ cực quá. Nhưng anh sẽ cho em được hưởng cảm giác mà những người khác hoàn toàn không có được" Nói xong Trần Thiên Minh vội vàng tiến vào dòng suối ngập nước của Lương Thi Mạn.
"Thiên Minh, em muốn!" Lương Thi Mạn xúc động kêu lên. Nàng đã nhịn rất lâu rồi bây giờ khi Trần Thiên Minh tiến vào làm nàng không tự chủ được phải thốt lên.
"Thi Mạn, anh sẽ làm em hoàn toàn thoả mãn" Trần Thiên Minh vừa nói vừa bắt đầu động tác trên người Lương Thi Mạn. Động tác mạnh mẽ, nhanh làm Lương Thi Mạn liên tục rên lên vì vui sướng.
Khi Lương Thi Mạn sắp lên tới đỉnh, Trần Thiên Minh cố ý dừng lại. Hắn không muốn để nàng lên đỉnh sớm như vậy. "Em muốn, Thiên Minh, em muốn" Lương Thi Mạn sốt ruột kêu lên khi nàng thấy Trần Thiên Minh dừng lại.
"Nào, chúng ta đổi vi trí" Trần Thiên Minh rời khỏi người Lương Thi Mạn. Hắn nhẹ nhàng kéo nàng ngồi dậy rồi để nàng quỳ gối trên giường, sau đó Trần Thiên Minh tiến vào trong nàng từ phía sau nàng.
"Ôi, Thiên Minh, mạnh nữa" Lương Thi Mạn đã bị Trần Thiên Minh làm cho dục hoả trong người nàng thiêu đốt. Giây phút này nàng không cần bất kỳ điều gì. Nàng chỉ cần Trần Thiên Minh hãy mau chóng an ủi nàng, mạnh mẽ an ủi nàng làm cho nàng mau lên tới thiên đường. Nếu không nàng sắp phát điên.
Nghe thấy Lương Thi Mạn điên cuồng kêu rên như thế. Hai tay Trần Thiên Minh vừa mạnh mẽ nhàn nặn đôi gò bồng đảo của nàng, hắn vừa mạnh mẽ tấn công hạ thể nàng. Dưới những động tác mạnh mẽ của Trần Thiên Minh, Lương Thi Mạn bắt đầu la hét ầm ĩ. Bởi vì nàng là người cuối cùng, nàng đã phải nhẫn nhịn quá lâu. Nàng đã thực sự ham muốn.
Tiểu Trữ thẹn thùng khi nhìn sự mạnh mẽ của Trần Thiên Minh và sự điên cuồng của Lương Thi Mạn. Tâm trạng nàng lại trở nên nhộn nhạo. Không phải lúc trước bản thân mình cũng thế này sao? Dường như một khi đã mất đi lý trí thì cũng không còn e sợ người khác biết nữa.
"A" Lương Thi Mạn hét to một tiếng, thân thể nàng mềm nhũn, hơi thở nàg gấp gáp, toả ra hương thơm. "Thiên Minh, em, em không chịu được rồi. Anh hãy xem Tiểu Trữ đã hồi phục chưa. Anh hãy để Tiểu Trữ giúp anh ra đi" Bởi vì thời gian ân ái giữa Lương Thi Mạn và Trần Thiên Minh rất lâu, lại thay đổi vị trí mấy lần nên nàng đã lên thiên đường, nàng không còn chút sức lực, không cử động được nữa.
Tiểu Trữ đỏ mặt khi nàng nghe Lương Thi Mạn nói thế. Nàng không ngờ Trần Thiên Minh lại lợi hại như vậy, suốt một thời gian dài như vậy mà vẫn chưa thoả mãn. Nàng thẹn thùng cúi đầu xuống khi nhìn thấy tiểu đệ của Trần Thiên Minh vẫn ngẩng cao đầu.
"Tiểu Trữ, mau tới đây" Trần Thiên Minh vừa nói hắn vừa quay người hướng tới hạ thể của Tiểu Trữ. Lúc này dục hoả dường như cũng làm hắn mấy lý trí. Bây giờ hắn chỉ muốn nhanh chóng phát tiết toàn bộ cảm xúc của mình. Hắn cũng không biết đã ân ái trong bao lâu hắn chỉ biết bản thân mình đã mạnh mẽ chinh phục bốn người phụ nữ.
Vì vậy Trần Thiên Minh lập tức ngừng vận Hương Ba Công. Sau đó hắn điên cuồng trên người Tiểu Trữ. Hắn muốn phát tiết tất cả vào trong người nàng.
Tiểu Trữ cảm thấy lần này của Trần Thiên Minh với nàng không giống lần trước. Bây giờ Trần Thiên Minh điên cuồng hơn, hắn hoàn toàn không còn lý trí. Có vẻ như hắn muốn dùng nàng làm nơi trút dục vọng của bản thân. Thế nhưng động tác của Trần Thiên Minh làm dục vọng lại bắt đầu nổi lên trong thân thể vừa mới lên thiên đường của nàng.
"Thiên Minh, em cũng muốn" Tiểu Trữ bất chấp sự thẹn thùng của mình. Nàng cũng học theo Lương Thi Mạn, kêu lớn.
Trần Thiên Minh không trả lời bây giờ hắn gần như phát điên. Trong đầu hắn chỉ còn ý nghĩa mạnh mẽ, chỉ muốn để phun trào. "A" Trần Thiên Minh thoả mãn gục xuống người Tiểu Trữ, thở nặng nhọc. Sau khi đã trút tất cả dục hoả trong người vào Tiểu Trữ, Trần Thiên Minh bất đầu tỉnh táo trở lại. Sự điên cuồng lúc trước hoàn toàn biến mất.
"Tiểu Trữ, em có sao không?" Trần Thiên Minh hỏi Tiểu Trữ. Lúc nãy hắn một mực phát tiết, không có chút thương hao tiếc ngọc bây giờ hắn thấy sợ hãi khi Tiểu Trữ không nhúc nhích gì cả. Dù Trần Thiên Minh hỏi nhưng Tiểu Trữ vẫn không trả lời.
Trần Thiên Minh vội vàng kiểm tra mạch Tiểu Trữ. Một lát sau Trần Thiên Minh cảm thấy yên lòng, Tiểu Trữ chỉ bị hôn mê, cũng không có vấn đề gì đáng ngại vì thế hắn tập trung xoa bóp cho Tiểu trữ, lát sau nàng dần tỉnh lại.
"Tiểu Trữ, em có sao không?" Trần Thiên Minh lo lắng hỏi. Hắn không biết tại sao bản thân mình lại điên cuồng mất đi lý trí. Xem ra lần sau bản thân mình phải ngừng Hương Ba Công sớm hơn. Nếu không sau này chưa chắc đã có may mắn như hôm nay.
"Em, em không việc gì. Thiên Minh, anh thật đáng sợ, anh làm em ngất luôn" Tiểu Trữ đỏ mặt nói. Nàng vẫn còn sợ hãi khi nhớ tới chuyện vừa rồi. Trần Thiên Minh quá cường hãn, bản thân nàng cũng không biết đã lên thiên đường mấy lần.
"Thật ngại quá. Lần sau anh sẽ chú ý hơn" Trần Thiên Minh ngượng ngùng hôn Tiểu Trữ. Xem ra hôm nay hắn đã làm liên luỵ tới Tiểu Trữ. Hương Ba Công này có chút kỳ quái. Có khi hắn khống chế được, có khi hắn không khống chế được.
"Không sao. Em cảm thấy rất hạnh phúc, em chỉ sợ tổn hại sức khoẻ của anh" Tiểu Trữ đỏ mặt nói. Sự việc lúc trước cả đời này nàng không bao giờ quên được. Hơn nữa một người đàn ông như vậy cả đời này nàng cũng không quên được.
Lưu Manh Lão Sư Lưu Manh Lão Sư - Dạ Độc Túy Lưu Manh Lão Sư