Người mà cố gắng rồi thất bại vẫn tốt hơn nhiều so với người không cố gắng gì cả và thành công.

Lloyd James

 
 
 
 
 
Tác giả: Dạ Độc Túy
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Minh Khoa
Số chương: 2001
Phí download: 32 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 7124 / 95
Cập nhật: 2016-06-19 13:19:56 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 317: Quên Đi Quá Khứ
ôm nay Tiểu Trữ mặc một bộ quần áo bó trên người, khiến bộ ngực cao vút của nàng càng đươc tôn lên, phía dưới là một chiếc quần màu xanh biếc, làm lộ ra bắp chân thon dài trắng nõn, khiến Trần Thiên Minh nhìn muốn chảy cả nước miếng.
"Em không cần anh giúp, anh ra ngoài phòng khách xem TV đi!" Tiểu Trữ đã chuẩn bị một số thức ăn, thịt và một số thứ đặt một bên rồi, trước tiên nàng mở túi ra, đong lượng gạo nấu cho 3 người ăn, sau đó đặt vào trong nồi cơm điện, cho nước, bắt đầu vo.
"Thật sự là không cần sao?" Trần Thiên Minh thất vọng nói. Có thể cùng Tiểu Trữ ở trong bếo, có hội "kiếm lời" chắc chắn là không ít.
"Đúng vậy, anh mau ra ngoài đi, đã nói là để em tự làm rồi, anh mà giúp thì không phải là em tự làm." Tiểu Trữ yêu kiều trừng mắt nhìn Trần Thiên Minh, nói.
Trần Thiên Minh không còn cách nào đánh bất đắc dĩ nói: "Vậy thì tự em làm nha, anh ở ngay ngoài phòng khách, em có chuyện gì cần giúp thì gọi anh." Nói xong, hắn liền đi ra ngoài.
Trần Thiên Minh đi ra phòng khách, sau đó hắn ngồi trên ghế salon xem TV, "ding ding ding," Bỗng nhiên chuông cửa của Trần Thiên Minh vàng lên, hắn vội vàng đi ra mở cửa, thấy đó là Lương Thi Mạn. "thi mạn, xẩu hổ quá, cơm còn chưa có làm xong!" Trần Thiên Minh tưởng rằng Lương Thi Mạn đến ăn cơm, vì thế gãi đầu nói.
"Tôi biết là cơm còn chưa làm xong, vì thế tôi qua là muốn xem Tiểu Trữ có cần giúp gì không." Lương Thi Mạn đi vào, sau đó nàng trực tiếp vào bếp.
"Tôi còn không được, chẳng lẽ cô lại có thể vào hỗ trợ?" Trần Thiên Minh vừa nghĩ vừa đóng cửa lại.
Quả nhiên, chỉ lát sau, Lương Thi Mạn đã đi ra, cười khổ với Trần Thiên Minh: "Tiểu Trữ nói nàng muốn tự mình làm, không cần người khác giúp."
"Vậy cô ngồi đây xem TV đi, phỏng chừng cũng không lâu đâu," Trần Thiên Minh suy nghĩ một lát, hắn vừa rồi ngồi xem TV cũng gần tiếng rồi, phỏng chừng là Tiểu Trữ cũng sắp làm xong rồi.
Lương Thi Mạn nghe thấy Trần Thiên Minh nói vậy, nàng không còn cách nào đánh ngồi ở một bên salon, cách Trần Thiên Minh khá xa, hình như là nàng không muốn lại quá gần Trần Thiên Minh.
Trần Thiên Minh cầm một quả táo ngồi trên ghế salon, đây là vừa rồi lúc hắn và Tiểu Trữ đi siêu thị đã mua, chuẩn bị để làm hoa quả sau khi ăn xong, nhưng mà Lương Thi Mạn tới, tất nhiên là không thể cất táo một bên không cho người ta ăn, vì thế, Trần Thiên Minh cầm quả táo đưa cho Lương Thi Mạn rồi nói: "Thi mạn, cô ăn táo đi!"
"Ồ, cám ơn." Lương Thi Mạn vừa nhìn TV vừa duỗi tay qua, nhưng mà vì tinh thần nàng đang tập trung vào TV, thế nên không cầm được quả táo, khiến quả táo rơi mất. Thấy quả táo bị rơi, Lương Thi Mạn và Trần Thiên Minh cùng cúi xuốn nhặt, vì thế, đầu hai người "thân mật" chạm nhau.
"Ôi!" Lương Thi Mạn ôm đầu mình, nơi mà nàng và Trần Thiên Minh vừa chạm và nhau, vì bọn họ cúi đầu nhanh quá, nên lực cũng rất mạnh, Trần Thiên Minh thì còn tốt, nhưng mà đầu Lương Thi Mạn thì thấy rất đau. "Xấu hổ quá, đầu của cô có sao không?" Trần Thiên Minh vội vàng đến gần Lương Thi Mạn, nhìn đầu nàng rồi hỏi.
"Không, không có gì đâu." Lương Thi Mạn tuy là đầu rất đau, nhưng nàng cứ lắc đầu nói. Mặc dù đầu cũng không phải là đập mạnh quá, nhưng mà va chạm vừa rồi khiến nàng cảm thấy đau.
"Để cho tôi xem nào," Trần Thiên Minh thấy Lương Thi Mạn cố chịu, nàng mặc dù nói là không có chuyện gì, nhưng mà nhìn mặt nàng thì có vẻ là không nhẹ. Vì thế, hắn nhẹ nhàng kéo tay Lương Thi Mạn, sau đó nhìn," Trời ạ, còn nói là không sao, đầu cô sưng một cục rồi nè."
"Không, không có gì cả, anh nhìn xem, anh không phải là không sao ư?" Lương Thi Mạn nhẹ nhàng lắc đầu nói.
"Cô làm sao có thể nói là giống tôi chứ, tôi là mình đồng da sắt, còn cô là kim chi ngọc diệp mà!" Trần Thiên Minh khoa trương nói. Sau đó hắn chạy biến vào trong phòng, lấy ra một lọ dầu xoa, "Cô ngồi xuống, để tôi giúp cô xoa."
"Không, không cần." Lương Thi Mạn thẹn thùng nói. Bời vì, Trần Thiên Minh đang nhẹ nhàng ấn đầu nàng xuống, nếu cảnh này bị Tiểu Trữ ở trong bếp nhìn thấy, như vậy sẽ hiểu lầm nàng và Trần Thiên Minh không trong sạch. Nhưng mà, nàng và Trần Thiên Minh còn trong sạch chỗ nào chứ, nàng và Trần Thiên Minh đã từng "đại chiến" đến 3 tiếng rồi mà.
"Cô đừng nói nhiều, ngồi im, một lúc là xong." Trần Thiên Minh vừa nói vừa xoa dầu lên 2 ngón tay, sau đó hắn hơi vận nội lực, nhẹ nhàng xoa xoa giúp Lương Thi Mạn.
Lương Thi Mạn chỉ cảm thấy hai đầu ngón tay của Trần Thiên Minh rất nóng, lại rất thoải mái, hiện giờ hình như không còn đau nữa. Hơn nữa, cái loại cả giác nóng nóng này làm nàng nhớ lại "cuộc chiến" ở ngoại ô đêm đó, chuyện nàng và Trần Thiên Minh đã làm đến cả 3 tiếng. Nghĩ đến đó, mặt Lương Thi Mạn đỏ bừng lên.
Xoa bóp không lâu, Trần Thiên Minh mới rời tay, hỏi Lương Thi Mạn: "thi mạn, cố có thấy tốt hơn không?"
"Uh, hình như không đau nữa," Lương Thi Mạn cảm nhận một chút, sau đó cao hứng nói, trải qua chuyện buổi tối hôm đó, Lương Thi Mạn đã biết Trần Thiên Minh có võ công. "Anh, anh that lợi hại!" Nói xong, nàng dường như nhó đến cái gì đó, mặt lại đỏ bừng.
"Haha, cũng như nhau thôi, chỉ là nhấc tay thôi mà," Trần Thiên Minh vừa cười vừa nói. Đột nhiên, hai mắt hắn sáng lên, nước miếng thiếu chút cũng chảy ra. Bởi vì, hắn hiện tại đang cúi đầu, đập vào mắt chính là ngực của Lương Thi Mạn.
Hiện giờ, hắn thấy được nịt ngực của nàng, cũng với nhũ câu thật sâu. Trần Thiên Minh vừa nhìn thì nhớ ngay đến buổi tối hôm đó, Lương Thi Mạn ngồi trên người hắn, còn hắn thì liều mạng xoa bóp bầu vú đầy đặn của nàng. Nghĩ vậy, phía dưới Trần Thiên Minh dựng lên, ôi, lại cứng rồi!
Lương Thi Mạn thấy hơi kỳ quái, nàng phát hiện Trần Thiên Minh ở sau lưng mình không nói gì cả, vì thế, nàng liền ngẩng đầu lên, lúc này lại thấy anh mắt thèm thuồng của Trần Thiên Minh nhìn vào ngực mình, ánh mắt như sắp rớt ra vậy, vì thế nàng xấu hổ vội lấy tay đè cổ áo xuống, không cho Trần Thiên Minh nhìn.
Trần Thiên Minh thấy Lương Thi Mạn che cổ áo lại, biết là hành vi bỉ ổi của mình vừa rồi đã bại lộ, vì vậy, hắn vội vàng đi về chỗ cũ mà ngồi xuống.
Lương Thi Mạn hung hăng trừng mắt nhìn Trần Thiên Minh, rồi không nói gì cả.
Trần Thiên Minh thấy vẻ mặt Lương Thi Mạn như vậy, hắn vội vàng giải thích: "Tôi, tôi không phải cố ý nhìn, lúc tôi xoa dầu cho cô, là không cẩn thận nhìn thấy, tôi thề, tôi chỉ nhìn thoáng qua, vừa rồi mới nhìn thì đã bị cô phát hiện."
"Hy vọng anh đối tốt với Tiểu Trữ, cô ấy là một cô gái tốt." Lương Thi Mạn nói, nàng hy vọng là Trần Thiên Minh đừng làm chuyện có lỗi với Tiểu Trữ.
"Tôi biết Tiểu Trữ là một cô gái tốt, tôi vẫn đối xử tốt với nàng. Hơn nữa, cô cũng là một cô gái tốt." Trần Thiên Minh cười nói.
Lương Thi Mạn vừa nghe Trần Thiên Minh nói thế, sắc mặt nàng lập tức biến đổi, lắc đầu nói: "Tôi không phải là cô gái tốt, tôi là một bông hoa tàn thôi, tất cả đều là do bị bọn chúng hại." Lương Thi Mạn càng nói càng hận, nàng nói tới mực kích động. Một người vốn là nữ sinh viên đại học tương lại rộng mở, bởi vì gặp hai thằng khốn như Diệp Đại Vĩ và Thái Đông Phong mà liên tục gặp vận rủi.
"Trước kia là quá khứ, tôi sẽ bồi thường cho cô." Trần Thiên Minh cảm kích nói với Lương Thi Mạn, bởi vì chuyện tình đêm đó, đã hoàn toàn buộc Trần Thiên Minh và Lương Thi Mạn vào với nhau.
Lương Thi Mạn lắc đầu, nói: "Tôi đã nói rồi, tôi không cần anh bồi thường, tôi bây giờ chỉ muốn có cuộc sống bình thường an ổn là được, xin anh đứng làm cuộc sống của tôi bị đảo lộn. Thôi vậy đi, tôi về bên kia, đến lúc ăn cơm anh gọi là được!" Nói xong, nàng đứng dậy muốn đi.
"Cô đừng đi," Trần Thiên Minh thấy Lương Thi Mạn muốn chạy, hắn vội vàng đi tới kéo bàn tay nhỏ bé của nàng, vội vàng nói. "Tôi sẽ không quấy rối cuộc sống của cô, tôi chỉ muốn làm bằng hữu giúp cô mà thôi, chẳng lẽ cuộc sống bình yên của cô không cần bằng hữu sao? Ví như là Tiểu Trữ, chị Đình, tôi. Tôi trước kia không nhận ra cô, cô cũng vậy. Hôm nay tôi mới quen cô, cô là đồng nghiệp của Tiểu Trữ, đây là cuộc sống mới của cô, sẽ không ai nói đến chuyện trước của cô nữa."
"Anh, anh buông tay tôi ra." Lương Thi Mạn thấy tay mình bị Trần Thiên Minh nắm chặt, đỏ mặt muốn tránh thoát khỏi tay Trần Thiên Minh.
Trần Thiên Minh không chịu buông tay Lương Thi Mạn ra, mà tiếp tục nói:
"Tôi thấy cô là không quên được quá khứ, bởi vì cô vẫn đang trốn tránh."
"Tôi muốn quên đi quá khứ." Lương Thi Mạn nói.
"Nếu cô muốn quên đi quá khứ, tại sao thấy tôi lại muốn tránh né, bởi vì trong lòng cô vẫn còn nhớ đến chuyện trước kia. Cô nếu như muốn thật sự quên đi quá khứ, vậy thì hãy thản nhiên đối diện với mọi việc, không nên tận lực né tránh." Trần Thiên Minh nhìn thấy người phụ nữ đã đau khổ quá nhiều này, nói.
Lương Thi Mạn suy nghĩ một chút, sau đó gật đầu nói: "Tôi sẽ thử xem, nhưng mà anh hiện giờ có thể buông tay tôi ra chưa?" Nói xong, nàng thẹn thùng cúi đầu.
"Vậy cô không nên chạy trốn." Trần Thiên Minh sợ là Lương Thi Mạn lại chạy.
"Không đâu, tôi sẽ thử thản nhiên đối mặt." Lương Thi Mạn lắc đầu nói.
Trần Thiên Minh vừa nghe thấy Lương Thi Mạn nói thế, hắn liền nhẹ nhàng buông tay nàng ra, "thi mạn, cô phải nhớ kỹ, bất hạnh trước kia, không có nghĩa là sau này cô cùng bất hạnh, chỉ cần chính mình kiên cường, cô nhất định có thể thoát khỏi bóng ma của bản thân."
"Cám ơn anh hôm nay đã nói với tôi những lời này, kỳ thật tôi cũng không biết đối mặt thế nào với những chuyện này." Lương Thi Mạn cười khổ, cảm kích nói với Trần Thiên Minh.
"Ôi!" Trong lòng Trần Thiên Minh thầm thở dài, một cô gái chịu nhiều đả kích như vậy, thân thể cùng tâm lý đều vô cùng thống khổ khiến nàng khó có thể tiếp nhận, nhưng nếu nàng có thể tự kiên cường, quên đi quá khứ, như vậy đã là vô cùng giỏi rồi.
"Nếu như muốn tôi giúp gì, cô cứ tìm tôi." Trần Thiên Minh thử dò xét.
"Uh, nếu như tôi không giải quyết được, sẽ đến tìm một bằng hữu như anh." Lương Thi Mạn vừa cười vừa nói. Xem ra, trong lòng nàng đã thông suốt hơn nhiều rồi, đúng vậy, muốn quên đi trước kia, vậy thì không được trốn tránh, chỉ có như vậy mới có thể quên được quá khứ.
"Được rồi, em đã làm xong rồi, Thiên Minh, anh đi gọi…Ồ, chị thi mạn đã đến rồi, vậy tốt quá, Thiên Minh, anh đi thu dọn bàn phòng khách một chút, chuẩn bị bên thức ăn lên." Tiểu Trữ vốn tưởng Lương Thi Mạn đã về, hiện giờ lại thấy Lương Thi Mạn đang ngồi đó, vì thế nàng nói Trần Thiên Minh đi dọn bàn.
Lưu Manh Lão Sư Lưu Manh Lão Sư - Dạ Độc Túy Lưu Manh Lão Sư