Always read something that will make you look good if you die in the middle of it.

P.J. O'Rourke

 
 
 
 
 
Tác giả: Jo Kyung Ran
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Đỗ Quốc Dũng
Upload bìa: Đỗ Quốc Dũng
Số chương: 35
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1875 / 41
Cập nhật: 2017-08-04 14:03:44 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 12
ếu nhất định phải có một lý do, tôi nghĩ Mun Ju và tôi trở nên thân thiết không chỉ vì chúng tôi cùng tuổi, mà còn vì tôi hiểu được khẩu vị của cô. Mun Ju nói cô là chị cả trong năm chị em gái. Dừng lại sau khi tiết lộ điều này, cô hỏi, Cậu có thể tắt hết đèn đi không?
Bấy giờ đã rất muộn, đồng nghiệp của cô đã về trước và tôi thậm chí còn vừa kể với cô chuyện con chim trĩ hồi tôi hai mươi, một chuyện tôi không bao giờ kể với ai. Tôi tắt điện trong bếp, quay trở ra tắt luôn đèn thả bàn ăn trên đầu Mun Ju. Chúng tôi bỗng như bồng bềnh trong một không gian không trọng lực, không cảm nhận được mùi hay vị gì nữa giữa tiếng còi ô tô và ánh đèn pha loang loáng trên con đường tám làn chạy ngang qua nhà hàng lúc đêm sâu.
Ba muốn nuôi dạy chúng mình thật nghiêm khắc, Mun Ju tiếp tục, chắc tại thấp thỏm vì nỗi không có con trai. Ông đặt ra một số nguyên tắc về việc ngủ, thức, học của chúng mình, không cho chị em mình mặc váy hay áo kiểu. Các em và mình phải lớn lên như những người lính nhỏ. Nhưng nuôi các cô gái như vậy thì cũng không biến họ thành con trai được, cậu biết đấy. Quan hệ giữa hai cha con xấu đi từ khi mẹ mất. Ba đặt chế độ giới nghiêm và thậm chí cấm mình đi chơi với bạn bè. Mình nghĩ ông cư xử tồi tệ nhất với mình vì mình là con cả. Có lần sau buổi học nhóm, một thằng đưa mình về đến nhà và ba bắt gặp. Trong vòng một tháng tiếp theo, ông không đụng đến thức ăn mình nấu, như thể ghê tởm nó bẩn thỉu. Thực phẩm là thứ mà ông kiểm soát khắt khe nhất. Mỗi tuần một lần, ông ép mình đứng lên cân, nói rằng một con béo thì chẳng ích lợi gì cho ai hết. Cậu không thể hiểu được mình khổ sở đến mức nào vì chuyện đó. Mình không gầy như cái que, nhưng cũng chẳng phải dạng béo. Vì thế mình đi đến chỗ vỗ béo bản thân mỗi khi ba không để mắt đến. Không còn cách nào khác để nổi loạn. Mình từng giữ một túi toàn đường đỏ trong ví. Hễ buồn bã chuyện gì, mình lại chạy thẳng đến tủ lạnh. Nhưng kỳ lạ là dù mình tăng cân hằng ngày, tăng rất nhiều, ba cũng không hề ỏe họe, làm mình thành ra phát điên, vì như thế khác nào ông từ mặt mình.
Thế rồi ba xuất hiện trong mơ, và nói, Ba sẽ ăn con vì ba yêu con biết bao nhiêu. Mình mỗi ngày một béo, có hồi béo đến nỗi còn mơ thấy vòng bụng của mình làm căn nhà bục tung thành từng mảnh. Mục tiêu sống của mình bắt đầu cô đặc về một điểm: bỏ nhà ra đi càng sớm càng tốt, và mình đã làm như thế vào năm mười bảy tuổi. Mình nghĩ ăn thùng uống vại hay nhịn đói nhịn khát thì về cơ bản cũng như nhau cả. Cả hai đều có chung mục đích là mang lại một cảm giác rất bệnh hoạn về thành quả, cho phép người ta nói rằng, tôi rất giỏi ăn hoặc giỏi nhịn. Và đó quả thật là tất cả những gì mình có. Mình gặp cậu vào thời điểm đang nghĩ thế đấy. Công việc nấu nướng của cậu đã dạy mình, lần đầu tiên trong đời, rằng thức ăn không chỉ để nhồi căng mặt mà còn giúp ta cảm nhận. Hôm mới gặp nhau ấy, mới nhìn qua mình đã chảy nước dãi vì món ức vịt nướng rắc rễ bina non của cậu. Bởi thế mình muốn rời đi càng nhanh càng tốt. Nhưng cậu lại chạy theo ra bãi để xe, chất vấn tại sao mình không ăn, làm sao mình có thể viết bài báo về món ăn mà chưa hề nếm nó. Cậu làm mình sặc. Quá nghiêm túc! Hôm ấy mình đã nghĩ món ăn của cậu nhất định có điều gì đặc biệt, vì khá lâu rồi mình mới ăn với tâm trạng nhẹ nhõm đến vậy. Tự dưng cảm thấy mình đã tiêu phí hết những năm tuổi trẻ để đấu tranh với cái gì đó ngu ngốc, với ăn, và thức ăn. Mình thực sự giận dữ về điều đó, giận thật đấy.
Mun Ju khóc. Tôi đẩy khăn giấy về phía cô.
Một người no nê khác với một người đói. Không thể thuyết phục một người đói làm gì cả, nhưng có thể giao nhiệm vụ và kiểm soát một người no. Vì thế sau đó tôi tiếp tục nấu cho Mun Ju ăn bất cứ khi nào cô tạt vào nhà hàng. Tôi làm những suất nhỏ hơn bình thường, giúp cô ăn chậm, và liên tục nhắc cô cái gì không nên ăn, cái gì nên tránh, và cái gì phải ăn. Giống như hầu hết những người thông minh sáng dạ, Mun Ju biết rõ điều mình muốn và cách tập trung trí lực vào điều ấy. Cô không tránh thức ăn, cô sử dụng thức ăn để vượt qua nỗi sợ ăn. Tuy đều không nói ra lời, nhưng đây là điều cả hai chúng tôi đều mong mỏi cho cô.
Sự ngon miệng của con người cũng quý báu như muối ăn ở thế kỷ 17. Khi mang muối theo mình, để tránh bị diêm quan tịch thu hay kiểm soát, phụ nữ sẽ giấu các khoanh muối vào khe ngực, cooc xê, vào giữa hai đùi và mông họ. Diêm quan mà nắn bóp đến những chỗ đó, bọn họ sẽ khóc ré lên vì đau. Cái gì cũng vậy, nguy cơ bị tước đi càng cao thì càng có nhiều cách để che giấu. Điều tôi có thể làm cho Mun Ju không phải thúc giục, mà là chờ đợi và kiên nhẫn theo dõi, ví như trông nom đến tận món cuối cùng được dọn ra bàn. Đó là điều ai cũng có thể làm cho bạn bè, nhưng nếu Mun Ju cho rằng như thế là đặc biệt, thì tôi cũng thấy vậy. Tôi nấu, cô ăn. Tôi nấu ít, cô dần dần sẽ ăn ít hơn.
Phải mất hai năm Mun Ju mới giảm được mức độ tròn trịa của mình. Bây giờ, cho dù thức ăn bày sờ sờ trước mặt, cô cũng không hùng hục tấn công nó như một kẻ chết đói nữa, mà đã trở thành một phụ nữ biết ăn uống thong thả và ngon miệng. Đi xem mặt, Mun Ju sẽ loại ngay những người đàn ông cắm đầu vào ăn khi món đầu tiên vừa được bưng ra, thậm chí cô còn làm tôi cười phá lên bằng cách nhại điệu bộ của họ. Tuy đã từ bỏ được rất nhiều thứ, nhưng Mun Ju không thể – chưa thể – bắt bản thân từ bỏ nỗi sợ phát phì lần nữa.
Tôi không co mình lại trước mối họa tăng cân. Đối với tôi, cảm giác dễ chịu khi ăn uống đã đẩy lui được nỗi sợ đó. Gai vị giác giống như viên kim cương, càng mài thì càng trở nên sáng bóng và lấp lánh. Người thấy ngon miệng là người muốn sống, tương tự, khi đã mất hết niềm ham sống, vị giác sẽ là thứ đầu tiên ra đi. Một số người cảm nhận sự sống khi chơi nhạc, những người khác được tiếp thêm sinh lực qua việc viết lách hoặc mua sắm. Những ngày này tôi hấp thu năng lượng từ việc ăn. Tôi sẵn sàng ăn ở bất cứ đâu, bất cứ lúc nào. Và có một thứ tôi đặc biệt muốn ăn, muốn một cách mãnh liệt. Khi không thể có được thứ gì đó, nỗi khao khát đối với nó càng trở nên mạnh mẽ và dữ dội hơn.
Tôi nhìn chằm chằm vào cái lỗ lớn nhất và sâu nhất trên mặt anh. Lưỡi anh xoay vòng, mềm mại như lưỡi một con cá hay lưỡi một con chim cuộn trong sụn mềm, chuyển động thận trọng và tập trung như mọi lần thưởng thức món ngon.
Người. Mà. Tôi. Yêu. Bây. Giờ. Là. Se. Yeon, cái lỗ đen nói.
Lưỡi anh cứng, thô, đen ánh đỏ, giống kiểu lưỡi nhám bám bựa của một con vật bốn chân. Tôi nhìn cái lưỡi ấy, muốn hút lấy nó một lần cuối. Lưỡi người mềm và nhẹ, dễ nhai như nấm truýp, làm cho đàn bà bà đàn ông trở nên êm ái hơn. Tôi tiến thêm một bước về phía nó. Anh từng nói với em bằng cái miệng kia, rằng anh yêu em. Tôi đã đến đủ gần để nuốt chửng nó. Ôm em một lần sau cuối thôi, tôi nài nỉ. Không, anh đáp, và thô bạo đẩy tôi ra. Tôi nóng bừng, tựa dầu sôi.
Y như kẻ chết đói, tôi thèm thuồng chiếc lưỡi của anh. Cổ họng tôi dài ngoẵng và mở ra thật rộng, như con ngỗng chực ăn. Anh giơ tay đẩy đôi môi chu nhọn của tôi ra và lùi lại. Em sẽ chờ anh, tôi nhẹ nhàng cảnh cáo. Anh đưa lưỡi liếm môi, cái lưỡi trông khô ran như đã bị hút kiệt nước, và nói, Không bao giờ có chuyện đó. Có thời kia là một cái lưỡi đẹp và quen thuộc, tràn trề ái mộ cùng tán thưởng trong lúc tìm hiểu khám phá thân thể tôi. Tôi chụp lấy và nuốt xuống. Lưỡi anh cự tuyệt, quẫy đanh đách như con cá tươi trong miệng tôi. Tôi khép kín môi để ngăn nó nhảy ra. Răng tôi kẹp lại và nghiền mạnh lên nó. Chiếc lưỡi khỏe khoắn của tôi tẩm ướt nó bằng nước dãi, vật nó, búng nó, lôi nó vào sâu trong họng. Lưỡi tôi cuộn ra sau để đẩy nó vào sâu hơn, nhét hẳn nó xuống. Không có gì, dù là một mẩu hay một giọt, chạy thoát khỏi miệng tôi. Cái lưỡi trượt gọn vào dạ dày tôi. Mọi dây thần kinh trong người tôi rung lên nhè nhẹ như đuôi sợi mì, cuối cùng tôi thở hắt, lưỡi quét một vòng quanh môi, luyến tiếc món ăn vừa qua.
Món ăn trong tưởng tượng mạnh mẽ và chi tiết hơn món tôi thưởng thức ngoài đời biết bao nhiêu, cũng thật như cảm giác về những sự kiện xảy ra trong mơ khi người ta vừa thoát khỏi nó chừng vài giây, thật như một người định giết ai đó vừa làm thử trước trong giấc mơ của mình. Người ta cứ mơ đi mơ lại một thứ là vì bị tước đoạt, vì tâm thức thấy thiếu vắng nó, như mảnh khuyết của bức tranh. Con người luôn có xu hướng vận động về phía dễ chịu. Không may là do cấu trúc cơ thể, họ thường cảm nhận đau đớn nhiều hơn khoan khoái.
Lưỡi Lưỡi - Jo Kyung Ran Lưỡi