Anger is like a storm rising up from the bottom of your consciousness. When you feel it coming, turn your focus to your breath.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Phan Hồn Nhiên
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Nguyễn Hà An
Upload bìa: Nguyễn Hà An
Số chương: 21
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3062 / 65
Cập nhật: 2016-10-21 10:27:11 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 19 Con Đường
ó là một buổi chiều thứ Năm, trong ký ức Lâm. Có thể thời điểm cuối tháng Hai, đầu tháng Ba. Trời mưa nhẹ. Cậu nhớ chính xác ngày hôm ấy bởi lớp mười hai được nghỉ đột xuất giờ học ngoại khóa và mọi người đã có cuộc tranh cãi nho nhỏ về việc sử dụng buổi chiều tự do bất ngờ ấy vào việc gì. Rồi tất cả thống nhất đi xem bộ phim mới của Spielberg. Tuy nhiên, ở thang máy đi lên cụm rạp trung tâm, Thái kéo cậu qua một góc, đề nghị khi bạn bè không để ý, sẽ tách riêng, hai thằng cùng nhau đi đến một cuộc triển lãm công nghệ. Lâm gật đầu, dù hơi khó chịu bởi lẽ ra họ có thể làm điều này sớm hơn, đâu nhất thiết mất công đi cùng mọi người đến gần rạp chiếu. Nhưng Thái giải thích cậu ấy không muốn bạn bè nghĩ rằng mình hành động khác thường:
"Ở bên trong rạp sẽ không ai nhận ra sự vắng mặt của tớ và cậu. Đồng thời chúng ta vẫn xem được một triển lãm giá trị, về những thành tựu có thật mà con người đã đạt được, chứ không phải các hình ảnh tưởng tượng của phim ảnh". "Nhưng khi mọi người bàn tán về bộ phim, tụi mình biết gì để nói chứ?"
Cậu bạn thân cười nhẹ: "Luôn có sẵn đủ loại thông tin trên net. Cậu có thể sử dụng chúng, chọn lấy vài bình luận sắc sảo nhất về nội dung phim hay diễn xuất của diễn viên. Mọi người không những không nghi ngờ gì cả, mà còn tin rằng cậu thông minh hơn tất cả bọn họ trong việc thưởng thức và đánh giá. Có nhiều không gian khác nhau mà người ta cần phải hiện diện. Vậy nên chúng ta sẽ lựa chọn nơi nào quan trọng hơn. Dù phép phân thân là không thật, thì bằng một vài xảo thuật cũng như tận dụng sự lơ đễnh sẵn có của chung quanh, một bộ óc khôn khéo vẫn có thể tạo ra ảo giác về sự phân thân..."
Câu nói đùa hiểm hóc cùng vẻ mặt châm biếm của cậu bạn thân khi đó đã làm Lâm bật cười. Nhưng giờ đây, những lời nói ngỡ như không có gì quan trọng ấy bỗng tái hiện, vọng trở lại trong một âm vang khác, dưới một lớp nghĩa khác.
Có nhiều không gian khác nhau mà một người cùng lúc cần phải hiện diện.
Người ấy hiểu rõ các thủ thuật tạo ra những hình ảnh đồng hiện. Điều ấy cũng có nghĩa người ấy nắm chắc kỹ xảo tạo nên sự biến hình. Một người có thể tạo cảm giác có mặt ở nhiều chỗ cùng lúc. Nhưng cũng có nhiều người khác nhau, xuất hiện ở các thời điểm và địa điểm khác nhau, nhưng vẫn chỉ là một người.
Các hình ảnh và sự kiện hỗn loạn bắt đầu được nhấc lên khỏi lớp sương dày đặc che phủ lâu nay. Các tia sáng loé lên từ các mẩu ký ức đứt đoạn ấy tạo thành các điểm chấm. Nối các điểm chấm vào nhau, cho dù còn thiếu khá nhiều đường nét cần thiết, vẫn đủ để một gương mặt hiện lên. Một chân dung quen thuộc. Gần gũi….
Lâm xốc lại chiếc ba-lô nặng trĩu sau lưng. Cậu dùng lại ở ngã tư, bấm nút xin đường. Còn chờ ba phút nữa. Cậu bấp bênh trên mí vỉa hè. Dòng xe bất tận. Những đốm vàng vô số của những chiếc taxi trôi qua sát trước mặt cậu.
Ký ức lướt nhanh đưa Lâm tiếp tục quay về buổi chiều của ngày thứ Năm nghỉ học ấy. Từ xe buýt xuống, cậu và bạn thân đi bộ đến trung tâm triển lãm robot và hình ảnh con người nhân tạo. Không quá đông như các triển lãm khác. Chỉ các vị khách có giấy mời mới được qua cổng kiểm soát. Thái trình hai thẻ ra vào đặc biệt, nháy mắt trước vẻ tò mò của bạn: "Ba tớ là nhà đồng tổ chức và cũng là người tài trợ lớn nhất cho triển lãm này!" Lâm không ngạc nhiên, nhưng hiểu rõ hơn lĩnh vực công nghệ mà ba Thái đầu tư. Ông đã rất thành công. Kiểu thành công vượt qua giới hạn thông thường tạo nên sự giàu có hay danh vọng. Thành công được biểu đạt thông qua một tiến trình tất yếu, duy nhất va bất khả xâm phạm. Một thứ uy lực ngầm. Chắc chắn, hơn ai hết, Thái nắm bắt điểm cốt lõi này. Cũng như cha mình, cậu ấy luôn tự tin, quyết đoán nhưng vẫn là một hình ảnh dễ chịu, đáng mến trong mắt chung quanh.
Những ai có mặt tại triển lãm đều chăm chú và không ngừng trầm trồ. Tuy nhiên, một điều gì đó sâu thẳm bên trong khiến Lâm rơi vào trạng thái đờ đẫn. Cậu không chút hứng thú với những hình ảnh và hiện vật trưng bày trước mắt. Thậm chí, các chuyển động được điều khiển bởi những bộ vi xử lý tối tân nhất, các giọng nói tương tác bằng nhiều thứ tiếng được thiết kế bởi các nhà khoa học hàng đầu, các robot công năng thực hiện hoàn hảo các công việc thay thế con người như chăm sóc y tế, nấu ăn, phục vụ nhà hàng chỉ khiến cậu lún vào cơn hãi sợ mơ hồ. Công nghệ đã tiến những bước rất xa, len lỏi vào mọi khía cạnh nhỏ hẹp tế vi, tái hiện từng phần cơ chế hoạt động của con người. Từ mô phỏng, công nghệ đã tiến lên các bước mới, tái thể hiện và giờ đây là hoàn thiện các khiếm khuyết, phá bỏ các giới hạn mà con người vẫn phải chấp nhận như một tất yếu. Ở khu vực triển lãm tiếp thị để giới thiệu đưa vào thị trường các sản phẩm thương mại, Lâm đã dừng lại rất lâu trước một robot được thiết kế cho công việc chào đón khách ở các siêu thị hoặc khách sạn. Trong nhân dáng của một cô gái trẻ mặc bộ đồng phục cắt may tuyệt khéo, robot có mái tóc mềm mại, làn da mềm mại và các biểu cảm gương mặt sống động khó tin. Nếu không có hàng rào quy ước, chắc chắn nữ nhân viên hoạt động bằng các mạch vi xử lý đã lẫn vào trong những con người đang hiện diện khắp noi trong khu trưng bày, không hề có dấu hiệu khác biệt.
"Thử nói chuyện với cô ta xem sao!", Thái gợi ý. Một cách máy móc, Lâm nói vài câu tiếng Anh. Cô gái đứng sau hàng rào vải chầm chậm ngoảnh lại, trả lời cậu bằng giọng nói mềm xốp, cùng nụ cười êm nhẹ khuyến khích cậu hãy cứ duy trì cuộc trò chuyện. Đôi tay cô ta đưa nhẹ về phía trước, các khớp nối ở cổ tay và các ngón tay tự nhiên, linh hoạt. Hẳn cậu đã bị cuốn đi bởi phong thái nhẹ nhàng và chuẩn mực ấy, nếu có một tích tắc, cậu không nhìn vào đôi mắt của con người đẹp đẽ đang cúi xuống, như để tiếp xúc với cậu gần hơn. Một đôi mắt tuyệt đẹp, hấp thụ những đốm đen lóng lánh trên mái vòm cung triển lãm. Nhưng, tuyệt nhiên không có hình ảnh nào phản chiếu trong hai nhãn cầu ấy. Một cái nhìn lôi kéo bởi độ rực rỡ, nhưng trống rỗng. Trong một phản ứng đột ngột, cậu đã lùi lại, bước như chạy, càng xa khỏi con người trưng bày càng tốt. Thái hấp tấp rảo bước theo, hơi khó chịu:
- Cậu không thích mẫu robot ấy sao? Một trong các mẫu trưng bày quan trọng nhất của triển lãm đấy!
- Có thể tớ chưa quen, chưa có sự chuẩn bị tâm lý trước những hình mẫu giống như người nhưng không phải là người.
- Cậu không nghĩ đến các sản phẩm ấy ở một ý nghĩa khác? - Bạn thân cười khẽ.
- Cậu vừa nói gì? - Lâm thốt lên - Cậu gọi cô gái chúng ta vừa giao tiếp là một sản phẩm?
- Tất nhiên. Còn cách gọi nào khác sao? Khi không phải là con người, thì mọi thứ đều là đồ vật. Tất cả được xem là mặt hàng đưa vào kinh doanh, với một mức giá nhât định. Ngay cả con ngưòỉ, đôi khi cũng là một món hàng có thể mua và bán đấy thôi. Cậu hiểu ý nghĩa sâu xa mà triển lãm này hướng tới không? Để đo lượng phản ứng của thị trường đấy. Khi nhu cầu xuất hiện, các mặt hàng như một số mẫu robot tụi mình vừa xem chắc chắn sẽ mang lại những khoản lợi nhuận khổng lồ. Đã có nhiều robot được đưa vào sử dụng trong đời sống thực tế. Các ưu khuyết của sản phẩm được ghi nhận và điều chỉnh. Nếu sản xuất càng nhiều, kinh doanh càng thành công, những nhà nghiên cứu đồng thời cũng là nhà kinh doanh như ba tớ sẽ đầu tư để các robot ngày càng hoàn thiện hơn về kỹ thuật.
- Hoàn thiện hơn?
- Tức là tiêu tốn ít năng lượng hơn, đa dụng hơn, và giống với con người thật hơn!
Câu nói cuối cùng của bạn thân đã ở lại trong đầu Lâm, như một con cá kẹt lại trong vách đá, ngủ quên trong dòng nước lạnh của những dữ kiện trôi qua thờ ơ. Cho đến lúc này, khi cậu đang ở trên đường, trong một thành phố vẫn còn xa lạ, thì nó bỗng cựa mình thức giấc, quẫy mạnh, lia những chiếc vẩy sắc lẻm, cứa vào mảng rêu nhói đau.
Đưa vào sử dụng phổ biến hơn.
Giống với người thật hơn.
Sử dụng nhiên liệu ít hơn và cũng tiêu hao ít năng lượng hơn.
Không khí trong phổi Lâm lạnh toát. Các dữ liệu tiếp tục hiện ra.
Lan da trơn nhẵn cân bằng thân nhiệt.
Mái tóc xanh mềm nhẹ không thể tìm thấy ở người thứ hai.
Một đôi mắt đẹp đẽ, nhưng hỏng hóc, không thể sử dụng theo cách thông thường.
Những sự kiện và trải nghiệm rời rạc trong quá khứ chậm rãi di chuyển, gắn vào nhau, với các mối nối tương thích tuyệt đối.
Đỉnh đầu Lâm lạnh toát. Vai cậu. Đôi chân cậu. Tất cả cứng đờ trong một phát hiện bàng hoàng.
Đèn chuyển xanh. Những người đứng sau bước tới, cuốn Lâm xuống cùng các vạch trắng, trước những đầu mũi xe, băng qua ngã tư. Cậu bước tiếp tục trên vỉa hè lót đá. Người từ các toà nhà đổ ra phố nhiều hơn. Dưói lòng đường, các làn xe chạy với tốc độ vừa phải, tựa từng đàn côn trùng kiên nhẫn nối nhau bò trên các lối đi quen thuộc, giữ khoảng cách vừa đủ để không gây hấn, không va chạm. Không khí vẫn khô khốc. Những đợt gió vần vũ. Khác chăng, so với ban sáng, Mặt Trời lên cao. Những dải sáng vàng rực, được nhân lên bởi hàng vạn tấm kính bọc quanh các toà nhà chọc trời san sát, nhuộm thành phố trong sắc vàng xanh vừa rực rỡ, vừa cóng lạnh. Thỉnh thoảng, các dải sáng kỳ dị kia lại đứt đoạn, bởi một vài khối nhà cổ xưa chen vào, như vài dấu lặng đột nhiên trên khuông nhạc, làm dịu đi những hợp âm chói gắt. Đôi chân Lâm vẫn chuyển động không ngừng về phía trước. Da cậu, mắt cậu, tai cậu vẫn cảm thấy, nhìn thấy, nghe thấy tất cả những gì đang xảy ra chung quanh. Nhưng cậu không bận tâm về chúng. Bên trong cậu, mạnh hơn hết, nổi lên sắc bén hơn hết, các ý nghĩ sáng rõ xen với các phán đoán u uất. Tất cả chất chồng lên nhau, tuần tự, theo cách các viên gạch xây nên một thành trì che chắn bảo vệ, đồng thời cũng giam hãm cậu cùng các phát hiện đau đớn và trìu nặng.
Lim... Lim... Lim...
Ấn tượng khác thường về cô gái ấy ở lần chạm mắt đầu tiên là về vẻ đẹp dị biệt. Thôi thức bởi nỗi tò mò và xúc cảm mãnh liệt, cậu đã lao đến phim trường Fatal Blow tìm gặp cô ấy. Trong cái quyết định chớp nhoáng được nguy trang bằng cảm giác bốc đồng, cậu đã quên mất trải nghiệm về nỗi sợ hãi trước một hình mẫu giống người nhưng không phải là người.
Sự hoàn hảo luôn mang đến nỗi sợ hãi.
Cậu đã để cho nỗi sợ hãi đánh lừa. Trong ấn tượng mê hoặc về sự hoàn hảo, cậu đã vô thức chấp nhận biến mình thành kẻ bị dẫn dắt.
Bắt đầu từ Lim và kết thúc cũng ở Lim.
Cô gái ấy thực sự là ai? Hay đúng hơn, cô ấy là sản phẩm thuộc về ai? Ai đã thiết kế để tạo nên một mẫu hình lạ lùng đến vậy?
Đột ngột, Lâm dừng trước bậc tam cấp có tay vịn sắt uốn dẫn lên một ngôi nhà gạch cổ. Cậu ngồi xuống lưng chừng lối đi, hấp tấp mở ba-lô, lấy ra các tập giấy vừa tìm được từ phòng thí nghiệm. Trong bóng đổ của những người bộ hành lướt qua, trong tiếng xào xạc của những tán cây bạch quả ngả màu vàng rực, chàng trai trẻ lật từng trang giấy mỏng, chậm rãi đọc những dòng ghi chép đánh máy, với các thuật ngữ chuyên ngành cậu chỉ có thể đoán nghĩa chứ không hiểu rõ. Cậu dừng lâu ở những số liệu, các thông sô kỹ thuật viết về những con người nhân tạo ở thời kỳ đầu. Các cột số liệu vi sinh, hóa sinh. Các nghiên cứu giải phẫu, tổng hợp để tạo nên chất liệu tái hiện từng cơ quan. Để minh họa, loạt hình với từng số hiệu riêng biệt, chụp những vành tai, các vuông da, các khớp xương và sụn... Hàng trăm bộ phận cơ thể, kèm theo chúng là các ghi chép dày đặc, ghi nhận từng giai đoạn phát triển của sản phẩm thử nghiệm cấy ghép... Có hai mươi số liệu, trong đó có ba số liệu lặp đi lặp lại nhiều nhất.
Một trong các số liệu ấy chính là ta. Là ta.
Lâm lẩm bẩm một mình. Bàn tay run bắn lên.
Tập giấy dưới cùng trên tay cậu rơi xuống bậc thang. Gió từ trên cao hút xuống, thổi đến, cuốn theo đám lá vàng khô lẫn đỏ thẫm từ hàng cây bạch quả và cây gỗ thích từ mảnh sân nào đó, xào xạc quanh bậc thềm Lâm ngồi.
Những người bộ hành vẫn bước qua. Vô số gương mặt trắng, đen, vàng, nâu.
Các vóc dáng cao thấp, non trẻ hay già nua. Những đường nét hài hòa, dư thừa hay thiếu hụt. Tất cả những gì cậu có thể trông thấy, phải chăng, chỉ là lớp vỏ ngoài, cất giấu bên trong những bộ máy đang vận hành, được tạo nên bởi một vài ý chí bí mật? Phía sau những khuôn mặt hờ hững hay dăm chiêu ấy, có bao nhiêu ý nghĩ lặng lẽ bình yên, bao nhiêu ý tưởng điên rồ cuồng nộ?
Có hay không sự hình thành các cộng đồng những sinh vật mới, trong vỏ bọc sao chép con người? Thế giới này đang vận hành theo cách nào vậy, có đúng như những gì cậu đã học, đã tin từ trước, hay những thay đổi ngầm sẽ bẻ ngoặt nó sang một lộ trình mới, chưa từng có trải nghiệm nào tương tự trước đây? Lâm ngồi im rất lâu, nghĩ đến những giới hạn mà con người đã tự vượt qua, và tự hỏi liệu còn các giới hạn nào khác phải có, nếu muốn thế giới này tồn tại?
Các viễn ảnh tựa những dải mây xám kéo đến, che khuất nền trời xanh thẳm. Những đôi chân trên vỉa hè liên tục bước tới. Không ai để ý chàng trai trẻ ngồi trên bậc tam cấp, mắt mở căng, như hành khách cuối cùng sót lại trong con tàu đắm, qua ô kính sắp sửa bục vỡ, nhìn ra cái thế giới đang dần xa, mãi mãi không con thuộc về mình nữa.
Lâm cúi nhặt lại tập hồ sơ ở bậc thềm dưới chân. Gió tình cờ lật mở vài
trang. Cậu đờ đẫn nhìn loạt những bức ảnh dán kín khắp mặt giấy mỏng.
Gương mặt qua các thời kỳ của một đứa trẻ. Một cậu bé trai. Từ sơ sinh cho đến thời niên thiếu. Góc chụp trực diện, hoặc nghiêng. Đứa trẻ thường ngồi trên chiếc ghế duy nhất, phía sau là khung cửa sổ với những chấn song bằng thép. Đứa trẻ cao dần lên nhưng luôn rất gầy. Có khi cạo trọc. Có khi mái tóc mỏng ép sát vào khuôn đầu dài và hẹp. Khuôn miệng khép kín không bao giờ cười. Đôi mắt nhỏ nhìn chăm chú vào ống kính, cam chịu hơn là căm ghét hay sợ hãi, ngay cả khi một bàn tay nào đó vươn vào khung hình, với chiếc kẹp nhỏ, ướm vào khoảng đầu trán nhẵn một vành tai hồng hào, hay ướm vào bàn tay đang đưa lên trước ngực một ngón tay vào khớp ngón cắt cụt. Mọi thứ hắn đã gây nên cơn sợ hãi ám ảnh nếu hiện diện đâu đó. Nhưng trong tập hồ sơ này, chúng chỉ là hình ảnh tất yếu, thuộc về thuần tuý chuyên môn của các nhà khoa học thực nghiệm. Có một thứ khiến Lâm băn khoăn nhiều hơn, là phảng phất nét gì đó vừa xa lạ, vừa quen biết trong chuỗi hình này. Cậu đã gặp nhân vật trong ảnh, vào một thời khắc nào đấy. Cậu chắc chắn về điều nầy. Nhưng là ai, ở đâu, thì không không thể gọi tên.
Cậu lật tiếp trang sau. Vài cá nhân mang số hiệu khác, da trắng và da màu, đều còn rất trẻ. Họ được chụp ở trạng thái say ngủ, hoặc đang trên bàn phẫu thuật. Nhìn trang thiết bị bao quanh cùng hệ thống máy tính, có thể thấy loạt ảnh chụp từ hơn mười năm trước. Rõ ràng, dự án nghiên cứu của các nhà khoa học đã được thực hiện liên tục, ở nhiều mức độ.
Lâm cố gắng tìm một vài hình ảnh, hoặc một vài ghi chép nào đó hé lộ cho biết thực sự cậu đến từ đâu. Nhưng không gì cả. Ở trang cuối cùng, khi trong đầu Lâm chỉ còn nỗi thất vọng, bỗng đập vào mắt cậu tấm hình lớn, choán kín mặt giấy. Số liệu in ở góc ảnh cũng là số liệu đánh ở bộ hình đầu tiên. Gương mặt của một người đã chết. Mái tóc còn ướt nước xoã trên mặt bàn kim loại. Đôi mắt nhỏ khép hờ, khuôn miệng thường đóng kín giờ mở hé như gửi lại cho những người đang cúi nhìn một nụ cười, buồn bã nhưng cũng thật hài lòng. Lâm nhìn trừng trừng bức ảnh. Giờ thì cậu đã hiểu lý do trạng thái ngờ ngợ đeo bám. Nhện Nước. Và cậu còn biết rõ một điều mà phần ghi chép không hề đề cập: Bức ảnh cuối cùng này đã được chụp khi ai đó mang cái xác ra khỏi hồ nước của những con cá lặng lờ.
Phía trên bậc tam cấp, cánh cửa sau lưng Lâm bật mở. Một gia đình bước ra. Bà mẹ xách chiếc túi đỏ rực còn ông bố cho cậu con trai nhỏ ngồi trên cổ. Lâm vội đứng lên trả lại lối đi. Cả gia đình mỉm cười, cất tiếng chào thân thiện với ngươi lạ, rồi bước xuống vỉa hè. Chỉ là hình ảnh tình cờ thoáng qua, nhưng lúc này bỗng làm cậu đau nhói. Gia đình. Sự sinh ra. Nuôi dưỡng. Gắn kết. Mọi sự thật giản dị, gần như ai cũng có thể có được, một khi hiện diện trên thế giới nay. Nhưng phải chăng, có những cá nhân được mặc định sẵn ngay khi hình thành, rằng họ sẽ không bao giờ là những điều giản dị ấy.
Lâm xếp lại những tập hồ sơ vào ba-lô, rời khỏi bậc tam cấp, tiếp tục bước đi.
Nhưng sẽ đi đâu?
Ý nghĩ trở về ngôi nhà gạch đỏ, nơi những người cùng nhóm đang chơi, ngồi xuống nói chuyện với Thái, hỏi thêm một vài bí mật xoay quanh công việc kinh doanh của ba cậu ấy bỗng trở nên không sao chịu nổi. Từ các công ty do Kỹ sư P. và Mr. Q điều hành, thành tựa nghiên cứu của các phòng thí nghiệm như Dr. O dẫn dắt đã được nhân rộng. Các sản phẩm mang hình dạng con người, những tên gọi thay vì các số hiệu, đang và sẽ tiếp tục len lỏi khắp nơi. Những cá nhân được lập trình, tuân theo những mệnh lệnh cài đặt sẵn, thể hiện các ưu thế vượt trội mà vẫn không hề gây nên chút ngờ vực nào với cộng đồng chung quanh. Thậm chí, chính các tạo vật ấy cũng không hề nghi ngại về nguồn gốc và sự tồn tại của chính mình. Mọi thứ bọc trong một lớp vỏ họp lý hoàn hảo, ngay từ đầu. Lâm rùng mình. Có những trường hợp, việc biết tường tận về bản thân không mang lại niềm vui hay hứng thú. Ngược lại, điều ấy chỉ khiến người ta thêm ghê sợ chính mình mà thôi.
Chàng trai trẻ bước đi không định hướng. Đèn xanh thì băng qua đường. Nếu đèn đỏ thì rẽ phải. Miễn là không phải dừng lại. Biển đột ngột hiện ra, bên kia con đường rộng mà khách bộ hành có thể băng sang bằng lối đi ngầm.
Cậu ngồi trên một băng ghế sắt, trong ánh nắng phương Bắc trắng xanh, trong hơi muối thơm dịu đã được làm mỏng đi bởi các khối khí không ngừng dịch chuyển. Những du thuyền trắng neo kín vịnh nước xanh yên tĩnh. Vài con mong biển bay lượn trong khoảng không trong suốt, rồi đậu xuống những cột buồm trắng thanh mảnh.
Mình là ai? Mình đang đi đâu, rồi sẽ về đâu? Mình mới mười bảy tuổi. Mình sẽ thành một người thế nào, sẽ làm gì trong những năm tháng sắp đến? Ừ, không thể tìm thấy lời đáp cho những câu hỏi quan trọng, nếu cứ lảng tránh việc đối diện sự thật. Mình phải tìm đến địa chỉ nhà ba mẹ, Lâm tự nhủ. Cậu mở lại bản đồ, tìm hướng. Ba dãy phố nữa mới đến dẫn trạm tàu điện ngầm gần nhất. Cậu bỗng nhận ra mình cần uống nước kinh khủng. Khớp gối chân cậu mỏi rã vì đi bộ liên tục. Còn bả vai cũng ê ẩm vì sức nặng của ba-lô. Đói va khát và mỏi. Như một người bình thường.
Tiệm bánh ngọt góc phố. Cậu rẽ vào, xếp hàng, mua chiếc cookie hạnh nhân mới làm cùng cốc trà gạo. Lúc chờ lấy nước, cậu bỗng nhìn thấy gương mặt mình in bóng trên lớp thủy tinh của lọ đựng bánh. Ngay cả trong phản chiếu lờ mờ, thì đôi mắt cậu vẫn hiện ra rõ nét, chăm chú, lạnh lẽo, trống rỗng. Chỉ vài ngay, cậu như đã biến thành một kẻ khác, lạ lẫm. Chỉ khi người bán hàng lên tiếng, cậu mới giật mình ngoảnh lại, nhận cốc trà nóng, rời bỏ gương mặt của một người cô độc tột cùng.
Cậu ăn hết chiếc bánh ở mặt bàn kê cạnh cửa. Cốc trà nóng thì cầm theo, để uống trên đường khi nó nguội bớt. Ở góc ngã tư, lúc cậu sắp băng qua đường, một chiếc xe đen tấp vào lề, đậu cách cậu quãng ngắn, cửa xe bật mở. C/E bước về phía cậu. Chị ta giải thích nhanh, gần như áp tải cậu bước cùng: "Mọi người ở nhà đang lo lắng vì cậu không về đúng giờ như đã hẹn!" Lâm chưa nói gì thì điện thoại trong tay chị ta đổ chuông. Chiếc BlackBerry chuyển sang cho cậu. Vang lên giọng nói của Thái, bình thản:
- Những thứ cần tìm, cậu đã lấy được hết rồi chứ?
*****
Máy điều hòa không hoạt động. Dù ngoài tròi chỉ khoảng 60 độ F, không khí trong xe lại nóng hầm hập. Lâm cài dây an toàn, ngồi cạnh bên C/E. "Nghe gì không? - Chị ta hất cằm về phía bảng hiển thị băng tần của radio trên xe, nói bằng thứ tiếng Anh dễ nghe hơn, dính trong cổ và không pha những từ lóng - Có mấy kênh nghe rất khá, country jazz và cả Progressive rock đấy!" Cậu lắc đầu, vẫn chưa thể quen với ý nghĩ mình đã bị bắt và đang bị khống chế.
C/E không nói gì thêm, chăm chú lái bằng một tay, tay còn lại thỉnh thoảng vươn về trước, bấm nút chiếc máy ảnh du lịch kê sát kính chắn gió, ghi lại khoảnh khắc tình cờ nào đó thoáng qua trên con đường ngoại vi vắng vẻ. "Chị làm gì vậy?", Lâm bật hỏi. Mái tóc hạt dẻ hất nhẹ: "Thói quen nghề nghiệp. Ngoài các đối tượng nghiên cứu cần phải ghi hình lại theo từng thời điểm, tôi chụp thêm phong cảnh. Mọi thứ luôn thay đổi, tôi biết thế, khi nhìn lại nhũng gì đã chụp của ngày hôm qua..Lâm nín lặng. Khung cảnh vịnh biển, ngọn đồi tọa lạc các khối nhà đồ sộ của trường đại học, bảo tàng nghệ thuật, khu công viên sinh vật tiền sử với bộ xương khủng long đồ sộ vươn cao, những nơi cậu vừa đi qua, vùn vụt trôi về phía sau. Cùng với cảnh tượng ấy, trong Lâm, cảm giác bị mang đi, bị giằng ra khỏi chính mình càng lúc càng trở nên rõ rệt.
Nguy hiểm đang chờ đợi phía trước, khi trở về ngôi nhà gạch đỏ. Bằng trực giác sáng rõ, cậu có thể nhận biết những gì sắp sửa xảy ra. Hơn một lần, cậu nhìn xuống chốt bật kim loại chìm trong lớp vải gai bên hông cửa. Khóa không cài. Chỉ cần đưa tay kéo nhẹ cái chốt ấy, cánh cửa sẽ bật tung. Rồi cậu sẽ lao bắn ra ngoài, chạy biến đi, khi xe dừng lại ở một ngã tư đông đúc nào đó. Viễn cảnh sắc nét đến mức bầm tay cậu bất giác đặt lên khóa cài dây bảo hiểm đang chằng qua ngực. Người cầm lái liếc qua gương chiếu hậu. Trong tích tắc, mắt họ gặp nhau. Cái nhìn thấu rõ ý nghĩ cất giấu bên dưới vẻ mặt phang lặng của người ngồi cạnh.
Chiếc xe giảm tốc độ, thình lình. Đồng hồ báo nhiên liệu sắp cạn. C/E buông lời rủa khẽ, xin đường, tấp vào một trạm xăng. Chị ta bước xuống xe, để ngỏ cửa, nhét thẻ thanh toán, bấm số trên trụ bơm xăng tự động. Những con số trên bảng điện tử vùn vụt thay đổi. Nữ tài xế bỗng nhìn đồng hồ. Rồi như để tranh thủ thời gian, chị ta rảo bước vào ngôi nhà kính phía sau trạm xăng, nơi bên trong có máy bán nước ngọt và các loại bánh kẹo, đứng quay lưng và hoàn toàn tập trung vào việc chọn mua mấy món ăn vặt.
Sợi dây bảo hiểm trên ngực Lâm đã mở khóa. Cách vài mười mét có một cây cầu vượt bắc qua con đường trống trải, dẫn sang khu dân cư yên tính dưới bóng nhũng cây sồi xanh rậm. Xa hơn, con đường loáng thoáng những bóng xe tải chạy ngược chiều.
Chỉ một động tác đơn giản, cậu dễ dàng thoát ra ngoài cái cabin này. Cậu sẽ băng qua cây cầu vượt, sang khu dân cư bên kia, biến khỏi tầm kiểm soát của Fatal Blow.
Cậu sẽ tìm gặp những người được coi là ba mẹ mình, nói rõ tất cả, đề nghị họ hỗ trợ để cậu an toàn trong một thời gian.
Rồi cậu sẽ thu xếp với chính mình và môi trường chung quanh ổn thỏa, để tất cả vào đúng lộ trình. Cậu vừa tìm được tài liệu cần thiết. Cậu sẽ nắm các bí mật quan trọng. Có trong tay chìa khóa của những lợi thế, cậu sẽ thoát ra khỏi vòng kềm toả của nhóm người vẫn đang rình rập săn đuổi cậu. Từ vị trí con mồi, cậu sẽ trở thành kẻ chi phối. Hết thảy những gì người ta có thể mong ước trong cuộc đời này rồi cậu cũng sẽ giành được.
Từng bước, từng bước một...
Chỉ cần đặt tay lên chốt kim loại, kéo nhẹ.
Thế nhưng cậu vẫn ngồi im, bên trong chiếc xe nóng ngột câm lặng, khi bên ngoài lớp kính ám bụi, cảnh vật và bầu trời phương Bắc ngoài kia đang rộng mở.
Nữ tài xế đã quay ra, tay cầm một hộp trà nóng. Chị ta trả lại vòi bơm, đóng bình xăng và trở lên ngồi sau tay lái. Đưa cho Lâm hộp trà, chị ta nói nhẹ nhàng: "Trà thảo mộc, cậu uống không?" Cậu lắc đầu, cài lại dây khoá an toàn: "Em vừa uống lúc nãy!" C/E vừa cho xe chạy vào làn đường chính, vừa nhấp từng ngụm trà nhỏ:
- Tôi chỉ mua một hộp, vì không nghĩ thấy lại cậu!
- Chị dự đoán trước em sẽ bỏ chạy?
- Không phải cậu đã toan tính như thế sao?
- Vậy nên chị để ngỏ cửa xe?
- Tất nhiên. Tôi thực sự ngạc nhiên khi quay ra, vẫn nhìn thấy cậu. Có một điều này, tôi tò mò, hỏi cậu được chứ?
- Chị cứ nói đi.
- Cậu đang rất sợ. Sợ đến mức không dám bỏ đi? Thà chấp nhận mối hiểm họa thấy trước, còn hơn liều mạng trốn chạy, đương đầu với các nguy hiểm mà cậu không thể biết rõ sẽ xảy ra như thế nào và vào lúc nào?
- Chị nói đúng ở điểm đầu tiên. Em đang rất lo sợ. Nhưng làm sao vượt qua nó nếu không đối diện nó.
- Vậy thì hãy mở hộp đồ trước mặt. Có một thứ dành cho cậu. Loại có thể gắn với ống ngắm.
Lâm lẳng lặng làm theo. Cậu lấy ống ngắm trong ba-lô, gắn vầo khẩu súng, nheo mắt và thử ngắm bắn. Mọi thứ dễ dàng, như thể cậu đang chơi món đồ chơi quen thuộc.
Nữ tài xế chuyển đề tài:
- Cậu muốn về nhanh hơn không?
- Nếu được! - Lâm đáp, vẫn nhìn về dải đường thẳng tắp, bất kể những luồng sáng chói chang chiếu xiên vào đáy võng mạc, làm mắt cậu nhói đau từng chặp.
Trong cú đánh tay lái đột ngột, chiếc xe của trường đại học ngoặt vào một khúc cua, rẽ sang con đường mới, cho phép chạy với tốc độ cao hơn. Giờ thì người tài xế cầm lái bằng cả hai tay. Chiếc xe lướt đi, như một mãnh thú bung xả, vượt qua những chiếc Container đồ sộ cùng chiều. Những đợt gió cuồng bạo, những thảm cỏ bắt đầu sạm khô, những vườn cây trái chín phía sau các hàng rào gỗ biến thành các dải vàng vùn vụt hai bên cửa xe. Trên gương mặt chàng trai ngồi trong cabin, hiện ra nụ cười của một kẻ can đảm biết rõ cuộc chiến mình sắp sửa bước vào.
Luật Chơi Luật Chơi - Phan Hồn Nhiên Luật Chơi