Bạn bắt đầu từ đâu không quan trọng, quan trọng là kết thúc ở chỗ nào.

Dorothy Fields & Coleman

 
 
 
 
 
Tác giả: Phan Hồn Nhiên
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Nguyễn Hà An
Upload bìa: Nguyễn Hà An
Số chương: 21
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3062 / 65
Cập nhật: 2016-10-21 10:27:11 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 12 Kẻ Chuyên Nghiệp
ột vài thời khắc, Lâm rơi vào tình trạng của một ổ cứng xóa sạch dữ liệu. Không cảm xúc. Không lưu dấu ký ức về ai, ngay chính cậu. Không bận tâm đến các sự kiện, dù việc đã xảy ra hay đang đợi phía trước. Nếu có diễn biến tốt hay xấu hay nguy hiểm, có lẽ cậu cũng để mặc mình xuôi theo, không chống cự. Chỉ duy nhất một thứ vẫn vận hành ổn thỏa. Các hoạt động thể chất. Phải tìm việc gì đó để thực hiện, bước ra ngoài trạng thái trì đọng là điều cần thiết lúc đó.
Đó cũng là cách trấn áp nỗi sợ hãi và nghi hoặc, với thế giới chung quanh và với chính mình. Người ta thường nói về niềm vui đầy khắp, tâm trạng rộng mở, sự kết nốỉ dễ dàng của tuổi trẻ. Nhưng phải chăng đó chỉ là một cách nói có phần khoa trương, lảng tránh giai đoạn khó khăn nhất của một đời người.
Thực tế ngược lại. Những hy vọng đôi khi chẳng dẫn đến đâu. Các nỗ lực lọt thỏm, không được nghe thấy hay không được nhìn thấy. Những lời nói, những hành động mà ta sẽ phải học cách tiếp nhận, học cách đọc được các hàm ý cất giấu. Quá nhiều thứ khiến hơn một lần, ta nghĩ mình là kẻ nằm trên bờ vực, không rào chắn nếu ta không biết tự rào chắn, một sơ suất nhỏ cũng có thể làm ta rơi xuống... Khi bắt đầu đối diện thực tế trần trụi, những biến cố không thể dự báo. Ta sẽ phải kiếm tìm một thái độ, một người mà chính mình sẽ là, và duy trì nó cho tất cả quãng đời về sau, như sửa soạn hành trình cho một con tàu, đặt nó lên đường ray, nhất thiết phải lao đi. Không bao giờ dễ dàng khi phải lựa chọn. Càng khó khăn hơn khi không chỉ học cách hiểu biết và tương thích vói thế giới chung quanh, mà còn phải xoay sở vói sự yếu đuối,
nỗi ngờ vực, và vật lộn vói cái khuynh hướng tồi tệ phó mặc hay buông xuôi luôn ở sẵn bên trong chính mình.
Làm việc là một thủ thuật quan trọng. Lâm tự nhủ. Đừng ngồi im một chỗ. Đừng ném mình trở về con người cũ, lười lĩnh và trống rỗng, của trước kia.
Khi làm việc, cậu tỉnh táo hơn. Biết được khi nào nhất thiết phải chờ đợi. Giữ bình thản với những sự kiện sắp xảy đến. Suốt buổi chiều, Lâm kéo máy hút bụi qua các phòng trong nhà. Một cách máy móc, cậu làm sạch từng ngóc ngách nhỏ. Có hai lý do để cậu thực hiện công việc nhàm tẻ này một cách tỉ mỉ: Đêm qua, ông bà ngoại điện thoại cho biết sắp trở về từ chuyến du lịch. Và thứ nhì, cậu muốn tìm hiểu xem liệu có camera bí mật, do Fatal Blow cài đặt, theo dõi cậu hay không. Tuy nhiên, dù hết sức chăm chú, ngoài những lớp bụi dày đặc cùng vài món đồ linh tinh thất lạc lâu nay như chìa khóa hộp sưu tập, các chi tiết lắp ráp trong bộ đồ chơi mô hình, cậu không tìm ra dấu hiệu nào bất thường.
Lâm tháo chốt, đẩy mạnh cánh cửa sổ thứ hai trong phòng mình, vốn luôn cài chặt cả hai lớp suốt thời gian qua. Vang lên vệt âm thanh rùng mình, pha trộn giữa chuỗi vụn vỡ không thể dừng lại với tiếng kéo lê của một thứ chất lỏng nhầy nhựa bục ra khỏi màng bọc. Cánh cửa gỗ bật hẳn ra ngoài. Cậu cúi nhìn bệ cửa gỗ. Một lớp nhũng con bọ cánh cứng bị nghiền nát phần bụng. Tuy nhiên, lớp vỏ cứng xanh biếc bên trên vẫn nguyên vẹn, ngập chìm trong chính cơ thể dập nát của chúng. Dễ chừng phải hơn hai mươi con, Lâm choáng váng. Có gì đó ghê rợn và khó tin khi loại côn trùng này tụ tập nhiều đến vậy, chỉ nơi đây, bên ngoài phòng cậu. Không dành nhiều thời gian cho cảm giác khó chịu, cậu lấy nước từ phòng trong, dội rửa đám tàn tích ghê rợn. Những cái vỏ cứng ánh lên sắc xanh turquoise vẫn dính lại trên thành gỗ, như những con mắt trống rỗng bám cứng vào một lớp mạng vô hình. Chỉ khi cậu mang ra thêm bàn chải lớn chà mạnh, những con mắt lạnh lẽo ấy mới buột ra, dập dềnh trôi theo làn nước, chảy xuống ô đất bên dưới. Tuy nhiên, có một cái vỏ còn mắc kẹt giữa đám sợi cước của bàn chải. Một đoạn mảnh như sợi tóc, hơi vặn xoắn, có lẽ râu của con bọ cánh cứng, thò ra từ lớp vỏ ấy, xuyên qua lớp chất lỏng nhớp nháp, rung rinh nhè nhẹ, như thể báo rằng con vật vẫn chưa chết hẳn.
Cảnh tượng nhỏ nhặt, hơi ghê rợn nhưng chẳng có gì đe dọa, lại làm ruột gan Lâm co thắt dữ dội. Cậu lảo đảo bưóc về phòng vệ sinh, mở nắp bồn cầu, đổ ập xuống, bắt đầu nôn thôc tháo, khoang bụng cồn lên từng cơn. Với tay sang bên kia bồn tắm, cậu vặn khóa cho nước chảy tràn. Để nguyên quần áo, cậu chuồi ngưoi vào bồn nước. Trong trạng thái bồng bềnh không trọng lực, cảm giác căng thẳng dịu đi. Chìm sâu dưói lớp nước ấm dịu, đám tóc sóng sánh toả ra như một thuỷ thần, chỉ nhô lên khoảng nhỏ vùng mặt, cậu nằm im. Sự thăng bằng đang chầm chậm quay trở lại. Cùng với nó, là những xúc cảm êm nhẹ, sáng sủa, làm cậu ấm áp lên, từ sâu thẳm bên trong. Cậu nghĩ về Lim. Gương mặt cô. Giọng nói cô. Các cử chỉ vừa mơ hồ, vừa chính xác chừng như không thể tìm thấy ở ai khác. Những kiến thức Lim truyền đạt, những ý tưởng cô chia sẻ trong các buổi học lần lượt dội lại, trong một tầng nghĩa mới. ừ, cho dù mai này có thế nào, chuyện gì có xảy ra, thì cậu sẽ luôn nhớ đến trải nghiệm của quãng ngày này, khi một cái tên bỗng trở nên tiếng gọi khẽ của niềm vui, khi ý nghĩ về một ngưòi khác biến thành nguồn sức mạnh hồi phục.
Bằng chuỗi sự kiện ngỡ như ngẫu nhiên kỳ thực được sắp đặt chặt chẽ, những người của Fatal Blow đưa cậu vào đường chạy khắc nghiệt, đòi hỏi kẻ được lựa chọn tham gia phải dốc trọn tinh thần và sức lực. Đã có lúc, cậu căm ghét bọn họ và tức giận chính mình. Nhưng, giờ đây, góc nhìn của cậu đột ngột thay đổi: Thay vì chìm vào chuỗi cảm xúc tồi tệ khi tự đánh giá bản thân ở vị trí bị động, tại sao cậu không nghĩ chính cậu đã quyết định đặt chân lên đường băng? Và việc gặp gỡ Lim chính là phần thưởng mà số phận đem đến, cho quyết định độc lập ấy?
Chàng trai trẻ chồm dậy. Hai bàn tay thờ ơ trên thành bồn tắm co lại, hiện rõ vẻ rắn rỏi. Trạng thái hờ hững và mất phương hướng bong ra khỏi cậu. Lâm đứng lên, bước đến tấm gương soi trên bồn rửa mặt, cởi bỏ lớp vải ướt sũng. Vuốt những dòng nước chảy ròng ròng qua mắt, cậu nhìn trừng trìmg phản chiếu của chính mình, vầng trán xanh tái căng thẳng. Bên dưới vệt lông mày sẫm lại tựa vết mực óng ánh, đôi mắt sâu rực lên những tia u ám. Đường lượn xương hàm sắc lẻm, được nhấn đậm bởi khuôn miệng nhợt nhạt giờ đây chỉ là một vệt hung mơ gần như tiệp lẫn với màu da. Và dưới cùng, trong phạm vi đóng lại bởi khung kính, chiếc cổ gày guộc cùng một phần đôi vai đọng các đốm nước, với lớp da gần như trong suốt, cho thấy hệ thống tế vi của mạch màu và các động mạch chủ đang phập phồng thở. Một hình ảnh lạ lẫm, kỳ dị, nhưng hoàn toàn tương thích vói một thế giói mới đang thành hình trong Lâm. Phải, nếu lúc này là lúc phải lựa chọn, thì cậu biết mình muốn trở thành ai, cần thể hiện các phẩm chất nào. Cậu sẽ hành động theo đúng hình ảnh tạo lập, chính xác và trọn vẹn, để bước đi trong thế giới rốt cuộc cậu đã nhìn thấy.
Với lấy tấm khăn xếp trên giá, Lâm lau khô tóc và cơ thể. Mắt cậu lướt qua chiếc bàn chải dính vỏ của con bọ vứt lăn lóc dưói sàn phòng tắm. Cậu khựng lại. Mặc nhanh quần áo, không rồi mắt khỏi cái khối xanh turquoise óng ánh, Lâm biết chắc mình không ảo giác. Sọi râu mảnh vẫn đang chuyển động, bền bỉ, đều đặn, ngay cả khi cậu cúi xuống, nhặt nó ra giữa đám sợi cước.
*
Một cỗ máy nhỏ trong hình hài một sinh vật.
Không phải máy móc hoàn toàn. Lớp vỏ cứng này, đôi cánh xe ra gấp vào trong một cơ chế hoàn thiện này, những đốt chân của loài giáp xác này, các khoang xốp đứt quãng này, thứ dịch nhầy tỏa mùi hăng hắc của nhựa cây đang trong quá trình phân hủy này... Tất cả chắc chắn không thể là sản phẩm nhân tạo.
Nhưng, chiếc râu mảnh ngắn chưa đầy năm milimet, đính vào cái đầu nhỏ đen cứng, trơn nhẵn, lúc này vẫn rung từng chặp, thì khó thể xem là thứ gì khác ngoài chiếc ăng-ten được điều khiển bởi một bộ vi mạch.
Beetle... Bug...
Lâm lẩm bẩm các từ tiếng Anh đột nhiên hiện ra trước mắt. Những từ được viết bằng chữ in hoa, tô đậm trên một trang sổ tay của Thái. Cậu từng nhầm lẫn ngớ ngẩn nên được nghe các giải thích chi tiết về chúng. Beetle - cách gọi chung phổ biến nhất cho những loại bọ trong họ côn trùng. Bug - cũng là bọ, nhưng phải được hiểu đây chỉ là những sinh vật ký sinh luồn lách trong đám lông của lũ thú cưng hoặc chui rúc trong lớp quần áo lâu ngày không giặt... Ai khác có thể nhầm lẫn, nhưng một người hiểu biết thì không bao giờ được phép nhầm lẫn trong sự phân biệt căn bản như vậy, Thái nhận xét, cười phá lên, bởi Lâm đã ngáo đến độ lẫn lộn giữa một con rệp, một con bọ nhảy với một con bọ hút nhựa cây.
Beetle... Bug...
Là tên các đề mục được dán trên từng bộ sưu tập của người sưu tập côn trùng.
Bug...
Trong các trò chiến thuật cậu từng chơi, bug/bọ là cách gọi khác của thiết bị nghe lén và ghi hình bí mật.
Trò chơi chữ đơn giản. Tuy nhiên, nêu không rành rẽ các thuật ngữ, hiểu biết thế giới sinh vật cũng như nắm bắt rành rẽ thiết bị công nghệ, sẽ không thể tìm thấy mối liên kết, để từ đấy đưa ra một kết hợp ngỡ chừng kỳ quặc, nhưng lại không thể hợp lý hơn.
Một kẻ chuyên nghiệp.
Người ấy chỉ có thể là ai, nếu không phải cậu bạn thân nhất hiện đã mất tích?
Cậu bị những người của Fatal Blow theo dõi, đương nhiên. Nhưng cậu không thể mường tượng, mình bị theo dõi theo cách này. Bất giác, máu dưới da Lâm đông lại trong tích tắc. Cậu nhớ chính xác thời điểm lần đầu tiên lưu ý con bọ xanh biếc. Cách đây chưa lâu. Là buổi sáng dậy muộn, của ngày sinh nhật.
Loài côn trùng mang công nghệ bí mật này đã ở đây, bên ngoài phòng Lâm. Rồi nó bay vào, ở lại trong không gian phòng cậu. Nhưng quan trọng hơn nữa, nó đã được dùng để theo dõi cậu, trước khi cậu bật TV. Trước khi cậu nhận ra thôi thúc mãnh liệt rời khỏi nhà, một mình tìm đến đài truyền hình, tìm cách lọt vào trường quay.
Tất cả những việc này, liệu Thái biết không? Nếu có, cậu ấy can dự ở mức nào?
Lâm ngồi im, điềm tĩnh và tỉnh táo. Cậu không giận dữ hay hẫng hụt. Cũng không có nỗi sợ hãi ở đây. Chỉ là gợn lên cảm giác khó chịu khi có sai lầm trong xác định mốc thoi gian cũng như sự kiện. Những người đang kiểm soát và huấn luyện cậu đã biết đến cậu, ngay từ lúc cậu chẳng hề có ý niệm nào về sự hiện diện của họ trên đời.
Thật kỳ dị và khó tin. Nhưng nếu không kỳ dị và khó tin, thì cuộc chơi có còn hấp dẫn với chính những kẻ trong cuộc hay không?
Phần còn lại của con bọ cánh cứng, kẹp bằng chiếc nhíp mảnh nhất, được thả nhẹ xuống khay. Lâm xoay chiếc kính lúp cầm tay. Những món tinh xảo này đều lấy từ bộ vật dụng dành cho nhà sưu tập tem, quà tặng sinh nhật của ba mẹ. Hẳn khi chọn bộ vật dụng này, họ không hề nghĩ đến việc, sẽ có lúc, nó giúp ích cho đứa con buồn tẻ của họ, một cách hữu hiệu, trong một tình huống không ngờ.
Bằng một động tác gọn ghẽ và dứt khoát, Lâm gắp lớp vỏ cứng dính liền chiếc ăng-ten tí hon cho vào bao nhựa trong suốt, cài kín miệng bao lưu trữ. Nhưng sự thận trọng và kỹ lưỡng ấy hoàn toàn vô ích. Khi cậu chuẩn bị xếp món lưu giữ vào chiếc hộp hai tầng Peine Forte et Dure, cái bao đang căng phồng bỗng dưng hõm xuống. Những gì còn lại của con bọ trong chớp mắt đã tan vụn. Trên tay Lâm, chiếc túi lúc này chỉ lấm tấm một lớp bụi xanh mờ. Choáng váng, cậu chạy nhanh xuống nhà, lao ra dải đất hẹp bên dưới cửa sổ phòng mình. Không kịp. Lớp vỏ và chip vi mạch của những con bọ khác cũng đã tự hủy bỏ lại trên mặt đất lớp bụi mỏng xanh nhạt lấp lánh ánh lân tinh. Chàng trai trẻ tê điếng. Dấu vết đã bị xóa. Cậu đã chậm vài bước. Nhưng, cũng ngay trong cảm giác sững sờ ấy, một tia sáng vụt qua: Hết thảy những điều vừa diễn ra, không gì khác, chính là một kết quả hữu hình của công nghệ mô phỏng sinh học.
Lâm chộp điện thoại, bấm số C/E. Chị ta nhấc máy gần như ngay tức khắc. Trong cơn nóng giận vượt mọi kiểm soát, Lâm hét lên, về những con bọ cậu vừa phát hiện, về chuỗi hanh động tồi tệ của Fatal Blow mà cậu đang bắt đầu hiểu ra. Càng nói, cậu càng chìm vào đống ngôn từ hỗn loạn. Càng vang to, những từ ngữ hỗn loạn càng cuộn xoáy, kéo cậu xuống vực thắm của sự thô bạo và mất lý trí.
- Câm đi! - Nữ diều phối viên đột ngột quát lên - Nghe tôi nói đây, cậu đã ký vào bản hợp dồng, thì cậu phải tuân thủ nó. Bởi nó không chỉ liên quan đến cậu, mà cả những người ở gần bên cậu. Hiểu chứ?
Lâm buông điện thoại. Bàn tay cậu nhâm nhấp mồ hôi lạnh. Lớp bụi mờ trong chiếc bao nhựa trong suốt mơ hồ lấp lánh.
Công nghệ mô phỏng sinh học... Mô phỏng sinh học...
Lâm lẩm bẩm, sững sốt. Đó cũng là lĩnh vực ba mẹ cậu đang nghiên cứu chuyên sâu, ở một nơi cách xa chốn nay nửa vòng Trái Đất.
Mọi thứ trong ngôi nhà đều ở tình trạng tốt nhất, sạch tinh và ngăn nắp, sẵn sàng chờ đón hai vị chủ nhân lớn tuổi trở về sau chuyến du lịch kéo dài hon một tháng. Nếu có gì đó có thể khiến bà ngoại không hài lòng, thì đó là cái tủ lạnh trống trơn. Khi thực phẩm dự trữ vơi cạn, Lâm bỏ qua lời dặn hàng đầu là phải ăn uống tử tế. Sau các buổi huấn luyện buổi sáng cùng Lim, trên đường về, cậu ghé vào cửa hiệu fast food góc phố, mua một combo loại lớn nhất đựng trong bao giấy. Khoai chiên và đùi gà dành cho bữa trưa, còn chiếc hamburger cùng lon nước ngọt là quá đủ cho bữa tối. Mấy người bán hàng quen mặt Lâm đến mức cậu chưa cần lên tiếng, họ cũng tự gói phần combo thật gọn lẹ. Kể ra ăn mãi một thứ mỗi ngày cũng chán ngán. Nhưng ẩm thực chỉ là một khâu phiền toái chẳng nên dành nhiều bận tâm. Đổi lại, cuộc sống trở nên gọn nhẹ. Có nhiều thời gian hơn để làm các bài tập nâng cao năng lực phán đoán, rèn rũa phản xạ nhạy bén cũng như tích hợp thêm các kỹ năng tương tác với một số máy móc động cơ. Cậu say sưa ngồi trước màn hình máy tính hàng giờ, một cách tự nguyện, chứ không vì mệnh lệnh từ C/E. Một cuộc sống tối giản. Không siêu thị. Không nấu nướng. Không rửa bát. Không rau xanh. Không trái cây. Cậu sẵn sàng theo đuổi kiểu sống này, không chút than vãn, miễn đừng có phiền toái nào xen ngang.
Nhưng trưa nay, xảy ra một phiền toái nhỏ. Suất combo Lâm thường mua hết sớm hơn thường lệ. Trước vẻ ngạc nhiên của vị khách, nhân viên bán hàng mới khá bực dọc. Lâm cố gắng giải thích cậu chỉ con đủ tiền mua một suất lớn để có thể chia làm hai, chứ không phải hai suất riêng cho hai bữa. Cô ta lắc đầu: "Đó là vấn đề của anh, không phải của chúng tôi!" Vị quản lý nhanh chóng xuất hiện, đề nghị một giải pháp cho khách hàng thân thiết: Nếu cậu chọn suất ăn mới ra mắt - bánh mì cá hồi, thì cậu sẽ được tặng thêm một phần khuyên mãi giống hệt. Lâm gật. Người quản lý tốt bụng còn nhắc cậu đừng vội mang phần ăn được tặng về nhà bây giờ. Buổi chiều chịu khó ra đây, cầm theo phiếu biên nhận, cậu sẽ lấy suất bánh mới làm thực sự tươi ngon.
Dòng người xếp hàng dài ra đến vỉa hè. Lâm hơi sửng sốt khi tiệm fast food ban ngày thưa thớt lại đông đến thế lúc chiều tối. Dù vậy, cậu cũng đứng vào hàng, tay giấu trong túi áo khoác, cầm mẩu giấy biên nhận cho phần ăn khuyến mãi, chậm rãi nhích từng bước theo dòng người.
Bước vào đến bên trong, chỉ còn cách vài người nữa sẽ đến lượt Lâm tiến sát quầy, một bàn tay vỗ nhẹ lên lưng cậu. Cũng bàn tay ấy khoác vai Lâm, kéo ra khỏi hàng.
Tay cầm khay thức ăn đấy ắp, cậu bạn lớp 12 cũ rủ Lâm ngồi cùng bàn. Chương đến đây một mình, sau buổi tập gym ở một trung tâm không xa nơi đây. Hồi còn đi học, nhân vật này Lâm hiếm khi bắt chuyện. Cậu ấy thuộc hệ khác, luôn hợp thời, dễ dàng kết nối với chung quanh, chưa bao giờ che giấu chí hướng trở thành nhà kinh doanh tiếng tăm như cha mẹ cậu ta. Nhưng giờ thì chẳng có rào cản nào nữa. Bàn họ ngồi cạnh tường kính, nhìn ra vỉa hè. Lúc này Lâm mới biết, tối duy nhất trong tuần tiệm fast food áp dụng chương trình mua một tặng một, kéo dài ba giờ, nên khách đến rất đông.
- Mỗi đứa một phần nhé. Tớ mời. Coi như cả hai chúng ta đều may mắn. Cậu không phải trả tiền. Còn tớ sẽ không bị no chết mất vì phải cố ních cho hết cả hai suất! - Cậu bạn bắt đầu tấn công phần ăn của mình.
Tâm trạng phấn chấn dễ lây lan, nhất là khi tình cờ gặp lại bạn cũ và có thể ngồi xuống cùng nhau. Lâm mở gói giấy bọc chiếc bánh tròn nóng hổi, tò mò:
- Sao cậu không gói một suất đem về nhà?
Cậu bạn xiên một nĩa đầy ngập salad, cho vào miệng gọn ghẽ:
- Ba mẹ tớ thuộc hội phản đối thức ăn nhanh. Họ gọi chúng là gì nhỉ, à, nguồn gốc của bệnh tật thời đại! Còn bà chị tớ là kiểu người quan tâm thành phần món ăn còn hơn đọc đơn thuốc, chỉ nhằm tránh xa tất cả những gì có khả năng phá hoại vóc dáng gầy gò. Nhưng tớ thì lại nghiện đồ ăn kiểu này. Tất nhiên, nghiện trong giới hạn an toàn!
- Tớ hơi tò mò một chút: Nếu cậu biết ních hết cả hai phần là nguy hiểm, tại sao vẫn mất công xếp hàng, chỉ để lấy thêm một phần không cần đến?
Cậu bạn dừng nhai, nhướn một bên mày, nhìn người đặt câu hỏi:
- Này Lâm, cậu có biết hồi còn ở lớp, mọi người gọi sau lưng cậu là gì không?
- Là gì?
- Nerd. Cậu biết từ ấy chứ? N... E... R... D... Một gã học giỏi, nhưng ngớngẩn lạc lõng trong cuộc sống thực! - Hai tay Chương đưa lên, mô phỏng đôi tai thỏ ve vẩy - Chỉ có một tên nerd mới tò mò về cách thức thế giới vận hành.
- Cậu đang đề cập đến lòng tham? - Lâm thốt lên, chẳng mấy phiền lòng với tiết lộ không mấy hay ho lẫn thái độ chế giễu của cậu bạn.
Chương hất hàm về phía hàng người bên ngoài bức tường kính, nheo mắt:
- Hmmm. Lòng tham. Cậu hiểu nhanh đấy. Nếu không vì lòng tham, liệu người ta có kiên nhẫn xếp hàng như vậy không? Mà điều đó thì có gì xấu chứ? Ba mẹ tớ làm ăn thành công nhờ tham tiền bạc. Mọi người đều mong muốn sở hữu thêm, nhiều hơn những gì mình đã có. Còn các doanh nghiệp thì khai thác tính cách ấy, qua động tác khuyến mãi, để khuếch trương thương hiệu của mình...
Lâm nhún vai, tiếp lời:
- Còn dễ thấy nhất, ngay trước mắt, là nhờ lòng tham thôi thúc, cậu và tớ cùng tới đây, và gặp nhau!
Cả hai cười phá lên, chạm lon nước ngọt, khoái trá với nhận xét thô bạo nhưng chính xác. Chương đột ngột đổi sang đề tài khác:
- Dạo này cậu biến đi đâu vậy? Lớp mình đã có kết quả thi đại học rồi đấy. Gần như tất cả đều vào được trường mong muốn. Tớ cũng vào Kinh tế rồi. Chỉ có ba bạn rớt, nhưng cũng thu xếp vô cao đẳng. Mọi người gửi mail thông báo cho nhau, cập nhật chi tiết trên trang của lớp nữa. Chỉ không có thông tin của cậu...
Lâm bôi rối. Quả thật thời gian vừa qua, bị cuốn đi theo dòng sự kiện dồn dập cũng như phải tập trung vào chương trình huấn luyện, cậu quên bẵng bạn bè. Việc dùng tài khoản mới lập để giao tiếp với người của Fatal Blow cũng làm cậu quên luôn địa chỉ trước kia cũng như bỏ qua thói quen dạo mạng xã hội. Có gì đó khá nghịch lý trong chuyện này. Mấy năm học gần gũi và mới vừa quyến luyến ngày chia tay, thế mà chỉ chưa đầy hai tháng, lóp 12 đã như thuộc về một miền đất khác, nơi cậu sẽ chẳng bao giơ còn quay trở lại, nơi những tiếng cười giọng nói biến thành âm thanh xa thẳm và các gương mặt cứ lùi xa dần, tan nhòe vào nhau...
Trước cái nhìn dò hỏi của người bạn tình cờ gặp lại, Lâm bỗng thấy có lỗi. Cậu thành thật:
- Tớ xin lỗi. Có vài việc tớ phải theo, nên thiếu thời gian liên lạc với mọi người.
- Mấy nhỏ bạn hỏi thăm về gap year của cậu đấy. Ai cũng nói cậu có lựa chọn khác thường. Vì cậu im lặng, nên Thái trả lời thay rằng cậu đang tham gia một dự án quan trọng. Nhưng khi mọi người hỏi dự án gì, thì cậu ấy chưa đáp.
- Thái vẫn liên lạc với mọi người, trên Facebook? - Lâm thốt lên.
Vẻ mặt như nhìn thấy một bóng ma của cậu hẳn kỳ khôi đến mức Chương cũng lặng đi. Hồi lâu, cậu ấy mới dề dặt:
- Có gì lạ sao? Ai mà không biết, chỉ cần lên đấy, sẽ gặp tất cả và biết rõ thông tin tất cả. Dù vậy, tớ cũng mới gặp Thái, cách đây vài ngày, tại một hiệu sách. Cậu ấy đã vào trường Kiến trúc, chỉ thấp nửa điểm so với thủ khoa. Có thể sẽ giành được học bổng gì đấy. Tuy nhiên, hình như cậu ấy đang lo lắng một điều gì hơn là vui vẻ vì đậu đại học. Thái và tớ không nói được nhiều với nhau vì gặp quá vội. Cậu ấy bận rộn va còn đi với một người khác.
- Một người khác?
Chương lại hào hứng khi bàn đến đề tài rõ ràng là cậu ấy thành thạo:
- Một cô gái rất đặc biệt. Ngay cả khi đeo loại kính của dân nhảy dù, thì cô ấy vẫn xinh không thể tin nổi. Ồ, tớ biết Thái nghĩ gì. Với bạn gái ấn tượng như thế, không dễ đem khoe cho xung quanh biết đâu.
- Tớ hiểu! - Lâm mỉm cười. Các đốm sáng trong mắt cậu tắt đi. Đôi mắt xám gần như ngả sang màu tro lạnh.
Cho đến khi Chương vỗ mạnh vai cậu thay cho lời chia tay ngoài vỉa hè tiệm fast food, Lâm vẫn giữ nguyên nụ cười điềm tĩnh ấy. Chiếc xe tay ga của Chương lao vút đi, hòa lẫn vào dòng người đông đúc. Cậu chậm chạp đi bộ theo hướng ngược lại, lên dốc. Phải qua hai ngã tư rồi đi thêm vài trăm mét nữa mới về đến nhà.
Hơn tám giờ. Trời đã rất tối. Và như những ngày qua, dù muốn hay không, những hình ảnh, sự vật, chuyển động chung quanh lại hiện ra trước mắt Lâm với sự rõ nét và chính xác sắc nhọn, gần như không thể chịu nổi. Phía trên kia, một màn mưa bụi đang phủ lên một dãy phố. Không khí ẩm ướt trở nên lạnh lẽo. Vẫn bước thong thả, cậu kéo cái hoodie sau lưng áo chó khoang trùm lên đầu.
Luật Chơi Luật Chơi - Phan Hồn Nhiên Luật Chơi