I speak in hugs & kisses because true love never misses I will lead or follow to be with you tomorrow.

Unknown

 
 
 
 
 
Tác giả: Maya Banks
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: Whispers In The Dark
Biên tập: Nguyen Thanh Binh
Upload bìa: Nguyen Thanh Binh
Số chương: 51
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2250 / 15
Cập nhật: 2016-04-20 11:24:04 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 27
gực Shea đau dữ dội đến mức cô gần như không thể hít thở nổi. Cô vô cùng sợ hãi và kinh hoàng. Mọi thứ cô biết về bản thân và cuộc đời mình đều là dối trá. Nathan lại hôn vào vai cô, chà xát vào một bên cánh tay của cô để xoa dịu. Các anh trai anh và Swanny đều tò mò nhìn cô rồi hướng đến quyển nhật ký cô đang siết chặt trong tay.
“Thậm chí tôi không biết phải giải thích chuyện này như thế nào.” Tình trạng tê liệt nhanh chóng lan khắp mạch máu cho đến khi cô cảm thấy hồn lìa khỏi xác. “Hãy kể từ đầu đi,” Donovan dịu dàng nói. “Cô nói họ không phải cha mẹ của cô là có ý gì?” Shea thở ngắt quãng và hai vai trĩu xuống với vẻ mệt mỏi cùng tâm trạng vỡ mộng.
“Dường như cha mẹ tôi… những người đã nuôi dạy tôi… là những nhà khoa học. Lúc ấy, họ đang chỉ đạo một dự án tối mật do Chính phủ tài trợ. Chỉ có vài viên chức Chính phủ cấp cao mới biết sự tồn tại của dự án đó và tất cả họ đều là người trong quân đội. Mẹ tôi đã đề cập trong quyển nhật ký rằng bà không chắc Tổng thống hay những đại biểu Quốc hội có biết dự án này hay không.” “Bọn họ nghiên cứu cái quái gì thế?” Ethan hỏi.
“Họ không nghiên cứu,” Shea khẽ nói. “Mà là tạo ra hai chị em tôi. Mặc dù bây giờ tôi tự hỏi không biết Grace có phải là chị gái của mình không nữa.” Nathan cứng đờ người. “Chờ một chút. Em nói lại xem.” Shea đứng lên, bỗng nhiên không còn có thể ngồi yên trên đùi anh nữa.
Cô đi qua đi lại rồi quay sang mọi người lần nữa. “Theo mẹ tôi…” Cô lắc đầu rồi nuốt cục nghẹn trong cổ họng. “Theo Andrea Peterson, Grace và tôi là kết quả tạo ra trong phòng thí nghiệm. Không ai biết cha mẹ ruột của bọn tôi là ai. Tôi nghĩ họ cũng chẳng biết. Bọn họ chọn “mẫu” từ một nhóm người đặc biệt sở hữu những năng lực khác thường, mặc dù chẳng hề có năng lực nào được tóm lược trong nhật ký của bà.
Rồi những mẫu đó được trộn lẫn, cấy trong tử cung của một người tình nguyện, và họ bế đứa bé đi khi nó vừa được sinh ra.” Vẻ kinh hoàng của mọi người là tấm gương phản chiếu sự ghê tởm của cô. Gương mặt Nathan nhăn nhó, đôi mắt tối lại gần như chuyển sang màu đen.
“Mục đích của họ là gì?” Ethan hỏi. Shea thở dài. “Tôi không biết. Thậm chí tôi không dám chắc Andrea có biết mục đích đó hay không. Bà bảo họ sẽ nghiên cứu khả năng và cách thức tâm linh bất thường xảy ra ở con người, hoặc xem nó có thể được nhân bản qua những cuộc thí nghiệm cẩn trọng hay không.
Nhưng bà ngày càng quan tâm đến việc hai chị em tôi bị lợi dụng. Bà bày tỏ cảm giác có tội và hối hận vì góp phần vào công cuộc sáng tạo của ma quỷ.” Những giọt lệ làm bỏng rát khoé mắt của cô. Sáng tạo của ma quỷ. Chính mẹ xem chị em cô như thế. Một thứ kinh tởm, không phải do Chúa trời dựng nên.
Hai chị em cô đã được tạo ra trong một phòng thí nghiệm vô trùng nào đó để kiểm tra xoi mói, và chỉ có Chúa mới biết khả năng của họ được dùng vào những mục đích gì. Nathan đứng dậy, cứ như không thể ngồi thêm một phút nào nữa. Tay anh siết chặt lại và tâm trạng lo âu đang toả ra mạnh đến nỗi nó choán hết tâm trí cô, nỗi sợ hãi và tức giận của anh tràn ngập khắp người cô.
Shea quay đi, không còn có thể chịu được vẻ khiếp sợ trong mắt anh nữa. Nathan bỗng vuốt ve vai cô rồi xoay mạnh để cô quay lại nhìn anh. Anh ôm cô thật chặt để cô buộc lòng phải tuân theo mệnh lệnh không lời của anh. “Ngay bây giờ anh không biết em đang nghĩ cái quái quỷ gì,” anh nhỏ giọng nói.
“Anh không biết vì sao em tự cô lập mình. Anh chỉ có thể suy đoán lý do, nhưng nó thật nhảm nhí. Em phải biết là anh không hề quan tâm. Em không phải là sản phẩm thí nghiệm hay rủi ro của khoa học. Em thực sự là phép màu của anh. Anh không quan tâm em được hình thành thế nào, nhưng mỗi ngày anh sẽ cảm tạ Chúa vì điều đó.
Em có từng nghĩ mình được sinh ra vì một mục đích cao cả hơn không? Một thứ vượt xa lý do của bọn khốn đã lãng phí thời gian trong phòng thí nghiệm chết tiệt của chúng?” Shea nhìn anh chằm chằm với vẻ tôn kính, choáng váng bởi lời nói dữ dội của anh đến mức không biết cách đáp lại.
Nhưng cô có thể nói gì cơ chứ? Nathan gạt đi những giọt nước mắt lăn dài xuống má cô, vẻ mặt dữ tợn kia đáng lý phải khiến cô hoảng sợ. Rồi anh kéo cô vào lòng, áp đầu cô vào ngực mình trong khi ôm chặt đến mức đủ nghiền nát xương sườn của cô. Nhưng cô không quan tâm.
Cô chỉ chú ý đến việc đang được anh ôm ấp, hấp thụ sức mạnh và hơi ấm của anh mà thôi. Ôi Chúa ơi, nhận thức cô rất quan trọng với anh mới nhức nhối làm sao. Nathan lùa tay vào tóc cô rồi đặt một nụ hôn lên đỉnh đầu cô. Cô có thể cảm thấy sự run rẩy và nỗi tức giận của anh đang đổ vào tâm trí mình.
“Còn gì nữa không, Shea?” anh khẽ hỏi. “Bọn anh cần phải biết mọi thứ. Nhưng anh cũng muốn em biết rằng anh đang ở đây. Anh sẽ không đi đâu hết. Em không còn cô độc nữa rồi. Và em cũng đừng quan tâm đến việc mình được hình thành thế nào nữa.” Shea đẩy người ra và mỉm cười yếu ớt với anh.
Rồi cô đan tay và siết chặt lấy tay anh. Cô liếc qua nhìn Swanny và các anh trai của Nathan, xấu hổ vì để họ chứng kiến nỗi đau của mình. Cô rút một tay, vội vàng lau mặt rồi gạt tóc qua. Khi cô hoàn toàn buông Nathan ra, anh liền siết chặt lấy tay cô và dẫn cô trở lại chỗ mọi người đang tụ tập.
Lần này anh để cô ngồi giữa mình và Swanny. Anh đảm bảo họ ở thật gần, chân chạm vào nhau và tay anh phủ lên đầu gối của cô. Cô hít một hơi thật sâu, quyết định kể phần còn lại mà không ngắt quãng lần nữa. “Andrea và Brandon kinh hãi trước cách đám người kia đối đãi với hai chị em tôi.
Bọn tôi không phải bị tra tấn, đánh đập hay ngược đãi, mà bị đối xử như mấy cái xác thí nghiệm chứ không phải là những đứa trẻ. Tất cả hết sức tàn nhẫn. Bọn tôi được cho ăn và đáp ứng những nhu cầu cơ bản, nhưng phải chịu đựng những cuộc thử nghiệm kiểm tra bất tận.
Trong một bài viết, Andrea đã thuật lại là đám người kia chủ đích cứa dao vào Grace để đánh giá phản ứng của tôi. Ngược lại, chúng cũng làm tôi bị thương để kiểm tra khả năng chữa lành của chị ấy. Chúng ghi nhận, phân tích kết quả và động não tìm cách sử dụng khả năng của bọn tôi trong bố trí quân sự.” “Đám người đó mong đợi các cô có thể thực hiện cái quái gì chứ?” Ethan hỏi.
Shea liếc nhìn anh trai của Nathan. So với Donovan và Nathan, Ethan có mái tóc đen, đôi mắt xanh dương tuyệt đẹp, cao hơn, vai rộng và to con hơn. Nathan cao hơn Donovan một chút, nhưng họ có vóc người cuồn cuộn cơ bắp như nhau. Shea đoán: Trong hoàn cảnh bình thường, tuy Donovan có vẻ săn chắc nhưng ắt hẳn không to con như Nathan.
Cơ thể anh vẫn còn gầy vì khoảng thời gian bị giam cầm và gần như bị bỏ đói. Tóc Nathan nhạt màu hơn Donovan và mắt có màu nâu sẫm. Còn mắt Donovan mang màu xanh lá quyến rũ với sắc thái kỳ lạ. Không quá nhạt mà cũng không như màu ngọc lục bảo. Khi đứng riêng, mỗi người đều đủ sức hăm doạ kẻ đáng sợ nhất.
Còn lúc di cùng nhau thì sao? Họ rất đáng gờm. Shea hướng mắt đến Swanny. Trong giây lát, suy nghĩ của cô bị ngắt quãng bởi sự phân tích về những người đàn ông mà cô đặt niềm tin. Tim cô chợt quặn thắt. Swanny cao gầy với vẻ ngoài gần như hốc hác. Hai gò má hóp lại và cơ thể chỉ có da bọc xương.
Những vết sẹo trên mặt vẫn còn hồng và nhăm nhúm, ngay cả sau nhiều tháng được giải cứu. Sẽ phải mất nhiều thời gian để chúng có thể lành lại. Tuy không bao giờ biến mất được, nhưng màu ửng đỏ sẽ nhạt đi và trông không còn quá chói lọi lẫn sưng tấy nữa. Cô suýt với lấy tay Swanny, nhưng thay vào đó lại nắm chặt lại.
Cậu ấy sẽ không biết ơn lòng thương hại của cô đâu. Và sao bạn lại thương xót một người đàn ông đã vượt qua chốn địa ngục cơ chứ? Bạn không nên làm thế, mà hãy khâm phục anh ta. “Shea,” Nathan khẽ nhắc. Shea nao núng, xấu hổ vì mình đã lơ đãng. Cô cố tập trung suy nghĩ lần nữa.
Dường như cô đang buông trôi trong biển cả bối rối, giận dữ và nỗi đau đến thắt tim. Cô cắn môi dưới rồi quay sang nhìn Ethan. Bụng cô quặn lại và cô không thể nào giải thích được cảm giác sợ hãi đến căng thẳng đang bất ngờ bò dọc sống lưng mình. Cưng à, hít thật sâu.
Anh ở đây. Anh biết có nhiều việc cần phải đối mặt. Nhưng chúng ta sẽ cùng nhau giải quyết mà. Giọng nói thân thương dịu dàng trong đầu cô toả ra làn sóng an ủi khắp huyết mạch. Rõ ràng cô đang dần thả lỏng và nhìn anh bằng ánh mắt biết ơn. Hai anh trai liếc nhìn Nathan thật nhanh như thể họ nhận thấy có sự bất thường giữa anh và Shea nhưng lại không biết đó là gì.
Một lần nữa, Shea tập trung nhìn Ethan. “Tôi xin lỗi,” cô nói bằng giọng nhỏ đều đều. Cô tự hào về việc giọng mình không còn nghẹn ngào hay thổn thức đầy nước mắt nữa. Cô quyết tâm phải vượt qua chuyện này. Vẻ mặt Ethan dịu đi. Trông anh ấy có vẻ muốn cầm lấy tay cô hay thực hiện cử chỉ an ủi nào đấy.
Dường như điều đó thật lạ, vì hình như anh ấy quá xa cách trong mọi việc. “Hãy thư giãn nào, Shea. Tôi biết việc này rất khó khăn đối với cô.” Cô gật đầu. “Để trả lời câu hỏi của anh, một lần nữa, theo nhật ký của Andrea, có vài khả năng tổ chức cấp vốn cho nghiên cứu ấy muốn tìm hiểu khả năng chữa lành vết đau, tạo ra một người có thể loại bỏ những mối đe doạ của chiến tranh bằng năng lực đặc biệt này thông qua liên kết tâm linh.” “Thánh thần thiên địa ơi, chuyện đó có thể xảy ra sao?” Donovan hỏi.
Swanny gật đầu, xen vào cuộc trò chuyện này lần đầu tiên. Cậu ấy liếc qua phía Shea. “Vậy khi tôi bị thương nghiêm trọng, cô hay chị gái của mình đã ở trong tôi?” “Đó là Grace,” Shea thì thầm. “Tôi không thể kết nối với anh. Vì thế, tôi đã liên kết với Nathan để tạo đường dẫn cho anh.” “Thật không thể nào tin nổi,” Donovan lầm bầm.
“Chúa ơi, tôi có thể thấy lý do bọn chúng truy tìm chị em cô gắt gao như thế. Cô có hình dung được điều đó có nghĩa gì không? Nói chung, cô phải bền bỉ chiến đấu. Bọn chúng sẽ bại trận nhưng không nản lòng đâu.” Shea lắc đầu. “Tất cả đều là sai lầm. Điều đó sẽ gây tổn hại khủng khiếp cho Grace.
Tôi nghĩ chị ấy không thể nào chữa lành cho nhiều người cùng một lúc, và nếu đó là những vết thương nguy hiểm đến tính mạng thì chúng có thể giết chết chị ấy. Ngay cả không như thế, chị ấy cũng sẽ yếu đi, bị hạ gục đến nỗi không thể tiếp tục chữa trị được gì nữa.
Và việc tôi không có khả năng ấy khiến Grace trở thành đối tượng có giá trị hơn. Tôi chắc chắn bọn chúng bám theo chị em tôi, nhưng chỉ vì muốn có được khả năng của Grace mà thôi.” Ethan lùa tay vào tóc. “Chuyện này nghe cứ giống như một bộ phim khoa học viễn tưởng quái đản nào đó.
Tôi không hề có ý xúc phạm cô đâu, Shea.” Shea gật đầu buồn bã. “Đúng thế phải không? Hãy tưởng tượng anh khám phá ra toàn bộ cuộc đời của mình chỉ là một trong những bộ phim khoa học viễn tưởng kỳ quặc.” “Vậy cô không có khả năng chữa lành sao?” Donovan hỏi. “Đúng vậy.
Thậm chí tôi còn chẳng thể kiểm soát được khả năng ngoại cảm của mình. Tôi nghe thấy tiếng nói của Nathan. Nhưng sao lại không thể nghe thấy tiếng Swanny hay những người khác cơ chứ? Thực sự rất bực mình. Tôi sẽ bất ngờ nghe thấy tiếng ai đó cả khi họ chẳng hề gặp nguy hiểm.
Đó có thể là những chuyện hết sức bình thường như có ai đó đang tổng kết danh sách mua hàng. Hay người nào đó đang gặp khó khăn, cảm thấy buồn hay vui.” “Điều đó nghe khá khủng khiếp,” Ethan nói dứt khoát. “Làm thế quái nào cô có thể đối phó với việc này? Nó sẽ làm tôi phát điên lên mất.” “Nhưng cô cũng có thể chữa lành vết thương mà,” Donovan nói, nhíu mày tập trung.
“Cô đã tạo đường dẫn cho Grace. Tôi dám nói rằng điều đó khiến cô hoàn toàn đáng quý như Grace vậy.” Shea nhún vai. “Ai biết bọn chúng nghĩ gì chứ? Tôi đã không nán lại đủ lâu để đặt những nghi vấn. Tôi chỉ biết mình không muốn chị gái ở gần bọn chúng thôi.” “Tôi cho rằng thật ngây thơ khi suy nghĩ là bọn chúng không muốn khai thác triệt để khả năng của cô,” Donovan khăng khăng phản đối.
“Mối quan tâm duy nhất của bọn chúng trong khi bắt giữ và đánh đập tôi chỉ là bòn rút thông tin về Grace thôi,” cô nói thẳng thừng. Donovan giơ tay lên. “Bình tình và nghe tôi nói này. Tôi không phải đang cố trở thành một tên khốn đâu. Chúng đánh cô, nhưng cô đã nói với Nathan rằng đó là hành động được thực hiện một cách cẩn trọng.
Bọn chúng chắc chắn gây thương tích nhưng không hề làm hại cô. Bọn chúng chú ý không để cô bị thương nghiêm trọng, và ý tôi là nội thương như gãy xương chẳng hạn. Bọn chúng đang cố dùng đau đớn và sợ hãi điều khiển cô nhưng không hề có ý định giết cô.” “À, dĩ nhiên là không rồi.
Tôi chẳng hề tiết lộ điều gì về Grace với bọn chúng mà.” Donovan lắc đầu. “Bọn chúng muốn có cả hai chị em cô, Shea à. Cô cần phải nhận ra điều đó. Đối với chúng, hai chị em cô quan trọng như nhau. Thậm chí làm sao chúng biết được toàn bộ phạm vi khả năng của cô? Bọn chúng đâu hề có quyền khai thác năng lực ấy khi cô còn bé.” “Anh ấy nói đúng đấy,” Nathan xen vào, vuốt ve chân cô khi nói.
“Chuyện gì đã xảy ra thế?” Ethan hỏi. “Làm thế nào cô lại ở cùng với vợ chồng Peterson? Họ nuôi dạy cô như con của mình nhưng lại không hề kể sự thật với cô. Cô không nhớ bất cứ điều gì về phòng thí nghiệm kia sao?” Shea lắc đầu. “Trong nhật ký của mình, Andrea viết là bà ấy và Brandon càng ngày càng khó chịu với cách bọn người kia đối xử với chúng tôi.
Họ đã ở bên cạnh quan sát kể từ khi chúng tôi ra đời nên cảm thấy có mối liên kết với chúng tôi. Họ xem chúng tôi là con của mình bởi vì chẳng có ai đối xử với chúng tôi như thế. Họ đã tỉ mỉ lên kế hoạch trốn thoát trong mấy tháng trời. Rồi vào một đêm, họ đã dẫn chúng tôi bỏ trốn.” “Thật đáng kinh ngạc khi họ có thể che giấu hai chị em cô suốt ngần ấy năm qua,” Donovan thì thầm.
“Chúng tôi chuyển chỗ rất nhiều.” Shea bỗng quay sang Nathan, đôi môi méo xệch đi. “Trước đây, chúng ta đã nói về chuyện này nhưng giờ em lại thấy khó hiểu hơn. Gia đình em chưa bao giờ có nhiều tiền. Cha mẹ luôn làm những công việc được trả tiền mặt. Nhưng rồi bọn em bỗng chuyển đến ngôi nhà ở Oregon.
Anh thấy rồi đấy, nó khổng lồ, nằm bên bờ biển và có hệ thống giám sát an ninh tân tiến nhất. Dường như gia đình em chẳng còn phải lo lắng về tiền bạc sau khi chuyển đến đó nữa. Vậy chuyện gì đã xảy ra? Tại sao gia đình em lại ngừng chạy trốn đột ngột như vậy? Tiền đến từ đâu chứ? Cha mẹ em chẳng hề đi làm mà dành thời gian để giáo dục và đảm bảo bọn em không công khai lộ diện.
Bọn em chẳng hề có bạn bè. Em dám chắc những người dân ở thị trấn đều nghĩ gia đình em là những kẻ ẩn dật điên loạn.” Mọi người đều cau mày. Swanny chồm về phía trước, liếc nhìn Nathan rồi đến Ethan và Donovan. “Đó là một câu hỏi hay. Chắc chắn gia đình Peterson đã nhận được sự trợ giúp từ người khác.
Không có bất cứ điều gì trong quyển nhật ký giải thích việc đó sao, Shea?” “Không. Đó là điều làm tôi bực mình. Andrea ghi chép sự kiện những năm đầu, tạo thành một bản miêu tả như muốn bọn tôi biết sự thật ấy vào một ngày nào đó. Nhưng những bài viết của bà ngừng lại khi gia đình tôi chuyển tới Oregon.
Bài viết cuối cùng của bà chỉ nói ‘Cầu xin Chúa phù hộ, bọn con sẽ không còn phải chạy trốn nữa’.” “Thật khó hiểu,” Nathan lầm bầm. “Chắc chắn điều đó thêm một khía cạnh khác vào toàn bộ đống hỗn độn này,” Donovan nói bằng giọng dứt khoát. “Gia đình Peterson đã nhận được sự trợ giúp từ người nào đó, nhưng là ai kia chứ? Và động cơ của bọn chúng là gì?” Shea xoa trán, cố làm dịu căng thẳng và cơn đau nơi thái dương.
Nathan chợt kéo cô vào lòng, hôn lên trán rồi nhẹ nhàng xoa bóp tay cô. “Tôi không biết. Tôi thề là mình chẳng biết gì cả. Tôi cảm thấy bản thân rất ngu ngốc. Tôi biết cuộc sống của mình khác thường. Không phải tôi luôn biết điều đó, nhưng khi lớn hơn, tôi biết nó thật sự kỳ lạ.
Tuy nhiên tôi chưa bao giờ tưởng tượng ra chuyện này. Làm sao tôi có thể chứ? Tôi nghĩ cha mẹ chỉ muốn bảo vệ hai chị em tôi thôi. Họ sợ người khác phát hiện ra khả năng của bọn tôi và cuộc sống của bọn tôi sẽ ra sao nếu điều đó xảy ra. Rõ ràng tôi đã hiểu lầm nỗi sợ hãi của họ, cứ xem toàn bộ tính cách lập dị của họ là xuất phát từ mối lo ngại cho hai đứa con gái của mình.” “Shea, nhìn tôi này,” Donovan nói.
Cô ngước lên, thấy Donovan và Ethan đều đang nhìn mình với Nathan bằng ánh mắt cương quyết. Không hề có sự hoài nghi, ngờ vực mà chỉ chứa đựng sự chân thành mãnh liệt. “KGI có rất nhiều nguồn tài nguyên. Một khi thật sự nỗ lực, chẳng có gì chúng tôi không thể tìm ra cả. Hơn nữa, vì cô là người rất quan trọng với Nathan nên cũng là người quan trọng đối với bọn tôi.
Đúng, KGI là một tổ chức, nhưng chúng tôi là một gia đình. Và chúng tôi sẵn sàng làm mọi việc vì gia đình mình. Bất cứ lúc nào, không hề hỏi han cũng như chẳng đặt ra điều kiện gì.” Cằm cô run rẩy khi cố chiến đấu với đợt thuỷ triều cảm xúc trước lời lẽ chân thành của Donovan.
“Tôi không hứa hẹn suông hay lừa gạt mọi người. Chúng tôi sẽ làm mọi thứ để tìm hiểu nguyên nhân thật sự của việc này. Tôi không thể đảm bảo rằng chúng tôi sẽ biết được kẻ nào đưa ra kế hoạch thí nghiệm trên cô và Grace. Nhưng tôi cam đoan chúng tôi sẽ làm tất cả mọi thứ trong khả năng của mình để bảo vệ an toàn cho cô.” “Còn Grace thì sao?” Shea lo lắng hỏi.
“Với Grace, tôi cần thời gian để xem đoạn phim theo dõi và tập hợp thật nhiều thông tin quân sự có giá trị. Tôi hứa với cô là chúng tôi sẽ tìm thấy và bảo vệ chị gái cô.” Shea chồm người về phía trước và nắm chặt tay Donovan. Cô cũng hướng mắt đến Ethan. “Cảm ơn các anh.
Tôi đã rất lo lắng và không biết phải làm gì nữa. Tôi không hề muốn liên luỵ đến Nathan nhưng lại chẳng thể nhờ cậy bất cứ ai.” Donovan mỉm cười rồi liếc nhìn Nathan. “Tôi dám chắc cô đã lựa chọn đúng. Tôi thấy thương hại cho kẻ ngu ngốc nào cố xen vào giữa cô và cậu em của tôi đấy.” “Chắc chắn thế rồi,” Nathan lầm bầm.
~*~ Nathan đứng bên cạnh Dnovan trong khi anh ấy buộc nút mũi khâu cuối cùng trên vai Shea. Gương mặt cô lộ vẻ căng thẳng và làn da tái nhợt. Nhưng cô chỉ rúm người lại khi kim xuyên qua da thôi. Lúc biết rằng Donovan chỉ mang theo hộp cứu thương sơ cấp và thuốc gây tê, Nathan dứt khoát từ chối để anh ấy khâu vết thương cho Shea.
Họ có thể chờ cho đến khi đến nơi ẩn náu an toàn. Anh sẽ không để cô phải chịu đựng đau đớn không cần thiết như vậy. Nhưng Shea lại khăng khăng bảo cứ tiến hành đi. Donovan cũng cam đoan với Nathan rằng vết thương không sâu nên sẽ chẳng cần khâu vào trong, và anh ấy sẽ chỉ gây đau đớn nhỏ nhất cho Shea thôi.
Nathan tin rằng Shea là người rất giỏi chịu đựng, vì cô không muốn anh phát điên lên khi nghe thấy tiếng hét của mình. “Anh làm xong chưa?” Nathan hỏi. Donovan thở dài, kéo mạnh găng tay ra rồi nhìn Nathan bằng ánh mắt tức giận. “Ừ, khâu xong rồi.” Shea nín cười. “Gì vậy?” Nathan hỏi.
“Anh đấy,” cô nói. “Anh đã hỏi Donovan câu đó cả chục lần rồi. Anh ấy có lẽ đã hoàn thành sớm hơn nếu không phải dừng lại quá nhiều lần để nói câu ‘chưa xong’ với anh.” “Anh xin lỗi,” Nathan lầm bầm. “Em ổn chứ? Có đau không? Van đáng lẽ nên có thứ gì đó giảm đau.
Anh ấy là hộp cứu thương di động đấy. À, thường là thế. Nhưng có lẽ lần này thì không phải vậy rồi.” Shea ngước nhìn Donovan đang cất vật dụng của mình. “Có gì anh không thể làm không?” Donovan khoác lên vẻ mặt trầm tư suy nghĩ rồi lắc đầu. “Không.” Ethan bật cười từ cách đó vài bước chân.
“Cô sa bẫy của anh ấy rồi, Shea à.” Shea có vẻ bối rối trước lời trêu chọc ấy. Đây là điều Nathan bỏ lỡ rất nhiều lần. Anh không hề nhận ra mình đã để mất bao nhiêu thứ khi là một phần của gia đình Kelly. Những lời trêu chọc, đùa giỡn bất tận cùng lòng trung thành mãnh liệt.
Và giờ Shea đang trực tiếp trải nghiệm nó. Cảm giác hồ hởi lao qua huyết mạch anh. Anh không thể nào tưởng tượng bản thân lại cảm thấy vô cùng thoả mãn khi trông thấy Shea chấp nhận hoà mình vào gia đình anh. Mặc dù Ethan và Donovan chưa phải là đại gia đình Kelly, anh nghĩ những người còn lại cũng chẳng có gì khác biệt.
Họ sẽ yêu quý cô giống như anh vậy. Làm sao họ có thể không cảm thấy như thế chứ? Anh không biết chuyện này sẽ đi đến đâu, nhưng hiểu rằng mình tuyệt đối không thể nào hình dung ra cuộc sống thiếu vắng Shea. Cô đã trở thành phần thiết yếu như hơi thở của anh rồi. Anh không hề nghi ngờ điều đó.
Cũng chẳng bàn cãi gì cả. Đây là điều quan trọng nhất của cuộc đời anh, một trong những việc “cứ để nó diễn ra thôi”. “Anh biết ánh mắt đó,” Ethan thì thầm. Nathan xoay người và thấy Ethan đã đứng sau lưng mình trong khi Donovan đi đến chỗ Shea để vệ sinh vùng vết thương được khâu.
“Đó là ánh mắt khi Sam nhìn Sophie, Garrett nhìn Sarah, và chắc chắn đấy là cách anh nhìn Rachel mỗi khi cô ấy bước vào phòng. Em có ánh mắt của một người đàn ông biết chắc một điều: Người phụ nữ anh ta đang nhìn là phần thiết yếu nhất và thuộc về mình.” Nathan thận trọng nhìn Ethan.
“Kể từ lúc nào anh hiểu tình cảm của mình thế hả?” Chết tiệt, thật sự cần phải suy nghĩ về vấn đề vô nghĩa này, nhưng ai lại đứng quanh quẩn thảo luận điều đó với anh trai mình chứ? Mức độ khó chịu của Nathan thực sự tăng vọt lên. Đúng, anh luôn như thế mỗi khi liên quan đến Shea, nhưng anh không muốn bàn những vấn đề liên quan đến cô với người khác.
Vẫn chưa. Điều đó còn quá mới mẻ. Anh muốn giữ kín mọi thứ về cô, chưa sẵn lòng chia sẻ cô và cam đoan tình cảm của mình với bất cứ ai. Ethan mỉm cười yếu ớt. “Thật đáng ngạc nhiên khi mất đi người quan trọng nhất trên thế giới này lại thay đổi cách nhìn của ta theo nhiều cách.
Đưa được Rachel trở về, có cơ hội thứ hai kỳ diệu với cô ấy khiến anh nhận ra rất nhiều thứ mình đã phớt lờ trong quá khứ hoặc tự cho là quá mạnh mẽ để bàn đến. Anh không hề quan tâm chú có làm được như những người khác hay không, nhưng anh thấy cách chú nhìn Shea. Anh cũng thích cô ấy, Nathan à.
Cô ấy rất kiên cường. Nhưng hơn thế, cô ấy đã đưa chú trở về với gia đình. Bất kể chuyện gì xảy ra, anh sẽ luôn yêu quý cô ấy vì điều đó.” “Chết tiệt, anh đang cố làm em phát khóc đây này,” Nathan lầm bầm. Ethan cười khùng khục nhưng rồi vẻ mặt trở nên nghiêm túc.
“Chú biết gì không? Chú đang bắt đầu cư xử như hồi xưa đấy. Anh nghĩ mình cũng phải cảm ơn Shea vì điều này. Chết tiệt, chú là em trai anh và anh đã nghĩ mình sẽ không còn gặp lại chú nữa. Nhưng rồi khi điều đó xảy ra, mặc dù chú còn sống và hiện diện ở đây, anh vẫn tự hỏi chú có thật sự quay về hay không.
Chú cứ chui vào một cái vỏ bọc chết tiệt. Anh thật sự nhẹ nhõm khi thấy vẻ xa xưa thoáng qua của chú đấy.” Nathan thận trọng quan sát anh trai. “Vì Chúa, đừng ôm em đấy nhé.” “Thế khi trở về, anh sẽ đưa chú ra đằng sau nhà và đá “yêu” chú thì thế nào?” Nathan cười toe toét, cơn đau nơi lồng ngực bỗng dịu đi một chút.
“Anh cứ làm thử xem.” Ethan nhìn anh chằm chằm hồi lâu. “Chào mừng chú trở về nhà, em trai. Chỉ… chào mừng chú trở về thôi.” Nhà. Ừ, cảm giác như thể anh đã tìm thấy sự bình yên vậy. Shea. Cô chính là sự bình yên của anh, phần mất mát và lý do tạo nên một lỗ hổng lớn trong tâm hồn anh kể từ lúc anh trở về.
Giờ là lúc để anh đền đáp ân tình và trao cho cô sự bình yên như thế. Anh chẳng còn gì khác để tặng cô cả. Anh bị tổn thương, không chắc mình sẽ làm gì trong quãng đời còn lại. Nhưng chẳng có người đàn ông nào sẽ yêu cô hơn anh. Anh biết rõ điều đó. Và chẳng có ai khác sẵn lòng hy sinh mạng sống của mình để bảo vệ cô.
Bởi vì anh sẽ làm thế nếu cần phải vậy. Anh sẽ lấy cả mặt trăng nếu như cô muốn nó. Anh không phải là người đàn ông tốt nhất dành cho cô. Cô có thể tìm được nhiều người tốt hơn. Nhưng anh sẽ không từ chối khoảng thời gian “biếu không” này. Anh sẽ tận hưởng từng khoảnh khắc với cô và vô cùng hy vọng rằng khi mọi chuyện kết thúc, cô sẽ muốn ở lại bên anh.
Lời Thì Thầm Trong Đêm Lời Thì Thầm Trong Đêm - Maya Banks Lời Thì Thầm Trong Đêm