Làm việc cật lực mà không có tài thì đáng xấu hổ, nhưng có tài mà không làm việc cật lực thì thật là bi kịch.

Robert Half

 
 
 
 
 
Tác giả: Maya Banks
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: Whispers In The Dark
Biên tập: Nguyen Thanh Binh
Upload bìa: Nguyen Thanh Binh
Số chương: 51
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2250 / 15
Cập nhật: 2016-04-20 11:24:04 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 20
ể anh nghe thêm về thời thơ ấu của em đi. Làm sao em và Grace có thể che giấu khả năng của mình với bạn bè và mọi người trong trường?” Shea giật mình vì kinh ngạc. Cô đã hướng mắt nhìn chằm chằm phong cảnh lướt qua ngoài cửa sổ một lúc lâu. Niềm phấn khích và nỗi khiếp sợ của cô tăng dần khi họ tiến gần ngôi nhà cô đã không hề quay trở lại kể từ khi chị em cô chạy trốn một năm trước.
“Bọn em chỉ không sử dụng khả năng của mình,” cô đơn giản nói. “Cha mẹ đã nói đi nói lại là bọn em phải giữ bí mật ấy. Chỉ người trong gia đình mới biết việc này thôi.” Nathan cau mày. “Điều đó cho thấy sự kiềm chế đáng kể. Trẻ con thường thích trò chuyện, tiết lộ mọi việc với bạn bè.
Hãy chấp nhận thực tế là chúng không phải dạng biết giữ bí mật.” Shea nhún vai. “Bọn em không có bạn. Bọn em được học tại nhà. Cha mẹ rất cẩn thận với những người bọn em gặp gỡ. Bọn em không được phép kết bạn với những đứa trẻ khác. Thời điểm đó, chuyện này có vẻ rất bình thường.
Đấy là cách sống của bọn em. Cho đến khi em chợt nhìn lại và nhận ra mình giống như đang sống trong một gia đình theo chủ nghĩa sinh tồn. Cực kỳ hoang tưởng, ngờ vực tất cả mọi người và không giao tiếp xã hội. Một trong những lần em chống đối kịch liệt với cha mẹ là khi em muốn học đại học.
Em đã nghĩ cha sẽ nhốt em trong tầng hầm đấy.” Shea giơ tay lên khi thấy Nathan cứ nhíu mày. “Em biết anh đang suy nghĩ gì. Cha mẹ em không phải là người xấu. Đối với người khác, họ tuyệt đối được xem là bậc cha mẹ tồi tệ nhất. Nhưng họ rất yêu bọn em. Bọn em đã có thời thơ ấu tốt đẹp.
Còn cuộc sống bình thường? Ừm, không, nhưng họ đã cố gắng làm hết sức mình.” Cô ngó xuống hai tay khi nỗi buồn lan khắp lồng ngực. “Grace và em chưa bao giờ hiểu điều đó. Bọn em vẫn nghĩ cha mẹ quá chở che cho đến khi họ bị giết chết. Chỉ lúc đó bọn em mới hiểu rằng tất cả việc làm bao năm qua của họ là hết sức cần thiết.
Cha mẹ đã chết vì bảo vệ bọn em.” Nathan nắm lấy tay cô rồi khẽ siết nhẹ. Anh chờ giây lát như thể cho phép cô kìm nén cảm xúc rồi mới nói tiếp. “Trước đây, có ai từng tiếp cận cha mẹ em hay xuất hiện ở nhà em không? Ý anh là em có nhớ sự việc khác lạ gì đấy đã xảy ra, hay họ tỏ ra sợ hãi hơn mức bình thường không?” “Gia đình em thường xuyên chuyển chỗ ở.
Đặc biệt một lần, gia đình em chỉ mới chuyển đến tiểu bang mới và có lẽ ở đó chừng sáu tháng. Sau khi nhận được một cú điện thoại, cha mẹ em trở nên rất kích động. Họ cố giấu em và Grace, nhưng bọn em có thể nghe thấy họ tranh cãi trong phòng ngủ. Nhất là mẹ, bà rất bấn loạn.
Bà yêu cầu bọn em không được rời khỏi nhà, thậm chí cũng không được ra sân. Và cuối tuần đó, gia đình em đã thu dọn hành lý rồi rời đi.” “Em không nghe được nguyên nhân sao?” Shea lắc đầu. “Cha em chỉ bảo rằng ông đã tìm được một công việc tốt hơn ở nơi khác, nhưng bọn em biết điều đó không phải là sự thật vì cha mẹ cư xử giống như họ không biết mình sẽ đi đâu vậy.
Mọi lần chuyển nhà, cha em luôn tìm chỗ trước rồi gia đình mới rời đi. Nhưng lần này, bọn em chỉ đặt phòng ở các khách sạn rồi dừng chân trên bờ biển Oregon. Em nghĩ việc ấy không được lên kế hoạch. Em nghĩ cha mẹ đã cạn kiệt tiền hoặc có lẽ họ cho rằng mình đã vượt qua nỗi hoảng sợ.” “Lúc ấy em mấy tuổi?” “Em được mười sáu tuổi.
Còn Grace thì mười bảy. Cha mẹ bảo là bọn em phải đổi tên, ít nhất về mặt giấy tờ. Họ muốn bọn em dùng giấy chứng minh mới và không cho phép bọn em sử dụng tên thật của mình, ngay cả khi ở nhà với nhau.” “Em không thắc mắc sao?” Giọng nói hoài nghi của anh làm cô bực mình.
“Dĩ nhiên có chứ. Bọn em còn ở độ tuổi thanh thiếu niên, nhưng chẳng phải là những cô bé ngốc nghếch cứ răm rắp làm theo. Họ không thể nạp vào đầu bọn em những điều nhảm nhí nữa nên đành phải kể sự thật. Họ nói rằng có một đám người muốn lợi dụng khả năng của bọn em.
Cha bảo em việc bảo vệ Grace rất quan trọng vì chị ấy yếu ớt hơn. Năng lực kia có thể giết chết chị ấy.” “Rồi gia đình em chuyển đến một ngôi nhà lớn hơn nằm ở bờ biển. Một pháo đài thật sự. Nơi đó có một phòng trú ẩn với lối thoát hiểm nằm dưới lòng đất. Cha bắt bọn em tập luyện, tính toán thời gian chạy trốn của bọn em.
Ông cho bọn em tập đi tập lại những việc phải làm khi tình huống tồi tệ nhất xảy ra. Ông chỉ chưa bao giờ xem xét xem ‘tình huống tồi tệ nhất’ đó là gì, nhưng bọn em đã nhận ra vào cái ngày cha mẹ bị giết.” “Cha mẹ em kiếm tiền ở đâu ra để thực hiện những việc như vậy?”, Nathan hỏi.
“Đó là điều em không biết,” Shea trả lời. “Trước đây, gia đình em luôn tự xoay sở. Ý em là cha mẹ em phải làm những công việc lặt vặt có thể tìm được. Mẹ em may vá, làm đồ thủ công và trồng rau trong vườn. Tiền bạc luôn eo hẹp. Khi chuyển đến đây, gia đình em đột nhiên có ngôi nhà lớn với hệ thống an ninh.
Tiền chẳng còn là vấn đề quan trọng khi cha mẹ em không hề đi làm. Bọn em không biết số tiền ấy đến từ đâu. Có lẽ em phần nào cũng không muốn biết vì như thế em có thể tiếp tục giả vờ mình có một cuộc sống bình thường và gia đình em không hề lâm vào bất cứ tình huống nguy hiểm nào.
Em đã muốn chuyển đi nơi khác và học đại học. Em nghĩ mẹ em sẽ lên cơn đau tim về điều đó. Bà phản ứng rất dữ dội. Bà giận đến nỗi em phải bỏ qua chủ đề ấy và tiếp tục sống cùng cha mẹ. Grace và em theo học những khóa học trực tuyến. Cuối cùng, bọn em cũng bắt đầu bước ra cộng đồng hơn, một điều khiến cha mẹ em vô cùng đau buồn.
Nhưng có lẽ họ nhận ra họ phải đồng ý cho bọn em chút tự do hoặc bọn em sẽ chuyển đi nơi khác, và họ sợ điều ấy hơn bất cứ thứ gì. Hẹn hò là một trải nghiệm. Cha đều kiểm tra lý lịch của những người trò chuyện với bọn em. Ông không thích bọn em đi đâu đó một mình.
Ông luôn dạy bọn em phải ở cạnh nhau, bất kể chuyện gì xảy ra. Vì thế, anh có thể hình dung điều đó làm cuộc sống tình dục của bọn em trở nên rất khó khăn.” Nathan cau mày. “Anh chẳng muốn nghe nói về đời sống tình dục của em.” Shea bật cười. “Không nhiều nhặn gì đâu.
Chắc chắn chẳng có tình cảm lãng mạn tuyệt đẹp nào. Thậm chí em nghĩ Grace không nỗ lực mấy. Và em cũng thế. Em muốn… Em chỉ muốn mọi thứ thật bình thường và có cảm giác như những người phụ nữ khác.” “Anh sẽ sẵn lòng thỏa mãn đời sống tình dục của em,” Nathan thì thầm.
“Và em không giống những người phụ nữ khác. Em rất đặc biệt. Ý anh không phải là vì năng lực chết tiệt kia của em đâu.” Lần này nụ cười của cô xuất phát từ sâu trong tâm hồn khi cô nhìn thấy anh bực tức và thiếu thoải mái lúc nói ra những lời ấy. “Có lẽ điều bình thường được đánh giá quá cao,” cô khẽ nói.
“Đúng thế. Chúng ta sẽ không bao giờ ‘bình thường’ cả và anh chấp nhận điều ấy.” Shea nghiêng người hôn vào má anh rồi ngả đầu lên vai anh. “Chúng ta sẽ làm gì, Nathan?” Cô chẳng nói gì thêm, bởi vì để nói ra những nghi ngờ của mình, tất cả ý nghĩ cô từng đấu tranh đều trở nên thực hơn.
Và trong giây lát, cô không hề muốn nghĩ đến tương lai – một tương lai không thể nào xảy ra. “Chúng ta sẽ chiến đấu, làm mọi điều cần thiết để đảm bảo an toàn cho em và Grace.” Shea cảm thấy được an ủi khi nghe anh nói rất kiên quyết và còn hứa bảo vệ cả Grace. Nhưng anh chỉ là một con người bình thường, đã từng bị thương khi chiến đấu.
Và đây không phải là cuộc chiến của anh. Cô đã kéo anh vào chuyện này khi cất tiếng gọi anh. Không, thậm chí còn trước đó nữa, khi lần đầu cô liên lạc với người đàn ông có nhu cầu lớn hơn mình. Nhiều người sẽ bảo rằng anh nợ cô. Và chính anh cũng sẽ nói vậy. Nhưng cô không phải giúp anh để mong được đền đáp.
Cô làm thế vì chẳng thể làm khác đi. Nhưng cô cần anh. Anh là người duy nhất cô tự cho phép mình tin tưởng. ~*~ Shea ắt hẳn đã ngủ gật vì cô chợt tỉnh giấc khi anh huých nhẹ vai vào người cô. “Chúng ta sắp đến thành phố Lincoln rồi. Còn bao xa nữa thì đến phía bắc?” Cô ngồi bật dậy, gạt tóc khỏi mắt rồi quan sát con đường trước mặt.
“Không còn xa đâu. Chỉ vài dặm nữa thôi.” “Ừ, anh không muốn cứ lái xe đến đó, nhất là khi chúng ta không biết mình đang đối phó với điều gì. Em có nhớ đường hầm trong phòng trú ẩn dẫn ra đâu không?” Ngực cô thắt chặt, siết lấy đường thở. Dường như cổ họng bị chặn lại, và cô buộc mình không được phản ứng kỳ lạ.
Hít sâu vào, Shea. Giờ đừng thua nó. Shea hớp vội một hơi, cố giữ bình tĩnh và tập trung để Nathan không biết cô sắp vỡ ra từng mảnh. “Vâng, em nhớ. Ta vẫn có thể đến được chỗ đó, nhưng ai biết chuyện gì đã xảy ra cho ngôi nhà và phòng trú ẩn ấy? Nhà có lắp những tấm pin mặt trời, cung cấp điện cho hệ thống an ninh.
Cha em đã kiên quyết bảo rằng việc cắt điện sẽ không bao giờ khiến bọn em gặp nguy hiểm hay bị mắc kẹt bên trong nhà.” “Nếu Grace ở đó thì chí ít phần nào đấy của ngôi nhà vẫn còn nguyên vẹn,” Nathan khẽ nói. Sau khi chỉ hướng cho anh, Shea nhắm mắt lại và cố kết nối với chị gái như vẫn làm thế kể từ lần cuối cùng họ mất liên lạc.
Grace, làm ơn trả lời em đi. Hãy nói chuyện với em. Bọn em ở đây. Chị đang ở đâu vậy? Chị phải nói cho em biết. Bọn em có thể giúp chị mà. Nhưng kết quả tương tự vài giờ qua. Chỉ có sự thinh lặng hoàn toàn mà thôi. Cô cố nén nước mắt vì Nathan không cần phải vật lộn với một người phụ nữ đang quẫn trí, căng thẳng.
Nathan bỗng chạm vào má cô, chỉ một cái lướt nhẹ ấm áp. Rồi anh lơ đãng vuốt ve xương quai hàm của cô. “Chúng ta sẽ tìm thấy Grace, cưng à. Em không muốn nói chuyện với Grace vì muốn giữ an toàn cho cô ấy. Vậy em có nghĩ rằng cô ấy cũng đang làm điều tương tự thế cho em không?” Shea liếc nhìn anh và mỉm cười yếu ớt.
“Chắc là thế. Nhưng điều đó không có nghĩa là em không thấy bực mình khi chị ấy chẳng chịu nói chuyện với em.” Nathan lắc đầu. “Em làm nhiều việc để bảo vệ người khác nhưng lại không cho mọi người làm thế. Em nên dần quen với việc ấy đi. Những ngày tháng hy sinh mọi thứ của em đã kết thúc rồi.” Cô bỗng đưa mắt trở lại con đường.
“Ở đó, ngay phía trước. Anh hãy rẽ qua phải để đến bờ biển.” Họ rẽ vào một con đường đất hẹp, trông giống như lối mòn dành cho loại xe vượt mọi địa hình. “Hãy dừng xe để chúng ta không bị phát hiện. Chúng ta sẽ phải đi bộ đoạn đường còn lại.” Nathan khéo léo điều khiển xe rời khỏi đường, rồi quay vòng xe và lùi sâu vào rừng để họ có lối thoát thân nhanh chóng khi cần thiết.
Anh tắt động cơ rồi đặt tay lên chân Shea khi cô tính mở cửa. “Khoan đã, chúng ta cần phải chuẩn bị vài thứ trước đã.” Anh bỏ đạn vào khẩu Glock rồi đưa nó cho Shea. Sau đó anh với tay ra băng ghế sau lấy một khẩu súng ngắn và súng trường tấn công. Anh lục ba lô giây lát rồi lấy ra thêm vài băng đạn nữa.
Anh đưa hai băng đạn cho cô và cô liền bỏ chúng vào túi quần. Rồi anh quay sang nhìn cô. “Việc này sẽ được tiến hành nhanh chóng. Chúng ta sẽ vào nhà, xem có gì ở đó không rồi trở ra ngay. Lúc nào em cũng phải ở đằng sau anh trừ phi anh bảo em làm gì khác. Nếu anh nói bắn thì em cứ nổ súng.
Nếu anh nói em chạy thì hãy thực hiện bất kể anh đang làm gì. Hiểu rồi chứ?” Shea gật đầu, kìm nén sự căng thẳng của mình. “Nếu vì lý do gì đó chúng ta bị tách ra, em phải quay lại xe Jeep và rời khỏi đây ngay.” Anh rút điện thoại di động ra khỏi túi quần rồi đưa nó cho cô.
“Số điện thoại của các anh trai anh đều có trong này. Chúng được đề tên: Sam, Donovan và Joe. Em sẽ có thể liên lạc với ít nhất một trong số họ. Nếu sự việc trở nên tồi tệ, đừng chờ anh. Em hãy chạy trốn rồi gọi điện cho các anh trai anh và nói với họ những gì đang diễn ra.” “Em hiểu rồi.” Nathan gật đầu rồi mở cửa xe.
Lời Thì Thầm Trong Đêm Lời Thì Thầm Trong Đêm - Maya Banks Lời Thì Thầm Trong Đêm