Love is always within. When you try to dramatize your love, you lose the depth of the love.

Charan Singh

 
 
 
 
 
Tác giả: Maya Banks
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: Whispers In The Dark
Biên tập: Nguyen Thanh Binh
Upload bìa: Nguyen Thanh Binh
Số chương: 51
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2250 / 15
Cập nhật: 2016-04-20 11:24:04 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 18
au đớn lan khắp người khiến Nathan thở hổn hển khi tỉnh giấc. Trong giây lát anh nghĩ mình đang nằm mơ, hồi tưởng cảnh cầm tù kia. Nhưng anh lại cảm thấy một vật thể lạ đang quất vào da thịt mình lần nữa. Anh túm lấy cánh tay, xua đi cảm giác ấy và chạm vào người Shea trong khi đang làm thế.
Cô nằm bên cạnh anh, cuộn tròn người lại khiến tấm chăn lộn xộn ở phía dưới chân. Shea co rúm người và thốt ra âm thanh đau đớn khe khẽ. Rồi anh chợt nhận ra cô mới là người đang nằm mơ, hồi tưởng lại cảnh giam cầm của mình. Anh vẫn còn liên kết mật thiết với cô nên có thể cảm nhận mọi cảm giác của cô.
Ruột gan anh siết chặt vì thịnh nộ và cổ họng thắt lại trước những gì cô đã phải chịu đựng. Hai tay anh run rẩy khi xoay người và kéo cô vào lòng mình. “Shea. Cưng ơi, thức dậy nào.” Khi không có hồi đáp, anh liền dùng tâm trí để gọi cô. Shea, anh đây rồi. Giờ không ai có thể làm hại em nữa đâu.
Thức dậy và nhìn anh này. Hãy cảm nhận anh. Anh vẫn đang ở đây. Anh tìm được em rồi. Ngay lập tức, Shea tỉnh giấc trong tình trạng chưa ý thức lại. Cô mở choàng mắt, hơi thở khò khè thoát ra khỏi môi. “Grace,” cô rên rỉ. Nathan cau mày. “Grace?” Shea lồm cồm ngồi bật dậy trên giường.
Cả người cô đều run rẩy. Cô đưa tay gạt tóc rồi úp mặt vào hai lòng bàn tay và lắc lư qua lại. Nỗi đau tỏa ra từ người cô giống như đèn hiệu và vai cô bắt đầu co rúm lại. Nathan hoảng sợ nhận ra cô đang khóc. Tâm trí cô hỗn loạn. Anh cau mày trước hình ảnh của những tên bắt giữ cô rồi nhìn thấy một người phụ nữ tóc đen xinh đẹp.
Làn da rám nắng khỏe khoắn và cao hơn Shea. Ngay khi vừa bắt được hình ảnh ấy, tâm trí anh lại hoàn toàn trống rỗng. Shea đã ngắt liên kết và chặn anh lại. Anh choáng váng vì cảm giác trống rỗng đột ngột ấy. Nỗi đau dậy sóng kéo theo cơn tức giận hình thành trước khi anh có thể gọi nó trở lại.
Cảm giác cứ như một sự phản bội. Như thể cô không hề tin tưởng anh vậy. Những suy nghĩ đó thật phi lý. Nhưng anh không thể nào ngừng nghĩ như thế, dù anh cho rằng cô có đủ lý do chính đáng để thận trọng. Nathan không chắc mình phải làm gì. Shea chặn anh nên có lẽ không muốn anh thắc mắc.
Vì thế, anh cứ ngồi đó, cảm giác mình như một kẻ ngốc nhìn cô khóc. Rồi quyết định được đưa ra cho anh. Shea xoay người, ngả vào lòng anh và ôm chặt đến nỗi anh không thể thở được trong giây lát. “Em xin lỗi,” cô nghẹn lời. “Em không hề muốn làm anh đau.” Nathan nới lỏng tay, vuốt ve lưng cô và cố an ủi.
“Chuyện quái gì đang diễn ra thế?” anh khẽ hỏi. “Em chỉ không muốn anh nhìn thấy. Nó lấn át khiến em không thể thoát ra, vì thế em đành chặn anh lại.” Nathan vòng tay thật chặt quanh người cô. “Thật nhảm nhí.” Anh hít một hơi nữa rồi cố nói tế nhị, lịch thiệp hơn. “Chúng ta là một cặp phải không, Shea?” Cô nhỏm dậy nhìn anh, đôi mắt ướt mang vẻ buồn bã và xấu hổ.
“Ý anh là gì?” Anh chạm vào má cô, con tim trở nên mềm yếu khi nhìn thấy những giọt nước mắt kia. “Cả hai chúng ta đều cố trốn tránh người khác nhưng lại có mối quan hệ mật thiết hơn bất cứ ai trên hành tinh này. Giống như việc anh không thể che giấu những vết sẹo của mình, em cũng không thể giữ kín chuyện này với anh.
Tại sao em lại đòi nhìn thấy sự xấu hổ của anh nhưng lại che giấu tủi thẹn của mình chứ?” Shea thở dài rồi cong môi nhoẻn miệng cười rầu rĩ. “Em biết chuyện này làm anh khó chịu và em không muốn mình trở thành nguyên nhân gây ra điều đó.” Anh chồm về phía trước và hôn mũi cô.
“Sao em không để anh quyết định xem mình thấy khó chịu về điều gì? Anh thật sự rất tức giận. Ý tưởng em lọt vào tay bọn khốn kia làm anh phát điên lên. Nhưng điều đó không có nghĩa là em sẽ giấu kín nó để bảo vệ tinh thần nhỏ bé mỏng manh của anh. Anh muốn biết hết thảy mọi thứ có liên quan đến em.
Rõ rồi chứ?” Cô mỉm cười. “Rất rõ ạ.” “Tốt. Giờ thì đến đây nào.” Nathan kéo cô áp sát vào người rồi hôn cô một cách đói khát. Họ chỉ mới làm tình cách đây vài giờ nhưng anh vẫn còn thấy nhức nhối. Nhu cầu của anh dành cho cô không hề tuân theo logic. Anh chẳng thể nào giải thích hay cưỡng lại nó được.
Anh không thể ngăn mình vuốt ve vai cô, xuống lưng, vòng quanh eo, qua hông rồi đến đùi. Chỉ là anh không thể thấy mình thỏa mãn. Cô là thứ mềm mại và tuyệt đẹp nhất anh từng chạm vào. Sự vuốt ve của anh mang vẻ tôn kính. Anh cảm thấy mình không xứng đáng chạm vào cô nhưng lại muốn điều đó hơn bất cứ thứ gì.
Sheat thốt ra tiếng thở dài êm tai khi tay anh trở lại ngực cô. Cô đu đưa phía trên anh, nhắm mắt lại trong khi một nụ cười mơ màng rực sáng trên môi. “Như thế này?” Nathan thì thầm. “Ôi vâng. Em thích anh chạm vào em.” “Và anh cũng thế. Anh tự hỏi em có nhận ra anh đã mơ về điều này bao nhiêu lần không.
Nhìn thấy em ở trước mặt anh, ôm lấy em, nhấm nháp em và vào thật sâu bên trong em đến mức khiến em nhận ra chúng ta sẽ không rời xa nhau lần nữa.” Cơn rùng mình ớn lạnh liền lướt qua ngực và vai cô. Cô siết chặt lấy cánh tay anh và thở dốc. Mạch ở cổ cô đập nhanh, và khi kéo cô lại gần hơn, anh có thể cảm nhận nhịp tim dữ dội của cô áp sát vào lồng ngực mình.
“Bên trong em,” anh thì thầm. “Thật sâu, thật mạnh, hết lần này đến lần khác.” Hơi thở của cô trở nên nông hơn và hai mắt sáng lấp lánh. Cô liếm đôi môi sưng phồng vì những nụ hôn của anh. Rồi cô mỉm cười, cẩn thận đẩy người ra và cúi xuống hôn lên một vết sẹo trên ngực anh.
Cô quét lưỡi qua phần da thịt nhăn nheo ấy, khiến anh rên lên vì phản kháng và khoái lạc tuyệt đối. Cô không phải là người bị động, chỉ thích được chạm vào. Anh có thể ngồi ở đây hàng tiếng đồng hồ để cô đặt tay lên người anh, vuốt ve, âu yếm và chạm vào anh. Chỉ chạm vào anh mà thôi.
Shea đặt cả hai tay trên vai anh, sau đó vuốt ve xuống dưới, không bỏ sót bất cứ phần da thịt nào trên người anh. Tâm trí anh hoàn toàn trống rỗng. Rồi nó lấp đầy hình ảnh của cô: gương mặt, nụ cười, mùi hương và giọng nói như thiên thần. Tất cả lao qua người anh như thể cô đã được tiêm vào mạch máu anh vậy.
Thật cuồng nhiệt. Anh say. Say vì cô. Anh chẳng hề có vỏ bọc phòng thủ trước cô. Và anh cũng không muốn thế. Vì anh hoàn toàn thuộc về cô rồi. Tất cả những gì anh biết là bản thân phải có được cô, đóng dấu, sở hữu và biến cô thành của mình. Nathan trượt vào cơ thể chào đón của cô, cảm thấy tiếng thở hổn hển thích thú và đón nhận của cô.
Anh nhìn vào mắt cô, tự nguyện để cô biết điều anh nhìn thấy: Cô thuộc về anh và không ai có thể đưa cô rời khỏi anh nữa. Lần này sẽ là dành cho cô. Anh muốn trao lại sự khoái lạc mà cô đã phóng khoáng ban tặng cho mình. Chạm vào em đi, Nathan. Hãy để em cảm nhận anh. Em thích anh chạm vào em.
Lời lẽ gợi tình ấy lướt qua tâm trí anh. Ôi vâng, anh sẽ trao cho cô điều cô muốn. Nathan bắt đầu dịu dàng thăm dò mọi ngóc ngách trong cơ thể cô. Không có nơi nào thoát khỏi sự đụng chạm của anh. Anh vuốt ve, âu yếm, hôn rồi liếm qua liếm lại trên da cô. Anh hơi rút khỏi người cô khi xuống thấp hơn, rồi lại quay trở lại, thúc vào cô lần nữa để tiếp tục trở thành một phần của cô trong lúc yêu.
Anh đầy sẹo và xấu xí. Cô hoàn hảo và xinh đẹp. Nhưng cô lại nhìn anh với vẻ kinh ngạc, nghĩ anh là người hùng và muốn anh yêu mình. Và anh sẽ làm thế. Chúa ơi, anh sẽ làm thế. Anh uốn cong người trên cơ thể cô, che chở bảo vệ trong khi đang ra vào cơ thể cô. Anh cố kìm hãm sức lực, sợ làm cô đau, nhưng cô lại không hề thấy thế.
Shea thúc giục, thì thầm trong tâm trí anh, bảo anh hãy chiếm lấy cô, sở hữu cô cho đến khi anh vô thức duy trì nhịp điệu vào ra khiến khoái cảm xâm chiếm cả hai. Nathan cảm thấy cơn cực khoái của cô ngay lúc nó lướt qua. Cả người cô ghì chặt lấy anh trong khi anh thúc vào sâu hơn.
Chỉ khi cô thư giãn, tan chảy trong vòng tay anh, thở hổn hển thật mạnh, anh mới cho phép mình mất kiểm soát lần nữa. Shea níu lấy anh, thì thầm bên tai, vuốt ve lưng anh và ghì chặt anh khi anh trút bỏ bản thân sâu bên trong cơ thể cô. Rồi cô ôm anh, không chịu cho anh di chuyển, trong khi anh lại sợ mình quá nặng đối với cô.
Nhưng cô cứ quấn chặt lấy anh để anh dán sát vào người mình và ép xuống nệm. Cô thở dài hài lòng rồi áp má vào lồng ngực anh. Cuối cùng, Nathan nghiêng người qua, rời khỏi vòng tay ấm áp của cô. Anh kéo cô theo chỉ vì không thể chịu nổi ý nghĩ tách khỏi cô. Rồi anh hôn lên đỉnh đầu cô và ôm cô thật chặt.
~*~ Shea nằm trong lòng Nathan và để sự tĩnh lặng bao phủ mình. Cô cảm thấy an toàn và được che chở. Thậm chí ý nghĩ “toàn bộ tình huống này thật kỳ quái” chẳng hề thoáng qua tâm trí cô. Thực tế, cô đã làm tình với người đàn ông chỉ mới gặp vài giờ trước. Tuy nhiên, cô đã biết anh từ khá lâu rồi.
Họ sống trong tâm trí đối phương, cùng nhau trải qua nhiều thứ hơn bất cứ cặp đôi nào khác. Cô quay qua áp mặt vào hõm cổ của anh rồi hôn lên mạch đập ở đó. Nathan đáp lại bằng cách ôm chặt và vuốt ve hông cô. Shea thở dài. Cô yêu hành động vuốt ve của anh, cách anh đụng chạm cũng như cách anh nhìn cô.
“Shea, anh xin lỗi vì đã không dùng đồ bảo vệ. Anh thật ngu ngốc và thiếu trách nhiệm.” Giọng anh lộ rõ vẻ bực tức và ân hận. Cô mỉm cười. “Em không quan tâm.” “Nhưng lẽ ra anh phải bảo vệ em tốt hơn. Đây có phải là thời điểm dễ thụ thai của em không? Anh thề mình không nhiễm bệnh gì cả và cũng chưa quan hệ suốt một khoảng thời gian dài.” Shea siết chặt Nathan rồi hôn xương đòn của anh.
“Em biết. Không sao đâu, Nathan. Em có dùng thuốc tránh thai mà.” “Anh sẽ mua bao cao su,” Nathan khàn giọng nói. Cô lại mỉm cười. Thậm chí anh chẳng hề nói họ sẽ không quan hệ nữa. Không ăn năn hối hận về những gì họ đã chia sẻ. Rõ ràng Nathan nhất quyết làm tình với cô mỗi khi có cơ hội.
Và cô chẳng hề bận tâm đến giả định đó. “Nếu anh muốn làm thế thì tốt thôi. Còn không cũng chẳng sao. Thực ra em thích anh không dùng hơn. Với những người khác, em sẽ khăng khăng bắt họ làm thế. Nhưng anh lại khác. Nathan, em hy vọng anh hiểu rằng em chưa bao giờ cảm thấy mối liên kết này… với ai cả.” Nathan thinh lặng một hồi lâu.
Cô có thể cảm thấy nhịp tim đập thình thịch của anh khi tâm trí anh xuyên qua mớ suy nghĩ hỗn loạn. “Thế vì sao em lại bỏ rơi anh khi các anh trai anh đến vùng Afghanistan giải cứu anh?” Câu hỏi cất lên khe khẽ siết chặt tim cô. Anh ắt hẳn đã sợ cảm giác bị bỏ rơi biết bao nhiêu.
Ra đi thinh lặng đã giết chết cô nhưng cô chẳng còn lựa chọn nào khác. Shea vòng tay quanh người anh chặt hơn, muốn làm dịu đau đớn và nỗi tức giận trong giọng anh. “Em phải làm thế. Em không còn đủ sức nữa. Duy trì kết nối kia quá lâu đã làm em trở nên vô dụng.” “Anh chính là nguyên nhân khiến bọn chúng bắt được em đúng không? Có phải em yếu đến nỗi không thể trốn thoát vì tất cả những gì đã làm cho anh?” Shea nghe thấy tiếng gầm gừ trong giọng anh.
Anh tức giận việc mình có thể có lỗi. Cô liền lắc đầu. “Không, Nathan. Sau này chúng mới bắt được em. Em thường xuyên chuyển chỗ, thay đổi màu tóc từ vàng hoe sang đỏ, nâu sậm, nâu tối, nâu sáng rồi trở lại vàng. Thậm chí em còn đeo cả kính sát tròng màu nữa. Em thường cố đổi xe, nhưng việc đó khiến tiền cạn kiệt dần trong khi em lại sợ làm việc ở một nơi quá lâu, điều ấy có nghĩa là em phải tiếp tục dùng xe cũ.
Đó là cách bọn chúng tìm ra em. Chúng theo dấu em đến California, ép em xuống đường rồi đánh gục em. Khi tỉnh lại, em thấy mình đang ở phòng khách sạn đã thuê.” Nathan cứng đờ người rồi hôn lên đỉnh đầu cô trong khi anh tiếp tục vuốt ve người cô. “Bao lâu sau thì em bỏ trốn?” “Em không biết,” cô thành thật nói.
“Hôm nay là ngày bao nhiêu nhỉ?” “Ngày mùng một tháng Sáu.” Cô không thể nào che giấu âm thanh hoảng sợ của mình. “Gì vậy?” anh hỏi. “Em đã ở đó với bọn chúng hơn một tuần,” cô thì thầm. Anh cất tiếng nguyền rủa rồi vùi mặt vào tóc cô. “Lẽ ra em nên lập tức liên lạc với anh.” “Em đã cố làm thế.
Nhưng bọn chúng tiêm thuốc khiến em mê man. Bọn chúng chỉ cho phép em tỉnh táo một khoảng thời gian ngắn để có thể tra hỏi em thôi.” “Anh rất muốn giết những tên khốn đó.” “Em cũng thế,” Shea thì thầm. “Grace đang gặp nguy hiểm. Bọn chúng sẽ tăng cường nỗ lực tìm kiếm bọn em vì giờ em đã trốn thoát.” “Anh không muốn em lo lắng, cưng à.
Chúng ta sẽ cùng giải quyết vấn đề này, được chứ? Ngay bay giờ, anh muốn em biết là em được an toàn và anh sẽ bảo vệ em.” Shea gật đầu lần nữa. Nathan lùi người ra rồi hôn vào trán cô. “Trời sắp tối rồi. Anh sẽ phải ra ngoài mua đồ ăn. Anh không thể để em ở lại một mình đâu, vì thế em sẽ cùng đi với anh.
Anh muốn đợi cho đến khi trời tối để rủi ro em bị nhận diện ít hơn.” “Rồi sau đó chúng ta sẽ làm gì?” cô lo lắng hỏi. Nathan đặt cô nằm xuống gối, sau đó thò chân xuống giường, với lấy chiếc quần lót và áo phông đã cởi bỏ vài giờ trước. “Chúng ta cần phải bàn về những lựa chọn của mình.” Cách nói của anh làm cô cảm thấy căng thẳng.
Cứ như anh biết cô có thể không đồng ý với kế hoạch của mình vậy. “Được rồi, những lựa chọn của chúng ta là gì?” Nathan do dự giây lát rồi quay đầu về phía cô. “Chúng ta cần đi ăn gì đó rồi sẽ nói chuyện với nhau.” Shea ngồi bật dậy và gạt tóc ra khỏi mặt. Cô không có thứ gì để mặc, cũng chẳng thể nào mặc lại bộ quần áo bẩn thỉu, bốc mùi, rách rưới đã sử dụng khi chạy khắp California và Oregon.
Khi cô bày tỏ tình thế khó khăn của mình cho Nathan, anh liền cau mày như thể chưa hề cân nhắc đến vấn đề ấy. Anh lục lọi trong túi giây lát, sau đó lôi ra chiếc quần thể thao nhìn dài hơn nhiều quần của cô ít nhất ba mươi phân và cái áo phông trắng chui đầu trông có vẻ phủ qua đầu gối cô.
Với bộ quần áo thế này, cô sẽ chẳng thể giành chiến thắng ở bất cứ cuộc thi hoa hậu nào, nhưng cô sẽ phải mặc tạm cho đến khi có thể tìm được bộ nào thay thế. Trong khi cô mặc đồ, Nathan cất đồ vào túi của mình rồi dời cái ghế khỏi cửa. Anh kiểm tra sơ qua phòng để chắc rằng họ không bỏ lại bất cứ thứ gì rồi mới đứng cạnh giường chờ cô thay xong quần áo.
“Chúng ta sẽ còn trở lại chứ?” Shea hỏi, muốn biết tại sao anh lại không để thứ gì trong phòng. Anh gật đầu. “Chúng ta sẽ trở lại để em có thể ăn chút gì đó rồi mới tiến hành lập kế hoạch. Nhưng nếu có ai ở đây đến đây trong khi chúng ta vắng mặt, anh không muốn có bất cứ thứ gì liên quan đến em cũng như không muốn bọn người kia biết anh đang ở cùng em.
Chúng ta sẽ có được lợi thế nếu như chúng vẫn nghĩ em chỉ có một mình và vô dụng.” Cô cau mày. “Em không vô dụng.” Nathan cười toe toét. “Không, cưng à, em không hề vô dụng. Ý anh không phải vậy đâu.” Anh cau mày khi nhìn cô mang đôi tất mà mình đã đưa. “Anh sẽ mua quần áo và giày dép cho em ngay khi có thể.” Shea gật đầu đồng ý, đứng lên và cau mày khi trọng lượng cơ thể đè lên hai bàn chân.
“Chờ ở đây,” anh ra lệnh. Anh cầm túi, bước ra khỏi cửa rồi đóng nó lại. Một lát sau, anh trở về tay không và ra hiệu cho cô. Anh xoay người rồi làm cử chỉ bảo cô trèo lên người mình. Ôi, anh đã nhận thấy cô đau thế nào khi chạm chân xuống đất. Cô liền nhảy lên lưng anh.
Anh giữ lấy phần khuỷu chân của cô rồi nhấc cô lên. Anh đá cửa và bế cô ra xe. Khi đến nơi, Nathan xoay người để cô có thể trèo vào mà không cần chạm chân xuống đất. Rồi anh vội vã đi vòng qua ghế lái. “Em muốn ăn gì?” anh hỏi khi lái xe rời khỏi bãi đỗ. Cô nhún vai.
“Em không quan tâm. Món gì nhanh và tiện lợi là được. Em đói đến nỗi có thể ăn bất cứ thứ gì.” Khi đến vùng ven thành phố, Nathan phát hiện một cửa hàng có quầy ăn phục vụ khách ngồi trong xe hơi. Vì không phải là người kén cá chọn canh, Shea để anh tùy ý gọi món. Nó có mùi vị gì chẳng quan trọng.
Cô chỉ muốn có gì đấy trong dạ dày mình thôi. Cô biết ơn lúc anh mua vài chai nước. Trước khi rời khỏi bãi đỗ, cô đã nốc hết một chai và để dành bánh mì sandwich cho đến khi họ trở về khách sạn. “Có tới hai miếng bánh,” anh nói. “Giờ nếu muốn, em có thể ăn trước một miếng mà.” Vì anh đã nói vậy, Shea liền xử miếng bánh sandwich chẳng khác nào một con dã thú hung bạo đang ăn thịt con mồi.
Lần này, cô xuống xe trước khi Nathan có thể đi vòng qua. Đúng là chân cô đau đến phát điên, nhưng anh không thể nào bế cô ở khắp mọi nơi vì thế cô cần phải mạnh mẽ đương đầu với nó. Sẽ tốt cho cả hai nếu cô mau hết đau và tự đi lại được. Nathan cau mày nhưng không phản đối.
Tuy nhiên, khi cô bắt đầu đi về phía cửa phòng, anh liền nhấc bổng cô lên, xoay người rồi để cô đứng sau mình. “Hãy ở đây cho đến khi anh kiểm tra xong.” “Vâng, đó là ý hay. Em xin lỗi.” Một lần nữa, Nathan đặt khẩu Glock của mình vào tay cô. Nhưng trước khi đẩy cô trở lại xe, cô đã khuất khỏi tầm nhìn.
Cô kiên nhẫn chờ đợi trong khi anh đi vào phòng. Một lúc sau, anh trở ra lấy súng rồi dẫn cô vào trong. Shea ngồi trên giường, mở gói bánh sandwich thứ hai ra. Anh ngồi gần chỗ tấm ván đầu giường và bắt đầu ăn phần của mình. Khi ăn được nửa cái sandwich, dạ dày cô nhộn nhạo vì cảm giác đầy ứ.
Cô miễn cưỡng gói phần còn dư lại, mặc dù vẫn còn cảm thấy đói cả khi bị đầy hơi khó chịu thế này. Shea, em có ở đó không? Cô đánh rơi cái bánh sandwich và lập tức chú ý. Grace! Chị đang ở đâu vậy? Chị có ổn không? Chị vừa mới tiến hành tìm kiếm vài thứ. Giọng nói run rẩy của Grace làm Shea mất bình tĩnh.
Nỗi sợ hãi vụt qua sống lưng rồi thầm thì bên tai cô. Shea nhắm chặt mắt và cô tập trung giữ những suy nghĩ nhận được từ chị gái. Cô chắc chắn sẽ cảnh báo Grace, nhưng lại thực sự không muốn chị ấy hồi tưởng nỗi kinh hoàng mình đã trải qua. Lúc mở mắt ra, cô thở bằng mũi rồi chỉ tập trung vào mối liên kết giữa hai chị em.
Nathan đặt miếng sandwich của mình xuống khi nhìn thấy giấu hiệu thay đổi đầu tiên trong cách xử sự của Shea. Anh chồm về phía trước, lộ vẻ mặt dữ tợn. “Sao thế, Shea? Chuyện gì đang xảy ra vậy?” Shea giơ tay lên báo hiệu bảo anh im lặng trong khi kết nối hoàn toàn với Grace.
Lần đầu tiên, cô chủ động tập trung quan sát cảnh vật xung quanh Grace, tìm kiếm bất cứ thứ gì đó có thể cho cô biết nơi ở của chị gái mình. Nói cho em biết chị đang ở đâu đi, Grace. Mọi chuyện đã thay đổi. Em sẽ đến gặp chị. Chỉ cần nói cho em biết nơi ở của chị thôi.
Grace quá phân tâm vì thứ khác. Thậm chí chị ấy cư xử giống như không hề nghe thấy lời của Shea. Khốn kiếp, có kẻ nào đó đang ở đây. Ai thế? Grace, chết tiệt, nói chuyện với em đi. Chị đang gặp nguy hiểm sao? Chị phải cẩn thận. Bọn chúng đã tìm ra em nên sẽ tìm thấy chị.
Chị không thể lộ diện bên ngoài. Giờ em có thể giúp chị rồi. Chỉ cần cho em biết chị đang ở đâu thôi. Chẳng hề có lời hồi đáp nào từ chị gái cô. Như thể chị ấy không nghe thấy lời cảnh báo điên cuồng kia. Nhưng cô có thể cảm thấy nỗi sợ hãi khủng khiếp tỏa ra từ Grace.
Nó dội vào người cô, đẩy tất cả không khí ra khỏi phổi. Họ không phải là cha mẹ chúng ta, Shea. Chị phải rời khỏi đây. Chị sẽ liên lạc với em sau. Rồi Grace biến mất. Mối liên kết trở nên tăm tối và thinh lặng đến ngột ngạt. Grace! Chị ở đâu? Chết tiệt, Grace, nói chuyện với em đi! Chị bảo “họ không phải là cha mẹ chúng ta” là có ý gì? Kẻ đó là ai? Chị đang gặp nguy hiểm phải không? Shea vùi mặt vào hai lòng bàn tay, đung đưa người qua lại trong khi không gì ngoài sự thinh lặng khủng khiếp choán hết tâm trí cô.
Lời Thì Thầm Trong Đêm Lời Thì Thầm Trong Đêm - Maya Banks Lời Thì Thầm Trong Đêm