I would never read a book if it were possible for me to talk half an hour with the man who wrote it.

Woodrow Wilson

 
 
 
 
 
Tác giả: Maya Banks
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: Whispers In The Dark
Biên tập: Nguyen Thanh Binh
Upload bìa: Nguyen Thanh Binh
Số chương: 51
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2250 / 15
Cập nhật: 2016-04-20 11:24:04 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 9
áu tháng sau
Khu nhà Kelly, hạt Stewart, Tennessee. …
Nathan đóng cây đinh vào miếng gỗ 2x4 rồi ngả người lau mồ hôi trên trán. Anh tức điên lên vì hai bàn tay cứ run rẩy. Anh vẫn còn yếu và chưa hồi phục lại hoàn toàn. Nhưng anh nghĩ mình không thể nào khỏe lại như lúc trước.
Anh đã lấy lại cân nặng nhưng người vẫn còn gầy gò và nhẹ hơn trọng lượng bình thường đến chín cân. Nhà anh đã được tạo khung và có thể xây dựng, nhưng anh lại tránh mặt thầu khoán. Anh không thể tự giải thích hướng xây dựng căn nhà, nhưng việc đóng từng chiếc đinh, tạo nơi trú ẩn như mình hằng mong đợi lại trở thành điều vô cùng quan trọng.
Việc đó giúp anh tỉnh táo trong những ngày qua. Chỉ cần một ý nghĩ về những không gian nhỏ bé, bí bách cũng làm anh toát mồ hôi lạnh. Mấy tuần lễ nằm trong bệnh viện cũng khủng khiếp như lúc bị giam cầm. Mỗi ngày Nathan đều cảm thấy bất lực, vật lộn tranh đấu xem có phải mình đã tưởng tượng ra Shea hay không.
Còn nếu Shea thực sự tồn tại thì anh lại lo cho cô. Sau khi cô có mặt như một cái bóng trong tâm trí anh quá lâu, đầu óc anh lại trở về yên tĩnh đến đáng sợ. Không còn sự hiện diện ủi an nữa. Nhưng những lúc khác, trong khi ngủ, anh có thể thề mình vẫn cảm thấy cô. Ấm áp, dịu dàng, xua tan đau đớn và lo âu của anh.
Tuy nhiên, lúc anh thức dậy thì cô đã không còn ở đó nữa. Nhưng anh chẳng thể nào lờ đi thực tế là cơn đau đáng lẽ khiến mình mất hết sức lực lại không hề tồn tại. Các bác sĩ cùng y tá đều kinh ngạc trước khả năng chịu đựng và chống chọi đau đớn của anh. Anh có thể nói gì với họ đây? Rằng anh đã tưởng tượng ra một vị cứu tinh với năng lực biến đau đớn của anh thành của cô ấy sao? Có lẽ họ sẽ mặc cho anh chiếc áo bó rồi tống đến nhà thương điên mất thôi.
Và chắc hẳn anh vẫn còn bị nhốt lại để đánh giá tình trạng tâm thần. Bởi thế, anh chẳng hé một lời nào. Suốt buổi thẩm vấn, anh vẫn giữ kín việc đó. Anh chỉ nói về chuyện bị bắt, tra tấn và cố trốn thoát khi bọn chúng dự định giết mình. Swanny cũng nín thinh vì cậu ấy không hề đề cập đến việc Shea và chị gái của cô đã giúp đỡ họ.
Có thể chính Swanny cũng không nhớ những gì đã xảy ra. Hoặc có lẽ giống như anh, cậu ấy cũng nghĩ mình bị điên. Khi đủ khỏe và minh mẫn để đối mặt với các anh trai, anh khó có thể trả lời những câu hỏi của họ. Bọn họ cứ lảng vảng trong phòng bệnh của anh. Cha mẹ anh cũng có mặt.
Cả đại gia đình Kelly đều tề tụ và thay phiên nhau túc trực cho đến khi anh được xuất viện. Một đêm nọ, khi cha mẹ đi ăn cùng với Rachel, Sophie và Sarah, mấy ông anh ở lại phòng bệnh rồi hỏi về người đã gửi email cho Donovan. Họ hỏi Shea là ai và tại sao Nathan lại hét gọi tên cô như thế.
Nathan làm trái bản năng, nói dối gia đình mình. Anh ghét sự dối trá. Nhưng anh không muốn tìm hiểu sâu về trải nghiệm với Shea. Cô phải có thực. Nếu không thì làm sao anh Donovan nhận được những email đó chứ? Thậm chí Van cũng đã cho anh xem chúng. Nathan nói với các anh trai rằng có một lính gác đã động lòng trắc ẩn, hứa sẽ thay mặt anh liên lạc với họ.
Anh nhìn thấy vẻ hoài nghi trong mắt các anh mình. Câu hỏi thiêu đốt trên lưỡi nhưng họ không hề thúc ép. Và điều đó gần như giết chết họ. Về câu chuyện với Shea, khi họ đề cập đến tên cô. Nathan đã từ chối trả lời. Anh chưa sẵn sàng giải thích và cũng chẳng thể lý giải tại sao bản thân lại kêu lên thất thanh và không muốn cô rời bỏ mình.
Vì thế anh không nói gì cả, và sự thinh lặng của anh trở thành nguyên nhân khiến các anh trai mình tuyệt vọng. Nathan thở dài khi đóng cái đinh khác. Anh biết họ lo lắng. Anh đã thay đổi, nhưng chết tiệt thật, sao anh có thể làm khác được chứ? Ai có thể trải qua những gì anh đã chịu đựng mà không có biến đổi? Anh không muốn như vậy.
Anh thích trở lại cuộc sống cũ, có được sự tin tưởng, niềm trông cậy tuyệt đối vào năng lực của mình như trước. Anh sẽ đánh đổi bất cứ thứ gì để không còn toát mồ hôi lạnh mỗi khi ngủ. Vì anh chẳng thể nào chịu được việc nhắm mắt rồi thấy mình bị tra tấn tàn bạo trong cái hang đó lúc tỉnh dậy.
Anh ghét những cuộc công kích kinh hoàng và mất kiểm soát ấy. Nỗi sợ hãi đột ngột chẳng thể lý giải cứ xuất hiện vào những thời điểm không thích hợp nhất. Anh không còn bị giam cầm, nhưng vẫn phải chiến đấu với nỗi kinh hoàng mỗi ngày. Mặc dù mới chỉ được giải cứu sáu tháng trước, nhưng lắm lúc anh tự hỏi rằng chẳng lẽ mình sẽ mãi chiến đấu với chúng sao.
Dường như nỗi sợ hãi trở thành một phần quan trọng như hơi thở của anh mất rồi. Cho dù đã sợ sẽ không bao giờ được gặp lại gia đình, nhưng giờ đây, khi trở về nhà, anh lại thích dành hầu hết thời gian ở một mình hơn. Mọi người thương anh và anh cũng yêu họ, nhưng lo lắng cùng quan tâm của họ làm anh cảm thấy nặng nề.
Anh không thể giả vờ bình thường, giống như người đã tạm biệt họ để lên đường làm nhiệm vụ mấy tháng trước. Anh đã thay đổi và vẫn đang đối mặt với những ảnh hưởng của nó. Làm thế nào anh có thể mong họ chấp nhận thay đổi ấy trong khi bản thân chẳng thể làm khác được.
Anh không chủ ý đẩy họ đi. Nhưng anh nhận ra bản thân ngày càng có xu hướng tìm kiếm sự cô độc và dành ít thời gian cho gia đình sôi nổi của mình. Anh nhớ họ nhưng lại lảng tránh họ. Nathan với tay lấy một cái đinh khác rồi dùng mu bàn tay lau mồ hôi trên trán. Anh bất động giây lát khi trông thấy những vết sẹo đang lành lại.
Anh nhìn và cảm giác mình như một con búp bê được may chắp vá. Khi anh giơ búa định đóng một cái đinh khác thì âm thanh phía sau ngăn anh lại. Anh xoay người, mong đợi nhìn thấy một ông anh nào đó của mình. Mỗi ngày họ đều ghé thăm, bất kể anh có muốn hay không. Nhưng chẳng có ai trong số họ đứng cách đó vài mét cả.
Nathan thả búa xuống. “Swanny! Cậu đang làm cái quái gì ở đây thế?” Nathan bước đến rồi ôm chầm lấy đồng đội cũ của mình. Anh đẩy người ra, quan sát vẻ ngoài của Swanny. Giống như Nathan, cậu ấy có đầy sẹo trên người và vẫn chưa lấy lại được cân nặng sau khi bị bắt.
Vết thương trên mặt sâu, kéo dài hết gương mặt bên trái. Vết nhăn hằn cả trên trán lẫn quanh mắt. Thậm chí phần tóc mai cũng điểm bạc. Chốn địa ngục đã làm cậu ấy già đi và không hồi phục lại được. Có thể điều đó sẽ chẳng bao giờ xảy ra. “Nate, tớ phải đích thân đến cảm ơn cậu chứ.” “Ngồi xuống nào.
Uống một lon bia nhé?” Nathan chỉ tay về phía hai tảng đá lớn nhìn ra hồ Kentucky. Trong khi Swanny tiến đến nơi đó, Nathan lôi hai lon bia trong thùng lạnh ra. Rồi anh nghĩ lại, kéo cả thùng lạnh đến chỗ Swanny. “Cậu thế nào rồi?” Nathan hỏi khi ném một lon bia cho Swanny. Swanny yên lặng giây lát.
“Tớ khỏe và vẫn tiếp tục sống đây. Tớ nghĩ mình đã hoàn toàn sẵn sàng lên đường làm nhiệm vụ, nhưng giờ lại có quá nhiều thời gian để suy nghĩ. Thật tệ mà.” “Ừ, tớ hiểu.” “Nơi này được đấy. Tớ đã chẳng dám cam đoan mấy ông anh của cậu có để tớ đi qua cánh cổng kia không nữa.” Nathan cong môi cười nửa miệng.
“Họ đảm bảo an ninh nghiêm ngặt lắm.” Swanny hớp một ngụm bia rồi nhìn đăm đăm mặt hồ lấp lánh phía xa. Sau đó cậu quay lại nhìn Nathan. Ánh mắt cậu u ám, hoảng sợ và mệt mỏi. “Chuyện gì đã xảy ra ở nơi đó thế, Nate?” Nathan quay đi, hai vai cứng lại. “Tớ đã cố đưa ra lời giải thích hợp lý, nhủ rằng việc đó không xảy ra.
Nhưng tớ không hề tưởng tượng chuyện cậu đặt tay lên người mình. Tớ không hiểu tại sao lúc trước còn bị thương mà sau đó lại nhẹ nhõm ngay được. Kết quả chụp X-quang cho thấy không hề có nội thương, nhưng tớ biết mình đã bị xuất huyết và rất đau. Chết tiệt, tớ ho ra máu và không thể thở được.
Giải thích đi, Nate. Nói cho tớ nghe cậu đã làm cái quái gì vậy.” “Tớ chẳng làm gì cả,” Nathan thành thật nói. “Thề trước Chúa, tớ chẳng hề làm gì. Tớ có quá nhiều khoảnh khắc tồi tệ về toàn bộ trải nghiệm kinh khủng ấy. Đôi khi tớ nghĩ mình sẽ lạc trở lại đó và không thể nào quay về.
Suốt khoảng thời gian bị giam cầm, một phần tâm trí của tớ đã rạn nứt và tưởng tượng ra nhiều thứ.” “Ừ,” Swanny lẩm bẩm. Nathan lấy một lon bia khác rồi bật nắp. Anh nốc vài hớp bia, hướng mắt về phía hồ và để màu nước xanh nuốt chửng mình. “Ai đó hay thứ gì đấy đã giúp chúng ta,” Nathan nói.
“Đó là điều tuyệt diệu nhất mà tớ từng gặp. Tớ đã lo mình chết hoặc đang hấp hối bởi vì tớ cảm giác được sự hiện diện của một thiên thần.” Nếu nhắm mắt lại và suy nghĩ thật kỹ, Nathan vẫn có thể cảm thấy những ngón tay của Shea lướt qua mặt anh, tâm hồn ấm áp của cô hoà quyện với anh.
Điều đó không tài nào lý giải được. Anh không muốn xem xét quá kỹ lưỡng, vì mong dó là thật. Anh muốn cô có thật. “Thiên thần sao? Ừ, từ ngữ đó bao hàm cảm xúc, cứ như sự êm dịu ấm áp nhất mà tớ từng trải qua trong đời vậy. Nỗi sợ hãi và hoang mang đều tan biến. Tớ chỉ không thể chấp nhận sự thật đó.
Không hiểu sao, tớ chưa bao giờ thực sự có niềm tin vững vàng vào Chúa trời. Ý tớ là tớ cho rằng năng lực siêu nhiên có tồn tại ở đó, nhưng đấy là gì? Chúa đã giúp chúng ta sao?” Hai tay Nathan run rẩy khiến anh phải đặt lon bia xuống để không làm đổ nó. “Tớ đã tự hỏi hàng ngàn lần nhưng không có câu trả lời nào cả.
Có lẽ tớ sẽ chẳng bao giờ tìm ra.” Ý nghĩ anh sẽ không bao giờ được trò chuyện với cô lần nữa và mất đi cảm giác cô ở bên trong tâm trí mình hủy hoại phần linh hồn đã bị cô chiếm giữ. Quá nhiều thứ anh có thể kể với Swanny. Nhưng anh không thể tiết lộ việc mình suýt đầu hàng trong thời khắc đen tối ấy.
Shea đã cứu sống anh. Không chỉ anh mà còn cả Swanny nữa. Shea. Anh không thể ngừng cất tiếng gọi khe khẽ ấy. Tên cô vang vọng trong đầu anh nhưng chẳng hề có mối liên kết nào. Cô hoàn toàn không ở đây. Shea đang gặp rắc rối sao? Có phải cô đã mạo hiểm sự an toàn của mình để giúp anh không? Anh ước mình biết được điều gì đó.
Nathan liếc nhìn Swanny, người có vẻ hải lòng với sự thinh lặng của anh. “Cậu thế nào rồi, anh bạn?” Nathan khẽ hỏi. Swanny nhăn nhó và vô thức sờ lên vết sẹo nhăn nheo trên mặt. “Tớ ước gì mình biết câu trả lời. Còn cậu thì sao?” Nathan thở hắt ra. “Tớ đang tiếp tục tập luyện.” Anh chỉ vào vai mình.
“Không tiến triển cho lắm, nhưng điều này lại giúp tớ có việc để làm. Mấy ông anh trai vừa muốn tớ điều trị lâu dài và triệt để tại khoa thần kinh, vừa muốn tớ bắt đầu luyện tập cùng họ. Joe đang khỏe dần. Anh ấy vẫn rèn luyện cùng với đội.” Cơn đau nhói trong lồng ngực anh lại tăng lên.
Có một hố sâu ngăn cách giữa hai anh em anh. Joe muốn gấp rút bình phục và ép Nathan cũng phải thực hiện. Joe bốc đồng nhưng điều đó có lợi cho anh ấy. Không gì hạ gục được Joe. Anh ấy đã trải qua đợt vật lý trị liệu cho cái chân gãy và bắt đầu luyện tập ngay thời điểm nhận được sự đồng ý của bác sĩ điều trị.
Joe mong Nathan cũng có thể làm được như thế. Tống khứ thương tích, phục hồi thể chất và quay lại làm việc. Chẳng phải là Nathan không muốn gia nhập KGI. Anh muốn lắm chứ. Đó luôn là kế hoạch của anh và Joe. Một khi đã hoàn thành nhiệm vụ cho quân đội, họ sẽ cùng làm việc với các anh trai của mình.
Chỉ còn vài tuần nữa là anh đạt được mục tiêu đó nhưng mọi thứ đã bị hủy hoại. Giờ… Giờ anh vẫn chưa sẵn sàng hứa hẹn gì trừ phi đoán chắc mình hồi phục hoàn toàn. Anh không thể cam đoan điều đó với bất cứ ai. Vẫn chưa. Nathan cũng biết mấy anh trai hối thúc anh “gia nhập” chỉ để có thể chăm sóc, bảo vệ chứ không hề có ý định để anh làm nhiệm vụ.
Họ muốn cho anh một mục tiêu. Tuy nhiên anh không chắc mục tiêu của mình là gì. Nghe cứ như thuyết định mệnh vậy. Anh không phải là kẻ tin vào số mệnh. Nhưng từ lâu, mục tiêu của anh chỉ là tiếp tục tồn tại. Giờ anh phải cố gắng trở về cuộc đời bình thường và quyết định xem bản thân sẽ làm gì với sự sống mà Shea đã ban tặng cho mình.
Chẳng hiểu sao, việc ngồi đây nói chuyện với Swanny lại đưa Shea trở lại rõ nét hơn và làm anh đoán chắc rằng mình không hề tưởng tượng ra cô. “Tớ không chắc mình sẽ làm gì tiếp theo,” Swanny nói. “Thú thật, tớ chưa hề mong được quay về nhà. Tớ đã nghĩ mình sẽ chết trong cái hang kinh khủng đó.” Nathan gật đầu vì anh cũng đã bị thuyết phục như thế.
Một cơn gió mát bỗng thổi qua mặt hồ. Nathan ngẩn đầu lên để hít lấy hương kim ngân ngọt ngào. Anh thích nơi này. Trải nghiệm cảm giác thanh bình thế này sau khi hứng chịu sự căng thẳng không tưởng kia dường như làm anh thấy hoang mang. “Nào, như những gì cậu nói, chí ít chúng ta không thể quyết định cuộc đời mình trong một hai ngày sắp tới,” Nathan mỉm cười nói.
“Cậu kiếm được chỗ ở chưa? Tớ cho rằng quyết định quan trọng nhất là chúng ta cần phải nghĩ xem mình muốn uống loại bia nào và có uống hết hay không.” Swanny cười toe toét. “Giờ cậu đồng ý kiến với tớ đấy. Tớ đã đặt phòng ở một khách sạn tại Paris[1] và lái xe đến đây tìm cậu.” [1.
Paris: một thành phố thuộc hạt Henry, tiểu bang Tennessee. Nó nằm cách phía Tây Bắc Nashville 138 kilômét, trên một ngã ba sông Tây Sandy.] “Hủy việc đặt phòng đi. Ở đây tớ có chỗ nghỉ ngơi tốt hơn nhiều.” Nathan chỉ chiếc lều nằm ngay gờ đá trông ra hồ. “Nếu không bận tâm đến sự đơn điệu thì cậu có thể ở lại nơi này, hít thở không khí trong lành và uống bia.
Mẹ đã cam đoan rằng tớ sẽ không bao giờ bị chết đói, vì thế chúng ta được tiếp viện thức ăn mỗi ngày.” “Đồ ăn tự nấu và bia sao? Người ta bảo rằng: Nếu không phải hấp hối, cậu chẳng thể nào lên thiên đường.” Nathan trở nên nghiêm túc. Đúng thế. Nhưng bạn chắc chắn có thể xuống địa ngục mà chẳng cần phải chết.
Anh rủ bỏ suy nghĩ đó rồi đứng dậy. “Đi lấy hành lý và trả phòng khách sạn của cậu thôi. Chúng ta sẽ dừng ở cửa hàng nào đó, mua những thứ cần thiết rồi dành vài đêm ngồi dưới những vì sao.” Swanny đứng lên, nhìn đăm đăm hồ nước một lát, sau đó hướng mắt về phía Nathan.
Lời Thì Thầm Trong Đêm Lời Thì Thầm Trong Đêm - Maya Banks Lời Thì Thầm Trong Đêm