Người không đủ can đảm để mạo hiểm thì sẽ không gặt hái được gì trong cuộc sống.

Muhammad Ali

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: Reply 1997
Dịch giả: Sun Tzô
Biên tập: Kiều Minh Khải
Upload bìa: Kiều Minh Khải
Số chương: 9
Phí download: 2 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2644 / 59
Cập nhật: 2018-02-03 12:36:46 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Họp Lớp #2: Ôi, Lại Nhớ Đến Ngày Xưa (P.2)
ù không phù hợp với cả năng lực và tính cách, nhưng vẫn có nhiều học sinh hừng hực khí thế quyết tâm thi vào trường Y, Báo chí và Mỹ thuật. Jang Dan Ji chính là một đại diện tiêu biểu.
Dan Ji nuôi ước mơ trở thành họa sĩ... nhưng thật đáng tiếc, cô bé lại chẳng có chút năng khiếu hội họa nào.
Trước lựa chọn của Dan Ji, với tư cách là một người đàn anh đi trước, tôi buộc phải đưa ra những lời khuyên thực tế cho cô bé.
"Dan Ji à, ước mơ cho tương lai rốt cục cũng chỉ là câu chuyện sau này mình kiếm sống bằng cái gì. Bây giờ em cũng lớn rồi, cứ mãi theo đuổi những ước mơ viển vông, bỏ phí thời gian và tiền bạc thì sau này ai sẽ là người chịu trách nhiệm cho cuộc đời mình? Bởi thế nên con người mới cần phải biết hài lòng với những ước mơ phù hợp với bản thân mình. Tham vọng quá lớn chỉ làm cho mình thêm mệt mỏi thôi em ạ."
Cuộc sống không có đáp án đúng cho bất kỳ ai. Dù vậy, có lẽ cô bé cũng cảm nhận được lời khuyên chân thành của tôi.
"Cứ mãi theo đuổi những đam mê phi thực tế thì cuối cùng chỉ có mình là người chịu thiệt. Chẳng phải người ta nói yêu đơn phương chính là hành động ngu ngốc nhất trên đời đấy hay sao? Thay vì đuổi theo người mình yêu, hãy mở lòng ra với người yêu mình, như thế tim sẽ không đau, đầu sẽ không mệt, phải không? Thay vì những thứ mình muốn làm, em hãy thử tìm những việc mình có thể làm được xem sao. Mỗi người chỉ sống có một lần mà thôi."
Việc mình có thể làm được, thay vì việc mình muốn làm.
Nắm bắt những thứ có thể trở thành hiện thực, thay vì những mơ ước viễn vông.
Thỏa hiệp, thay vì thử thách.
Lúc đó tôi đã nghĩ rằng, điều tốt nhất mình có thể làm là dạy cho học sinh của mình cách tồn tại trong thế giới này.
Nghe theo lời khuyên của tôi, Dan Ji vẫn thi vào trường Mỹ thuật, nhưng ra trường với tấm bằng quản lý triển lãm ảnh. Ước mơ hội họa mười lăm năm trước giờ ở lại bên cô bé trong một hình hài khác.
"Ơ hay! Thế rốt cục là cậu định làm đám cưới ở Seoul hay Busan hả?"
Dan Ji cao giọng, bực bội đập tay xuống bàn vì câu hỏi bị bỏ ngỏ.
"Busan!"
Si Won và Yoo Jung đồng thanh trả lời, như thể sợ người ta không biết mình là đôi bạn cực thân. Tôi bất giác bật cười.
Rì ì ì ì ì! Điện thoại rung lên bần bật trong bàn tay đang khoanh lại trước ngực. Kết thúc cuộc điện thoại ngắn ngủi, tôi đứng lên đi ra ngoài. Yoon Jae đang cầm cốc bia bên cạnh ngoái lại hỏi:
"Anh đi đâu đấy?"
"Có người gọi bảo đánh xe ra chỗ khác."
"Anh phải bảo lái xe đưa đi chứ, lạ thật đấy! Người ta nhìn thấy anh mà không ngạc nhiên à?"
Tôi cười, rút chiếc kính không tròng ra đeo lên mắt.
"Ứng cử viên tổng thống phải đi một mình thì mới không bị người dân phát hiện ra."
Tôi mà kể chuyện mấy ngày trước tự đi chợ một mình thì không biết thằng em còn hốt hoảng đến mức nào. Si Won bỗng ngẩng đầu lên nói với theo:
"Anh à, mang cho em cái áo cardigan trên xe vào nhé."
"Ừ."
Chiếc áo đương nhiên vẫn nằm trên ghế sau xe. Tôi gật đầu bước ra cửa.
"Cậu vẫn gọi thầy là anh đấy à?"
"Sao? Mình thích gọi thế nào thì mình gọi chứ."
Tôi mỉm cười nghe tiếng Si Won và Yoo Jung nói chuyện sau lưng.
Sung Si Won. Cô học trò khăng khăng đòi thi vào trường Đại học Dongkuk bằng được, chỉ vì đó là trường của Tony.
Cô bé luôn dành cho tôi những tình cảm thật thà nhất... giờ cũng đã trở thành gia đình của tôi
Lời Hồi Đáp 1997 Lời Hồi Đáp 1997 - Lee Woo Jung - Wideeper Lời Hồi Đáp 1997