Where the sacred laws of honour are once invaded, love makes the easier conquest.

Addison

 
 
 
 
 
Tác giả: Trân Trân
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 5
Phí download: 2 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2019 / 2
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 5 (chương Kết) -
uổi chiều, khi những tia nắng chói chang không còn len qua cửa sổ . Thuý An nhìn ra ngoài rồi bảo Toàn:
− Đã tới giờ đi nhà hàng, chúng ta tạm nghỉ tay . Mai làm tiếp .
Toàn khẽ chép miêng:
− Còn sớm mà ! Để tới tối một chút hãy đi .
− Anh Tuyên bảo đúng sáu giờ . Có lẽ giờ này cả nhà đang đợi dưới phòng khách .
− Ừm ! Thì sao cũng được . Nhưng xem thử coi bữa nay làm được bao nhiêu cành ?
Thuý An lẩm nhẩm đếm sơ:
− Khá hơn hôm qua . Tại anh nghỉ trưa ngắn qúa . Lần sau không được như vậy nữa, ít ra cũng phải hơn một tiếng đồng hồ .
Toàn khẽ đưa tay che miệng ngáp:
− Cô nhắc làm tôi cảm thấy buồn ngũ quá . Chắc tối nay phải đi ngủ sớm .
Thuý An cười cười mở toang cửa tủ đựng quần áo của Toàn:
− Anh muốn mặc đồ gì nào ? Vét - ton nhé .
Toàn lắc đầu:
− Cô chọc quê tôi hoài . Làm như tôi làm giám đốc không bằng . Tôi thích giản dị thôi, cô lấy dùm tôi chiếc quần tây đen với áo sơ-mi màu trắng .
Thuý An làm theo lời, kèm theo áo thun ba lỗ:
− Anh phải mặc thêm áo lót bên trong coi cho đúng đắn một chút .
Toàn gật nhẹ:
− Cô cũng nên về phòng thay đồ đi .
− Vâng ! Nhưng anh thay một mình được không ?
Toàn cắc cớ đáp:
− Nếy tôi bảo là không, thì cô có thể giúp tôi được không ?
Thuý An đỏ mặt:
− Đương nhiên là không rồi . Nhưng tôi sẽ gọi ông Tư làm vườn lên .
Toàn cười cười:
− Thôi thôi ! Tôi tự thay cũng được . Đùa với cô cho vui ấy mà .
− Khéo kẻo ngã nhé .
Trước khi về phòng Thuý An dặn dò .
Lát sau chừng đôi phút cô trở qua, thấy Toàn đã tề chỉnh trong bộ đồ tây trông anh sáng sủa chững chạc hẳn lên.
Toàn cũng nhìn Thuý An, ánh mắt như chiêm ngưỡng:
− Hôm nay trông cô khác hơn mọi ngày . Áo màu xanh ngọc có vẻ như hợp với cô đó .
Thuý An mỉm cười:
− Áo mới mua còn mới tinh khôi không đẹp sao được .
− Cô cũng khéo chọn màu đó chứ . Tôi cũng thích những màu thật nhạt như vậy .
Thuý An nói:
− Tôi thấy anh bữa nay trông cũng đạo mạo ra, giống như những nhà doanh nghiệp có cỡ .
Toàn bật cười:
- Cô lại bốc tôi lên tận chín tầng mây rồi . Doanh nghiệp gì mà ngồi xa lăn " độc cô cầu bại" thì có .
Cả hai lại hoà giọng cười .
Chợt có giọng nói làm hai người ngẩng nhìn ra:
− Cả hai nói chuyện gì mà vui thế ? - Vừa hỏi Tuyên vừa bước vào .
Thuý An đáp:
− Anh nhìn kìa . Hôm nay trông anh Toàn bảnh bao hẳn lên phải không?
Tuyên gật đầu:
− Cả cô cũng vậy ! Tươi tắn như hoa ban sớm .
− Sai bét ! Bây giờ đang là buổi chiều .
Toàn cắt đứt sự đùa cợt của họ bằng câu hỏi:
− Ba mẹ sửa xoạn xong chưa?
− Lâu rồi ! Chỉ còn đợi hai người nữa thôi .
Toàn ngó Thuý An ra dấu . Tuyên hiểu ý bước tới:
− Cô để tôi đẩy Toàn cho .
− Cám ơn anh - Thuý An nói nhỏ .
Cả ba vừa xuống khỏi cầu thang đã thấy ông bà Nhân và Mỹ Linh đứng đợi tự lúc nào.
Tuyên trố mắt ngó cô bạn gái:
− Ủa ... em mới đến hở ? Sao hay thế ?
Mỹ Linh chằng miệng:
− Em có giác quan thứ sáu mà .
Bà Nhân tiếp lời:
− Sẵn Mỹ Linh đến chơi, mẹ mời cổ đi luôn cho vui.
− Đây cũng là dịp để cho Mỹ Linh và Thuý An làm quen với nhau - Tuyên nói .
Mỹ Linh có vẻ không vừa ý, nghênh mặt lên .
Tuyên biết Mỹ Linh khinh thường Thuý An nên bảo:
− Tiệc bữa nay do Thuý An chi trả đó . Cô ấy đang ăn nên làm ra.
Cười nửa miệng không đáp, Mỹ Linh nghĩ thầm trong bụng:"Cứ vui vẻ đi rồi trong nay mai sẽ nếm mùi thất bại".
Mọi người cùng lên xe, Mỹ Linh vẫn còn chần chừ . Tuyên giục:
− Vào xe đi em.
Cô ta lắc đầu:
− Thôi, chật lắm ! Anh chở em bằng xe máy đi .
Tuyên tặc lưỡi:
− Ngồi chung với gia đình cho vui mà .
− Không ! Anh thích thì cứ đi đi . Em về .
Bà Nhân thò đầu ra:
− Xe hơi chật, thôi hai đứa chịu khó đi xe riêng đi.
Đến nơi, Thuý An được ông Nhân xếp cho ngồi bên Toàn . Tuyên và Mỹ Linh cũng vừa tới. Người bồi bàn đem thực đơn ra, Tuyên đẩy qua cho Thuý An:
− Ưu tiên cho cô chọn đó .
Thuý An hơi lúng túng, không biết nên chọn món nào cho vừa ý mọi người. Toàn hiểu được cầm lên xem rồi nghé qua bà Nhân:
− Mẹ với ba thích ăn tôm lăng bột lắm phải không ? Con gọi món đó nhé?
Bà đáp:
− Có đắt lắm không ? Mẹ ngại tốn kém nhiều tiền của Thuý An.
− Chả sao đâu ! Lâu lâu mới có một lần mà .
Dứt lời Toàn đưa cho ông Nhân:
− Bây giờ đến phiên ba chọn đi.
− Ừm ! Ba thích gỏi khổ qua tôm thịt .
Tuyên đưa thực đơn tới cho Mỹ Linh:
− Còn em ? Em chọn món gì nào ?
Miễn cưỡng liếc qua thực đơn, Mỹ Linh bảo:
− Cua sốt me chua ngọt đi.
− Ừm !
Trong khi chờ bồi mang thứ ăn đến, ông Nhân gợi chuyện:
− Ba thích không khí gia đình ấm cúng như vậy . Hay là ba đề nghị cứ mỗi tuần mình tổ chức một lần vào chiều thứ bảy đi.
Tuyên đáp ứng ngay:
− Con đồng ý hai tay. Xem như mỗi người thay phiên nhau thết đãi . Vậy tuần sau đến lượt ba má đó nghe.
Ông Nhân gật đầu liền .
Bà nguýt ông:
− Ba mày khéo bày vẽ cho tốn hao.
− Eo ơi ! Có bao nhiêu đâu bà, đổi lại gia đình chúng ta được sự vui vẻ .
− Ba nói đúng qúa ! Hoan nghênh ba. - Tuyên hồ hởi .
Quay sang Mỹ Linh, Tuyên tiếp luôn:
− Còn em cũng chuẩn bị tư thế nhé . Mai mốt xin được việc làm mới phải khao gia đình một chầu đó .
Mỹ Linh đáp kém nhiệt tình:
− Chẳng phải bữa nay anh đã thay em đãi rồi sao.
− Không đâu ! Tiệc này là của riêng anh, với Thuý An bỏ phần tiền huê hồng của anh vào đây chứ bộ .
Mỹ Linh giận dỗi:
− Sao lại là của riêng ? Anh làm dụng từ ngữ qúa đáng rồi đó .
Tuyên cười trừ:
− Sao bửữ nay em khó tính qúa vậy ? Ừ thì thôi anh không nói nữa .
Thúc ăn được mang ra, màu sắc đỏ tươi của tôm cua mời gọi mọi người .
Tuyên bảo Thuý An:
− Coi kìa ... sao cô làm thinh thế ? Nói vài lời khai tiệc đi chứ .
Thuý An chúm chím:
− Tôi nhường cho anh đó .
Tuyên xua tay đằng hắng:
− E hèm ! Hôm nay sở dĩ có buổi tiệc này phần lớn là do công lao của Thuý An và Toàn đã sản xuất và tiêu thụ được một số lượng đáng kể . Còn con chỉ là người môi giới thôi. Cho nên con xin thay mặt cho hai người ấy xin mời ba mẹ cùng với Mỹ Linh chia sẽ niềm vui ấy với chúng con.
Ông Nhân cảm động bảo:
− Ba mẹ rất sung sướng khi được các con nghĩ đến . Và càng vui hơn nữa vì nhờ công việc thủ công đó mà Toàn bớt đi sự buồn chán .
Tuyên đáp:
− Ba ! Phải nói tất cả là do nơi Thuý An, cô ấy đã thổi ngọn gió mát vào gia đình mình.
Mỹ Linh bất mãn trề môi:
− Thôi ! Bốc thơm bao nhiêu đó đủ rồi .
Tuyên nói át tiếng Mỹ Linh:
− Con kính mời ba mẹ khai tiệc .
Ông bà Nhân gật đầu:
− Ừm ! Các con cũng dùng đi.
Dứt lời, ông gắp con tôm đỏ ối bỏ vào chén cho bà:
− Đây ! Món khoai khẩu của bà đó .
Toàn cũng gắp càng cua to đưa cho Thuý An:
− Này ! Đặc biệt thưởng công của cô đó .
Thuý An cười tươi tắn:
− Eo ơi ! Anh cứ để tôi tự nhiên . Hay để tôi bấm vỏ rồi cùng chia nhau vậy .
Bà Nhân nhìn hai người với ánh mắt hài lòng .
Bà bảo:
− Toàn nên ăn cua nhiều nhiều đi, để có chất vôi bồi bổ cho xương .
Toàn nhe răng cười:
− Mẹ làm như con còn bé lắm . Xương cốt của con đã đầy đủ cả rồi .
− Nhưng con đã trải qua tai nạn, nhất là xương sống của con bị tổn thương .
− Mẹ nói phải đó . Ráng ăn nhiều vào để bù đắp lại .
Thấy ông bà Nhân mải mê trò chuyện với Thuý An và Toàn, Mỹ Linh cảm thấy tự ái vì bị bỏ mặc . Báo hại Tuyên phải ra sức chiều chuộng .
Tôm cua đã được Tuyên bóc vỏ sẳn mà Mỹ Linh vẫn làm tình, làm tội không chịu ăn .
Lát sau, chẳng nhịn được nữa Tuyên sẵng giọng:
− Này ! Anh không phải kẻ hầu của em đâu nghe. Vừa phải thôi ! Đừng làm anh chán .
Mỹ Linh quắc mắt lên:
− Chứ anh không thấy sao ? Em giống như kẻ thừa trong buổi tiệc này .
− Em đừng qúa lời kẻo rồi hối không kịp . Em dám xúc phạm đến cha mẹ anh ư ?
− Em không dám nói hai bác . Nhưng em tức cái con bé kia. Cũng vì sự có mặt của nó mà em bị gia đình anh quên bẵng .
Toàn không dằn được, rắn giọng:
− Này, cô nghĩ cô là ai mà dám so bì với người khác trong gia đình tôi ? Cô được cùng dự tiệc là hân hạnh cho cô lắm rồi . Đừng đòi hỏi hơn nữa.
Ông Nhân dịu giọng:
− Mỹ Linh à ! Con đừng buồn hoặc hiểu lầm hai bác . Dù có Thuý An hay không, tình cảm của hai bác dành cho con vẫn vậy .
Bà tiếp lời:
− Bác nghĩ không cần phải giải thích mà chính con phải hiểu - vì sao hai bác quý mến Thuý An . Nhưng con đừng nghĩ mình bị bỏ rơi . Nếu không thương mến con thì làm sao con có mặt trong buổi tiệc này ?
Tuyên ráng nhịn, vỗ về:
− Nghe ba mẹ anh nói chắc em đã yên tâm rồi há . Vui lên đi ăn uống mới ngon được chứ .
Mỹ Linh gắp thức ăn bỏ vào miệng một cách miễn cưỡng .
Thái độ khinh thường ấy làm Toàn cảm thấy bực bội . Anh thầm nghĩ, một cô gái có bản tính ganh tỵ hợm hĩnh như vậy mà không hiểu sao em trai mình lại có thể yêu thương được . Thật lạ lùng . Rồi Toàn sực nhớ đến Trúc Ly, bỗng nhiên anh nảy ra ý so sánh với Thuý An. Ngày xưa hai người quen nhau thời gian dài thậm chí người ngoài cứ ngỡ họ là một cặp tình nhân tâm đầu ý hợp . Nhưng có ai biếtt cho Toàn, chưa bao giờ Toàn thấy rung động thật sự khi kề cận bên cô bạn gái của mình . Cho đến khi xui rủi tai nạn ập tới anh mới hiểu được lòng dạ của Trúc Ly dối trá như thế nào . Giờ đây định mệnh đã sắp đặt cho Toàn gặp được Thuý An, một cô gái nghèo nhưng chân thật, có ý chí, nghị lực hơn người . Với Toàn, cô như một ngôi sao vụt sáng lên giữa bầu trời tăm tối . Trúc Ly thì nhạt nhoà mờ xa . Bao nhiêu thù hận trong lòng của Toàn bỗng chốc đã tan biến .
Lâu nay Toàn cứ ngỡ mình yêu Trúc Ly. Nhưng không, anh đã lầm . Con người đó chẳng có gì đáng cho anh tưởng nhớ cả . Dù vậy, đối với Thuý An, Toàn cảm mến thật nhiều, nhưng anh quyết giữ kín trong lòng . Có lẽ suốt đời anh chẳng dám bộc bạch . Vì thân thể tàn tật này nào xứng đáng với cô .
Đang để cho trí óc đi hoang, chợt Thuý An đập nhẹ vào vai Toàn .
− Anh suy nghĩ gì vậy ? Sao không ăn đi ?
Toàn giật mình cười gượng:
− Tôi đang ăn đây chứ . Còn cô nữa, cứ nhường cho tôi hoài .
Tuyên ngồi đối diện, chú ý lắng nghe, đôi lúc Tuyên quên có Mỹ Linh ngồi bên cạnh .
CHUONG 4
Đã qua hai ngày đêm mòn mỏi chờ đợi, thế mà Mẫn Đạt vẫn biệt tăm, Trúc Ly cứ phải ra vào trông ngóng .
Từ khi sống chung với nhau, tình trạng "già nhân ngãi non vợ chồng" khiến cho Trúc Ly bị thiệt thòi nhiều mặt . Cô mang tai tiếng vì chết mê chết mệt ca sĩ nên bỏ tiền của ra để cung phụng . Nào như vậy thôi đâu, báo chí còn đăng tải những vụ bê bối về tình cảm giả dối của Mẫn Đạt với nhiều cô gái để lường gạt tiền bạc .
Ban đầu Trúc Ly còn tức tối, hạch hỏi Mẫn Đạt nhưng anh ta cứ dẻo miệng chối phăng . Dần dần Trúc Ly không thèm quan tâm, miễn đêm nào anh ta cũng về, không bỏ Trúc Ly một mình trong căn phòng lạnh lẽo. Tiền cát sê thì vẫn bỏ vào tủ đều đều . Như thế thì có gì để lo lắng đâu. Nhưng duy chỉ có hai bữa nay không biết Mẫn Đạt đi diễn nơi nào . Trúc Ly hơi bồn chồn, một chút nghi ngờ loé lên trong đầu óc, cô lấy chìa khoá mở tủ để kiểm tra . Chợt phát hiện xấp bạc bị vơi đi phân nửa . Trúc Ly xám ngoét mặt mày . Cô run run cầm điện thoại di động lên, nhưng khổ nổi không thể liên lạc được vì có lẽ ngoài vùng phủ sóng .
Trúc Ly tất bật lên xe chạy tới các nơi Mẫn Đạt thường đến . Nhưng chỗ nào họ cũng lắc đầu bảo là không biết, cuối cùng cô gặp một cô gái phấn son lòe loẹt .
Giọng cô ta nghe quen thân từ lúc nào:
− Chào cô ! À quên, chào bà Mẫn Đạt biết bà từ lâu nhưng bữa nay mới có dịp gặp bà .
Trúc Ly khẽ khàng gật đầu đáp lại.
− Hình như có điều gì khiến cho bà lo lắng ? Xin tự giới thiệu tôi là đồng nghiệp của Mẫn Đạt .
Trúc Ly mừng rỡ chộp ngay cơ hội:
− Vậy à ! Làm ơn cho tôi hỏi thăm . Cô có biết anh Đạt đi diễn ở đâu không?
− Theo lịch diễn thì mấy ngày nay phái đi các tỉnh . Nhưng ảnh không đi, bảo bận việc quan trọng .
Trúc Ly nhíu mày:
− Việc gì sao tôi không biết ? Lạ vậy kìa !
Cô ca sĩ cười chúm chím:
− Chuyện bí mật làm sao ảnh để cho chị biết được ? Xin lỗi, cho tôi gọi như vậy để thân mật một chút nhé .
− Vâng ! Tôi cũng chẳng muốn mình gìa . Qua giọng nói của cô, tôi có cảm giác dường như cô cũng biết được chút ít về việc bí mật ấy phải không?
Cô ta úp mở:
− Trong nghề với nhau thì chúng tôi biết qúa rõ . Nhưng ai làm mặc ai, tôi đâu dám bật mí chuyện riêng của người khác .
Nghe vậy Trúc Ly càng nôn nóng:
− Nhưng tôi là vợ, à không, là bạn gái thân thiết của ảnh, rất mong được gặp ảnh . Không lẽ cô biết mà không chỉ giúp để mặc cho tôi lo lắng hay sao?
Cô ca sĩ lắc đầu:
− Tôi cũng muốn lắm chứ . Nhưng không thể giúp được chị . Vì thế sau này ảnh biết thì chắc chắn ảnh sẽ sỉ vả tôi.
Trúc Ly xua tay:
− Không đâu ! Cô giúp tôi, tôi cảm ơn không hết, lẽ nào tôi để lộ chuyện ra để ca hai xích mích với nhau.
Cô ả vẫn từ chối với vẻ mặt dững dưng.
Trúc Ly lay cánh tay cô ta:
− Tôi năn nỉ cô mà . Đây, xin cô nhận phong bì để tỏ lòng biết ơn của tôi. Vừa nói Trúc Ly vừa dúi vào tay cô ca sĩ .
Cầm lấy chắng chút ngượng ngập cô ta bảo:
− Sống bằng nghề này nói thật, tôi không thiếu thốn gì đâu. Nhưng để chị yên lòng tôi xin nhận, chứ không phải tôi giúp chị vì tiền đâu nghe.
Trúc Ly gật đầu lia lịa:
− Tôi hiểu à . May mắn hôm nay tôi gặp được cô.
− Bây giờ để kín đáo một chút, mình đến quán nước nào đó rồi tôi mách cho.
Trúc Ly đồng ý ngay, họ chọn một chỗ vắng vẻ to nhỏ cùng nhau. Càng nghe Trúc Ly càng tức tối sa sầm nét mặt . Không thể chần chừ phút giây nào nữa, Trúc Ly đến địa điểm được báo trước . Phen này cô quyết làm một trận cho Mẫn Đạt mang nhục rồi chia tay luôn.
Trong gian phòng ấm cúng, bày biện thật trang nhã, mỹ thuật, Mẫn Đạt đang nằm trên giường bên cạnh anh ta là một cô gái tuổi còn rất trẻ .
Sau giây phúc ái ân nồng cháy, Mẫn Đạt lăn đùng ra ngủ, cô gái vẫn còn thao thức . Việc chinh phục được một ca sĩ nổi tiếng là ước vọng của nhiều người, nhưng có phải bằng cách này không? Cô ta tự hỏi thầm, rồi bỗng dưng đôi dòng nước mắt lăn dài xuống má . Trong giấc mơ màng Mẫn Đạt khẽ choàng tay ôm cô gái .
Chợt cánh tay bị hất mạnh ra.
Khẽ hấp háy đôi mắt ngái ngủ, Mẫn Đạt nhừa nhựa:
- Gì vậy em? Anh thuơng em nhiều mà .
Giọng cô gái hờn dỗi:
− Thương mà ngáy khò khò . Bỏ mặt người ta nằm đây .
Mẫn Đạt cười mơn:
− Anh phí sức cho em nhiều rồi . Phải ngủ để lấy lại sức chứ.
− Xí ! Đàn ông các anh chỉ biết có mình không cần nghĩ đến nỗi khổ của người khác .
− Sao lại gọi là khổ ? Lý ra em phải hãnh diện mới đúng chứ . Có biết bao cô gái yêu anh, họ muốn được anh đoái hoài như em mà không được đó .
− Nhưng được đoái hoài bằng cách này chắc ít cô nào dám .
Mẫn Đạt quay qua nhìn cô gái:
− Sao? Em đã hối hận rồi à ? Lại khóc nữa .
Cô gái làm thinh để mặc cho nước mắt rơi xuống gối .
− Nên nhớ chuyện này em tự nguyện chứ anh đâu có cưỡng bức .
− Thì em đâu đổ lỗi cho anh. Em chỉ trách mình thôi . Vì em đã làm một chuyện dại dột .
Mẫn Đạt ngó cô gái:
− Sao em cho là dại dột ?
− Vì với anh, em cũng chỉ là giai đoạn, xung quanh anh còn biết bao người .
Mẫn Đạt khẽ đặt nụ hôn trên má cô gái, giọng dỗ dành:
− Khéo nghĩ ngợi lung tung. Yêu nhau được gần nhau là hạnh phúc lắm rồi . Nghĩ xa vời cho mệt có làm chi em. Chứ bây giờ em bảo anh phải làm sao ? Em nên nhớ ... Sự nghiệp anh đang còn ở phía trước . Anh đâu thể lập gia đình bây giờ được .
Cô gái khóc thúc thít:
− Biết vậy nhưng em vẫn yêu anh. Em đã mù quáng làm hư tương lai đời mình.
− Thôi nín đi em ! Em khóc anh đâu vui gì . Anh không hứa sẽ yêu em trọng đời nhưng những giọt nước mắt của em sẽ làm anh nhớ mãi.
Mẫn Đạt vừa dứt tiếng thì chuông điện thoại reo.
Mở di động ra, Mẫn Đạt khẽ nói:
− Alô !
Bên kia có giọng nữ trong trẻo nhưng gấp rút:
− Trúc Ly được người khác chỉ điểm, cô ta đang trên đường đi đến chỗ anh đó . Báo cho anh biết .
Nói chỉ bấy nhiêu, bên kia cúp máy ngay.
Mẫn Đạt lật đật ngồi dậy quơ vội bộ quần áo . Cô gái nằm bên cạnh ngơ ngác hỏi:
− Có chuyện gì mà anh cuống cuồng vậy ?
Mẫn Đạt vừa mặc đồ vừa đáp:
− Anh phải rời khỏi đây liền kẻo em bị liên luỵ vì anh.
− Ơ hay, bộ anh vị phạm luật pháp à ?
− Không ! Nhưng em đừng hỏi lôi thôi . Hãy nghe anh dặn- nếu có người nào hỏi anh thì em cứ bảo là anh không có đến đây . Tất cả mọi chuyện em cứ khư khư rằng không biết nghe. Anh đi đây .
Cô gái níu áo anh ta lại:
− Này ! Vợ anh đến đánh ghen với em à ? Nhưng anh chưa có vợ cơ mà .
Mẫn Đạt không đáp chuồn thẳng . Rất may anh ta vừa ra khỏi thì Trúc Ly vừa tới . Đứng trước ngôi nhà cửa đóng im ỉm, hơi do dự một tí rồi Trúc Ly đưa tay gõ . Làm vài lần, lát sau cánh cửa mới hé mở . Một cô gái trẻ ló đầu ra:
− Chị tìm ai?
Trúc Ly nhìn thẳng cô ta với vẻ hậm hực:
− Tôi tìm ca sĩ Mẫn Đạt . Nghe nói anh ta đang trú ngụ trong căn nhà này.
Cô gái ngơ ngác:
− Tôi chẳng biết ca sĩ Mẫn Đạt nào cả . Nhà này là chỗ trọ của riêng tôi.
− Đừng có giả vờ . Có người báo cho tôi hay rằng cô đang cặp bồ với anh ta. Này, Tôi nói cho mà biết, khôn hồn hãy dang ra, bằng không tôi sẽ xử cô theo luật giang hồ đó .
Cô gái nọ quắc mắt lên:
− Nói phải có sách, mách phải có chứng nghe. Vu khống người khác coi chừng vô nhà mát ngồi gỡ lịch nha bà chị .
− Hừm ! Tao biết gã kia đang lẩn trốn trong phòng . Nếu mày không tằng tịu với hắn mày cho tao xét đi.
Cô gái nọ nghiến răng quát:
− A ... tao đã lễ độ với mày nhưng mày không muốn, thì xem tao xử sự đây. Bây đâu, ra dẹp con mụ chướng mắt này coi.
Tức thì một gã mặt mày đầy sẹo trông thật hung tợn từ trong nhà bước ra. Gã không cần phải tốn sức, Trúc Ly đã thót lên xe đề máy vọt lẹ, chạy một quãng xa mà bên tay vẫn còn nghe tiếng cười hô hố của gã .
oOo
Ông Sĩ Nhân tuy phần nào phiền lòng nhưng vẫn rất tâm lý khi lên tiếng bảo Tuyên:
− Nếu không thật sự cần thiết, Mỹ Linh ắt chẳng đến tận công ty tìm con làm gì . Con cứ tiếp đón thật chu đáo vào . Biết đâu Mỹ Linh đã đổi ý, vì muốn con yên lòng nên lần này nhận lời vào làm việc ở đây . Điều đó cũng hay, càng giúp con và Mỹ Linh thêm nhiều cơ hội gần gũi .
Tuyên đang bối rối vì không ngờ Mỹ Linh lại tìm anh vào lúc này . Tuy nhiên, thay vì vui vẻ, do chưa gì đã được ba của anh lên tiếng chấp nhận, lại còn gợi ý như sẳn sàng vun đắp thêm vào cho cuộc tình anh và Mỹ Linh - Là điều mà vào những lúc gần đây chính bản thân anh cũng tự nhủ rằng cần cân nhắc lại - Thì Tuyên lại có thái độ miễn cưỡng, gượng cười với ông Sĩ Nhân:
− Chỉ cần Mỹ Linh có tính kiên nhẫn, chỉ độ một nửa của Thuý An thôi, con sẽ rất vui vì ba vẫn sẵn lòng nhận cô ấy vào công ty ta.
Chợt nhận ra sắc mặt của ông Sĩ Nhân mỗi lúc mỗi thêm không hài lòng, Tuyên lập tức thay đổi thái độ, gật đầu chào ba:
− Để con ra gặp Mỹ Linh. Sau đó sẽ quay lại ngay và nghe ba chỉ dẫn tiếp về mọi diều con cần học hỏi .
Nhưng mọi miễn cưỡng của Tuyên lập tức tan biến khi đã lâu rồi mới được nhìn thấy lại một Mỹ Linh tươi cười và hồn nhiên vui vẽ, nhất là đang nôn nóng chờ Tuyên ở nhà để xe.
Chính Mỹ Linh chủ động tiến đến đón Tuyên với cử chỉ niềm nở hiếm có:
− Em có đến nhà tìm anh và thật vui lúc nghe bác gái báo kể từ hôm nay anh sẽ luôn có mặt ở công ty, sát cánh và chí thú tiếp nhận mọi lời chỉ dẫn của bác trai .
Tuyên gật đầu vì không thế làm Mỹ Linh cụt hứng:
− Nếu là người khác, vào tuổi của ba lẽ ra đã được nghỉ ngơi, an hưởng tuổi già . Anh thật có lỗi và quyết không làm ba anh thất vọng nữa .
Mỹ Linh chợt tỏ ra ý tứ hơn, chỉ kín đáo choàng tay và âu yếm cặp tay Tuyên:
− Em đến như thế này có làm phiền gì anh, hoặc là làm phiền bác trai không?
Tuyên mỉm cười:
− Nếu anh bảo có thì sao nào ? Nhưng thôi, đến ba anh còn nói, nếu không có việc gấp ắt em chắng đến tìm anh lúc này . Cho anh biết đi, em có việc gì ?
Giọng của Mỹ Linh chợt buồn buồn:
− Em rất ân hận vì đã cư xử không phải với Thuý An . Nhưng em ngại lắm nếu tự ý đến gặp Thuý An một minh. Anh giúp em nha.
Tuyên chợt nhìn Mỹ Linh như chưa từng nhìn lần nào::
− Có thật em muốn làm lành cùng Thuý An ? Em không còn nghĩ này nghĩ nọ về những gì gần đây anh thường tự ý giúp đở Thuý An? Cũng không còn nữa vẻ mặc cảm, cứ như đã bị từng người trong gia đìnnh anh bỏ rơi em?
Mỹ Linh tỏ thái độ hối hận thật lòng:
− Chính anh trước kia vẫn hay buồn mỗi khi được bác trai so sánh và cho rằng anh luôn kém Toàn, nhất là về phương diện kinh doanh. Nhưng anh đã thay đổi . Em biết đấy là vì anh thương hai bác, chỉ muốn bù đắp và thay thế vào vai trò của Toàn bây giờ đã là người tàn tật . Và thế là em càng thêm hiểu, anh giúp Thuý An chính là giúp Toàn, một điều mà mọi người trong gia đình anh đều có chung hy vọng . Vậy nếu em còn giữ mãi mặc cảm ...
Tuyên rất vui, vì thế ngắt lời của Mỹ Linh:
− Khi nghe em nói những lời này, anh không còn gì vui bằng . Nhưng sẽ tốt hơn nếu Thuý An được trực tiếp nghe em nói . Em đừng ngại . Trái lại, theo anh, em đang có một cơ hội thật thuận tiện đế có thể gặp riêng Thuý An, vào lúc này.
Mỹ Linh lắng nghe.
Tuyên cười cười:
− Sáng nay, nếu không phải cùng ba đến công ty thì thế nào anh cũng đánh xe đưa Thuý An đi giao hoa cho cô Minh Thư, bạn của em phải không? Sao em không nhanh nhanh lên, cứ đến đó là tha hồ cùng Thuý An trò chuyện cởi mở, để cả hai cùng vui vẻ ?
Mỹ Linh mỉm miệng:
− Ý của anh thật là hay. Cũng là đuổi khéo em chứ gì ? Được rồi, em tha cho anh lần này đó . Kẻo lại bảo vì bị em đeo dính nên không được ông già truyền nghê. Em đi nha anh.
Tuyên bâng khuâng nhìn theo. Mỹ Linh càng vui thì càng làm anh thêm khó xử .
Cuối cùng Tuyên tặc lưỡi quay trở vào, tự nhủ với lòng đành phải cân nhắc lại điều mà bản thân cũng chỉ mới vừa tự bảo là cần cân nhắc.
Mỹ Linh đến gặp Minh Thư.
Vừa nhìn thấy bạn, Minh Thư lập tức nói bằng giọng lạnh nhạt:
− Xong rồi . Chỉ vì mày nên tao đã từ chối, không còn nhận hàng của người ta nữa . Mày hả dạ chưa?
Mỹ Linh đang ngơ ngác nhìn quanh:
− Nhỏ đó đi bằng xe đạp, hổng lẽ vẫn tới đây trước cả tao?
Giọng của Minh Thư càng thêm chua chát:
− Sao ? Hổng được tận mắt nhìn thấy cảnh con người ta đã nghèo, lại bị tao với mày đẩy vào tình cảnh tuyệt vọng, mày tiếc lắm hả? Này, mày ác vừa vừa chứ, kẻo sau này thế nào cũng đến lượt mày bị quả báo đấy .
Mỹ Linh quay lại nhìn bạn:
− Sao mày xỉa xói tao? Nè, nói đi, có phải mày cũng tiếc đứt ruột, vì lỡ hứa với tao nên đành ngậm bồ hòn làm ngọt, không nhận được chỗ hàng do nhỏ Thuý An làm thật khéo tay vậy là kể như mày bị mất một phần thu nhập chức gì ? Bao nhiêu ? Nói đi, tao xin bù lại .
Minh Thư sa sầm mặt:
− Vì tình bạn nên bằng mọi giá tao vẫn hứa giúp mày . Chứ nếu vì tiền, nói thật nha, tao thà giúp nhỏ Thuý An còn có lợi hơn là toa rập với mày hại người ta.
Mỹ Linh chợt nhoẻn cười:
− Mày đừng hiểu lầm tao . Khi nói xin được bù tiền là tao vừa thật lòng vừa không muốn sứt mẻ tình bạn bấy lâu nay.
Minh Thư cười cười:
− Cứ cho là tao hiểu lầm đi. Vậy thì ý của mày định sẽ bù cho tao bao nhiêu lần ? Nên nhớ, tao chiù theo ý mày, đã từ chối thẳng thừng . Nghĩa là dù có muốn cũng không thể muối mặt nhận lại hàng cho nhỏ Thuý An .
Mỹ Linh bảo:
− Nhỏ này hễ nghe nói đến tiền là mắt sáng rỡ . Hổng dám đâu, tao làm gì có nhiều tiền đế bù cho mày dài dài . Nhưng tao có cách .
Minh Thư dè dặt:
− Mày vẫn chưa hả dạ ? Lại định hại nhỏ đó bằng cách gì nữa đây ?
Mỹ Linh mím môi:
− Tao nghĩ lại rồi, nhỏ đó không đáng để gây chiến . Nhưng vì tao đến chắng kịp, có ai ngờ nhỏ đó đến sớm hơn và đã bị mày từ chối, nên tao định giúp mày bằng cách gặp lại nhỏ đó . Bảo là nhờ tao năn nỉ nên mày đã chịu nhận lại hàng . Vậy là mày không lo bị mất thu nhập, chịu không?
Minh Thư vỡ lẽ:
− Phần mày cũng không lo bị ông Tuyên cho ra rìa chứ gì ? Thôi thì tuỳ mày . Muốn nói sao cũng được, miễn nhỏ đó chịu giao hàng lại cho tao thì nhất rồi còn gì .
Mỹ Linh nháy mắt cùng bạn:
− Nhưng mày phải hứa với tao một chuyện nữa .
Mỹ Linh lo lắng:
− Gì nữa đây ?
Mỹ Linh cười toe toét:
− Mày phải giữ kín chuyện tao đã nhờ mày, cứ kể như chuyện đó không hề có . Là mày nhờ tìm thấy mối tiêu thụ lớn nên dù muốn dù không vẫn đành tiếp tục nhận hàng cho Thuý An. Nghe thủng chưa bạn ?
Minh Thư chí choé:
− Mày vừa phải thôi . Có đâu lại biến tao thành con nít, nói đi nói lại hai ba lời với người ta ? Hoá ra mày mãi vẫn chỉ nghĩ đến bản thân mày .
Mỹ Linh quay lưng đi trở ra . Chỉ khi đã ngồi chễm chệ trên xe, Mỹ Linh mới cười, ném cho Minh Thư thêm một câu:
− Tao không hại nhỏ đó nữa đã là tốt lắm rồi . Còn chuyện nghĩ đến bản thân, ai mà chả vậy . Bye nha.
Đúng như Thuý An đoán, Toàn vì quá trông ngóng nên đã nôn nóng tự đưa xe lăng đến tận đầu cầu thang để chờ đợi . Và vừa nhìn thấy Thuý An, Toàn hỏi ngay:
− An đi quá lâu ? Có trục trặc ở chỗ nhận hàng, đúng không? Tôi biết mà. Ở đời, ai cũng vậy, chỉ xem hình thức bề ngoài thôi . Lần trước nhờ Tuyên đưa hàng đến bằng xe hơi, mọi việc đều suôn sẻ . Riêng hôm nay An đi xe đạp, vẻ nghèo nàn của An đã làm người ta thay đổi .
Thuý An hơi khựng lại, nhưng sau đó vẫn đủ nghị lực tiếp tục lên hết những bậc thang:
− Nhưng mặc cảm vì nghèo sẽ không làm tôi bỏ cuộc . Dù vậy, anh biết thương cảm cho số phận nghèo hèn, điều đó khiến tôi được an ủi . Và anh cũng nên hiểu cho, chẳng phải ai ở trên đời cũng đều xấu như anh nghĩ .
Nhưng Toàn đã không nhường lối cho Thuý An tiến, đã vậy còn cố ý đưa xe lăn đến cản đường và chận Thuý An bằng một câu hỏi khác:
− Nghĩa là người nhận hàng đã từ chối An, đúng như tôi đóan ? Hàng đâu? Sao không thấy An chở về ? Vậy là vì không bỏ cuộc, An đã vất cả tìm được chỗ tiêu thụ khác ?
Thuý An mỉm cười, đưa tay vén lại cho gọn những sợi tóc bướng bỉnh cứ rơi xõa trước trán, một dấu hiệu đã giúp Toàn tinh ý, nhận ra Thuý An vừa trải qua nhiều mệt nhọc như thế nào:
− Dĩ nhiên tôi đã có chỗ tiêu thụ khác . Cám ơn vì anh qúa lo lắng cho tôi, cũng có phần nào anh giúp tôi thực hiện từng đóa hoa giản dị .
Toàn chợt nhìn Thuý An bằng ánh mắt khác lạ :
− An hãy giải thích cho tôi hiểu câu nói chẳng phải ai cũng đều xấu như tôi nghĩ là thế nào ?
Thuý An nhẹ nhàng và khéo léo lách qua xe lăn của Toàn đế bước nốt bậc thang cuối cùng:
− Để lúc cùng ăn trưa, tôi sẽ giải thích . Anh đừng quá nóng nảy, như trước kia đối với tôi thì không được đâu .
Toàn bỗng chộp và cầm tay Thuý An:
− Tôi không thể chờ, nhất là vì tôi đã biết ai được An giao hàng và người đó tại sao chối từ, không tiếp tục nhận nữa hàng của Thuý An . Hãy nói đi, tôi xin An đừng giấu tôi vì muốn chịu đựng một mình . Cũng đừng quên, nhờ An nên tôi đã vượt qua những ngày trầm uất . Vì thế tôi không thể không quan tâm và chỉ muốn cùng An chi sẽ mọi vui buồn .
Thuý An giật mình:
− Anh cũng biết người đó sao ? Nhưng thôi, đừng đóan mò nữa . Vì tất cả không đúng như anh đoán . Để tôi giúp, đưa anh về phòng nha.
Toàn xô tay Thuý An ra và lớn tiếng:
− Tôi không cần . Vì không ngờ cô đối với tôi cũng giống như bao nhiêu người khác . Cô không hề thành thật với tôi . Trái lại, cô cố tình che giấu, vì nghĩ tôi là người tàn tật, có biết cũng chả giúp gì cho cô . Đi đi, tôi không cần sự thương hại của cô ..
Thuý An sợ hãi và càng thêm sợ khi nghe từ dưới lầu có tiếng hỏi vọng lên của bà Sĩ Nhân:
− Có chuyện gì vậy, Toàn ? Sao bỗng dưng con trở tính, la lối lớn tiếng với Thuý An ?
Thuý An vội đặt tay vào thành phía sau xe lăn của Toàn:
− Anh đừng để bác gái buồn vì ngỡ anh rơi trở lại tình trạng trước kia .
Nhưng cơn nóng nảy của Toàn chợt bộc phát mãnh liệt . Toàn giận dữ đến nỗi cố tự xoay người, hất tay Thuý An ra khỏi xe lăn:
− Tôi không cần cô an ủi, không cần lòng thương hại . Đi đi, tất cả đi đi, đừng ai thương đến tôi, người tàn tật này nữa .
Thuý An bị xô ngã . Cùng lúc đó xe lăn của Toàn vì chịu lực quán tính tác động nên cũng bị nhích về phía trước, vô tình tụt xuống hết một nấc thang.
Bà Sĩ Nhân có lẽ đã nhìn thấy . Vì có tiếng bà kêu gào:
− Con ơi, coi chừng ngã !
Thuý An vì cũng nhìn thấy nên theo bản năng chợt chồm dài người ra, chộp nhanh vào cỗ xe lăn tử thần:
− Anh Toàn ơi !
Toàn ngồi trên xe cũng nhận ra điều gì đang xảy đến, đành hốt hoảng chụp cả hai tay vào hai vành bánh xe lăn:
− Má ơi mau cứu con. An ơi, giữ anh lại . Đừng để anh bị ngã . Má .....!
Rầm một tiếng, xe lăn bỗng xoay ngang trước khi ngã vật ra và hất Toàn văng xuống .
Thuý An vì chỉ còn giữ được xe lăn nên sợ hãi vừa lôi xe ngược lên bên trên vừa lắp bắp gọi Toàn:
− Anh có sao không, anh Toàn ? Cũng tại em làm anh ngã . Anh đừng chết nha, anh Toàn .
Bà Sĩ Nhân ba chân bốn cẳng chạy lên từng bật thang để tìm cách đỡ Toàn dậy:
− An ơi mau giúp bác . Toàn ơi, con không sao chứ ? Đừng làm má sợ nhen Toàn .
Thuý An tụt xuống, cùng phụ bà Sĩ Nhân đỡ Toàn đứng lên . Và Thuý An xanh mét mặt mày :
− Bác ơi, anh Toàn xỉu rồi . Mình chở anh ấy đi bệnh viện nghe bác . Kẻo ảnh có bề gì, con thật ân hận .
Bà Sĩ Nhân lại gào, lại la:
− Bác Tám, chị Năm ơi, mau kêu bác Tám tới phụ tui. Thằng Toàn bị ngã, xỉu rồi . Mau phụ tui đưa thằng Toàn vô bệnh viện . Lẹ lên chị Năm .
Nhờ vậy, chỉ một lúc sao, Toàn đã được đưa vào bệnh viện . Và cạnh Toàn lúc nào cũng có Thuý An với một tâm trạng day dứt không yên, có bà Sĩ Nhân luôn lo lắng cho bệnh tình lẫn tính mạng của đứa con không được nhiều may mắn cho đến tận lúc này .
Ông Sĩ Nhân hối hả sải những bước chân thật dài:
− Nó tỉnh lại chưa bà ?
- Ơn trời là nó đã tỉnh cũng không có thêm tai biến gì xấu . Nếu không ...
Nói đến đây ông chợt đổi giọng:
− Đã có Thuý An luôn ở bên cạnh, thằng Toàn làm sao bị ngả ? Xảy ra chuyện gì vậy bà .
Ở bên ngoài phòng chăm sóc đặc biệt, Thuý An cũng đang bị Tuyên cật vấn một câu tương tự:
− Toàn bị một cú sốc phải không? Vì chẳng thế nào bỗng dưng Toàn bị ngã, nhất là lúc đó cũng có An bên cạnh .
Bà Sĩ Nhân ra dấu cho chồng:
− Để nghe cháu An giải thích . Vì theo tôi, bị ngã là do Toàn gây ra. Nhưng trước đó nó chợt trở tính, la lối cháu An dữ lắm .
Ông Sĩ Nhân lặng thinh, nhìn ra ngoài . Ở đó, Thuý An đang cúi đầu, che giấu những giọt nước mắt, cố tình không cho Tuyên nhìn thấy:
− Tôi có lỗi, đã không làm tròn bổn phận . Mọi việc đều do tôi gây ra. Xin lỗi nha, vì tôi không thể giải thích gì thêm .
Nói đến đây, Thuý An vẫn cúi đầu và bỏ đi một mạch . Thái độ đó làm Tuyên ngẩn người .
Và khi thấy ba má đang nhìn, Tuyên bước vội vào phòng, chỉ ngó qua Toàn đang nằm trên giường bệnh, rồi lên tiếng hỏi má .
− Đầu đuôi là thế nào, má ?
Bà Sĩ Nhân bối rối, cũng tránh luôn ánh mắt dò hỏi đang chờ đợi của chồng:
− Tôi chỉ biết cháu An không có tội . Còn đầu đuôi thế nào, hãy cứ để từ từ rồi hỏi lại Toàn .
Toàn đã tỉnh nhưng không một lời nào được nói ra, chỉ nằm yên và mở mắt nhìn trừng trừng lên trần phòng .
Ông Sĩ Nhân thở dài:
− Nó lại rơi vào trạng thái trầm cảm . Không biết lần này Thuý An còn giúp được gì cho nó nữa không?
Bà Sĩ Nhân đau đớn nhìn con:
− Ông phải giúp nó . Dù có tiêu tốn toàn bộ gia tài tôi cũng sẵn lòng . Toàn ơi, nhìn con, má ước gì có thể chịu đựng thay cho con.
Tuyên giận dữ, nệm mạnh từng bước chân bỏ đi ra ngoài :
− Con phải hỏi cho ra lẽ . Dù Thuý An không có lỗi cũng nên nói tất cả những gì đã xảy ra .
Nhưng có tiếng của Toàn dằn giọng gọi giật ngược Tuyên:
− Để cô ấy yên. Anh chỉ cần biết cô ấy không có lỗi là được rồi .
Bà Sĩ Nhân mừng rỡ:
− Con đang cảm thấy thế nào ? Để má đi kêu bác sĩ .
Toàn lắc đầu:
− Con muốn về nhà . Con xin lỗi vì đã làm ba má lo lắng . Càng tội cho Thuý An cũng quá sợ hải và lo cho con.
Ông Sĩ Nhân chăm chú nhìn Toàn:
− Có thật con không cần bác sĩ chăng ? Vì theo ba, dù gì con vẫn cố nán lại ít nhất một ngày đến tối hãy về cũng yên tâm hơn .
Thấy Toàn phần nào xiêu lòng, đang nhẹ gật đầu đồng ý, Tuyên tươi cười:
− Đúng là một phen hú vía, làm Tuyên và ba đang ở công ty cũng đứng ngồi không yên. Có cần kêu Thuý An quay lại không, kẻo cô ấy cứ lo lắng mãi, thật tội .
Toàn dặn thêm:
− Chị nói để cổ yên tâm. Chuyện qua rồi, Tuyên đừng hỏi han gì hêt, cứ xem nhưng không có là tốt nhất .
Nhưng sau một lúc lâu kiếm tìm, Tuyết bắt đầu lo lắng vì không những không thấy Thuý An mà dù muốn hỏi cũng chả biết hỏi ai .
Vì không muốn đoán bừa, cũng chẳng thể quay lại để nói với Toàn về việc chưa tìm thấy Thuý An, Tuyên liền vợi vã đi đến chỗ để xe, định chạy trở về nhà tìm, hy vọng sẽ gặp Thuý An đã về đó trước .
Nào ngờ Tuyên tình cờ loáng thóang nghe hai bà bán hàng rong - ở bệnh viện nào cũng có - đang kháo với nhau.
Tuy chỉ nghe câu được câu mất, Tuyên vẫn tin vào dự cảm, vội tiến đến, vừa giả vờ hỏi mua hàng này hạng nọ vừa tìm cách hỏi khéo một bà:
− Thím vừa nói ở đây mới xảy ra cảnh đánh nhau giữa hai cô gái ?
Những người bán hàng rong đương nhiên vẫn thích thuật lại mọi chuyện, miễn sau khách vui lòng và mua giúp họ càng nhiều hàng càng tốt . Bà nay cũng không ngoại lệ:
− Nói đánh nhau chứ chỉ có cô này bất ngờ bạt tai cô kia thôi . Ông quen ai trong họ ? Nếu là cô gái đánh người thì cổ đã đón xe đi rồi . Chỉ còn lại cô bị đánh . Cô này chạy chiếc Dream, vừa mới gửi ở đàng kia, chắc là vào bệnh viện để thăm thân nhân đang điều trị ở đây .
Tuyên ngó theo cánh tay chỉ của bà bán hàng . Sau đó quay lại, Tuyên vừa cười vừa lắc đầu với bà:
− Tôi nghe lạ, đành hỏi cho biết . Thím lựa dùm tôi một chục cam, thứ ngon nhất .
Bà bán hàng tay thoăn thoắt lựa :
− Cậu nói cũng phải . Đây, chục cam của cậu đây . Xin cám ơn cậu .
Và cho dù lần này tuy thêm bận bịu và mang theo chục cam nhưng Tuyên vẫn lo lắng và vội tìm khắp bệnh viện, hơn cả lần vừa rồi .
Cuối cùng thì bao vất cả của Tuyên cũng được bù đắp . Tuyên vừa đi vừa gọi một người:
− Mỹ Linh:
Nghe gọi, Mỹ Linh quay lại và không thể giấu đâu cho hết tâm trạng đang bối rối . Tuy Nhiên, Mỹ Linh chợt đổi nhanh sang tâm trạng vui hớn hở, vừa cười vừa đi lại gần Tuyên:
− Sao anh biết em ở đây mà tìm ? Anh Toàn sao rồi, anh? Em cũng vừa được tin đến ngay . Và anh biết không, em nghĩ có một tin vui, chắc chăn sẽ làm cả nhà mừng .
Tuyên nhíu mày, nhìn cánh cửa phòng tuy lúc này đã khép lại nhưng chỉ mới vừa rồi Mỹ Linh lại từ trong đó bước ra.
− Có liên quan đến hai việc, một là em mới bị Thuý An nặng tay, hai là em vừa bước ra từ khoa chấn thương chỉnh hình .
Mỹ Linh lo sợ, lấm lét nhìn Tuyên:
− Không lẽ anh nhìn thấy lúc em bị Thuý An đánh ? Vậy sao anh không đến can ngăn ? Phải rồi, là anh muốn em bị nhục chứ gì ? Nếu là vậy mọi điều em nghĩ về anh và Thuý An đều đúng sự thật ? Anh giỏi lắm, bây giờ thì đừng chối gì nữa . Chúng ta nên chia tay thì hơn . Anh mau tránh ra cho tôi đi .
Tuyên hoàn toàn bất ngờ, nhất là khi nhìn thấy Mỹ Linh vừa khóc vừa xô Tuyên ra để có lối chạy, làm cho chục cam mới mua từ tay Tuyên bị rơi xuống đổ tung toá và dải theo mọi hướng, dọc hành lang của bệnh viện .
Đến khi nhớ lại, Tuyên đành chạy đuổi theo Mỹ Linh, không màng nhặt nhạnh những quả cam đã từng là nguyên cớ giúp Tuyên biết và tìm thấy Mỹ Linh ở đây.
Lúc đuổi kịp, Tuyên giữ tay Mỹ Linh lại . Và thêm một bất ngờ nữa đối với Tuyên là Mỹ Linh chợt ôm chầm Tuyên, để cứ thế vùi úp mặt vào và tha hồ khóc như mưa.
Ở bệnh vệin đâu dễ gì có một chổ nào hoàn toàn vắng bóng người qua lại. Vì thế, Tuyên thật sự bối rồi trước những ánh mắt tò mò đang dành cho họ .
Do ngại, Tuyên vội nói vào tai Mỹ Linh:
− Thôi nào, nín đi em . Đừng làm thế này nữa, dị lắm . Có muốn nói gì thì cứ đi cùng anh, ra đến căn tin tha hồ nói .
Mỹ Linh đâu phải không biết ngượng, đành cúi gầm đầu, giấu mặt đi và đế Tuyên dìu đi .
Đến căn tin, sau khi tìm thấy và ngồi vào một bàn vắng, Tuyên mới nói tất cả với Mỹ Linh :
− Theo ý Toàn, anh đang đi tìm nhưng không thấy Thuý An ở đâu thì tình cờ anh nghe mấy người bán hàng nói với nhau về chuyện xảy ra giữa em và Thuý An ở ngay trước mặt cổng bệnh viện . Đương nhiên anh nhận ra có em là người trong cuộc, và cũng nhờ một bà bán hàng chỉ cho anh thấy chỗ em gửi xe . Bây giờ nghe anh hỏi:
- Vì sao em biết chuyện xảy ra cho Toàn để cũng tìm đến đây ? Rồi vì sao Thuý An dám có hành động như thế đối với em ?
Mỹ Linh vẫn cúi gằm đầu, thật sự là không dám nhìn vào Tuyên đang ngồi phía đối diện:
− Thì em nghe lời anh, đã đến chỗ Minh Thư để tìm Thuý An. Vì không gặp nên em đành đến nhà anh. Cũng nhờ bác Tám cho hay em mới biết, nên vội vào đây ngay.
Tuyên gật gù, tỏ ra đã hiểu:
− Vậy là em và Thuý An tình cờ gặp mặt ? Nhưng em đã nhận lỗi ra sao để Thuý An chẳng những không thông cảm và bỏ qua mà lại còn xử sự với em như thế, một cử chỉ hoàn toàn trái ngược với tính hay chịu đựng của Thuý An?
Mỹ Linh ngước đôi mắt đỏ hoe lên để nhìn Tuyên:
− Nhưng em không trách Thuý An. Anh có thể cho qua, xem như chuyện nay chưa hề xảy ra được không? Vì dù gì thì cũng chỉ là chuyện giữa tụi con gái bọn em.
Tuyên cảm thông gật đầu:
− Em đã thay đổi . Vì lẽ ra người có tính tình như em thật không dể bỏ qua chuyện này . Được rồi, thấy em đã sửa đổi phần nào, anh rất vui, vì thế sẽ không hỏi gì nữa, ngoại trừ tin vui gì đó lác nãy em định nói .
Mỹ Linh mỉm cười, tâm trạng cũng theo đó vui dần:
− Đầu tiên anh hãy nghe em hỏi . Anh có biết xảy ra chuyện gì khiến anh Toàn bị ngã chăng? Nhất định anh chưa biết . Vì chỉ tình cờ, nhờ Thuý An nói ra lúc giận dữ em mới biết . Và vì biết nên thay vì giận ngược lại Thuý An, em vội tìm ngay đến bác sĩ trưởng khoa chấn thương chỉnh hình. Rồi một điều không hề mong đợi đã bất ngờ xảy ra, có thể sẽ giúp Toàn hồi phục .
Tuyên mặc dù đang ngơ ngác, do chưa hiểu, nhưng vẫn vui mừng và sửng sốt:
− Em nói Toàn đang có một cơ hội thật bất ngờ để được hồi phục ? Thật chứ, Mỹ Linh ?
Mỹ Linh bắt đầu khuấy ly nước đá mà nãy giờ đã có ở trước mặt, trên bàn, nhưng vẫn chưa đủ tự tin đụng đến:
− Anh uống nước đi . Vì chả lẽ đã kêu lại không uống ? Nhưng thôi, để em nói, kẻo để anh mãi nôn nóng thế này thật tội .
Sau khi nhấp một ngụm nước thấm giọng Mỹ Linh cũng háo hức kể :
− Theo lời Thuý An nói ra lúc giận, em được biết là chính anh Toàn trong khi qúa khích động đã tự tay quay người để xô đẩy Thuý An ra sau. Ở đây, nguyên nhân nào khiến anh Toàn nóng giận hay vì sao anh Toàn bị ngã, em không muốn bàn đến . Nhưng chủ yếu là việc anh Toàn đã có thể tự xoay người, một điều không thể nào thực hiện được đối với bất kỳ ai từng bị chấn thương cột sống. Anh hiểu em muốn nói gì chưa ?
Tuyên hoàn toàn hiểu:
− Do bị sốc Toàn đã có phản ứng . Thế là tình cờ điều khiển được cơ thể, một việc mà lẽ ra Toàn không bao giờ làm được cho dù từ lâu nay vẫn muốn ?
Mỹ Linh gật đầu:
− Em nhận ra ngay điều kỳ lạ này . Thế là đành đường đột gõ cửa và làm phiền ông bác sĩ trưởng khoa. Vậy anh có biết ông bác sĩ khuyên em như thế nào không?
Tuyên đứng bật dậy, vừa gọi tính tiền nước vừa hối thúc Mỹ Linh:
− Lẽ dĩ nhiên ổng phải khuyên chúng ta đừng bỏ lỡ cơ hội, trái lại nắm bắt ngay và đưa Toàn nhập vào khoa vật lý trị liệu . Mình đi em. Anh muốn báo cho Toàn biết ngay tin vui này .
Nhưng Mỹ Linh ngăn lại:
− Còn Thuý An thì sao? Anh không nghĩ Toàn có thể bị sốc nếu như chỉ một mình anh quay lại và không hề có cô ấy đi cùng anh.
Tuyên phì cười:
− Chỉ giữa em và cô ấy đã xảy ra chuyện gì đó, là chuyên giữa đàn bà con gái với nhau, đâu ảnh hưởng gì đến Toàn . Huống hồ đây lại là tin vui, theo anh, nhất định Toàn sẽ rất phấn khởi .
Mỹ Linh lườm mắt nhìn và nhẹ nhàng trách Tuyên:
− Sao anh không tâm lý chút nào vậy ? Hay định nói với em, anh chả biết giữa Thuý An và anh Toàn đã không còn mối quan hệ đơn thuần là chủ và người làm nữa ? Nếu đúng như vậy thì anh tệ ơi là tệ . Chẳng bù với bọn con gái tụi em, giác quan thứ sáu lúc nào cũng nhạy bén .
Tuyên hẫng người:
− Từ khi gặp tai nạn, phải ngồi trên xe lăn, điều dĩ nhiên là chỉ có một mình Thuý An, người xa lạ, cũng là cô gái duy nhất gần gũi và tiếp xúc Toàn . Việc Toàn quý mến Thuý An là điều không tránh khỏi . Nhưng theo em giải thích, Toàn đã thật lòng yêu Thuý An rồi sao ? Nghĩ là nếu bây giờ anh quay lại mà không có Thuý An, nhất định Toàn sẽ bị cú sốc khác và hậu quả chỉ có hại, chẳng lợi chút nào ?
Mỹ Linh gật đầu cười mỉm:
− Hiểu được như thế dù chậm thì anh cũng không đến nỗi kém . Bây giờ thì thế này, anh cứ đưa bác sĩ đến tận chổ khám cho Toàn. Ai có hỏi thì anh vẫn có cớ đáp . Riêng việc tìm Thuý An em sẽ lo.
Thuyên nghi ngại:
− Sau sự việc vừa xảy ra, em vẫn quyết định vì Toàn, vì anh, đi tìm Thuý An sao?
Mỹ Linh cười gượng:
− Như đã nói, mọi lỗi đều do em. Mà nào chỉ mới đây, cả trước kia nữa, vì em không phải nên thường làm anh khó xử . Nhờ cách cư xử của Thuý An khiến em nghĩ lại . Anh cũng vậy, hãy giúp em sống sao cho tốt, dù chỉ là xứng đáng với anh. Và vì em không muốn mất anh nên em không không muốn giữa Toàn và Thuý An sẽ xảy ra cảnh mất nhau. Anh có hiểu và thật lòng cảm thông với tâm trạng của em lúc này không?
Tuyên cảm động, cầm tay Mỹ Linh:
− Anh cũng không muốn mất em, nhất là một Mỹ Linh hoàn toàn hồn nhiên vô tư trước đây anh từng biết . Thấy em thế này anh rất mừng . Và nếu em đoán đúng, là Toàn vì yêu nên không thể thiếu vắng Thuý An, nhất là vào thời điểm này, vậy thì hãy thay anh, tìm và đưa Thuý An đến với Toàn, nhen em.
Cách Tuyên thổ lộ chân tình làm Mỹ Linh cũng xúc động . Một giọt nước mắt chực rơi ra, nhưng nụ cười thật rạng rỡ cũa Mỹ Linh đã làm cho giọt nước mắt vỡ vụn, chan hoà và thấm ngược lại, vô tình làm cho đôi mắt của Mỹ Linh thêm long lanh sáng, biểu hiệu cả một bể sóng tình đã và đang dâng ngập con tim.
oOo
CHUONG 5
− Thuý An!
Mỹ Linh vừa kêu vừa đạp gấp thắng chân, làm cho bánh xe nghiến rin rít trên mặt đường nóng giẫy vì đang lúc giữa trưa .
Thuý An giật mình và chỉ suýt nữa buông ngã chiếc xe đạp cà tàng mà chả biết từ lúc nào cô vẫn đẩy thay vì trèo lên đạp .
Đến khi nhận ra Mỹ Linh, Thuý An chợt thở dài và cúi đầu buông nhẹ một câu:
− Nếu chị muốn đánh lại, em sẵn sàng chấp nhận .
Nhưng Mỹ Linh chỉ mỉm cười:
− Vậy là An đã gặp Minh Thư, bạn tôi?
Thuý An lí nhí:
− Từ chối nhận hàng là điều ngoài ý muốn, và bây giờ sẵn lòng nhận lại, chị ấy bảo đều do chị nói dùm em.
Mỹ Linh bỗng lắc đầu và vô tình nhìn garde-bagage sau xe đạp cua Thuý An:
− An đã thu dọn hết đồ đạc cá nhân ? Định cứ thế này bỏ đi, chả từ biệt ai, cũng chẳng cần ai đưa tiển .
Thuý An ngước mắt lên, mắt nhoà lệ:
− Em có lỗi, không chỉ đối với anh Toàn, mà còn làm cả nhà anh ấy thất vọng . Dù biết làm thế này không phải nhưng em đâu còn chọn lựa nào khác .
Mỹ Linh bước xuống xe và cũng dẫn bộ như Thuý An:
− Hai đứa mình đều là phận gái như nhau, Thuý An có thể cùng mình đến quán nước phía trước, tạm dùng vỉa hè làm chổ tâm sự, một lát thôi ?
Thuý An lo lắng ra mặt:
− Có phải đã xảy ra chuyện gì với anh Toàn ?
Mỹ Linh khúc khích cười:
− Sao vậy ? Đã yêu rồi phải không ? Đừng lo trái lại mình định nói cho Thuý An biết một tin mừng có liên quan đến người ấy của An. Chịu ngồi tâm sự với mình chưa ? Nếu không, mình đi liền cho coi.
Thuý An lúng túng, không những không thể đáp mà trái lại cũng chả biết phải nói với Mỹ Linh đã te te đẩy xe đi, Thuý An đành vội đẩy theo, cùng đến một quán nước vỉa hè như Mỹ Linh vừa bảo .
Ngồi vào bàn, thay vì nói thẳng vào đề, Mỹ Linh lại nhìn bâng quơ và khi lên tiếng thì cũng nói những câu bâng quơ:
− Thành phố mình thật đẹp . Cứ giữa trưa và được ngồi thoải mái ở một vỉa hè nào đó, nhưng phải dưới một vòm cây xanh rợp bóng mát, mới thấy hết vẻ đẹp nên thơ của thành phố này . An đồng ý chứ ?
Thuý An cứ nhìn và chờ Mỹ Linh:
− Nhưng không phải thành phố của em. Bởi em không phải sinh ra ở đây, không cùng lớn với những bông cây xanh mát của thành phố . Em chỉ là khách lãng du, đúng hơn là khách trọ . Nếu thành phố còn hiếu khách, còn cầm chân thì em còn lưu lại . Khi đã bị xua đuổi hắt hủi thì em đi, cũng thui thủi một mình như lúc đặt chân đến, chẳng một ai lưu luyến để tiễn đưa .
Mỹ Linh quay lại với Thuý An:
− Toàn đã yêu An. Thành phố này vẫn hiếu khách, vẫn có người lưu luyến muốn giữ An lại, sao An nói đã bị xua đuối hắt hủi?
Thuý An cúi đầu, che giấu ngượng ngùng:
− Chị đừng mai mĩa em. Nghèo như em làm gì dám đèo bòng với cao.
Mỹ Linh chúm chím cười:
− Vậy là An đã thú nhận rồi nhen. Nếu còn chối nữa, mình biết ngay là An chê anh Toàn tàn tật, dù giàu có cũng không xứng với An chứ gì ?
Thuý An giật mình, nhờ đó tìm lại được bao nghị lực đã một thời giúp Thuý An vượt qua nhiều thật nhiều những gian nan khó khăn:
− Chị nói muốn cùng em tâm sự ? Chị nói đi.
Vẻ cương nghị của Thuý An không hiểu sao lại đẩy Mỹ Linh vào tình thế lúng túng:
− À ... chuyện như vầy, mình định cho An biết nguyên nhân khiến cho Toàn ngã xuống cầu thang hoá ra được xuất phát từ một lý do rất có lợi cho sự hồi phục của anh Toàn lúc này .
Thuý An ngơ ngác:
− Nếu chị định nói em xô anh Toàn ngã, nhờ đó ảnh có cơ may hồi phục thì đều này không đúng . Vì em nào có lòng dạ xấu xa, đến nỗi đẩy ngã anh Toàn .
Mỹ Linh chồm qua mặt bàn cằm tay Thuý An:
− Mình biết An hiền lành, cứng rắn nhưng nhân hậu, mình đâu nói do An xô anh Toàn ngã . Trái lại, An còn nhớ không, An nói chính anh Toàn đã tự xoay về phía sau, đẩy An ra, vì thế đã vô tình làm xe lăn của anh ấy ngã xuống cầu thang. Có phải ảnh đã tự xoay người ?
Thuý An chỉ mang máng hiểu:
− Lúc tình cờ gặp chị ở trước bệnh viện, đúng là em có nói như vậy . Nhưng ảnh tự xoay người thì sao?
Mỹ Linh từ từ nhoẻn cười:
− Thì đó là điều mình định cho An biết . Vì mình khác với An, đã có điều kiện học cao hơn nên đối với mình, chuyện anh Toàn tự xoay người sau khi đã bị chấn thương cột sống một thời gian dài là điều đáng ngạc nhiên . Vậy là sau khi khuyên An tìm và hỏi lại Minh Thư cho rõ, mình cũng lập tức tìm đến bác sĩ trưởng khoa chấn thương chỉnh hình . Mình đã nói tất cả cho ổng biết và còn hỏi ổng ...
Thuý An cũng chộp vào tay Mỹ Linh, giọng xúc động rất rõ:
− Chị nói từ từ cho em hiểu . Là đúng ra người bị thương tật như anh Toàn nào tự xoay người, một dấu hiệu, phải không chị Mỹ Linh?
Mỹ Linh vỗ vỗ nhè nhẹ lên tay An:
− Mình đã hỏi và được bác sĩ giải thích . Nhờ đó mới biết anh Toàn vì bị kích động mạnh, chắc là do quá lo cho An, vậy là tình cờ đưa được mệnh lệnh từ trung khu thần kinh từ não xuống đến cột sống . Một điều mà trước đây kể cả các chuyên gia cũng không nghĩ anh Toàn sẽ làm được . Cho dù sao tai nạn, cột sống của ảnh vẫn nguyên vẹn, chỉ bị những chấn thương làm cho việc dẫn truyền tính hiệu ở các nơ-rôn thần kinh bị gían đoạn . Nhưng lần này thì qua được rồi . An đang là người con gái duy nhất được anh Toàn quan tâm . Anh vì lo cho An nên mới bị kích động không những rất dễ xảy ra mà con không ngờ lại đem đến điều tốt đẹp cho anh Toàn .
Thuý An đã qua cơn bàng hoàng:
− Chị muốn nói, ảnh cũng đế ý đến em. Vì lo cho em nên mọi điều nếu càng khó khăn với em thì cũng là nguyên nhân làm cho anh Toàn kích động ?
Mỹ Linh cười thích thú:
− Anh Toàn đã yêu An. Là con gái, trực giác của An đâu, sao không nhận ra sự thật này ?
Thuý An đã bình tỉnh lại:
− Có nhận ra hay không, đó là chuyện của em . Nhưng theo chị, anh Toàn nhờ vậy kể như đã tự vượt qua bản thân? Nếu tiến hành đều trị ngay, như theo chuyên môn người ta gọi là vật lý trị liệu thì phải, em nhớ mang máng như thế, thì chẳng bao lâu anh Toàn sẽ hồi phục hoàn toàn . Đúng không chị ?
Mỹ Linh gật đầu:
− Đây là một tin vui . Và An là người có công đầu tiên.
Thuý An bất ngờ gỡ tay Mỹ Linh ra:
− Sai rồi . Người có công chính là chị . Và chị tin không, dường như anh Toàn cũng tự đoán hết tất cả . Nếu không, ảnh đâu nổi giận ? Ảnh có phản ứng vì mặc cảm, ngỡ em giấu ảnh mọi chuyện xảy ra là cũng như mọi người, xem ảnh vì mang thương tật nên không có quyền biết tất cả .
Mỹ Linh giật mình rụt tay về:
− An nói anh Toàn đã đoán biết những gì ?
Thuý An mím miệng:
− Chị đừng nghĩ em cố tình để lộ cho ảnh biết . Không phải đâu . Mà tại em về muộn, lại có dáng mệt mỏi vì phải chở một bao hàng cồng kềnh từ chổ Minh Thư giao đến chỗ khác . Ảnh từ lâu vì quen lối sống nội tâm nên không cần hỏi cũng biết . Còn điều này nữa không hiểu sao ảnh lại biết chị với chị Minh Thư là bạn . Ảnh tuy không nói gì nhưng qua cách ảnh giận, em biết, ảnh đã hiểu vì sao chị Minh Thư đột ngột không nhận hàng của em . Nhưng vì nghĩ đến chị, nhất là nghĩ đến anh Tuyên, em định bụng sẽ không nói gì cả . Và em còn định cho anh Toàn biết lý do chị Minh Thư không nhận hàng thật ra chả liên quan gì đến chị . Bằng chứng là em sẽ nói, chị Minh Thư đã tốt bụng chỉ cho em chỗ tiêu thụ khác, cũng lấy số lượng nhiều và bằng giá ở chị Minh Thư . Chỉ có điều em phải đạp xe xa hơn, dĩ nhiên là mệt hơn .
Mỹ Linh lo sợ, lại chồm qua bàn cầm tay Thuý An:
− Mình có lỗi . Đúng là mình đã lợi dụng tình bạn, năn nỉ và nhờ Minh Thư đừng nhận hàng của An. Mà thật sự mình cũng quên cả anh Tuyên lẫn anh Toàn đều biết rõ mình và Minh Thư từng là bạn thân . An ơi, nếu anh Toàn biết thì sẽ thế nào anh Tuyên cũng biết mình đã cố tình phá An như thế nào, anh Tuyên sẽ hận mình . Tình yêu của mình vậy là tan vỡ . Mình chết mất, An ơi .
Thuý An nhìn chăm chăm vào người con gái trước mặt:
− Lưới trời lồng lộng, thưa mà khó lọt . Em vì đã quen chịu đựng gian nan nên có thể bỏ qua, không trách chị . Ngược lại là chị có người bạn thật tốt. Chị Minh Thư không cần nói, nhưng qua thái độ lúng túng của chỉ lúc từ chối không nhận hàng, em hiểu ngay chị ấy bị kẹt, dù lòng không muốn vẫn đành chối từ, không nhận hàng của em . Sau đó, có lẽ vì cảm thông cho hoàn cảnh của em, chị Minh Thư đã giới thiệu em chỗ giao hàng khác. Chị thấy đó, người tốt thì trước sau thì cũng có ngày gặp may, được người khác giúp đỡ . Còn chị, nói thật, em không biết chị có thật sự thay đổi chưa, cho dù chính chị đã nói chị Minh Thư nên nhận lại hàng cho em, nhưng qua việc làm lần này của chị, dù không nói thì anh Toàn và rồi đây kể cả anh Tuyên cũng biết . Chị làm thì chị chịu . Trời quả báo mà .
Mỹ Linh càng thêm cuống cuồng vì lo:
− An tin mình . Vì quá hối hận, lần này mình đã thay đổi thiệt . An hãy làm ơn giúp mình . Về Minh Thư thì mình không lo . Vì anh Tuyên dù có hỏi Minh Thư nhất định cũng giấu dùm mình . Phần An, làm ơn đừng nói gì cho anh Tuyên biết . Giúp mình nghe An.
Thuý An mỉm miệng:
− Chị thay đổi thật sao?
Mỹ Linh gật đầu lia lịa:
− Thiệt mà . Mình đang sợ, đúng như An nói, mình lo sợ bị trời trả báo . Vì vậy, đâu phải dưng không mình gặp Minh Thư, nói với nó cứ nhận lại hàng cho An.
Thuý An cau mặt:
− Không phải em không tin. Vì chính chị Minh Thư cũng nói như thế với em. Nhưng tại sao chị thay đổi ? Mà còn quá nhanh nữa, chỉ trừ bữa tiệc tối thứ bảy vừa rồi tới nay, tại sao vậy chị ?
Mỹ Linh thở dài:
− Mấy bữa nay An có đọc báo ?
Thuý An phì cười:
− Em làm gì có thời giờ, cũng như có tiền để mua báo ? Bộ trên báo có chuyên mục người tốt việc tốt nào đó tình cờ thức tỉnh chị sao?
Mỹ Linh cứ thở dài:
− Vậy An có biết Trúc Ly từng là bạn gái của anh Toàn trước đây ?
Thuý An mỉm môi:
− Một kẻ bội bạc, chỉ chạy theo đồng tiền . Vì thấy anh Toàn phải mang thương tật vĩnh viễn nên cô ta lập tức bỏ rơi . Người này thì em biết, có nghe anh Tuyên nhắc tới .
Mỹ Linh ngao ngán lắc đầu:
− Nói như An thì trước đây mình dâu khác gì Trúc Ly . Cũng vì mê sang giàu nên mình cùng Trúc Ly đã cố tình làm quen hai anh em song sinh Tuyên - Toàn một lược . Chỉ không may cho Trúc Ly là Toàn bị tai nạn . Và lúc đó, mình thừa sức hiểu, cũng rất cảm thông khi hay tin Trúc Ly bỏ Toàn . Nhưng khác với Trúc Ly, mình càng lúc càng yêu Tuyên, yêu thật lòng và không bao giờ muốn mất Tuyên . Thêm một điều nữa là Trúc Ly đã gặp quả báo, một lời thức tỉnh làm mình giật mình, chả dám hại ai nữa dù để độc chiếm Tuyên, nhất là hại An.
Thuý An tím mặt:
− Chị đã nghĩ em cố tình mồi chài anh Tuyên?
Mỹ Linh cười gượng:
− Cũng là đàn bà con gái An phải hiểu, mình dù quá đáng nhưng vẫn biết ghen chứ . Nhưng bây giờ thì hết rồi, một phần mình đã hiểu An, phần khác nhờ đã biết chỉ có anh Toàn thương An. Mình rất xấu hổ, An đừng giận mình nữa nghe.
Là đàn bà con gái thường rất dễ cảm thông . Vả lại tính hiếu kỳ của con gái đã khiến Thuý An vui vẻ:
− Chuyện của Trúc Ly thế nào ?
Mỹ Linh rùng mình:
− Nó yêu một ca sĩ, tin chắc có thể dùng tiền mua lấy tình yêu và sau này sẽ tha hồ nắm giữ mọi tiền bạc khi ca sĩ đó nổi tiếng . Nhưng nó đã đùa với lửa . Vì tình yêu đâu thể mua bằng tiền . Với lại, nói về tiền thì Trúc Ly đâu phải là số một . Đã có nhưng cô gái khác giàu có hơn, luôn quay quanh anh ca sĩ điển trai. Bởi Trúc Ly ghen nên bị ghen ngược lại . Hậu quả thì, như báo đã đăng, Trúc Ly bị tạt a-xit, hung thủ thì chả ai biết, có nghi cũng không có bằng chứng . Một quả báo nhãn tiền, phải không An?
Thuý An cũng rùng mình:
− Ghê quá . Vậy thì chị càng nên thay đổi . Được rồi, em hứa . Một khi đã không nói gì với anh Toàn thì sau này em cũng chả nói cho anh Tuyên biết . Vì hại chị có ích gì cho em ? Không biết chừng sau này lại đến lượt em bị người khác lại thì sao ? Thôi, em đi nghe chị .
Mỹ Linh vội giữ Thuý An lại:
− An đi đâu ?
Thuý An gỡ tay Mỹ Linh ra:
− Nói như chị, anh Toàn chỉ cần tiếp tục đều trị là sẽ khỏi . Bổn phận của em kể như xong . Gia đình anh ấy đâu cần thuê mướn em làm gì nữa ?
Nhưng Mỹ Linh vẫn cứ giữ Thuý An cho bằng dược:
− Anh Toàn sẽ không chịu điều trị nếu chẳng có người như An ở bên cạnh động viên . Đó là chưa nói, nếu mình để An bỏ đi, anh Toàn sẽ bị sốc, dù chỉ về phương diện tâm lý thì vẫn gây hậu quả xấu . An không thương anh Toàn sao?
Thuý An đứng lên:
− Em thương, nhưng chỉ như thế thôi . Ảnh đã lớn rồi, tự dưng phải hiểu dù có hay không có em thì ảnh cũng nên vì gia đình bản thân để vượt qua lần này . Và em sẽ là người mừng nhất nếu được tin anh Toàn bình phục . Nhưng chị cũng thông cảm cho em đừng giữ lại .
Mỹ Linh vỡ lẽ:
− An sợ ở lại sẽ khiến nhiều người nghĩ An cũng vì tiền ? Nè, mặc cảm về số phận nghèo của An lần này là không đúng chỗ . Vì cả nhà anh Toàn nào có ai chê An nghèo ?
Thuý An mỉm miệng:
− Chị cứ thử nghèo, và nhất là có lòng tự trọng như em thì rõ . Thôi, chị đừng khuyên gì em nữa, vô ích . Để em đi . Chỉ mong rằng, nếu chị thật sự thay đổi, em cầu chúc cho tình yêu giữa chị và anh Tuyên luôn hạnh phúc .
Mỹ Linh nấn níu:
− Nhưng mình đã hứa với anh Tuyên sẽ đưa An đến bệnh viện với Toàn . Làm sao bây giờ ?
Thuý An đặt tay lên ghi đông xe đạp:
− Thì chị cứ nói đã gặp đã khuyên, nhưng em vì an phận, vẫn khăng khăng bỏ đi . Hãy cho em gửi lời xin lỗi đến hai bác, đến anh Tuyên, anh Toàn . Và nếu cần, hãy nói cho mọi người hiểu, em có cái lý của em. Chào chị .
Mỹ Linh vội vã bước theo Thuý An:
− Mình chịu thua vì không thể bác bỏ cái lý của An. Nhưng An này, mình nhờ An nên thay đối . Mình muốn cảm ơn An, theo cách riêng của những chị em gái nhau. Đây là số nhà, có cả số điện thoại của mình nữa . Khi nào có điều kiện, càng sớm càng tốt, hãy cho mình biết địa chỉ mới của An, nhen.
Thuý An gật đầu:
− Em không thế hứa khác . Nhưng em sẽ liên lạc, dù gì cũng để nhắc chị đừng quên những lời đã nói với em hôm nay. Ngược lại, em cũng muốn nhờ chị một điều . Hãy tìm cách an ủi anh Toàn giùm em. Cứ nói, chỉ cần ảnnh hoàn toàn bình phục thì dù ở đâu em cũng mừng cho ảnh . Nghe chị ? Em đi đây . Chào chị .
Mọi sinh hoạt ở trước và bên trong các bệnh viện vào mỗi buổi chiều đều uể oải và thưa thớt . Chẳng bù với cảnh nhốn nháo đông đảo hầu như chen chân chẳng lọt vẫn luôn xảy ra mổi buổi sáng .
Đúng chờ ngày trước cổng bệnh viện, nếu vừa thoáng nhìn Mỹ Linh đã nhận ngay ra Tuyên thì ngược lại Tuyên cũng dễ dàng nhận biết Mỹ Linh từ xa.
Và Mỹ Linh đoán đúng khi câu hỏi đầu tiên của Tuyên là thế nào . Dù vậy, Mỹ Linh vẫn để Tuyên hỏi, càng thêm cho cô chút thời gian gnhĩ cách đáp sao cho càng ngắn gọn càng dễ hiểu thì càng tốt .
Tuyên hỏi với ánh mắt nhìn đâu đó phía sau, nơi Mỹ Linh vừa chạy đến với anh:
− Thuý An đâu? Đừng nói với anh, em dù chưa tìm thấy, vẫn quên, không chịu khó chạy qua nhà anh. Vì thế nào Thuý An cũng ở đó .
Mỹ Linh cười buồn:
− Thuý An là người tự trọng . Em vì quên hoặc cũng có thể là do không sớm nhận ra điều này, nên cô ấy vừa biết tin anh Toàn kể như sắp có cơ hội bình phục liền lặng lẽ thu dọn đồ đạc và rời gia đình anh ngay. Mà em cũng không thể ngăn cản, khi nghe cô ấy nói, bảo em thử đặt vào địa vị của cổ thì sẽ hiểu ngay tại sao.
Tuyên thất vọng giang tay kêu trời:
− Anh phải nói hết lời, còn hứa với Toàn là sẽ đưa Thuý An đến, có như thế Toàn mới chịu tái khám . Và bây giờ cả hy vọng ngỡ sẽ không bao giờ có nhưng vẫn bất ngờ đưa tới . Nào ngờ lại xảy ra thêm chuyện này . Trời ạ, sao lại trớ trêu như vậy ? Sao Thuý An cứ mang mãi mặc cảm của cổ, không chịu nghĩ đế tìm cảnh lúc này của Toàn, là người đang hết sức cần đến An ?
Mỹ Linh thở ra:
− Cổ có nghĩ đến, sao lại không . Và anh có biết cổ tự biện minh như thế nào không? Cổ nói, anh Toàn đã là người lớn, nếu không vì bản thân thì cũng nên vì gia đình để tự vượt qua, cho dù có hay không có cổ bên cạnh Toàn .
Tuyên tặc lưỡi:
− Vậy là cổ đã quyết ý ra đi . Toàn thì có thể tự vượt qua đấy nếu như cổ là phải vì bản thân và vì gia đình . Nhưng thêm cú sốc này nữa, Toàn dù bình phục về thể chất thì ăn thua gì . Vì tâm lý kể như lại bị chấn thương, nói sao không rơi vào trạng thái trầm cảm như trước . Với cảnh đó thì sống sao cho ra sống đây trời .
Mỹ Linh khẽ cắn môi:
− Lúc này trạng thái của anh Toàn như thế nào ?
Tuyên cười khổ:
− Vui hết biết . Chỉ cần có thêm Thuý An nữa thì dù có bảo Toàn đứng dậy chạy ngay bây giờ cũng dám làm cho mà coi. Sức mạnh của tình yêu mà . Trước kia, với Trúc Ly, chưa chắc Toàn thật sự yêu và để trái tim rung động như đối với Thuý An lần này . Anh bó tay rồi . Có cho vàng để bảo anh đến gặp Toàn lúc này cũng không dám . Em thì sao, dám không ?
Mỹ Linh mỉm miệng:
− Còn hai bác ? Chắc cũng vui và đang ở cạnh anh Toàn lúc này ?
Tuyên vẫn tả oán:
− Ổng bả thì khỏi phải nói . Người thì lo về nhà, thu xếp đủ thứ, để ngay ngày mai là đưa Toàn đến trung tâm chấn thương chỉnh hình . Một người thì đến đó trước, lo sẵn mọi thủ tục cần thiết . Đừng nói chi Toàn, ổng bả mà nghe tin động trời này thì so với phản ứng vừa rồi của anh thật chả thấm vào đâu .
Chợt Mỹ Linh trợn mắt, vẻ hốt hoảng:
− Vừa nhắc tới đã tới liền . Sau linh quá vậy, anh Tuyên?
Tuyên hiểu ngay, vội quay nhìn phía sau. Và dĩ nhiên cũng như Mỹ Linh, anh thấy bà Sĩ Nhân đang tất tả mở cửa xe bước xuống:
− Mấy đứa có biết gì chưa ? Thuý An đi rồi . Điệu này thằng Toàn nếu có bề gì chắc má sống không nổI .
Tuyên bước đến đỡ tay bà:
− Tụi con cũng đang rối như canh hẹ đây . Ba biết chưa, má ?
Bà Sĩ Nhân sụt sịt:
− Tao cũng định cho ổng biết, thử coi ổng giải quyết cách nào . Nhưng ông già mắc dịch cứ đi biệt, có chịu về nhà đâu để tao cho ổng hay . Bây giờ làm cách gì đây ở Tuyên ?
Mỹ Linh vội an ủi bà:
− Cháu là người cuối cùng được nói chuyện với Thuý An một lúc lâu . Cổ bỏ đi vì chuyện đã lỡ xảy ra cho anh Toàn . Trái lại cổ mặc cảm vì số phận, sợ bị người ta nói cổ dù nghèo nhưng vẫn bày đặt đèo bòng với cao. Bác nghĩ sao ?
Chợt có tiếng xe hơi đổ xịch gần như ngày bên cạnh họ . Tiếp đó là tiếng của ông Sĩ Nhân lầu bầu:
− Mấy má con bà cháu bàn tán gì ra đứng hết ngoài này, lại còn nhăn nhăn nhó nhó nữa ? Có phải đã có Thuý An đang ở trong đó chăm sóc Toàn, mấy người rảnh hơi, ra ngoài này tụ năm tụ ba bàn tán, trách thằng Toàn chỉ nghĩ đến một mình nhỏ An, cho bà và cho thằng Tuyên dù là ruột thịt máu mủ cũng bị ra rìa phải không? Tôi cho mấy người hay, thằng Toàn từ dạo có nhỏ An chăm sóc đã khá lên thấy rõ . Bây giờ tôi chả cần gì hết, miễn thằng Toàn bình phục như xưa, dù nó có đòi cưới nhỏ An nhà nghèo làm vợ, tôi cũng chịu . Huống hồ nhỏ đó có ý chí, nghèo đâu phải là tội, không có chí lập thân thì kể như tệ hơn nghèo chẳng biết bao nhiêu lần để so sánh . Tôi nói vậy đã rõ chưa ? Sao còn chưa chịu vào đó, vui với thằng Toàn ? Với nhỏ An ?
Bà Sĩ Nhân đập vào vai ông:
− Tui vui sao nổi ông ơi ? Thuý An đã bỏ đi rồi . Mà có ai nói gì nó đâu ? Tui cũng đâu có chê nó nghèo mà đèo bòng bao giờ . Ôi, trời ơi thằng Toàn con tui làm sao sống nổi đây ? Ông ơi là ông ?
Ông Sĩ Nhân choáng váng:
− Sao lại để nó đi ? Tui biết, ở nhà này nhất định là không có ai nhẫn tâm xua đuổi nó, nhưng sao để nó đi mà chẳng tìm cách giữ lại ? Điệu này bệnh thằng Toàn kể như hết thuốc chữa rồi, bà ơi .
Tuyên có cảm giác phải đứng ra chủ động mọi tình hình lúc này:
− Vì ba đến sau nên chưa biết . Thuý An bỏ đi vì tự trọng . Cho dù Mỹ Linh cố tình tìm đủ cách để giữ lại thì cách xử sự cũng như lòng tự trọng của cổ đều không đáng trách . Tương tự, cả nhà chúng ta cũng đừng mãi tự trách thân hay trách nhau. Trái lại, một là hãy tôn trọng hành động này của Thuý An, hai là hãy cùng nhau nghĩ ra một cách nào đó, miễn sao thuyết phục được Toàn tạm thời chịu chữa trị thêm lần nữa cho đến nơi đến chốn .
Mỹ Linh gật đầu ngay:
− Anh nói tạm thời là thế nào ? Có phải sau đó chúng ta bằng mọi giá quyết tìm lại Thuý An cho anh Toàn ?
Ông Sĩ Nhân tán thành:
− Ý này của Tuyên và của Mỹ Linh, ba chịu . Người như nhỏ An thật đáng quý . Chỉ cần hai đứa nó yêu nhau thật lòng, không hề do những bồng bột nhất thời hay nhầm lẫn sự gần gũi bên nhau bấy lâu nay, mà là tình yêu, thì ba sẵn sàng tác hợp cho tụi nó . Thời này đã văn minh tiến bộ, chênh lệch giàu nghèo nào nghĩa lý gì .
Bà Sĩ Nhân cũng gật đầu, dù vậy vẫn cứ phập phồng lo âu:
− Quan trọng là phải nói với thằng Toàn ra sao? Chỉ sợ nói không tin nhỏ An tự ý bỏ đi . Để nó hiểu lầm nhà mình thì đúng là hết thuốc chữa đấy ông.
Ông Sĩ Nhân cười mũi:
− Tánh tui thế nào, chả lẽ nó là con lại hiểu lần này nọ về tui ? Cứ để đó cho tui lo.
Nhưng Mỹ Linh chợt bảo:
− Hay để cháu thử xem.
Tuyên gạt ngay:
− Không được đâu . Hay là em chưa biết Toàn không mấy thích em, nhất là sau lần Trúc Ly bỏ đi, mà Trúc Ly lại từng là bạn thân của em?
Bà Sĩ Nhân gật đầu phụ hoạ:
− Ý tốt của cháu, hai bác hiểu . Nhưng một là Tuyên nói đúng, hai nữa là cứ để hai bác giải thích cho Toàn hiểu . Vì lẽ nào nó không thèm tin hai bác dù gì cũng là ba má đẻ ra nó ? Thôi, hai đứa chớ lo nữa . Chuyện của hai đứa là liệu cách sớm sớm tìm nhỏ An về .
Tiếng chuông điện thoại reo làm Mỹ Linh mơ màng tỉnh giấc . Đến khi nhìn vào đồng hồ để bạn, chính vì thấy thời điểm lúc này đã quá khuya nên giọng nói của Mỹ Linh không thể không cáu gắt:
− A lô, Mỹ Linh nghe. Nhưng có gì thì cũng nói nhanh nhanh dùm .
Nhưng lời đáp từ đâu giây bên kia làm Mỹ Linh tỉnh ngủ hẳn:
− Chào chị ! Đừng giận, nếu như em phá giấc ngủ của chị .
Mỹ Linh ngồi bật dậy, mở sáng đèn bàn và nhìn kỹ hơn vào đồng hồ:
− An hả ? Sao khuya thế này mới gọi mình ? Hổng dám giận đâu. Vì đây là lần đầu mình được nghe lại giọng nói của An. Cũng ba tháng mấy rồi còn gì . Mình chỉ buồn thôi . Cứ ngỡ An sẽ chẳng bao giờ gọi cho mình như đã hứa .
− Cho em xin lỗi . Nhưng em có gọi cho chị mấy lần . Hôm nay, vì chả còn cách nào, bất đắc dĩ em đành chọn giờ này, may quá, được gặp chị .
Mỹ Linh ngạc nhiên:
− An gọi cho mình lúc nào ? Thông thường vào giờ nào ?
− Một lần lúc sáng, một lần nữa thì trưa, lần nữa là vào lúc chạng vạng tối. Chỉ không mấy khi ở nhà sao?
Mỹ Linh phì cười:
− Vậy là tại An đã lâu không thèm gọi mình . Bằng không thế nào An cũng biết lúc này mình bận lắm . Chẳng phải mải mê rong ruổi đó đây để đi chơi đâu . Mấy tháng qua mình đã có một chỗ làm mới . Ổn định rồi . Tại ý anh Tuyên thích vậy . Cứ luôn chê mình chả có nghị lực như An, đi làm chổ nào cũng đôi ba ngày là nghỉ . Nhờ An đó . Mình tập miết đâm quen dần, cuối cùng nhận ra đi làm cũng có thú vị riêng của nó .
− Nhờ vào bản thân chị chứ ? Vậy là em thêm mừng cho chị, cho anh Tuyên. Ảnh sao rồi, chị ?
Mỹ Linh châm chọc:
− Ai ? Anh Toàn hả ? Ngỡ An quên rồi, nào ngờ vẫn quan tâm . Muốn biết thật đầy đủ về ảnh chỉ khi nào An chịu khó đến đây, bổn cô nương mới nói cho nghe.
− Em đang hỏi anh Tuyên, chị biết mà . Sao không dưng bị ngoặc qua chuyện anh Toàn ?
Mỹ Linh lo lắng:
− An không còn nghĩ gì nữa đến Toàn thật sao ? Ảnh tuy vẫn sống nhưng tầm hồn thì chết lạnh rồi, An có biết chăng ?
− Chị bị em gạt rồi . Như vậy cũng tốt, được tin anh Toàn vẫn sống, vẫn mạnh giỏi là em hiểu và mừng cho ảnh . Thôi, chị ngủ tiếp đi. Bye nghe.
Mỹ Linh hốt hoảng:
− Khoang đã, An. Đừng gác máy . An còn đó không An ?
− Em đây . Chị không buồn ngủ sao ?
Mỹ Linh nhẹ thở phào:
− Có buồn cũng đừng hòng ngủ lại được . Nghe nè, An bây giờ ra sao ? Đang sống ở đâu ? Và có biết cả nhà anh Tuyên, luôn mình nữa, suốt thời gian qua vẫn để ý tìm gặp An không?
− Tìm em làm gì ? Vì anh Toàn, nếu đúng như chị nói, thì sau ba tháng vừa qua nhất định đã trị liệu xong . Và nếu ảnh đã hồi phục, đã trở lại như xưa, thì cần chi đến em, một nhỏ nhà nghèo .
Mỹ Linh tặc lưỡi:
− Mình từng nghe chính miệng ba anh Toàn nói câu này, về An đó - rằng nghèo chắng đáng để xem là tội . Chỉ không có chí lập thân mới tệ ơi là tệ. An nghĩ sao ?
− Bác ấy quá tốt, đúng như em từng nghĩ . Nhưng liên quan gì đến em ?
Mỹ Linh nhíu mày quên rằng sẽ chẳng ai ở đối diện để nhìn thấy vẻ mặt lúc này của cô:
− Sao An hỏi một câu qúa vô tình vậy ? Chẳng phải mình đã nói anh Toàn đang mang một tâm hồn chết lạnh sao ? An ơi, cõi lòng của anh Toàn đang cần được sưởi ấm . Mình không cần nói có lẽ An cũng thừa sức biết, điều anh Toàn mong muốn là gì .
Nhưng ở đầu dây bên kia chợt lặng ngắt, làm Mỹ Linh luống cuống . Vừa vồ chộp hai tay vào điện thoại, như muốn giữ người bên kia lại, đừng vội đi, vừa hối hả gọi:
− An ?!
− Em đây .
Mỹ Linh lại thở phào . Nhưng lập tức nhịp thở của Mỹ Linh bị ngừng trệ, khi nghe An nói:
− Có thể là chị nhầm, hoặc một trong hai chúng ta phải có một người lầm lẫn . Vì em đâu xứng đáng nếu ý chị muốn nói anh Toàn đang cần người sưởi ấm tâm hồn là em. Trái lại, giữa em và anh Toàn đến một lời tỏ tình cũng chưa có . Và em sẽ có một ngày được anh Toàn ngỏ lời . Chào chị .
− An, khoan đã . Vì đôi khi tình yêu đã tự đến, không cần ngỏ lời . Có chăng, chỉ là tiếng của đôi tim gọi nhau . Đó là trường hợp có thật giữa An và anh Toàn, An nghe mình nói chứ ?
Và Mỹ Linh thất vọng . Bởi, từ lâu ở đầu dây bên kia chỉ còn những tiếng bíp bíp lạnh lùng vô cảm . Mỹ Linh thẩn thờ gác máy . Sau đó, cũng thẩn thờ tương tự, Mỹ Linh bấm chậm từng phím số vào máy:
− Alô, anh hả ? Em không ngủ được . Có thể anh cũng vậy nếu chịu khó nghe em kể chuyện này .
Tuyên đến với Mỹ Linh mang theo một bộ mặt thiếu ngủ . Vì thế, vừa lấy tay che miệng ngáp, Tuyên vừa bảo:
− Cũng may, hôm nay là thứ bảy, sẽ tha hồ ngủ bù . Mình đi ăn sáng nhen em.
Mỹ Linh mỉm miệng lắc đầu:
− Ăn sáng thì được . Nhưng sau đó anh phải cùng em đến gặp Toàn, chả ngủ bù được đâu.
Tuyên tỉnh hẳn:
− Toàn lúc này cứ khó đăm đăm giống hệt ông cụ non . Nếu trước kia vì ngại, anh chưa muốn em sớm gặp Toàn thì ngay bây giờ lại càng không nên. Chẳng phải tối qua, anh và em đã bàn, cùng thống nhất là cứ để anh tìm dịp nói cho Toàn biết An đã điện thoại đến như thế nào sao ? Hay là còn điều gì nữa An đã nói và em quên, không cho em biết, nên bây giờ đổi ý ?
Mỹ Linh mím môi:
− Em có lý do để thay đổi ý định, nhưng không liên quan đến An. Anh muốn nghe thì chờ ăn sáng xong, cùng em đến gặp Toàn, ở đó em sẽ nói tất cả .
Thái độ của Mỹ Linh làm Tuyên chưng hửng . Nhưng vì chẳng muốn không khí mất vui, Tuyên cố tình cười và chọc Mỹ Linh:
− Được rồi, lệnh của em còn hơn cả giám đốc, anh hổng dám cãi đâu . Bây giờ muốn ăn gì, thưa bà giám đốc ?
Mỹ Linh phì cười:
− Em chỉ thích được gọi là bà kỹ sư địa chất, theo đúng nghề của anh thôi. Hổng phải vì anh qúa thiếu máu kinh doanh nên cuối cùng ông già cũng đành giao hết việc ở công ty cho anh Toàn, trả lại cho anh máu phiêu lưu mạo hiểm ở khắp nơi đó sao ?
Tuyên cười theo:
− Cùng là con một cha một mẹ, lại sinh đôi nữa, ai nào ngờ anh chỉ có máu phiêu lưu, khác với Toàn cứ bập vô kinh doanh là miệt mài, quên cả trời đất, thật giống ông già hệt khuôn.
Mỹ Linh nhéo vào hông Tuyên:
− Phiêu lưu trong nghề nghiệp thì được . Chứ hổng phải phiêu lưu mạo hiểm với những tình cảm lăng nhăng à nhen.
Tuyên đau đến giãy nảy:
− Anh đâu dám . Làm ơn tha cho anh đi, Mỹ Linh, nếu không, anh sẽ bắt chước Toàn, thà mải mê kinh doanh để tìm sự lãng quên đối với bất kỳ tình cảm nào, em chịu không?
Mỹ Linh buông tay ra và bất chợt thở dài:
− Nhưng anh Toàn không sao quên được . Cũng như An, em biết, quyết không thể quên Toàn . Cứ trái khoáy ở chổ là cả hai chưa một lần thổ lộ với nhau. Có phải vì tại cả hai trước kia từng mang mặc cảm, chẳng ai chịu ngỏ lời với ai, nên bây giờ người cuối trời kẻ chân mây, mặc tình nhớ nhung, nhưng chỉ dám để tiếng thổn thức của con tim gọi nhau, còn gặp mặt thì trăm lần không, vạn lần cũng không ?
Tuyên vổ tay:
− Cha mẹ ơi, Mỹ Linh của anh hôm nay văn hoa gớm . Nhưng cũng đúng, chỉ có điều chả biết bao giờ những tiếng thổn thức này tìm được tiếng nói chung, cùng hoà một nhịp đập đây .
Mỹ Linh trở lại trầm lặng:
− Em nguyện làm chất xúc tác, giúp đôi tim thổn thức này hoà chung một nhịp . Nhưng phải có anh giúp em, nhất là đừng hiểu lầm gì em nữa . Dù em biết rằng thế nào anh cũng bị sốc .
Tuyên ngơ ngác:
− Có chuyện gì sao ?
Mỹ Linh gượng gạo xua tay:
− Đã nói, cứ cùng em đến gặp Toàn thì sẽ biết . Anh chịu đi chưaa ?
Tuyên lè lưỡi:
− Xin tuân lệnh bà ... kỹ sư.
Dù đã dừng xe nhưng Tuyên vẫn ngồi ở trong để lấy tay chỉ cho Mỹ Linh cùng nhìn một ngôi nhà không những có địa thế kín đáo - ở tận cùng đường chánh - mà còn mang dáng vẻ nghiêm lạnh vì kính cổng cao tường.
Tuyên nhún vai bảo:
− Lấy cớ muốn được yên tỉnh để lo chu đáo mọi việc ở công ty, em nhìn xem, có phải Toàn đang tự khép mình vào sự cô độc khi cố tình chọn thuê căn nhà này đã một tháng qua ?
Mỹ Linh có cảm giác chùng lòng chột dạ, đành nói cứng:
− Việc làm của em nếu có kết quả chỉ là phá vỡ lớp vỏ bọc kiên cố bên ngoài đã được anh Toàn cố ý tạo ra. Những gì còn, chúng ta chỉ có thể hy vọng vào nỗ lực tự thân của anh ấy . Mình vô đi. Hay là cần gọi điện thoại báo trước ?
Tuyên mở cửa xe bước xuống, sau đó ga lăng, giúp Mỹ Linh ra khỏi xe, vừa cười cười:
− Nếu là ai khác nhất định phải điện thoại báo trước, xem Toàn có đồng ý tiếp hay không. Riêng đối với người nhà, Toàn đâu dám . Nhưng dù sao cũng phải làm theo ý Toàn . Giống như phim gián điệp vậy, là nhấn chuông cửa ba tiếng, như thế này .
Tuyên nhất chuông của thành ba nhịp ngắt quãng, làm Mỹ Linh dù đang lo lắng vẫn phì cười:
− Em hy vọng sau đó các anh sẽ không phải nói những câu mật khẩu để nhận diện lẫn nhau.
Tuyên lắc đầu toan đáp . Chợt cánh cổng hé mở, để vang ra giọng nói lạnh như tiền của Toàn:
− Tuy không cần mật khẩu đế nhận diện nhưng tôi chưa thể phá lệ tiếp bất kỳ ai không phải người nhà, nhất là chả chịu điện thoại báo trước . Nếu muốn, Tuyên có thể vào . Cô thì không .
Tuyên sa sầm nét mặt:
− Thuý An có điện thoại nói chuyện với Mỹ Linh . Nếu Toàn không thích nghe thì thôi .
Toàn ngỡ ngàng nhìn Mỹ Linh:
− Thật không ? Xin lỗi . Cả hai vào đi .
Mỹ Linh chỉ nhẹ gật đầu, xác nhận lời của Tuyên và không hề lấy đó làm khó khăn thêm cho Toàn .
Vì để ý thái độ này của Mỹ Linh nên lúc tất cả đã ngồi quanh salon, Toàn hỏi:
− Sao cô không giận tôi, một thái độ mà trước kia tôi luôn đoán biết thế nào cũng có, nhất là sau khi bị tôi gần như đuổi ra mặt ?
Mỹ Linh đã thay đổi thật nhiều và lúc này lại sẵn sàng nở một nụ cười thân thiện với Toàn:
− Anh nên tiếp tục tập đi đúng phương pháp nhiều hơn . Vì tôi thấy dáng của anh vẫn cứng, kém linh động và hoạt bát so với trước kia nhiều .
Tuyên phụ hoạ:
− Tuy ngại nên chẳng mấy khi Mỹ Linh có dịp tiếp xúc với Toàn như thế này nhưng cổ vẫn luôn quan tâm, dò hỏi ở mình nhiều điều về những tiến triển của Toàn . Cổ cũng đã thay đổi, nhiều là tính tình . Gần đây lại ổn định ở một chỗ làm duy nhất, Toàn có tin chăng?
Toàn cuời nhẹ:
− Nhưng nếu cổ chờ ở mình một lời cám ơn về những điều do cổ gây ra thì sẽ không bao giờ có .
Tuyên nhăn mặt:
− Mỹ Linh đã gây ra chuyện gì ?
Toàn hất hàm về phía Mỹ Linh:
− Hãy hỏi cổ . Vì mình không muốn bị bất kỳ ai hiểu lầm, nhất là Tuyên, người đang rất mực yêu thương cổ .
Tuyên mang máng hiểu, vội hỏi Mỹ Linh:
− Em có nói đến chuyện thế nào anh cũng bị sốc, dù vậy vẫn nằng nặc bảo anh cùng em đến gặp Toàn . Giữa hai người đã xảy ra chuyện gì và dường như chỉ có anh, tuy là người yêu của em nhưng hoàn toàn mù tịt ?
Mỹ Linh hít thở thật sâu, vẻ sẳn sàng nhận mọi hậu quả qua lời cô phải nói và đang thú nhận, đặc biệt là đối với Tuyên:
− Thuý An đã giúp em thật nhiều . Thế nên đã đến lúc, như Thuý An từng nói: - mỗi người phải tự vượt qua chính mình, kể cả bản thân anh Toàn cũng nhờ đó mà vượt qua, em cần nói lên một sự thật, như lời thú tội, dĩ nhiên ngoài việc trông chờ lời nói thứ tha thì em vẫn cần một lần tự vượt qua tội lỗi của chính mình .
Tuyên chỉ hiểu ngờ ngợ:
− Trước kia em từng nhiều lần tỏ ra khó chịu với Thuý An, đặc biệt là những lần anh tự ý giúp đở cô ấy . Toàn cũng khó chịu y như vậy . Nhưng là vì ngại anh, qua thái độ ga lăng lịch thiệp có thể sẽ tiến một bước nữa là tán tỉnh cô ấy . Không lẽ em cũng có ý này, ghen với Thuý An ?
Mỹ Linh thở ra và cúi đầu:
− Ớt nào mà ớt chẳng cay . Nhưng tệ hơn, em khi đó vì vẫn chưa nhận thấy hết những hậu quả do các việc mình làm nên đã nông nổi, có một hành động thật qúa đáng, gây lỗi lầm khó thể tha thứ đối với Thuý An.
Toàn cười khẩy:
− Nếu lúc này mà có thêm An, lời cô nói mới thật sự giá trị .
Mỹ Linh ngẩng nhìn Toàn:
− Anh lầm rồi . Vì tôi đã nói tất cả với An . Nhưng vì nghĩ, chính anh Tuyên mới thật sự là người cần nghe, nếu không, tôi việc gì nài nỉ anh cùng đến đây, nói thêm với anh là người chỉ biết xem tự ái của đàn ông vì qúa quan trọng nên chẳng hề nghĩ đến ai khác ?
Toàn khựng người:
− Cô mà dám thú nhận tất cả với An ? Tôi không tin.
Mỹ Linh nhún vai:
− Tuỳ anh. Nhưng đừng quên, chẳng phải ai khác mà chính tôi, không những là người cuối cùng nói chuyện với An sau lần anh bị đả kích, nên ngã, phải nhập viện, mà còn được An chọn gọi điện thoại để tâm sự hỏi thăm, chỉ mới tối hôm qua thôi .
Tuyên nóng lòng, hỏi xen vào:
− Điều đó ai cũng biết . Và vì An gọi em cũng ngay tối qua, khuya thật khuya, em mới gọi, phá giấc ngủ của anh. Nhưng điều anh đang cần biết là rốt cuộc giữa em và An đã xảy ra chuyện gì ?
Mỹ Linh quay lại, nhìn thắng vào mắt Tuyên:
− Anh Toàn lần đó tại sao bị ngã, anh biết lý do chưa ?
Tuyên lắc đầu:
− Anh chỉ biết Thuý An vì có lời lẻ gì đó, lần đầu tiên gây phản ứng mạnh cho Toàn . Thế là Toàn bị kích động, nhờ vậy lại tạo ra một dấu hiệu tích cực, đưa đến không hoàn toàn ngoài sự mong muốn là Toàn có cơ hội hồi phục . Và nếu thật sự đúng như vậy, anh nghĩ, dù An có lỗi gì đi nữa thì với kết quả đáng mừng như thế này đối với Toàn, cổ đáng được thưởng công hơn là bị chê trách .
Mỹ Linh gượng cười:
− Em thì lại không dám nhận công lao đó về mình . Vì cũng tại em cố tình gây khó khăn cho An, nên đến lượt thái độ mập mờ và lẩn tránh của An mới gây thành phản ứng mạnh cho anh Toàn .
Tuyên chợt nhớ lại:
− Để anh thử tự nhớ lại xem sao . Là dường như cũng vào ngày đó, lúc sáng, em có đến công ty tìm anh và cố ý hỏi về Thuý An ? Vậy là vì đã biết An đang bận đi giao hàng ớ chổ Minh Thư, nên muốn gây khó khăn gì thì chỉ liên quan đến vấn đề này mà thôi . Đúng không ?
Mỹ Linh thú nhận:
− Minh Thư là bạn rất thân của em . Nhưng sáng hôm đó em tìm An ở chỗ Minh Thư không phải để gây khó khăn cho cổ . Trái lại ...
Toàn đỏ mặt nạt ngang:
− Cô nói dối . Vì lần đó An đâu đã được bạn bè của cô nhận hàng . Báo hại cổ phải tự tìm chổ tiêu thụ khác . Cô ác lắm, hại cả người chỉ mong kiếm thêm một ít thu nhập nho nhỏ bằng nghề thủ công rẻ tiền . Và tiền lời đó đâu thấm gì so với ba thứ son phấn cô sẵn sàng mua sắm chỉ đế làm đẹp cho khuôn mặt của cô, che đậy lòng dạ xấu xa vì sợ người khác nhìn đấy .
Mỹ Linh tái mặt . Nhưng dù đang run rẩy vì tức giận, Mỹ Linh vẫn dằn lòng:
− Tôi chưa nói hết . Anh là đàn ông, lẽ ra nên nhẫn nại, sao chưa gì đã quát nạt, bảo tôi là kẻ dối trá ?
Tuyên lập tức can ngăn, dàn hoà cho cả hai:
− Mỹ Linh nếu muốn giấu thì vừa rồi đâu đã nói từng gây lỗi lầm khó thể tha thứ đối với An . Toàn nên bình tỉnh, nghe xong đã . Em cũng vậy, đừng giận Toàn, nếu như vẫn muốn tự vượt qua bản thân như em đã nói .
Mỹ Linh quay lại với Tuyên:
− Sớm hơn một ngày, chính xác là tối hôm trước, sự thật là em có gặp Minh Thư để Minh Thư đừng nhận nữa những món hàng thủ công rẻ tiền của An.
Toàn xen vào mai mỉa:
− Rốt cuộc cũng lòi đuôi . Thật đúng như tôi đoán, chỉ có tác động của cô mới khiến Minh Thư từ chối nhận hàng . Vậy là sáng đó, tất cả điều xảy ra y như thế .
Mỹ Linh vờ như không nghe Toàn:
− Nhưng sáng hôm đó, em tìm anh là vì một ý khác . Và khi biết cũng ngay hôm ấy An đi giao hàng, em giật mình, đành quầy quả đến chỗ Minh Thư ngay. Tiếc là em đến chậm, An đã bị chối từ . Em chỉ có thể chuộc lỗi bằng cách lại nài nỉ Minh Thư hãy tiếp tục nhận hàng cho An.
Toàn gầm lên:
− Cô lại nói dối . Người điêu ngoa như cô không đáng được tôi tiếp chuyện . Xin mời cô đi ngay cho.
Mỹ Linh đứng bật dậy:
− Anh đừng quá đáng nghe. Tôi mong sao có ngày anh gặp lại và hỏi An ắt sẽ rõ đầu đuôi. Nhưng việc này thì tôi ngờ lắm . Vì người ích kỷ, xem cái tôi quá quan trọng như anh, chỉ bo bo khép kín quanh thâm bằng lớp rào tướng kiên cố thì còn mong gì sẽ có một ngày gặp An. Chào .
Nhưng trước khi bỏ đi, Mỹ Linh chợt dừng lại nhìn Tuyên:
− Em không cần xin anh tin em . Vì anh dù có nghi ngờ em như Toàn, bởi cả hai là anh em ruột thịt, lại song sinh nữa, thì đó cũng là điều dễ hiểu . Em chỉ mong được anh tha thứ . Nếu như không thể, tạm biệt anh, thà chúng mình chia tay nhau thì hơn .
Tuyên không nghĩ ngợi nhiều, lập tức đứng lên và cầm tay Mỹ Linh:
− Anh sẵn sàng tin em. Vì dám nói lên những lời như anh vừa nghe, anh tin đã nhờ An nên em thay đổi thật nhiều, tốt hơn trước qúa nhiều . Đừng bỏ anh .
Và Tuyên đưa mắt nhìn Toàn:
− Mỹ Linh không hề qúa lời khi nói Toàn nếu vẫn còn mãi tâm trạng trầm cảm u uất và trở nên thụ động như thế này thì khó mong tìm thấy An. Trừ phi đối với Toàn, An thật sự không quan trọng, thì cho Tuyên thay mặt Mỹ Linh xin lỗi Toàn .
Toàn không đáp gì cả .
Thấy vậy, Tuyên nhún vai nói thêm:
− Thật tội cho An, cũng vì mặc cảm số phận nghèo nên chỉ dám điện thoại cho Mỹ Linh ? Và cổ thật sự vui khi được tin Toàn đã bình phục . Vậy là cô ấy kể như được thanh thản, có thể lần gọi điện thoại tối hôm qua là lần cuối cùng, không chỉ đối với Mỹ Linh mà còn với cả nhà mình nữa . Mình đi, em.
Toàn bỗng kêu như gắt:
− Chờ đã . Hãy cho tôi biết An đến sống ở đâu ?
Tuyên nhìn Mỹ Linh:
− Mình không biết . Và dường như kể cả Mỹ Linh cũng vậy, phải không em ?
Mỹ Linh trề môi với Toàn:
− Anh đang có một vỏ bọc kiên cố, liệu tự phá vỡ được chăng ? Tôi không tin vào điều đó . Vì dường như đối với anh, An chả quan trọng bằng bản thân anh. Bằng không, sao mãi đến hôm nay anh mới lần đầu tiên sau suốt ba tháng dài, chịu mở miệng hỏi về An?
Toàn giận dữ:
− Tôi chả cần cô tin hay không . Và tôi cũng không cần hỏi thêm gì về An nữa ở cô . Tự tôi sẽ đi tìm . Để xem lúc đó đối với tôi, An quan trọng hay chỉ có bản thân tôi là quan trọng như lời cô cố tình chế diễu .
Mỹ Linh nắm tay Tuyên và lôi đi:
− Nếu biết như thế này em chỉ cần thú nhận với một mình anh là đủ . Thật phí cả một buổi sáng lẽ ra đã được ngủ bù .
Nhưng dù nói vaậy, lúc đã cùng Tuyên ngồi vào xe, Mỹ Linh tủm tỉm cười:
− Em đã nói khích được Toàn . Anh có nhận thấy không ? Hay lại nghĩ em vì hung dữ nên cứ nói năng như mấy bà hàng tôm hàng cá ?
Tuyên nghiêm mặt:
− Ừm, chuyện đó thì anh biết . Nhưng anh sẽ hỏi tội em về việc đã gây ra cho Thuý An. Sao em cố tình để anh như người cuối cùng biết mọi chuyện .
Mỹ Linh nũng nịu, ôm tay Tuyên:
− Thì cũng tại em cải lời anh sáng nay, thay vì cứ cho anh biết như anh đã bảo . Em đáng tội lắm . Anh đánh em đi, muốn đánh bao nhiêu cũng được.
Tuyên phì cười và thừa cơ hội đặt nhanh một nụ hôn vào gò má phơn phớt hồng của Mỹ Linh:
− Anh không nở đánh, chỉ như thế này thôi .
Mỹ Linh khúc khích cười, định né mặt nhưng không kịp:
− Anh khôn thí mồ . Hổng chịu đâu . Chợt nhìn thấy Toàn bất thần khép mạnh cánh cổng, Tuyên lắc đầu:
− Toàn đã thấy và dường như đang giận lây qua anh. Điệu này khó giải thích đây .
Mỹ Linh mỉm miệng:
− Đâu cần giải thích . Vì theo em, mình chỉ còn cách giải thích bằng hành động, mới mong tình cảm giữa hai anh em anh không bị vẫn đục .
Tuyên gật gù:
− Tìm lại An cho Toàn chứ gì ? Chí lý . Nhưng bằng cách nào ?
Mỹ Linh nói nhỏ vào tai Tuyên:
− Như vậy đó .....! Nếu anh chịu, hãy chịu khó mua đổi lại cho em điện thoại khác .
Tuyên thích thú:
− Em của anh thật giỏi . Đổi cho em loại điện thoại có báo số gọi đến chứ gì ? Vậy thì đi, sẵn tiện cũng đăng ký loại dịch vụ đó cho máy của anh luôn . Biết đâu lần sau người được An gọi đến là ai đó trong nhà của anh thì sao ? Thôi thì vì Toàn, mình cứ làm.
Bà Sĩ Nhân đang cằn nhằn chồng:
− Ông làm ơn tha cho thằng Toàn đi ông. Coi bộ máu mê kinh doanh của nó càng lúc càng đậm . Miết rồi tui hổng thấy mặt nó ở đâu. Mấy lúc gần đây không chỉ tự ý thuê nhà ở riêng mà còn lấy cớ bận việc công ty cứ đi biệt .
Ông Sĩ Nhân vẫn ung dung ngắm hoa:
− Thì bà cứ liệu kieếm cho nó một cô nào đó lấy làm vợ . Giống tui vậy, hồi đó, lúc chưa gặp bà, tui có thiết tha gì khác ngoài mấy chuyện áp phe làm ăn. Đến khi lấy bà rồi, tui có khác gì bong bóng xì hơi .
Bà nắm tay ông, giật mạnh:
− Tui làm gì ông mà nói như bong bóng xì hơi ? Ý tui muốn nói, thằng Toàn không khác ông ở chổ là hổng chịu đi đây đi đó để vui chơi như ông trước kia . Vậy thì môi trường nào để nó kiếm được vợ vừa ý giống như ông tốt sốt gặp phải tui ?
Ông Sĩ Nhân cười ha hả, vội đặt tách trà xuống, hết dám hớp vào vì sợ sặc:
− Phải rồi, tui tốt số mới gặp bà . Còn thằng Toàn, sau trước kia bà không giữ nhỏ An lại cho nó ? Nếu không thất tình vì nhớ nhung nhỏ An, nó đâu dễ chịu chúi mũi vào việc ở công ty ? Bà là mẹ, bà không hiểu nó thiệt sao hở bà ? Tui thì thấy vậy là tốt . Cứ để thủng thẳng cho nó nguôi ngoai, dầu sao cũng là cơ hội để nó lập thân . Đó là bổn phận của tui, cha của nó. Còn kiếm vợ vừa ý cho nó là bổn phận của bà .
Bà ngoe nguẩy:
− Sao lại chia ra việc của ông với việc của tui ? Cũng may, hai đứa tụi nó là anh em sinh đôi, được bụng mang dạ chửa đẻ ra trước sau chỉ cách nhau vài giây . Nếu không chắc ông nói thằng Toàn chỉ là con tui, hổng phải con của ông lắm à .
Ông xoa dịu bà:
− Thì tui đâu dám nói đến chuyện đó . Ý tui vẫn giận mấy mẹ con của bà không chịu nghĩ xa và tìm cách giữ nhỏ An lại . Nói thật cho bà nghe, tui thừa hiểu gần đây thằng Toàn kiếm chuyện bỏ đi biệt, ngoài những việc cấp thiết phải lo cho công ty thì ý nó muốn tìm lại nhỏ An. Cũng vì biết nên tui là ba nó, không giúp gì được thì thôi, chẳng lẽ ngăn cản nó .
Bà Sĩ Nhân vui mừng:
− Thiệt hả ông? Vì khác với người ta, mình có may mắn là được biết rõ nhỏ An ngay từ đầu, lúc đó ai dám ngỡ thằng Toàn nhà mình nhờ vậy mà khá lên. Với lại tính nhỏ An, tui chịu . Thằng Toàn mà chọn nhỏ này làm vợ, đúng là nó tốt số . Sá gì nhỏ An gia cảnh giàu nghèo ra sao.
Ông chợt tươi cười:
− Vợ chồng mình vậy là nhất trí rồi nha. Vì có tin này tui cho bà hay. Mấy lúc gần đây tui thấy thằng Toàn thay đổi, vui vẻ hơn trước nhiều . Tuy cũng đi biệt, y như bà vừa nói lúc nãy, nhưng mặt của nó hết gầm gầm và khó đăm đăm rồi . Và nếu tui đóan không lầm thì bà chuẩn bị đi, bà sắp sửa có dâu để nhờ, nhất định chỉ là nhỏ An mà thôi.
Bà chưng hửng:
− Thiệt hả ông ? Sao hổm ray ông không nói, cứ để tui rầu rĩ đứng ngồi chả yên ? Nhưng liệu chắc là nhỏ An không? Hay thằng Toàn con mình vì buồn quá nên quơ đại nhỏ khác, chưa chắc vừa ý vợ chồng mình ?
Ông nhún vai:
− Tui thì cứ linh tính chắc mẻm nhỏ An. Về phần tui vậy là xong . Còn bà, nếu muốn, đâu thử tìm cách dò hỏi hoặc ngay thằng Toàn hoặc ngay thằng Tuyên và Mỹ Linh cũng được . Bà là mẹ tụi nó, hỏi chuyện đó dễ hơn tui.
Chợt có tiếng của Tuyên kêu lên từ trong nhà vọng ra tận ngoài vườn lan khá rộng của ông Sĩ Nhân:
− Con biết thế nào cũng gặp ba má ở đây . Ba xúi má hỏi gì con và Mỹ Linh vậy ? Nếu là chuyện cưới hỏi thì chưa đâu . Vì con và Mỹ Linh đã tính, chờ khi nào Toàn nguôi ngoai, hoặc may hơn là tìm được Thuý An, khi đó có tổ chức đám cưới mới gọi là cả nhà cùng vui.
Ông Sĩ Nhân quay lại:
− Linh thiệt . Ba má vừa nhắc, con đã đưa Mỹ Linh cùng về đây .
Ba Sĩ Nhân cũng lên tiếng:
− Thì má cũng đang lo cho thằng Toàn, đâu thể nhè lúc này nghĩ đến việc cưới xin cho hai đứa tụi con . Nếu Mỹ Linh biết thông cảm như con vừa nói, má mừng lắm .
Mỹ Linh vì đang cùng Tuyên về nhà nên sau khi cúi đầu chào ba má của Tuyên xong, lập tức hối Tuyên:
− Anh mau cho hai bác biết chuyện đi. Em không ngờ cả hai bác cũng lo cho Toàn, chẳng kém hai đứa mình .
Trái ngược hoàn toàn với lời đã nói, ông Sĩ Nhân lập tức hỏi Tuyên, thay vì để điều đó cho phần bà vợ như ông đã tự phân:
− Nói vậy hai đứa cũng có nghĩ đến Toàn ? Nhưng lâu nay vì không nghe đứa nào nhắc đến, ba đoán, có phải hai đứa vẫn ngấm ngầm dò tìm chổ ở của nhỏ An dùm Toàn không ??
Tuyên tươi cười:
− Kinh nghiệm của người già có khác, ba đã đoán đúng phóc . Và hôm nay con đưa Mỹ Linh đến đây một là có tin mừng cho cả nhà, hai là để hỏi ý ba má . Nhưng điều thứ hai con vừa nói thì kể như không cần nữa vì ba má đã nói rồi .
Bà Sĩ Nhân nôn nao thấy rõ:
− Tụi con đã tìm được Thuý An? Chắc không? Nó lúc này sống ra sao? Đã có bạn trai nào chưa? Ý má muốn nói nó còn để ý gì nữa đến thằng Toàn nhà mình không? Thật tội cho thằng Toàn . Vì theo ba của con cũng vừa cho biết, thằng Toàn vì lâu nay nhớ nhung nhỏ An nên đâm ra thay tính đổi nết, cứ gầm gầm và khó đăm đăm . Nếu như nhỏ An đã có bạn trai khác, má sợ thằng Toàn sẽ không ..... Bà bỏ lững câu nói, thay vào đó là tiếng thở dài rầu rĩ .
Tuyên phì cười, an ủi bà:
− Theo Mỹ Linh thì nhất định Thuý An vẫn còn thương thầm Toàn . Nếu không phải vậy, cổ đã đi thì thôi, việc gì cứ lâu lâu lại gọi điện thoại cho Mỹ Linh, vờ hỏi han đủ điều nhưng thật ra là muốn biết mọi tin liên quan đến Toàn .
Ông Sĩ Nhân nheo mắt nhìn Mỹ Linh:
− Thuý An vẫn gọi điện thoại nói chuyện với cháu ? Vậy là hai đứa từ lâu đã trở thành bạn ?
Mỹ Linh tỏ ra biết lỗi:
− An chỉ gọi cho cháu đúng hai lần, chưa thể là bạn thân đúng nghĩa nếu đó là ý bác muốn hỏi . Mặc dù là vậy, nhưng vì cháu biết cá nhà bác thế nào cũng có người vẫn luôn quan tâm đến An, đó là anh Toàn, nên cháu chỉ dám nói tất cả với anh Tuyên . Và nhờ anh Tuyên góp sức, cuối cùng thì hôm nay cháu cũng có cách biết An đang ở đâu .
Bà Sĩ Nhân xua tay:
− Đâu có ai trách gì cháu . Miễn có người còn liên lạc được với Thuý An là tốt rồi . Nó độ rày ra sao, cháu ? Mau nói cho bác biết . Vì bác quá nóng lòng, nói thật là chờ hết nổi .
Tuyên đưa tay ông quanh người bà:
− Những gì má muốn biết về Thuý An tụi con vì cũng như má nên đâu trả lời thế nào . Nhưng má đừng lo. Hôm nay, nhờ Mỹ Linh sáng ý nên cả nhà kể như đã biết chỗ An đang ở . Tụi con định đến thưa chuyện với ba má xong sẽ cùng nhau đến thăm dò trước . Và nếu ba muốn muốn, cả nhà chúng ta sẽ cùng đi . Toàn có ghé qua nhà chưa, ba má ?
Nhưng ông Sĩ Nhân lắc đầu:
− Nó chưa về . Nhưng dù có cũng đừng cho nó biết vội . Lở nhỏ An hoá ra chẳng thương yêu nhớ nhung gì, chỉ có thằng Toàn là nhớ nó, điều này lại gây sóc cho nó càng thêm tai hại . Cứ theo ý con vừa bàn, thà mình thăm dò trước cho chắc vẫn hơn .
Bà nhìn ông:
− Nói như vậy nghĩa là ông định không đi ? Sao kỳ thế ? Bộ ông không thương cho thằng Toàn ? Tui thì khác . Mình là cha mẹ nó, có chịu thiệt một chút cũng không sao . Miễn là con mình hạnh phúc và mình thì nhờ đó cưới được một con dâu ngoan. Ông không đi thì tui đi.
Ông tặc lưỡi trách bà:
− Bà cứ luôn bộp chộp, không chịu nghĩ sâu xa. Nói như bà thì chỉ khi nào mình mới có dâu ngoan sao? Còn Mỹ Linh đó làm chi ? Bộ nó chưa đủ ngoan chắc ? Giả thử không có Mỹ Linh, bà và tui dù lo cho thằng Toàn thế mấy cũng phải bó tay, làm sao tìm được chổ nhỏ An ở như Mỹ Linh đã tìm ?
Bà đưa tay kéo Mỹ Linh gại gần, bên kia thì đã có Tuyên nãy giờ vẫn ôm quanh bà:
− Nhỏ này thì từ lâu tui đã kể là dâu rồi . Độ này nó đến thăm hỏi tui luôn. Nếu không phải vậy, tui nhắc đến chuyện cưới xin cho tui nó làm gì .
Và bà quay qua nói với Mỹ Linh:
− Con đừng để ý lời của ổng . Vả lại, tại bác chưa nói đấy thôi. Con thì luôn qua lại gần gủi, khác với nhỏ An cứ đi thường . Đúng không cháu ?
Mỹ Linh đỏ mặt vì mừng:
− Dạ .
Khi cả nhà đều đã ngồi chung trên một chiếc xe do Tuyên lái, ông Sĩ Nhân mới nhớ và hỏi Mỹ Linh:
− Bộ nhỏ An qua điện thoại có nói cho cháu biết chỗ nó đang ở à ?
Mỹ Linh lễ phép giải thích:
− Thuý An vì luôn tự trọng nên rất kín đáo, đâu dễ gì cháu hỏi và mong cổ cho biết chỗ đang ở . Cháu có cách khác .
Tuyên vừa lái xe vừa nói phụ hoạ:
− Cách của Mỹ Linh hay lắm, ba. Là thế này ...
Nhưng bà Sĩ Nhân ngắt lời Tuyên:
− Bổn phận của con là lái xe. Đâu thế vừa lái vừa nói chuyện, nguy hiểm lắm . Cứ để Mỹ Linh kể .
Mỹ Linh nhoẻn miệng cười:
− Dạ, cũng không có gì hay lắm đâu. Vì chỉ cần tin ý một chút là cháu nhận biết ngay. Chả là hai tháng trước, vào lúc đã khuya thật khuya, Thuý An có gọi cho cháu lần đầu . Thế là cháu nghĩ, nếu gọi bằng điện thoại công cộng đâu dễ gì Thuý An tìm thấy vào lúc đã khuya, nên chỉ còn một cách giải thích là Thuý An đã sở hữu riêng một máy điện thoại .
Ông Sĩ Nhân gật đầu theo ngay:
− Suy luận khá, giỏi lắm . Vậy là cháu đã đăng ký thêm dịch vụ báo số gọi đến ở bưu điện, chỉ cần nhỏ An gọi thêm lần nào nữa thì dựa theo số điện thoại cháu hỏi 108 là biết ngay chỗ ở của nhỏ An ? Và đó cũng là lần gọi thứ hai của nhỏ An như cháu đã nói ?
Mỹ Linh liền nịnh ông:
− Bác tài thật . Và anh Tuyên vì là con dòng cháu giống nên cũng nghĩ y như bác . Chính anh Tuyên đã mua, đổi cho cháu máy điện thoại khác, có màn hình hiển thị, báo số gọi đến . Nhờ vậy, bác biết không, Thuý An lúc này có vẻ đã ăn nên làm ra. Vì chỗ cổ đang ở được gọi là .....
Ánh sáng gay gắt của buổi trưa hè làm Thuý An hoa mắt . Hay chí ít cô cũng nghĩ như thế khi đang loay hoay mở khoá cửa định bước vô nhà thì bất chợt gặp như có cặp mắt của ai đó, rất quen, cứ đăm đắm nhìn cô .
Vì bụng đói nên hoa mắt thế thôi, Thuý An tuy tự nhủ như thế không rõ động lực nào thôi thúc vẫn bắt cô xoay đầu nhìn về hướng đó thật nhanh .
Nhìn xong, cô hoàn hồn, vì hoá ra dù có người đang ngó về phía cô thật, nhưng đó chỉ là một kẻ nếu không là lơ đãng thì cũng vì tò mò nên nhìn cô từ sau lớp kính màu của một chiếc xe con, hoàn toàn không thể gây hại hoặc làm phiền gì cô.
Nhưng khi bắt đầu đẩy nhẹ cửa, bước chân của cô dù chưa thật sự cử động hoặc có dấu hiệu bước vào nhà thì vẫn khựng lại .
Ánh mắt đó quá quen. Và nếu là quen thì đó không còn là ánh mắt hoặc lơ đãng hoặc tò mò nữa . Trái lại, chỉ thể hiện được ánh mắt nhìn đăm đăm như vậy nhất định phải là người từng quen biết, từng gần gũi với cô.
"Toàn!" Tên của Toàn hiện đến trong tâm thứ cô thật nhanh, đến độ gây nên phản ứng vừa mãnh liệt vừa thật là kỳ quặc cho cô. Đó là cô chợt cố chân nhảy thiệt lẹ vào nhà.
Và khi đã nhảy vào, vì nhận ra mình đang thở gấp, tim thì đập dồn, cô tự chế giễu bản thân là tại sao phải nhảy, như thể muốn trốn chạy một điều gì đó ?
Và có một tiếng gọi còn gấp gấp hơn so với nhịp thở của cô:
− Thuý An ! Sao em như muốn chạy trốn anh ? Anh đây, Toàn đây.
Cô nhắm mắt lại . Không, mình đâu có muốn chạy anh ấy . Nhưng khỉ thật, sao dưng không mình lại nhảy thật lẹ vào nhà .
Có người chạm tay vào vai cô:
− An ơi . Anh đã để em trốn chạy một lần . Và bây giờ thì anh quyết không thể để điều đó xảy ra nữa . Cho anh xin lỗi, nếu làm em sợ . Nhưng đừng trốn, đừng bỏ anh nữa, An ơi ...
Cô cảm nhận toàn thân đang run, cô thầm nghĩ: "Ôm em đi anh. Em đâu có chạy trốn anh. Trái lại, chỉ vì sợ điều này không bao giờ xảy ra nên thà để anh mất em hơn là em chịu cảnh anh chẳng hề đoái hoài gì đến em".
Thêm một bàn tay nữa đặt lên vai còn lại của cô:
− Anh ngỡ sẽ không bao giờ tìm thấy em. Hãy cho anh có những lời cám ơn đối với từng đoá hoa hồng dù là bằng giấy nhưng đã lo tự tay em làm . Chúng không biết nói nhưng nhờ chúng anh đã tìm đến đây, giúp anh tìm lại được người con gái duy nhất anh thương và đã ngỡ cứ vĩnh viễn mất đi.
Lòng cô đang thổn thức: "Ôm em đi, anh Toàn và đừng lời nào thừa nữa . Nếu không em sẽ ngỡ mình đang nằm mơ . Và rồi cũng như mọi giấc mơ, hễ em mở mắt ra là giấc mơ tan biến . Anh đang đứng gần em, ở ngay phía sau em thật chứ ? Hãy cho em biết mình không hề mơ, bằng cách hãy ôm em thật chặt vào, Toàn ơi. »
Hai bàn tay đó đang từ từ nhưng cương quyết xoay cô quay lại:
− An ơi, em có biết anh tìm em khổ sở như thế nào không ? Nhưng nhờ những đóa hoa của em, chúng hiện hữu ở khắp nơi trong thành phố, để anh nhìn bất kỳ đâu cũng thấy chúng . Và chúng cứ thôi thúc anh phải tìm em . An ơi, hãy mở mắt ra nhìn anh. Và nếu em không thích, được rồi, em chỉ cần nói một lời thôi là anh sẽ đi ngay, sẽ không dám làm phiền đến bà chủ nhiệm hợp tác xã thủ công mang tên Thuý An nữa .
Thuý An mở mắt ra ngay:
− Anh đừng đi, cũng đừng để em mất anh thêm lần nào nữa, cho dù đây chỉ là một giấc mơ như đã bao lần em mơ và mong được hưởng cảnh này .
Toàn vui sướng lẫn ngỡ ngàng, nên vẫn đặtt hai tay lên đôi vai Thuý An và hỏi:
− Em vừa nói gì ? Hãy lập lại cho anh nghe đi em. Và hãy bảo rằng em không mơ, rằng đây là sự thật .
An đỏ mặt, vội đẩy tay vào ngực anh:
− Em không chịu đâu. Anh phải là người nói trước, sao lại dụ em thổ lộ nỗi lòng của em trước . Em không chịu, không chịu đâu.
Toàn xúc động và cười, lập tức chộp tay cô, kéo nhẹ vào lòng:
− Ôi, em của anh thật tội chưa. Mà anh cũng tệ ơi là tệ, đã bỏ qua biết bao cơ hội, dù yêu nhưng chưa một lần dám nói đến hai chữ : « yêu em » . Được rồi, để anh nói . Anh yêu em, anh yêu em, mãi mãi yêu em. Chịu chưa ? Hay muốn anh nói trăm lần ngàn lần . An sẵn sàng nói, bù lại đã quá nhiều lần vì cảm thương tật nên chả dám nói với em. An ơi, anh yêu em.
Không còn là mơ nữa, cô ôm choàng lấy anh:
− Em cũng vì mặc cảm mình nghèo nên nào dám nói yêu anh. Toàn ơi, mình đang mơ hay tất cả đều là sự thật ? Anh không chê em nghèo chứ ? Ba má anh cũng vậy chứ ? Nhưng xin anh đừng nói, đừng đáp, nếu lời đáp đó là một sự thật phũ phàng . Thà em đừng nghe thì hơn.
Toàn ôm cô thật chặt:
− Em ngốc quá . Anh cũng vậy, cũng ngốc đâu kém gì em. Vì anh không hề chê em nghèo . Tương tự, Tuyên và Mỹ Linh cũng chẳng ghét bỏ gì em. Trái lại, anh thật có lỗi vì nghi ngờ cả hai, cho dù tự Mỹ Linh đã nói tất cả mọi sự thật nhưng anh vẫn nghi ngờ . An ơi, chỉ vì hai đứa mình cùng có những mặc cảm riêng, tuy khác nhau nhưng chung tâm trạng, nên luôn nghi ngờ và suýt nữa đã mất nhau vĩnh viễn . Đừng nói nữa những điều đó, An ơi . Vì dường như tất cả sẽ vui mừng nếy cả nhà anh biết hai đứa mình gặp nhau, đã chịu nói ra những lời yêu thương nhau.
An lại nhắm mắt, vì lúc đó Toàn đang từ từ nghiêng mặt xuống, ngày càng gần mặt cô hơn.
Nhưng đang chờ đợi một nụ hôn đầu đời, cả cô và Toàn đều tỉnh mộng, vì có tiếng của một người tằng hắng:
− Dĩ nhiên cả nhà cùng vui, sao lại không. Nhất là chẳng ngờ con không chỉ đến sớm hơn mà còn kịp cùng nhỏ An thổ lộ mọi tâm tình, giải toả mọi mặc cảm từng ức chế cả hai . Là điều ba má vẫn mong đợi và nay trở thành sự thật .
Toàn quay lại ngay và tìm cách giấu hộ nỗi lúng túng của An bằng việc lấy thân mình che An ở phía sau:
− Ba ? Má ? Cả Tuyên và Mỹ Linh nữa ? Sao mọi người điều biết và cùng đến đây đông đủ như vậy ?
Tuyên nháy mắt đồng loã với Toàn:
− Còn Toàn, nhờ đâu sớm tìm ra địa chỉ này ? Hay là Thuý An tuy kín đáo, không nói gì với Mỹ Linh, nhưng vẫn tìm cách điện thoại liên lạc riêng với Toàn ?
Toàn dù bối rối vẫn đắc ý đáp lời:
− Không cần An điện thoại, mình vẫn có cách tìm ra chỗ này . Vậy là Tuyên đã lẻn theo mình, sau đó quay về, đưa cả nhà cùng đến đây phải không ?
Mỹ Linh bước đến phía sau Toàn, cười cười với Thuý An:
− Mình phải nhờ đến bưu điện, qua số điện thoại gọi tới, mới biết An đang ở đâu và hiện nay đã là bà chủ nhiệm hợp tác xả thủ công Thuý An như thế nào . Đừng trách mình, cũng đừng lo ngại . Vì hai bác ấy từ lâu vẫn mong có An là con dâu. Không chào hỏi gì ư, An ?
Thuý An bước ra, đỏ mặt cúi đầu:
− Dạ, con chào hai bác . Chào anh Tuyên. Mọi người làm con bất ngờ quá.
Bà Sĩ Nhân tiến đến nắm tay An:
− Bác trai không nhận định sai về con. Thấy con có chí lập thân, tuy chưa đến nửa năm nhưng con đã thành công như vậy, bác thiệt lòng mừng cho con.
Thuý An càng thêm lúng túng:
− Con chả làm được gì nhiều đâu, chỉ đổi công để tìm thu nhập, không những cho cá nhân còn mà còn cho một một số chị em quanh đây nữa . Riêng toàn bộ vốn liếng bước đầu là nhờ chị Minh Thư và một vài shop hoa khác hổ trợ .
Toàn ngạc nhiên:
− Bộ hai tháng trước, sau lần Tuyên cùng Mỹ Linh đến gặp anh tận nhà, anh có tới chỗ Minh Thư . Và tuy Minh Thư nói rất nhiều nhưng nào đá động gì đến chuyện trợ vốn, giúp em thành lập hợp tác xã ?
Tuyên bảo:
− Đã gặp Minh Thư nghĩa là Toàn bây giờ đã tin lời Mỹ Linh?
Thuý An cau mày, trách Toàn:
− Anh không được nghi ngờ chị Mỹ Linh nữa . Vì em và chị ấy đã hiểu nhau, đang là bạn của nhau . Còn về chị Minh Thư, em có dặn chị đừng nói, anh cũng không được trách chị ấy .
Toàn cười với Mỹ Linh:
− Vậy là tôi còn nợ một lời xin lỗi, đúng không?
Mỹ Linh đưa ra một ngón tay:
− Còn một món nợ nữa . Đó là nhờ Mỹ Linh biết cách nói khích mới khiến anh tự phá vỡ lớp võ bọc đã do chính anh tạo ra. Nhưng không cần anh xin lỗi bằng lời . Trái lại phải thể hiện bằng hành động mới được .
Bà Sĩ Nhân xen vào:
− Cùng là người nhà, đã hết nghi ngờ thì thôi, sao lại làm khó nhau ? Mà Toàn, con nghi ngờ gì Mỹ Linh vậy ?
Tuyên cười:
− Chuyện của tụi con mà má . Trẻ con giận nhau là thường, má già rồi, dính vô làm chi thêm nặng lo.
Ông Sĩ Nhân xua tay trợn mắt:
− Mấy đứa dám chê ba má già hả ?
Toàn giả lả :
− Tụi con đâu dám . Chỉ sợ ba má chuyện gì cũng phải lo thêm mệt . Vả lại cũng tại con trước kia cố chấp, ai bệnh mà chẳng vậy .
Ba gật đầu, bênh Toàn:
− Má chỉ cần cả nhà vui vẻ hoà thuận con thì tìm được An, hết rầu rĩ là má mừng rồi .
Mỹ Linh lại hỏi An:
− Nhỏ Minh Thư cũng hay lắm, dám giấu cả mình chuyện giúp vốn cho An mở hợp tác xã . Phen này mình thế nào cũng đến hỏi tội nhỏ ấy .
Thuý An giái thích:
− Là em năn nhỉ chị ấy . Với lại, vì thấy em dám nghĩ dám làm, thêm vào là có kế hoạch khá thi, chị ấy mới mạnh dạn đầu tư . Và chị ấy giấu điều này nào phải dối với riêng chị ? Đừng trách chị ấy, tội nghiệp .
Tuyên phì cười:
− Mỹ Linh chỉ nói cho vui thôi . Vì tội của Mỹ Linh là kín miệng quá . Vả lại có ai ngờ người duy nhất biết chỗ ở của An là Minh Thư đễ hỏi cô ấy . Thế là hoà cả làng .
Toàn gật đầu:
− Mình cũng dở . Vì đâu ngờ có Minh Thư góp vốn, hùn vào hợp tác xã này ?
Tuyên chợt hỏi Toàn:
− Cả nhà tìm được an là nhờ tuy theo số điện thoại An gọi tới . Còn Toàn tìm bằng cách nào hay vậy ?
Toàn cười cười:
− Theo dấu của hoa .
Mỹ Linh cau mặt:
− Nhìn hoa là nhận biết tay người làm để hỏi han tìm đến ư ? Lãng mạn quá hén . Vậy mà cứ giấu, anh chẳng chịu thú thật đã từ lâu yêu An .
Bà Sĩ Nhân cũng theo đó trách Thuý An:
− Con cũng tệ . Sao chỉ điện thoại cho Mỹ Linh ? Bộ không biết cả nhà bác nhất là thằng Toàn, vẫn mong ngóng chờ tin con sao?
Thuý An đỏ mặt:
− Con vẫn đóan thế nào cũng bị bác, nhất là anh Toàn trách con về điều này . Nhưng con có cách nhấn tin riêng của con . Tại anh Toàn giả bộ hoặc cố tình không nhận ra, nên con đành chịu, nào dám đường đột hay mặt dày mày dạn tự ý gọi điện thoại đến nhà .
Toàn giật mình:
− Em có nhắn tin cho anh ? Hồi nào ? Sao anh vẫn chưa nhận ? Chứ nếu đã nhận, anh chạy đến em ngay, làm gì dám giả bộ hay cố tình bỏ qua như em trách ?
Thuý An cúi đầu lí nhí :
− Anh không nhận được thì thôi, đừng hỏi em . Vì là con gái, ai lại nói ra chuyện đó, dị lắm .
Chợt có tiếng kêu cửa, dù cửa vẫn mở sẳn:
− An ơi, chị vào được không?
Mọi người nhìn ra ngoài và nghe Thuý An gọi người đó vào:
− Có chuyện gì vậy, chị Nhã ? Gấp lắm hả ? chị vào đi.
Nhã bước vào và lúng túng nhìn mọi người:
− Em định hợp đồng thêm mối tiêu thụ khác hả ? Đừng nghen em, mình đang bị động đây nè .
Thuý An cười và giới thiệu:
− Đây là chị Nhã, phó chủ nhiệm kiêm kế toán của tợp tác xã Thuý An. Chị đừng lo. Vì em cũng biết hàng của mình cũng đã tạm đủ cần, làm gì dám tự ý ký thêm hợp đồng khác một khi cơ sở chưa phát triển kịp .
Nhã thở dài và vẫn lo lắng:
− Dù vậy thì lần này vẫn bị động. Chị định khuyên em tạm thời ngừng cung cấp những lô hàng thường khi vẫn dùng gọi là để tiếp thị cho các shop bán quà lưu niệm . Vì mình đang cần những lô hàng ấy, bổ sung cho đủ số lương phái giao trong đợt này . Nếy không, mình bị mất uy tính là cái chắc . Vả lại, số lượng các shop đó đâu phải nhỏ, hầu như ở các quận nội thành, hể như biếu không cho họ trang trí, mà cứ đều đều mới chết chứ . Thôi thì lần này vì nhu cầu cần thiết, chị nghĩ, em chỉ cần điện thoại xin lỗi họ một tiếng là êm . Ắt họ không nỡ trách vì chỉ mới một lần họ bị mất những món hàng không hể bỏ tiền ra mua.
Thuý An gật đầu ngay:
− Em cũng định kể từ ngày mai sẽ ngừng ngay việc này, vì không cần nữa. Hay là chị cứ gọi điện thay em. Nhưng cũng nên nhã nhặn, dù họ không mất tiền mua thì việc là mất lòng họ vẫn chẳng tốt đẹp gì .
Nhã đi ra.
Và dường như chỉ cố tình chờ có thế, Toàn lập tức hỏi Thuý An:
− Thông thường dù có tiếp thị, người ta chỉ chào hàng duy nhất ở lần đầu. Sao em cứ biếu không cho các shop đó đều đều như vậy ? Không sợ bị phá sản sao ?
Thuý An đỏ mặt:
− Em có lý do riêng. Chứ đâu phải em không biết đấy là cách kinh doanh chẳng một ai thèm làm.
Mỹ Linh chợt tủm tỉm cười:
− Câu này nghe quen qúa . Mình nghi lắm, sao cái gì đối với An cũng có lý do riêng ? Nào là cách nhắn tin riêng, một cách chỉ mỗi mình An biết, đến nỗi anh Toàn dù luôn tưởng chớ cũng chịu, không tài nào nhận được tin . Bây giờ thì một lối kinh doanh theo kiểu riêng của An nữa . Kỳ hén .
Thuý An vội tìm lý do để lẩn vào phía sau:
− Để con lấy nước mời hai bác .
Cách An đi như chạy làm Tuyên ngờ ngợ, khẽ hỏi Mỹ Linh:
− Em đã chọc cô ấy ? Về chuyện gì ? Mỹ Linh chỉ nhìn Toàn:
− Anh Toàn đóan ra chưa ? Nếu không thể, hãy hứa khao mọi người một chầu, Mỹ Linh sẽ giải thích ngay.
Toàn cười bối rối:
− Bọn con gái các cô nếu không là chúa mè nheo thì cũng hay làm cho rối lên những chuyệt thật ra rất đơn giản . Được rồi, tôi chấp nhận khao. Vì hôm nay tìm thấy An, lại biết rõ tình cảm của cô ấy, tôi có khao cũng đáng .
Bà Sĩ Nhân hối thúc Mỹ Linh:
− Cháu đừng làm mọi người sốt ruột nữa . Thuý An có chuyện gì khiến cháu có dịp chọc, làm cô ấy chạy thấy mà tội .
Ông Sĩ Nhân chép miệng lắc đầu:
− Sao mà không hỏi tui. Thật chắng ngờ mấy má con bà cùng dốt tệ, có như vậy mà cũng chả hiểu . Nhỏ An đâu phải đem hoa đã bỏ công làm ra biếu không cho các shop quà lưu niệm ? Nó cố ý đánh động cho thằng Toàn nếu muốn thì cứ theo đó tìm lại nó . Nhỏ đó coi vậy mà vừa sắc sảo vừa tinh tế phải biết . Nếu tui đoán sai, bà nghĩ coi, lúc nãy nó đâu nói với chị Nhã kể từ nay việc biếu hoa tiếp thị cho mấy shop đó là không cần thiết nữa ? Đúng không, Mỹ Linh ?
Tuyên vỡ lẽ:
− Ba tài thật, cứ như đi guốc trong bụng bọn trẻ tụi con. An không cần là vì đã có Toàn tìm đến .
Mỹ Linh lườm Tuyên:
− Bác trai đóan đúng là nhờ đã trải qua nhiều kinh nghiệm . Mấy anh đóan không được chỉ vì quá vô tâm, đâu chịu bỏ công tìm hiểu tâm lý bọn con gái chúng em .
Toàn gật gù:
− Thì ra đấy là cách nhắn tin của cổ . Mình tệ thiệt . Lời của hoa rành rành ra đó mà không đủ tinh ý để đóan sớm hơn . Thảo nào An mắc cỡ, bảo mình chả đoán được thì thôi, cổ nói sao được mà nói .
Chợt có tiếng chị Nhã quay lại tìm An, phần nào vội hơn lúc nãy:
− An ơi, không xong rồi . Mình kẹt cứng rồi An ơi .
Thuý An ló mặt ra ngay, cố tình chỉ mỗi mình chị Nhã mà thôi:
− Lại chuyện gì nữa chị ?
Nhã thở dốc:
− Chị đã liên lạc đủ mười mấy shop quà lưu niệm, chỉ trừ mỗi một shop thì có vẻ hơi buồn nhưng vẫn bằng lòng dù không còn nhận được hoa . Tất cả những shop kia thì cự dữ qúa . Họ bảo, khách của họ vì đã quen nhận kèm theo một vài nhánh hoa giấy của mình, mỗi khi mua cho shop đó một món quà lưu niệm đắt giá . Bây giờ, họ nói thêm, nếu cần họ sẵn sàng hoàn lại toàn bộ tiền, tương xứng với ngần ấy hoa suốt thời gian qua họ đã nhận, miễn mình đừng ngừng việc cung cấp cho họ . Em nghĩ sao, vậy là mình kẹt thiệt rồi . Làm sao có đủ hàng đế kịp giao ?
Thuý An quả có tài kinh doanh, quyết đóan và tính toán ngay:
− Em cũng bị bất ngờ như chị, nhưng không phải đã hết cách . Có phải mình còn những ba ngày nếu muốn hoàn thành đủ số lượng đúng như hợp đồng đã ký với các mối tiêu thụ cũ ? Vậy thì chị làm ơn thay em báo cho các chị em xã viên, yêu cầu họ làm thêm giờ . Lợi nhuận từ số hàng làm tăng thêm này em sãng sàng gửi hết cho họ . Đi đi chị .
Nhã trợn mắt:
− Vậy là nhiều lắm, An ơi . Còn phần em thì sao ?
Thuý An cười:
− Em chỉ cần giữ đúng chử tín là đủ . Vả lại, vì chợt có thêm những chỗ tiêu thụ mới, là các shop quà lưu niệm trước đây mình chỉ biếu không, nên em tính sau đợt này nhất định sẽ mở rộng mặt bằng, tăng sản xuất . Lúc đó, lợi nhuận phần em cũng tăng theo, lo gì chẳng lấy lại chỉ một ít thiệt thòi hôm nay. Chị yên tâm chưa ?
Nhã cười toe toét:
− Em là chủ nhiệm thật xứng đáng . Đến chị cũng không thể nghĩ được nhanh như em.
Chờ Nhã bỏ đi, ông Sĩ Nhân gật đầu hài lòng:
− Nói theo dân trong nghê, cháu An kể như được sinh ra để làm kinh doanh, nó nằm sẵn trong máu . Vì muốn thành công thì bất kể làm lớn nhỏ thế nào cũng cần đặt chữ tín lên hàng đầu . Và để bảo vệ chữ tín, dù có thua lỗ hôm nay vẫn phải biết nghiến răng chịu đựng, có như vậy lần sau mới gỡ lại . Bác thấy, thằng Toàn nếu cưới được cháu, kể như nó có một người thật đắc lực luôn sát cánh bên cạnh . Cháu có chê thằng Toàn nhà bác không?
Thuý An lại đỏ mặt, chỉ biết cúi đầu vì không hiểu phải đáp như thế nào .
Mỹ Linh tinh ý, lên tiếng thay:
− Sao bác lại hỏi khó cho con dâu tương lại ? Vì theo cháu, lời của hoa chả phải đã từ lâu nói thay tất cả cho Thuý An rồi sao ?
Tuyên tâm đắc, gật gù nói theo:
− Biếu không ngần ấy hoa cho ngần ấy shop quà lưu niệm, lời của hoa là : "Toàn ơi, sao em đợi hoài vẫn chưa thấy anh tìm đến?". Có đúng không Toàn ?
Toàn bàng hoàng và bất chợt bắt gặp mình một lần nữa đang nhẹ kéo Thuý An vào lòng:
− An ơi, anh hiểu lời của hoa do em nhắn gửi tuy hơi muộn nhưng em có chấp nhận một lời xin lỗi của anh không ? Hãy tha thứ cho anh.
Thuý An vội xô Toàn ra:
− Anh đừng làm vậy, dị lắm . Hổng sợ hai bác với anh Tuyên và Mỹ Linh cười sao ?
Nhưng mọi người đà cười ồ lên, làm Thuý An một lần nữa định bỏ chạy vào nhà . May sao, Toàn đã giữ Thuý An lại, ôm gọn lỏn vào lòng và thì thào với An:
− Em không cần phải nói gì nữa . Vì đối với anh, lời của hoa đã quá đủ . Anh yêu em. Mãi mãi yêu em.
Lời Của Hoa Lời Của Hoa - Trân Trân